Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Chương 8: Q.3 - Chương 8: CHƯƠNG 8




Dù trái tim của anh hùng có bị thời gian mài mòn, vận mệnh làm suy yếu nhưng ý chí chúng ta vẫn kiên cường như trước. Nó luôn kiên trì phấn đấu, khám phá, kiếm tìm mà không dễ dàng khuất phục -- Tennyson.

-----------

(1)

Đối với vụ việc Mori thu mua Thịnh Hạ lần này, ban đầu Hạ Thừa Tư có ba kế hoạch.

Kế hoạch C, phát hành công trái trên phạm vi lớn, tăng giá cổ phiếu, đánh lâu dài với Mori. Kế hoạch này có hệ số an toàn cao nhất nhưng tổn thất đối với Thịnh Hạ cũng rất lớn. Một khi áp dụng, sinh lực cả tập đoàn sẽ bị tổn thương nặng nề ít nhất là năm năm.

Kế hoạch B, sử dụng chính sách phản thu mua nâng giá vốn lên, lại lợi dụng truyền thông toàn cầu đăng tin để mọi người biết tuy giá cổ phiếu Thịnh Hạ sụt xuống nhưng Mori vẫn có hứng thú thu mua. Như vậy mọi người sẽ đổ xô nhau mua cổ phiếu Thịnh Hạ, kể từ đó giá thu mua Thịnh Hạ sẽ cao đến mức Mori không cách nào mua được. Kế hoạch này rất an toàn lại không có tổn thất, vốn là sách lược Hạ Thừa Tư muốn chọn dùng nhất. Nhưng sau khi biết thân phận của Sâm Xuyên Quang, anh biết được kế hoạch của Mori là quyết mua cho bằng được. Một khi giá cổ phiếu Thịnh Hạ khôi phục lại bình thường, nhất định bọn họ sẽ trở lại xâm lược. Sau này bọn họ chuẩn bị đầy đủ hơn, chẳng biết tương lai sẽ ra sao.

Cho nên cuối cùng anh vẫn chọn thi hành kế hoạch A.

Vừa bắt đầu anh đã nhận ra mình đang đi một nước cờ vô cùng nguy hiểm. Bởi vì đến cùng là bên phía Mori có bao nhiêu tài chính anh cũng không nắm rõ. Anh tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu bối cảnh của Sâm Xuyên Đảo Trì Dã, phát hiện ra ông ta là một người tính tình tàn nhẫn. Tuy gia tộc của bọn họ là xã hội đen nhưng lại có một loại tôn nghiêm của danh môn quý tộc. Xem lịch sử nhà Sâm Xuyên không tiếc trả giá để trả thù đủ mọi kẻ thù, Hạ Thừa Tư đã hoàn toàn chắc chắn trong lòng rằng người này rất đáng sợ. Nhưng ông ta không rành kinh doanh, nên không tự mình điều khiển công ty, cũng sẽ không có được số tiền to lớn để dễ dàng nuốt trọn Thịnh Hạ.

Khoảng thời gian kia anh chưa có một ngày nào ngủ an giấc. Anh luôn tỉ mỉ sắp đặt làm sao cho Thịnh Hạ mắc nợ cao nhất. Sau đó như anh đoán, Mori ăn trọn một cú quá lớn nên tài chính xuất hiện vấn đề. Bọn họ không cách nào rà soát được báo cáo lợi nhuận của Thịnh Hạ. Không cách nào lợi dụng tiền mặt của Thịnh Hạ để trả hết nợ nần. Hơn nữa sau khi nợ nần của Thịnh Hạ tăng vọt, Kha thị thông gia của họ còn âm thầm điều khiển khống chế phạm vi cổ phiếu của Mori.

Cuối cùng Mori tự mâu thuẫn đành ép bản thân phải nhả Thịnh Hạ ra.

Trong một tháng nay Hạ Thừa Tư đi Mỹ chỉ tổng cộng làm hai việc. Việc thứ nhất là gặp ông Lưu. Việc thứ hai là huy động vốn. Mấy năm nay anh đã đầu tư rất nhiều bất động sản tại Mỹ, cũng có bí mật tiếp xúc với đối tác bên đó. Những việc này Hạ Minh Thành đều không biết. Không ngờ nguồn tài chính anh vốn dự định dùng để đối phó Hạ Minh Thành lại phải dùng đến trong lúc mấu chốt này.

Sau khi tuyên bố tin tức thu mua, xế chiều hôm đó Hạ Thừa Tư ngồi trên xe nghe trợ lý báo cáo: "Cậu Hạ, nếu như muốn tránh khoản thuế thu mua thì chúng ta phải hoàn thành giao dịch trước tháng hai năm sau. Chủ tịch bảo tôi chuyển lời cho cậu phải thu mua càng nhanh càng tốt."

Lần này gặp phải tai vạ lớn như vậy rõ ràng cha anh chẳng làm gì cả, ngược lại khi tình huống chuyển biến có lợi lại nhảy ra làm người chỉ huy. Hạ Thừa Tư có phần lười nhác: "Nói cho ông ấy biết, nếu như muốn khống chế cổ phần 100% thì phải có kế hoạch nghiêm mật, cho tôi thêm thời gian một tháng."

Hạ Thừa Tư nghĩ, nếu như cha anh biết anh muốn làm cái gì sợ là biểu cảm trên mặt ông sẽ rất thú vị đây. Vệ sĩ bước xuống mở cửa xe cho anh. Anh khoác áo ấm vào đi thẳng lên gò núi xanh biếc trước mặt. Trên sườn núi này có một nhà bảo tàng Châu Á, tại cửa có dựng một tấm bia trao đổi văn hóa trơ trọi. Bãi cỏ nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ, ngay cả đá lót đường cũng mang đậm nét cổ kính. Hơn hai mươi năm trước, khi cuộc sống mọi người còn chưa tràn ngập đủ loại sản phẩm điện tử và thú tiêu khiển, nơi này đã từng là nơi những người văn nhã thích nhất. Vì vậy cho dù nó xuống dốc như hiện nay nhưng cả người nó vẫn toát ra vẻ uy nghiêm không cho phép văn hóa mới nào xóa nhòa. Tòa nhà này được thiết kế bởi một kiến trúc sư đến từ Kyoto Nhật Bản. Ông ta khắc lên tấm bia đá trước cửa bài thơ Ulysses của Tennyson: "Dù sức mạnh chúng ta đã không bằng xưa kia.... Nhưng chúng ta vẫn là chúng ta. Dù trái tim của anh hùng có bị thời gian mài mòn, vận mệnh làm suy yếu nhưng ý chí chúng ta vẫn kiên cường như trước, luôn kiên trì phấn đấu, khám phá, kiếm tìm mà không dễ dàng khuất phục." Dưới đoạn thơ này có khắc tên người tài trợ của các quốc gia trên thế giới. Trong đó có một tên rất đặc biệt - Hạ Mỹ Tiếu.

