Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 206: Chương 206: Phượng Tỷ (3)




Được lệnh của Lâm Thanh Phong, hai người gác cổng liền mở cửa để Khánh lái xe chở ba người đi vào.

Ngay lúc này, từ bên đường có một người chạy xe máy tiến tới, tên này vừa chạy vừa la hét.

-Chiếc xe phía trước, làm ơn chờ một chút.

Tiếng kêu này liền khiến ba người bọn Lâm Thanh Phong ngồi trong xe cùng hai người gác cổng giật mình, Khánh lập tức dừng xe rồi cùng Lâm đồng thời nhảy xuống xe, hai người liền lấy ra hai khẩu súng lục từ trong người, hai người gác cổng đồng thời cầm súng trên vai, bốn người chỉ thẳng súng vào chiếc xe máy, nếu chiếc xe máy này tiếp tục tới gần thì bọn họ sẽ nổ súng.

Lâm Thanh Phong ngồi trong xe nhíu mày một cái, hắn cũng không sợ người đang tới này có thể gây tổn thương tới hắn, hắn lên tiếng.

-Không có việc gì, cứ đợi một chút xem người này muốn làm gì.

Được lệnh của Lâm Thanh Phong, cả bốn người đều dừng lại không nổ súng, nhưng cả bốn cây súng vẫn chỉ thẳng vào chiếc xe không chút nào buông lỏng.

Chiếc xe máy tới gần, người ngồi trên xe cũng nhìn thấy bốn miệng súng đang chỉ thẳng vào người mình vì thế hắn không dám chậm trễ.

Người này nhanh chóng gỡ nón bảo hiểm, chống xe rồi bước xuống, giơ hai tay qua đầu, hắn liếc sơ qua tình hình một chút liền nhận ra Lâm Thanh Phong là chủ nhân vì thế liền chạy tới trước mặt Lâm Thanh Phong giọng nói có chút xoắn xuýt lên tiếng.

-Người anh em… à không vị thiếu gia này, ngài có thể cho tôi xin phép vào trong cùng ngài được không?

Lâm Thanh Phong có chút ngạc nhiên, hắn đánh giá người trước mặt một chút, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với người này là một tên mập mạp, nhan sắc rất bình thường, nhưng khuôn mặt rất hiền lành, suy nghĩ một chút rồi hắn liền hỏi.

-Ngươi là ai? Và tại sao ta phải cho ngươi vào trong?

Tên mập này có chút bối rối, hắn cũng không biết phải trả lời làm sao, hắn suy nghĩ một chút rồi nói.

-Thật ra tôi và con trai của chủ nhà này là bạn bè, hôm nay tôi muốn tới đây thăm nó một chút, nhưng tôi lại muốn tạo sự bất ngờ cho nó, vì thế tôi mới phải làm như vầy để có thể vào trong.

-Người anh em, cậu cho phép tôi vào cùng được chứ?

Vừa nghe xong lời này, Khánh liền muốn lên tiếng nói gì đó nhưng liền bị Lâm Thanh Phong ngăn lại, hắn có chút hứng thú nhìn tên này, bởi vì hắn cũng không quen biết tên này, lời của tên này căn bản là nói nhảm, nhưng hắn cảm giác được tên này không có ác ý, hắn thật sự muốn vào trong nhưng lại không muốn nói ra lý do thật sự, sờ cằm một chút Lâm Thanh Phong lắc đầu thở dài.

-Như vậy không được, thật ra ta cũng không quen biết chủ nhà này, ta chỉ là một thành viên trong đoàn làm phim, đi theo đoàn tới đây thôi, tôi cũng không được phép cho anh vào trong nha.

Nghe được Lâm Thanh Phong là người của đoàn làm phim, tên mập này vui vẻ ra mặt, hắn ngay lập tức quên mất bản thân đang còn bị bốn khẩu súng chỉa vào, hắn đưa hai tay bám lấy cửa sổ rồi hỏi.

-Người anh em này, cậu là người của đoàn làm phim? Như vậy Phượng Cửu đang ở trong đó đúng hay không?

Biểu hiện của tên này làm Lâm Thanh Phong có chút giật mình, nhưng hắn liền hiểu được con hàng trước mặt này đang muốn tìm Phượng tỷ, mặc dù không biết lý do thật sự của hắn nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì Lâm Thanh Phong cũng đoán được một hai.

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

-Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi là ai đâu? Còn nữa ngươi là gì của Phượng tỷ? Tại sao ta phải trả lời cho ngươi biết phượng tỷ có ở trong đó hay không?

Tên mập này cũng không biết phải nói như thế nào nữa, hắn với Lâm Thanh Phong vốn chỉ là người lạ, từ nãy tới giờ hắn cũng không muốn nói ra tên thật của chính mình vì thế Lâm Thanh Phong cũng không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của hắn.

Xoắn xuýt một lúc, tên mập này mới thở ra một hơi rồi ảo não rời đi, hắn quyết định không nói ra tên gọi của chính mình.

Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.

-Thôi được rồi, ngươi cứ theo ta vào đi, nhưng ngươi không được phép đi lung tung, anh Khánh sẽ đi theo giám sát ngươi.

Nghe được lời nói này, tên mập liền giật mình xoay người lại, ánh dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Lâm Thanh Phong, bốn người bọn Khánh, Lâm liền mộng bức, Khánh muốn nói gì đó nhưng Lâm Thanh Phong lại lắc đầu ra hiệu cho hắn không nói nữa.

Lâm Thanh Phong mỉm cười nhìn tên mập rồi hỏi.

-Như vậy được chứ?

Tên mập như gặp được vị cứu tinh hai mắt tỏa sáng, hắn gật đầu liên tục để thay cho câu trả lời, Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lên tiếng.

-Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta vào trong đi.

Khánh thở dài một hơi, nhưng hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Lâm Thanh Phong nên đành chấp nhận nhiệm vụ này, Khánh lái xe vào trong, còn phía sau là tên mập cùng chiếc xe máy của hắn.

Ngồi trên xe, Lâm nhìn vào kính chiếu hậu rồi lên tiếng hỏi.

-Phong à, tại sao em lại cho tên đó đi vào? Chẳng may hắn có ý đồ xấu thì sao?

Khánh cũng gật đầu đồng ý với câu hỏi này của Lâm, cả hai đều nhìn về Lâm Thanh Phong chờ đợi câu trả lời của hắn.

Dưới ánh mắt tò mò của hai người, Lâm Thanh Phong chỉ mỉm cười trả lời.

-Ta cảm giác được, hắn không phải người xấu, nên hắn sẽ không gây chuyện.

Lâm, Khánh hai người đều mộng bức, đây là câu trả lời sao? Bọn hắn thở dài một cái rồi cũng không nói gì nữa.

Nhưng đây là do cả hai quá lo nghĩ rồi, mặc dù Lâm Thanh Phong hiện tại trí nhớ ở Thông Thiên Đại Lục đã mất hết, nhưng cảnh giới Nguyên Anh Kì của hắn vẫn còn ở đó, cảm giác của hắn đối với những người có ý đồ xấu sẽ không thể sai được.

Tên mập lái xe theo sau, hai mắt tò mò đánh giá xung quanh, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được vào ngôi nhà nổi tiếng nhất Vịnh Hạ Long, khung cảnh đẹp đẽ xung quanh khiến hắn không thể nhịn được mà phải nhìn thêm vài lần.

Chạy theo con đường dẫn tới ngôi biệt thự, phía trước đã có vài người hầu gái cùng vị quản gia trẻ tuổi đứng đợi, Lâm Thanh Phong bước xuống xe, tất cả bọn họ đều khom người lên tiếng.

-Thái tử đã trở về.

Lâm Thanh Phong gật đầu với bọn họ một cái rồi ra hiệu cho Khánh cùng Lâm đem xe của hắn và xe của tên mập đi cất, hắn nhìn về vị quản gia rồi hỏi.

-Hiện tại đoàn làm phim lúc nãy đang ở đâu?

Người quản gia được hỏi, hắn liền khom người trả lời.

-Thưa thái tử, bọn họ đã được ta hướng dẫn tới chỗ tĩnh tâm động, hiện tại chắc rằng bọn họ đang còn ở đó xắp xếp dụng cụ và dàn dựng cảnh quay, nếu Thái tử muốn thì hiện tại ta sẽ dẫn đường cho người tới đó.

Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lại nhìn sang tên mập.

-Còn ngươi thì sao? Ngươi muốn cùng ta đi tới chỗ đoàn làm phim, hay là muốn đi dạo xung quanh?

Tên mập xoắn xuýt suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng nhận lời đi theo sau Lâm Thanh Phong, bởi hắn nhận thấy được, nếu hắn không đi theo Lâm Thanh Phong thì hắn sẽ bị những người hầu gái này đuổi đi ra ngoài, những người hầu gái này nhìn qua thì ai cũng xinh đẹp, nhưng mà bọn họ lại mang tới cho hắn một cảm giác sợ hãi nói không nên lời.

Người quản gia đi trước dẫn đường cho Lâm Thanh Phong cùng tên mập đi theo sau, tên mập có chút bồn chồn không yên, liếc nhìn hắn một lúc, rốt cục Lâm Thanh Phong cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

-Ngươi có thể bình tĩnh lại sao?

Tên mập lắc đầu một cái rồi trả lời.

-Người anh em, cậu không hiểu được cảm giác của tôi.

Lâm Thanh Phong trợn trắng mắt.

-Chỉ là đi gặp Phượng tỷ thôi, cần gì phải làm quá lên như vậy?

Nghe được lời này, tên mập giật mình một cái, hai dùng vẻ mặt hoảng hốt nhìn Lâm Thanh Phong rồi hỏi.

-Làm sao cậu biết?

Lâm Thanh Phong đưa tay che trán, con hàng này còn không tưởng rằng hắn che giấu kĩ nên không ai biết được hay sao? Lắc đầu một cái rồi Lâm Thanh Phong lại hỏi.

-Trước cũng đừng quản tại sao ta biết được, nhưng ngươi tới gặp Phượng tỷ với mục đích gì? Mau nói ra biết đâu có thể ta sẽ giúp đỡ được một chút.

Tên mập xoắn xuýt suy nghĩ một lúc, sau đó hắn như là đã quyết định được chuyện gì đó rồi gật đầu ghé sát tai Lâm Thanh Phong nói nhỏ.

-Thật ra, tôi và Phượng Cửu đã có hôn ước từ nhỏ, nhưng gia đình hai bên đã có quy định rằng hai người không được phép gặp nhau, nếu tới 30 tuổi mà hai bên vẫn chưa tìm được người yêu và chưa kết hôn thì cả hai sẽ cưới nhau.

Nghe tới đây, Lâm Thanh Phong sắc mặt cổ quái nhìn lại tên mập này một lần từ trên xuống dưới, tên mập vẫn không để ý mà tiếp tục nói.

-Hiện tại tôi đã 29 tuổi rồi, còn một tháng nữa là vừa tròn 30, nhưng vẫn không có người yêu, tôi nghe được tin từ gia đình bên kia là Phượng Cửu cũng giống tôi vẫn chưa có người yêu cũng chưa kết hôn, nên hôm nay tôi mới lén tới đây để gặp vợ sắp cưới của mình một chút.

…..Hết Chương 207….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.