Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 257: Chương 257: Nhân - Ma hợp nhất, Thần Long hàng thế




Tổng Thống Mỹ trong lòng đậu đen rau muống một hồi, nhưng sắc mặt ông cũng không thay đổi mỉm cười nói.

- Anh đừng lo lắng nữa, như tôi đã nói, nhiệm vụ lần này anh đã hoàn thành rất xuất sắc.

- Khi trở về cũng đừng xin từ chức làm gì, mà hãy tận dụng kì nghỉ để trở về với gia đình, theo tôi được biết thì hơn mười năm nay anh vẫn chưa về nhà đúng không?

Tiểu đội trưởng sững sờ, một lúc sau hai mắt hắn ướt át, gật đầu nói.

- Cảm ơn, Tồng Thống…

Tổng Thống Mỹ gật đầu cười, đưa tay vỗ vai tiểu đội trưởng một cái rồi tiến vào trong, viên chỉ huy cũng đi theo sau, một ngày trước, tiểu đội trưởng cũng đã vẽ lại địa đồ xung quanh khu vực này rồi truyền về, nên viên chỉ huy cũng đã biết được đại khái, dù không có tiểu đội trưởng dẫn đường thì ông cũng có thể tự mình dẫn Tổng Thống đi xung quanh mà không sợ bị lạc.

….

“Mị Ảnh à, con làm vậy thì chẳng khác nào gây họa a.” Lâm Cường có chút chán nản đưa tay bóp trán, từ lúc trong lòng cảm thấy không ổn thì ông liền lên đường ngay, nhưng bởi vì dị tượng bên ngoài nên phải mất một ngày thì ông mới tới đây được, nhưng lúc này thì mọi chuyện đã trễ.

Nam Cung Mị Ảnh cúi đầu im lặng không nói gì, dù cho nàng có là tu sĩ cao cao tại thượng đi chăng nữa, nhưng đứng trước mặt Lâm Cường thì nàng vẫn phải cúi đầu.

Lâm Anh Hào ở cạnh bên bĩu môi một cái rồi cau mày nói.

- Hiện tại mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, mày còn ở đây trách móc cái gì? Mau đi ra ngoài gặp bọn người đó rồi giải quyết với bọn họ đi.

Lâm Cường cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ đành thở ra một hơi bất đắc dĩ, rồi đi ra ngoài.

Chuyện người của Trung Quốc bị chết, lỗi không hoàn toàn thuộc về một mình Nam Cung Mị Ảnh, mà ông cũng có một phần lỗi trong đó, nguyên nhân là do ông không hiểu được cách ứng xử của Nam Cung Mị Ảnh.

Nam Cung Mị Ảnh tính tình lương thiện là sự thật, nhưng nàng là tu sĩ, trong cái nhìn của nàng, bất kì ai có thể làm phiền Lâm Thanh Phong trong lúc dung hợp Yêu Đan thì nàng sẽ nhanh chóng tìm cách giải quyết, mà biện pháp nhanh nhất là gì? Một lời không hợp liền một kiếm đi qua… rất đơn giản.

Còn chuyện sau này? Một đám phàm nhân mà thôi, cứ kéo nhau tới thì tiếp tục một kiếm đi qua,… một kiếm không hết thì tới kiếm thứ hai… rất đơn giản nha… đã như vậy thì cần gì phải nhiều lời đây?

Mặc dù nghe qua có chút tàn nhẫn, nhưng trước khi gặp Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh từ nhỏ đã sống tại Nam Cung gia tộc, chịu sự ghẻ lạnh của gia tộc, có biết bao nhiêu người muốn giết nàng đây? Đồng thời nàng còn phải bảo vệ Nam Cung Tuyết, vì thế đối mặt với địch nhân, nàng phải một dạng lãnh khốc vô tình mới được, còn bằng không thì nàng và Nam Cung Tuyết đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Từ nhỏ đã như vậy, nên mới tạo thành tính cách của nàng hiện tại, nhờ những năm này đi theo Lâm Thanh Phong, vì thế tính tình của nàng mới thay đổi một chút, vẫn còn chừa đường sống cho đám quân nhân mỹ và đám người ngoài kia, nếu là nàng trước đây thì bọn hắn cũng sớm quy tiên…

Lâm Cường rời đi, Lâm Anh Hào vẫn ngồi lại, ông biết con trai ông sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này, đồng thời ông vẫn còn vài việc muốn hỏi Nam Cung Mị Ảnh.

