Điền Viên đến đài truyền hình CDEA có tình cờ gặp Phí Anh Lệ, dù trước đó giữa hai người có chút không vui nhưng cậu vẫn lễ phép chào hỏi người phụ nữ quyền lực này.
Phí Anh Lệ diện cây đen phong cách trung tính của Chanel, chỉ nhìn phớt cậu rồi lạnh nhạt mà rằng, “Đừng tưởng ảnh chân dung đẹp đã đủ bê cậu lên ghế quán quân. Trên ảnh, người thắng luôn là Nicon, nhưng ở đây mới là chiến trường của cậu. Tôi ở dưới sân khấu chờ màn biểu diễn của cậu. Nếu cậu đạt, tôi sẽ dùng phiếu của tôi nâng cậu lên cao, nhưng nếu cậu chỉ là đồ bỏ đi, tôi sẽ dùng phiếu mình đá cậu xuống sân khấu.”
“Cảm ơn chị.” Dù nghe cách ăn nói của cô ta rất chua ngoa nhưng cậu không lấy làm khó chịu vì thế. Cậu hiểu, điều Phí Anh Lệ nói là sự thật.
Phí Anh Lệ nhìn cậu thật sâu rồi mở cửa ra ngoài.
CDEA không chỉ tổ chức thi đấu ngay trong thời kỳ hoàng kim mạnh mẽ nhất của công ty mà còn mua các suất quảng cáo dày đặc ngay giờ vàng. Và thế là, gần như đếm ngược từng giây từng phút, Thiên Vương vén màn với toàn bộ khán giả.
Phông cảnh trình diễn rực rỡ hoành tráng, sân khấu cao nhất thế giới được bao quanh ba mặt với số đầu tư nghe nói lên đến mười triệu rốt cuộc phô bày vẻ tráng lệ trước mặt khán giả. Quả không bõ công công chúng chờ mong, ngoài màn hình phát sóng trực tiếp cỡ siêu đại cực kỳ tối tân, phía trên sân khấu là cảnh bầu trời được điều khiển bởi máy tính, cảnh phía dưới lại thay đổi phong cách liên tục tạo nên một sân khấu với hiệu quả thị giác ba chiều cực kỳ công phu.
Khi từng ngọn đèn dần dần bật sáng, hình ảnh một cây cầu ảo cũng song song đó hiện ra, choáng ngợp sân khấu, phông cảnh hoa hóa thành biển mây ngút ngàn, thật sự bám sát tên gọi “Cây cầu giữa thinh không“. Khán giả xem mà chỉ biết líu lưỡi, trầm trồ khen CDEA thật chịu chi làm sao, mới chỉ sân khấu vậy thôi mà đã không tiếc bỏ ra khoản tiền đầu tư khổng lồ.
Rồi đến khi hai MC bước lên sân khấu, gần như các khán giả đều giật mình vì không ai nghĩ CDEA lại mời họ làm MC.
Xuất hiện đầu tiên là một ông già ục ịch, nhất thời toàn thể khán giả phá ra cười, kế tiếp là một cô gái MC đi sau ông ta, dáng người cao ráo mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy càng làm ông già kia y hệt một quả bí đao lùn tè hình bầu dục.
Ông MC bí đao mở lời, “Mọi người biết vì sao Thu Hương xinh đẹp không? Vì bên cạnh các cô ấy đều có một gã đàn ông như tôi này.” Đoạn, ông ta quay qua nhìn nữ MC, “Hôm nay cô thua rồi biết không?”
Nữ MC mở to mắt, “Cháu còn chưa nói gì, sao chú đã nói cháu thua?”
“Đáng nhẽ cô không nên lên sân khấu với bộ váy dạ hội lộng lẫy thế này, sẽ làm cho người ta thấy cô không đẹp bằng váy.”
Khán giả cười lớn, nữ MC vội vàng nói, “Chú nên tập trung ngắm nhìn các người mẫu của chúng ta thì hơn.”
Bí đao đáp, “Tôi nhìn rồi, nên hôm nay họ chính là tạo hình này đây.”