Rất hiển nhiên Mỹ Tiếu là tên của một cô gái Nhật Bản, nhưng chữ Hạ này lại là một họ của Trung Quốc. Hạ Thừa Tư nhanh chóng nhìn thấy được cái tên này, sau đó quay đầu nói với người đã sớm đứng đây từ lâu: "Có phải đứng đây bất chợt có cảm giác nhớ nhà hay không?"

Người đàn ông bên cạnh cầm áo khoác nhìn bài thơ trên bia đá, trả lời chẳng ăn nhằm gì: "Anh biết được từ lúc nào?"

"Điều này không quan trọng. Nhưng tôi có thể nói chắc chắn với cậu, nếu như ba biết được sự tồn tại của cậu, nhất định ông sẽ vui mừng nhận cậu hơn bất cứ ai."

"Không cần ông ta nhận."

"Chuyện tình cảm của ông và mẹ cậu là chuyện riêng của bọn họ, điều này không ảnh hưởng đến tình cha con của ông và cậu. Hơn nữa tôi cảm thấy mẹ cậu cũng vô cùng hi vọng cậu và ông nhận nhau. Nếu không bà sẽ không để lại cái tên này trong tên của cậu." Hạ Thừa Tư lấy ra một tờ báo cáo giám định cha con được in lại, đưa đến tay đối phương. Trên tờ giấy đó, sau cái tên "Sâm Xuyên Quang Hikari Morikawa" còn có một dấu ngoặc, trong đó viết: Hạ Chi Quang.

Sâm Xuyên Quang nhìn tấm hình mình năm tuổi trong bản báo cáo. Khi đó anh giống hệt với những cậu bé Nhật Bản khác, mang gương mặt trái xoan nho nhỏ, tóc mái và tóc mai hai bên đều rất dài, chỉ có đôi mắt to là không giống với người Nhật. Trong hình anh cười vô cùng rực rỡ, thật giống hệt tia nắng đầu tiên của mùa hè.

"Nếu như bà không hi vọng các người nhận nhau, bà cũng sẽ không viết lá thư bằng tiếng Trung sau nhiều năm như vậy còn bằng mọi giá muốn gửi cho ba." Hạ Thừa Tư lại đưa cho Sâm Xuyên Quang một lá thư viết tay.

"Bà mất rồi." Sâm Xuyên Quang không nhìn lá thư, dường như đã nắm rõ nội dung trong đó như lòng bàn tay: "Năm đó tôi bảy tuổi bà đã ngã bệnh qua đời rồi."

"Vậy... thư này là?"

"Là viết khi tôi năm tuổi. Khi đó bà đã bị ông ngoại tôi giam lại, không có cơ hội gửi đi. Bởi vì bất kể là ai chỉ cần thấy bà đều bị phạt làm mù đôi mắt. Ngoại trừ con gái lớn mà ông ngoại tôi tin tưởng nhất. Cho nên bà đã gửi lá thư này ở chỗ dì cả, hi vọng một ngày nào đó lá thư này có thể gửi đến cho người đàn ông kia. Nhưng mà dì cả rất nghe lời ông ngoại tôi, dì không muốn hai người họ có liên lạc nữa. Hai năm trước, dì cả tôi lén giấu ông ngoại gửi nó đi. Có lẽ là vì mẹ tôi đã qua đời đúng hai mươi năm, rốt cuộc dì cả đã suy nghĩ thông suốt."

Nói đến đây, Sâm Xuyên Quang cúi đầu nhìn thoáng qua lá thư này, cuối cùng hốc mắt anh đã ươn ướt.

"Em không biết lá thư này có suôn sẻ gửi đến nơi anh hay không. Hiện tại em đã không thể tiếp xúc với bên ngoài, cũng không biết anh sống như thế nào.

Cuộc sống mấy năm nay của anh ra sao? Còn đến nhà bảo tàng văn hóa Châu Á nữa không? Đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi trông thấy anh em đã có một cảm giác 'Ôi, sau này có lẽ sẽ phiền cho anh ấy rồi đây'.

Đúng rồi, chúng ta đã có một đứa con, tên của nó là Quang - Hạ Chi Quang - Tia nắng đầu tiên của mùa hè.

Thật hi vọng Quang có được cơ hội gặp anh. Thật hy vọng nghe Tiểu Quang của chúng ta gọi anh một tiếng 'Ba ơi'.

Xin nhất định phải chờ bọn em. Chắc chắn sẽ có một ngày cả nhà chúng ta sẽ ở bên nhau.

Luôn luôn, luôn luôn ở bên nhau. Mãi mãi không xa rời.

Mỹ Tiếu."

Đã qua nhiều năm như vậy, Sâm Xuyên Quang đã không còn nhớ rõ dáng vẻ cụ thể của mẹ thế nào nữa. Anh chỉ nhớ được bà đứng trong sân hoa anh đào bay lả tả, ngón tay thon dài xinh đẹp và mái tóc dài đen nhánh. Tuy ngày đó thời gian mẹ con họ ở chung không lâu, nhưng lúc nào trên mặt bà cũng mỉm cười. Bà ngồi xuống vuốt tóc anh, gọi anh là Hikari hết lần này đến lần khác. Bà gọi trong chốc lát lại nói cho anh biết: "Hikari cũng gọi là Guang, đây là cách đọc của tiếng Trung. Sau này nhất định phải học giỏi tiếng Trung, vì như vậy mới có thể nói chuyện với ba con được. Còn nữa, ba con thích nhạc cổ điển, cho nên Quang phải học đàn piano cho thật giỏi biết không?" Từ đó về sau, dung nhan của mẹ càng ngày càng mơ hồ đã hóa thành hình ảnh cuối cùng mà anh ghi nhớ sâu sắc trong cuộc sống tối tăm hơn hai mươi năm của anh.