“Tiểu Phong nó hiện tại như thế nào?” Lâm Anh Hào hai mắt nhìn về Lâm Thanh Phong rồi bỗng dưng lên tiếng hỏi.

“Thưa gia gia, phu quân hiện tại đang dung hợp Yêu Đan, với tốc độ hiện tại thì nhanh nhất là sáu ngày sau thì chàng sẽ dung hợp hoàn toàn.” Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng trả lời.

Lâm Anh Hào gật đầu một cái, mặt không đổi sắc hỏi.

- Yêu Đan sao? Nguồn gốc của nó có phải là do Pháp Lực ngưng tụ mà thành?

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu trả lời.

- Theo lời của phu quân cùng Nguyên Anh của chàng ấy thì đúng là như vậy.

Lâm Anh Hào gật đầu thở dài không nói gì, Nam Cung Mị Ảnh cũng im lặng.

Trầm mặc một lúc, Lâm Anh Hào lại hỏi.

- Có phải tiểu Phong còn muốn dẫn theo ta cùng đi tới Tu Chân Giới?

Nghe được câu này, Nam Cung Mị Ảnh liền trợn tròn mắt kinh ngạc, bởi vì đây chỉ là suy nghĩ của Lâm Thanh Phong mà thôi, hắn chỉ mới cùng Tiểu Long bàn tính, chỉ có nàng ở cạnh bên có thể nghe loáng thoáng một chút, ngoài ra cũng chưa nói với ai thì làm sao Lâm Anh Hào có thể biết được?

Nhìn Nam Cung Mị Ảnh trợn mắt, Lâm Anh Hào liền hiểu được, ông cười nói.

- Đừng quá mức kinh ngạc, đây là điều mà các đời tổ tiên đã biết được từ sớm, “Nhân - Ma hợp nhất, Thần Long hàng thế.” những lời này là do Lạc Long Quân tổ tiên trước khi rời đi đã nói lại, nhưng chỉ do Hùng Vương đời trước truyền miệng cho đời tiếp theo trong lúc nhậm chức mà thôi, vì thế không một ai có thể biết được.

- Cũng chính vì vậy bọn ta không muốn tham gia vào những trò chơi chính trị, nó tiêu tốn quá nhiều thời gian, bọn ta muốn dùng khoảng thời gian đó để tu luyện tới mức độ có thể chịu đựng Ma Khí, rồi sớm ngày tiến về Tu Chân Giới.

- Trải qua hàng ngàn năm, không một người nào trong bọn ta có thể thành công, cho tới đời của ta, bởi vì ta ra đi quá sớm, nên tiểu Cường không biết được chuyện này, nhưng hiện tại nó đã nhận ra biến hóa của tiểu Phong, với trí thông minh của nó, hẳn là nó cũng có một vài suy đoán rồi, chỉ là nó không nói ra mà thôi.

Nam Cung Mị Ảnh cắn răng một cái rồi nói.

- Nếu gia gia đã biết, như vậy gia gia dự tính như thế nào?

- Gia gia muốn cùng chúng con rời đi, hay là tiếp tục ở lại đây?

“Ta còn lựa chọn nào sao?” Lâm Anh Hào cười khổ không thôi.

- Từ lúc được các con cứu, thì ta đã cảm giác được thân thể của mình có chút thay đổi, một đầu tóc bạc trắng cùng làn da nhăn nheo liền biến mất, sức khỏe cũng nhiều hơn, cứ như ta đã trẻ ra vài chục tuổi trở về thời niên thiếu vậy.

