Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 150: Chương 150: Ngươi là người tốt




Câu nói của Lâm Thanh Phong giống như một quả boom phát nổ khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Điền gia là ai? Điền gia là một gia tộc lớn tiền trong nhà bọn hắn còn đếm không hết, bọn hắn làm sao có thể đi quỵt nợ đây? Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không giống là đang nói dối, sẽ không ai vô duyên vô cớ đi chọc Điền gia cả, vì thế những người dân trong thành bắt đầu nghị luận sôi nổi lên.

Điền Bá Quang sắc mặt trầm như nước, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đáp lời.

-Không thể nào, Điền gia ta mặc dù không phải giàu nhất Thổ Hoàng Thành, nhưng cũng không tới mức mua đồ mà không trả tiền, tiểu tử là ai sai ngươi tới bôi nhọ danh dự của Điền gia?

Nhưng đáp lại hắn chỉ có cái lắc đầu của Lâm Thanh Phong, Lâm Thanh Phong lắc đầu thở ra một hơi lên tiếng.

-Ta nói không sai đâu, khoảng một tháng trước Điền gia các ngươi đã mua một số hàng hóa của bọn ta, đồng thời còn “thu mua” luôn tất cả người của bọn ta nữa, ngươi hãy ngẫm lại đi.

Điền Bá Quang trầm ngâm suy nghĩ một chút, những ngày gần đây hắn cũng chỉ mãi suy nghĩ về chuyện của Long Vân Đại Sư mà thôi, chuyện của một tháng trước đã sớm bị hắn vứt sau đầu rồi, hiện tại Lâm Thanh Phong nhắc lại mới khiến hắn phải suy nghĩ.

Một lúc sau, Điền Bá Quang giống như đã suy nghĩ được chuyện gì, vẻ mặt hắn tràn đầy sát khí mà nhìn Lâm Thanh Phong sau đó lại lên tiếng hỏi.

-Ngươi là người của Long Hạ thôn?

Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn vỗ tay vài cái rồi gật đầu đáp lời.

-Chúc mừng, ngươi đã đoán đúng rồi, nhưng rất tiếc không có thưởng.

Chuyện Điền Bá Quang cho người ra tay với đoàn người của Long Hạ thôn thì chỉ có những thế lực lớn trong thành biết, nhưng bọn hắn cũng chỉ im lặng mà theo dõi kì biến mà thôi, không ai có hứng thú nhảy ra tranh đoạt nơi này, theo sự xuất hiện của Lâm Thanh Phong thì toàn thành đều biết cả rồi, vì thế Điền Bá Quang cũng không cần thiết phải dấu diếm nữa, hắn cười lạnh một cái rồi nói.

-Như vậy, không biết các ngươi muốn bọn ta phải trả bao nhiêu tiền đây?

Lâm Thanh Phong cũng mỉm cười, hắn bấm ngón tay tính toán một chút, sau đó trả lời.

-Cũng không cần nhiều lắm đâu, lúc trước Điền gia các ngươi đã mua tổng cộng hết 90% thanh niên trai tráng của thôn chúng ta, đồng thời còn số hàng hóa đó, ta tính đi tính lại thì các ngươi chỉ cần đưa ra 50% tài sản của Điền gia là được.

Lời của Lâm Thanh Phong vừa dứt, thì đừng nói tới người của Điền gia, tất cả mọi người xung quanh ngoại trừ Nam Cung Mị Ảnh ra thì ai cũng mộng bức.

Điền Bá Quang có chút giận quá hóa cười, hắn lắc đầu một cái rồi lại hỏi.

-Có phải ngươi tính sai a? Ngươi biết 50% tài sản Điền gia là bao nhiêu sao?

Nghe xong lời này Lâm Thanh Phong lại bấm ngón tay suy nghĩ tính toán một chút, sau đó hắn gãi đầu tỏ vẻ có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một cái để giấu đi sự xấu hổ của mình.

-Không đúng, thật ngại quá, là ta tính sai rồi, ngươi thật sự là một người tốt a.

