Trong biệt thự cạnh biển, một người hầu Ả Rập áo trắng đưa trà bánh
lên, đặt trên chiếc bàn trà nhỏ đa giác màu trắng sữa nằm trong góc
phòng khách. Ngoại trừ ghế salon, bàn trà và những đồ gia dụng, thì cửa
sổ thủy tinh trong phòng, cửa và những trang trí thang lầu gần như là
trong suốt, điều này khiến cho cả ngôi nhà có vẻ giống như là một tòa
thành trên không cất giữ kho tàng.
Người hầu này và chủ nhân đều là người thích cười, khác nhau là nụ
cười trên mặt người hầu là vui vẻ và cung kính, còn nụ cười chủ nhân là
hơi xa cách, giống như một loại sương mù khiến người ta hoang mang. Chủ
nhân ngồi yên trước bàn trà, mặc trên người một chiếc áo sơ mi sợi tổng
hợp hoàn mỹ. Nút áo sơ mi là mẫu ngọc trai quý hiếm ở biển Nhật Bản. Bản thân áo sơ mi cũng được nhà thiết kế nữ ở Paris may thủ công, sau đó
vận chuyển chúng về Nhật Bản, mặc trên người của anh. Bởi vì bị người
kia đã nói “sếp quá gầy”, tuy miệng anh không nói nhưng nội tâm rất để
ý, vì vậy sau này anh rất ít khi mặc áo sơ mi tối màu. Bầu trời bên bờ
biển dần dần tối xuống, ngọn nến thủ công, đèn pha bên ngoài và ánh sao
khắp trời chiếu rọi lẫn nhau. Huy chương cây đinh ba màu vàng của anh
cũng trở nên càng bắt mắt trên chiếc áo sơ mi trắng muốt. Có rất ít
người biết, chàng trai mới nhìn qua giống như là cậu ấm sống an nhàn
sung sướng, nhưng thân phận thật sự là sếp của tổ chức Sâm Xuyên – Sâm
Xuyên Quang. Đám thành viên của anh và thuộc hạ của ông ngoại giống
nhau, chỉ cần còn hít thở, thì họ sẽ làm việc theo tuần tự giống như
thiên thể vận chuyển.
“Mới vừa rồi lúc đi vào tôi phát hiện anh Sâm Xuyên rất hiểu biết về
đá quý. Không nghĩ đến…” Hạ Thừa Tư nhìn khắp nơi một chút, “Ngay cả sưu tầm vải cũng rất chú trọng.”
“Cũng là do ông nội sưu tầm, tôi chỉ biết sơ sài thôi.”
Đây tuyệt đối là cách nói khiêm tốn. Vẻn vẹn trong phòng khách, trên
tường, ghế salon, trên nệm cũng đã có nhiều loại vải: vải dệt màu trà
tinh xảo trong suốt, vải dệt có thêu cánh côn trùng bằng chỉ bạc, tác
phẩm hoa trà cổ điển nổi tiếng được thêu bằng tơ vàng nhạt, gấm vóc
Georgia thêu thủ công và lông chim nhung tơ… Thành viên tổ chức Sâm
Xuyên luôn có nhiều cách nhanh chóng lấy được những chế phẩm nổi tiếng
của bất cứ ngành nghề nào từ khắp nơi trên thế giới. Đáng tiếc dù những
đồ vật này có đẹp đẽ thế nào thì thiếu gia Sâm Xuyên của bọn họ cũng
không cách nào nhìn thấy — Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp kia đã sớm mất đi
ánh sáng vào lúc bé thơ.
Sau lời dạo đầu khách sáo, bữa ăn chính cũng lục đục được đưa lên.
Sâm Xuyên Quang không nhìn thấy mọi người bưng lên bàn, chỉ nói cách qua bóng dáng người hầu: “Anh Hạ, anh biết nguyên nhân hôm nay tôi mời anh
đến dùng cơm không?”
“Tôi nghĩ, chắc là không liên quan đến hạng mục hợp tác của chúng ta.”
“Là về chuyện của Tiểu Thi.”
Sâm Xuyên Quang sờ sờ chiếc nhẫn Rhodium trên tay theo bản năng,
dường như đang suy nghĩ bắt đầu nói từ chỗ nào. Nhưng Hạ Thừa Tư đã nói
trước: “Thật ra thì anh muốn nói cho tôi biết, dù thư ký Bùi làm gì cũng đừng giận chó đánh mèo lây cô ấy, đúng không?”
“Cô ấy là người bị hại.”
“Yên tâm, đó là mâu thuẫn giữa cô ấy và em gái tôi, tôi không để ý
đến cô ấy. Tin tưởng rằng cô ấy cũng không để ý đến tôi.” Hạ Thừa Tư nói chẳng buồn để ý, “Có lẽ còn có những người khác, có điều cũng không
liên quan đến tôi.”
“Anh có thể nghĩ như vậy đương nhiên là tốt nhất.”
“Có điều là tôi vẫn có một chuyện không hiểu.”
“Xin cứ nói.”
“Cô ấy muốn báo thù, nhưng đến cùng người cô ấy hận là ai? Không phải là tôi đánh giá cao cô ấy, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không giống như
loại người sẽ vì một người đàn ông mà liều mạng. Cho nên, người đó không phải là Na Na. Nếu như cánh tay cô ấy không phải là chuyện ngoài ý
muốn, chắc cô ấy hận nhất là kẻ đã đánh gãy tay mình.”
Sâm Xuyên Quang cũng yên lặng.
Đương nhiên anh không thể nào nói thật với Hạ Thừa Tư. Tuy chàng trai này có số tuổi xấp xỉ mình, nhưng đầu óc thật sự quá khôn khéo, hơi lộ
ra chút dấu vết thì anh ta sẽ biết tất cả mọi chuyện. Kế hoạch của ông
ngoại tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm xáo trộn.
Từ nhỏ đến lớn anh đã sống chung với ông ngoại. Lúc ông ngoài còn trẻ còn khó đối phó hơn bây giờ. Không may mắn chính là trong nhà nhiều anh chị em như vậy, nhưng ông ngoại lại vẫn cứ hà khắc với anh nhất. Tín
điều của tổ chức Mộ Điền nghiêm ngặt, ngay cả anh nhìn thấy người thân
nhất của mình cũng bị cướp đi ánh sáng nơi đôi mắt không hề nể tình.
Món ăn nấu nướng tỉ mỉ được bưng lên từng đĩa một, anh chợt nhớ đến cảnh tượng dùng cơm lúc còn bé.
Từ nhỏ tính của anh luôn rất yên lặng, lúc dùng cơm với anh chị em,
nghe thấy bọn họ khoe khoang bản thân đến khô cổ họng, anh cũng chỉ mỉm
cười thản nhiên, cũng không phát biểu bình luận. Có một lần, trứng gà
chưng của anh vừa bưng lên, ông anh họ bên cạnh uống rượu say giơ chiếc
ly nhỏ lên, nói lớn tiếng: “Quang, anh đang nói chuyện quan trọng, chú
mày vẫn không lên tiếng là có ý gì hả? Chú mày không thể bởi vì bản thân là con riêng mà không hòa đồng được!”
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt giễu cợt của anh trai. Chị cả
bên cạnh nghe thấy nổi giận, cũng đứng lên theo: “Sao em có thể nói
chuyện với Quang như vậy? Em ấy chỉ chưa từng gặp mặt cha mẹ thôi, em
uống say đừng nói bậy! Bây giờ xin lỗi em ấy đi!”
