Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Chương 12: Q.3 - Chương 12: CHƯƠNG 12




(1)

Nhiều con cái của các nhà danh nhân không thể nào vượt qua cha mẹ họ, là bởi vì họ không có can đảm rời khỏi ánh hào quang của cha mẹ mình.

-------

"Cám ơn các vị, những khán giả và bạn bè đến đây tham dự đêm nhạc cổ điển hoàng gia Anh quốc mỗi năm một lần. Buổi tối nay trôi qua rất nhanh, đã đến tiết mục biểu diễn kết thúc. Tiếp theo, chúng tôi mời người trình diễn cuối cùng là nghệ sĩ đàn violin ngôi sao mới Bùi Thi." - Người dẫn chương trình đứng giữa sân khấu giới thiệu, người dẫn chương trình người Anh cũng đồng thời phiên dịch lại tiếng Anh hướng về ống kính BBC radio - "Trước đó, bà Nhan Thắng Kiều đã chuẩn bị một hoạt động nhỏ cho buổi biểu diễn này, bây giờ chúng tôi xin mời bà lên sân khấu giới thiệu một chút với mọi người."

Toàn bộ ống kính các đài trên thế giới đều xuất hiện dáng vẻ cao quý đoan trang của Nhan Thắng Kiều, bên dưới còn chạy dòng chữ phụ đề giới thiệu: Nhan Thắng Kiều - Nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới, tổng giám đốc điều hành Âm Nhạc Kha Thị." Với địa vị trong giới âm nhạc của bà ta, mỗi lần lên sân khấu cũng sẽ gây không ít sự chú ý. Nhưng lúc này, bất kể là khán giả dưới sân khấu hay là khán giả trước tivi đều nảy sinh nghi ngờ với Bùi Thi sắp ra biểu diễn: Cô là người thế nào? Tại sao có thể trình diễn tiết mục cuối cùng sau Adonis?

Nhan Thắng Kiều đi đến giữa sân khấu, trên mặt hiện lên nụ cười của vị hoàng hậu đế quốc: "Tôi nghĩ, mới vừa rồi lúc Adonis trình diễn, các vị hẳn đều thấy được những người bạn nhỏ đang ngồi một hàng ở đây." Bà xòe tay ra, ý bảo những khán giả chú ý đến mấy đứa trẻ đang ôm hoa kia: "Ngoại trừ Kha Băng con gái tôi, những đứa bé khác đều do ban tổ chức mời đến. Tiếp theo, Bùi Thi sẽ trình diễn bản nhạc nổi tiếng giống với Adonis. Chương nhạc đầu tiên trong bản hòa tấu đàn violin điệu E của Mendelssohn. Khi cô ấy kết thúc biểu diễn, chúng ta sẽ mời Adonis lên sân khấu, để cho những người bạn nhỏ này tùy theo yêu thích của mình mà tặng hoa cho nghệ sĩ chúng thích.”

Người dẫn chương trình kinh ngạc nói: "Ồ, như vậy xem ra đêm nhạc cổ điển hoàng gia lần này chẳng phải biến thành một cuộc tranh tài sao?"

"Không đến nỗi như vậy, chỉ là một cuộc giao hữu nho nhỏ thôi, không có bất kỳ phần thưởng và ảnh hưởng nào. Bởi vì dù thế nào, chúng tôi đều có ý định, hi vọng có thể ký hợp đồng với Bùi Thi làm nghệ sĩ đàn violin cho Âm Nhạc Kha Thị chúng tôi." - Nhan Thắng Kiều khẽ mỉm cười, giống như nhớ ra chuyện vui vẻ gì đó - "Phải biết rằng Bùi Thi là con gái của Bùi Thiệu ông bạn cũ của tôi. Lúc tôi và Bùi Thiệu còn trẻ cũng thường xuyên tranh tài với đối phương. Dĩ nhiên, cuối cùng là ông ấy thắng. Bởi vì ông ấy để lại rất nhiều sáng tác chấn động thế giới không thể vượt qua, rồi buông tay rời khỏi nhân thế để lại những người bạn già như chúng tôi đây. Đây quả thật là không khác gì đánh thắng rồi bỏ chạy cả."

Dưới sân khấu vang lên một trận cười vui. Nghe thấy Bùi Thi là con gái Bùi Thiệu, không khí căng thẳng cũng hòa dịu đi rất nhiều. Thậm chí có vài nhạc sĩ và nhạc trưởng cao tuổi lâu năm trong nghề còn khẽ trao đổi, hoài niệm đến thời đại của Bùi Thiệu. Nhan Thắng Kiều cười dài, len lén lau đi khóe mắt: "Thật không ngờ, trong nháy mắt, ngay cả người thừa kế của chúng tôi đều đã lớn như vậy rồi. Cho nên tôi mới thương lượng với ban tổ chức, tăng thêm một buổi tranh tài nho nhỏ như vậy, để xem khúc nhạc của Adonis và Bùi Thi sẽ được bọn trẻ thích hơn."

Người dẫn chương trình thở dài sâu xa: "Đúng vậy đó, thưởng thức của trẻ con mới là sự thật nguyên thủy nhất. Như vậy, hiện tại chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh nghệ sĩ trình diễn tiết mục cuối cùng của tối nay. Cô ấy sẽ mang đến bản nhạc "Dạ Thần" và chương nhạc đầu tiên của bản hòa tấu violin điệu E của Mendelssohn. Xin mời cô Bùi Thi!"

Người dẫn chương trình và Nhan Thắng Kiều đều bước xuống sân khấu. Trong tiếng vỗ tay rền vang như sấm, bục lên xuống từ từ xuất hiện trên sân khấu. Đứng giữa bục chính là Bùi Thi mặc chiếc váy dạ hội vai xéo màu đen. Tay trái cô cầm đàn violin và cây vĩ, tay phải đặt tự nhiên ở bên người, vóc dáng và mái tóc đen như mây thể hiện rõ đường nét duyên dáng. Dưới ánh đèn sân khấu màu bạc, ánh mắt và lông mi cô đen thẳm sâu không thấy đáy, dường như đã sớm hòa vào làm một, khuyên tai vàng buông rủ lóe sáng lấp lánh. Cô nắm váy đi xuống bục, đứng trước sân khấu, giống như một pho tượng nữ thần mới vừa vớt khỏi biển sâu.

Hàng vạn khán giả dưới sân khấu và trước tivi toàn cầu đều nhìn gương mặt trẻ tuổi lạnh lùng này mang theo phần nghi ngờ. Bình thường trong tiết mục biểu diễn cổ điển, người diễn chính luôn ra sân khấu cuối cùng, nhưng cô lại đi ra trước cả dàn nhạc đệm cho cô. Ngoài ra bất kể đợi bao lâu, mười mấy chỗ ngồi trình diễn phía sau cô đều trống không.

