Sáu năm trước Bùi Khúc từng mất tích bốn ngày.
Sau khi nhận được điện thoại của Bùi Khúc, Bùi Thi đã sốt ruột đến mức sắp nổi điên, lập tức chạy đến bờ sông Thames.
Tối hôm đó, đồng hồ Big Ben quay vòng im ắng.
Luân Đôn giống như một phần mộ lộng lẫy mà khổng lồ. Cầu tháp cổ xưa chiếu ánh đèn tím khắp nơi cũng trở thành mộ bia tráng lệ.
Dường như thời gian đứng im và lịch sử mênh mông chảy dài giữa sông
Thames chảy xiết. Gió sông lạnh buốt giống như xuyên thấu qua da thịt,
đâm thẳng vào trong xương tủy.
Nhìn xuống từ trên bậc thang, chiếc du thuyền cuối cùng chậm rãi dừng ven bờ, một đám người nước ngoài mặc áo gió England Punk điển hình nhảy xuống từ du thuyền, một tên trong đó còn lôi kéo một con chó mang vòng
đeo cổ. Bọn họ huýt sáo, vỗ tay lẫn nhau, sau đó bước nhanh rời khỏi
chiếc du thuyền này.
Bóng dáng quen thuộc đi ra từ nhà xí trong phòng ăn của du thuyền, Bùi Khúc yếu ớt tựa vào cửa.
Bùi Thi vội vã chạy xuống bậc thang, mấy lần suýt ngã nhào, rốt cuộc
mới lên được boong tàu. Kết quả vừa muốn đi đến thì nhân viên phục vụ đã ngăn cô lại.
“I do apologize young lady, but you can only wait for him here.” (Tôi xin lỗi cô gái trẻ, nhưng cô chỉ có thể đợi cậu ta ở đây.)
Cuối cùng cũng bởi vì cố chấp đi vào bị đẩy ra nên cô và nhân viên
phục vụ gần như làm ầm cả lên. Cô cuống cuồng nhảy xuống từ trên boong
thuyền, chạy về phía Bùi Khúc theo hướng cửa sổ, cũng lớn tiếng kêu tên
cậu.
Qua thật lâu, Bùi Khúc mới nhìn cô một cái, lảo đảo đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn cô: “Chị.”
Trên bờ sông đối diện sau lưng cậu, đồng hồ Big Ben gõ vang nặng nề.
Nhân viên đã khóa cửa lại, lục đục rời đi.
Gió gào thét thổi qua trên sông Thames như xé rách đêm đen, đồng thời cũng thổi rối tung hai bên tóc mai mềm mại của Bùi Khúc. Lúc đó trời đã tối, cô cũng không thấy rõ vẻ mặt của cậu. Nhưng tuy đứng dưới kiến
trúc Gothic màu vàng nâu chân thật, em trai của cô cũng rất giống biến
thành trong suốt, giống như sau một khắc sẽ phải rơi vào dòng sông màu
đen phía sau kia…
Nhưng cậu không biến mất, chẳng qua chỉ từ từ đi xuống, cười nhẹ nhàng:
“Chị, chúng ta về nhà đi.”
Bùi Thi đã kiểm tra người cậu, phát hiện ra trên người cậu có một vài vết thương nhỏ thì cũng không có bị thương tích gì nặng nề. Bùi Khúc
nói cậu bị đánh cướp nên tâm trạng có phần không tốt, về nhà cũng khóa
mình trong phòng không thấy ra ngoài.
Cho đến nửa đêm, Bùi Thi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mới giật mình
nhớ lại những hành động của đám người ngoại quốc kia, mang theo tâm
trạng hoảng sợ chạy đến phòng Bùi Khúc.
Cô gõ gõ cửa:
“Tiểu Khúc!”
Không ai trả lời.
“Tiểu Khúc!!” Cô lại vỗ vỗ cửa, sau khi phát hiện không có tiếng đáp lại, cô dứt khoát cầm chìa khóa mở cửa.
Cô thấy cậu ngồi trên ban công đưa lưng về phía mình, tắm mình trong
ánh trăng Luân Đôn màu trắng. Nghe thấy tiếng của cô, cậu quay đầu lại,
trợn mắt nhìn: “Chị, sao vậy?”
Bùi Thi thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay mấy người đó…. chỉ cướp tiền của em thôi à?”
“Ừ.” Bùi Khúc lại quay người sang chỗ khác một lần.
Nhưng cô nhìn thấy trong ánh sáng mỏng manh, cần cổ của cậu có một
dấu vòng màu đỏ. Màu trên phần gáy đậm một chút, giống như là bị người
ta tròng đồ vào kéo đi vậy. Cô biết tâm trạng Bùi Khúc không tốt, cho
nên lúc đó cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau, biểu hiện Bùi Khúc rất bình thường, ngoại trừ nói ít
hơn bình thường một chút, thời gian một mình ở trong phòng nhiều hơn một chút, cũng không làm chuyện gì khác.
Một tuần sau, cô đưa cậu đi chụp hình làm chứng nhận.
Khi nhiếp ảnh gia cầm máy chụp hình đưa về phía cậu, cậu bối rối che
cổ lại, giống như là động vật nhìn thấy súng săn vậy, chân tay luống
cuống tránh né ống kính máy chụp hình, cả người run rẩy đứng một bên.
Lúc đó phát hiện thấy tình huống không ổn, Bùi Thi liền bỏ buổi chụp
hình, sau đó dẫn cậu về nhà. Nhưng trở về mặc kệ cô hỏi thế nào, cậu vẫn không nói lời nào.
Qua mấy ngày sau, Bùi Thi nhận được một phong thư nặc danh. Mở ra
phong thư dày cộm kia, cô hoàn toàn trợn trừng mắt — Tất cả hình bên
trong đều là Bùi Khúc.