Anh họ vốn nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ bi thương của Quang còn hơi áy
náy, nhưng bị chị cả răng dạy như vậy lại thẹn quá thành giận, mặt đỏ
lên: “Tôi nói nó là con riêng có sai sao, nó vốn là con riêng, nếu không mẹ nó cũng không bị giam tại nơi đó! Kẻ đáng thương ngay cả mẹ mình
cũng không nhìn thấy đáng được chị bảo vệ vậy sao?” Nói xong còn chưa
hết giận, cầm trứng gà chưng trong tay đổ lên đầu Sâm Xuyên Quang.
Lòng trứng tươi màu vàng chảy xuống tóc đen của anh, cũng không lâu
sau đã bị gió ngoài cửa sổ thổi mùi tanh bay tứ tán. Bên cạnh có cô em
gái thích sạch sẽ lập tức bịt mũi tránh sang một bên. Chỉ có chị cả cầm
khăn giấy lau dơ bẩn thay anh. Sau đó tuy mọi người đều an ủi anh, như
sự thật bị anh họ nói như vậy vẫn lặng lẽ khuếch tán khắp nơi. Giống như chén trứng gà kia, lau sạch đi nữa cũng không thể che giấu được mùi hôi thối của nó. Có điều những thứ này cũng không phải chuyện anh quan tâm. Anh chỉ nghe thấy được câu nói “nếu không mẹ nó cũng không bị giam ở
chỗ đó” kia — Hóa ra từ nhỏ người ta nói với anh chuyện mẹ anh chết do
tai nạn cũng là nói dối.
Chị cả nói cho anh biết, Quang, thật ra thì mẹ em không có chết, bả
chỉ muốn một mình ở một chỗ không bị quấy rầy. Nhưng em tuyệt đối không
thể đi gặp bà, nếu không nhất định ông ngoại sẽ rất tức giận. Lúc đó,
Quang bé nhỏ mở to mắt, giống như là trẻ con nhìn thấy núm vú cao su bị
treo ngược, hỏi cuối cùng mẹ ở đâu, dáng vẻ bà ra sao, có đẹp không.
“Mẹ em giống chúng ta, da trắng trắng, có một đôi mắt dịu dàng. Dáng
vẻ Quang rất giống mẹ đó.” Chị cả hiếm khi an ủi ôn hòa, “Phải lớn lên
mạnh khỏe vui vẻ, nhất định là sẽ càng giống với mẹ em.”
Sau đó tuy anh chỉ thấy mẹ một lần, cũng không có cơ hội nhìn thấy
dáng vẻ mình lớn lên nữa. Nhưng dáng vẻ mẹ quay đầu lại nhìn mình trong
hoa viên đã in sâu vào trong đầu. Bởi vì nhìn thấy người không nên thấy, anh bị phạt hun khói mù đôi mắt, nhưng từ đó về sau anh cũng đã suy
nghĩ kỹ, anh muốn giống như hoàng tử dũng cảm trong truyện cổ tích, cứa
mẹ ra khỏi tòa thành bị phong tỏa. Nếu có một ngày anh thấy lại ánh
sáng, người đầu tiên muốn thấy nhất là mẹ, thứ hai chính là…
Anh nhớ lại giọng nói của người đó: “Sếp cũng tò mò dáng vẻ của mình
sao? À… cao cao gầy gầy, da trắng, mắt rất dịu dàng rất đẹp. Nói sao
đây, anh không phải lo lắng dáng vẻ mình khó coi, để anh đi đóng “Cực
Đạo Tiên Sư” thì Akanishi Jin, Kamenashi Kazuya, Mokomichi Hayami cũng
thua anh hết.”
Lúc đó sau khi tay cô bị tàn phế, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà nhàm chán xem tivi, nói ra một đống tên mà anh nghe chẳng hiểu gì. Nghe thấy anh
chẳng biết gì hết, cô còn ra vẻ khinh bỉ đẩy anh, nói “sếp, anh khiêm
nhường quá đó, ngay cả mấy tên đó mà cũng không biết”. Giọng nói của cô
rất đặc biệt, giống như là tiếng bình hoa sứ men xanh bị ném vỡ vụn
trong thoáng chốc, bao hàm vừa thánh thót vừa tuyệt tình — Cô gái như
thế chắc cũng có một đôi mắt kiên nghị.
Sau khi ăn xong, Sâm Xuyên Quang tiễn Hạ Thừa Tư, rồi cùng ngồi xe với Dụ Thái đến nhà Bùi Thi và Bùi Khúc.
“Khoan đã đừng chạy, ngừng ngừng ngừng, tôi thấy được Thi Thi rồi!”
Dụ Thái quay cửa xe xuống, “Thiếu gia Sâm Xuyên, Thi Thi ở đó.”
Sau khi tài xế xin chỉ thị của Sâm Xuyên Quang thì dừng xe lại.
“Cô ấy đang đóng sách?” Sâm Xuyên Quang nghe thấy tiếng máy đánh chữ lách cách truyền đến cách đó không xa, hỏi về phía trước.
“Đúng vậy.”
Dụ Thái chuyển ánh mắt về phía cô gái trong căn tiệm nhỏ: Cô xõa tóc
qua vai, mái tóc đen hơn người bình thường, ánh đèn chiếu xuống thành
một tấm sáng bóng. Quần áo rộng thùng thình cũng không thể che giấu dáng vóc mảnh mai vô cùng của cô. Chiếc váy màu đen ôm đường nét chiếc eo
thon nhỏ, cổ áo sơ mi kiểu gấp lập thể giống áo nam. Cô cúi đầu lấy cái
mộc thật dày, vén tóc ra sau tai, xung quanh thái dương và mép tóc có
một vòng tóc chỉa khác với mái tóc dài mềm mượt phía sau, dưới ánh đèn
giống như mái tóc chỉa lên rất đáng yêu của trẻ con. Bởi vì có khuôn mặt thon thả ưa nhìn, dáng vẻ cô cúi đầu vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt
lại giống như đầm nước sâu, yên lặng lạnh lùng, bất kể là tổn thương hay lấy lòng cũng không thể khiến nó có một chút gợn sóng.
“Thi Thi!”
Nghe thấy tiếng nói Dụ Thái cách đó không xa, Bùi Thi quay đầu lại,
cũng nhìn thấy cửa sổ xe quay xuống lộ ra khuôn mặt Sâm Xuyên Quang. Cô
vội vàng trả tiền cho ông chủ, cầm một chồng giấy in trong tay đi qua,
cúi người xuống nhìn bọn họ: “Sếp, Dụ Thái, các người đến rồi à.”
Dụ Thái chỉ chỉ giấy trong tay cô nói: “Cô đang đóng gì hả? Nhiều quá vậy.”
“Khuông nhạc trống. Như vậy tương đối tiện dụng, mua sổ mắc quá.” Cô
lắc lắc chồng giấy kia, “Đây đều là do tôi DIY (tự mình làm), tôi giảm
lại cách li giữa các dòng, hơn nữa bên cạnh còn để lại chỗ để sửa đổi,
chú thích. Sếp, sau này khi em viết xong bản nhạc, lựa chọn kỹ cái hay
nhất rồi biểu diễn cho anh nghe, anh phải tham khảo chút nhé.”
“Vô cùng vinh hạnh.” Sâm Xuyên Quang hơi mỉm cười, “Lên xe đi.”
“Em đi cũng nhanh hơn bọn anh, ở nhà chờ bọn anh đến.”
Đến khi Sâm Xuyên Quang được Dụ Thái dìu lên lầu, quả nhiên Bùi Thi
đã về đến nhà, hơn nữa cổ và xương quai xanh còn đang kẹp đàn violin.
Bùi Khúc đang đàn piano đệm cho cô, tay trái cô xoay tròn quanh bộ phận
điều chỉnh của đàn violin, tay phải cầm vĩ kéo lên hai dây đàn, cũng
không đối thoại, cô chỉ liếc nhìn Bùi Khúc một cái, hai người vô cùng ăn ý bắt đầu trình diễn bản nhạc.