Vừa dứt lời, đèn đóm thoắt chốc sáng bừng, các người mẫu đã đứng sẵn tại các góc tối từ trước, lúc này đều được chiếu sáng, đủ các vẻ mỹ nam ngọc ngà đã qua tuyển chọn gắt gao, ai nấy đều đang trình diễn áo tắm, tiên người họ chỉ mặc độc chiếc quần bơi boxer briefs, đến chân cũng để trần.
Toàn trường quay bị bao phủ bởi tiếng la hét chói lói, nữ MC che mặt cảm thán, “Họ đều chói mắt quá đi mất, cháu không mở nổi mắt ra rồi.”
“Cho cô một cơ hội vinh dự được không?” Bí đao nói, “Cô chọn người đẹp nhất và đi một vòng xem nào.”
Nữ MC dạo một vòng trước các người mẫu nam, ánh mắt dừng tại Điền Viên.
Dáng Điền Viên vô cùng tuyệt vời, nước da màu mật, thân hình cân đối lại không quá thiên về cơ bắp, MC nữ cầm lòng không đậu nhìn cậu một thoáng, cuối cùng lại vươn tay về phía Simon.
Dáng Simon thiên về mảnh khảnh nhiều hơn, da dẻ trắng tái, tuy chưa đến mức gầy trơ xương nhưng xét đến đường cong cơ thể vẫn thua xa Điền Viên.
Bí đao tặc lưỡi, “Ồ, Simon nổi tiếng đây mà.” Ông ta giơ micro cho Simon, “Tôi xem ảnh cậu rồi, cậu đội mũ hoa, rấtquyến rũ, rất đẹp, chỉ có điều tôi có một câu hỏi.” Ông ta cẩn trọng lựa từ, “Lúc ấy cậu đang đại diện cho nam, hay cho nữ hay ái nam ái nữ?”
Khán giả rộ lên.
Dương Chấn Vũ chỉ tay vào bí đao trên màn hình, nói với người bên cạnh, “Nói với quả bí đao chết tiệt này, tôi thuê lão ta dẫn chương trình, lão mà còn dám ăn nói linh tinh, cẩn thận tôi đập chết lão.”
Đạo diễn luống cuống khuyên can, “Ngài Dương đừng nóng giận, tôi sẽ nhắn lại với ông ấy.”
Tại trường quay, Simon bình tĩnh trả lời, “Tôi không đồng ý việc phân chia nam nữ dựa theo vẻ bề ngoài, giống như ngài MC dù trông không hề đàn ông, nhưng tôi nhận thấy câu hỏi của ngài rất đàn ông.”
Cú phản kích của Simon lập tức nhận được tràng pháo tay rầm rộ, Dương Chấn Vũ đứng trong studio truyền hình gật đầu ưng ý.
Y đang cần hiệu quả này.
Bí đao ra hiệu mời Simon đứng sang bên tay trái ông ta, nói, “Giờ thì tôi sẽ đi chọn một người mà tôi thích.” Rồi lại dạo một vòng giống cô MC, nhác thấy Điền Viên, ông ta đột nhiên lùi lại, đưa tay cho cậu, thốt lên với vẻ mặt tán dương chảy nước bọt, “Tôi thích nhất cậu này, đàn ông đàn ang là phải giống loài báo!”
Đèn trần sân khấu lập tức rọi xuống, các khán giả lại ồ lên xôn xao.
Tạo hình loài báo đi săn của Điền Viên gây ấn tượng cực mạnh với nhiều người, dẫu là tư thế co mình chờ thời bùng nổ hay làn da màu mật căng tràn của cậu, đều toát lên vẻ gợi cảm hoang dã muôn phần khó quên.
Điền Viên bình tĩnh đặt tay vào lòng bàn tay ông ta, nhưng xuống đến sân khấu cậu liền lật cổ tay, chuyển thành cậu đang dìu ông ta.
Ông ta cũng để mặc kệ cậu bày dáng vẻ như đang đỡ một quý cô, dẫn ông ta đi một vòng. Khán giả cười vang, bí đao nói với nữ MC, “Tuy tôi không có mẫu tính nhưng tôi có nhân tính.”