Trong ảnh cậu không có mặc quần áo, trên cổ đeo một chiếc vòng đeo
chó bị người ta nắm, trong miệng ngậm xương, ngồi song song cùng một chỗ với một con chó. Bởi vì da trắng nõn nên vết thương bị đánh đập khắp
người có vẻ như nhìn mà phát hoảng. Chính diện, mặt bên, phía trên, phía dưới…. hình được chụp từ mọi góc độ, cậu làm những tư thế khác nhau,
nhưng không có tư thế nào là giống con người bình thường, thậm chí cả
ánh mắt cũng đen thẳm vô hồn.
Lúc đó cả người Bùi Thi đều ngây dại.
Người trong hình không phải là ai khác, là người thân duy nhất, quan trọng nhất và cũng là cô yêu thương nhất trên thế giới này.
“Vì sao bọn họ đối với em như vậy?”
“Tại sao em không nói cho chị biết?”
“Bọn họ… bọn họ còn làm gì em nữa không?”
Tất cả vấn đề không có cái nào được trả lời. Bùi Khúc chỉ chết lặng, ngơ ngác nhìn cô như không nghe hiểu lời của cô vậy.
Sau đó cô đưa cậu đến khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cậu mắc phải
chứng trầm cảm nặng, trạng thái tinh thần rất tệ, cần người ngày ngày
làm bạn, phối hợp với thuốc trị liệu, nếu không cứ tiếp tục như vậy rất
có thể sẽ nghĩ không thoáng mà tự sát.
Nghe xong lời bác sĩ nói, Bùi Thi nhìn Bùi Khúc ngồi trong góc tường một cái.
Trong ký ức của cô, dáng vẻ Tiểu Khúc ngơ ngác ở bệnh viện mãi mãi sẽ không biến mất.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng đó, Bùi Thi cũng sẽ cảm giác được trái tim tan nát.
Giờ khắc này, Hạ Na cầm lấy đàn violin, sau khi biểu diễn vang động
trở lại phía sau sân khấu. Cô ta mặc váy dạ hội cao cấp, dáng vẻ kiêu
căng không ai bì nổi. Bùi Thi nhìn cô ta, cảm giác đau lòng nhiều năm
trong nháy mắt biến thành tức giận — Từ lúc mới ra đời đến nay, bao gồm
cả sau khi tay mình bị tàn phế, cô cũng chưa từng tức giận như thế!
Cô đi thẳng về phía Hạ Na, vỗ vỗ vai cô ta: “Người gửi hình cho Bùi Khúc mấy năm trước là cô à?”
Hạ Na sửng sốt chốc lát, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc: “Hóa
ra cô vẫn còn nhớ à. Có đứa em trai như vậy, cô thật đúng là đủ…”
Lời còn chưa nói hết, nhưng cô ta đã ăn phải một cái tát của Bùi Thi!
Không giống với cái tát bảy phần lực đánh Bùi Khúc năm đó, cái tát
này hung dữ và vang dội, khiến Hạ Na mang giày cao gót lảo đảo sang một
bên hai bước, suýt ngã trên mặt đất.
Nhưng Bùi Thi cũng không bỏ qua mà im lặng bắt lấy cổ áo cô ta, lại cho cô ta thêm một cái tát!
Hạ Na bị đánh đến hoàn toàn mù mờ, cho đến khi bị đánh thêm một cái
tát nữa thì mặt mới cau lại: “Cô lại dám…” Nói đến đây, cô ta nhìn thấy
Kha Trạch đang đi về phía bọn họ, cô ta ho khẽ một tiếng, bưng mặt uất
ức khóc nức nở: “Tại sao cô muốn đánh tôi?”
Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Thi giống như ngọn lửa bốc cháy:
“Bởi vì có đánh chết cô cũng không có gì đáng tiếc.”
Cô vừa muốn giơ tay thì tay phải lại bị một bàn tay lớn khác bắt được. Cô ngẩng đầu, người nắm lấy tay mình là Kha Trạch.
“Nếu cô không phải Kha Thi, vậy chắc chắn không biết Hạ Na.” Anh ta
nhìn cô, nói lạnh lùng, “Như vậy tại sao cô lại muốn đánh vị hôn thê của tôi?”
“Buông tay.”
Trong đầu xuất hiện dáng vẻ Bùi Khúc khẽ nói “thật xin lỗi” với mình
một lần nữa, Bùi Thi không khỏi cất cao âm lượng: “Tôi nói anh buông ta
ra có nghe không?”
Thân thể Kha Trạch hơi chấn động, buông lỏng tay ra theo bản năng.
Lúc này Hạ Na lại nhấc chân đá một cú thật mạnh vào bắp chân cô.
Tay trái của Bùi Thi vẫn không có sức, bị cô ta dùng giày cao gót đá
một cú như vậy, trọng tâm không vững, lập tức buông lỏng tay ra. Cô thấy khóe miệng Hạ Na nhếch lên nụ cười nhạt. Hạ Na không có lên tiếng,
nhưng khẩu hình đang nói khoa trương “bye bye.”
Sau đó dưới chân cô trống không, ngã xuống bậc thang.
Lúc này Hạ Na mới chậm chạp phát hiện ra mình đã làm lớn chuyện rồi, cùng với Kha Trạch xông lên muốn kéo cô lại.
Song đã quá muộn.
Cô lăn xuống theo bậc thang, thân thể đụng vào giá đàn violin cao lớn dưới cầu thang.
Vô số đàn violin, đàn cello và ngay cả đàn violin điện tử rơi xuống
ầm ầm, đập lên người Bùi Thi, chôn sống cô như hạ táng thi thể.
……………
……………
Trong ký ức của mình, dường như từ nhỏ đến lớn cổ cô đều hơi đau nhức.