Đây là một khúc nhạc tráng lệ tinh tế, có chứa phong cách năm 1700
cuối thời Baroque. Sở dĩ loại nhạc này ban đầu lưu hành trong nền âm
nhạc nghệ thuật Tây Phương là vì thời đại quý tộc chấp chính kia thích
kiến trúc Baroque tráng lệ. Nên các nhạc sĩ cung đình vì xum xoe lấy
lòng yêu thích của bọn họ mà sáng tác ra âm nhạc huyền diệu quyền quý và cao giá cùng loại. Cho nên, từ “Baroque” cũng từng bước ứng dụng trong
âm nhạc. Ở khu vực Châu Á, các nhạc sĩ cũng sẽ trình diễn phần lớn nhạc
Baroque, nhưng phần lớn nhạc sĩ cũng sẽ nghĩ, bởi vì thời đại kia đã
qua, nhạc sĩ của thời đại kia cũng để lại nhiều bản nhạc êm tai, chúng
ta còn phải thử nghiệm làm gì. Vì vậy nhạc sĩ dám sáng tác khiêu chiến
nhạc Baroque không có mấy ai.
Nhưng mà, ưu điểm và khuyết điểm lớn nhất của Bùi Thi là đều cho mình là trung tâm. Một khi cô nghĩ muốn thử nghiệm cái gì, dù người khác có
thành tựu huy hoàng đi nữa, cũng không cách nào ảnh hưởng đến hành động
của cô. Cô gan dạ trộn lẫn Baroque tráng lệ và âm nhạc hiện đại nhẹ
nhàng vào nhau, tăng thêm ba âm tiết hiếm có trong phần lớn nhạc cổ
điển, khiến bản nhạc có một kiểu lười nhác cao quý. Chỉ nghe thôi cũng
giống như có vô số kim cương va chạm bên tai, giống như có thể nhìn thấy mèo ba tư trắng muốt kiêu ngạo tản bộ trong cung điện xanh vàng rực rỡ. Thời điểm cô dừng lại, Bùi Khúc đánh ra những âm tiết nhanh chóng nhưng đều đều, tạo nên vẻ đối lập rõ rệt với âm phù lười nhác khi nãy. Thế
cho nên khi cô kéo nhạc lần nữa, có một kiểu như dốc sức chạy về nơi vui sướng. Cuối cùng, cô dùng một âm tiết tăng cường đặc biệt kết thúc cả
đoạn trình diễn kịch liệt.
Sâm Xuyên Quang và Dụ Thái cùng nhau phát ra tiếng vỗ tay tán thưởng. Cô vui vẻ mỉm cười, làm một động tác “suỵt”, lại trình diễn một bản
nhạc trữ tình chậm chạp. Sau khi cho cô tiếng vỗ tay lần nữa, Dụ Thái
nhìn xem ngón tay cô, nói kinh ngạc: “Thi Thi, ngón tay cô cũng biến
thành màu đen rồi….”
Bùi Thi nhìn tay trái của mình: “Ồ đây không phải là màu đen, chỉ là bị tóp vào vì bấm đàn lâu, không sao cả.”
“Sau khi chị ấy trở về cứ kéo đàn suốt, kéo đến năm tiếng, cơm tối
cũng không ăn, không hề nghỉ ngơi chút nào, có thể không đen sao.” Bùi
Khúc chỉ chỉ món ăn đã lạnh tanh trong phòng bếp, “Tay của chị mới lành, đừng có làm loạn nữa.”
“Chị sắp phải đi với Hạ Thừa Tư qua Anh họp, mấy ngày tới đương nhiên phải tranh thủ luyện một chút rồi.” Cô chẳng buồn để ý xua xua tay, rồi nói với Sâm Xuyên Quang, “Sếp, anh cảm thấy hai bài nhạc này thế nào?”
Sâm Xuyên Quang thoáng ngơ ngác, rồi nói: “Rất hay.”
“Hả? Chỉ vậy thôi à… Không có một chút ý kiến gì sao? Ví như là chỗ
nào kéo không hay. Hiện tại em vô cùng thấp bé, sẽ không cho phép có bất kỳ sai lầm nào xảy ra.”
Sâm Xuyên Quang nhất thời không nói không ra lời. Muốn nói tính sai
lầm kỹ thuật, tính trình diễn thiếu sót, vấn đề độ mạnh yếu, vấn đề
trọng âm… Cô gần như không có. Tối thiểu anh chỉ biết đàn dương cầm mà
nói, anh hoàn toàn không nghe ra được nơi đó có sai lầm gì. Hai khúc cô
sáng tác có thể nói vô cùng khéo léo và đầy kỹ xảo. Khúc đầu tiên rất có đặc sắc cá nhân cô, đến khi khúc thứ nhất kết thúc, anh cũng cảm thấy
trạng thái rất tốt. Nhưng đến khúc thứ hai, anh nghe xong lại có chút
thất thần. Không phải nói không tốt, mà là quá bình thường, không tìm ra một chút khuyết điểm, cũng không tìm ra ưu điểm, dẫn đến anh hồi tưởng
lại khúc thứ nhất cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
“Sếp?”
“Anh đang suy nghĩ đây.” Anh vội trả lời, lại nghĩ đến mới vừa rồi Dụ Thái nói đầu ngón tay của cô luyện đàn đến mức biến thành màu đen, anh
chỉ có thể cười nói, “Anh cảm thấy rất hay. Nếu như trình độ như vậy, dư sức đối phó với Hạ Na.”
Thật ra thì anh không nói dối. Khúc nhạc cô viết trong lúc ngủ mơ
cũng có thể đánh bại Hạ Na hoàn toàn. Bởi vì Hạ Na gần như không hề có
thành tựu sáng tác trong nhạc cổ điển, cô ta chỉ am hiểu trình diễn và
viết những bản nhạc trữ tình lưu hành tương tự. Hiện tại nhạc sĩ có thể
khơi dậy cảm xúc nhưng không hề có tế bào nghệ thuật quá nhiều, Hạ Na
chính là một trong những người đó. Nếu như không phải có gia cảnh sáng
lạng, cha ruột anh trai thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, vị hôn phu là công tử âm nhạc thế gia, cô ta không thể nào đi được đến bước
ngày hôm nay.
Bùi Thi là một nhà nghệ thuật không thể nghi ngờ, nhưng dường như cái cô thiếu lại đúng là một bộ phận mà nhà nghệ thuật không thể thiếu
nhất. Đây là điều mà anh thấy rất phổ biến, nhưng ngay cả Hạ Na cũng có
điều này.
Giữa trưa hôm sau, chiếc xe màu đen chạy về phía sân bay quốc tế.
Hai bên là dãy cao ốc tỏa sáng lấp lánh trên không, đều là kiến trúc
hình chữ nhật được tạo thành từ thủy tinh xanh sẫm. Từng mặt của bọn
chúng được khoác lên màu xanh sẫm, gương xanh ngọc, hoặc là như cung
điện đáy biển sóng gợn lăn tăn, in chiếc bóng rõ ràng trên người lẫn
nhau.