Một buổi sáng mười năm sau, anh mắc một cơn bệnh nặng, mơ thấy một giấc mộng xưa cũ. Anh mơ thấy dáng vẻ mẹ anh quay người lại dưới hoa anh đào. Sau khi tỉnh lại anh chợt phát hiện bà đã qua đời bảy năm rồi. Trong bóng tối anh hỏi thăm dì cả đang chăm sóc bên cạnh mình. Con đã không còn nhớ rõ mẹ có hình dáng thế nào nữa. Dì cả vuốt ve cái trán vẫn sốt cao chưa hạ của anh, nói mang theo giọng mũi. Mỹ Tiếu gần như là giống Quang như đúc, gương mặt cũng giống, ngón tay cũng giống, giống nhất là khuôn mặt luôn mỉm cười.

-- Khi đó anh vẫn còn trẻ đâu biết hương vị đau thương và cô độc. Cho nên cũng không hiểu được nước mắt của dì cả. Anh chỉ biết mẹ trong giấc mộng đã khiến anh lần đầu tiên biết được cảm giác có tên là Hoài Niệm.

Nghĩ đến đây, anh nhìn lại chữ viết của mẹ. Sâm Xuyên Quang ngẩng đầu nhìn lên trên trong chốc lát, bình ổn lại cảm xúc của mình một chút. Anh nhìn lại chữ Hạ Mỹ Tiếu trên tấm bia đá, cười xòa một cái: "Có thể chuyện tốt đẹp nhất trên đời này đối với mẹ mà nói chính là đến khi bà qua đời cũng không biết người đàn ông đó đã kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa con trai trước cả tôi."

Tuy biết Hạ Minh Thành vẫn rất lăng nhăng, nhưng từ trước đến nay Hạ Thừa Tư chưa từng nghĩ rằng cha mình lại có thể làm được đến mức độ này. Anh không muốn bào chữa cho cha mình, chỉ bình tĩnh nói: "Nếu như cậu bằng lòng trở về, cái nhà này vĩnh viễn hoan nghênh cậu. Cậu không so đo lỗi lầm của cha, chúng tôi cũng sẽ không so đo lỗi lầm của cậu."

"Anh Hạ, trên phương diện này anh thật đúng là ngây thơ đến đáng yêu thật đó. Tôi là người Sâm Xuyên thị, anh cho rằng tôi có chỗ nào giống các người chứ?" Sâm Xuyên Quang cười một cái, "Hôm nay tôi đến gặp anh không phải là để nhận anh em với anh. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết với cá tính của ông ngoại tôi, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua vậy đâu."

"Biết rõ, cảm ơn nhắc nhở."

"Đừng hiểu lầm. Tôi không phải vì anh, là vì Tiểu Thi thôi." Sâm Xuyên Quang mặc lại chiếc áo khoác trong tay, quay người đi xuống bậc thang, nhưng vừa đi hai bước đã ngừng lại, "Ngày 30 tháng 10 này là sinh nhật của cô ấy, nhớ hãy ở bên cạnh cô ấy."

Thật ra thì ngày 30 tháng 10 năm nay không chỉ có sinh nhật của Bùi Khúc và Bùi Thi, nó còn là ngày cử hành hôn lễ của Hạ Na và Kha Trạch. Nghĩ đến sinh nhật mình đồng thời cũng là ngày vui của Hạ Na, Bùi Thi đã cảm thấy cả người mình không thoải mái. Cô nghĩ kỹ rồi, sinh nhật này sẽ không đi đâu hết, cứ làm như năm ngoái ở nhà ăn bánh sinh nhật với em trai. Nhưng mà cô còn chưa kịp đi đặt bánh ngọt đã nhận được điện thoại của Hạ Thừa Tư.

"Alo." Cô dè dặt nói vào điện thoại di động.

"Alo, A Thi hả? Là anh, Hạ Thừa Tư."

Nói chuyện điện thoại với Hạ Thừa Tư khác hẳn với những người khác. Chỉ cần nghe thấy tiếng nói của anh qua điện thoại là cô đã không tài nào làm được chuyện gì khác nữa. Ngoại trừ lắc lắc đầu, nắm chặt lấy ga giường, véo gương mặt đang nóng lên của mình, giờ khắc này nghe thấy anh báo cả họ lẫn tên mình, cô lại càng cảm thấy máu cả người đều như biến thành nước mật ong đặc quánh. Cô bất giác nằm vật ra trên giường, vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn: "Ừ, em biết... em có số điện thoại của anh."

"Ngày 30 tháng này em có bận gì không?"

Nghe thấy câu hỏi này, trái tim của cô đã đập lên thình thịch thình thịch rộn rã: "Tạm thời không có."

"Vậy em đến tham gia hôn lễ của Na Na với anh được không, anh không có bạn gái."

Bùi Thi rất muốn thốt ra hai chữ tạm biệt rồi cúp máy. Nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy lãng phí cơ hội này rất đáng tiếc, cho nên cô nói cứng rắn: "Em không thể ở đó quá lâu, buổi tối còn có việc khác nữa."

"Được, đến lúc đó anh tiễn em. Bởi vì buổi sáng hôn lễ của Na Na anh phải qua hỗ trợ nên có lẽ sẽ không có thời gian đến..."

"Không sao đâu, không sao đâu, tự em đi là được rồi." Từ trước đến nay anh chưa từng làm chuyện như vậy, tại sao lại trở nên tốt với cô vậy chứ? Lẽ nào anh thật sự....

"Vậy không được, anh nhất định phải qua đón em. Nhưng thời gian ban ngày thì gấp rút quá, tối hai mươi chín anh đến đón em nhé. Tối hôm đó em ở nhà anh, ngày hôm sau chúng ta cùng đi."

"Cũng được."

Bởi vì vẫn luôn để ý đến tiếng nói của anh cho nên bất cứ nội dung gì anh nói cô cũng không cần suy nghĩ thêm một hai giây. Lần này sau khi trả lời được một chốc cô mới hiểu được ý trong lời anh nói, cô kinh ngạc: "Cái gì? Đến nhà anh?"

"Yên tâm, đến lúc đó em ở phòng anh, anh đến phòng khách ngủ."