Đương lúc mọi người cho rằng hiện trường biểu diễn gặp phải trục trặc, Bùi Thi lại gác đàn violin lên vai, bắt đầu kéo thử hai nốt, chỉnh đàn. Giờ phút này, ngay cả Nhan Thắng Kiều cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhướng người rời khỏi lưng ghế dựa, ngồi thẳng lưng. Nhìn lại vị trí nhạc đệm piano, nơi đó vẫn không có ai xuất hiện. Đây là Bùi Thi muốn làm gì? Bùi Khúc đâu? Lẽ nào cô ta muốn độc tấu "Dạ Thần"?

Song, Bùi Thi nắm cây vĩ, bắt đầu dùng tần số giống vậy gẩy dây G. Đàn violin vang lên âm thanh trầm thấp. Điều này không chỉ có Nhan Thắng Kiều, ngay cả mọi người trong ban tổ chức cũng kinh ngạc. Bất kể là "Dạ Thần" hay là Mendelssohn cũng không phải mở đầu bằng gẩy dây đàn.

Phiền phức lớn rồi đây. Người Anh vô cùng kiểu mẫu, đêm nhạc cổ điển hoàng gia càng là một trong những buổi biểu diễn chính thống của họ. Ngoại trừ tiết mục độc tấu, bọn họ sẽ không cho phép bất cứ người biểu diễn nào tự tiện cải biên bản nhạc trình diễn chính thức. Một khi có người vi phạm quy tắc này sẽ lập tức bị mời xuống sân khấu, mà còn cả đời này sẽ mất đi tư cách biểu diễn trong đêm nhạc cổ điển hoàng gia. Đương lúc mọi người đổ mồ hôi lạnh thay Bùi Thi, dây cung rung vài lần đã kết thúc.

Cô nghiêng đầu, khuyên tai màu vàng khẽ đung đưa, bắt đầu trình diễn khúc nhạc chính.

Trong giây phút giai điệu đầu tiên vang lên, không ai nhận ra được đây là bản nhạc gì. Chỉ cảm thấy giống như là đang đứng trên dãy băng trống trải, nghe thấy chim tuyết bị đâm xuyên ngực, kêu lên một bản bi thương trong mây mù xa xăm. Ngón tay Bùi Thi di chuyển trên bốn dây đàn, ngón tay mềm mại như không xương, ngay cả gió cũng có thể khiến chúng run rẩy như tấm vải rách.

Cho đến giờ khắc này, mọi người mới kịp nhận ra: Đây là bản hòa tấu violin điệu E của Mendelssohn. Có điều là cô chẳng hề dùng nhạc đệm nào cả mà đổi thành phiên bản độc tấu. Và tiếng gẩy dây cung lúc mới bắt đầu kia vốn là tiếng đàn violin trong dàn nhạc giao hưởng cổ đại tấu lên.

Nốt nhạc violin vang lên theo cây vĩ lên xuống, giống như chim tuyết vỗ cánh trong gió tuyết giá rét, bay thẳng lên cao, bày tỏ nỗi si mê và luyến tiếc với trời cao diệu vời. Âm cao sắc bén kia là nỗi đau đổ máu của nó, tiếng dây cung kéo dài thê lương chính là tiếng run run từ yết hầu nó. Giai điệu sầu bi cổ xưa kia chính là tiếng khóc than cho sinh mệnh... Tất cả mọi thứ đều như ca tụng cái chết tao nhã nhất và tráng lệ nhất thế giới này.

Trên sân khấu biểu diễn vắng lặng, chỉ còn lại Bùi Thi và tiếng đàn của cô. Tuy nhiên giờ khắc này, không chỉ có một mình Bùi Thi, tất cả khán giả, mười đứa trẻ ngồi trên sân khấu đều nhíu chặt lông mày vì tiếng đàn đau thương này.

Theo bản nhạc dâng cao, giai điệu quen thuộc nhưng vô cùng ưu thương khiến đôi vai căng thẳng của Nhan Thắng Kiều thả lỏng.

... "Nhan Thắng Kiều, cái tên này nghe hay quá. Yểu điệu như hoa, xinh đẹp quyến rũ."

Vào ba mươi bảy năm trước, tại bờ viển Venice, chàng thiếu niên kia từng mang theo nụ cười ngây thơ trên mặt nói với bà như thế. Bà là tiểu thư giàu có, luôn quen kiêu căng, lần đầu tiên gặp phải người không sợ hãi cũng không chán ghét mình, nụ cười kia khiến tim bà đập rộn rã và lúng túng không biết làm sao. Bà quay đầu dẫu môi, nói giận dỗi: "Là tranh cường háo thắng, cảm ơn."

"Tôi vẫn thấy thích cách giải nghĩa của tôi hơn." Anh vẫn nở nụ cười sáng lạn.

Mặt của bà vụt đỏ bừng: "Anh, anh sao bất lịch sự quá vậy."

Anh ngẫm nghĩ, nói dịu dàng nhưng cố chấp: "Cô rất đẹp mà, đâu thể bắt tôi nói dối được."

Trong bốn mươi năm qua, bà vẫn kiên định cho rằng, ban đầu bà cố chấp với chàng trai này là bởi vì đó là mối tình đầu của mình, hoặc là bởi vì dáng vẻ anh ta ưa nhìn, hoặc là thất bại bởi vì một cô gái khác mà không cam lòng. Điều này không có bất cứ liên quan gì đến tình yêu, cũng chẳng liên quan gì đến con đường bà muốn đi. Có điều giờ phút này nhìn bóng dáng màu đen trên sân khấu, bà vẫn bất giác nghĩ đến ông.

- Nếu cho rằng tôi xinh đẹp, tại sao cuối cùng lại chọn cô gái kia?

- Nếu không có tình cảm, tại sao phải đối với tôi dịu dàng như vậy?

- Nếu như đã lựa chọn rời đi, tại sao còn để con gái ông trình diễn nhạc với thần thái của ông, khiến tôi lại nhớ về ba mươi bảy năm trước lần nữa?

Cũng giống như rất nhiều khán giả ở đây, Nhan Thắng Kiều cúi đầu để nước mắt rơi xuống đầu gối.

Đến khi bọn họ thoát khỏi bản nhạc đẹp nhưng bi thương này, Bùi Thi đã kết thúc nốt nhạc cuối cùng trong đoạn độc tấu. Tiết mục này chân chính là trình diễn violin thuần túy, bởi vì ngoại trừ violin ra, chẳng hề có phối nhạc gì hết. Đàn violin không giống piano chỉ dựa vào tự bản thân có thể trình diễn hiệu quả một bản nhạc, âm sắc bản thân đàn violin vô cùng đơn điệu khô khan. Tuy nhiên cũng không biết là Bùi Thi đàn giỏi, âm thanh sân khấu biểu diễn hay, hoặc là tiếng đàn cô mãnh liệt và lảnh lót, cho dù là người không hiểu nhạc cổ điển cũng không nhịn được vỗ tay kịch liệt theo đại chúng vì cô.