Bởi vì chỉ cần ngẩng đầu lên là luôn nhìn thấy cây đàn violin màu
trắng ba tặng treo trên tường kia. Bởi vì chiều cao mình không tới, chỉ
có thể dùng cây đàn violin giành cho trẻ em, cho nên khi kéo những bản
nhạc nổi tiếng thế giới, giai điệu vang lên cũng non nớt như món đồ
chơi.
Từ kích cỡ mini 1/4, đến 1/2, đến 3/4…. Nghe thấy những số đo nho nhỏ thay đổi lại khiến cô đợi chờ thời gian bảy năm. Từ nhỏ đến lớn, cô
chưa bao giờ vui vẻ làm một đứa trẻ, là bởi vì muốn lớn lên, muốn cầm
đàn của cha trình diễn, cho nên cử chỉ hành động cũng khá chín chắn, cô
cho rằng như vậy thì mình sẽ lớn nhanh một chút — Điều này gần như ngược lại với đứa em trai đáng yêu, dù sao trẻ con đàn piano mãi mãi không có kiểu lo lắng này.
Đến cuối cùng, đích thân anh trai lấy xuống cây đàn violin màu trắng treo trên tường kia giúp cô, đặt trên tay cô.
Lúc dùng cây đàn violin 4/4 kéo ra nốt nhạc đầu tiên, nghe thấy âm
sắc hoàn thiện chắc chắn, cảm giác ngay cả trái tim cũng khẽ run này….
Giống như một thiếu nữ mười tám năm mang giày thể thao, lần đầu đổi
thành giày cao gót phụ nữ; Giống như cô bé lọ lem mặc váy dạ hội lỗng
lẫy, mang đôi giày thủy tinh bước vào xe bí đỏ….
Ánh đèn trong bệnh viện mờ mờ tối tối.
Một đám bác sĩ y tá vây quanh, lấy băng gạc ấn chặt lên trán Bùi Thi
đang chảy máu, chạy một mạch đẩy băng ca vào phòng cấp cứu. Bởi vì mất
máu quá nhiều nên đầu vẫn mơ màng, nửa tỉnh nửa mê. Lúc tỉnh, cô nghe
thấy tiếng nói Bùi Khúc dịu dàng vang lên bên cạnh:
“Thiếu gia Sâm Xuyên, anh không tiện ở đây, có em chăm sóc cho chị là được rồi… Chị, chị đừng lo lắng, em ở đây….”
Tay Bùi Khúc ấm áp nắm thật chặt tay cô lạnh buốt, giống như lúc bọn
họ còn ở trong tử cung của mẹ, vẫn tựa sát vào nhau và truyền nhiệt độ
cho nhau như vậy.
Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng nói Sâm Xuyên Quang lần đầu tiên lo
lắng như thế: “Tiểu Thi, em có nghe thấy lời của anh không? Bác sĩ, anh
phải bảo đảm cô ấy không xảy ra chuyện gì…”
“Bây giờ cô ấy còn ý thức, đầu bị thương không nghiêm trọng, chủ yếu là cánh tay…”
Tiếng nói bác sĩ dẫn dần mơ hồ.
Giống như cô trở lại quá khứ một lần nữa, trong nháy mắt lại nhớ đến từng ký ức đau lòng.
Rõ ràng là Kha Trạch chủ động làm những hành động mờ ám không rõ với cô trước….
Cô ở trong phòng học một mình luyện đàn, anh giống như hoàng tử đứng ở cửa chờ cô. Sau khi đợi cô đi ra ngoài, anh đón lấy cặp trong tay cô,
bản thân lại mang hộp đàn giúp cô — Anh biết, đó là đồ cô quý giá nhất,
bất cứ ai cũng không thể đụng vào.
Xuất hiện trước phòng học, anh hôn lên trán cô một cái, nắm tay cô rất tự nhiên.
Cho dù là băng đóng ở Bắc Cực cũng sẽ hòa tan vào khoảnh khắc này. Cô không có nhiều biểu cảm, ánh mắt lại nhanh chóng nhìn về nơi khác, hơi
mất tự nhiên bị anh kéo đi ra khỏi trường.
Cả đường cô đều rất lúng túng, thuận miệng nói: “Em phát hiện trung
tâm thành phố Luân Đôn thiếu trẻ con nghiêm trọng, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài đứa, nhưng cũng giống như ông cụ non vậy.”
“Trung tâm thành phố quá bận quá loạn, người thân không yên lòng thôi. Những thành phố khác có rất nhiều.”
“Người thân…” Cô nói lẩm bẩm, “Cũng may em còn có Tiểu Khúc.”
“Anh cũng là người thân của em vậy.”
“Ồ, vậy sao.” Không biết tại sao lại hơi thất vọng….
“Mãi sẽ là người thân, còn có thể thân thiết hơn cả người thân nữa.”
Kha Trạch quay đầu lại, trong đôi mắt to nhướng lên có một nét dịu dàng
hiếm thấy, “Dĩ nhiên anh biết em không nỡ xa Tiểu Khúc, cho nên sau này
chờ nó kết hôn rồi, chúng ta lại chuyển đến nơi khác ở.”
Lúc đó bỗng chốc cô không kịp hiểu ra, nghiêng đầu nói: “Vậy hai chúng ta cũng không kết hôn sao?”
“Dĩ nhiên chúng ta sẽ kết hôn.”
“À.”
Sau khi trả lời cứng nhắc được bốn năm giây, cô mới chợt nhân ra câu nói kia hơi không ổn.
Nhưng anh đã sớm lái sang chuyện khác, trò chuyện với cô về thế vận hội Olympic 2012 nhạt nhẽo tại Luân Đôn.
Song, người giữ khoảng cách với cô trước cũng là anh.
Tình yêu như một đóa hoa, xinh đẹp nhất lúc nở rộ, tàn nhẫn nhất lúc héo úa.
