Hạ Mạch 86 Độ

Chương 14: Chương 14: Ngày tháng trôi qua như nước không ngừng chảy.




Tháng ngày lững lờ trôi đi. Hằng ngày, cửa tiệm của Văn Hạ đều có lác đác vài người khách. Ban đầu cô còn hào hứng kéo Mèo con đi tìm hiểu cà phê, nghiên cứu loại này, nghiên cứu loại kia nhưng một tuần trôi qua, cô ngồi nhẩm tính thì hình như lỗ vốn. Nhưng mỗi lần Tô Mạch hỏi, cô đều nói rất tốt, rất tốt và còn tỏ ra vô cùng phấn khích.

Vì cô biết dạo này Tô Mạch rất bận rộn, ngày nào cũng họp, ngày nào cũng về muộn, hơn nữa lại còn uể oải mệt mỏi khiến cô rất đau lòng. Cô không thể gây cho anh thêm phiền phức được. Sau hôm đó, cô gái có tên Mộc Du đã được bạn bè của cô ấy dẫn đi và cũng không quay lại nữa. Minh Ưu tặng Văn Hạ mấy tác phẩm. Cô đã treo chúng lên rất cao và hằng ngày đều ngắm nghía. Cô không phải dân chuyên nghiệp nhưng cô cảm thấy cũng khá đẹp!

Hôm nay, mới sáng sớm Mèo con đã đến gõ cửa. Dạo này ngày nào Mèo con cũng mang theo một thứ đến tiệm cà phê, đó là chiếc máy tính xách tay. Cậu đã đem công việc của mình đến tiệm. Tuy cửa tiệm không có khách nhưng cậu không muốn làm Văn Hạ buồn mà luôn khích lệ cô. Còn cô thì sao? Không có việc gì, cậu ngồi bên cửa sổ, uống cà phê và gõ máy tính lách cách. Cũng có thể coi là tô điểm thêm cho con phố đó. Cuộc sống trôi qua cũng có thể xem là thoải mái.

Mèo con đang đứng trước cửa đợi Văn Hạ bước ra. Nhưng người mở cửa lại là Tô Mạch, Mèo con bỗng kinh hãi. Người đàn ông này, ngoài đứng trước mặt Văn Hạ ra, anh ta rất ít khi nở nụ cười nên Mèo con nghiêm túc nói:

- Anh rể, chị gái em đâu ạ?

Tô Mạch không tỏ thái độ gì. Anh né người qua một bên để Mèo con lặng lẽ bước vào. Tô Mạch nhìn động tác đáng yêu của cậu bé này mà không nhịn được cười. Thực ra, anh cũng thấy cậu bé này rất tốt. Ít nhất cậu ta cũng thật lòng đối xử tốt với Văn Hạ. Khi anh không có nhà, đều là Mèo con giúp đỡ cô. Thế nên, nói cho cùng, anh vẫn phải cảm ơn cậu bé đáng yêu này.

Mèo con đứng trước cửa phòng ngủ của họ thì kinh ngạc há hốc mồm nhìn Văn Hạ đang ngủ trên chiếc giường công chúa. Nước miếng còn chảy cả xuống gối nữa. tư thế ngủ chẳng đẹp chút nào. Vị trí đó vốn thuộc về Tô Mạch, nhưng anh đã ra khỏi giường nên đã đặt con gấu bông vào đó cho Văn Hạ ôm. Nước miếng chảy cả lên người con gấu bông đáng thương có bộ lông trắng muốt.

- Đây… - Mèo con quay đầu lại nhìn Tô Mạch.

- Cậu gọi cô ấy dậy đi. Tôi gọi mấy lần rồi. Nếu gọi được thì cậu đưa cô ấy đi. Không gọi được thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. - Tô Mạch cảm thán nói. Phong cách làm việc của cô nàng này quá thoải mái, tự do. Càng lúc anh càng thấy sự lười biếng của cô bắt đầu khởi nghĩa trở lại rồi.

Mèo con bước đến bên giường thở dài. Cậu vỗ vào khuôn mặt bầu bĩnh của Văn Hạ nhỏ nhẹ gọi:

- Chị gái, dậy thôi. Ngủ nhiều sẽ béo đấy.

Quả nhiên Văn Hạ nghe thấy câu này thì mắt chưa mở mà người đã ngồi dậy mơ mơ màng màng nói:

- Ừ, dậy. Tôi phải giảm béo. - Tô Mạch nhìn thấy cảnh này lắc đầu ngán ngẩm quay người mở cửa bước ra ngoài.

Trong tiệm cà phê có vài vị khách đang nói chuyện. Văn Hạ ngán ngẩm bó ra khỏi quầy nghịch điện thoại. Nhìn thấy mèo con đang ngồi đằng kia lách cách gõ bàn phím thì liền mò ra do thám. Cô ngồi đối diện nhìn cậu chăm chú.

- Chị gái, chị làm gì thế? Ánh mắt này thật đáng sợ! Em không thích con gái đâu. –Mèo con ôm cánh tay làm vẻ sợ hãi đáng thương như thể Văn Hạ định cưỡng bức cậu vậy.