- Những ngày này ta phải dùng số pháp lực ít ỏi của mình để biến hóa gương mặt cùng bộ tóc cho giống lúc trước để che mắt người khác, nhưng hẳn là con và tiểu Phong đã nhận ra rồi.

“Chúng con đã nhận ra từ sớm, chỉ là phu quân nói rằng có thể đây là sở thích riêng của gia gia, nên bọn con chỉ xem như không thấy.” Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, che miệng cười trộm.

Lâm Anh Hào trên trán liền xuất hiện gân xanh, trong lòng đậu đen rau muống một hồi rồi ho nhẹ tiếp tục nói.

- Ta đoán đây là tác dụng của việc dung hợp giữa ta và Ma Khí gây ra, khiến cho tuổi thọ của ta tăng thêm, hay trẻ ra gì đó, nhưng tóm lại thì Nhân - Ma dung hợp đã có, chỉ còn thiếu mỗi Thần Long mà thôi.

- Không thể trở thành Thần Long, ta đoán nguyên nhân là do Ma Khí đã rời khỏi cơ thể, hiện tại nhìn tiểu Phong như vậy thì ta liền khẳng định được.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu.

- Đúng như gia gia đã suy đoán, Phu Quân cũng vì dung hợp Ma Khí, hay nói chính xác hơn chàng dung hợp với Long Khí, thứ đã tạo ra Ma Khí nên mới trở thành hình dạng lúc này.

Lâm Anh Hào thở ra một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng kéo ra nụ cười, biết được Lâm Thanh Phong cháu của mình sắp trở thành Thần Long, và cũng là mục tiêu mà mấy ngàn năm qua các đời tổ tiên luôn ao ước đạt được, đương nhiên ông rất vui vẻ rồi.

“Gia gia có muốn sớm ngày giống như chàng ấy hay không?”| Nam Cung Mị Ảnh đột nhiên hỏi.

Lâm Anh Hào lắc đầu cười.

- Muốn là muốn, nhưng cũng phải đợi cho tới khi tiểu Phong tỉnh lại rồi đưa ta tới Tu Chân Giới a.

Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười quỷ dị, thân ảnh của nàng liền biến mất, vài giây sau nàng lại xuất hiện, trên tay còn nắm theo Nguyên Anh của Lâm Thanh Phong.

“Mị Ảnh a, Lão bà a, ta sai rồi, ta không nên nhìn trộm người khác đang “hành sự” nha, nếu nàng muốn đánh thì tìm thân thể của ta à.” Nguyên Anh một mặt sinh không thể luyến, khóc không ra nước mắt, đau khổ dãy dụa.

Nó đã làm gì sai a?, Lâm Thanh Phong đã sớm ngủ thiếp đi, cái gì cũng không làm, còn tiểu Long hiện tại cần tập trung, không thể phân tâm nói chuyện với nó, nằm trong thân thể Lâm Thanh Phong quá buồn chán nên nó mới lẻn ra ngoài.

Vừa hay lại gặp được tên mập cùng Phượng tỷ cả hai đang hăng hái “loại bỏ dược lực” nên nó mới ngồi một bên xem, nó thề, nó chỉ vừa xem được vài giây thì liền bị Nam Cung Mị Ảnh bắt lấy.

Nam Cung Mị Ảnh bĩu môi một cái, con hàng Nguyên Anh này là của Lâm Thanh Phong, vì thế nó có thể gọi nàng là lão bà cũng không sai, chỉ khác ở chỗ nó có thêm một phần ý thức khác mà thôi.

- Chàng bớt lời đi thôi, hiện tại có gia gia ở đây, chàng mau đem phần Long Khí còn thừa đưa cho gia gia đồng thời giúp gia gia dung hợp bọn chúng.

“Hở? Gia gia ở đây? Đâu có? Ta đâu nhìn thấy ai khác? Chỉ thấy một tên nào đó tầm ngang tuổi ta thích giả trang thành người già mà thôi?” Nguyên Anh một mặt mộng bức nhìn xung quanh rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.