Tất cả ngọt ngào và mập mờ anh đối với cô đều biến mất sau chuyện bị
chụp hình của Bùi Khúc xảy ra không bao lâu. Anh đột nhiên trở về bên
cạnh Hạ Na, thái độ đối với cô lạnh lùng hơn dĩ vãng gấp trăm lần.
Bóng lưng anh trai kia kiễng chân dễ dàng lấy xuống đàn violin giúp cô quả thật giống như là một trò khôi hài.
Nhưng khi đó cô vẫn rất ngu ngốc, cho rằng đó là mình làm không đủ nhiều, mình không đủ mạnh mẽ.
Cô đi đăng ký tham gia cuộc thi đàn violin quốc tế, mỗi ngày mỗi đêm kéo đàn, hòa cả người vào trong giai điệu violin.
Chưa từng có khoảnh khắc nào cô biết ơn ba đã trải rộng con đường âm
nhạc cho mình như thế. Nếu như không có âm nhạc, có lẽ cô sẽ gào khóc,
mua say và sà vào lòng những anh chàng xa lạ trong party như những cô
gái thất tình ngu ngốc khác….
Nhưng sau khi mất đi Kha Trạch, cô không làm bất cứ hành động mất khống chế nào.
Bởi vì có đàn violin làm bạn….
Năm tháng ngây thơ khờ dại trôi qua kẽ tay.
Lúc học đại học giáo sư từng nói một đoạn văn, khi đó khiến cô có
phần nhiệt huyết dâng trào, hiện tại nhớ đến nhưng hoàn toàn là một cảm
xúc khác:
“Engels chỉ ra con người tạo ra lao động, cũng tạo ra sản phẩm lao
động — Tay là da thịt, dây chằng, xương cốt trải qua di truyền biến dị
được hoàn thiện cao độ mới có thể tạo nên họa sĩ Raphael, nhà điêu khắc
Thorwaldsen, nghệ sĩ đàn violin Paganini để lại di sản sáng lạn cho nền
văn minh thế giới.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ của bác sĩ chủ trị và Sâm Xuyên
Quang ở ngoài cửa, cảm giác đau đớn trên đầu và tay vẫn chưa tản đi.
Bùi Thi nhắm mắt lại.
Thế giới lại chìm vào bóng tối một lần nữa.
Nếu như trời cao có thể trả lại tay biểu diễn âm nhạc cho tôi, tôi nguyện bán đứng linh hồn của mình để trao đổi nó….
Đêm dầm dần trở nên sâu thẳm.
Trận chung kết cuộc thi đàn violin đã kết thúc hơn sáu giờ. Không
ngoài dự đoán, cuối cùng giải vô địch đã bị Hạ Na nhảy ra giữa chừng dễ
dàng giành được.
Chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài hội trường cuộc thi, ánh sao và bóng cây in xuống bóng dáng thưa thớt trên nó.
Hạ Thừa Tư nhìn hội trường đã sớm không có ai ra vào, lại nhìn đồng
hồ đeo tay một cái. Cuối cùng, ngay cả chân mày anh cũng không cau lại
một chút, trực tiếp khởi động máy xe, mặt mày lạnh tanh lái xe rời đi.
“Anh Sâm Xuyên, lần này phẫu thuật rất thành công, chúng tôi có thể
xác định đầu của cô ấy hoàn toàn không có nguy hiểm, vết sẹo cũng sẽ nằm dưới tóc, sẽ không có vấn đề lớn. Về phần tay, ôi, thật ra thì đó là
một tiếc nuối. Năm năm trước tay của cô Bùi đã từng bị thương, nhưng
thật ra không đến nổi tàn phế. Sau khi cô ấy mới vừa bị thương, máu bầm
trên cánh tay đè lên dây thần kinh, có lẽ là gặp phải tên lang băm, chẩn đoán lầm thần kinh của cô ấy bị tổn hại nên không thể dùng tay trái
được, đã tạo nên đả kích quá lớn với cô ấy, kéo dài kỳ hạn phục hồi chức năng, kết quả là phán tử hình…”
Sâm Xuyên Quang ngơ ngác một chút, đứng lên khỏi ghế: “Cái gì, ý của anh là… tay của cô ấy vẫn còn cứu được?”
“Tôi chỉ có thể đảm bảo tình trạng hiện tại sẽ không tệ như lần bị
thương trước đây, nhưng giờ thời gian đã quá dài, hiện tại thần kinh vô
cùng yếu, gần như là trong trạng thái hoại tử, khả năng khôi phục rất
nhỏ, hơn nữa làm phục hồi chức năng sẽ rất đau đớn. Cho dù khôi phục chỉ sợ cũng không thể nhanh nhạy như lúc ban đầu. Có thể hồi phục lại được
đến đâu thì hoàn toàn phải xem thể chất cá nhân rồi.”
Sau khi bác sĩ rời đi.
Cảm xúc vui sướng không hề che giấu hiện trên mặt Sâm Xuyên Quang.
Anh có chút vui mừng nói với Bùi Khúc: “Tiểu Khúc, cậu nghe thấy không,
tay của chị cậu không phải là hoàn toàn mất hi vọng…”
Bùi Khúc đứng lên theo, nhưng chỉ bình tĩnh nhìn qua tấm kính phòng bệnh, Bùi Thi ngồi an tĩnh bên trong không nói chuyện.
Thật ra thì nếu như chị biết cậu không hi vọng chị hồi phục, sợ rằng sẽ rất thất vọng đây.
Nhưng cậu thích chị hiện tại, người chị gái dịu dàng, quan tâm, dường như bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chạm được, cảm nhận được.
Nếu như chị quay về với âm nhạc…
Cậu luôn nhớ đến nhà văn Huxley (*)
(*) Aldous Leonard Huxley (26 tháng 7 năm 1894 – 22 tháng 11 năm
1963) là một nhà văn người Anh di cư đến Mỹ và sống ở Los Angeles cho
đến khi chết năm 1963.