Ở thời khắc trời nắng chói chang này, chiếc xe xuống đường cao tốc,
dừng tại ven đường, một cô gái mặc đồng phục bước xuống, chạy một mạch
vào siêu thị xa tít tắp, mua một chai nước khoáng, lại chạy một mạch trở về, đưa bình nước suối màu hồng cho cấp trên bên cạnh. Nhưng không nghĩ đến Hạ Thừa Tư vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống một hớp, lại ném nó vào chỗ ngồi phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Thi suýt nữa phun máu lên mặt anh — Từ lúc
lên đường đến giờ, anh đã bắt cô xuống xe mua nước cho mình uống năm
lần. Lần đầu tiên là lấy lý do “không uống thức uống cacbon axit” vứt đi Sprite cô mua. Lần thứ hai là vì không uống nước khoáng có vị ngọt để
từ chối uống nước suối thiên nhiên cô mua. Lần thứ ba anh lấy lý do chỉ
uống nước khoáng có nhãn hiệu nhập khẩu nào đó để từ chối thêm một loại
nước khoáng nữa. Lần thứ tư là cô không tìm được loại nước khoáng anh
muốn trong siêu thị. Cuối cùng lần thứ năm đã mua được, vậy mà anh chỉ
uống một hớp. Sau đó đối mặt với ánh mắt tràn đầy sát khí của cô, anh
còn dùng ánh mắt hờ hững kiểu “nhìn tôi làm gì, bệnh hả?” liếc cô một
cái, tiếp tục dựa vào ghế ngồi xem cổ phiếu trên điện thoại.
Điều này khiến cho tâm trạng cô hỏng bét triệt để. Thế cho nên đến
sân bay rồi mà mặt vẫn đen. Vẻ mặt cô kết hợp với vẻ mặt xinh đẹp như
người mẫu không hề thay đổi của cấp trên bên cạnh khiến cho người ta bất giác nhường bước tránh đường, còn suýt dọa cả trẻ con. Nhưng giới hạn
Hạ Thừa Tư hành hạ cô tuyệt đối không chỉ dừng ở đó: Trong phòng chờ máy bay, anh bảo cô đi tìm tiếp tân xin mật khẩu wifi, cuối cùng cô mang
mật khẩu về, thế nhưng anh lại không dùng, cứ dùng di động lên mạng; Anh gọi cô đi chuẩn bị thức ăn, sau đó tái phát bệnh cũ, bảo cô một mình
giải quyết hết thức ăn; Vất vã lắm mới lên máy bay, cuối cùng anh cũng
chịu cử động cái tay cao quý kia, đặt laptop của mình lên kệ hành lý,
vậy mà ngồi xuống lại bắt đầu ra lệnh: “Đi lấy chút nước uống cho tôi.”
May là cô đã sớm chuẩn bị, đưa một chai nước khoáng đã mua sau khi
lén giấu qua kiểm an đưa cho anh. Anh nhìn nước khoáng một cái, hất hất
cằm về phía trước: “Tôi không muốn uống nước khoáng. Đi lấy nước cam.”
Cuối cùng, vào giờ khắc này độ nhẫn nại của Bùi Thi đã đạt đến cực
hạn. Cô khoanh tay, ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với Hạ Thừa Tư: “Anh Hạ,
chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”
Lúc này, mắt Hạ Thừa Tư mới chuyển từ Ipad sang trên mặt cô.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhưng tàn bạo kia, cơn giận của cô càng
lớn, nói thẳng vào vấn đề: “Thứ nhất, máy bay còn vài phút nữa sẽ cất
cánh, trừ khi là bây giờ anh biến tôi thành một trái cam, nếu không vắt
tôi thành bánh quai chèo tôi cũng không cách nào lấy được nước cam cho
anh. Thứ hai, nếu như anh muốn uống loại nước cam trên máy bay, phiền
anh tìm nữ tiếp viên hàng không yêu cầu. Thứ ba, tuy anh là cấp trên của tôi, cũng có thể nào xin anh đừng nói chuyện bossy (hống hách) như vậy, đừng nên luôn giở giọng ra lệnh nói chuyện với tôi hay không?”
Mới vừa nói ra câu đó, cảm giác sợ hãi đã giống như đêm tối phủ xuống, ào đến như dời núi lấp biển.
Người cô châm chọc là ai? Hạ Thừa Tư đó! Hạ Thừa Tư lãnh đạo trực
tiếp cũng có thể khiến cô làm trâu làm ngựa trong mười năm kế tiếp đó!
Tiếc rằng nước đổ khó hốt, cô chỉ có thể kiềm nén bực bội, chuẩn bị
xong tinh thần nghe anh nói “Thư ký Bùi, trừ hết tiền lương tháng sau,
còn châm chọc tôi nữa thì trừ hai tháng.”
Cho dù là ai cũng sẽ không đoán được, Hạ Thừa Tư lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, chỉ nói một câu: “Đây là ba việc.”
Bùi Thi như bị trúng ánh mắt tấn công của Medusa, hóa đá trong khoang máy bay. Nào ngờ ngay sau đó, khóe môi Hạ Thừa Tư đột ngột nhoẻn lên,
mắt hiện ra nụ cười thản nhiên. Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, soi lên đường viền rõ ràng như khe núi trên mặt anh. Nhìn thấy khuôn mặt anh,
đầu cô hóa thành trống rỗng, Nhưng mà, càng khiến người ta không cách
nào đoán được chính là lời của anh nói ra: “Giúp anh tìm nữ tiếp viên
hàng không yêu cầu một ly nước cam đi, A Thi, em thấy sao.”
Anh nhấn chữ vô cùng rõ ràng, giọng nói ấm áp, âm sắc trầm ấm, hợp
với tiêu chuẩn của người phương Nam, lại không có giọng hách dịch của
người phương Bắc, là cách nói chuyện giết cả nam lẫn nữ trong lĩnh vực
kinh doanh. Gần như tất cả mọi người làm mậu dịch buôn bán bất động sản
đều nói như thế, thế nhưng bởi vì anh làm tốt nhất nên khiến người ta
khắc sâu ấn tượng. Tất cả ấn tượng của cô về cách anh nói chuyện đều
dừng lại trong đủ kiểu đàm phán, trong hoạt động công ty, trong hội họp
kinh doanh. Nhưng lần này anh nói cũng dùng giọng dịu dàng như thế. Khi
nói ra cái từ “sao” uyển chuyển hơi cất cao âm điệu, thần kinh của cô
cảm giác như bị sét đánh trúng trong nháy mắt.
Cô đứng bật dậy, chạy đến phía trước kêu nữ tiếp viên hàng không đến, cho đến khi nữ tiếp viên hàng không nói “Cô Bùi, cô có thể ấn nút gọi
chúng tôi tại chỗ ngồi”, cô mới kịp nhận ra mình vừa làm cái việc ngốc
nghếch gì đây.
Anh uống xong nước, đặt cốc qua một bên. Cuối cùng máy bay sắp cất
cánh, anh lại quay đầu nói với cô: “Anh cảm thấy dây an toàn này tương
đối khá, A Thi, em thấy sao.”
Máy bay bay đến trời cao, đèn chỉ định thắt dây an toàn đã tắt. Hạ
Thừa Tư lại ngẩng đầu nhìn laptop trên kệ, mỉm cười nói: “Giúp anh lấy
Macbook xuống đi, A Thi em thấy sao?”
Cuối cùng cô sụp đổ: “Anh Hạ, đều là lỗi của tôi. Xin dùng thái độ trước kia nói chuyện với tôi đi.”
Nụ cười trên mặt anh lập tức tan thành mây khói, khôi phục lại thái độ lạnh lùng trong dĩ vãng, hất cằm lên: “Đi lấy Macbook.”
Nhìn thấy anh khôi phục lại bình thường, cô cảm thấy thoải mái hơn,
lấy laptop xuống cho anh. Sau đó cô tựa vào lưng ghế, phát hiện các nữ
tiếp viên hàng không cách đó không xa đều nhìn Hạ Thừa Tư, hăng hái sôi
nổi nhỏ giọng bàn tán gì đó. Cô nghĩ, nếu như ngồi ở đây chỉ có một mình Hạ Thừa Tư, các cô nàng đã sớm nghĩ hết cách để lưu lại số điện thoại
của anh trong điện thoại di động của mình rồi. Cô chép miệng, bất đắc dĩ than thở trong lòng. Vẻ bề ngoài của người đàn ông này có thể sánh
ngang với Orlando Bloom diễn vai hoàng tử lai Legolas trong phim “Chúa
tể những chiếc nhẫn”, nhưng thực tế nội tâm lại là một tên Voldemort.
