Đại sảnh trình diễn Kha Na mang kiểu phong
cách bậc thang hơn nghìn mét vuông này là sảnh trình diễn nhạc acoustic
quy mô lớn nhất Châu Á. Trong đại sảnh đặt một khung đàn organ duy nhất
cả thành phố có giá trị hàng triệu bạc, được kiến trúc sư và nhà thiết
kế nhạc cụ nước Đức đích thân chế tạo riêng cho nhà hát.
Đại sảnh vẫn chưa tu sửa xong hoàn toàn,
nhưng trên sân khấu khổng lồ kiểu bậc thang đã được đặt ngay ngắn trống
định âm và bộ gõ. Tất cả chúng vây quanh một cây đàn Piano màu vàng có
nguồn gốc từ nước Áo, để lộ ra chỗ ngồi màu đỏ sẫm trước thiết bị đèn,
giống như có thể chào đón bất cứ giàn nhạc nổi tiếng nhất thế giới đến
đây trình diễn bất cứ lúc nào.
Hạ Na giành đi vào trước Bùi Thi. Cô ta đi xuống từng bậc thang trải thảm, giơ hai cánh tay hít sâu vào, nói ra vẻ thoải mái:
“Em đã nôn nóng muốn trình diễn ở nơi này rồi.”
“Vậy cũng phải chờ thân thể vị hôn phu của em
khỏe lại mới được.” Hạ Thừa Tư nhìn nhìn Kha Trạch chống trán ngồi ở
hàng cuối cùng.
Dường như tinh thần của Kha Trạch không tốt lắm, thỉnh thoảng nhìn về phía Bùi Thi đang thong thả ung dung bước vào.
“Dĩ nhiên, anh yêu, anh phải nhanh khỏe
lên.” Hạ Na trở về ngồi cạnh Kha Trạch, vẻ mặt dịu dàng vuốt ve sống
lưng của Kha Trạch, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Duyệt Duyệt
mang theo đàn violin, “Cô là người mới Hàn Duyệt Duyệt được anh tôi giới thiệu đến có đúng không?”
Tay Hàn Duyệt Duyệt cầm hộp đàn không khỏi hơi siết lại.
“Đúng vậy.”
“Kéo một khúc cho tôi nghe xem.”
Hàn Duyệt Duyệt gật đầu, lấy đàn violin từ trong hộp ra, đồng thời nhìn thoáng qua Bùi Thi, hé miệng, ra ám hiệu
là mình muốn kéo “Carmen” (1). Nhưng Bùi Thi nhẹ nhàng lắc đầu, nói bẳng khẩu hình “Thánh Mẫu Tụng.”
(1) Carmen là một vở kịch opéra Pháp
của Georges Bizet. Lời nhạc của Henri Meilhac và Ludovic Halévy, dựa
trên tiểu thuyết cùng tên của Prosper Mérimée)
Tuy không thể hiểu, nhưng Hàn Duyệt Duyệt vẫn đứng dậy kéo “Thánh Mẫu Tụng.”
Rất hiển nhiên, cô nàng hơi khẩn trương,
vẻ mặt nghiêm túc, gác đàn lên, nhìn thoáng qua Hạ Na và Hạ Thừa Tư, tay cầm vĩ yên lặng gõ vài nhịp, rồi mới bắt đầu kéo đàn.
Đây là bản nhạc violin nổi tiếng có âm
điệu êm ái tao nhã từ đầu đến cuối, cứ việc chầm chậm, nhưng phong cách
lại thánh khiết nghiêm trang, có thấm vào hơi thở tình cảm nồng nàn. Là
khúc nhạc mà khi nhắm mắt lại như có thể thấy được cánh hoa bay múa đầy
trước mắt và đắm chìm trong nước suối ngày xuân.
May là bản nhạc này mở đầu bằng cung G (2) thấp, cho nên lúc bàn đầu hai tay đều giơ rất cao. Cô ta say mê nhẹ
nhắm hờ hai mắt, trong nháy mắt hóa thân từ một con chim nhỏ thành một
thiên nga quý tộc kiêu ngạo. Bắt đầu biễu diễn không bao lâu cô ta liền
hoàn toàn hòa vào âm nhạc, bởi vì khúc nhạc như nước chảy mà cơ thể khẽ
cúi đầu và ngẩng đầu.
(2) G là nốt Sol
Bùi Thi nghĩ, mới vừa rồi Hạ Na kinh hãi không ít, vẫn không muốn lấy một bản nhạc sục sôi kích thích cô ta.
Quả nhiên khúc nhạc dịu dàng này khiến Hạ
Na lơi lỏng không ít. Dù là thế nào thì cô ta là người rất yêu âm nhạc
cũng rất cảm tính, cho nên sẽ nhanh chóng đu đưa theo mỗi một âm tiết
nối liền dễ nghe.
Đến lúc lên cao trào, Hàn Duyệt Duyệt
tương đối nhập tâm ngừng thở, ưỡn ngực, ngón tay đặt trên dây như nhảy
múa. Động tác nghiêng người, đường cong chiếc cổ xinh đẹp lúc ngẩng đầu
và đôi hoa tai màu vàng đung đưa…. giống như là một con thiên nga trắng
sắp tung cánh bay cao.
Kha Trạch từ từ thả tay xuống, nhìn về phía cô ta.
Ngay cả Hạ Thừa Tư cũng khoanh tay gật đầu.
Bùi Thi cười hài lòng.
Quả nhiên cô không chọn lầm người.
Một người bình thường chỉ cần dùng tư thế
tiêu chuẩn kéo đèn violin cũng sẽ trở nên tao nhã bắt mắt. Chứ đừng nói
chi là Hàn Duyệt Duyệt vốn là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp như vậy.
Đối với những cô người mẫu minh tinh trang điểm đậm mặc váy đỏ trễ ngực kia thì rất hiển nhiên một người đẹp nhạc
sĩ sẽ dễ dàng được đàn ông khẳng định hơn.