Rốt cuộc Hạ Thừa Tư là sao đây...

(2)

Thật ra yêu đương là một chuyện lãng phí thời gian, nó có thể khiến một người thông minh suy nghĩ một vấn đề ngu xuẩn cả một ngày. Hơn nữa còn vô cùng cam tâm tình nguyện. Cuộc điện thoại ngắn ngủi này đã khiến Bùi Thi suy nghĩ lung tung cả ngày, thậm chí là lúc luyện đàn cũng bất chợt dừng lại, vỗ mạnh vào mắt mình giống như là muốn đánh bay suy nghĩ lung tung vô cùng vô tận ra khỏi đầu óc.

Đầu óc đặc quánh như hồ dán mãi cho đến tối mới trở nên tỉnh táo một chút. Khi dự báo thời tiết nói tối nay trời sẽ mưa, Bùi Thi mò mẫm chạy ra ban công lấy quần áo vào. Lúc cô lấy chiếc áo sơ mi từ sào phơi đồ xuống, nó bị mắc kẹt giữa hai thanh, cô kéo mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng nút áo rơi xuống đất trong bóng tối. Cô lấy điện thoại ra bật chức năng đèn pin soi trên mặt đất trong chốc lát, lại không cẩn thận dẫm vỡ một vật nhỏ. Nghe thấy tiếng vỡ tan tành lanh lảnh, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, cho nên nhặt vật kia lên xem. Nó là chiếc nút áo vừa rơi xuống kia, nhưng sau vết nứt là mạch điện công nghệ nano. Cô trở qua trở lại quan sát hồi lâu mới nhớ đến vấn đề máy nghe lén mà Hạ Thừa Tư nói.

Hóa ra người của tổ chức Sâm Xuyên cài máy nghe lén trong nút áo, hơn nữa còn tuyệt đối kín mít không thấm nước. Cô vội vàng đặt quần áo xuống, trở về phòng kiểm tra hết toàn bộ quần áo có nút. Quả nhiên chỉ cần là đồ có nút, sau khi đập vỡ bên trong có rất nhiều mạch điện giống vậy. Cô lập tức nhớ đến buổi tối trải qua với Hạ Thừa Tư kia... Ôi, may quá, hôm đó mặc đồ không có nút.

Cũng không lâu sau điện thoại vang lên. Cô lơ đãng nghe điện thoại, bên kia vang lên tiếng Dụ Thái: "Thi Thi, không chỉ có nút áo, cặp công văn, bút, nút cặp văn kiện chúng tôi đưa cho cô đều có hết."

Bùi Thi hết biết nói sao. Rốt cuộc con người Dụ Thái được làm từ gì chứ? Tại sao anh ta lại nói chuyện quá đáng như thế với giọng điệu bâng quơ đến vậy? Cô nhắm hai mắt lại, đè nén cơn giận: "Anh bảo Sâm Xuyên Quang nghe điện thoại."

"Thiếu gia Sâm Xuyên nói anh ấy không có ở đây."

".... Anh đang giở trò à? Bảo anh ấy nghe điện thoại."

"Thật, thật đáng sợ..." Tiếng nói hoạt bát của Dụ Thái xa dần, sau đó đổi thành một tiếng nói ôn hòa dễ nghe,"Tiểu Thi, em tìm anh à?"

"Vì vậy chúng ta quen nhau cũng là một âm mưu phải không? Máy nghe lén, lợi dụng, đánh gãy tay, giấu diếm thân phận... Còn chuyện gì nữa, nói hết một lần với em luôn đi."

"Bọn anh đâu phải là tổ chức từ thiện. Đến tột cùng bọn anh là tổ chức gì ngay từ đầu em đã biết rồi mà. Lúc em giao dịch với ông ngoại chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng với những chuyện này rồi."

"Bao gồm việc đánh gãy tay em?" Bùi Thi cúi đầu nhìn ngón tay trái của mình hoạt động, "Thật ra thì em vẫn không hiểu. Rõ ràng không cần làm chuyện này cũng có thể lấy được niềm tin của em. Nhưng bọn anh vẫn làm chuyện dư thừa, tóm lại là vì sao?"

"Chuyện đó không có trong kế hoạch của bọn anh." Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, đến khi Bùi Thi cho rằng anh đã cúp máy thì cuối cùng anh lại nói tiếp, "Nếu như anh nói có người nhờ anh đánh gãy tay em mới chịu giao dịch với anh thì em có tin không?"

"Ồ, người đó nhất định chẳng mong muốn thấy em kéo đàn violin."

"Đúng, hơn nữa người này cũng không xa lạ với em."

Giống như bị người ta rút đi tủy trong xương sống, Bùi Thi cảm thấy trên lưng mình trống rỗng: "Là ai?... Không, đừng nói với em. Chẳng qua là anh đang kiếm cớ giải vây cho mình thôi, em không tin anh đâu."

"Em không biết thì tốt hơn." Sâm Xuyên Quang thở hắt một hơi, "Nếu như em biết là ai nhất định sẽ không chịu được."

Trong thoáng chốc đã đến ngày hai mươi chín. Sau nhiều lần xác định Bùi Khúc không muốn tham gia hôn lễ của Hạ Na, Bùi Thi quyết định hôm sau về sớm một chút ăn sinh nhật với cậu. Sau khi ăn cơm tối xong, Bùi Thi đứng trước tủ quần áo trang điểm, chần chờ trong phòng rửa tay gần hai tiếng. Bất chợt nghe thấy tiếng còi xe của Hạ Thừa Tư, cô vội vàng gửi một tin nhắn cho anh, bảo anh đến nơi Bùi Khúc không nhìn thấy đợi mình. Sau đó cô đem theo quần áo để thay và đồ trang điểm, giấu đầu lòi đuôi nói với Bùi Khúc: "Tiểu Khúc, chị đến nhà nhỏ bạn chị chơi, ngày mai sau khi dự hôn lễ xong sẽ về tìm em nhé."

"Được." Bùi Khúc cười mắt cong cong, "Chơi vui vẻ nhé."

Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của emtrai, Bùi Thi cảm thấy việc mình rời khỏi nhà trước mười hai giờ thật sự rất quá đáng. Tiểu Khúc, nhất định sang năm chị sẽ ở bên em, năm nay cho chị trọng sắc khinh em một lần nhé. Cô rón rén xuống lầu, vừa rẽ cua đã nhìn thấy Hạ Thừa Tư đứng trước cửa xe. Hình như anh mới vừa từ công ty đến thẳng đây, vẫn còn mặc đồ vest. Còn cách anh một đoạn, cô đã vẫy vẫy tay trước: "Xin lỗi để anh đợi lâu."

Nhìn thấy cô đến đây, trên gương mặt anh nở một nụ cười ga lăng: "A Thi, đã lâu không gặp." Sau đó ôm eo cô và cúi đầu hôn lên môi cô rồi mở cửa xe ra cho cô.

Cô không có phản ứng gì, nhưng đến khi ngồi vào ghế lái phụ đầu óc vẫn trống rỗng.Không chỉ có thế, ngay cả nơi sau lưng bị anh chạm vào cũng âm ỉ nóng lên. Mọi chỗ khác đều bình thường, chỉ có phần đó là như bị tách rời. Nụ hôn lần trước đã khiến Bùi Thi càng xác định là mình thích anh rồi, nhưng tâm tư của anh thế nào thì cô vẫn chưa đoán ra được. Nếu như anh thích mình hẳn phải nói với cô "Làm bạn gái của anh đi" hoặc là "Chúng ta ở bên nhau nhé". Andy, Tân Bân, Sâm Xuyên Quang... Những người đã từng đảm nhiệm chức vụ bạn trai và thích cô đều nói như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn không nói. Nếu như anh không thích mình thì một số hành động thân mật này là sao?

Sau khi xe khởi động, Bùi Thi càng nghĩ càng nóng đầu. Nhưng người bên cạnh chỉ chú tâm lái xe, vẫn không nói nhiều lời như trước. Cô cảm thấy hơi khó thở, lập tức mở cửa sổ ra hóng gió. Không khí giống như chiếc ca nô chạy xình xịch đón gió biển, thổi cái đầu đã gỉ sét của cô tỉnh táo lại một chút. Cô nghe thấy anh ở bên cạnh nói: "Trong xe nóng hả?"

Thấy anh đưa tay bật điều hòa, cô đưa tay ngăn anh lại: "Không nóng, không nóng." Lại sơ ý đụng phải ngón tay anh. Đầu ngón tay như bị điện giật, cô chợt rụt tay lại, ngồi nghiêm chỉnh.

Nhưng bất kể che giấu thế nào, cô cũng không thể khiến tâm trạng mất mát của mình vơi đi. Nhớ ngày đó Tân Bân nắm tay cô trên bàn, cô cảm thấy đối phương kỳ lạ nên dùng giọng nói lạnh nhạt và ánh mắt táo bạo khiến đối phương rút tay lại. Hiện tại thì hay rồi, Hạ Thừa Tư chẳng nói gì hết lại dọa cô thành bộ dạng như vậy. Bùi Thi à, mày cũng là người đã có kinh nghiệm yêu đương nhiều lần, sao đối mặt với người đàn ông này lại biểu hiện thất thường vậy chứ? Hãy lấy khí phách ban đầu vứt đàn ông thay bạn trai ra đi.

Cô len lén nhìn Hạ Thừa Tư một cái, phát hiện ngoại trừ nét cười dịu dàng trên mặt thì anh cũng chẳng khác gì với ngày xưa. Anh vẫn im lặng ít nói, tỉnh táo tự nhiên nhưng vì nụ cười mỉm trên mặt nên mới có vẻ vô cùng kỳ lạ. Con người như Hạ Thừa Tư cũng giữ được nụ cười tự nhiên này trên mặt hơn ba giây sao? Trong đầu cô tái hiện lại mấy cuộc nói chuyện của đám nhân viên Thịnh Hạ ngày trước...

Cảnh một:

Nữ nhân viên A: "Tôi thăng chức rồi, tiếp quản hạng mục mới. Có điều hạng mục này lại trực thuộc quản lý của cậu Hạ..."

Nữ nhân viên B: "Là cậu Hạ Thừa Kiệt sao? Nghe nói con người cậu ấy rất tốt. Tuy là con trai cả của chủ tịch nhưng chẳng hề có tính tình công tử."

Nữ nhân viên A: "Không, là Hạ Thừa Tư."

Nữ nhân viên B: "Cái gì? Là cậu Hạ Thừa Tư. Trời ơi, cô thật hạnh phúc, Hạ Thừa Tư quả thật là một người đàn ông có hết tất cả ưu điểm trên thế giới. Cậu ấy rất đẹp trai, năng lực làm việc tài ba, gia cảnh tốt. Quan trọng nhất là cậu ấy vẫn còn độc thân! Cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm chặc nhé."

Nữ nhân viên A: "Ồ, trước khi tiếp xúc với cậu ấy tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng trên thực tế hiện tôi nhìn thấy cậu ấy thì chân tôi cũng bủn rủn. Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cái bủn rủn này không phải là bủn rủn xuân tình mà là bủn rủn vì sợ. Ở chung một căn phòng với cậu ấy quả thật là cực hình. Chỉ cần nghĩ đến trong không khí có các-bon-đi-o-xít cậu ấy thở ra thôi là tôi không dám hô hấp rồi."

Cảnh hai:

Người phụ trách: "Tôi biết vì sao các cô nộp đơn vào chức vị này. Tôi cũng không nói nhiều, chỉ kể cho các cô nghe một câu chuyện ngắn thôi. Ngày hôm qua Anne bưng cà phê vào văn phòng của cậu Hạ. Chắc hẳn các người cũng biết Anne rồi đó, cao 1m7, ngực 36E, chân dài miên man, dáng vẻ giống Taylor Swift. Trưa hôm qua lúc ăn cơm tôi còn gặp cô ta, cô ta nói với người khác ‘Tôi nói với cậu Hạ là tóc cậu ấy rối, sau đó vuốt vuốt tóc cậu ấy, tóc cậu ấy thật là mượt. Lúc đó vẻ mặt cậu ấy rất đáng yêu, lạng lùng trợn mắt nhìn tôi giống như là giận dỗi vậy’... Đáng tiếc là hôm nay tôi đã không nhìn thấy cô ấy nữa."

Các nhân viên nữ mới đến: "...."