Mọi người xung quanh lúc này mới thở ra một hơi, lúc này mới đúng chứ, Điền gia là một gia tộc cỡ Trung của Thổ Hoàng thành, tài sản của bọn hắn tuy không thuộc hàng “phú khả địch quốc” nhưng cũng không ít đâu, 50% tài sản của bọn hắn rất nhiều a.

Ngay lúc này, Lâm Thanh Phong lại tiếp tục giơ lên 8 ngón tay, sau đó hắn lại nói tiếp.

-Tất cả là 80%, nhưng ngươi là người tốt, vì thế ta chiết khấu cho ngươi 10% chỉ lấy 70% thôi.

Toàn trường lại thêm một lần nữa mộng bức, bọn hắn vừa nghe cái gì? 80%? Đã vậy còn chiết khấu 10% chỉ lấy 70%? Không cần ai nói thì tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ “Tên này điên rồi”.

Điền Bá Quang giận tối mặt, khuôn mặt hắn đen kịt, hai mắt tràn đầy sát khí nhìn Lâm thanh Phong mà không nói một lời nào.

Chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Điền Bá Quang trả lời, Lâm Thanh Phong trong lòng thầm nở nụ cười, nhưng bên ngoài hắn lại giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên rồi tiếp tục nói.

-Sao vậy? Các ngươi không nhận chiết khấu sao? Các ngươi thật sự rất giàu a, thôi thì ta cứ lấy 80% là được rồi, phiền phức các ngươi trả cho ta, thời gian của ta không có nhiều đâu.

Điền Bá Quang trên trán cũng nổi gân xanh, hắn hít vào một hơi rồi cũng không tiếp tục để ý tới Lâm Thanh Phong, hiện tại trong mắt của mọi người ở đây, Lâm Thanh Phong là một tên điên đúng nghĩa, nói chuyện với hắn thôi thì cứ nói chuyện với đầu gối còn tốt hơn.

Điền Bá Quang đứng dậy chắp tay với Nguyệt Thánh Dạ.

-Nguyệt thành chủ, hôm nay Long Vân Đại Sư đã nói như vậy rồi, hiện tại ở đây cũng không có chuyện gì khác, xin thành chủ hãy cho phép mọi người ra về.

Nguyệt Thánh Dạ suy nghĩ một chút, hắn muốn xử lý ba tên trước mặt nhưng cũng không tiện ra tay trước cái nhìn của nhiều người như vậy vì thế hắn gật đầu đồng ý, hắn phất tay một cái rồi lên tiếng.

-Được rồi, mọi người cũng nên giải tán, ở đây cũng chẳng còn chuyện gì nữa đâu.

Tất cả mọi người ai cũng gật đầu, bọn hắn cũng theo đó mà tản ra, ai cũng không thèm để ý tới Lâm Thanh Phong nữa, bọn hắn đều nghĩ Lâm Thanh Phong là một thằng điên, người bình thường đâu ai để ý tới thằng điên nói gì?

Ba người bọn Lâm Thanh Phong vẫn đứng đó xem xét hành động của mọi người xung quanh, nhìn mọi người bắt đầu rời đi Lệnh Hồ Xung có chút xoắn xuýt, hắn gãi đầu một cái rồi nói nhỏ với Lâm Thanh Phong.

-Lâm huynh, bọn hắn đã bắt đầu rời đi rồi, chúng ta tiếp theo phải làm thế nào?

Lâm Thanh Phong nhếch miệng cười khẩy một cái, hắn cũng không trả lời Lệnh Hồ Xung, phản ứng này của mọi người xung quanh là rất bình thường, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy thôi, tinh thần lực của hắn trước đó đã dò xét toàn bộ quảng trường, nơi đây cũng chỉ có hai cửa ra vào thôi, hắn làm vậy để người dân nhanh chóng ra về trước, bởi vì hành động sắp tới của hắn khá lớn, hắn không muốn có nhiều người vô tội bị ảnh hưởng.