Bản nhạc vừa kết thúc, tất cả mọi người đều đồng thanh vỗ tay nhiệt liệt.
“Thật không tệ, thiếu tổng, tài giỏi thế
này thì dùng ngay được luôn.” Tiếng vỗ tay của quản lý vẫn không ngừng,
mắt sáng lên nhìn Hàn Duyệt Duyệt.
“Qua được ải của anh tôi cũng chưa đủ.” Không đợi Hạ Thừa Tư trả lời, Hạ Na giành nói, “Phải qua ải của tôi nữa mới được.”
Hành Duyệt Duyệt nhìn vào ánh mắt của Hạ
Na, khiến trong nháy mắt cô ta trở thành con thỏ nhỏ nhu nhược: “Cô Hạ,
cô cảm thấy thế nào?”
Thật ra thì Hạ Na không thích Kha Trạch
nhìn bất cứ cô gái nào lắm, cho dù là mang theo cảm xúc chán ghét cũng
không được. Thế nhưng Hàn Duyệt Duyệt đúng là có bản lĩnh, trang phục và phong cách trình diễn đều có hình bóng của chính cô ta và rất hợp với
cô ta. Hơn nữa cô ta thích dáng vẻ dịu dàng lúc Hàn Duyệt Duyệt trình
diễn, điều đó hoàn toàn khác hẳn với cô gái Kha Thi kia….
Cô gái kia chỉ cần vừa biễu diễn thì nhất
định sẽ hiện lên nụ cười mỉm tự tin đến tự mãn. Thỉnh thoảng mở mắt ra
cũng chỉ sẽ nhìn dây đàn với ánh mắt si mê, tựa như đang quyến rũ người
yêu vậy. Mỗi lần Kha Trạch nhìn thấy cô ta hiện ra biểu cảm như thế thì
sẽ nhìn như si như say. Nhưng sau đó cô ta chưa bao giờ làm gì mờ ám với anh, ngược lại chỉ biết lạnh lùng, châm chọc và xoi mói anh thôi.
Cho anh thấy được lại không để anh có được, cái này căn bản là vờ tha để bắt, thật quá ghê tởm!
Vừa nghĩ đến Kha Thi thì quả thật Hàn Duyệt Duyệt trước mặt thuận mắt hơn nhiều.
Hạ Na không nhìn Bùi Thi lấy một cái, chỉ rộng lượng cười cười với Hàn Duyệt Duyệt: “Tôi quyết định dùng cô.”
“Thật không? Có thật không?” Hàn Duyệt
Duyệt kích động nắm chặt cây vĩ, vui sướng nói với Bùi Thi, “Thi Thi, cô Hạ nói muốn dùng em.”
Chẳng qua Bùi Thi chỉ bình tĩnh cười cười, cũng không trả lời.
Nụ cười trên mặt Hạ Na còn chưa tắt thì bỗng trở nên mất tự nhiên: “… Các người quen nhau?”
“Đúng vậy ạ, tôi là do Thi Thi đề cử cho thiếu tổng.”
Hạ Na bỗng như bị người tát cho một bạt tai, sắc mặt lập tức sa sầm: “Anh, Hàn Duyệt Duyệt là thư ký anh đề cử hả?”
Hạ Thừa Tư nói thản nhiên: “Đúng vậy.”
“Vậy người này em không thể dùng.”
“Tại sao?” Hàn Duyệt Duyệt lập tức kinh ngạc nói, “Không phải mới vừa nói xong rồi sao?”
Hạ Na trầm mặc nhìn Hàn Duyệt Duyệt hồi
lâu, lại nhìn nhìn Bùi Thi ung dung thản nhiên đứng một bên, gằn từng
chữ: “Một kẻ nghiệp dư do một thư ký thương vụ đề cử làm sao có thể
trình diễn ngày đầu tiên nhà hát khai trương chứ?”
Hàn Duyệt Duyệt vội la lên: “Tôi không phải là nghiệp dư, tôi có chứng chỉ đàn violin cấp mười.”
“Có chứng chỉ đàn violin cấp mười thì đã
cảm thấy đủ tư cách đến đây trình diễn sao?” Hạ Na chỉ chỉ đại sảnh rực
rỡ phía sau, “Cô đã tham gia biễu diễn nhạc hội gì? Gia nhập giàn hòa
nhạc gì? Từng phát hành album gì?”
Nhất thời Hàn Duyệt Duyệt cứng họng.
Bỗng tiếng nói ôn hòa của Bùi Thi vang lên.
“Nhưng mà nói muốn đưa người mới lên trình diễn không phải là ý của cô Hạ sao?”
Hạ Na sửng sốt quay đầu lại nhìn Bùi Thi.
Từ đầu đến cuối cô hoàn toàn chưa di
chuyển một bước, chẳng qua lẳng lặng đứng yên phía sau Hạ Thừa Tư, ngay
vị trí tiêu chuẩn của thư ký. Nhưng dáng điệu cô yên lặng nhìn bọn họ
lại hoàn toàn không giống như một thư ký chỉ biết làm việc vặt, ngược
lại giống như kẻ sắp đặt phía sau màn quan sát võ tướng lên sân khấu.
Ánh đèn vàng bình thường chiếu lên mái tóc đen và chiếu sáng bên mặt xinh đẹp của cô.
“Cô Hạ, nói không giữ lời là không tốt. Là tôi tốn không ít công sức mời cô Hàn biễu diễn lần này. Hơn nữa cô ta
không chỉ biết diễn tấu, còn có thể sáng tác.” Khí nói đến chữ “sáng
tác” cô đặc biệt nhấn mạnh.
Một câu hai nghĩa này khiến cho trái tim
Hạ Na thoáng thắt lại. Cô ta mấp máy môi, cất cao âm lượng nói: “Được,
cô đã cho rằng cô ta có năng lực biểu diễn, vậy tôi cần phải kiểm tra
lại cô ta.”
“Xin cứ tự nhiên.” Bùi Thi mở tay.
Hạ Na nhìn về phía Hàn Duyệt Duyệt.
