Hạ Mạch 86 Độ

Chương 2: Chương 2: Hồi ức của một người




Khi Văn Hạ xỏ giày vào thì xe của Tô Mạch cũng dừng lại trước mặt cô. Cô nhào lên xe, lấy tay làm quạt, thở hổn hển, khuôn mặt cháy nắng đỏ ửng như quả cà chua. Tô Mạch nhìn thấy thì đau lòng vội vàng lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cô. Khi tay anh vừa chạm vào má cô thì cô xuýt xoa phụng phịu một cách đáng thương:

- Á đau!

Tô Mạch cúi xuống nhìn. Không thể nào mặt cô đã bị cháy nắng. Da của Văn Hạ rất đặc biệt, dù trời có nắng thế nào đi chăng nữa thì người cũng không đổ mồ hôi mà chỉ có mồ hôi trên mặt, hơn nữa mồ hôi sẽ khiến mặt cô đau rát. Cô làm bộ khóc lóc sụt sùi, đôi mắt ngấn lệ khiến Tô Mạch bối rối. Anh không sợ gì chỉ sợ cô khóc.

- Cưng đừng khóc. Đừng khóc mà. Khóc sẽ càng đau đấy. Chúng ta đến cửa hàng Golden Hans hay đi ăn bánh pizza, hay là đến cửa hàng Haagen- Dazs? – Tô Mạch vội dỗ dành cô gái đang khóc thút thít trước mặt. Ở bên nhau bao nhiêu năm nay, tất nhiên anh hiểu tính cách của cô, và anh biết cô thường xuyên giả bộ nghiêm trọng như vậy. Dù là giả bộ nhưng anh vẫn sợ cô khóc. Theo lời anh nói thì cô mà khóc sẽ khiến anh bủn rủn chân tay.

Văn Hạ nghe Tô Mạch nói thì lập tức trời quang mây tạnh, mỉm cười ôm lấy cổ anh, hôn một cái thật kêu. Cô cười hì hì nói:

- Em muốn ăn ở Golden Hans. Hì hì…

Tô Mạch nhẹ nhàng gõ vào trán cô, lắc đầu cười:

- Em đấy, đến bao giờ mới trưởng thành chứ?

- Trưởng thành làm gì? Mọi chuyện có anh lo là đủ rồi. Em muốn ở nhà một thời gian nữa. Thời tiết nóng quá! Em không muốn đi làm. – Nhắc đến đi làm là mặt Văn Hạ lại xị xuống. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng phải buồn vì chuyện gì, chỉ có chuyện này là khiến cô cảm thấy thất bại tràn trề, lúc nào cũng tùy hứng và hay gây chuyện với người khác. Cô cũng muốn thay đổi nhưng tính cách con người đâu phải muốn thay đổi là thay đổi được nên cô muốn ở nhà “điều chỉnh” lại một chút.

- Ừ! Em nói thế nào thì cứ làm thế đó vậy. Chúng ta đi ăn thịt nướng thôi. – Tô Mạch vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt dịu dàng của anh làm Văn Hạ có cảm giác là người hạnh phúc nhất thế gian này.

Tô Mạch vừa cho xe chạy được một lát thì di động đổ chuông. Văn Hạ liếc nhìn, huýt sáo rồi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ. Cô nghe Tô Mạch nói chuyện điện thoại:

- Ừ! Tôi đây… bây giờ ư?... được rồi, cô bảo anh ta đợi tôi ở văn phòng.

Tô Mạch gác điện thoại, Văn Hạ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tô Mạch nhìn cô, vừa hay gặp đèn đỏ, anh kéo tay cô, dịu dàng nói:

- Anh bảo Tô Tịch đi cùng em được không? Hai người đi sắm đồ, anh sẽ thanh toán nhé.

Văn Hạ không nói gì mà bĩu môi dài thườn thượt, cô thầm nghĩ anh lúc nào cũng vậy. Từ khi được thăng chức lên làm giám đốc bộ phận thì anh luôn bận rộn như vậy. Lâu rồi anh không đưa cô ra ngoài ăn cơm, lâu rồi anh không đưa cô đi dạo phố mà lúc nào cũng có điện thoại gọi anh đi. Thế nên, cô ghét nhất là chiếc điện thoại của anh. Ghét chết đi được!