Nếu như tất cả mọi người trên thế giới sống giống anh, vậy thế giới này e là không có hỉ nộ ái ố, chỉ có cạnh tranh sức mạnh và vận chuyển cực
nhanh rồi.
Đến khi Hạ Thừa Tư chú ý đến cô lần nữa, cô đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Tướng ngủ của cô rất ngọt ngào, nhưng tư thế ngủ lại nghiêng trái ngã
phải, xắc tay cũng gần như rớt xuống đất. Anh vừa định cầm lên, lại nhìn thấy vài miếng bao bì trắng bên trong. Anh thoáng ngẩn ngơ, lại nhìn
nhìn gương mặt vô cùng thư thái ngủ thiếp vì mệt mỏi, hiểu ra được
nguyên nhân cô cáu kỉnh cả ngày nay, anh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không cầm chăn đến, khẽ nói: “Anh Hạ, có cần đắp chăn cho cô Bùi không?”
“Ừ.”
Bởi vì sợ đánh thức Bùi Thi, nữ tiếp viên hàng không chỉ nhẹ nhàng
phủ chăn lên người cô rồi bỏ đi. Lúc này cô lại trở mình, trán đụng vào
cánh tay của anh. Động tác của anh hơi ngừng lại, nhưng không quay đầu
lại nhìn cô, mở laptop ra.
Mấy tiếng sau, Bùi Thi tỉnh lại. Cô chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, phát
hiện ra mình đang dựa vào người của người khác, trong tiềm thức đã xem
đối phương trở thành Tiểu Khúc. Lúc này đèn trong khoang máy bay cũng đã tắt hết toàn bộ, phía trước còn có một nam thương gia đẩy mắt kiếng,
xem báo tài chính dưới ánh đèn đọc sách màu vàng. Cô nghe thấy bên cạnh
truyền đến tiếng lật trang giấy sột soạt, sau đó ngẩng đầu trông qua.
Hạ Thừa Tư đang lật một quyển sách thật dày bên cạnh, đèn đọc sách
chiếu sáng nơi cao nhất gương mặt anh — Sóng mũi và xương lông mày –
Những nơi khác đều chìm sâu vào trong bóng tối. Anh xịt nước hoa mùi mộc hương, cam, quýt, ôn hòa lại tươi mát, vô cùng thịnh hành trong rất
nhiều đàn ông trẻ tuổi, là một mùi hương có độ công nhận rất cao. Nhưng
mùi hương này có hỗn hợp với mùi hormonre của bản thân anh, tạo nên một
mùi hương độc nhất vô nhị, tràn ngập trong hô hấp của cô, quả thật là sẽ khiến cô chết ngay lập tức.
Dĩ nhiên, có nhiều sức hấp dẫn hơn nữa cũng không cách nào chống đỡ
được sự hoảng sợ tiếp theo. Bởi vì cô phát hiện mình vẫn tựa vào tay anh ngủ, mà anh lại như không hề nhận thấy tiếp tục đọc sách. Cô giống như
bị chính roi điện giật một cái, chợt ngồi dậy, từ từ rút vào trong chăn. Cổ của anh gần như không hề động đậy chút nào, nghiêng nghiêng mắt nhìn cô, rồi lại tiếp tục tập trung vào quyển “Suối nguồn” do Ayn Rand viết.
Ai cũng nói Ayn Rand là nhà văn học triết học được nhà tư bản và giới thượng lưu trong xã hội hâm mộ nhất, không nghĩ đến nó cũng áp dụng
trên người của Hạ Thừa Tư. Cô suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Sách
của bà ta thật đúng là phù hợp với khí chất của anh.”
“Tôi cũng không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của bà ta.” Anh bình
thản tiếp lời, tay kẹp giữa hai trang giấy lật trang kế tiếp, “Chủ đề
quyển sách này là thiết kế kiến trúc, những thứ có liên quan đến lĩnh
vực của tôi, tôi đều có hứng thú.”
“Tôi còn tưởng rằng anh có hứng thú với văn học.”
Nói như vậy là bởi vì lúc cô thu dọn đồ đạc giúp anh đã nhìn thấy anh mang theo trên người vài cuốn sách, theo thứ tự là quyển văn xuôi
Borges, “Người xa lạ” của Camus và “1Q84″ của Haruki Murakami. Đúng lúc
là hai quyển sách sau cô cũng từng xem qua, Hạ Thừa Tư xem loại sách này là chuyện hoàn toàn bất ngờ, vì vậy trong thoáng chốc cô có một cảm
giác như tìm được chiến hữu. Thật không nghĩ đến, vừa hỏi thăm dò như
thế, vậy mà mãi cho đến khi anh lật giấy lần nữa cũng không trả lời một
chữ.
Nói chung, sỡ dĩ thua thiệt trong chuyện yêu đương là vì đàn ông
không hiểu được chiêu trò của phụ nữ, còn phụ nữ thì hiểu được chiêu trò đàn ông nhưng không khống chế được đeo bám đối phương. Vì vậy, đàn ông
hiểu phụ nữ và phụ nữ tình thương cao là đám người khó đối phó nhất.
Nhưng mà, kiểu đàn ông nhìn không ra có hiểu phụ nữ không như Hạ Thừa Tư lại càng khó đối phó hơn. Có đôi khi thậm chí cô nghĩ có thể nào anh
hoàn toàn không thích phụ nữ hay không, cho nên mới xem toàn bộ phụ nữ
đều hóa thành đá?
Cảm giác khó chịu lại ùa đến. Việc mình cố gắng vượt cấp tán gẫu với
cấp trên dường như cũng là chuyện rất ngớ ngẩn. Có thể là hai người ngồi quá gần, cho nên cô có một loại ảo giác bọn họ có thể giao tiếp với
nhau. Quá ngu ngốc rồi.
Có ý nghĩ đối kháng với anh trong đầu như vậy, cho đến khi máy bay đáp xuống, cô cũng không nói với anh thêm một chữ.
Đêm
Luân Đôn, nước Anh.
Đã 9h tối, mùa hè nước Anh trời vẫn không hoàn toàn tối xuống. Vừa đi ra khỏi sân bay Heathrow đã nhìn thấy xe taxi bánh mì đen và xe buýt
hai tầng màu đỏ truyền thống của Luân Đôn ở phía ngoài. Bọn chúng cũng
lớn hơn xe trong nước rất nhiều, nhưng mãi mãi chen chúc trên đường phố
nước anh chật hẹp, cho nên càng thấy nổi trội hơn. Bùi Thi và Hạ Thừa Tư bước lên xe đưa đón, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, cảm giác bước
vào lại vùng đất này vẫn không chân thật như cũ. Ngồi xe ở trong nước,
nhìn ra ngoài cửa sổ đều là bệ cao ốc, nhất định phải thò đầu ra mới có
thể nhìn hết cả tòa nhà. Nhưng ở Châu Âu, ngồi bừa chỗ nào trong xe cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh. Có lẽ cũng bởi vì cảm giác như vậy, nên
người Âu Châu mới luôn tràn ngập tự tin. Bởi vì so với cao ốc của bọn
họ, bọn họ mãi mãi cũng sẽ không có vẻ nhỏ bé.
