Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 37: Chương 37: Trước khi tới Nam Cung thành




Viên cầu Rasengan thoát khỏi tay Lâm Thanh Phong rồi bay đến gốc cây mà hắn đã nhắm đến, gốc cây cách hắn khoảng cách chừng mười mét.

Thoát ra khỏi tay Lâm Thanh Phong, viên cầu Rasengan ngày càng nhỏ lại rồi đâm tới gốc cây.

Viên cầu Rasengan va chạm với gốc cây rồi phát ra tiếng nổ lớn.

Trên gốc cây hiện giờ lại xuất hiện một cái lỗ, đúng như Lâm Thanh Phong dự đoán, Rasengan một khi rời đi khống chế sẽ từ từ yếu bớt.

Nhìn gốc cây này vẫn còn không gãy, trên cây chỉ xuất hiện một cái lỗ thì biết.

Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không nản lòng ngược lại có chút vui vẻ, hiện tại Rasengan có thể ném đi được thì chứng tỏ điều hắn suy nghĩ là đúng.

Lúc này hắn chỉ mới thử suy đoán nên cũng không quan tâm lắm nếu như uy lực của Rasengan không đủ lớn.

Chỉ cần có thời gian thì hắn sẽ hoàn thành được hoàn chỉnh Rasengan có thể cận chiến và cũng có thể ném đi.

Nhưng lúc này Rasengan hiện tại cũng đủ dùng, hắn không cần phải hoàn thiện nó ngay bây giờ.

Lâm Thanh Phong mỉm cười hài lòng, rồi nhìn lên bầu trời.

Hiện tại trời cũng sắp tối nên hắn chuẩn bị nấu ăn, không tiếp tục thử phát triển Rasengan.

Một bên khác Nam Cung Tuyết cùng Nam Cung Mị Ảnh sau khi nghe hắn giải thích nguyên lý của Rasengan thì hai nàng rất nhanh bắt chước theo hắn.

Nhưng Rasengan quan trọng nhất là độ khống chế, mặc dù hai nàng có là thiên tài nhưng thử đến khi Lâm Thanh Phong nấu ăn xong thì hai nàng vẫn chưa sử dụng được Rasengan.

Một bên Lâm Thanh Phong nhìn thấy hai nàng cũng muốn học Rasengan thì hắn mỉm cười, bước lại gần rồi nói.

-Được rồi, hôm nay thử tới đây thôi, khi vào Nam Cung thành ta sẽ tìm cách để hai người nhanh chóng học thành công thuật này.

Lúc này hai nàng mới thở dài một hơi rồi buông xuống việc tập luyện, sau đó tập trung đến chỗ Lâm Thanh Phong nấu ăn rồi chờ đợi hắn chia phần.

Vì lúc nãy Lâm Thanh Phong đã hứa cho thêm Hỏa Vân tôn giả phần ăn, nên hắn rất hào phóng mà lấy phần của… Bạch Tiểu Phụng đưa cho Hỏa Vân tôn giả.

Một bên Bạch Tiểu Phụng vì bị thiếu mất phần ăn, hắn muốn phát tác nhưng dưới dâm uy của Lâm Thanh Phong hắn đành phải cúi đầu, ngồi xuống ăn hết phần ăn ít ỏi của mình.

Sau khi ăn xong, Nam Cung Mị Ảnh nói với Lâm Thanh Phong.

-Phu quân, chúng ta chỉ còn vài ngày đường nữa là tới Nam Cung thành, hiện tại phu quân có dự tính gì không?

Lâm Thanh Phong cau mày suy nghĩ, rồi mới trả lời.

-Theo như ta nghĩ, khi tới Nam Cung Thành thì chúng ta cứ trở về Nam Cung gia của hai người để xem tình hình như thế nào.

-Nhưng lúc chúng ta vào thành thì cũng đồng nghĩa với việc Bạch Ngọc Lâu sẽ biết ngay sau đó.

Dừng một chút rồi Lâm Thanh Phong nhìn về Bạch Tiểu Phụng rồi nói.

-Bạch gia không phải là vấn đề, mà vấn đề hiện tại là Bạch gia muốn còn sống bao nhiêu người.

-Nếu ngươi muốn Bạch gia còn sống sót nhiều người thì phải thuyết phục gia gia của ngươi chống đối Bạch Ngọc Lâu.