Cuối cùng, Văn Hạ chẳng còn cách nào khác, vẫn phải trả anh về với công việc. Cô biết dù mình có gây chuyện cũng chẳng ích gì. Bởi lúc Tô Mạch làm việc thì chẳng còn biết thứ gì xung quanh nữa, cô có muốn cản cũng chẳng được. Anh không đưa cô đến cửa hàng Golden Hans nữa mà để cô đợi Tô Tịch, cô em họ của anh đến đi cùng cô.

Tô Tịch là một nhân viên nhàn rỗi. Điều kiện gia đình tốt. Tốt nghiệp xong là đi chơi, chứ không phải lo đi làm. Cô ấy vừa đi du lịch Singapore về. Nhận được điện thoại của Tô Mạch, cô liền đến đưa Văn Hạ đi shopping.

- Chị Muỗi à, anh em lại bỏ rơi chị rồi hả? – Tô Tịch có mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn, miệng xinh xắn như búp bê, đáng yêu vô cùng, tính cách cũng rất thú vị và có quan hệ khá tốt với Văn Hạ. Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra trong túi xách bao thuốc Marlboro, rút ra một điếu châm lữa. Bật lửa zippo kêu “tách” một tiếng, đó là tiếng mà Văn Hạ thích nghe nhất, cô khá sành về mấy thứ này. Chỉ cần nghe tiếng bật là cô biết đó là đồ thật hay đồ giả.

Văn Hạ cũng rút một điếu ra châm lửa, rít một hơi và thả ra một vòng khói lớn, hậm hực nói:

- Mẹ kiếp! Tức chết đi được! Trong mắt người đàn ông đó chỉ có công việc thôi. – Đừng hoài nghi, lúc này cô gái mạnh mẽ này chính là Văn Hạ, người đã làm nũng trước mặt Tô Mạch. Cô là như vậy, lúc là thiên sứ, lúc là ác quỷ. Tô Mạch đã tổng kết, cô là một người điển hình mắc chứng tâm thần phân liệt.

Tô Tịch thấy Văn Hạ tức giận vậy liền vội vã chuyển chủ đề. Cô ấy dịu dàng nói:

- Tối nay, chúng ta đi vui vẻ nhé.

Văn Hạ thấy hơi ngại vì Tô Tịch rủ cô đi chơi với đám bạn của cô ấy, Tô Mạch lại không thích cô chạy ra ngoài. Hơn nữa, nếu anh về mà không thấy cô ở nhà thì sẽ nổi giận. hít một hơi thuốc, cô nhếch miệng, giả bộ chẳng quan tâm nói:

- Bỏ đi. Chị chẳng thích đi đâu. Chị chẳng có hứng.

Tô Tịch khinh thường nhìn cô nói:

- Xì! Không dám thì nói không dám. Giả bộ gì chứ?

Văn Hạ chẳng buồn quan tâm. Không dám thì sao nao? Cô không dám đấy. Chuyện cỏn con có gì ghê gớm chứ? Cô to gan cách mấy cũng không dám đi qua đêm, vì Tô Mạch mà nổi giận thì sẽ rất đáng sợ!

Văn Hạ đứng dưới khu chung cư ngửi kỹ mùi trên người mình. Ừm, không có mùi thuốc lá. Tô Mạch cấm cô hút thuốc. Anh mà bắt được chắc chắn cô sẽ bị mắng. Cô ngẩng đầu lên nhìn từng ô cửa sổ. Cửa sổ tầng mười ba vẫn tối, Tô Mạch chưa về. Nếu biết sớm thì cô đã đi chơi với Tô Tịch thêm một lát nữa. Cô nàng đó lại đi chơi rồi, vô tình vô nghĩa bỏ rơi cô, làm cho cô phải một mình bắt xe về nhà. Thật là đáng thương!

Thang máy dừng ở tầng mười ba, một mình cô buồn bã trở về. Ngày nào cũng vậy. Ngày nào cũng vậy, cô luôn về trước rồi phải ngồi đợi Tô Mạch. Có sự nghiệp thì có gì ghê gớm chứ? Có sự nghiệp thì có thể khiến một cô gái thông minh, đáng yêu, xinh đẹp như cô phải chờ đợi như vậy sao?