Người phụ trách: "Cậu Hạ lạnh lùng nhưng cậu ấy sẽ không giận dỗi. Khi cậu ấy trợn mắt nhìn cô, cô không cần nghĩ nhiều, chỉ một cái thôi: Cô đã bị đuổi. Các cô đã hiểu chưa?"

Các nhân viên nữ mới đến: "..."

Cảnh ba:

Nhân viên nam: "Hôm qua thời tiết thật tệ hạicòn mưa đá nữa."

Nhân viên nữ: "Đúng vậy, hôm qua chị Ngạn Linh và thư ký Bùi cũng không có ở đây, tôi đi theo cậu Hạ đến công trường, chúng tôi bị mắc kẹt ở đó hai tiếng đồng hồ."

Nhân viên nam: "Đây chính là chỗ tôi sùng bái cậu Hạ nhất! Cậu ấy vô cùng chuyên nghiệp, chuyện có thể đích thân mình làm cậu ấy sẽ không bảo người khác làm. Hơn nữa, cậu ấy là người lạnh lùng nhất đó giờ tôi từng thấy. Đây mới là tấm gương của đàn ông đó. Có phải cô yêu cậu ấy rồi hay không?"

Nhân viên nữ im lặng không nói.

Ngạn Linh: "Có phải ở chung với cậu ấy một mình còn đáng sợ hơn bị mưa đá đập vào người không?"

Nhân viên nữ đau khổ gật đầu.

Ngạn Linh: "Điều này đúng rồi, chứng tỏ cô không nói dối."

Rốt cuộc Bùi Thi biết tại sao bây giờ cô khẩn trương rồi. Không phải vì cô thiếu kinh nghiệm mà là bởi vì di chứng lúc xưa làm việc với Hạ Thừa Tư để lại. Nếu gặp phải khó khăn thì nhất định trước tiên phải tìm người cầu cứu. Cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tina: "Cần cậu tư vấn một chuyện. Gần đây một người bạn của mình thích một anh chàng, anh chàng này đã hôn, đã lên giường với cô ấy...." Gõ đến đây cô cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, im lặng xóa ba chữ "Đã lên giường" đi rồi tiếp tục "Nhưng mà khi hôn môi xong ngày hôm sau anh ta lại quen bạn gái. Qua một khoảng thời gian, anh ta và bạn gái anh ta chia tay rồi lại đột nhiên đối xử tốt với bạn mình. Hẹn cô ấy ra ngoài còn hôn cô ấy nữa. Cậu nói xem cuối cùng là anh chàng này nghĩ cái gì?"

Tina trả lời cô ngay: "Cái này là ‘đàn ông ba không’, là tên săn gái điển hình. Bạn của cậu sao vậy hả? Anh ta đã vô liêm sỉ đến vậy rồi sao còn để cho anh ta hôn nữa? Cô ấy mù à?"

Cô trợn tròn mắt, hơi quật cường cau mày lại, nhanh chóng trả lời: "Tại sao nói anh ta là tên săn gái?"

"Tên này vừa mới bắt đầu đã hôn bạn cậu, sau đó nhanh chóng quen người khác. Chỉ có một khả năng thôi. Anh ta thích cô gái kia, hoàn toàn chẳng coi bạn cậu là gì. Hiện tại anh ta chia tay với cô kia mới tìm bạn cậu, rõ ràng là bởi vì xung quanh anh ta chẳng có ai cả."

"Nhưng anh ta rất xuất sắc, xung quanh không thiếu phụ nữ đâu."

"Vậy cũng có thể là không ai tốt bằng bạn cậu hết. Bạn cậu đẹp không, vóc dáng ra sao?"

"Cô ấy... cũng cỡ mình."

"Thế là rất đẹp đó. Đây còn không phải đáp án sao, phụ nữ xung quanh anh ta vừa không xinh đẹp vừa không available(1)."

(1) Available: Có sẵn.

Bùi Thi hơi mất mát, tốc độ viết chữ cũng chậm hơn rất nhiều: "Nhưng mà mình cảm thấy anh ta vẫn hơi thích bạn mình..."

"Tại sao? Anh ta có nói thích bạn cậu hay sao?"

"Không có."

"Vậy có nói bạn cậu làm bạn gái anh ta sao?"

"Không có."

"Vậy thì bằng chứng ở đâu?"

"Không biết, cảm giác thôi."

"Thi Thi, mình cảm thấy cậu là người rất có suy nghĩ. Người đẹp như cậu có tuýp đàn ông nào mà không tìm được, sao lại thích loại đàn ông này? Cậu bị chơi rồi biết không? Mục tiêu kế tiếp của anh ta sẽ là thân thể cậu, đến khi anh ta thỏa mãn rồi sẽ phủi mông bỏ đi. Mau chóng rời xa anh ta đi, hiểu chưa?"

"..."

"Mình thấy tuy tên này không có phẩm chất nhưng cũng tạm coi là khá có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng nói ‘thích’ con mồi của mình. Cho nên cậu sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Đừng bị những hành động thân mật của anh ta mê hoặc, trước khi anh ta hứa hẹn gì với cậu, cậu không thể có bất cứ quan hệ thân mật nào với anh ta hết. Nhiều lắm là nắm tay thôi, biết chưa."

(3)

Bùi Thi hoàn toàn không biết sao Tina lại đoán được nhưng hiện tại cô cũng không có hơi sức để giải thích nữa. Tâm trạng vốn bay cao phút chốc đã rớt xuống từ không trung ngã đến tan xương nát thịt. Thấy Hạ Thừa Tư đã ngừng xe trong ga-ra, cô nói với Tina vài câu cho có lệ rời chuẩn bị xuống xe. Lúc này Hạ Thừa Tư đã xuống xe mở cửa cho cô, cô bước ra đứng trước mặt anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô hé miệng định nói một câu gì đó. Nhưng mà nếu hỏi thẳng là "Anh có thật lòng đối với em hay không" thì thật sự rất mất mặt. Từ trước đến nay cô chưa từng hỏi như thế bao giờ.

Dĩ nhiên là Hạ Thừa Tư hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của cô. Anh chỉ thấy tối nay mái tóc cô được uốn hơi xoăn nhẹ, mặc chiếcváy liền tao nhã, đôi môi đỏ thắm căng mọng như vừa bấm vào sẽ chảy nước. Hơn nữa cô còn hé miệng với anh. Anh không nghĩ ngợi gì nữa cả, lập tức vén sợi tóc xoăn rũ bên má cô ra, nói khe khẽ với giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy trong ga-ra trống trải này: "A Thi, tối nay em thật xinh đẹp."