Dưới sự sắp xếp của nhân viên hậu trường, Adonis và người dẫn chương trình cùng đi lên sân khấu. Sau đó người dẫn chương trình đi về phía mười đứa bé, nắm tay Kha Băng, dẫn chúng đến trước mặt hai nghệ sĩ đàn violin: "Nào, các bạn nhỏ, bây giờ là thời khắc bọn em biểu hiện rồi, tặng hoa cho nghệ sĩ bọn em yêu thích đi. Mọi người từ trái sang phải nhé. Nghĩ kỹ xem hoa này là tặng cho anh hay cho chị đây?"

Adonis nhìn lướt qua Bùi Thi, lại nhìn về phía bọn trẻ trước mặt, lắc đầu, muốn nói lại thôi. Những khán giả có mặt giống như biển đen sâu thẳm, những ánh đèn lóe sáng tại buổi biểu diễn giống như bóng dáng ngôi sao lấp lánh trên biển. Hàng vạn người như đã bàn bạc với nhau từ trước vẫn duy trì im lặng, hiện trường lặng phắt như tờ, giống như chỉ còn lại hai người Adonis và Bùi Thi. Cuối cùng, đứa bé đứng đầu hàng đi đến trước mặt Adonis, hơi ngượng ngùng tặng hoa cho anh ta. Sau đó đứa bé thứ hai cũng theo sau, tặng hoa cho Adonis, đứa bé thứ ba nhìn hai nghệ sĩ đàn violin một cái, rồi chậm chạp, chần chừ đi về phía Adonis... Đến tận khi đứa bé thứ chín tặng hoa xong, không một ai tặng hoa cho Bùi Thi.

"Xem ra hôm nay nguyên nhân Bùi Thi không có nhạc đệm nên mới tạo ra kết quả này rồi. Bọn trẻ đều thích sôi động, thế nên thích tiết mục trình diễn của Adonis hơn. Bùi Thi cô rất tuyệt vời, đừng nên nản lòng nhé." - Nhìn thấy Adonis hoa nhiều đến mức phải bỏ bớt xuống sàn sân khấu, Bùi Thi vẫn hai tay trống trơn như cũ, người dẫn chương trình vội vàng cười cầu hòa, vỗ vỗ vai Kha Băng nói nhỏ - "Nào, Kha Băng, hiện tại đến lúc cháu tặng hoa rồi. Nghĩ kỹ nhé, muốn tặng hoa cho ai nào?"

Kha Băng ôm hoa, chớp đôi mắt xoe tròn đáng yêu, kéo góc áo người dẫn chương trình: "Là tặng cho nghệ sĩ đàn violin cháu thích sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy cháu muốn tặng cho chị ấy." - Kha Băng chỉ chỉ Bùi Thi - "Chị ấy kéo nghe hay hơn."

"Vậy mau đưa hoa tặng cho cho chị Bùi Thi đi."

"Không, cháu không qua đó, chú mang qua tặng chị ấy đi."

Xem ra, tính tình tiểu thư của Kha Băng không hề thua kém Hạ Na, ngay cả trên sân khấu long trọng đến vậy cũng dám nói năng như thế. Vẻ mặt người dẫn chương trình lúng túng, nhất thời không biết nên nói sao cho phải. May mà lúc này, Nhan Thắng Kiều lại ngồi dưới khán đài lên tiếng: "Để tôi tặng hoa cho cô ấy."

Sau đó bà đi lên sân khấu, vuốt vuốt đầu Kha Băng: "Con gái tôi tính tình vậy đó, bề ngoài có vẻ kiêu căng nhưng thật ra tâm địa rất tốt. Trong trường học nó luôn giúp đỡ những bạn bè bị bắt nạt."

"Không phải con tốt bụng mới tặng hoa cho chị ấy, con thật sự cảm thấy chị ấy hay hơn." - Kha Băng kéo góc áo mẹ, phản đối nói. Nhưng vì không có loa, cho nên tiếng nói chỉ có người trên sân khấu nghe thấy. Nhận lấy hoa trong tay con gái, cũng không nhìn cô bé nói, Nhan Thắng Kiều tự mình đưa cho Bùi Thi: "Bùi Thi, không được trẻ con thích không có nghĩa là nhạc cô không hay. Chúng tôi đều vô cùng kiêu ngạo vì cô, cô tuy bại mà vinh."

Bùi Thi không nói lời nào nhận lấy bó hoa, thoáng cười lạnh lùng: "Cảm ơn."

Nhan Thắng Kiều cười vô cùng hiền hòa, quả thật như là trở thành hai người mà Bùi Thi biết vậy: "Buổi biểu diễn hôm nay vô cùng đặc sắc, hoàn toàn không hề phụ sự kỳ vọng của cha cô. Sau đây, tôi lấy thân phận tổng giám đốc điều hành Âm Nhạc Kha Thị chính thức mời cô gia nhập công ty chúng tôi."

Bùi Thi biết, tối nay không đơn giản chỉ là cô thua như vậy thôi, bà ta đang cài bẫy cô. Nếu như cô nhận lời Nhan Thắng Kiều, từ nay về sau cô đều bị đối phương chèn ép, mãi mãi chỉ có thể là "con gái Bùi Thiệu không bằng cha". Nhưng nếu như từ chối Nhan Thắng Kiều, buổi biểu diễn thất bại này sẽ bị mọi người vĩnh viễn ghi nhớ, rất khó có cơ hội trở mình. Nhưng cô biết, nhiều con cái của những danh nhân không cách nào vượt qua cha mẹ họ là bởi vì họ không có can đảm rời khỏi ánh hào quang của cha mẹ. Cô lẳng lặng nhìn Nhan Thắng Kiều, trong mắt như có lửa xanh bùng cháy: "Thật xin lỗi, tôi từ chối."

Nhan Thắng Kiều cực kỳ hài lòng đáp án này, thật sự còn hơn cả đáp án mà bà hi vọng nhận được. Tuy nhiên, trên mặt bà lại hiện ra vẻ thất vọng: "Không sao, cô hãy suy nghĩ một chút."

(2)

Ngày hôm sau quả nhiên truyền thông rầm rộ đăng tin Bùi Thi bị Adonis đánh bại, nhưng việc cô từ chối Nhan Thắng Kiều thì chỉ nói sơ lược. Sau khi trở về từ Hong Kong, thấy mấy ký giả đưa tin giống như viết tiểu thuyết thi nhau ca tụng Adonis trình diễn như thần thánh, Bùi Thi biết mấy tờ báo này đã bị Nhan Thắng Kiều mua chuộc rồi.