Cô đi chân trần vào phòng tắm, nằm trong phòng tắm tận hưởng bọt xà phòng dễ chịu. Cô là như vậy. Rõ ràng là chẳng còn nhỏ nữa nhưng khi có việc gì thì cô luôn thích làm những việc mà chỉ có những cô bé con mới làm, đó là nhìn những bong bóng bay lên, nhẹ nhàng chạm tay vào nó, vỡ tan và nghĩ về những ngày đã qua.

- Sắp tốt nghiệp rồi, có dự định gì chưa? Muốn đi đâu đây?

Hằng ngày, câu hỏi đó cứ vang lên bên tai Văn Hạ. Đúng vậy. Sắp tốt nghiệp rồi. Bốn năm đã trôi qua. Có lúc, cô nằm nghĩ, thất bại rồi. Mọi người xung quanh đều làm nghiên cứu, học tiếp nghiên cứu sinh và rất nhiều người trở thành nhân viên văn phòng. Hết cách rồi. Tiền vẫn là thứ thực tế nhất. Còn cô thì sao? Bốn năm đã làm được gì?

Chăm chỉ lên lớp, tất nhiên là chỉ vào năm thứ nhất. Hơn nữa, cái gọi là lên lớp chỉ là cầm cuốn tiểu thuyết của thư viện rồi chui xuống bàn cuối cùng chăm chú đọc, giáo viên nói gì cứ nói, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô. Chuyên ngành kinh tế của cô chỉ cần đến lúc thi cuối kì lôi sách ra học là được. Nhất là khi thoát khỏi bầu không khí căng thẳng của kì thi hết cấp ba, cảm giác nhàn rỗi này làm cô vô cùng hứng khởi. Kết quả là năm thứ nhất đại học, về cơ bản cô đã xem hết số tiểu thuyết có trên thư viện. Sau đó, cô bắt đầu nghĩ đến tốt nghiệp, rời khỏi nơi này. Nhưng những thứ của thời đại học đã sớm tiêu tan đi rồi.

Tất nhiên, cô vẫn còn một thứ để nhớ đó là yêu – một môn học không thể thiếu trong cánh cổng đại học.

Mối tình đầu của Văn Hạ nảy nở năm thứ nhất đại học, hơn nữa lại còn xảy ra ngay trong tuần đầu tiên nhập học, cô có một cái tật là sợ cô đơn. Trông có vẻ là một người kiên cường nhưng thực tế cô luôn là một cô gái bé nhỏ dựa dẫm vào người khác. Thế nên đối với việc lần đầu tiên xa nhà đến một nơi xa lạ, khiến cô rất muốn tìm người bầu bạn. Và từ đó xuất hiện cái gọi là mối tình đầu.

Theo lời Tô Mạch, đó không gọi là tình yêu mà chỉ là thứ tình cảm vớ vẩn. Có người hỏi, rốt cuộc Tô Mạch là ai? Điều này cần phải giới thiệu kỹ một chút. Tô Mạch là người bạn trai thứ hai của Văn Hạ, mang bề ngoài của công tử, tính cách của đế vương, vóc dáng của người mẫu, giọng nói của MC, gia đình rất khá giả. Nói tóm lại, anh là người đàn ông hoàn mỹ trong mắt các cô gái. Điều này tuyệt đối không ngoa, người đàn ông này thật sự tuyệt vời nhưng có một điểm làm cho anh không thập toàn thập mỹ đó là học hành.

Nói xa hơn một chút, quay trở lại mối tình đầu, người bạn trai đầu tiên của Văn Hạ. Nói thế nào nhỉ? Đó cũng là một chàng trai rất khá về mọi phương diện, đặc biệt là khuôn mặt, cũng chẳng có cách nào khác, cô là một cô gái xinh đẹp nên phải tìm một người tương xứng. Còn nhớ hồi đó, cô cũng là một thiếu nữ dạt dào tình cảm. Cô đã từng viết gì? “Chàng trai đó mang nụ cười như ánh mặt trời đến với tôi.” Bây giờ nhớ lại, bản thân cô nhớ lại cô cũng cảm thấy buồn nôn. Hết cách. Lúc đó cô vẫn còn trẻ như vậy mà. Trẻ thì có lí do để phạm sai lầm, có lí do để phóng khoáng. Bây giờ, cô không còn nhớ rõ cả khuôn mặt của người bạn trai đó. Con gái thật là vô tình!