Vì viết ra “Chúng Diệu Chi Môn” về thánh kinh trong lòng kẻ nghiện mà tự mình đi thể nghiệm ma túy, còn dùng sự đam mê của mình với Mascaline mà làm hại vô số người đọc quyển sách này. Ông dùng những con chữ huyễn hoặc miêu tả kết hợp ma túy và tông giáo, giống như hoa nở bốn mùa,
thắng cảnh nhân gian cũng không bằng thế giới tuyệt đẹp mà kẻ nghiện
nhìn thấy.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy mãi mãi không phải là chân thật.
Bùi Khúc vẫn im lặng rời đi.
Sâm Xuyên Quang đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Bùi Thi ngồi bên rìa chiếc giường bệnh trống trải, nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu lại.
Vóc người cô vốn khá gầy gò, bây giờ vì bị thương nên còn gầy hơn
trước, trên đầu quấn một vòng băng trắng, cánh tay cũng bị băng treo
trên cổ. Cửa sổ mở thật rộng, gió như một đôi bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi lên mái tóc mai dài của cô.
Sâm Xuyên Quang đẩy cửa ra: “Ông ngoại nghe nói việc em bị thương nên cho em về Nhật dưỡng bệnh, đến khi bình phục thì quay về. Bên công ty
kia anh sẽ xin phép nghỉ thay em.”
“Ừ.”
Trước sau Bùi Thi chỉ lặng lặng nhìn ngoài cửa sổ, giống như bất cứ chuyện gì trên thế giới này đều không liên quan đến cô.
Thậm chí cô không muốn hỏi đến thương tích mình như thế nào, bao lâu thì lành.
Dù sao cũng là một cánh tay không cầm nổi đàn violin, tốt hay xấu, thật ra cũng không khác biệt quá nhiều.
Đến Nhật Bản điều dưỡng một thời gian, ngoại thương cũng bình phục
gần lành hẳn. Bùi Thi bắt đầu làm phục hồi chức năng dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, để dây thần kinh tay trái mình không đến nổi hoàn toàn hoại tử.
Nhưng phục hồi chức năng gần như là phần trị liệu đau đớn nhất của
ngoại khoa. Nhất là nơi liên quan đến thần kinh, hiện tại vừa phải chịu
được cảm giác đau kịch liệt, còn phải cố nhịn cảm giác không có sức lực. Giống như một quả trứng gà, có bóp nó thế nào cũng không vỡ, nhưng vẫn
phải làm thử.
Bùi Thi nằm phòng bệnh đơn, nhưng bệnh nhân cả tầng lầu đều giống
tình trạng như cô. Kế bên phòng cô là một cậu nhóc con nhà giàu mười bảy mười tám tuổi cũng vì ngoại thương nên cần phải làm phục hồi chức năng. Lúc Sâm Xuyên Quang đi ngang qua phòng bệnh, chính tai nghe thấy cậu ta dùng sức hất bể tất cả đồ đạc, kêu gào bằng giọng vừa bể tiếng: “Con
không cần cái tay như vậy! Con không chịu được nữa! Cũng không muốn phục hồi chức năng nữa!”
Nhưng mà lúc Bùi Thi trị liệu thì ngay cả một âm tiết cũng không thốt ra.
Dưới sự giúp đỡ của những y tá, cô giơ cánh tay lên. Sau đó nhắm mắt lại, chau mày thật sâu, cố gắng hoạt động các đốt ngón tay.
Mỗi khi nhích lên một centimet, giống như là thêm một tầng hành hạ.
Sâm Xuyên Quang không nhìn thấy gương mặt cô tái nhợt, môi tím ngắt, mồ
hôi đầy cả giường, nhưng lại có thể nghe được lời nói không đành lòng từ y tá biết được cô rất đau đớn.
Có một lần y tá đi khỏi, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nghe thấy tiếng
thở dốc đau đớn rất nhỏ của cô, anh khẽ nói: “Nếu như khó chịu thì nói
ra đi.”
“Chỉ là phối hợp trị liệu thôi.” Bùi Thi nhắm hai mắt, cố gắng chuyển sự chú ý khiến mình quên đi đau đớn xương cốt trên cánh tay.
Sâm Xuyên Quang đắp kín mền thay cô, cười dịu dàng: “Bác sĩ nói, muồn hoàn toàn bình phục phải một năm. Tiểu Thi em có nguyện vọng gì không?”
“Nguyện vọng à….”
Bùi Thi hơi hé mắt. Lông mi dày đặc như cánh bướm màu đen mệt mỏi sau cơn mưa, nhẹ nhàng run lên một cái, trong mắt mơ hồ có ánh nước.
Cuối cùng cô vẫn nhắm nghiền hai mắt: “Không có nguyện vọng.”
…………………
…………………
Một buổi hoàng hôn hai tháng sau.
Lúc mặt trời lặn, rừng cây gần bệnh viện đã trở thành một dải màu
đen, mây đỏ ở đường chân trời giống như đang bốc cháy. Ánh tà dương len
lén phủ khắp thành phố, rõ ràng là màu sắc ngọn lửa nhưng lại mang sắc
thái cô độc….
Sâm Xuyên Quang, Dụ Thái còn có Bùi Khúc cùng nhau đến bệnh viện thăm Bùi Thi. Sâm Xuyên Quang đi vào trước nhất, hai tay chắp sau lưng, cười cười hơi mờ ám:
“Hôm nay anh mang theo ba món đồ đến cho em.”
“Nhiều vậy?” Bùi Thi gặm một quả táo. Trải qua hai tháng điều dưỡng, thần kinh của cô cũng trở nên thả lỏng một chút.
Sâm Xuyên Quang lấy ra một bó hoa lớn trước, đặt trong lòng Bùi Thi:
“Đầu tiên là chúc em sắp xuất viện, bó hoa hồng trắng này là tặng cho
em.”
