Hạ Mạch 86 Độ

Chương 18: Chương 18: Tô Mạch biến mất.




Văn Hạ đang ôn lại chuyện cũ với Lý Cẩm Sắt thì đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Cô nàng vô lo vô nghĩ này lại không biết rằng, đêm nay không về nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện và có rất nhiều mối quan hệ bất ngờ thay đổi. Tất cả đều dần ẩn đi, giấu kín trong long.

Sáng sớm, Mộc Du phải lên lớp. Cô ấy đi từ rất sớm. Lúc Văn Hạ thức dậy thì chỉ còn Lý Cẩm Sắt đang vẽ thiết kế trong phòng làm việc. Cô nhẹ nhàng bước đến và nhìn thấy trên màn hình là một bản thiết kế rất đẹp. Thật ngưỡng mộ!

- Sao em dậy sớm thế? – Lý Cẩm Sắt đeo cặp kính bằng nhựa màu đen, những ngón tay đẹp như ngọc không ngừng nhấn chuột một cách tự nhiên.

Văn Hạ nhìn đồng hồ ở góc bên phải phía dưới màn hình, mới hơn tám giờ, đúng là còn rất sớm. Đương nhiên đối với cô mà nói, tối qua cô ngủ không ngon, trong đầu cứ nghĩ đến lời nói, khuôn mặt, giọng điệu của Tô Mạch. Liệu anh có lo lắng không? Liệu anh có đi tìm cô không? Liệu cô có quá kích động không? Liệu cô có phạm sai lầm thật không? Cô thuộc tuýp người vừa phạm sai lầm vừa kiểm điểm, vừa kiểm điểm vừa phạm sai lầm. Thế nên cô thật sự không biết mình sai từ đâu.

- Chị Cẩm Sắt, sao chị không đi làm? – Văn Hạ thấy lạ hỏi.

- Giờ giấc làm việc của chị khá thoải mái, chỉ cần hoàn thành công việc là được. - Cẩm Sắt vừa trả lời vừa chỉnh sửa lại bản vẽ. - Phải rồi, hôm qua có Du Du ở nhà, chị không tiện hỏi, em và bạn trai cãi nhau à?

Tối qua, Văn Hạ đã kể hết mọi chuyện của mình trừ chuyện cô bỏ nhà đi nhưng Lý Cẩm Sắt là người từng trải nên chỉ thoáng nhìn là có thể biết rõ chuyện gì xảy ra.

- Chị nhận ra rồi à? Vẫn ổn ạ. Ai bảo anh ta mắng em chứ? – Văn Hạ nhắc đến chuyện này mà giọng thoáng bực bội. Tối qua Tô Mạch đúng là tên ác quỷ.

Cuối cùng bản vẽ của Lý Cẩm Sắt cũng xong, cô ấy rời mắt khỏi màn hình vi tính rồi xoay ghế nhìn về phía Văn Hạ. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ trung của Văn Hạ mỉm cười nói:

- Nếu em đã gọi chị một tiếng là chị, vậy thì chị cũng nên chỉ ra điểm sai của em đúng không?

Lý Cẩm Sắt rất có dáng của người làm chị khiến Văn Hạ ngoan ngoãn gật đầu:

- Thực ra chuyện tình cảm, chị cũng chẳng dám nói nhiều. Bản thân chị cũng không hạnh phúc. Nhưng Văn Hạ này, tối qua nghe em nói về tình yêu của hai người khiến chị thật sự rất khâm phục. Chị nói thật, bao nhiêu năm nay chị luôn cảm giác chỉ có tình yêu của chị mới là tình yêu thật sự, nhưng tối qua chị mới biết trước mặt em, tình yêu của chị quá nhỏ bé. Em có thể một mình chờ đợi người yêu của mình lâu như vậy, giữ vững lời thề trong vô vọng như thế. Chị có thể tưởng tượng ra nỗi tuyệt vọng, sợ hãi của em nhưng em vẫn kiên trì. Tại sao lại như vậy? Bởi vì em yêu anh ấy.

Lý Cẩm Sắt nói với vẻ rất xúc động, đầu hơi gật gật bày tỏ sự khẳng định của bản thân.