“Tôi kéo một khúc nhạc, cô hợp tấu, phải hoàn toàn kéo giống tôi, sai một âm tôi cũng không dùng cô.”
Hàn Duyệt Duyệt lo lắng nhìn về phía Bùi Thi, Bùi Thi gật đầu an tâm với cô ta. Cô ta đưa đàn violin cầm trong tay cho Hạ Na.
Hạ Na cau chặt chân mày.
Đến tột cùng là phải kéo khúc nhạc gì mới
có thể thoát khỏi Hàn Duyệt Duyệt? Cô ta hoàn toàn không biết bản lĩnh
của Hàn Duyệt Duyệt, nhưng cô ta biết, Hàn Duyệt Duyệt đã kéo “Kỵ Sĩ
Tụng” đến thuộc làu làu rồi.
Nếu như….
Hạ Na cắn răng nhanh chóng đưa cây vĩ lên, liên tục dùng âm rung và giai điệu nhanh trình diễn một đoạn “Kỵ sĩ
tụng” thật dài đã được sửa đổi và biến điệu.
– Nếu như Hàn Duyệt Duyệt từng học thuộc
khúc nhạc này, cô ta sẽ gần như trình diễn theo quán tính, sẽ không có
khả năng không kéo sai.
Quả nhiên động tác Hàn Duyệt Duyệt nhận lấy đàn violin có vẻ hết sức do dự.
Hạ Na cũng hơi khẩn trương nhìn cô ta, nhưng trong lòng hận nhất là cái người trong góc kia.
Rõ ràng đã từng bị trừng phạt một lần rồi
lại còn không biết hối cải, không biết liêm sỉ, cứ giống như con gián cứ bò trở lại…. Cô ta lại mơ tưởng muốn cướp bất cứ thứ gì của mình ư!
Hàn Duyệt Duyệt gác đàn violin lên, nhẹ
thở vài hơi, lại kéo theo giai điệu của Hạ Na diễn tấu. Nhưng cũng không lâu sau, đến bước ngoặt cao trào, cô ta lại theo thói quen muốn trình
diễn “Kỵ Sĩ Tụng” nguyên bản, lại bỗng nhìn thấy Bùi Thi nói bằng khẩu
hình: “B” (B là nốt Si)
Động tác Hàn Duyệt Duyệt thoáng ngừng lại, bấm nốt B sau đó toàn bộ mấy âm tiết kế tiếp đều giáng xuống phân nửa,
mà còn trình diễn hết cả bản nhạc chẳng hề sai sót.
“Tôi không kéo sai chứ?” Hàn Duyệt Duyệt bỏ cây vĩ xuống, lau mồ hôi.
Hạ Na cắn cắn môi.
Cô gái này quay về trả thù, cô ta đã sớm có chuẩn bị.
“Chính giữa vẫn bị ngắt đoạn, nói rõ là cô còn chưa thành thạo. Dĩ nhiên tôi cũng không phải là người nói không
giữ lời.” Cô nhìn Kha Trạch một cái, lại nhìn về phía Bùi Thi, nói từng
câu từng chữ, “….. Chỉ cần cô thể giành được giải vô địch cuộc thi đàn
violin toàn quốc một tháng sau thì tôi sẽ dùng cô.”
Người ở đây cũng không khỏi yên lặng một hồi.
Cuộc thi âm nhạc cả nước là cuộc thi vạn
người tranh tài, một nửa dựa vào thực lực, một nửa dựa vào vận may, vốn
rất khó đoạt giải. Huống chỉ cho một lần cơ hội, điều này thật sự hơi
làm khó người khác.
Tất cả mọi người nhìn về phía Bùi Thi.
Gần như là không hề suy tư, Bùi Thi khẽ mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
Hạ Na không khỏi sững sờ.
Vốn là cô ta nói như vậy cho rằng Bùi Thi
sẽ từ chối, để cô ta trì hoãn thời gian nghĩ cách ngăn cản khác. Nào ngờ Bùi Thi lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Dĩ nhiên, chẳng phải là một mình Hạ Na kinh ngạc, ngay cả Hạ Thừa Tư cũng hiện ra vẻ mặt vô cùng thích thú.
“Yêu cầu này thật ra cũng không quá đáng.
Làm người đại diện kiêm bạn bè của Hàn Duyệt Duyệt, tôi cảm thấy được
nếu như cô ta có thể giành được giải nhất trong cuộc thi âm nhạc, sau
này lên sân khấu trình diễn cũng sẽ có ưu thế hơn là thân phận người
mới. Có điều nếu trước đó nhà hát Kha Na cũng chưa khai trương, tôi nghĩ muốn thuê một phòng luyện tập ở đây, coi như là là phúc lợi cho người
mới của Kha Thị. Không biết cô Hạ nghĩ như thế nào?”
Một lần nữa Hạ Na lại cứng họng.
Cô ta hoàn toàn không biết Bùi Thi đang
suy nghĩ điều gì. Thuê phòng luyện tại nhà hát, chẳng phải là mọi hành
động đều bị cô ta giám sát hay sao? Không thể nào Bùi Thi không nghĩ đến điều này, nhưng Bùi Thi vẫn đưa ra yêu cầu kiểu này…
Lúc này Kha Trạch ngồi phía sau bỗng lên tiếng:
“Đề nghị này có thể được.”
Anh ta sửa sang lại cổ áo sơ mi, chậm rãi
nói: “Quả thật Hàn Duyệt Duyệt không tệ, coi như là bồi dưỡng cho người
mới của Kha Thị.”
Cho đến khi bọn họ từ sảnh trình diễn đi
ra ngoài, lúc sắp rời khỏi cổng nhà hát, cuối cùng Hạ Na mới phát hiện
ra cái bẫy trong câu nói của Bùi Thi – Bùi Thi nói nhiều lời như vậy
thật ra mục đích cuối cùng chính là trọng tâm vấn đề nằm ở chỗ “người
mới của Kha Thị”. Trước đây, cô chỉ đề cử Hàn Duyệt Duyệt đến biểu diễn, hoàn toàn không có bất cứ ai từng đồng ý muốn cho Hàn Duyệt Duyệt bước
vào âm nhạc Kha Thị. Cứ như thế, ngược lại Hàn Duyệt Duyệt sẽ đương
nhiên trở thành tay đàn violin của Kha Thị, thậm chí cả Kha Trạch cũng
bị lừa.