- Thôi đi. Tôi hỏi cậu. Cậu nói xem. Có phải tôi rất vô dụng không?

Mèo con buông tay xuống châm điếu thuốc đưa cho Văn Hạ. Văn Hạ nhìn điếu thuốc trên tay cậu, do dự một lát rồi vẫn nhận lấy.

- Chị gái, chị thật sự không cần phải ép mình quá như vậy. Em thấy chị vội vã nhưng ngày tháng vẫn trôi qua. chúng ta hãy nghĩ cách quảng cáo thì tốt hơn. Đừng ủ rũ sẽ già đi đấy. - Mèo con nhẫn nại khuyên giải Văn Hạ. Thực ra cậu và Văn Hạ rất giống nhau. Bình thường có thể trông họ giống như trẻ con, chẳng hiểu gì cả nhưng khi bình tĩnh lại, họ đều suy nghĩ rất chín chắn, biết kiểm điểm, biết chờ đợi.

Văn Hạ thở dài, dùng ngón tay phải kẹp điều thuốc, đưa mắt nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ mà thoáng nhíu mày khiến người không quen có thể nghĩ rằng cô gái đang buồn. Mèo con cũng cảm thấy Văn Hạ lúc này là một người khác, một người trốn sâu trong lòng cô, một người có khuôn mặt mà cô không muốn cho người khác thấy.

- Thực ra tôi rất ngưỡng mộ cậu. Thật đấy! Tình yêu thuận lợi! Cậu và Gấu xui xẻo đã ở bên nhau bao nhiêu năm nay. Cho dù là đàn ông và đàn bà thì cũng có mấy đôi cặp được lâu đến thế. Bây giờ tôi thấy ngày nào Tô Mạch cũng bận việc, việc khác. Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ấy ngày càng lớn. Tôi không theo kịp bước chân anh ấy mất. Trước đây, tôi cho rằng chỉ cần tôi ở bên anh ấy thì tất cả đều tuyệt vời, mọi khó khăn đều không tồn tại nhưng sao khi tôi và anh ấy thực sự ở bên nhau thì tôi mới biết mình quá ngây thơ, có quá nhiều vấn đề, có quá nhiều khó khăn. Anh ấy thành công, còn tôi thì thất bại. Haizzzz.

Mèo con quen Văn Hạ đã lâu như vậy nên cậu biết rất nhiều chuyện của cô và Tô Mạch. Tô Mạch là người thành đạt mà ai cũng phải công nhận. Còn Văn Hạ thì sao? Mọi người đều nói, cô không cần làm việc, không cần kiếm tiền vì cô có người đàn ông tốt như vậy nhưng người đàn ông tốt này cũng không phải trưởng thành chỉ sau một đêm. Hai người còn trẻ nên cũng có chuyện tranh cãi, to tiếng. Cậu biết nhưng cậu cũng thấy tình yêu của họ, giống như Tô Mạch nói, tình yêu của họ chỉ nên giữ ở 86 độ thôi mà không nên là 100 độ. Nhưng con người chứ đâu phải thánh thần, có mấy người có thể khống chế tốt như vậy. Nếu nói văn hoa một chút, tình yêu cảu họ thật sự có thể tan chảy vào nhau.

- Chị gái, mỗi cặp đôi yêu nhau đều có lý do của họ. Thế nên chỉ cần chị cảm thấy hai người hạnh phúc là đủ rồi. Những điều khác đều không quan trọng, không ích gì mà lại còn lãng phí sức lực của chị. – Bình thường Mèo con vẫn rất có lý. Nhiều lúc, cậu đã giúp Văn Hạ thoát khỏi rất nhiều những khúc mắc.

- Mèo con, cậu nói xem có phải trong số những người phụ nữ trừ mẹ cậu ra thì người cậu yêu nhất là tôi không? – Văn Hạ dụi điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên Mèo con khiến ánh mắt cậu bối rối không thể nghĩ được gì mà nói: - Chị gái, suy nghĩ của chị nhảy hơi cao rồi đấy.

- Khụ khụ. Tôi là ai chứ? Trâu bò chắc? – Văn Hạ rất đắc ý. Mèo con nói đúng. Có rất nhiều chuyện chưa đến thì đừng nhắc đến làm mình đau đầu. Giặc đến thì đánh, nước đến thì ngăn. Điều quan trọng nhất là cô vẫn nên sống tốt ngày hôm nay.

Minh Ưu chuẩn bị tham gia triển lãm tranh, có thể nói là một cuộc thi. Nó rất quan trọng với sự nghiệp nghệ thuật thế nên cậu luôn luôn đi tìm nguồn cảm xúc. Những tác phẩm trước đây của cậu luôn bị Mèo con phủ nhận. Hôm nay, cậu dậy từ sáng sớm, nhìn thấy tia nắng đầu tiên bên ngoài cửa sổ. Phản ứng đầu tiên của cậu là nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Văn Hạ. Và như thế, lần đầu tiên trong đời cậu chủ động nhờ người khác giúp đỡ, cậu muốn tìm người làm mẫu. Trước đây, cậu chưa từng vẽ người vì cậu luôn né tránh, né tránh đám đông, né tránh xã hội. Động vật và cảnh vật tạo cho cậu cảm giác an toàn, cảm giác được sự tồn tại. Lần đầu tiên, một cô gái, một người con gái đã khiến cậu có cảm giác muốn đến gần. Cậu không biết đây là cảm giác gì. Tóm lại, cậu muốn xem, dưới ngòi bút của mình, khuôn mặt tươi cười đó sẽ đẹp đến thế nào?