- Nhưng nếu em gặp chuyện mà bỏ chạy vậy thì tương lai của hai người sẽ ra sao? Mọi người đều nói yêu thì dễ nhưng giữ gìn tình yêu mới khó. Bản thân em cũng nói, hai người sẽ mãi mãi không bao giờ chia tay. Vậy thì em nên dũng cảm hơn, em phải thông cảm, phải bao dung, đúng không?

Văn Hạ khẽ chau mày, buông một câu phản đối theo bản năng:

- Nhưng anh ấy nói em vô dụng, nói em ngốc, nói em chẳng làm được gì cả, nói em không bằng người khác. Anh ấy coi thường em.

Nghe cô nói vậy, Lý Cẩm Sắt bỗng phì cười. Cô ấy nắm lấy tay Văn Hạ nhẹ nhàng vỗ, thở dài nói:

- Em gái ngốc, người đàn ông này rất yêu em. Hãy tin chị đi, trước mặt đàn ông, phụ nữ không cần thông minh, không cần mạnh mẽ, chỉ cần biết hưởng thụ, biết chăm sóc và quan tâm đến anh ta thôi.

Tuy Lý Cẩm Sắt mỉm cười nhưng trong lòng cô cực kỳ chua xót. Cô có thể dạy Văn Hạ như vậy nhưng bản thân mình lại không làm được. Nếu cô có thể làm được những gì mình nói thì đâu sợ phải nói sự thật với Hà Khanh. Anh ấy cũng sẽ chấp nhận. Nhưng lòng tự trọng của cô, sự kiêu ngạo của cô không cho phép người khác có cơ hội thương xót mình. Cô thật sự rất ngưỡng mộ Văn Hạ. Trông có vẻ ngây thơ đáng yêu nhưng trong lòng lại hiểu cực kỳ rõ cái gì là tình yêu.

- Vậy tại sao chị với anh Hà Khanh lại ly hôn? – Văn Hạ hỏi lại khi cô nhận ra nỗi buồn trong lòng Lý Cẩm Sắt.

Lý Cẩm Sắt không ngạc nhiên. Đương nhiên cô ấy biết mấy ngày trước, Hà Khanh đã nhận thiết kế một quán cà phê và cũng biết đó là quán cà phê của Tô Mạch, chỉ là trước tối qua thì cô không biết quan hệ giữa Tô Mạch và Văn Hạ mà thôi. Thế này thì coi như là mọi chuyện đều đã rõ ràng.

- Chị có điều khó xử của mình. Em vẫn còn nhỏ. Tóm lại hai người nên trân trọng tình yêu. Nếu không sẽ giống như chị phải hối hận cả đời. - Lời của Lý Cẩm Sắt có ý nghĩa thật sâu xa, Văn Hạ nghe mà chợt thấy lo lắng.

Văn Hạ đã về nhà. Khi bỏ đi, cô không mang theo chìa khoá nhưng cô tin rằng chắc chắn Tô Mạch đang mở cửa ở nhà đợi cô, chắc chắn anh cũng hối hận vì đã mắng cô như thế, chắc chắn anh cũng biết cô đau lòng, thế nên cô quyết định, nếu Tô Mạch nói chuyện với cô trước thì cô sẽ tha thứ cho anh. Nhưng cô không ngờ, về đến nơi, cửa nhà vẫn khoá. Cô đi đi lại lại trước cửa rất lâu, cuối cùng quyết định lấy hết dũng khí gõ cửa. Tô Mạch nói không cần cô thì chắc chắn là nói dối. Cô ở đây cũng phải chịu không ít thiệt thòi.

Gõ cửa cả buổi mà cửa nhà mình vẫn đóng. Mèo con ở căn hộ đối diện bước ra, cậu lim dim đôi mắt, mơ mơ màng màng nói:

- Chị gái, chào mừng chị đã trở về.

- Tô Mạch nhà tôi đâu? - Văn Hạ không có thời gian tán gẫu. Điều cô quan tâm bây giờ là có phải Tô Mạch đang giận và không cần cô nữa không?

- Em biết đâu được. Hơn hai giờ sáng anh ấy còn chạy sang nhà em tìm chị đấy. Chị đi đâu vậy? – Mèo con bĩu môi không hài lòng, Tô Mạch đã phá hỏng giấc mơ của cậu ấy.