Cô không có tâm trạng đi đọc tin tức, chỉ cảm thấy tràn ngập căm hận Nhan Thắng Kiều, cô nhất định phải tìm ra bằng chứng Nhan Thắng Kiều đổi bản nhạc trình diễn của cô. Sau đó sẽ vạch mặt người đàn bà này trước mặt mọi người. Cô gửi thư cho người lên kế hoạch tổ chức đêm nhạc cổ điển hoàng gia, yêu cầu bọn họ gửi số hóa đơn thư chuyển phát nhanh về thông báo đổi bản nhạc. Tiếp theo gọi điện thoại đến công ty chuyển phát nhanh đọc số hóa đơn, nói mình chẳng hề nhận được thư này. Bên kia trả lời ngày và thời gian ký nhận, trên chỗ ký nhận là viết tên Bùi Thi, còn gửi hình ký nhận kia cho cô. Trên chỗ ký nhận thật sự có tên cô, nhưng chữ viết rất lạ, chẳng phải của cô, cũng không giống Bùi Khúc. Cô lại gọi điện thoại đến công ty chuyển phát nhanh, nói đây không phải là chữ viết của bản thân. Công ty chuyển phát nhanh trực tiếp đưa số điện thoại nhân viên gửi thư cho cô.

"Cô Bùi à, người ký nhận là em trai cô đó. Không phải cậu ta thường mua hàng qua mạng sao, tôi nhớ rất rõ mà." Trong điện thoại, nhân viên chuyển phát nhanh nói không hề do dự. "Sao vậy, cậu ấy quên đưa thư cho cô à? Tôi đã nói với cậu ấy thư này rất quan trọng, bảo cậu ấy giao cho cô, sao cậu ấy lại quên chứ?"

Kết quả cuối cùng là Bùi Khúc tìm ra thư hoàn toàn nguyên vẹn trong đống đĩa game trả lại cho cô, rũ vai cúi đầu giống như trẻ con bị người lớn rầy la: "Xin, xin, xin lỗi nha chị... em... em thấy trên đó ghi tiếng Anh còn tưởng rằng là thư quảng cáo hàng xa xỉ, nên quên bẵng nó đi..." Vì chuyện này, Bùi Thi mắng Bùi Khúc một trận xối xả. Lúc đang nổi giận la mắng, Bùi Thi nhận được điện thoại của Hạ Thừa Tư.

"Về cũng không nói với anh một tiếng, không muốn anh đến đón em à?" Hạ Thừa Tư dường như có chút mất vui.

"Em biểu diễn thất bại, không muốn nói chuyện."

"Anh có xem tiết mục biểu diễn của em, lúc đó đã đoán được nhất định có nội tình. Mới vừa rồi gửi cho em đường link, em có xem chưa?"

"Chẳng muốn xem chút nào cả."

"Đừng giận, đi xem đi."

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thi miễn cưỡng mở đường dẫn Hạ Thừa Tư gửi cho mình. Đó là một tin nóng: "Bùi Thi biểu diễn xuất thần tại đêm nhạc cổ điển hoàng gia khiến khán giả nghi ngờ có người sắp đặt phía sau màn trẻ con tặng hoa". Bùi Thi trợn tròn mắt, nhanh chóng xem tin tức này từ đầu đến cuối. Khán giả đều phát biểu ý kiến trên mạng. Có người nói màn trẻ con tặng hoa là tạo scandal, bởi vì người ngoài nghề đều có thể nhìn thấy Bùi Thi trình diễn tốt hơn Adonis, nhất định Nhan Thắng Kiều muốn cố tình đánh bóng cho Adonis. Có người nói, cô bé Kha Băng bốn tuổi kia là con gái của Nhan Thắng Kiều, bà ta không thể nào để những đứa trẻ khác tặng hoa cho Adonis mà lại để con gái mình tặng hoa cho Bùi Thi. Có người nói Bùi Thi biểu diễn chẳng qua có thể lừa người ngoài nghề được thôi, cao thủ chân chính vẫn là Adonis, người không hiểu nhạc cổ điển đừng phát biểu ý kiến lung tung...

Bùi Thi tìm tòi tất cả tin tức và bình luận có liên quan đến tiết mục biểu diễn hạ màn đêm đó, phát hiện đa số khan giả đều cảm thấy cô biểu diễn đặc sắc vô cùng, là tiêu điểm của tối hôm đó. Còn có người đăng lên đoạn phim nói là bởi vì thấy cậu bé tóc vàng rất đáng yêu nên quay lại, nhưng phát hiện ra một chỗ kỳ lạ. Lúc Adonis biểu diễn, cậu bé hoàn toàn không xem bất cứ ai trình diễn, chỉ cúi đầu chơi đồng hồ điện tử của mình. Nhưng đến khi Bùi Thi trình diễn thì cậu bé lại nghe vô cùng chăm chú vài phút - "Đây mới là phản ứng của trẻ con nghe nhạc cổ điển, tại sao bọn trẻ trên sân khâu lại không nghe chú tâm như vậy khi Adonis biểu diễn?" - Tiêu đề này khiến bạn trên mạng lại mở ra một hồi bàn tán xôn xao.

Thật ra thì Bùi Thi coi như là làm chuyện không suy nghĩ gặp phải Nhan Thắng Kiều khéo quá hóa vụng. Vốn là Nhan Thắng Kiều đi đả kích cô một phen là vì muốn kích động cô không thể biểu diễn. Không ngờ lời nói này chỉ có thể kích động đến Bùi Khúc yếu đuối, khiến cậu ta không thể lên sân khấu. Vì vậy, thiếu đi nhạc đệm, tất cả kỹ xảo, ưu thế đàn violin của Bùi Thi đều phát huy triệt để. Hai ngày sau, nhà bình luận nhạc cổ điển Geogre Connery nước Anh đã lên báo phát biểu một bài rất dài, cặn kẽ phê bình từng chi tiết trong đêm nhạc cổ điển hoàng gia. Lúc đánh giá Bùi Thi, ông dùng đến từ "Exceptional", trong bảy năm qua ông chỉ dùng từ này hai lần. Đây là lần thứ hai.

Có Geogre Connery mở đầu, rất nhiều nghệ sĩ, nhà bình luận, báo chí tạp chí nổi tiếng bao gồm bà Ricci cũng tán dương cổ vũ cho Bùi Thi. Mà bậc thầy âm nhạc Chu Phái Đức biến mất đã lâu cũng trở về Hong Kong, hết sức khen ngợi buổi biểu diễn của cô trên báo. Lần này khác với lần trước, danh tiếng của Bùi Thi ở nước ngoài trong vòng một đêm đã đột phát hơn cả trong nước. Khán giả nước ngoài cũng không quan tâm đến tiết mục tặng hoa gì đó ở Hong Kong, họ chỉ biết sau khi xem Bùi Thi biểu diễn đã nhận định cô là một nghệ sĩ đàn violin mới được ghi vào lịch sử.