Hạ Na lạnh lùng nhìn thoáng qua Bùi Thi.
Hàn Duyệt Duyệt đang mở hộp đàn, Bùi Thi
đang cầm cây đàn violin kiên nhẫn chờ đợi. Dáng vẻ cô ta vẫn là cái kiểu có thừa xuất sắc, cho dù không nói lời nào, trang phục bình thường,
cũng có một loại ma lực khiến cho người ta không thể không chú ý.
Không, cô gái này có làm hết lần đến lần
khác cũng không được việc gì lớn. Hàn Duyệt Duyệt chỉ là người mới,
trình diễn không đặc sắc, hoàn toàn không thể so sánh với Kha Thi. Mà
Kha Thi…..
Hạ Na lại nhìn vào bàn tay trái Bùi Thi
đang nắm lấy đàn violin một lần nữa. Cô ta nắm chặt túi túi xách hàng
hiệu trong tay, hai tay khoác vào cánh tay Kha Trạch, nói dịu dàng:
“Trạch, chân anh còn chưa khỏe, phải cẩn thận một chút.”
Vẻ mặt nữ quản lý bên cạnh hâm mộ nhìn bọn họ: “Cô Hạ và cậu Kha không chỉ là trai tài gái sắc, tình cảm lại thắm
thiết, thật là khiến người ta rất hâm mộ.”
Hạ Na cười cười, tựa đầu vào vai Kha
Trạch: “Trước kia tình cảm của bọn tôi ở nước Anh cũng rất thắm thiết.
Không biết vì sao em gái của anh ấy lại kỳ lạ rời khỏi nhà trốn đi mất
tích. Khoảng thời gian kia Kha Trạch còn rất đau lòng. Có điều là tôi cố gắng khuyên giải anh ấy, mỗi ngày đưa anh ấy đi giải sầu, nên anh ấy
nhanh chóng thoát khỏi đau buồn. Lúc ấy chúng tôi mời được quản gia
người Anh quản lý nhà bên kia, dự định sau này sinh con ra sẽ thuận tiện để cho ông ấy làm giáo viên dạy tiếng Anh cho chúng, thuận tiện học
thêm tiếng Anh Cockney (3).”
(3): Tiếng Anh Cockney là loại tiếng Anh đặc thù của Đông London thì cũng khó như người Việt nghe tiếng Nghệ An.
“Ôi, thật tuyệt vời.”
Gần như Hàn Duyệt Duyệt và nữ quản lý nói
đồng thanh với nhau. Hàn Duyệt Duyệt còn mang vẻ mặt si mê nhìn về phía
Bùi Thi: “Quản gia người Anh, tiếng Anh Cockney, em không còn sức đề
kháng với xã hội thượng lưu của nước anh nữa rồi!”
Bùi Thi cúi đầu đặt đàn violin và vĩ vào
hộp đựng: “Tiếng Anh Cockney là giọng mà giai cấp công nhân Luân Đôn sử
dụng, người được giáo dục cao cấp sẽ không nói thứ tiếng Anh đó. Gu của
cô Hạ quả nhiên là vượt xa người thường.”
“À, nhưng mà không phải Phùng Tiểu Cương đã từng nói trong phim là “quản gia Anh giỏi nhất, tiếng Cockney chuẩn nhất” hay sao?”
“Phùng Tiểu Cương biên soạn lời thoại không có khảo sát thực tế.”
“…. Thi Thi sao chị biết những thứ này?”
“Xem báo chí thấy thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Hàn Duyệt Duyệt gật đầu
cái hiểu cái không, vẻ mặt lại nhìn về phía Hạ Na, “Hạ Na lớn tuổi hơn
em nhưng da thịt lại láng mịn vô cùng, giống như là búp bê SD (4) vậy….
Em dù có trang điểm kỹ thì khóe mắt cũng có nếp nhăn mỏng, hu hu, em
muốn đi tiêm Boxtox xóa nếp nhăn.”
(4) Búp bê SD: SD là viết tắt của từ
“Super Dollfire”, do công ty Volks của Nhật sản xuất, loại búp bê này
được làm chủ yếu để bán cho các nhà sưu tầm, chúng được làm từ
polyurethane – một loại nhựa cứng, dày đặc và trống rỗng như sứ, cao hơn và nặng hơn so với búp bê của các nước phương Tây.
Bùi Thi đậy kín hộp lại, đưa cho Hàn Duyệt Duyệt.
“Trên mặt con người có hơn bốn mươi cơ,
phần lớn cũng không thể khống chế theo ý thức. Boxtox sẽ khiến cơ tê
liệt, khiến người ta nhìn không ra được vẻ mặt đang có cảm xúc gì. Kể từ đó, không chỉ là em có thể có đượng gương mặt búp bê SD, mà cón có thể
có được vẻ mặt búp bê cương thi SD.”
Hàn Duyệt Duyệt thoáng ngớ ra, rồi nắm tay Bùi Thi ra sức lắc lắc: “Thi Thi chị là người phụ nữ không có lòng đồng cảm, miệng lưỡi sao độc địa vậy chứ!”
Đã là cuối hè đầu thu, ánh nắng gay gắt cuối hè như thiêu đốt khắp mọi nơi.
Gió bấc thổi qua, khiến cho hơi nóng như
một làn sóng nhiệt, mặt cỏ xanh biếc bị phơi đến héo úa rũ rượi. Hạ Thừa Tư và Ngạn Linh ở ven đường chờ tài xế lái xe đến. Anh không thích mùa
nóng, lông mày gọn dài ưa nhìn khẽ cau lại, nhưng mắt thỉnh thoảng liếc
nhìn Bùi Thi ở phía xa đang bị Hàn Duyệt Duyệt nắm cánh tay lắc lắc.
