Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối

Chương 10: Chương 10




Đêm đã khuya, Bảo Bối nằm trằn trọc trên giường, thế nào cũng không ngủ được. Chơi một hồi, sau tràng khôi hài kia, nghi thức như cũ, hoan vui mừng hỉ tiến vào “Động phòng”, tiệc cưới sau khi kết thúc, đã đến 11 giờ, Bảo Bối dưới sự cưỡng chế của Vy Vy bị yêu cầu logout, trở về nhà.[ bọn họ ms ở công ty đại thần ]

Đã vài giờ rồi, Bảo Bối tiếp tục rối rắm , mình hôm nay, có phải rất dũng cảm không? Rụt rè nè, thẹn thùng nè, chính là mây trôi chân trời!~~~ lại nghĩ đến Lâm Hiên Phượng, tuy rằng hắn đến cướp người, nhưng mình tuyệt không ghét hắn, chú Hách và chú K là người yêu, mình nhìn thấy gay cũng không bài xích, nhưng Lâm Hiên Phượng này vẫn khiến cô cảm khái một trận. Sau đó lại nghĩ đến Sanh Li, hình như là tên Hà Mộ Sanh, so với cái tên không sáng ý của mình thì dễ nghe hơn [ hắc hắc, thật ra tên của anh ta và cô đều không sáng ý giống nhau ], lập tức lại bắt đầu tưởng tượng đến dáng vẻ của Sanh Li, nghĩ nghĩ, trong óc bỗng toát ra soái ca -- “Yêu thương nhung nhớ” kia...... Xong rồi xong rồi, mình đã “Kết hôn” với Sanh Li, lại còn muốn người đàn ông khác. Đều là háo sắc đó.

Vài chục năm này, lần đầu tiên Bảo Bối mất ngủ.

Trời sắp sáng, Bảo Bối thật sự không thể nhập mộng, đơn giản rời giường mở máy tính ra, lên mạng.

Quá sớm , ngay cả một người để chào hỏi cũng không có, một người cô, bắt đầu đi dạo, nhìn nước nước non non xinh đẹp tuyệt trần, vừa ảo vừa thật, không khỏi bội phục khởi ba với ông anh, “Mộng du 5” là do ba và ông anh cùng viết , động cơ mạnh như thế......

Bảo Bối dạo đến mệt mỏi, cuối cùng đi vào núi Lạc Hà, a, nơi ba mẹ yêu nhau, “Mộng du” Đổi mới vài điểm, nhưng không sửa nơi này.

Bỗng nhiên, một ánh sáng xanh nhạt hấp dẫn tầm mắt của cô -- là người ngày hôm qua, Lâm Hiên Phượng.

Không biết sức mạnh gì kéo hắn đến đâu, cô mở cửa sổ chat với hắn.

Đông Phương Bảo Bối: Cám ơn

Lâm Hiên Phượng sợ là phức tạp nổi lên trong lòng, hồi lâu mới trả lời: “Không cần.” Nhẹ nhàng, không nói nữa.

Gặp không khí rất lạnh, Bảo Bối “Tùy tiện” Hỏi: “Ngươi thích Sanh Li hình như lâu rồi.” Vừa gửi đi, liền thấy lời hỏi này đột ngột, đối phương nhất định không trả lời.

Không nghĩ tới Lâm Hiên Phượng cũng rất rộng rãi, lập tức đáp nói: “Ta không thích Sanh Li, ta thích Hà Mộ Sanh, lâu rồi, đến cả ta cũng quên làm sao lại thích hắn.”

Bảo Bối thở dài, ra vẻ thâm trầm: “Ngươi sẽ gặp được người tốt hơn, thứ cảm tình này, vốn không thể cưỡng cầu.”

Lâm Hiên Phượng cười như không cười: “Đây là ngươi khoe thành công với người thất bại ư?”

Bảo Bối cuống quít giải thích: “Không, không có, cái kia.. Thực xin lỗi.”

Lâm Hiên Phượng cười to: “Ha ha, ngươi còn rất đáng yêu.”

Bảo Bối nghe ra ý trong dó, bỗng囧, mình chơi người ta, không nói lời nào.

“Giúp ta một việc.” Lâm Hiên Phượng đột nhiên nói.

“Ngươi nói đi.” Bảo Bối lập tức đáp ứng.