Bùi Thi nhìn nhìn bó hoa hồng to lớn, lại nhìn Bùi Khúc và Dụ Thái
đang lén lén lút lút — Nhìn dáng vẻ xem ra bọn họ đang quấy rối rồi. Có
điều cô không nói gì, ngửi ngửi hoa hồng.
“Cám ơn sếp, rất đẹp.”
Dụ Thái giả vờ nhìn trời như không biết gì cả. May mà Bùi Thi không
có vạch trần màu sắc bó hoa của bọn họ. Nếu truy cứu, có lẽ thiếu gia
Sâm Xuyên sẽ biết mới vừa rồi mình mặc bộ đồ vest cầm lấy bó hoa hồng to lớn đứng bên ngoài bệnh viện bị rất nhiều thiếu nữ vây xem.
Vẻ mặt Bùi Khúc cười ngây thơ, lại lấy ra một chiếc hộp gỗ lim tiện
lợi hình tròn, đặt trên đùi Bùi Thi: “Chị, mấy ngày qua chị cũng chưa ăn một bữa thật ngon lành, đây là món mà em và thiếu gia Sâm Xuyên cùng
nhau làm cho chị đó.”
“Sếp làm?” Bùi Thi trợn to mắt.
“Được, em nấu cơm cho chị, chị không ngạc nhiên. Thiếu gia Sâm Xuyên
làm cho chị thì chị lại được thương mà sợ như vậy, lần sau em sẽ không
làm cho chị nữa.” Khuôn mặt nho nhỏ của Bùi Khúc phồng lên hai cái bánh
bao.
“Không phải, Tiểu Khúc, mắt thiếu gia Sâm Xuyên không tiện, em như vậy…”
“Không việc gì.” Sâm Xuyên Quang cắt ngang cô, khẽ mỉm cười, “Anh chỉ giúp cuốn sushi, điều này anh làm từ nhỏ đến lớn, cho dù không nhìn
thấy cũng làm được.”
Bùi Thi ra sức gật đầu: “Nhất định em sẽ ăn hết.”
Cô mở hộp tiện lợi ra.
Bên trong là cuốn trứng gà màu sắc tươi đẹp, chén mì Udon nhỏ nhắn,
sushi cá sống tươi, cá chình tỏa hương thơm ngào ngạt, thịt cua trắng
đỏ…. Mỗi món ăn bên trong đều chỉ có một chút, nhưng cả chiếc hộp đầy
những món ăn khác nhau. Miệng cô thòm thèm suýt chảy nước miếng: “Cái
này quá thịnh soạn rồi. Có phải rất phiền phức cho các người hay không…”
“Bà chị à, bây giờ chị đã biết là “các” rồi hả?” Bùi Khúc còn đang giận dỗi.
“Em thích là tốt rồi.” Sâm Xuyên Quang cười nhẹ.
“Nhiều như vậy em hoàn toàn ăn không hết. Tiểu Khúc, em mau đến đây
cùng ăn với chị đi. Sếp và Dụ Thái cũng vậy, đều đến đây đi.” Cô vẫy vẫy tay, chia sẻ thức ăn với mọi người.
“Thi Thi, bọn tôi không ăn đâu. Thiếu gia Sâm Xuyên còn quà muốn
tặng. Tôi và Bùi Khúc đi ra ngoài trước đây.” Dụ Thái ngoắc ngoắc ngón
tay với Bùi Khúc, cùng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cho nên trong phòng chỉ còn lại Bùi Thi và Sâm Xuyên Quang.
“Còn quà nữa à? Hai thứ trước đều tốt vậy rồi, cho nữa em sẽ được voi đòi tiên đó… ” Bùi Thi cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng sushi cá sống chấm
mù tạt, nuốt vào…
“Em có thể được voi đòi tiên” Sâm Xuyên Quang vẫn chắp hai tay sau
lưng, “Có điều là món quà này em sẽ rất thích cho nên phải ăn cơm trước, không được nhìn lén.”
“Là cái gì, thần bí vậy sao… ” Bùi Thi chớp mắt vài cái, vẫn đàng hoàng ăn cơm.
Thật ra thì cô cũng không có đòi hỏi gì quá. Việc sếp tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô đã khiến cô rất cảm động rồi.
Cô vừa tán gẫu với Sâm Xuyên Quang vừa kiên nhẫn thưởng thức mỗi một
món ăn, thỉnh thoảng cón uống một hớp trà xanh nóng hổi. Ước chừng ăn
hết nửa tiếng mới giải quyết được một nửa thức ăn: “Ôi, no quá, ngon
thật. Còn dư lại để buổi tối ăn tiếp.”
Cô cười rạng rỡ lấy nắp hộp tiện lợi, mới vừa đóng lại thì lại thấy trên giường có thêm một món đồ.
– Đó là một cây đàn violin mới tinh.
Trong thoáng chốc này, tất cả tâm trạng tốt đẹp đều tan thành mây khói.
Bùi Thi nhìn cây đàn kia, cố gắng hết sức giữ vững dáng vẻ như không có xảy ra chuyện gì: “Ồ, đây là món quà thứ ba sao?”
“Ừ.”
Đồng thời Sâm Xuyên Quang đưa đến cây vĩ thật dài: “Tuy âm sắc không phải tốt nhất nhưng cây đàn này rất nhẹ.”
Nhìn mặt mày thanh tú của anh, Bùi Thi cũng không muốn nổi giận phá hỏng không khí này, chẳng qua yên lặng đặt cầm ở bên giường.
“Em biết rồi, cám ơn thiếu gia Sâm Xuyên. Em sẽ cất giữ cẩn thận.”
“Em không cần cất giữ. Hôm nay anh đã hỏi bác sĩ, em có thể thử kéo xem.”