Ngạn Linh nhìn nhìn Hạ Thừa Tư, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi lúc Hàn Duyệt Duyệt kéo đàn violin, Bùi Thi nhắc nhở
không ít cho cô ta, nhìn dáng vẻ nói cô không hiểu về âm nhạc là khiêm
nhường rồi.”
Hạ Thừa Tư lấy điện thoại ra xem thời gian một chút: “Cô ấy không nói không hiểu âm nhạc, chỉ nói là không hiểu nhạc cụ.”
“Tính cách của cô ta rất lạnh lùng, quả thật không thích hợp chơi nhạc cụ.”
Qua hồi lâu Hạ Thừa Tư mới chậm chạp trả lời một câu: “Nói dối.”
“Hả? Nói dối?”
Hỏi lại lần nữa nhưng Hạ Thừa Tư không trả lời, chỉ nhìn về phía bãi đậu xe. Ngạn Linh rất tò mò, nhưng không dám
hỏi tiếp nữa, chẳng qua Bùi Thi như muốn nhìn thấy chút kết quả gì đó từ nơi cô.
Lúc này xe đã đến, Bùi Thi và Hàn Duyệt Duyệt cũng tăng nhanh bước chân đi đến.
Vệ sĩ mở cửa xe cho Hạ Thừa Tư, Hạ Thừa Tư không quay đầu lại ngồi thẳng vào trong, cũng ra lệnh cho tài xế bật
điều hòa đến mức tối đa. Sau khi xe lái đi, Hàn Duyệt Duyệt rất muốn nói gì đó, nhưng trong xe lại hoàn toàn tĩnh mịch khiến cô ta thiếu hụt can đảm muốn đánh vỡ không khí yên lặng này.
Không bao lâu sau, Hạ Thừa Tư đưa lưng về chỗ ngồi phía sau, giọng nói trầm ấm: “Thư ký Bùi.”
“Sao ạ?” Bùi Thi cố gắng trấn định đáp lời.
Hạ Thừa Tư nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm
trầm tĩnh dưới lông mi thật dài: “Thật ra thì cả đời Einstein cũng kéo
đàn violin, nhưng không có mấy người biết, em biết tại sao không?”
Bùi Thi hơi khó hiểu, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói: “Bởi vì ông ta là nhà khoa học.”
“Thành tựu lớn nhất trong cuộc đời ông ta là
viết ra thuyết tương đối và đưa ra công thức phương trình năng lượng –
khối lượng.” Hạ Thừa Tư quay về phía cô: “Nhưng mà rất châm chọc là
phương trình này cũng khiến cho loài người phát minh ra vũ khí hạt nhân, cho nên mọi người nhớ đến ông ta.”
Tim Bùi Thi bỗng nhói lên.
Có phải chi tiết kia đã bị Hạ Thừa Tư nhìn thấy hay không?
Mới vừa rồi đám người đi ra ngoài quá
nhanh, Hàn Duyệt Duyệt đến ngoài cửa mới tìm được cơ hội cất đàn violin. Khi Hàn Duyệt Duyệt mở hộp đàn, cô giúp đỡ cầm lấy cây đàn một chút.
Lúc nãy ở sảnh trình diễn cô đã cầm cây vĩ, thời điểm cầm vĩ cô cũng đặc biệt chú ý không dùng tư thế chuyên nghiệp, nhưng giờ phút đó tất cả
mọi người đều đang bận chuyện riêng, cô lại buông lỏng cảnh giác, đưa
đàn violin kẹp ở giữa phía cánh tay phải và eo bên phải một chút theo
bản năng.
Động tác này là tư thế cầm đàn tiêu chuẩn
khi nghệ sĩ đàn violin vào vị trí. Người am hiểu chút ít về âm nhạc đều
biết, cũng không phải là chuyện lớn gì. Mấu chốt là ngay lúc cô vừa kẹp
cây đàn lại phát hiện Hạ Thừa Tư đang nhìn mình, cô đặt đàn xuống theo
phản xạ có điều kiện như có tật giật mình.
Nghĩ đến đây cô vừa hối hận vừa buồn bực, muốn đập đầu vào cửa sổ xe chết cho rồi, nhưng vẫn nói điềm nhiên như không:
“Tôi lại cảm thấy điều đó và vũ khí hạt
nhân không liên quan gì cả. Đơn giản là trên phương diện khoa học ông ta có thể lật đổ tín ngưỡng của Newton, nhưng trên phương diện đàn violin
lại không thể vượt qua Paganini, cho nên không ai biết ông ta kéo đàn
violin.”
Một hồi lâu, Hạ Thừa Tư mới đưa lưng về phía cô thuận miệng đáp.
“Vậy sao.”
Bùi Thi ngừng thở.
Điều này có thể xem như Hạ Thừa Tư đang thăm dò cô và ám chỉ cô. Nếu như cô quá kích động sẽ khơi ra tai họa sao?
Nhưng mà tuy em gái anh là người của giới
âm nhạc nhưng bản thân anh chưa chắc hiểu rõ về âm nhạc như vậy. Khẳng
định anh cũng không thể xác định được thân phận thật sự của cô, nếu
không từ đầu cũng sẽ không để cô vào công ty của anh.
Dù sao trước đây ở Anh, anh thuộc về dạng
ngoan ngoãn ngày ngày đi làm, học tập chăm chỉ, hoàn toàn không phải là
người trong đám cô chiêu cậu ấm ngợp trong vàng son của Kha Trạch. Tuy
học cùng trường với cô nhưng chưa từng giáp mặt nhau nói vài câu.
Trong ấn tượng chỉ có một lần thế này….
Bảy năm trước.
Luân Đôn, nước Anh.
