“Bảo Bối, chúng ta ly hôn đi”
Sét đánh giữa trời quang
“Xin lỗi, Sanh Li, em không thấy rõ, anh lặp lại lần
nữa, không đúng không đúng, là Hà Mộ Sanh, anh lặp lại lần nữa.” Tay gõ bàn
phím của Bảo Bối đang run rẩy, một câu ngắn ngủn như vậy, nhưng lại đánh sai
tận mấy chữ, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
“Anh nói, Bảo Bối, chúng ta ly hôn.” Từng chữ mạnh mẽ,
khắc vào trong lòng Bảo Bối, Bảo Bối đau
quá.
Không muốn khóc, nhưng nước mắt như mưa rơi, thế nào
cũng không ngừng được, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, Bảo Bối cũng rất bình tĩnh,
chỉ hỏi nói: “Vì sao? Là vì cô ấy sao?”
Mộ Sanh thản nhiên nói: “Đúng”
“Tốt lắm, tôi đáp ứng anh, chúng ta chia tay.” Không
muốn biểu hiện bi thương ra ngoài, bình tĩnh đáp ứng.
Tiếp theo, tổ đội, đến Đồng Tâm Cư, Nguyệt Lão viện,
chia cắt quan hệ hôn nhân
Toàn bộ quá trình này, Bộ Sơ cũng không nói một câu
Không muốn nhìn người khác nói gì nữa, Bảo Bối bay trở
về Trọng Hỏa Kính, lại nhìn nhìn ra màu trắng kia, cùng hoa sen đỏ kia, nở rộ
hơn, đẹp đẽ hơn, nhưng lại không hợp cảnh
Cô, chính là hoa sen đỏ kia.
Tắt trò chơi đi, đã rơi lệ đầy mặt, cảm xúc chồng chất
trong lòng vội vàng muốn tìm một nơi phát tiết, Bảo Bối lao ra cửa nhà, chạy
tới sát vách, đó là phòng của chú Hách và chú K, trong sân có một thân cây, là
cô trồng khi còn nhỏ, trước kia, có gì vui vẻ , chuyện không vui, Bảo Bối đều
tìm đến thân cây nhỏ này nói thết, trưởng thành, tần số cũng bớt đi.
Không biết vì sao, cô trước tiên nghĩ đến , lại là cây
nhỏ này.
Chờ cô đi đến dưới cây, sớm khóc không thành tiếng.
“Gạo [ tên cây ], lòng chị giờ rất đau, vì sao anh lại
làm thế với chị.”
“Anh từng nói thích chị, ngày hôm qua anh còn rất tốt
với chị,..... chị...... Chị thích anh mà! Sao anh có thể làm thế với chị.”
“Cô gái nói chuyện với anh, chị chẳng biết chút nào,
có phải chị quá ngốc không?”
“Gạo, chị chỉ có thể nói với em, chị không muốn.....
Không muốn người nhà phải lo lắng cho sự ngu ngốc của chị, không muốn.”
“Gạo, chị mệt mỏi quá, để chị ôm em một lát.”
Khi Mo-za-a vào cửa thì giật mình, có một cô gái ôm cây
nhỏ nhà mình khóc rối tinh rối mù, đến gần vừa thấy, kinh ngạc shock toàn tập,
là Bảo Bối!
Đi lại gần, vỗ vỗ vai Bảo Bối, hoảng hốt, dùng giọng
nói dịu dàng nhất từ lúc chào đời nói: “Bảo Bối, làm sao vậy? Ai bắt nạt cháu?
Để chú Hách đi đánh nó. Muốn gọi ba mẹ cho cháu không?”
Bảo Bối vừa nghe đến giọng này, xoay người ôm lấy cổ
chú, hung hăng chui chui vào lòng chú: “ Chú Hách ...., đừng nói cho ba.... Mẹ,
cháu không muốn nói cho bọn họ.”
Bảo Bối đã ngừng khóc, ánh mắt sưng lên như trái đào,
Mo-za-a đau lòng một trận. Đứa bé này gần như là mình nuôi lớn lên, cùng hai
người KO, coi hai đứa bé như con mình, thấy Bảo Bối chịu tủi thân như thế, tự
nhiên rất lo lắng.
Tuy rằng anh rất lo, nhưng lúc này hẳn là an ủi Bảo
Bối trước, vì thế nói: “Được được, không nói cho bọn họ, vậy vào nhà với chú
nhé? Ở đây quá nóng , hơn nữa, trời cũng tối rồi, cũng nên nói với ba mẹ cháu
một tiếng, miễn cho bọn họ lo lắng.”
Bảo Bối lắc lắc đầu, lại dựa vào lòng anh: “Giúp cháu
một chút, ba mẹ đều đến nhà ông bà nội rồi, trong nhà chỉ có mình
cháu.”
Mo-za-a gãi đầu, nói: “Cháu là người con gái đầu tiên
được chú ôm như thế đấy, ngay cả mẹ chú cũng không được hưởng đãi ngộ thế này
đâu. Hắc hắc.”
Bảo Bối miễn cưỡng cười cười: “Chú, chú không quen bạn
gái ạ.”