-Nếu trong lúc bọn ta ở tại Nam Cung gia, ta hứa với ngươi dù là Bạch gia lão tổ tông có đến thì hắn cũng không cần trở về rồi.

Bạch Tiểu Phụng nghe được lời của Lâm Thanh Phong mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Bạch Tiểu Phụng tin tưởng Lâm Thanh Phong có thể làm được, chỉ cần nhìn qua vị sư phụ của Nam Cung Tuyết thì liền biết, hắn có thể phi hành mà không cần dùng pháp khí.

Điều đó đồng nghĩa với việc hắn ít nhất cũng có cảnh giới Nguyên Anh kì, thật sự Kim Đan kì lão tổ nếu muốn tới thì cũng không muốn về.

Bạch Tiểu Phụng gật đầu rồi nói.

-Ta đã hiểu rõ, như vậy ta sẽ rời đi trước một ngày để cảnh báo cho gia gia, ta cũng không muốn chỉ vì Bạch Ngọc Lâu mà cả gia tộc phải nhận cảnh diệt môn.

Lâm Thanh Phong nhìn hắn rồi gật đầu, Lâm Thanh Phong cũng không muốn tàn nhẫn diệt sát cả nhà họ Bạch, Lâm Thanh Phong hiểu rõ trong chuyện này chỉ có Bạch Ngọc Lâu và con trai hắn là phải chết, nên cũng không muốn rat ay với những người khác.

Nhưng người khác muốn chết thì Lâm Thanh Phong cũng sẵn sàng đưa tiễn.

Bạch Tiểu Phụng thở dài, hắn đứng lên rồi đi qua một bên tiếp tục công việc cho ngựa ăn.

Một đêm yên tĩnh….

Vài ngày sau bọn người Lâm Thanh Phong cũng đã đến gần Nam Cung thành.

Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ nói với Lâm Thanh Phong.

-Tỷ phu, chúng ta đã vào địa phận của Nam Cung thành, từ đây chỉ cần đi theo hướng phía trước một ngày đường là có thể trở về Nam Cung thành rồi.

Lâm Thanh Phong xoa đầu nàng rồi mỉm cười.

Nam Cung Mị Ảnh ở một bên trong lòng có chút lo lắng.

Lâm Thanh Phong nhìn nàng rồi mở miệng hỏi.

-Sao vậy lão bà? Tại sao lại lo lắng?

Nghe Lâm Thanh Phong hỏi thì nàng xoắn xuýt sau đó đỏ mặt cúi đầu trả lời.

-Ta…ta… khi về nhà làm sao giải thích về phu quân với cha ta à?

Lâm Thanh Phong nghe được nàng hắn cũng bật cười, chuyện này còn cần phải giải thích à?

Cứ nói với lão ấy ta là phu quân của nàng vậy thôi, nếu lão ấy không đồng ý thì ta đem nàng bỏ chạy a.

Đấy chỉ là suy nghĩ của Lâm Thanh Phong thôi, còn sự thật thì hắn nói với Nam Cung Mị Ảnh.

-Nàng cứ yên tâm, cha nàng chắc chắn sẽ đồng ý, cha nàng kiếm đâu ra một tên con rể vừa đẹp trai vừa tài giỏi người gặp người thích như ta à.

Hỏa Vân tôn giả cùng Bạch Tiểu Phụng ngồi một bên điên cuồng nhổ nước bọt hơn một tháng này bọn họ đi chung với con hàng thích tự kỉ này mỗi lần hắn tự kỉ là mỗi lần bọn họ nhổ nước bọt, bọn họ cũng muốn quen thuộc.

Nhưng dưới dâm uy của Lâm Thanh Phong thì bọn họ cũng chỉ dám nhổ nước bọt trong lòng mà không dám biểu hiện ra ngoài.

Ngay cả Hỏa Vân tôn giả trong một lần nhịn không được Lâm Thanh Phong tự kỉ nên đã nổi nóng, sau đó hắn bị nhịn cơm 3 ngày thì Bạch Tiểu Phụng làm sao dám biểu hiện ra ngoài?

Tiểu Hắc trong một tháng này, ngày nào cũng ăn hai viên linh thạch Trung phẩm, bụng nó ngày càng lớn cũng sắp béo phì tới nơi rồi, nhưng hiện tại nó còn nhỏ lại thêm béo ra như vậy thì nó lại càng dễ thương.