Bùi Thi còn chưa thoát khỏi cảnh được yêu mến mà sợ thì một nghệ sĩ violin nổi tiếng khác đã tự mình đến nhà thăm cô.

"Tôi định tổ chức một buổi hòa nhạc violin, cô có hứng thú tham gia không?" Adonis hơi khó chịu nhìn nơi khác, còn mèo trắng như tuyết yêu thích của anh ta không an phận ngọ nguậy trong ngực, "Tôi thấy biểu diễn bản song tấu violin của Bach với cô chắc chắn hiệu quả cũng không tệ."

Đến nước này, Bùi Thi và Bùi Khúc đều hóa đá.

Đây là kết quả Bùi Thi không bao giờ lường được. Cho đến nay, cô đều xem Adonis là kẻ địch mạnh nhất, ngay cả lần trước biểu diễn thành công cũng không khiến cô buông lỏng cảnh giác. Không ngờ đối phương lại hóa thù thành bạn với cô. Lẽ nào đây là một quỷ kế của Nhan Thắng Kiều? Cô nhìn anh ta thật lâu không nói. Thế nhưng anh ta lại không hề để ý đến vẻ phòng bị của cô, chỉ đánh giá nhà cô một vòng, nhăn mũi nói: "Tôi nói nè Bùi Thi, dù sao cô cũng là nghệ sĩ có tiếng rồi, sao còn ở cái khu nghèo nàn này nữa vậy?"

"Tôi ở nơi quá tốt sẽ không có linh cảm sáng tác."

"Được rồi, nghe cô biểu diễn lần này, thật ra tôi cũng có chút hứng thú với sáng tác của cô." Chú mèo Ba Tư mủm mỉm cọ vào cổ Adonis, anh ta nhột đến mức cười lên, "Có điều chắc là cũng không tốt lắm rồi. Cô vẫn suy nghĩ đến chuyện hợp tấu với tôi thử đi. Đừng cho rằng là tôi đề cao cô, tôi chỉ cảm thấy kỹ xảo của cô cũng không tệ thôi..."

Bất kể giải thích thế nào, cũng không chê giấu được sự thật đây là hợp tấu chứ không phải đệm nhạc. Trong lịch sử âm nhạc, người cùng nhau biểu diễn bản song tấu đàn violin của Bach bình thường đều có tài năng ngang bằng nhau, giống như Yehudi Menuhin và David Oistrakh hợp tác vậy. Bùi Thi không phản bác được mức độ quái gở của người này, chỉ gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ."

"Cái gì? Biểu diễn chung với tôi trên sân khấu mà cô còn muốn suy nghĩ? Cô biết tôi là ai không hả cái cô đầu đất này?" Anh ta đứng bật dậy, "Thôi, cô cứ từ từ suy nghĩ. Tôi đi đây."

Anh ta vọt ra cửa như cơn gió lốc, sau đó dừng lại: "Ồ, đúng rồi..."

"Sao hả?"

Anh ta nhớ đến chuyện xảy ra vào đêm nhạc cổ điển hoàng gia. Lúc đó mọi người đã về gần hết, anh ta không tìm thấy miếng tùng hương quý giá trong hộp đàn violin, cho nên đi về phòng nghỉ tìm. Kết quả lúc đi ngang qua một căn phòng, anh ta nghe thấy tiếng Kha Băng non nớt lanh lảnh: "Con không cho rằng cô làm sai, mẹ, mẹ không thể trách con như vậy."

"Mẹ cũng không nói con làm sai." Kế tiếp là tiếng Nhan Thắng Kiều, "Có điều là không phải ban đầu mẹ bảo con tặng hoa cho anh Adonis ư? Sao con lại cho chị kia? Anh Adonis không phải thân với con hơn à?"

"Tuy mẹ bảo con tặng cho anh Adonis, nhưng người dẫn chương trình nói, bảo chúng con tặng hoa cho nghệ sĩ đàn violin mà mình thích. Trong lòng con thích chị kia biểu diễn hơn, cho nên tặng cho chị gái đó. Ba nói làm người phải trung thực."

Sự thật này đả kích rất lớn với Adonis. Anh ta vẫn cho rằng mình có thiên phú bẩm sinh, quang minh lỗi lạc. Cho dù thua Bùi Thi anh ta cũng có thể càng cố gắng luyện tập, một lần nữa dốc hết toàn lực đánh bại cô. Anh ta không thể ngờ đến Nhan Thắng Kiều lại giở trò này sau lưng, nói không thất vọng khẳng định là nói dối. Nhưng lúc này thấy Bùi Thi đang đứng trước mặt mình, anh ta vẫn không nói đến chuyện Nhan Thắng Kiều: "Không việc gì, luyện đàn cho tốt, đến lúc đó đừng để tôi mất thể diện."

"Tôi còn chưa nhận lời anh mà."

Nói thì nói thế, Bùi Thi hoàn toàn không suy nghĩ gì, hai ngày sau đã đồng ý hợp tấu với anh ta. Không giống với tưởng tượng của cô, lúc Adonis luyện nhạc không hề là kiểu lười nhác còn xem mình là trung tâm. Ngược lại, anh ta khá khiêm nhường, dù bản nhạc này hai người rất quen thuộc, nhưng lúc luyện tập anh ta luôn phối hợp cô điều chỉnh tiết tấu của mình, cũng rất tôn trọng ý kiến của Bùi Thi, thậm chí là của trợ lý. Một nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới lại nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác như vậy. Điều này khiến Bùi Thi vô cùng bất ngờ. Bởi vì khi họ luyện đàn, cô luôn nhớ đến thái độ tự mãn tùy tiện của Hàn Duyệt Duyệt. Cô nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân Adonis vượt trội hơn tất cả bọn họ.

Có một buổi chiều, họ hẹn nhau luyện đàn ở nhà anh ta, cô đến sớm, nhưng Adonis không có ở nhà. Quản gia nói anh ta đi làm đẹp rồi, sẽ trở về đúng giờ. Cô kéo đàn một lúc trong phòng luyện tập, phát hiện hiệu quả âm thanh trong phòng luyện tập của nhà anh ta và nhà hát không chênh lệch lắm. Cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng nước chảy và những hòn đá đẹp đẽ trong vườn, cảm thấy tâm trạng vui vẻ, phạm vi nhìn trống trải, cho nên tìm quản gia xin khuông nhạc và bút, bắt đầu sáng tác trong phòng luyện đàn. Lúc mới viết, cô cảm thấy người mình trở nên nhẹ bổng, quả thật như hòa vào không khí. Bản thân treo lơ lửng trên không trung, nhìn thấy một con đường trắng tinh kéo dài về phía màu vàng. Ở đó có một tia sáng chia tách mây mù im ắng, tòa thành xa hoa vĩ đại đột ngột trồi lên khỏi mặt đất. Ở đó, thiên sứ khỏi kèn lệnh, đánh thức tâm hồn ngủ say. Ở đó có tương lai sáng lạng huy hoàng đang đợi cô...