Văn Hạ vừa nghe cậu ấy nói vậy thì trong lòng như có lửa bùng lên. Làm sao đây? Muộn như thế mà Tô Mạch vẫn đi tìm cô, chắc chắn mọi người đều biết rồi. Nhưng Tô Mạch đi đâu rồi? Văn Hạ đang định gõ cửa tiếp thì Mèo con ngăn lại nói:

- Chị đừng gõ cửa nữa. Anh ấy chưa về đâu. Thật đấy!

Văn Hạ nhìn Mèo con, chẳng có vẻ gì là hoảng loạn. Cô đẩy cậu ta sang một bên rồi bước vào nhà cậu.

Chạy vào phòng khách, cô chộp lấy điện thoại bàn và bắt đầu gọi cho Tô Mạch nhưng anh đã tắt máy. Nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn chín giờ, là giờ anh đang làm việc. Cô gọi điện đến văn phòng nhưng không có ai nghe máy. Lúc này, cô đang vô cùng lo lắng, ở bên nhau lâu như vậy nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện này. Khi cô lo lắng quay cuồng thì Mèo con đứng bên cạnh nói:

- Chị gọi cho thư ký của anh ấy xem.

Văn Hạ ngẩng đầu lên nhìn cậu nói với giọng ấm ức:

- Tôi không biết. Tôi toàn trực tiếp gọi cho anh ấy.

- Ngốc chết đi được! Tô Mạch thông minh như vậy mà sao lại đi chọn một người con gái ngốc như chị chứ? – Có lẽ là Mèo con bực mình vì phải dậy sớm, bất chấp tính khí nóng nảy của Văn Hạ, cậu bắt đầu mở miệng mắng.

Văn Hạ không hề phản kháng. Đúng vậy. Sao Tô Mạch lại chọn người con gái ngốc như cô chứ? Tô Mạch tốt như thế, còn cô lại tệ như vậy. Cô làm mất anh mà không tìm lại được. Cô không nên như vậy. Cô gái Văn Hạ độc lập tự chủ trước kia đâu rồi? Cô gái Văn Hạ mạnh mẽ đáng yêu đi đâu rồi? Bản thân cô không biết rằng, trong sự cưng chiều và kiêu ngạo của Tô Mạch, cô đã thay đổi, trở nên không còn đáng yêu, trở nên yếu đuối và hay khóc nữa.

Văn Hạ bước đi. Cô vẫn đi đôi dép lê ở nhà lúc cô bỏ nhà đi. Mèo con nhìn theo bóng Văn Hạ mờ dần. Cậu đang nghĩ phải chăng mình nói quá nặng lời nhưng vừa định ngăn cô thì một bàn tay từ phía sau đã giữ cậu lại. Ngoái đầu lại nhìn thì hoá ra Gấu xui xẻo đã đứng sau lưng cậu.

- Em đừng đi. Cứ để cô ấy suy nghĩ cho thông suốt. - Giọng nói của Gấu xui xẻo chứa đầy sức nặng. Khi đó, Mèo con cũng vì điều này mà rơi vào vòng xoáy của anh ta. Nhìn người mình yêu, nhìn Văn Hạ, trong long Mèo con thấy hạnh phúc, hạnh phúc lặng lẽ. Văn Hạ nhất định cũng sẽ hạnh phúc.

Vậy thì lúc này rốt cuộc Tô Mạch đang ở đâu?

Cô gái xinh đẹp trên máy bay lịch sự bưng tách cà phê lên nhâm nhi mặc dù tách cà phê này chẳng ngon chút nào nhưng đây là điểm khác nhau giữa Khâu Tư và Văn Hạ. Nếu đó là Văn Hạ thì cô đã gọi phục vụ đòi đổi rồi nhưng Khâu Tư không như vậy. Cô luôn là người lịch sự và cao quý.