Nhưng mà, dù trải qua lễ rửa tội của cách mạng tư sản và cách mạng
công nghiệp, sự phân biệt giữa người và người ở nước Anh vẫn nghiêm
trọng hơn nhưng quốc gia phương Tây khác: Nơi này có rất nhiều nhà có
quản gia, thảm đỏ, có thang lầu xoay tròn kiểu quý tộc, bọn chúng đứng
sửng ở khu Tây Luân Đôn cao quý, khiến cho người ta cũng không dám bước
vào cửa của chúng; Ở trong trạm xe lửa có rất nhiều người hát rong mặc
quần áo cũ kỹ biểu diễn bản nhạc họ yêu thích, người đi đường xung quanh ăn vận chỉnh tề vô tình bước qua bọn họ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng
không có; Cũng có những đôi tình nhân du lịch nhàn nhã cho bọn họ chút
tiền, trong thoáng chốc ôm nhau hưởng thụ; Có một số người nghèo khổ xin ăn tại rất nhiều cửa siêu thị Tesco, dùng nụ cười tự tin hơn ăn xin ở
Trung Quốc, nói với người đi đường “xin chút tiền lẻ”….. Mỗi ngày có vô
số người đến người đi trong thành phố tự do này, cũng không ai biết bọn
họ đến từ đâu và sẽ đi về đâu.
Đây là một thành phố có hương vị đặc biệt, là một thành phố chỉ cần
đến thì sẽ in dấu ấn thật sâu, mãi mãi khắc ghi trong lòng không phai
nhạt. Đây cũng là một thành phố tăm tối bốn mùa bị gió biển lạnh lẽo bao quanh, mãi mãi không cảm nhận được cái ấm áp của xuân hạ.
Hạ Thừa Tư về nhà ở, Bùi Thi đi cùng với mấy nhân viên ở tại khách
sạn lân cận. Sau khi cất hành lý xong, cô ngồi tàu điện ngầm đi đến một
quán rượu kiểu Anh, tìm được một mái tóc vàng vô cùng nổi bật trong ánh
đèn mờ tối. Cô đeo túi đi qua dãy bàn gỗ chật chội, đến ngồi xuống trước mặt người phụ nữ to béo tóc vàng kia.
Người phụ nữ này tên là Marika Ricci, mọi người kêu bà là bà Ricci.
Bà từng là nghệ sĩ đàn violin mà Bùi Thi khen mãi không thôi, nhưng vài
năm gần đây đã mai danh ẩn tích trong giới nghệ sĩ, đổi nghề làm nhà
bình luận âm nhạc. Trước đó không lâu, Bùi Thi cực khổ lắm mới tìm được
cách liên lạc với bà, cũng gửi vài bản nhạc mình sáng tác cho bà xem.
Bà hỏi han ân cần với Bùi Thi bằng thứ tiếng Anh pha lẫn giọng Ý, sau đó đi thẳng vào chủ đề: “Tôi thực sự thích buổi biểu diễn của cô, nhưng lần này. . . . . . Tôi phải nói thế nào nhỉ? Cô đã gửi đến tôi rất
nhiều bản nhạc, nhưng chúng đều y hệt như nhau. Thi, cô có thể làm tốt
hơn thế này.”
Nụ cười Bùi Thi đọng lại trên mặt, một hồi lâu mới nói: “Ý của bà là sao? “
“Cảm xúc.” Bà Ricci yên lặng thật lâu, dường như cố ý kéo dài thời
gian yên lặng để biểu hiện sự không vui của bản thân “Không thể chối cãi rằng âm nhạc là thứ có thể khơi gợi cảm xúc của khán giả. Nhưng tôi
không thấy bất cứ cảm xúc nào cả. “
Vốn bà vẫn ôm mong đợi rất lớn với tác phẩm của Bùi Thi, nhưng sự
thật nói rõ hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao. Có điều là nhìn
thấy Bùi Thi ngơ ngác nhìn mình, giống như vì vô cùng ngoài ý muốn mà
hoàn toàn quên mất phải giải thích, bà cảm giác mình hơi có chút quá hà
khắc, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại hỏi: “Cô đã từng yêu ai chưa?”
Những lời này vẫn vang vọng trong đầu Bùi Thi.
Cô vẫn cho rằng Kha Trạch là mối tình đầu của mình, nhưng khi đến chỗ bà Ricci, cô như biến thành một đứa trẻ chưa hề nếm trải tình yêu. Sau
đó bà Ricci nói rất nhiều về tình yêu, nói cho cô biết yêu một người là
sẽ khát khao dâng hiến tất cả cho một người, mặc kệ làm chuyện gì đều
nhất định sẽ đặt người này ở vị trí đầu tiên ở trong lòng. Cũng bởi vì
loại tình cảm này, Beethoven mới viết ra bản “Ánh trăng Sonata” cho
Gräfin Giulietta Guicciardi, Berlioz vì yêu Harriet Smithson mới viết ra “Giao hưởng tưởng tượng”. Dù không phải tình yêu, một nhạc sĩ cũng nên
có những tình cảm vĩ đại mãnh liệt khác, ví như đối với bạn thân, người
thân, đất nước. Không mang tình cảm của mình đưa vào trong sáng tác thì
dù giai điệu có hay cũng không cách nào khiến người ta nảy sinh đồng
cảm, bản nhạc như vậy không thể nào được lưu truyền tiếp.
Trải qua bà Ricci nhắc nhở, cô mới phát hiện cô có thể quá nhập tâm
vào lúc trình diễn nhạc, chỉ khi nào liên quan đến việc sáng tác thì cô
quả thật như bị vây trong một lồng giam, hoàn toàn không cách nào buông
thả tình cảm của mình. — Không, là không cách nào buông thả hay là cô
thật sự không có tình cảm đây? Chính cô cũng phát hiện ra vấn đề này,
các bản nhạc của cô viết đều giống hệt như bản nhạc bị Hạ Na trộm đi
kia. Như vậy so sánh với một nhà văn viết ra mấy chục quyển sách, các
độc giả chỉ đọc một quyển trong đó là đủ. Đây không thể nghi ngờ là một
việc đáng buồn nhất đối với người sáng tác.
Có điều, trên âm nhạc, Bùi Thi luôn có nghị lực mà không có người
thường nào sánh bằng. Tối ngày hôm sau, sau khi kết thúc công việc, cô
liền mang theo một chồng khuông nhạc trống, tạm thời đi đến quảng trường bồ câu bên cạnh nhà thờ St.Martin in the fields, mua một tấm vé buổi
trình diễn nhạc thính phòng giáo đường ánh nến, muốn đi tìm linh cảm. Cô nhớ đến trước kia lúc đi học ở Luân Đôn, tiền của bản thân mình ngoại
trừ thay dây vĩ, dây đàn, hộ lý, gần như đều tốn hao vào nơi này. Đã xa
cách nhiều năm, cô lại trở về, cảm giác như thế khiến cô buồn bã mất
mác, nhưng cũng khiến cô cảm thấy an toàn.
Cả sân khấu nhạc sẽ bắt đầu trước mười phút, trong nhà thờ thiên chúa giáo màu vàng đã được nến thắp sáng. Các khán giả lục đục ngồi vào ghế, phía sau cánh cửa khép kín truyền đến tiếng đàn violin du dương nhưng
rối loạn. Thử âm ngắt quãng, dường như phía sau phòng nghỉ là một hộp âm nhạc ma thuật đang đóng, tái diễn những đoạn nhạc ngắn êm tai đứt
quãng, báo hiệu buổi biểu diễn đặc sắc tiếp theo. Bùi Thi ngồi trên lầu
hai, có thể nhìn thấy rõ ràng giá đàn violin đầu tiên, giá đàn violin
thứ hai, giá đàn viola, giá đàn cello và giá côngbat đặt tại vị trí khá
cao trong giáo đường. Bên cạnh hàng côngbat là chiếc đàn clavico làm
bằng gỗ.