Bầu trời cuối thu ẩm ướt đầy mây, tấm
poster vùng ngoại ô viết to chữ “Please remember those who don’t return” dính đầy nước mưa trước và sau ngày Lễ Chiến Sĩ Trận Vong. Trong thành
phố, tất cả người dân Anh đều mặc chính trang màu đen trên đường phố,
trước ngực cài một bông hoa poppy nhỏ nhụy đen cánh đỏ để truy điệu cho
những vong linh của liên quân Anh đã chết trong đại chiến thế giới. (Hãy nhớ đến những người không trở về.)
Trong khu dân cư bốn, Kha Thi cũng đang thương tiếc một đống giấy trên mặt đất.
Hạ Na điên dại quỳ gối bên giường, rượu đỏ trong tay đổ ra ngoài dính lên chồng giấy kia.
“Cô xem thử anh cô đi, tối hôm nay anh ta
muốn đến Party ở Mayfair để gặp con ả kia, tôi gọi điện thoại tố cáo với mẹ anh ta, cô đoán xem mẹ anh ta nói gì?”
Khi Thi nhìn đống luận văn vô tội và cái tên Kha Trạch nằm trên đó rồi thở dài một hơi.
Phần luận văn này đã hành hạ cô đủ rồi, số chữ cũng không nhiều, còn phải ghi nội dung thảo luận của tổ vào. Kha
Trạch hoàn toàn không lên lớp, cô phải tìm số điện thoại bạn học nước
ngoài của anh, nói rất lâu đối phương mới nhớ ra ai là Kha Trạch. Cô nói cho bọn họ biết Kha Trạch đang bị ung thư nằm viện, mới khiến bọn họ
động lòng cho cô mượn văn bản thảo luận. Chiến đầu hăng hái một ngày một đêm, cuối cùng cô mới viết xong mấy ngàn chữ đóng thành quyển sách. Vậy mà Hạ Na lại xông vào phòng làm hỏng hết tất cả.
Kha Thi nhặt lên đống luận văn bị vò nát vứt đi, rồi quay lại máy vi tính in ra một lần nữa.
Hạ Na đã say lắm rồi, nói chuyện cũng mơ
hồ không rõ: “Cô xem đi, tôi đã uống sạch rượu ngon mấy trăm nghìn của
nhà anh ta…. Vậy mà anh ta lại chẳng chút đau lòng, anh ta còn tặng cho
con ả kia Hermes… Hức, tôi nói với mẹ anh ta, anh ta tặng cho con ả kia
Hermes, cô đoán xem mẹ anh ta nói gì, nói tôi ráng nhịn đi….”
Kha Thi không muốn cho ý kiến đánh giá gì với chuyện này.
Kha Trạch và bạn bè đến quán bar tán gái,
đồng thời cùng nhìn trúng một cô nàng xinh đẹp. Cô nàng xinh đẹp kia lựa chọn Kha Trạch đẹp trai giàu có trước, nhưng biết Kha Trạch có bạn gái
là Hạ Na, nên bắt đầu giở thủ đoạn châm ngòi chia rẻ tình bạn giữa hai
người, muốn để Kha Trạch đố kỵ. Kha Trạch trọng tình nghĩa anh em, tặng
cô gái đẹp lại cho anh bạn, cũng nói: “Cô nàng này thật có thể sẽ là
loại dây dưa, cậu chơi xong thì đá cô ta đi.” Anh bạn kia nghe xong
không hề khách sáo liền thắm thiết với người đẹp. Một tuần sau Kha Trạch biết được vậy mà hai người này lại bắt đầu yêu đương, nhất thời tức
giận đến khủng khiếp. Trở về nói chuyện này với Hạ Na, còn hỏi Hạ Na “Em có cảm thấy tên này không đủ nghĩa khí anh em không.”
Hạ Na biết Kha Trạch luôn ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm, nên lựa chọn không quan tâm gì hết. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta chính miệng nói với mình như vậy. Thế là vừa khóc vừa nháo
mấy ngày trời. Cuối cùng Kha Trạch không chịu được đành nhận lỗi. Có
điều Hạ Na tự ái cao, không chịu thôi còn đi nói khắp nơi, cuối cùng
thậm chí là nói luôn với Kha Thi lâu lâu ghé đến chơi. Kha Thi nghe xong cũng không giận lắm, chỉ thản nhiên hỏi Kha Trạch một câu: “Anh ra
ngoài tán gái cũng thôi đi, còn đi nói với bạn gái mình như vậy thích
hợp sao?”
Vẻ mặt Kha Trạch bình thản: “Anh đã sớm nói với Hạ Na là anh không yêu cô ta, là mẹ anh muốn bọn anh quen nhau.”
Kha Thi nói hờ hững: “Đến khi anh có thể chống đối lại với mẹ anh được rồi nói sau.”
Sau đó, Kha Thi ở nhà viết luận văn giúp
Kha Trạch cho đến lần ghé thăm này. Hạ Na đã say đến mức chẳng ra dáng
vẻ gì nữa. Cô ta tựa vào mép giường, đôi mắt sáng tràn đầy nước mắt.
“Cô nói xem, có phải anh ta không hề yêu
tôi chút nào không…. Có đôi khi tôi cảm thấy anh ta còn quan trọng cô
hơn cả tôi. Ngày đó sau khi cô đi hỏi anh ta, anh ta lại tức tối khủng
khiếp với tôi, chất vấn tôi tại sao lại nói với cô, sau đó đạp cửa bỏ
đi, đến bây giờ còn thường xuyên không về nhà….”
Sau khi nộp luận văn giúp Kha Trạch xong, Kha Thi đi đến Mayfair, cô muốn hỏi Kha Trạch xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Đây là khu vực cho thuê đắt đỏ nhất Luân
Đôn cho đến thế giới, phần lớn sản nghiệp được khai phá từ giữa thế kỷ
thứ mười bảy đến giữa thế kỷ thứ mười tám, tập trung số lượng lớn cửa
hàng xa hoa và nhà hàng xa xỉ.
Sau một trận mưa, trên đường chật kín đèn xe sáng lóa.