Văn Hạ là mẫu con gái luôn nhận tự mình sống lý trí, giống như đối mặt với mối tình đầu, cô đã nói thẳng với bạn trai rằng, chúng ta sẽ không có kết quả vì mọi người đều nói mối tình đầu chắc chắn sẽ không thể lâu dài. Chàng trai thì sao? Anh rất yêu cô, luôn cười với cô, vậy nên hai người đã thử, vì thế mối tình đầu đã bắt đầu.

Trong đám bạn, Văn Hạ nổi tiếng là người thất thường nên khi cô chơi với các bạn trai, họ đều phải nhường cô, càng nhường thì cô càng lấn tới. Lên đại học, cô bắt đầu ghét những người xung quanh chứ không còn hòa nhã như hồi học cấp ba. Một con người kỳ lạ. Cô là người vô cùng đặc biệt, cô có thể cả ngày ra ngoài chơi với bạn trai, đến tối mịch mới quay về. Cô cũng không thể không thừa nhận rằng, thời gian đó bạn trai đã giúp đỡ cô rất nhiều, ít nhất là cũng đã lấp kín nỗi buồn cho cô.

Chàng trai đó coi cô như trời cao, còn cô thì sao? Cô luôn cảm thấy hai người ở bên nhau cả ngày thì thật là chán ngắt, cho nên hằng ngày đều phải duy trì một khoảng cách nhất định nào đó. Vì vậy hai người bắt đầu nảy sinh tranh cãi. Cô chưa bao giờ nhận lỗi về mình mà luôn đợi đối phương nhận lỗi. Trong mắt mọi người, cô vô cùng hạnh phúc bất kể là trên phương diện vật chất hay tinh thần nhưng cô không cảm thấy như vậy. Lúc đó, cô muốn người bạn trai của mình không như vậy, điều cô muốn là một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất, một người có thể bảo vệ cô, một người mà cô có thể dựa dẫm, chứ không phải là một người con trai luôn để cho cô quyết định mọi chuyện. Cô thật sự mệt mỏi! Những tháng ngày mệt mỏi của năm thứ nhất cứ thế trôi qua. Khi vừa vào năm thứ hai đại học, cô đã nhẫn tâm nói lời chia tay vì cô biết rằng nếu cứ tiếp tục sẽ làm tổn thương chàng trai đó. Cho dù anh ta khóc, anh ta cầu xin nhưng cô đã quyết định không yêu mà không yêu thì nên chia tay.

Năm thứ hai, năm thứ ba dù đã bị phê bình gay gắt nhưng cô vẫn không sửa. Và từ đó cô bắt đầu trốn học, sáng học sớm mà vẫn chẳng thèm dậy, tiết một vẫn ở trong chăn, mãi đến chín giờ sáng mới ra khỏi giường, ăn bữa sáng và bữa trưa, thản nhiên đến lớp vào tiết thứ hai. Tay cô không cầm tiểu thuyết nữa, tiến bộ hơn, cô bắt đầu đọc sách lịch sử. Từ Tần Thủy Hoàng đến triều Thanh. Về cơ bản, cô đã đọc hết và đúc rút ra một kết luận, cô thích đàn ông thời Thanh mạnh mẽ và đầy khí chất. Tịch Nhan, cô bạn cùng phòng nói rằng, cô đúng là hoang tưởng. Lúc nào cũng thích loại đàn ông theo chủ nghĩa “nam tử hán” thì sau này có lúc phải hối hận.

Năm thứ tư là giai đoạn bối rối nhạy cảm, do dự bồi hồi nhất. Văn Hạ cũng vậy nhưng có lẽ chẳng ai có thể ngờ lựa chọn cuối cùng của cô lại vô cùng dũng cảm, khiến mọi người bất ngờ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.