Giờ khắc này, Bùi Thi nghe vô cùng rõ ràng, tim cô đang đập thoáng dừng lại.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, tay cầm cây đàn violin chợt siết chặt.
“Anh… đang nói gì?”
“Thật xin lỗi đến bây giờ mới nói cho em biết những điều này. Bởi vì
vừa mới bắt đầu ngay cả bác sĩ cũng không dám chắc tay của em có thể
khôi phục không. Anh sợ cho em hi vọng lại thất vọng thì càng thêm khó
chịu, cho nên vẫn giấu diếm…” Sâm Xuyên Quang dừng một chút, “Anh đi ra
ngoài trước, một mình em thử chút đi.”
Cánh cửa lạnh băng mở ra rồi đóng lại, trong phòng đơn chỉ còn lại
chiếc giường trắng muốt, chiếc chăn trắng muốt, vách tường và quần áo
bệnh nhân trắng muốt…. Giống như màu sắc duy nhất trong phòng chỉ có mái tóc đen như mực của Bùi Thi, bó hoa hồng đỏ tươi và chiếc đàn violin
màu nâu sậm trên giường.
Gió ngoài cửa sổ bay vào, thổi lên rèm cửa và hoa hồng yếu ớt. Cánh hoa như tuyết đỏ thẫm, bay múa rối loạn trong phòng.
Bùi Thi vén tóc ra sau tai, bàn tay đưa đến cây vĩ lại rụt trở về lần nữa. Lòng bàn tay hơi rỉ mồ hôi, cô chỉ yên lặng mở ra hộp đồ ăn lần
nữa, lại ăn vài miếng thịt cua.
Cô không phải người sợ đau đớn.
Cho dù là cái chết đau đớn, cô cũng không sợ.
Nhưng mà cô lại sợ lặp lại cơn ác mộng không ngừng này — Đưa tay nâng cây đàn violin lên, rốt cuộc cũng không có cách nào trình diễn ra giai
điệu gì.
Điều này giống như sau khi bị người mình yêu sâu đậm chối từ nên tự đáy lòng sẽ sợ lại nhìn thấy anh ta.
Bùi Thi chết lặng ăn thức ăn mà mới vừa rồi còn khen không dứt miệng, cứ thế nghe tiếng đồng hồ tíc tắc trôi qua nửa tiếng.
Cuối cùng cô đặt đũa xuống, cầm đàn violin và cây vĩ lên.
– “Tiểu Khúc, em nhìn cái gì? Có cái gì hay để xem đâu? Cút ngay đi!”
– “Bảo em cút ngay em không nghe sao? Chị không kéo đàn được, chị đã
sớm nói với em rồi, chị mãi mãi không kéo đàn violin được nữa, tay của
chị tàn phế rồi!”
Trong một năm sau khi tay gặp phải chuyện không may, cô đập vỡ bảy
cây đàn violin, trong đó có một lần dây đàn bị đứt cắt ngang mặt cô, tạo nên một vệt đỏ mảnh nhưng sâu, đến bây giờ trên cằm vẫn còn một vết sẹo màu trắng nhợt nhạt.
Mình từng giống con thú bị thanh giáo dài đâm bị thương, chạy như điên trong khu rừng rậm không có ai, gào khóc bất lực.
Nhưng mà không ai có thể cứu vớt cô.
Tay mất đi, ngay cả mơ ước cũng đồng thời bị nhổ tận gốc, bỏ cô đi xa.
Cô tốn nhiều năm thời gian như vậy, cuối cùng dần dần quên lãng cảm
giác hòa mình vào âm nhạc. Cho nên dù là bất cứ ai bảo cô tiếp xúc với
nhạc cụ, cho dù là lời mời của bà Ricci, cô cũng lạnh lùng đuổi ra khỏi
cửa.
Cô không muốn trở lại trạng thái điên cuồng bất lực này.
Thà rằng cô lạnh lùng mà sống bình thường.
Nhưng mà giờ khắc này, cô vẫn không nhịn được.
Cô cho rằng mình đã sớm chết đi. Nhưng hiện tại Sâm Xuyên Quang lại nói cho cô biết, cô có thể hồi sinh.
Thật có thể mong đợi ư….
Vai đã bày ra tư thế, đàn cũng đã được điều chỉnh tốt.
Gác đàn violin lên xương quai xanh, sờ nhẹ ba nốt nhạc. Bùi Thi
nghiêng đầu, giống như một kẻ mới học đàn violin, tốn thời gian rất lâu
để điều chỉnh vị trí thích hợp, tay trái nắm lấy sườn bên trái. Lòng bàn tay của cô rất nóng, bởi vì khẩn trương nên chảy nhiều mồ hôi, làm ướt
cả mặt đàn. Cô vươn ngón giữa ra, dè dặt gẩy lên dây E một cái.
– Động tác này cô từng thử qua mấy trăm lần, mấy ngàn lần.
Nhưng kết quả cuối cùng thường là cánh tay không có sực lực rủ xuống, lại làm rơi cây đàn violin thật mạnh.
Tiêng gẩy dây đàn vang lên, âm sắc thánh thót, tiếng vang lượn lờ.
Cũng không biết tại sao bản thân muốn kéo dài thời gian, cô lại tốn
thời gian rất lâu để chỉnh âm, lại gẩy dây đàn. Qua vài phút, ngón tay
cô mới run rẩy, đặt đầu ngón tay lên dây E. Theo cánh tay giơ lên, cô
nén xuống cảm giác đau như xé rách xương thịt.
Nhưng mà cả người cô lại run rẩy vì loại kích động đau đớn không rõ ràng này.
– Tay cô bắt đầu đau đớn!
Tay đã chết chắc chắn không biết đau, chỉ biết rũ xuống như thi thể — Chỉ có sinh mạng mới có thể già yếu, chỉ có sinh mệnh mới có cảm giác
đau, chỉ có sinh mệnh mới dám chống lại định mệnh!