"Nếu như tôi là cô, sẽ không thêm vào nhiều nốt liên âm như vậy."

Tiếng nói đột ngột vang lên làm cô giật mình, khiến cô không cẩn thận vẽ lệch mấy nốt liên âm. Cô quay đầu lại, nhìn thấy đầu mũi Adonis đo đỏ: "Mũi của anh sao vậy?"

"Lấy mụn đầu đen đó." Adonis giống như con gái đưa hai tay vỗ vỗ mặt mình, "Có cảm thấy da tôi đẹp hơn trước kia không?"

"Có, còn sáng bóng nữa... Anh đi chăm sóc ở đây vậy, hiệu quả tốt quá."

"Đó là đương nhiên, làm nhiêu đây thôi mà đến tận con số này rồi." Anh ta đưa ra bốn ngón tay, "Có điều tôi là khách Vip kim cương của họ, nếu cô muốn đi, lần sau tôi giới thiệu cho cô đi."

Đề tài này kéo dài nửa giờ, Bùi Thi đã hoàn toàn quên mất giới tính của anh ta, thậm chí cảm thấy trò chuyện với anh ta còn tự nhiên thoải mái hơn cả nói với phụ nữ. Sau đó anh ta xua xua tay, cúi người xem bản nhạc của cô: "Lạc đề rồi, không phải chúng ta đang nói về nốt liên âm của cô sao."

"Tại sao không nên dùng nốt liên âm?"

"Bản nhạc này của cô mở đầu rất khí thế, tôi nghĩ cô muốn viết nó mạnh mẽ sôi trào một chút đúng không?" - Thấy Bùi Thi gật đầu, anh ta chỉ chỉ hàng thứ hai, "Cô nhìn đi, bắt đầu từ chỗ này, khi nhạc cụ khác đệm vào, sẽ có cảm giác chính thức vào cao trào đầu tiên. Nếu như dùng dấu nối, khí thế sẽ giảm rất nhiều." Anh ta đưa tay ra làm vài động tác cố kéo violin trên phạm vi lớn, "Toàn bộ đổi thành tách cung, đàn ra âm thanh rất vang dội, đến đoạn này thì đột ngột nhẹ lại, biến thành nhanh hơn, hiệu quả thế nào?"

Bùi Thi nhìn lại nhạc phổ một chút: "Anh nói không sai."

"Tôi phát hiện cô viết không ít bản nhạc khó chơi, điều này hai chúng ta rất giống nhau. Cho cô xem mấy bản nhạc gần đây tôi viết."

"Được."

Anh ta đi lấu nhạc phổ của mình cho cô xem. Ngồi xuống cạnh cô, tư thế rất đoan trang, thay vì nói là phong độ quý ông, không bằng nói là tỏa ra khí chất thục nữ. Cô xem nhạc phổ của anh ta, khẽ thở một hơi: "Adonis, quả thật anh rất có tài."

"Cô cũng đâu tệ." Anh ta nhún nhún vai, "Tôi không ngại viết nhạc chung với cô."

"Viết xong hai chúng ta sẽ cùng nhau trình diễn nhé?"

"Vậy thì quá tuyệt vời." Anh ta khó nén vẻ vui sướng trong mắt, đôi mắt chớp chớp, "Nếu như bản nhạc hay có thể mang chúng đi thu album phát hành. Bây giờ cô còn chưa ký hợp đồng với bất cứ công ty nào đúng không..."

Chiều hôm đó, cả ngày họ đều nói chuyện phiếm và luyện đàn đến tận mười hai giờ, lúc Hạ Thừa Tư đến đón mới kết thúc. Tâm trạng cô rất tốt, suốt cả quãng đường kể cho Hạ Thừa Tư nghe cô và Adonis ăn ý thế nào, còn tán dương Adonis thật tài hoa. Ban đầu Hạ Thừa Tư còn đáp lời cô vài câu, sau đó phần lớn thời gian không phải im lặng thì là ừ à có lệ. Sau khi về đến nhà, anh thay giày đi thẳng vào trong. Cô cảm thấy tình huống không đúng lắm, đi theo sau anh khẽ nói: "... Không phải em quá dễ tin tưởng người khác rồi chứ?"

(3)

"Không có, con người Adonis không tệ."

"Là vì gần đây em quá tập trung vào âm nhạc, lơ là anh nên anh mới không vui hả?"

"Không phải."

"Vậy tại sao..."

"Không có người đàn ông nào thích bạn gái mình không hề phòng bị ở chung với một người đàn ông khác lâu như vậy."

"Anh nói gì, Adonis thích đàn ông mà." Bùi Thi đẩy anh một cái, cười ra tiếng, "Em không cần phòng bị khi ở chung với anh ta. Anh ở chung với anh ta mới cần phòng bị. Trước kia suýt nữa anh ta xem em là tình địch nữa đó chứ."

"Em không hiểu đàn ông, đàn ông không tin đàn ông, cho dù đồng tính luyến ái cũng vậy. Em xem thử đi, bây giờ cả người em đều là mùi nước hoa của tên kia." Anh cầm một lọn tóc của Bùi Thi lên, nhẹ ngửi một chút, nhíu mày, "Đến cùng là Adonis nghĩ gì mà dùng Miss Dior vậy kìa."

"Này, sao anh nói anh ta như vậy... Khoan đã, tại sao anh lại biết rõ về nước hoa của nữ quá vậy hả?"

"A Thi, anh là đàn ông sắp ba mươi tuổi rồi."

"Nhưng mà đây là nước hoa của nữ, anh lại chưa bao giờ làm nghề này, em là phụ nữ còn không biết rõ bằng anh nữa. Nói thật đi, có phải anh giấu em số lượng bạn gái trước kia đúng không?"

"Ở cả ngày với người đàn ông khác là em, vậy mà còn đổ ngược lại cho anh nữa hả?" Anh đẩy cô đến cửa "Nhanh đi tắm đi, anh không muốn ngửi thấy mùi không quen thuộc."

Cô quay đầu, trong đôi mắt đầy vẻ trẻ con hiếu kỳ: "Mùi quen thuộc? Trên người em có mùi gì? Thơm không?"

"Tạm được."

"Có điều em cảm thấy rất lạ, trước kia mùi trên người anh rất dễ nhận biết, nhưng thời gian chúng ta ở bên nhau càng lâu thì lại như không ngửi ra được mùi của anh nữa..." Bùi Thi hít hà trên người anh, "Nhất là lúc anh không dùng nước hoa thì em chả ngửi thấy gì cả."

"Vậy sao." Hạ Thừa Tư nhoẻn môi khẽ cười, "Em biết nguyên nhân không?"