Bên trái là khu phố mua sắm phồn hoa huyên náo, bên phải là khu nhà đá đỏ tường trắng kiểu Châu Âu. Bệ cửa sổ
trắng ngà trồng hoa đỏ chót, trước cửa treo làn hoa cỏ màu xanh biếc.
Nhớ thuở xưa quý ông người Anh mặc khoác dài màu đen, đầu đội mũ top
hat, cầm cây dù đi băng qua đường phố xa hoa. Tất cả ở trước mắt trong
sắc trời mưa dầm mù mịt như một bức tranh kinh điển.
Song điểm không hợp với tất cả cảnh sắc ở
đây chính là một đám du học sinh trẻ tuổi Châu Á trước cửa một câu lạc
bộ nổi tiếng. Quần áo bọn họ đắt tiền, tay kẹp thuốc, chậm rãi nói tiếng nước ngoài như trong mắt không có ai.
Đám người đó chính là radar của Kha Trạch, chỗ nào có bọn họ thì thường là có Kha Trạch.
Kha Thi đi đến, vốn muốn hỏi thăm Kha
Trạch ở đâu thì lại nghe một cô gái cười lớn lên: “Vậy mà Hạ Thừa Tư lại là anh chàng bartender vừa rồi ư? Tại sao anh ta lại đi làm ở đây, hôm
nay lại là chủ nhật nữa.”
Cô gái khác vội gật đầu: “Nghe nói anh ta
không chỉ làm một công việc này, chị tôi làm việc cao cấp ở Barclays,
nói năm ngoái nghỉ hè Hạ Thừa Tư còn đến chỗ bọn họ nộp đơn, ông chủ rất thích anh ta nhưng vẫn từ chối. Cô biết ngân hàng cũng không nhận làm
việc hè, cho nên sau đó anh ta đi tìm bọn anh Long giới thiệu vào đây.”
“Giống như anh ta rất thiếu tiền vậy, còn
làm nhân viên chào hàng cho Apple nữa, lần trước tôi đi với bạn bè qua
bên Bond Street cũng từng gặp anh ta. Cô nói xem, là cha anh ta bỏ mặc
anh ta hay là nhà anh ta không ổn rồi.”
“Chắc là nhà anh ta không ổn rồi. Cô không nghe nói sao, sau khi anh trai anh ta tiếp quản Thịnh Hạ thì tình hình
thị trường chứng khoán rất tệ hại. Thật ra nếu như không phải bình
thường anh ta kiêu căng như vậy, hiện tại cũng không phải phải chịu cảnh bi thảm đến thế này. Bình thường rủ anh ta đi chơi anh ta hoàn toàn từ
chối. Ở trường cũng chỉ có qua lại với đám người ngoại quốc. Bọn Frank
đã ghét anh ta từ lâu, bây giờ đã đi vào trêu chọc anh ta rồi.”
“Vậy chúng ta cũng không thể bỏ qua trò hay, mau vào xem đi.”
Kha Thi không có cơ hội xen mồm vào, đám cô gái kia đã đi vào câu lạc bộ.
Nơi như quán bar đêm từ trước đến giờ luôn tụ hệ động vật hệ thị giác, chỉ cần trang phục bắt mắt thì không ai sẽ
chú ý bạn thật sự trông ra sao. Kha Thi mặc quần áo màu đen, thật sự rất bình thường ở nơi tụ hội thế này. Có điều không ít người nhận ra cô là
em gái của Kha Trạch, trên đường đi luôn gặp được người liên tiếp chủ
động chào hỏi cô. Trong đó không thiếu mấy cô gái giày hồng tóc vàng nổi loạn xinh đẹp và mấy anh chàng đẹp trai mặc đồ da báo nhưng đánh phấn
lót.
Trong đám người trang điểm đẹp đẽ ở đây, Hạ Thừa Tư mặc áo sơ mi trắng đơn giản trước quầy bar lại nổi bật khác thường.
Mặt anh thản nhiên lần lượt pha chế rượu,
thành thạo cho thêm chút lửa trên ly B52 ba màu, thỉnh thoảng trả lời
với đồng nghiệp người Anh bên cạnh. Hoàn toàn không nhìn đến đám con nhà giàu có trêu chọc trước quầy rượu.
Vào thời điểm người khác không chú ý, anh
chàng Frank cao lớn dẫn đầu đi đến, rót siro agave (4) vào trong ly B52
của Hạ Thừa Tư, sau đó cầm lên uống một hớp, xì một tiếng khinh miệt:
“Mẹ nó, đây là thứ gì, mày có biết pha rượu không hả?”
(4): Siro Agave hay còn gọi Agave Nectar: Loại mật này chiết xuất từ nước của loại cây Agave, một loại xương rồng, phổ biến ở Mexico. Nước ép hoặc nhựa cây Agave được đun nóng từ từ ở nhiệt
độ thấp cho đến khi thành một loại syrup. Nó ngọt hơn đường, tương tự
như mật ong, nhưng mùi vị không nồng và đặc trưng như thế. Đồng thời nó
không có vị đắng khi nếm như các loại đường hóa học khác. Loại mật này
có thể dùng cho người ăn kiêng.
Nghe thấy tiếng anh ta la lên, người pha
rượu bên cạnh cũng quay lại. Sau đó Frank hắng giọng nói tiếng Anh bằng
một giọng rất nặng: “It tastes like a shit!” (Nó như cức vậy!)
Hạ Thừa Tư nhìn anh ta một cái không hề sợ hãi, tiếp tục làm việc của mình.
Mấy người Anh nhận lấy ly rượu kia, uống
một hớp, lại nhìn thoáng qua Hạ Thừa Tư với ánh mắt do dự. Hạ Thừa Tư
nhận lấy ly rượu kia, lại pha lần nữa. Nào ngờ anh vừa pha chế xong một
ly, Frank lặp lại chiêu cũ, vừa ồn vừa nháo.
Đến đây ngay cả người Anh cũng hiểu là
Frank đang cố ý làm khó Hạ Thừa Tư, bảo Hạ Thừa Tư hãy giải quyết ân oán cá nhân lúc trước với bọn họ.