Nam Cung Tuyết cứ ôm nó rồi chơi đùa suốt ngày không biết chán.

Nói tới tiểu Hắc lúc trước Hỏa Vân tôn giả cũng đã nói nó là một con tiểu Kỳ Lân, nhưng Hỏa Vân tôn giả chỉ nhận được ánh mắt như nhìn người điên của Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong chỉ tay vào tiểu Hắc rồi nói với Hỏa Vân tôn giả.

-Ngươi nhìn bằng con mắt nào mà nói nó là Kỳ Lân? Nó rõ ràng là một con chó à.

Hỏa Vân tôn giả muốn phát điên, hắn không biết cách nào để giải thích cho Lâm Thanh Phong bởi vì thật sự Kỳ Lân lúc còn nhỏ rất giống chó, nhất là Hắc Kỳ Lân thì lại càng giống chó mực.

Bởi vì Kỳ Lân là một loại Yêu Thú rất quý hiếm nên rất ít người có thể nhận biết được sự khác nhau giữa bọn chúng.

Lâm Thanh Phong còn kéo Nam Cung Tuyết rồi nói Hỏa Vân tôn giả là một tên điên lừa gạt, bảo nàng không nên tin tưởng hắn.

Điều này khiến Hỏa Vân tôn giả tức muốn phun máu, nhưng hắn cũng không có cách nào để chứng minh mình đúng nên cũng chỉ còn cách im lặng.

Trời đêm tối.

Sau khi ăn xong bữa ăn mà Lâm Thanh Phong nấu thì Bạch Tiểu Phụng cũng cáo từ rồi một mình tiến về Nam Cung thành.

Bạch Tiểu Phụng trước khi đi cũng không cho ngựa ăn, vì thế công việc cao cả này lại rơi vào đầu Hỏa Vân tôn giả, khiến hắn sầu não.

Trong một tháng này Hỏa Vân tôn giả không biết bao nhiêu lần tự nghi ngờ chính bản thân, nhiều lúc hắn tự mê man không chắc rằng hắn là một tên Đại Thừa kì hay chỉ là một tên đánh xe ngựa bình thường.

Nếu không phải hắn có thể bay, ngoài ra ngày nào cũng chỉ đạo Nam Cung Tuyết tu luyện thì hắn thật sự nghĩ hắn chỉ là một tên đánh xe mà không phải là Đại Thừa kì tôn giả.

Sau khi ăn xong thì Lâm Thanh Phong cũng bắt đầu thu dọn đồ vật, hắn tới một con sông gần đó để rửa chén đĩa.

Một lúc sau hắn cất hết đồ vật đã được cọ rửa sạch sẽ, hắn nằm bên bãi cỏ cạnh sông để nhìn ngắm mặt trăng.

Bầu trời đêm nay rất sáng, không có mây ánh trăng chiếu sáng một khoảng trời đêm, tạo ra một khung cảnh thơ mộng.

Ngắm nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, gió đêm thổi từng cơn mát lạnh thì Lâm Thanh Phong cũng từ từ nhắm lại hai mắt, hắn đã ngủ.

Nam Cung Mị Ảnh bước ra từ một phía rồi nhìn xung quanh tìm kiếm Lâm Thanh Phong, nàng phát hiện hắn đã ngủ nên bước lại gần nằm bên cạnh hắn.

Nàng cũng đưa mắt nhìn ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời, rồi thở dài.

Mặc dù khi sáng Lâm Thanh Phong đã nói nàng không cần lo lắng về việc cha nàng có đồng ý mối quan hệ giữa hắn và nàng hay không, nhưng nàng vẫn cứ lo lắng nếu cha nàng không đồng ý thì nàng sẽ làm thế nào?

Cha nàng chỉ còn nàng và muội muội là thân nhân, muội muội thì phải theo Hỏa Vân tôn giả không biết khi nào mới có thể trở về, nên cũng chỉ còn mỗi mình nàng là người thân.

Nếu nàng bỏ cha mà theo Lâm Thanh Phong thì nàng không nỡ, còn nếu vì cha mà bỏ Lâm Thanh Phong thì nàng cũng không muốn.

Nam Cung Mị Ảnh đầu óc rối rắm, nàng cứ nằm suy nghĩ một lúc lâu rồi ngủ mất.

…..Hết Chương 37…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.