Trái tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp, gần như bị ánh mắt nóng bỏng của anh đả thương. Cô tẩy não mình bằng lý trí còn sót lại: Anh chàng đào hoa này không nói 'Anh thích em' là đang đùa giỡn mày. Đừng để anh ấy đến gần. Đừng để anh ấy đến gần. Đừng để anh ấy đến gần...

Nhưng mà cơ thể cô không thể cử động theo đầu óc cô khống chế. Lúc lấy lại tinh thần thì cô và anh đã hôn nhau rồi.

Cùng lúc có hai bàn người ngồi trong một căn phòng hành chính của một khách sạn nào đó, bọn họ đều mặc vest. Những người bên trái thì ngồi nghiêm chỉnh, rụt cổ lại giống như chỉ một giây sau là bị chém bay đầu. Còn bên phải là toàn bộ đều đeo mắt kiếng, có vẻ lười nhác nhưng hung hãn, khóe môi mỗi người đều hơi trễ xuống. Người dần đầu bàn bên trái có vẻ hơi đỏm dáng, mắt hoảng sợ không thôi, nói chuyện bằng một trình độ tiếng Nhật kém cỏi: "Cậu Sâm Xuyên, tôi xin các người, đừng làm chuyện này ầm ĩ quá. Nếu không, không chỉ tôi khó giữ được cái mạng nhỏ này, mà ngay cả Phó thị trưởng củng sẽ bị cách chức đó..."

Người đàn ông ngồi đối diện ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng, gầy như là một con chim hồng hạc mặc đồ vest. Anh ta ngồi tựa vào ghế, hai tay khoác lên lưng dựa ghế salon, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, làn da trắng đến mức hơi bệnh hoạn. Nhưng đôi mắt đó vẫn không không dời khỏi bàn tay anh ta: "Ngày mai chúng tôi sẽ làm chuyện này giống như là xảy ra ngoài ý muốn. Ông chỉ cần nói với Phó thị trưởng bảo ông ta vờ như không thấy là được rồi."

"Nhưng mà sức ảnh hưởng của Hạ thị rất lớn, thoáng chốc trong hôn lễ chết nhiều người như vậy không thể nào khiến lãnh đạo không chú ý được. Thị trưởng mới nhậm chức nhất định sẽ điều tra chuyện này. Một khi bắt đầu điều tra thì Phó thị trưởng không thể nào bao che được. Chúng tôi cũng..."

"Đồ ngu!" Tên đàn ông Sâm Xuyên quát lên, đối phương lập tức rụt cổ lại như một con rùa. Anh ta nghiến hàm, rít qua kẽ răng, đôi mắt dưới mắt kiếng lóe lên vẻ ác liệt: "Ông chỉ là một thư ký cỏn con, lúc nào đến phiên ông lên tiếng hả? Ông đi về hỏi tên Phó thị trưởng kia. Mấy tên lính lác giúp ông ta nhận hối lộ rồi bỏ trốn ra nước ngoài còn muốn tố cáo ông ta cũng là do chúng tôi giúp ông ta giết người diệt khẩu. Ông ta nghĩ rằng chúng tôi ở nước ngoài có thể để lãnh đạo phía chính phủ biết được việc này à?"

"Nhưng, nhưng, chúng tôi thật không thể..."

"Đùng!"

-- Lời thư ký phó thị trưởng còn chưa nói hết thì một tiếng súng đã vang lên ngắt lời ông ta. Người đàn ông cao lớn phía sau người đàn ông Sâm Xuyên đã móc súng lục ra bắn về phía sau ông ta một phát. Ông ta nghe thấy tiếng tên thuộc hạ phía sau ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt giống như người chết. Sau đó người đàn ông cao lớn kia im lặng chỉa súng về phía ông ta. Lúc này, một người khác đưa điện thoại cho người đàn ông Sâm Xuyên. Anh ta hơi nhỏm dậy, trở nên vô cùng cung kính: "Alo, ông nội, con là Mê Tạng. Vâng, Quang đã bị bọn con nhốt lại rồi. Vâng, cam đoan một tên cũng không để sót. Vâng..."

Nói xong cú điện thoại, thư ký phó thị trưởng đã ngồi trên ghế tè cả ra quần. Ông ta á khẩu không nói được, mồi hôi lạnh trên đầu đổ đầm đìa cũng không dám lau. Sâm Xuyên Mê Tạng trả di động lại cho người phía sau, rồi chuyện sự chú ý lại bàn tay mình: "Lão gia chúng tôi nói trong hôn lễ ngày mai chỉ cần là người họ Hạ thì không chừa lại một tên nào."

Dĩ nhiên Hạ gia không biết gì về chuyện này cả, nhất là Hạ Na. Tối hôm nay cô đã nằm xuống rồi ngồi dậy rất nhiều lần. Cuối cùng cô bỏ qua ý nghĩ đi ngủ sớm, đứng trước gương ướm thử áo cưới lên người. Tuy đã thử áo cưới vô số lần, nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không thật. Việc vĩnh viễn ở chung với một người đàn ông xa lạ đột nhiên khiến cô cảm thấy áp lực không thở nổi. Cô cố gắng chuyển tâm tư từ buổi hôn lễ ngày mai đến áo cưới, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cha đang đứng trước cửa phòng mình.

"Ba.." Cô kinh ngạc quay người lại, hơi ngượng ngừng giấu váy cưới ra sau lưng, "Sao ba lại đến đây?"

"Hòn ngọc quý trên tay ba ngày mai phải lấy chồng, làm sao mà ba không đến xem một chút chứ?"

Hạ Minh Thành luôn nghiêm nghị, nhưng tối nay lại trở nên dịu dàng hòa ái ngược lại khiến Hạ Na cảm thấy hơi xa lạ. Cô đi đến khoác tay ông, dẫn ông đến ngồi xuống giường, làm nũng nói: "Con không có ý kia, chỉ là cảm thấy đã lâu ba không qua đây xem con rồi..."