Mo-za-a cả kinh, giọng lớn thật nhiều: “Ai nói không
có chứ, chú năm đó ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, theo đuổi chú
phải chất thành đống, nhưng tầm mắt chú cao, không nhìn trúng một ai.”
“Vậy sao lại coi trọng chú K?”
Mo-za-a bi phẫn : “Lúc trước, chú trẻ tuổi, hăng hái,
lão Tam đó, chính là ba cháu, dùng 1000 đồng tiền bán chú đi! Kết quả, nhiều
năm như vậy...... Ai! Coi như thằng nhóc kia tốt phúc, đi theo chú.”
Bảo Bối trừng mắt, vẻ mặt hồn nhiên: “Nhưng, chú,
không phải chú thụ sao?”
Mặt Mạc Trác Tha biến thành xanh, lại biến hồng, nặn
vài chữ nói: “Cháu -- nghe -- ai -- nói .”
“Nhìn ra mà, chú k làm sao có thể là thụ, vừa thấy đã
là top đế vương lạnh lùng rồi.”
Mo-za-a rơi lệ, vì sao ai gặp qua họ đều cho là thế
chứ! Chẳng lẽ mình trời sinh là thụ, không cam lòng a không cam lòng, vì thế
hung tợn nói: “Chú mới là công, K mỗi ngày mỗi tối đều bị chú đè đến không
xuống giường được......”
Bảo Bối có chút vô lực đảo cặp mắt, hỏi: “Lại nói, sao
cháu không thấy chú k, người đâu?”
Mo-za-a dịu dàng xoa đầu Bảo Bối: “Chú với KO đi công
tác một tuần, hành trình vốn hai tuần lễ, chúng ta làm nhanh hoàn thành trong
một tuần, k lo lắng hai người chúng ta không ở công ty. Sợ nhất sơ sẩy có
chuyện gì, lão Tam quản lý cũng không thể chu đáo. k có việc ra ngoài buổi tối
rồi.”
“À” Bảo Bối lên tiếng, không thèm nhắc lại.
Chỉ chốc lát sau, Mo-za-a phát hiện, Bảo Bối gần như
dựa cả người lại, vỗ nhẹ nhẹ lên vai cô, không phản ứng, vừa thấy, đang ngủ.
Không đành lòng đánh thức cô, nhẹ nhàng, bế lên, liền
đi vào trong phòng, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ: “Bảo Bối à, cháu chém ta
bao lần nữa đây!”
Đi tới cửa, tay truyền đến một tia đau nhức. Một cánh
tay to dừng sức lớn, vừa định mở cửa, cửa lại ‘két’ một tiếng, mở, KO ở cửa,
lạnh lùng nhìn anh
Mo-za-a nhẹ buông tay, thiếu chút nữa không ném Bảo
Bối xuống.
KO nhíu nhíu mày, nhận Bảo Bối từ tay anh, không cố
sức chút nào, lên lầu.
Chờ Mo-za-a phản ứng rồi, lại đuổi theo, KO đã sắp xếp
xong cho Bảo Bối rồi.
Nhìn hai mắt Bảo Bối, Mo-za-a ở cửa phòng, hấp tấp
theo sau người nào đó.
“K, anh về lúc nào , sao không báo một tiếng?” Hỏi
thật cẩn thận.
KO không nhìn cậu ta, trong giọng nói là một tia trêu
tức: “A! Anh chưa nghe thấy gì hết.” Mo-za-a lập tức im lặng.
“Không có nghe thấy người nào đó năm ấy hăng hái ra
sao, mỹ nhân trong ngực à!”KO cười lạnh nói.
Mo-za-a lạnh buốt toàn thân, từng đợt gió âm thổi qua.
Kiên trì đuổi kịp người nào đó, vẻ mặt như con dâu: “Lời tôi nói đừng coi là
thật! Chọc trẻ con mà, đây không, Bảo Bối rất thương tâm, tôi là chú thì phải
làm tâm tình con bé tốt lên, anh nói đúng không?”
KO không nói gì, đi vào phòng, mở máy tính ra, không
để ý tới anh.
Mo-za-a biết, lúc này đã chọc anh tức giận, đều do
mình, nói cái gì cũng khó.
Nắm chặt quyền, ngăn giữa KO và máy tính, gần như lấy
lòng nói: “K ca, đừng nóng giận được
không?”
KO cuối cùng mở miệng : “Em nào dám tức giận, về sau
còn muốn dựa vào anh mà, không cẩn thận một cái, sẽ bị người đè không rời
giường được, nào dám. Nhưng bây giờ làm phiền ngài tránh ra, tôi có việc muốn
xem.” Giọng điệu kia lạnh như băng
Mo-za-a cứng đờ thân mình, ngượng ngùng lui đi. Không
được vài bước, lại chạy về nói: “Em sai rồi......”
KO vẫn không phản ứng
Mo-za-a cắn răng một cái! Liều mạng! Khẽ cong thắt
lưng, ôm đầu KO, liền hôn lên.
Kỹ thuật hôn không tính là thuần thục, đối với người
nào đó mà nói, cũng đã là đủ rồi.
Đưa lên cửa mà không ăn, đó là cái gì! Nhưng mà, sao
phải dùng đến chiêu này?!