“Giúp ta nói một tiếng với cô bé Phong, học kỳ sau trong danh sách trao đổi với Australia, có ta. Cũng nói cho Mộ Sanh một tiếng, ta không biết nên nói với họ thế nào.”

Bảo Bối vừa định hỏi cô bé Phong là ai, đã nghĩ đến đó là Duyệt Nhi. Nàng rất có thể hiểu Lâm Hiên Phượng, giao mình cho thời gian, làm nhạt bớt tình cảm khắc cốt ghi tâm cùng đau xót......

Logout, Bảo Bối một đầu tiến vào chăn, đi ngủ trong hỗn loạn...

8 giờ, Vy Vy gọi Bảo Bối rời giường, mở cửa phòng ra, nhịn không được rùng mình, điều hòa mở thấp như thế, còn không đắp chăn, ngủ dạng gì thế này. Đi đến bên giường, nhẹ nhàng đắp chăn vì Bảo Bối. Đau lòng nhìn đôi mắt đen của con gái, chỉnh chỉnh điều hòa, rồi đi ra ngoài. Ai, vốn muốn gọi con gái cùng đến tham gia buổi giao du của công ty, tình huống này, xem ra không đi được.

“Bảo Bối không đi à.” Tiêu Nại hỏi là ngữ khí khẳng định.

Vy Vy lắc lắc đầu: “Ừ, nó có vẻ mệt, để nó ngủ một lát.”

Tiêu Nại nhíu nhíu mày.

Vy Vy có chút lo lắng: “Nhưng thứ này, chúng ta không đi không đuowjc, không có người chăm sóc con gái .”

“Hôm nay Vũ Tiếu cũng không ở nhà, nó đi gặp khách thay anh.” Tiêu Nại cũng rất bất đắc dĩ.

Vy Vy nghĩ nghĩ: “Em gọi con gái San Sam đến chơi một chút là được rồi, con bé Bảo Bối, nó cũng là con dâu của em!”

“Con dâu?” Tiêu Nại nhíu mày.

“Trước đó vài ngày con mới nói cho em biết, thì ra là con bé Phong gia, chúng ta đã quen nhà Phong Đằng hơn hai mươi năm rồi, cũng đã gặp con gái họ mấy năm trước, đều là trẻ con cả, nhoáng một cái, đã lớn hết rồi.”

“À? Thật không may, người Vũ Tiếu đi gặp , chính là Phong Đằng.”

Vy Vy chảy đường đen, thế giới này thật ảo.

Vy Vy lái xe đón Duyệt Sam về nhà, Tiêu Nại dặn vài câu, hai người đi ra ngoài.

Khi Bảo Bối tỉnh lại, đau đầu cực độ, miệng khô lưỡi khô. Vừa định xuống giường, liền thấy choáng váng một trận. Yếu ớt kêu một câu: “Mẹ, đầu con đau quá.” “Răng rắc” Một tiếng, cửa phòng mở ra, vào không phải Vy Vy, Bảo Bối vừa thấy, là Duyệt Nhi, không khỏi kinh ngạc: “Duyệt Nhi, không, là chị dâu, sao là chị, mẹ em đâu?”

Duyệt Nhi đỏ mặt một chút, nói: “Mẹ em bảo chị lại trông em, bọn họ đến công ty, chị cũng không biết cô chú là bạn của ba mẹ chị, em đau đầu à?” Nói xong lấy tay xoa trán Bảo Bối.

Bảo Bối suy tư: “A, chị là con của chú Phong và cô Sam...”

“Đúng vậy, a, Bảo Bối, nóng quá. Em sốt rồi ...” Duyệt Nhi là sinh viên y khoa, từ nhỏ đã có hứng thú. Cho nên cũng có thể phán đoán. “Chị gọi điện cho mẹ em.”

“Đừng.” Bảo Bối yếu ớt lắc đầu, “Bọn họ có rất ít cơ hội ra ngoài, em có thể chịu được. Phiền chị đưa em đến viện đi.”

Duyệt Nhi nghĩ nghĩ: “Chị gọi bạn đến giúp, ở đây rất khó gọi xe.”

“Như vậy có phiền người ta không?” Bảo Bối có chút do dự.

Duyệt Nhi vỗ vỗ bả vai Bảo Bối nói “Em đã bệnh như vậy, còn lo cho người ta à! Chị nói, không có việc gì!”

Bảo Bối gật gật đầu, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi ............


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.