Cuối cùng dàn nhạc biểu diễn đi ra, ngoại trừ nghệ sĩ công-bat và
nghệ sĩ đàn clavico, mỗi người nghệ sĩ đều cầm riêng nhạc cụ giao hưởng
của mình trong tay, bọn họ đồng loạt cúi chào về phía các khán giả, chào đón tiếng vỗ tay lượt đầu tiên. Lúc nghệ sĩ đàn cello giới thiệu, nghệ
sĩ đàn violin trưởng khoan thai đi vào. Khiến người ta bất ngờ chính là
anh ta là một người đàn ông mang khuôn mặt Châu Á, đeo kính gọng đen, có vẻ như chừng 28 29 tuổi. Anh ta giống những người khác, mặc tuxedo,
thắt nơ trắng, đứng thẳng tại nơi đó, nhưng có vẻ như không hề tách
biệt, giống như quý ông nước Anh thế kỷ XVII – XIX.
Anh ta đứng trước đàn của mình và cầm micro lên, nói ra một loạt câu
tiếng Anh lưu loát: “Chúc quý vị một buổi tối tốt lành. Đêm nay chúng
tôi sẽ đưa Bach đến với quý vị. Ở thế kỷ XVII, Bach và vợ của ông…” Sau
lúc giới thiệu ngắn gọn, anh để micro xuống, vào vị trí của riêng mình
cùng với các thành viên dàn nhạc.
Ngay từ đầu là hợp tấu bản hòa tấu đàn violin La thứ tiếng tăm lừng
lẫy của Bach. Khi ô nhịp đầu tiên vang lên, trái tim Bùi Thi rõ ràng co
thắt một chút. Cảm giác manh động này không thua gì cảm xúc mãnh liệt
lúc được người mình yêu tỏ tình của rất nhiều người. Đến lúc âm cao,
thậm chí nghệ sĩ đàn violin trưởng sẽ quên mình nhón chân lên. Tất cả
nghệ sĩ trình diễn nhạc giao hưởng cũng không nhìn lẫn nhau, nhưng động
tác tứ chi vẫn đều nhịp, trọng tâm chân trái chân phải đung đưa không
ngừng theo giai điệu. Trong đó hành động của nghệ sĩ đàn violin vẫn vượt trội nhất, cũng rất xúc động. Lúc anh ta trình diễn có được sự nhiệt
tình và cảm tính mà Bùi Thi không có, vì vậy, từng thần thái tự tin,
khóe môi mỉm cười, động tác giơ vĩ đều hoàn toàn được cô nhìn thật kỹ.
Bản nhạc đầu tiên kết thúc nhanh chóng, anh cúi người chào về phía
khán giả. Đồng thời trong tiếng vỗ tay của quần chúng, những nghệ sĩ đàn violin đều dùng tay trái cầm lấy vĩ và đàn, dùng tay phải vỗ lên mu bàn tay trái, cũng hoan hô cho anh ta. Trên mặt anh ta nở nụ cười đã định
trước lúc trình diễn, bắt đầu dẫn dắt thành viên dàn nhạc trình diễn bản Canon in D của Pachelbel. Bắt đầu bản nhạc này chính là ba tay đàn
violin hòa tấu, đàn cello và côngbat phối nhạc có quy luật. Đàn violin
biểu diễn lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, giống như yêu tinh ranh
mãnh làm rối loạn bước đi vốn vững vàng. Sau khi kết thúc biểu diễn lần
nữa, nghệ sĩ đàn violin trưởng giới thiệu cho các khán giả đặc sắc của
bản nhạc một chút, cuối cùng còn bổ sung một câu “Có lẽ quý vị còn chưa
nhận ra.” kiểu tự giễu hài hước nước Anh khiến mọi người cười to một
trận.
Ngay sau đó chính là bản hòa tấu đàn violin vui vẽ lại huy hoàng cung E trưởng của Bach. Trong bản nhạc này, nghệ sĩ đàn violin trưởng vận
dụng nhảy dây vĩ rất nhiều, lặp lại phần lớn âm luật thay đổi, vô cùng
có tiết tấu, các khán giả cũng không khỏi nhẹ gõ nhịp lên bàn. Từng
chương nhạc kết thúc cũng sẽ ngừng lại ngắn ngủi, cây vĩ của các thành
viên rời khỏi dây đàn cũng rất nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận sẽ khiến dây đàn nhạy cảm vang lên một âm tiết khác. Sau khi bản hòa tấu này kết
thúc, tay đàn trưởng và ba thành viên nắm tay nhau, mỉm cười nói: “Cảm
ơn rất nhiều. Và bây giờ chúng tôi sẽ mang đến cho quý vị một món quà
nho nhỏ, một màn độc tấu.”
Vốn giải lao giữa giờ, thế nhưng anh ta lại chợt xen vào một bản độc
tấu lãng mạn. Khi bản độc tấu tao nhã đa cảm như băng tuyết vang lên,
kèm theo tiếng nhạc đệm vụn vỡ của đàn clavico, trái tim mọi người đều
như hòa tan. Ngay cả Bùi Thi cũng không nhịn được chống cắm nghiêng
người về trước một chút, chú tâm lắng nghe từng âm tiết anh ta biểu
diễn.
Sau khi kết thúc bản nhạc này, tiếng vỗ tay còn vang dội hơn bản nhạc trước rất nhiều.
Các khán giả vừa nồng nhiệt thảo luận bản nhạc mới vừa rồi, vừa rời
khỏi giáo đường bước vào hội trường nghỉ ngơi. Nghệ sĩ đàn clavico lại
chỉnh đàn, đồng thời nói chuyện nhỏ với tay đàn violin trưởng. Lúc Bùi
Thi đi xuống, đúng lúc có vài khán giả cầm di động chụp ảnh chung với
họ. Tay đàn trưởng nhìn thấy cô, lộ ra ánh mắt hết sức kinh ngạc: “Đợi
đã.”
Nhìn khẩu âm và cử chỉ của anh ta, Bùi Thi phỏng đoán anh ta là BBC
(1) không biết tiếng Trung. Nghe thấy người đàn ông này nói ra tiếng mẹ
đẻ của mình, cô thoáng ngây ra, quay người lại nhìn anh.
(1): BBC, British Born Chinese: Chỉ người Trung Quốc sinh ra tại Anh.
“Có phải thời gian trước cô mới biểu diễn tại nhà hát Kha Na….” Anh
ta nói được một nửa, cau mày trầm tư trong chốc lát, “Không đúng, cô ta
chắc chắn ở trong nước, không phải ở đây. Nhưng mà tôi đã xem đoạn phim
kia rất nhiều lần, có phải nhận lầm người hay không…”
Quả nhiên tiếng phổ thông của anh ta không chuẩn lắm, cha mẹ chắc là
người HongKong. Cô không nghĩ đến tất cả người trong giới này sẽ biết
mình. Cũng không biết là Hạ Thừa Tư tuyên truyền quá lợi hại cho nhà hát này, hay là buổi biểu diễn lần đó của mình thật sự là một phát đã thành danh.
Anh ta lại nghi ngờ nhìn cô một cái: “Có phải cô tên là Bùi Thi hay không?”
“Ừ.”
“Vậy mà lại là cô thật.” Anh ta mừng rỡ đi về phía cô, nói với tay
đàn clavico vẻ mặt vẫn ngơ ngác, “Cô ấy là thiên tài mà tôi đã nhắc đến! Cô ấy chơi Paganini rất giỏi!” Tay đàn clavico còn chưa kịp hiểu thì
anh ta đã nắm tay Bùi Thi, ngay cả tiếng nói cũng quên đổi, “Cô có thể
gả cho tôi không?”
Bùi Thi hoảng hốt không nhẹ, chợt rút tay lui về sau một bước.
“A a, cô hiểu sai ý của tôi rồi. Ý của tôi không phải là kêu cô gả
cho tôi. Ồ không, dĩ nhiên nếu như cô chịu gả cho tôi, tôi cũng rất vui. Tôi muốn nói là, tôi thật sự rất thích cô biểu diễn, cho nên rất muốn
làm quen với cô, tôi tên là Andy.”