Tô Mạch ngồi bên cạnh nhận được cú điện thoại thông báo anh phải đi công tác từ sáng sớm. Anh vội vàng đến công ty kéo va li hành lý đi luôn. Tuy anh vẫn lo lắng cho Văn Hạ nhưng thực sự anh cũng biết, Văn Hạ sẽ không gặp chuyện. Cô nàng đó dễ hoà đồng hơn anh, có nhiều người sẵn sàng cho cô ở nhờ. Hơn nữa trời sáng rồi, anh cũng thấy bực mình. Người con gái anh yêu sâu sắc như vậy chỉ vì anh nói nặng lời một chút mà nói đi là đi, rời khỏi nhà, rời xa anh. Giây phút đó, trái tim họ đều như tan vỡ.

- Thật ngại quá! Anh phải đi cùng em mà lại còn thông báo muộn như vậy. – Khâu Tư nhìn khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của Tô Mạch, trong lòng thấy hơi lo.

- Không sao. Đó là chuyện nội bộ công ty. Chúng ta đi mấy hôm? – Tô Mạch luôn duy trì khoảng cách với Khâu Tư, dù ai muốn tiến thêm một bước cũng rất khó vì cả trái tim anh đều là của Văn Hạ, chỉ thuộc về người con gái không hiểu chuyện đó mà thôi.

- Hai ngày. Chúng ta quay về sẽ kịp tham gia buổi họp lớp đấy. Anh có đưa Văn Hạ đi cùng không? – Khâu Tư không biết tại sao mình lại để ý đến Văn Hạ như thế. Rõ rang là cô không nên so bì với cô ấy nhưng vì Tô Mạch, lần đầu tiên cô đã hạ thấp thân phận của mình đi so bì với cô gái đó.

Ánh mắt Tô Mạch tối lại, anh nói:

- Để xem rồi tính.

Văn Hạ không đến nơi nào khác. Cô đến công ty của Tô Mạch. Đây là lần đầu tiên cô đến đây. Trước đây, anh luôn bảo đưa cô đến xem nhưng cô nói, một công ty dịch vụ hậu cần thì có gì để xem chứ, xem xe chở hàng hay xem các container đây

Hôm nay, cô mới biết kiến thức của mình thật nông cạn. Toà nhà văn phòng tuyệt đẹp này chính là nơi cô luôn từ chối đến, là nơi hàng ngày người đàn ông cô yêu đều làm việc, kiếm tiền. Nghĩ đến việc Tô Mạch mặc bộ đồ vest đi đi đến đến nơi này mà cô cảm thấy thật tự hào, thật hạnh phúc vì cô có thể nói với tất cả những người con gái khác rằng, người đàn ông này là của cô.

Cô vừa bước đến sảnh lớn thì bị nhân viên quầy lễ tân ngăn lại.

- Cô tìm ai? – Cô nhân viên quầy lễ tân nhìn cách ăn mặc của Văn Hạ mà thấy ghét.

- Tôi tìm Tô Mạch. – Văn Hạ buông một câu dứt khoát. Tự tin là bản tính vốn có của cô. Dù cô ăn mặc thế nào thì cô đều có thể ngẩng cao đầu nói với tất cả mọi người, tôi là công chúa.

- Tô Mạch ư? Ồ… Giám đốc Tô, anh ấy không có ở công ty. – Cô nhân viên quầy lễ tân ngẩng đầu cao ngạo nói.

Văn Hạ nhìn cô ta nhíu mày có vẻ không vui nói:

- Cô có thái độ gì vậy? Thái độ này mà cô vẫn còn mặt mũi ở đây kiếm cơm sao? – Không có nơi nào để trút giận, nhìn thấy cô ta như vậy, cô không nổi giận thì đúng thật là con mèo Kitty.

- Bảo vệ, có người đến gây chuyện. – Cô nhân viên quầy lễ tân cũng nổi giận, trước mặt bao nhiêu người thật là mất mặt. Cô ta gọi bảo vệ đến lôi Văn Hạ đi.

Văn Hạ liếc nhìn xung quanh với ánh mắt sắc lạnh, chẳng ai dám xông lên. Cuối cùng cô buông một câu:

- Các người cứ đợi đấy cho tôi. – Cô nói một cách tàn nhẫn rồi quay đầu bỏ đi, tiếng dép lê xa dần. Nhân viên của công ty Minh Thị đều nhớ rất rõ về cô gái mạnh mẽ đi dép lê này. Họ không ngờ rằng, lần đầu tiên cô xuất hiện lại khiến họ kinh ngạc đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.