Hà Khanh mệt mỏi ngồi trong văn phòng. Cặp kính gọng vàng được đặt sang một bên. Lúc này, người đàn ông thật sự nghiêm túc trước đây đã lộ rõ vẻ tiều tụy và mất kiên nhẫn. Cẩm Sắt gọi điện bảo anh đi ký vào đơn li hôn. Quá mệt! Quá mệt! Một gia đình tốt đẹp lại có thế tan vỡ như vậy sao? Nghĩ lai những năm trước họ yêu nhau, bên nhau, xa nhau nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày hôm nay.

Cẩm Sắt nói:

- Em đã yêu người khác. Chúng ta li hôn đi.

Hà Khanh nói:

- Anh không tin. Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cẩm Sắt nói:

- Không có chuyện gì, chỉ là em đã yêu người khác rồi.

Hà Khanh không nói gì, bỏ đi, không quay lại ngôi nhà đó nữa. Họ là một cặp vợ chồng trẻ. Họ bắt đầu bên nhau từ hồi học cấp ba. Họ là cặp đôi hạnh phúc trong mắt moi người. Họ là người tạo nên thần thoại tình yêu. Bây giờ, họ phải đối mặt với bi kịch hôn nhân như vậy. Đến giờ, anh vẫn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng khuôn mặt lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng kia của Cẩm Sắt khiến anh thật sự đau lòng.

Anh vẫn không đi. Dù sao cũng đã rất nhiều lần như vậy. Thêm một lần lỡ hẹn nữa. Anh lái xe chạy lòng vòng. Anh vốn học kiến trúc nhưng vì Cẩm Sắt, anh đã chuyển khoa theo cô đi học thiết kế nội thất. Tốt nghiệp, cả hai cùng nhau cố gắng. Vài năm sau, Cẩm Sắt trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, còn anh cũng có phòng thiết kế của riêng mình. Lẽ nào cùng trải qua khó khăn hoạn nạn thì dễ mà cùng hưởng hạnh phúc lại khó thế sao? Tại sao sau khi họ có mọi thứ thì tình yêu lại ra đi?

Quên mất họ bắt đầu cãi nhau từ khi nào, quên mất họ bắt đầu chỉ trích nhau từ khi nào, quên mất họ bắt đầu lạnh nhạt với nhau từ khi nào cho đến tận khi cô đề nghị li hôn. Anh bàng hoàng như gặp sét đánh giữa trời xanh. Anh cố gắng bình tĩnh nghĩ lại những ngày tháng qua. Họ đã đánh mất thứ gì? Nhưng không sao tìm ra được vấn đề nằm ở đâu. Nếu có thể thì hãy cho anh một nguyên nhân rõ ràng hoặc là anh sẽ nghĩ đến chuyện giải phóng cho cô nhưng cứ mơ mơ hồ hồ thế này thì khổ sở lắm.

Trong lúc suy tư đang rối bời, chợt ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy quán cà phê đối điện bên đường – Hạ Mạch 86 độ. Lúc đó Tô Mạch đã nhờ anh giúp. Anh còn cảm thấy cái tên cửa tiệm thật kì lạ! Nhưng Tô Mạch nói đó là tên của anh và người anh yêu. Anh cảm thấy người đàn ông trọng nghĩa trọng tình thế này chắc chắn sẽ rất yêu người con gái của mình. Hôm đó, anh không ngờ người đó lại chính là Văn Hạ. Anh thật sự không nhớ rõ cô gái đó lắm, nhưng nụ cười thông minh của cô đã khiến anh rung động. Nhớ ra rồi, hồi học cấp ba, nụ cười rạng rỡ như vậy luôn xuất hiện trước mặt anh.

Khi Hà Khanh đến, Văn Hạ đang chiếm giữ chiếc máy tính xách tay của Mèo con để chơi Audition. Ở đây, Tô Mạch sẽ không nhìn thấy được. Lâu rồi không chơi, quần áo đều lỗi mốt cả. Cô bắt Mèo con mua tặng mình một bộ. Nghe tiếng ngón tay cô lách cách trên bàn phím mà Mèo con muốn chóng mặt. Máy tính xách tay của cậu bị ngược đãi vậy sao? Thế nên cậu quyết định, ngày mai sẽ sẽ đến nhà Văn Hạ mang máy tính xách tay của Văn Hạ đi. Ít nhất như vậy cậu cũng tìm thấy sự công bằng.

Nghe tiếng chuông gió ở cửa, Văn Hạ không ngoái đầu lại mà gào to một tiếng:

- Mèo con, ra chào khách.

Sao đó, cô nghe thấy giọng nói rất dễ nghe:

- Em làm bà chủ thế này là không đạt tiêu chuẩn đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.