Nhìn thấy đối phương đưa tay ra, Bùi Thi không nhịn được nhoẻn khóe
môi — Anh ta ăn mặc chỉnh chu như thế, nhưng cá tính lại phóng túng thế
này, điều này khiến cho anh ta có vẻ như phiên bản Chaplin (2) nâng cao. Nhưng cuối cùng cô vẫn bắt tay anh. Anh trợn mắt nhìn, nói hưng phấn:
“Chốc nữa để tôi đưa cô về nhé, tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ có
rất nhiều đề tài chung.”
(2): Charles Chaplin là vua hề Sác-Lô
Sau khi nửa buổi sau bắt đầu, dường như Andy biểu diễn sục sôi hơn
ban đầu rất nhiều. Đầu tiên là hòa tấu của đàn Piano và đàn clavico bản
cung A trưởng của Handel, Bùi Thi nghĩ thầm may là anh ta không phải
nghệ sĩ đàn clavico, nếu không có lẽ sẽ giống như Beethoven đánh gãy cây đàn yếu ớt mất. Bản nhạc này phần lớn là đàn clavico độc tấu, Andy cầm
đàn violin và cây vĩ, đặt bên phía tay phải cơ thể, tay trái đặt sau
Tuxedo kiểu quý ông, cười dịu dàng, còn gật đầu về phía cô. Hành động
trêu đùa này bị rất nhiều người nhìn thấy, họ đều quay lại nhìn về phía
cô. Sau khi bản nhạc kết thúc, nghệ sĩ đàn clavico bước ra cúi người
chào về phía mọi người, Andy ngay cả vỗ tay cũng không quên liếc mắt đưa tình về phía Bùi Thi.
Cuối cùng bọn họ biểu diễn bản hòa tấu hai cây đàn violin của Bach,
sau khi nắm tay nhau nói lời cảm ơn với mọi người, lại tăng thêm đoạn
độc tấu cho nửa buổi biểu diễn sau này.
Đây mới thật sự là cao trào, nghệ sĩ đàn cello và nghệ sĩ công-bat
cùng nhau gẩy dây đàn, như trống đánh, như mưa sa, từng âm tiết đều kéo
thần kinh của mọi người. Andy không hề nhìn đến nhạc phổ, vừa trình diễn vừa đi đến chỗ khán giả, dừng lại trước mặt Bùi Thi một chốc, biểu diễn cho cô nghe ít nhất hai ba mươi giây. Tất cả mọi người nhìn ra ý của
anh ta, rối rít hiện lên biểu tình vô cùng hăng hái. Bản nhạc vừa kết
thúc, tiếng vỗ tay vang dậy như sấm, vẻn vẹn hơn hai phút.
Sau khi kết thúc trình diễn, Andy vẫn giống như lời vừa nói, kiên trì muốn đưa cô về. Anh giao đàn violin cho thành viên dàn nhạc mang đi,
bản thân còn mặc tuxedo và leo lên xe taxi cùng với cô.
Vừa đi khỏi sảnh nhạc, đã nhìn thấy đủ kiểu người khác nhau đầy cả
đường. Tuy cũng là người Anh, nhưng cô gái tóc vàng trên đường và nữ
nhạc sĩ khác nhau rõ rệt. Tóc của các cô ấy thẳng hơn, trang sức nhiều
hơn, màu da rám đen vì phơi tia cực tím, như thoáng chốc kéo Bùi Thi từ
thế kỷ kia trở về thời hiện đại. Khắp nơi trên phố Luân Đôn đều có thể
nhìn thấy nhà hàng và quán rượu treo bức chân dung quý ông kiểu xưa,
nhưng có vài bức họa tinh xảo lại treo trong góc tối.
Mỗi quốc gia đều có một niên đại huy hoàng nhất, cũng có một niên đại khiến người ta hướng đến nhất. Có lẽ bây giờ chúng ta cũng không nhìn
thấy được nữa. Dù sao tại Trung Quốc, từng tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, phố nhỏ và ngõ hẻm đều bị các tòa nhà được xây lại che
khuất, nơi đâu cũng có thể nhìn thấy công trường xây dựng. Mà nước Anh
không thể nghi ngờ là quốc gia giữ được lịch sử di tích nhiều nhất. Ở
Luân Đôn, ngay cả tiệm bánh mì cũng tràn ngập vẻ phong tình của nông
thôn nước Anh kiểu xưa — Bên ngoài là kiến trúc xa hoa, bên trong là
vách tường đá đỏ. Quốc gia có lịch sử luôn khiến cho người ta cảm thấy
có chút ưu sầu, sẽ khiến cho người ta trở nên càng ngày càng hoài niệm.
Cho nên thường chỉ có thể chọn một trong hai diện mạo kinh tế mới tinh
và giữ lại văn hóa truyền thống.
Bùi Thi nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, trò chuyện với Andy rất
nhiều đề tài về âm nhạc và văn hóa. Anh ta cũng biết được cô chỉ đi công tác với cấp trên đến Anh, rất nhanh sẽ rời khỏi đây.
“Thật đáng tiếc, nếu như cô ở đây thì tốt rồi.” Vẻ mặt anh ta tiếc
nuối lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật, “Như vậy thì tôi có đủ thời gian để
khiến cô làm bạn gái tôi.”
“Anh cảm thấy thời gian một tuần không đủ nhiều sao?”
“Ặc?”
Cô không nói nữa, chỉ đưa ánh mắt chuyển dời từ cửa sổ đến người anh
ta trong bóng tối. Anh ta hé miệng, yên lặng một hồi lâu: “Cô… thật sự
muốn làm bạn gái tôi?”
“Nếu như anh không phải nói giỡn.”
Anh ta giống như bị người ta nện vào đầu một cú, làm sao cũng không
sống lại. Lúc này bọn họ cũng đã đến khách sạn cô ở. Anh ta vốn định để
cô xuống xe xong rồi mình lại ngồi xe taxi rời đi, nhưng khi thấy cô
xuống xe, anh ta lại nhảy ra theo: “Cô Bùi, cô nghiêm túc hả?”
“Anh muốn tôi lặp lại mấy lần đây.”
Mặc kệ là nói thế nào, nhất định phải yêu đương mới có thể viết được
nhạc. Andy này khiến người ta cảm thấy không tệ, hai người thử phát
triển một chút xem sao.
Cô vừa nghĩ như vậy, vừa dẫn anh ta vào khách sạn: “Nơi này không dễ thuê xe, tôi về lên mạng thuê một chiếc xe cho anh.”
Bọn họ cùng đi đến trước cửa phòng cô, cô quay đầu nói: “Anh ở đây đợi tôi, tôi đặt xong sẽ ra.”
“Được.”
Cô lấy ra thẻ phòng cà vào, sau đó đẩy cửa ra, mới vừa bước chân vào
một cái đã bị tình cảnh bên trong dọa sợ: Giám đốc một khâu trong công
ty đang ngồi bên cạnh lo lắng gọi điện thoại; Hạ Thừa Tư dường như mới
vừa đứng lên khỏi ghế, vừa mặc áo măng tô vừa bước về phía cửa phòng.
Anh và Bùi Thi nhìn thẳng vào nhau, cũng nhìn thấy Andy phía sau cô,
trong chốc lát căng thẳng, anh lạnh lùng nói:
“Em đã đi đâu vậy hả?”
“Đi xem nhạc hội.” Cô không quên thái độ xa cách của anh đối với mình trên máy bay, vì vậy trả lời cũng không chẳng hề mang theo tình cảm.
“Đây là ai?” Anh nhìn nhìn Andy.
“Andy, bạn trai tôi.”