Cô nhìn thẳng vào anh, thành thật lắc đầu. Anh luồng tay vào váy cô, khẽ nói bên tai cô: "A Thi, có lẽ là mùi vị của anh đã hòa nhập vào cơ thể em rồi... cho nên em mới chẳng ngửi thấy gì nữa hay không?"

Có thể đối với một số người mà nói, ở chung với một người khác thời gian càng dài thì càng dễ chán. Nhưng đối với một số người mà nói, ở cùng người khác thời gian càng dài thì tình cảm sẽ càng sâu đậm. Bùi Thi rõ ràng là loại phía sau. Một buổi tối qua đi, trời còn chưa sáng rõ, cô bị một luồng khí lạnh đánh thức, trở mình muốn chui vào lòng người đàn ông bên cạnh, nhưng lại chụp phải một khoảng trống không. Cô nhập nhèm mở mắt lấy điện thoại di động gọi cho anh, nhưng bên kia lập tức cúp điện thoại. Qua hai phút, Hạ Thừa Tư đẩy cửa đi vào, dường như là mới tắm xong. Anh ở trần, trên đầu còn phủ một chiếc khăn tắm. Anh vừa dùng khăn chà lau đầu tóc bù xù vừa đặt một chiếc túi tiện lợi lên đầu giường: "Sau khi thức dậy thì ăn chút điểm tâm này."

"Anh phải đến công ty à?"

"Ừ."

"Nhưng bây giờ mới hơn 6h thôi mà..." - Cô vỗ phía bên cạnh - "... Ở đây với em."

"Hôm nay có chuyện quan trọng. Tối hôm qua em ngủ không ngon, ngủ thêm một chút nữa đi."

Anh nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cô, quay người đi ra ngoài. Căn phòng không có anh bao giờ cũng trống trải hơn. Sau đó, thừa dịp anh không chú ý, cô đứng dậy mặc áo vào, đi theo sau anh. Anh đi đến phòng quần áo kéo tủ đồ ra, bên trong là một dãy áo sơ mi và áo may ô sạch sẽ. Lấy áo may ô tròng qua đầu, sau đó mặc áo sơ mi vào. Còn chưa kịp cài nút thì cả người đã không thể cử động. Bùi Thi ôm lấy eo anh từ phía sau, dán sát mặt vào lưng anh. Hạ Thừa Tư đưa tay vuốt tóc cô, tiếp tục nhanh chóng mặc quần áo, gài măng sét. Một lát sau, anh khẽ cười: "A Thi."

"Hả?"

"Em buông tay ra một chút, anh không thể mặc quần áo được."

Cô im lặng thật lâu, vẫn ôm chặt lấy anh giống như gấu koala: "Không buông."

Cho nên anh chỉ có thể cố hết sức kéo theo cô đi lấy áo vest, cravat, thắt lưng và đồng hồ đeo tay vân vân... Nhưng bởi vì Bùi Thi bám chặt lấy anh, anh chỉ có thể vắt những món đồ này lên người. Cô biết anh là người luôn luôn chú trọng hiệu suất làm việc, nhưng bây giờ lại kiên nhẫn như vậy, điều này khiến cô cảm thấy trong lòng vui sướng ngọt ngào, ngược lại càng ôm anh chặt hơn, trêu ghẹo anh: "Sushi, có phải em mang thai rồi không?"

"Mang thai không có đơn giản như em nghĩ đâu." Anh thắt cravat, nhẹ điều chỉnh vị trí, "Dù không làm bất cứ biện pháp phòng tránh nào, tỉ lệ mang thai vẫn rất thấp."

"Nhưng mà... một tháng rưỡi nay em chưa thấy đến."

Cô rõ ràng cảm nhận được thân thể Hạ Thừa Tư thoáng sững lại. Nhưng ngay sau đó anh lại thờ ơ nói: "Chắc là do tâm trạng ảnh hưởng thôi, không sao đâu."

"Nếu như mang thai thì sao?"

"Muộn một chút anh mua que thử thai cho em, đến lúc đó lại bàn."

Vốn cho rằng Hạ Thừa Tư chỉ nói lý trí thôi, nhưng một người khác xuất hiện khiến cô không nhịn được nghĩ lung tung hồi lâu. Đang lúc Hạ Thừa Tư sửa soạn xong, mở cửa ra định lên đường, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ ngoài cửa. Người đó nhìn không hề trẻ tuổi, lại có cơ thể tha thướt mà cô gái trẻ tuổi mới có. Khác với mấy bà vợ nhà giàu tô son trát phấn, xăm chân mày, bà có đôi mắt to và đôi mày rậm nổi bật, tròng mắt sáng ngời, trên mặt hoàn toàn không trang điểm gì, nhưng lại toát lên khi chất mà cỡ tuổi bà mới có. Đầu tiên bà nhìn Hạ Thừa Tư, hơi lo lắng nói: "A Tư, con đã lâu không về nhà, mẹ và ba con rất lo..." Nói đến đây, Quách Di dừng lại, bởi vì bà nhìn thấy Bùi Thi đứng phía sau anh.

Bùi Thi mặc chiếc áo thun có nón màu xanh của Hạ Thừa Tư, chiếc áo quá lớn phủ qua bắp đùi cô. Nhưng khi thấy người lạ, cô thu lại vẻ mặt trẻ con, chỉ cho hai tay vào túi áo, lẳng lặng nhìn Quách Di đứng ở cửa. Cô có một khuôn mặt xinh đẹp lại hơi có vẻ lạnh lùng, lúc nhìn người khác lông mày vòng cung hơi cau lại, điều này khiến ánh mắt cô có vẻ lạnh lùng, sâu sắc hơn những cô gái bình thường. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nhau, Quách Di gần như lảo đảo, bà nhìn nhìn cô, lại nhìn Hạ Thừa Tư, cố giả bộ trấn định nói: "A Tư, cô gái này là?"

"Cô ấy tên Bùi Thi." Hạ Thừa Tư trả lời ngắn gọn trước sau như một.

"Bùi Thi? Là nghệ sĩ đàn violin rất nổi tiếng hiện nay sao?" Quách Di trở lại thái độ hiền dịu bình thường, giọng nói sốt ruột khẩn trương, "Con và cô ấy là quan hệ thế nào? Bây giờ còn sớm như vậy, sao cô ấy ở trong nhà con?"

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Hạ Thừa Tư chỉ chỉ ra ngoài: "Mẹ, trong công ty có việc gấp chờ con xử lý. Để con cho tài xế đưa mẹ về trước."

"Không được. Bây giờ con phải trả lời mẹ. Nói mau đi, quan hệ của con và cô ấy là thế nào?"

"Bạn bè."