Giống như sợ đây là một giấc mộng, Bùi Thi rất cẩn thận nâng tay lên, chịu đựng đau đớn cầm cây vĩ, đặt trên dây đàn.
Cô đè ngón út xuống.
Bởi vì nhiều năm không chạm vào cây vĩ, vết chai trên tai đã không
còn nữa. Dây đàn bằng thép vẫn sắc bén và khe khắt như dĩ vãng, giống
như mới đầu tay bị tổn thương, trên ngón út của cô để lại một dấu vết.
– “Ba ơi, đau quá, ngón út ấn còn đau hơn những ngón khác nhiều, con không muốn học! Con ghét đàn violin.”
– “Cô bé ngốc, bình thường chúng ta không sử dụng ngón út, cho nên lúc ấn dây đàn sẽ yếu hơn những ngón tay khác một chút.”
– “Nhưng ba nhìn đi, toàn bộ đều đỏ rồi… huhu…”
– “Càng là bộ phận yếu ớt thì chúng ta càng phải rèn luyện không phải sao? Nếu như con có một trái tim yếu đuối, vậy hãy làm cho trái tim
cũng trở nên kiên cường. Chỉ khi con bị những vết chai bao vây thật dày
mới có thể không gì địch nổi, hoàn thành chuyện mình muốn làm.”
Loại đau nhỏ nhoi so với đau đớn nơi cánh tay có thể hoàn toàn bỏ qua.
Bùi Thi nhắm hai mắt, chịu đựng đau đớn, lần lượt đem ngón trỏ, ngón
giữa, ngón áp út, ngót út đặt trên dây E, nhắm đúng vị trí, sau đó đặt
dây vĩ lên.
Cô chỉ dùng một dây cung kéo lên một khúc đồng dao.
Đô đô sol sol la la sol, pha pha mi mi la la đô…
– “Thi Thi, ba hát một bản cho con nghe, con nghe xem sau đó có muốn
học tiếp hay không…” Tiếng ca dịu dàng của ba vang lên trong lúc nửa mê
nửa tỉnh, “Ánh sáng lóng lánh chớp tắt chớp tắt, đầy bầu trời đều là
ngôi sao nhỏ… Treo trên trời chiếu nên ánh sáng giống như đôi mắt bé nhỏ của em…” (**)
(**) Bài hát thiếu nhi Trung Quốc tên là Ngôi Sao Nhỏ http://v.youku.com/v_show/id_XMjk0MDU2MjQ4.html
Đây là bản nhạc violin đầu tiên ba dạy lúc năm tuổi, cũng là lần đầu
tiên trong đời cô tiếp xúc với âm nhạc, bước lên một bậc thang nho nhỏ
đó.
Cũng là bắt đầu từ khoảnh khắc đó, cô phát hiện, hóa ra mỗi lần bước
lên một bậc thang, cô lại cách càng gần với bầu trời mơ ước.
Ánh sáng lóng lánh chớp tắt chớp tắt, đầy bầu trời đều là ngôi sao nhỏ…
Treo trên trời tỏa ánh sáng giống như đôi mắt bé nhỏ của em…
Nhạc cụ sớm nhất trong truyền thuyết bắt nguồn từ cây cung săn thú
của người nguyên thủy, lúc bọn họ bắn tên phát ra tiếng vèo vèo tạo nên
linh cảm, phát minh ra “cây vĩ”. Vì vậy thần Apollo trong thần thoại Hi
Lạp không chỉ là xạ thủ, mà còn là thần âm nhạc.
Bầu trời sao như cát vụn màu bạc, giống như cây cung nhạc của thần
Apollo biễu diễn đánh nốt, hoặc như đôi mắt chớp chớp của hàng tỉ đứa
trẻ nhân gian mơ ước tương lai.
……………..
Thế giới của tôi đã sớm mọc đầy cỏ dại. Cuối cùng có một ngày mộng
đẹp trở thành sự thật, nó xòe đôi cánh Mercury màu trắng về phía tôi,
mang theo tôi bay khỏi mảnh hoang vu vô biên vô tận này.
………………..
………………..
Ánh sáng lóng lánh chớp tắt chớp tắt, đầy bầu trời đều là ngôi sao nhỏ…
Treo trên trời tỏa ánh sáng giống như đôi mắt bé nhỏ của em…
Sâm Xuyên Quang đứng ở cửa, yên lặng nghe bản đồng dao Bùi Thi trình
diễn bằng một dây cung. Tuy anh không nhìn thấy cô, nhưng bản nhạc đơn
giản đáng yêu như vậy lại có vẻ vô cùng đau thương.
Trong phòng bệnh tràn ngập ánh sao óng ánh.
Bùi Thi mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình, mái tóc
đẹp tuyệt đẹp rơi xuống vai, bởi vì ánh sao hơi tỏa sáng, tay khẩn
trương vẫn hơi run rẩy, khiến bản nhạc nghe đứt quãng, như đã khóc không thành tiếng.
Bùi Thi vẫn là người không gì địch nổi.
Lúc nghe nói anh trai và những người khác ở bên nhau cô chưa từng
khóc. Lúc bị đánh gãy tay cô chưa từng khóc. Mấy ngày qua làm trị liệu
cực khổ cô cũng chớ hề khóc.
Giờ khắc này, nước mắt nóng hổi rơi từng giọt từng giọt lên đàn violin.
Bởi vì sợ cắt ngang bản nhạc đang trình diễn, cô không hề phát ra âm
thanh, mắt cũng nhắm chặt, gương mặt vì khóc trong yên lặng mà căng đỏ
bừng lên.
Có một ngày mộng đẹp trở thành sự thật.
Nó mở ra đôi cánh Mercury màu trắng với tôi, mang theo tôi bay khỏi vùng hoang vu vô biên vô tận này