Hạ Thừa Tư đi ra, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn gần như trong suốt: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Ha ha, hay cho một quý công tử nghèo khó
co được giãn được. Nếu không phải mày dụ dỗ Cherry thì ông đây cũng sẽ
có chút ngưỡng mộ mày.” Vẻ mặt Frank cười vô lại nhìn anh, “Sao hả,
trong nhà thất bại hết tiền rồi à? Bây giờ phải chạy đến mấy chỗ này làm chuyện lặt vặt, kế tiếp không phải là muốn đi làm trai bao chứ hả?”
Một anh chàng cao gầy bên cạnh đẩy Frank
một cái: “Đâu ra, trai bao cũng phải có năng lực chinh phục phụ nữ mới
được chứ. Nó à, sợ rằng chỉ có thể đóng phim cấp ba đồng tính luyến ái
thôi.”
Frank sửng sốt rồi lập tức cười phá lên
với những người kia. Mấy cô gái cũng theo sang đây xem trò vui lại mang
vẻ mặt hơi lúng túng — Ngoài miệng các cô xấu anh, nhưng phải nói là nếu chưa từng lén ngưỡng mộ anh thì tuyệt đối là lời nói dối.
Kết quả là Hạ Thừa Tư chỉ nhếch khóe miệng cười khẩy rồi quay người bỏ đi.
Frank bị ngó lơ thẹn quá thành giận, bắt
lấy cổ áo Hạ Thừa Tư muốn lôi anh quay lại. Nhưng anh ta còn chưa đụng
được đến Hạ Thừa Tư, ngược lại Hạ Thừa Tư quay đầu lại lạnh lùng nhìn
anh ta.
“Buông tay.”
—– Người nói ra lời này cũng không phải là Hạ Thừa Tư, mà là một cánh tay mảnh mai đặt trên cánh tay tráng kiện của Frank.
Mọi người quay đầu lại.
Trong ánh đèn mờ ảo chiếu xuống gương mặt
cô gái trước mắt. Cô để mái tóc ngang tai màu đen, đuôi tóc hơi cúp vào
trong, nhẹ ôm lấy khuôn mặt thon thả. Phối với đôi môi đỏ mọng là đôi
mắt đen nhánh lạnh lùng.
Nữ sinh này không hề xa lạ với bọn người kia. Nhưng đối thoại trong khoảng cách gần như vậy cũng là lần đầu tiên.
Nếu nói nhà họ Kha xem trọng cô, nhưng bọn họ lại để cô và em trai cô ở tại khu ngoại ô sáu của Luân Đôn; Nếu nói
nhà họ Kha không xem trọng cô, nhưng tuy cô là con gái nuôi vậy mà cũng
sửa theo họ của nhà đó, hơn nữa đi học cũng là đại học giỏi nhất. Vấn đề càng khiến người ta khó hiểu chính là Kha Trạch hoàn toàn không để cho
ai nói đến tên của cô, thời điểm ở cạnh cô lại chìu chuộng vô cùng…. Vẫn không thể hiểu được cuối cùng cô và Kha Trạch là quan hệ gì. Cho nên
thái độ của Frank cũng mềm mỏng đôi chút, nói thăm dò:
“À, hóa ra là quý cô Kha Thi, sao không đi chung với anh trai em?”
Kha Thi hoàn toàn chẳng thèm để tâm, chỉ lấy ngón trỏ gõ lên tay Frank, gằn từng chữ.
“Tôi nói anh buông anh ta ra, anh điếc à.”
Những người bên cạnh đều kinh ngạc đến chết lặng.
Đôi mắt tí hí của Frank lập tức trợn lên
to bằng người bình thường, tay kéo Hạ Thừa Tư cũng hơi run lên. Gần như
tất cả mọi người đều lo sợ rằng một giây sau anh ta có thể ra tay đánh
người. Nhưng Kha Thi vẫn nhìn anh chằm chằm, không chỉ không hề sợ hãi,
còn cất cao giọng nói:
“Anh không nghe thấy lời của tôi sao? Buông anh ta ra, sau đó cút đi.”
Kỳ tích đã xảy ra.
Frank thở ra một hơi, rồi lại thật sự buông tay, dẫn theo đám bạn bè của anh ta cút đi.
Anh ta vừa mới rời khỏi, người Anh và các
cô gái trước quầy bar đều kích động vỗ tay. Có điều là quán bar quá ồn,
tiếng vỗ tay đã bị tiếng nhạc nhấn chìm.
Hạ Thừa Tư nhìn bọn họ rời đi, nhưng lại
không hề tỏ lòng biết ơn, quay đầu lại cười nhạt với Kha Thi: “Mùa thu
ngay cả ong vò vẽ cũng không đốt người, nhưng cô Kha vẫn danh bất hư
truyền đốt người ta đến sưng cả đầu.”
“Thấy anh đáng thương mà thôi, đừng tự xem mình quá quan trọng.” Kha Thi ném lại những lời này rồi bỏ đi.
Sau nhiều năm cứu giúp Hạ Thừa Tư, Bùi Thi cũng sẽ hơi hoài niệm nhiệt huyết lúc thiếu niên.
Cho đến khi câu lạc bộ kia cộng thêm sòng
bạc đối diện trở thành sản nghiệp của tập đoàn Thịnh Hạ, cô mới biết
được tinh thần chính nghĩa lúc đó của mình quả thật chính là trò khôi
hài — Hạ Thừa Tư làm pha chế rượu trong câu lạc bộ, làm chào hàng cho
Apple, thật ra chỉ là khảo sát thực tế để chuẩn bị cho việc thu mua
trong tương lai.
Nếu như bởi vì lúc đó nhất thời kích động
khiến anh hoàn toàn nhớ rõ cô, để đến hôm nay sau nhiều năm lại nhận ra
được thân phận của cô, vậy cô có nằm mơ cũng sẽ bị bản thân chọc tức đến tỉnh lại.
Có điều chỉ cần anh không vạch trần cô, cô quyết sẽ không nói nhiều một chữ.