Một lúc sau, khi dân thường đã ra về hết, Điền Bá Quang mới đứng dậy dẫn theo đoàn người Điền gia ra về, Lâm Thanh Phong cũng không có nhiều hành động, hắn chỉ đưa cánh tay lên ngang ngực, một viên RasenShuriken nhỏ đang xoay tròn trên tay hắn, nhưng ngay lập tức hắn lại thu tay về, cũng không ai nhận ra trên tay hắn đang có một viên RasenShuriken, sau đó hắn lại lên tiếng.

-Điền Bá Quang đúng không? Ngươi vẫn còn chưa nói cho ta biết, cho tới khi nào ngươi mới trả tiền cho chúng ta đây?

Điền Bá Quang hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn liền nở nụ cười rồi lên tiếng.

-Tiểu tử, hiện tại bản thân của ngươi còn lo không xong đâu, ngươi cũng đừng lo nghĩ tới việc đòi tiền của Điền gia ta nữa.

Lâm Thanh Phong lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hắn có chút hứng thú mà nhìn Điền Bá Quang, chờ đợi Điền Bá Quang giải thích.

Điền Bá Quang cũng không nói nhiều với Lâm Thanh Phong, hắn chắp tay hướng về phía Nguyệt Thánh Dạ rồi nói.

-Nguyệt thành chủ, ta nhường tên tiểu tử này lại cho ngài, vài ngày nữa ta sẽ mang theo lễ vật sang phủ thành chủ để bái phỏng.

Nguyệt Thánh Dạ nở nụ cười, hắn phất tay với Điền Bá Quang một cái, sau đó hắn đứng dậy nhìn Lâm Thanh Phong với ánh mắt tràn đầy sát khí, hắn hằn giọng.

-Tiểu tử, ngươi đã “thu mua” nhiều thủ hạ của ta như vậy, hiện tại ngươi cũng nên trả tiền rồi chứ?

Lâm Thanh Phong cũng không có gì ngạc nhiên, Nguyệt Thánh Dạ ngay từ đầu đã muốn giết hắn rồi, nhưng lúc đó có nhiều người như vậy nên Nguyệt Thánh Dạ vẫn không có cơ hội ra tay thôi, hiện tại ngoài những gia tộc lớn của Thổ Hoàng thành ra thì nơi này cũng chẳng còn thường dân, vì thế Nguyệt Thánh Dạ cũng không có gì cố kỵ cả.

Bao nhiêu đây cũng đủ để thể hiện một điều, Nguyệt Thánh Dạ tuy độc ác, nhưng hắn vẫn làm tròn chức trách của một thành chủ, không muốn liên lụy cho người dân vô tội, mặc dù vẫn có một ít tâm tư, nhưng Lâm Thanh Phong rất đồng tình với hắn ở điểm này.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn đưa ánh mắt có chút thương tiếc nhìn Nguyệt Thánh Dạ sau đó lên tiếng.

-Ngươi là một thành chủ làm tận chức trách của mình, mặc dù vẫn có một chút tâm tư, nhưng ngươi vẫn lo lắng cho người dân vô tội, rất ít ai làm được như ngươi, nên ta không muốn giết ngươi đâu, ngươi cứ ở yên đó mới tốt, còn bằng không thì phải tùy vào vận số của ngươi.

Đây cũng không phải là Lâm Thanh Phong nói đùa, nếu Nguyệt Thánh Dạ thật sự ra tay thì viên RasenShuriken trên tay của Lâm Thanh Phong cũng không ăn chay, tuy rằng đây chỉ là một viên nhỏ nhưng nó cũng đủ để Nguyệt Thánh Dạ ăn một chầu, sống chết không biết.

Nguyệt Thánh Dạ cũng không để ý tới lời nói của Lâm Thanh Phong, Lâm Thanh Phong nói vậy chỉ khiến hắn cảm thấy là hắn bị coi thường, hắn càng muốn giết Lâm Thanh Phong hơn thôi, hắn hằng giọng một cái.

-Một con kiến hôi Trúc Cơ Viên Mãn mà cũng dám nói những lời như vậy trước mặt ta, ngươi có thể đi chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.