"Đó là ba sơ sót. Na Na, con và A Trạch sẽ hạnh phúc." Ông vuốt vuốt tóc cô. Ông mặc bộ đồ ngủ trông có vẻ không giống một vị chủ tịch mà giống với một người cha hơn.

"Thật ra thì..." Cô cúi đầu, do dự thật lâu nhưng vẫn nản lòng nói: "Con không có lòng tin lắm với cuộc hôn nhân của bọn con."

"Tại sao?"

Cô không muốn ngẩng đầu đối mặt ông, chỉ cúi đầu lắc lắc. Thế nhưng ông lại nhanh chóng hiểu ra, thở dài một tiếng: "Na Na, trước đây ba làm rất nhiều chuyện sai, điều này cũng đã để lại bóng ma cho con. Ôi, ba thật xin lỗi bọn con."

"Không sao đâu ba, ba không cần nói..." Lúc sắp rời xa gia đình, cô cảm thấy sóng mũi cay cay, "Con chỉ không hiểu tại sao mẹ đối với ba tốt như vậy nhưng ba lại muốn phản bội mẹ..."

"Chuyện ba và mẹ con nói ra rất dài dòng. Hôn nhân của ba mẹ rất thất bại nhưng nhất định sẽ không xảy ra ở con đâu." Ông cười từ ái, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rất sâu, "Bởi vì con là đứa con gái xuất sắc nhất của ba, ai cũng sẽ yêu con hết."

"Ba có yêu mẹ không?"

Hạ Na là người như vậy, từ trước đến nay cô đều không biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói. Cá tính vô cùng thẳng thắn này thường xuyên khiến Hạ Minh Thành cảm thấy nhức đầu. Trước kia ông cũng sẽ tìm lời khác để né tránh, nhưng tối nay nghĩ đến sau này con gái đã là vợ của người ta, ông thở dài một tiếng: "Trước kia có yêu, nhưng mà ba mẹ đều là người cố chấp. Không, bà ấy còn cố chấp hơn cả ba. Ba và mẹ đã ngoan cố nhiều năm, cuối cùng cũng bỏ qua, cho nên bắt đầu hình thức hôn nhân hiện tại. Sau đó có một năm, ba gặp được một người phụ nữ đã dạy ba rất nhiều điều, nhưng không có cơ hội chung sống với cô ấy."

Hạ Na ngẩng đầu nhìn ông, nói lắp bắp: "Lẽ nào là... là... người kia..."

"Không phải, cô gái này ở nước ngoài, con chưa từng gặp đâu. Cũng đã qua hơn hai mươi năm rời, chắc là cô ấy đã lập gia đình."

"Ba, ba không được yêu người phụ nữ khác! Ba và mẹ vì sao lại bế tắc đến mức này? Con thấy mẹ rất tốt với ba, ba đừng viện cớ nữa mà."

"Đúng vậy, đúng vậy, là ba viện cớ. Thôi nào con gái, chúng ta đừng nói chuyện trước kia nữa. Ngày mai là ngày vui của con, đừng mếu nữa." Hạ Minh Thành vỗ vỗ lưng Hạ Na, mỉm cười, "Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi."

Đồng hồ chỉ hướng 11 giờ 59 phút. Bùi Thi ngồi trên giường Hạ Thừa Tư, bên tai vang vọng tiếng nhạc đinh tai nhức óc ngoài cửa, cô cảm thấy trống vắng trước nay chưa từng có. Trước kia cô cũng từng đến đây, nhưng chưa từng một mình ở đây lâu như vậy. Nhưng mà kể từ khi bọn họ vào nhà đến giờ, rõ ràng thời gian vẫn còn sớm thế nhưng anh lại bảo cô rửa mặt vào phòng ngủ. Hơn nữa trước khi cô vào phòng anh còn nói: "Tối nay anh muốn bật nhạc tập thể hình trong phòng khách, sẽ cởi áo ra. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì khi nào anh tập xong hẳn đi ra."

Cô soạn tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho Bùi Khúc, ngẩng đầu lên nhìn kim đồng hồ chỉ giây trên tường. Cuối cùng khi nó nhích đến số 12, cô đang định nhấn nút gửi đi thì âm nhạc ngoài cửa bỗng ngừng lại. Cô nghi ngờ nhìn ra cửa một chút, tiếng nói không kiên nhẫn của Hạ Thừa Tư vang lên ngoài cánh cửa: "Bùi Thi, ra ngoài một chút."

Lúc này cô nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Bùi Khúc: "Cám ơn chị vẫn luôn thương yêu em, chị là người chị tốt nhất trên thế giới này! Sinh nhật vui vẻ!" Cô cười không khép miệng được, vội vàng gửi tin nhắn đi rồi bỏ chạy ra mở cửa.

Mới vừa rồi nghe thấy tiếng Hạ Thừa Tư nôn nóng như thế, cô vốn cho rằng mở cửa ra sẽ nhìn thấy anh đang đổ mồ hôi đầm đìa oán trách mình. Nhưng sau khi mở cửa ra cô lại thấy một hình ảnh mà mình hoàn toàn không ngờ đến: Ngoài cửa là một màn đen nhánh, nhưng cả gian phòng đều cắm đầy cây nến. Toàn bộ rèm cửa sổ sát đất đều mở ra, từ trong nhà có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài. Những tòa cao ốc cao cao đứng sừng sững là màu đen, vô số cửa sổ vây quanh phía trên là màu vàng, chúng soi rọi lẫn nhau cùng với những ngọn nến trong căn nhà tối đen, giống như là lạc vào thế giới ma thuật. Mà trước mặt cô là một chiếc xe đẩy thức ăn phủ vải trắng, trên đó đặt một chiếc bánh sinh nhật rất lớn. Màu sắc chiếc bánh rất đẹp, đáng tiếc mặt bên hơi khét. Hạ Thừa Tư mặc tạp dề đứng bên cạnh cô, trên mặt anh rất bẩn còn dính một đống bơ.

Đây là hình ảnh khó xảy ra nhất trên thế giới này. Nhưng mà sau đó còn xuất hiện một chuyện không có khả năng xảy ra hơn nữa.

Thấy cô đi ra, anh bắt đầu hát: "Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em..."

Bùi Thi kinh ngạc đến chết lặng người. Vậy mà Hạ Thừa Tư lại là một kẻ không biết hát....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.