Hạ Thừa Tư trả lời không hề nghĩ ngợi khiến Bùi Thi sửng sốt không phản bác được. Thân thể như bị nhét vào trong chiếc tủ lạnh, thời gian trôi qua càng lâu, bên trong càng cảm thấy giá buốt. Nhưng Quách Du không chịu bỏ qua như thế, lại gặng hỏi: "Vậy sao bây giờ cô ấy lại ở trong nhà con? Tại sao mặc đồ của con?"

"Trước kia cô ấy làm việc ở Thịnh Hạ, sáng hôm nay đưa đồ đến đây cho con. Trên đường không cẩn thận bị vấp ngã, cho nên con cho cô ấy mượn áo."

Lúc này rốt cuộc Quách Di mới thả lỏng một chút, đường nét đôi vai cũng dịu xuống rất nhiều: "Hóa ra là vậy..."

"Con đưa mẹ đi trước, rồi chốc nữa con lại đi làm."

"Được." Quách Di quay đầu lại nhìn Bùi Thi một cái, trong mắt lại có một vẻ buồn bã chất chứa, "Bùi Thi, hôm nay thật xin lỗi... Cô, cô lớn lên rất giống với ba cô..."

"Cô biết ba cháu à?" Bùi Thi như cái xác không hồn nhìn bà.

"Cha mẹ chúng ta đồng lứa, có rất ít người không nhận ra ông ấy." Hạ Thừa Tư trả lời câu hỏi này thay Quách Di. Anh có vẻ điềm nhiên không khác gì bình thường.

Thật ra cô đã phát hiện từ lâu, Hạ Thừa Tư không muốn giới thiệu cô với gia đình anh. Nhưng trong lòng cô vẫn có một chút ảo tưởng, có lẽ anh có lý do của riêng mình. Nếu là kiêng dè Hạ Na cũng được đi, cô và mẹ anh vốn không quen biết, tại sao không thể giới thiệu với nhau? Hay là nói, anh cảm thấy gia cảnh cô không xứng với nhà anh? Xét trong khoảng thời gian họ chung sống với nhau đến nay, cô vẫn tin tưởng anh nghiêm túc với mình. Nhưng nghiêm túc là đại biểu có thể ở bên nhau cả đời sao? Cô hoang mang. Cả ngày cô đều ở trong nhà anh chờ đợi, luôn luôn bất an.

Rốt cuộc chịu đựng đến buổi trưa anh về nhà. Anh vừa vào cửa, cô đã đứng lên, thử nói thăm dò: "Chu kỳ của em vẫn chưa đến."

"Không sao đâu, anh mang về cái này cho em đây." Anh đưa cho cô một hộp que thử thai.

Kết quả đương nhiên là không có mang thai, cô chỉ bị trễ kinh thôi. Cô không hề bất ngờ, bởi vì buổi sáng cô cũng biết mình không có mang thai. Nói thật ra, bởi vì cô mắc hội chứng Turner bẩm sinh, tuy may mắn không ảnh hưởng đến bề ngoài, nhưng cũng có di chứng tương ứng. Ví dụ như cơ thế yếu ớt, tỉ lệ mang thai chỉ có 2% người bình thường. Từ lúc biết mình mắc chứng bệnh này, cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng mình không có đời sau rồi. Dù sao Bùi gia còn có Tiểu Khúc, cô vẫn luôn lạc quan với chuyện này. Nhưng mà thời gian ở bên Hạ Thừa Tư dài lâu, cô cũng giống với mấy cô gái khác, bắt đầu không nhịn được ảo tưởng hình ảnh có một gia đình với anh, được con cái vây quanh...

Thời gian trôi qua rất lâu, Hạ Thừa Tư gõ cửa phòng vệ sinh: "Kết quả thế nào?"

Bùi Thi vứt que thử thai vào thùng rác, đứng trong phòng vệ sinh, nói với Hạ Thừa Tư cách một cánh cửa: "Hình như trúng rồi."

"Em thật sự hoàn toàn không biết nói dối." Anh bất đắc dĩ cười, quay người định đi, "Nếu không có gì là tốt rồi, em ra đi."

"Đợi đã, nếu như em thật sự mang thai thì phải làm sao?"

"Sẽ không đâu, anh rất cẩn thận."

"Không, Hạ Thừa Tư, anh biết ý em không phải vậy."Cô nắm chặc giấy thử còn dư lại, khẽ nói, "Em chỉ muốn biết là anh nghĩ thế nào. Chúng ta quen nhau một thời gian rồi, anh có từng suy nghĩ đến tương lai của chúng ta không?"

"Anh sẽ mãi mãi ở bên em." Anh trả lời nhanh chóng dứt khoát.

"Vậy kết hôn thì sao? Anh sẽ kết hôn với em chứ?"

"Anh sẽ mãi mãi ở bên em."

"Anh đừng tránh né câu hỏi của em. Anh có từng suy nghĩ muốn lấy em làm vợ không? Có từng suy nghĩ muốn sinh con với em không?"

Trong phòng vệ sinh không có điều hòa, cho dù đứng trên thảm, cô cũng bị lạnh đến mức run lẩy bẩy. Dần dần, cô không biết làm sao để có thể không lạnh nữa. Thật ra thì cô cũng không biết đến tột cùng mình rối rắm cái gì. 2% khả năng thụ thai gần như là tương đương với số 0. Đời này cô đã định trước là không có số sinh con đẻ cái, lại còn ép hỏi anh vấn đề không có bất cứ ý nghĩa gì như vậy, chỉ biết làm không khí trở nên mất vui mà thôi.

"A Thi." Giống như là nhấn mạnh mình nghe hiểu câu hỏi của cô, anh cố ý dừng lại một chút, "Anh mãi mãi sẽ không rời khỏi em, sẽ mãi mãi ở bên em."

Lời tỏ tình ngọt ngào như vậy, cô nên thỏa mãn mới đúng. Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh in trên cửa, cô rụt người lại trong chiếc áo thun có nón của anh, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Hơi thở nóng bỏng hóa thành sương trắng trong không khí lạnh lẽo, giống như một chi tiết nhỏ bé cô đơn nhất trong phim. Cô không biết Hạ Thừa Tư ở ngoài cửa là vẻ mặt gì, đang nghĩ gì. Cô chỉ có thể nhìn thấy anh cũng giống như cô, đang lẳng lặng tựa vào cửa. Rất hiển nhiên, anh đã nhận định cô không phải là cô gái có thể cùng anh đi vào cung điện hôn nhân, cũng không phải là người phụ nữ có thể sinh con đẻ cái cho anh.

Thật ra thì cho dù anh trả lời khẳng định cũng không là gì. Anh hoàn toàn có thể nói với em anh muốn kết hôn sinh con với em, sau đó em sẽ cứng rắn trả lời anh một câu: "Đừng suy nghĩ, em không thể nào có thai được. Anh đi cưới cô gái khác đi."

Nhưng Hạ Thừa Tư, cho dù là gạt em, anh cũng không muốn ư!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.