Nữ MC gượng gạo nở nụ cưòi, “Được rồi, chúng ta hãy trả sân khấu lại cho các diễn viễn chính nào.”
Bí đao tạo dáng lễ nghi kiểu Tây, tay giơ cao, giọng hạ thấp, “Ladies and Gentlements! This is a fashion show!”
Các người mẫu lúc này đã lui về cánh gà, nhạc nổi lên, họ lần lượt bước ra sân khấu biểu diễn theo thứ tự. Phong thái là thứ cực kỳ quan trọng đối với người mẫu, bởi lẽ họ không chỉ cần biểu diễn bộ cánh trên người mà song song đó, còn phải gìn giữ cả phong cách cá nhân họ.
Trang phục áo tắm quả thực đã phô bày ngôn ngữ cơ thể của họ lên nấc cao nhất, vậy mới biết CDEA đã hao tâm tổn trí vì cuộc thi này cỡ nào.
Các người mẫu được yêu mến nhất chọn ra từ hai mươi khu vực sở hữu đủ loại phong cách khác nhau, ai cũng là mỹ nam ngời ngời, mỗi người một vẻ, cùng nhau lên sân khấu.
Cuộc thi của CDEA được trình chiếu công khai giúp khán giả cũng có thể công khai bình luận về vẻ đẹp người mẫu, từ khuôn mặt, dáng vẻ, cho đến cả kích cỡ “bộ phận đàn ông” cũng không chừa.
Sau thời gian trình diễn tập thể chính là tiết mục trình diễn áo tắm một mình, ban giám khảo chấm điểm.
Lên diễn đầu tiên là người mẫu Jan đến từ xứ Chùa Vàng, thuộc top 20 người mẫu đã có tiếng tăm từ lâu. Xét mọi phương diện điệu bộ trình diễn hay nét mặt đều có thể thấy cậu ta vô cùng chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm, tràn đầy bản sắc Đông Nam Á. Ngoài Điền Viên, cậu ta cũng là người mẫu theo xu hướng da tối màu, nhưng nước da cậu ta thiên về ngăm đen nhiều hơn, mặt dài, trán cao, đẹp trai và rất ưng mắt, có phong cách nước ngoài độc lạ.
Nhiều giám khảo chấm cậu ta chín điểm, duy nhất Phí Anh Lệ là chấm sáu điểm. Cô xòe tay, hỏi, “Tôi công nhận Jan là một đĩa cà ri ngon, nhưng ngày nào cũng ăn cà ri, sớm muộn gì tôi cũng ngán. Về Jan, ngoài làm cà ri, tôi thực sự không biết cậu ấy có thể làm gì nữa? Tôi quan niệm rằng một người mẫu giỏi, sẽ không chỉ biết làm một món cà ri.”
Điền Viên đứng xem mà cầm lòng không đặng, phải liếc “Bà đầm thép” này một cái, trộm nghĩ miệng lưỡi Nicon xem ra còn hiền hòa chán so với cô rồi.
Các người mẫu còn lại đang chờ lên sân khấu đều bị Phí Anh Lệ dọa toát mồ hôi, lo nơm nớp nếu đến lượt mình lên diễn liệu sẽ bị Nữ hoàng CDEA chê bai gì.
Quả nhiên, người nào diễn xong cũng bị Phí Anh Lệ bới ra khuyết điểm, biết bao mỹ nam đủ phong cách đến từ vô số quốc gia bị Phí Anh Lệ miêu tả hết cà ri rồi lại koala, tay chân thiếu cân đối, vân vân vũ vũ... làm người ta thấy cô thật độc miệng, nhưng cũng không thể phủ nhận ánh mắt cô thật sắc sảo, nhìn ra cả những khuyết điểm cỏn con nhất và phóng to chúng trước mặt mọi người, đến khi khán giả ngẫm lại mới giật mình công nhận đúng là thế, ai ai cũng phải bội phục cô miêu tả quá chuẩn.
Màn trình diễn của Simon đã khuấy lên cao trào đầu tiên trên sân khấu, mọi giám khảo đều chấm nó điểm cao bao gồm cả Lôi Tùng Hải. Động tác của nó đẹp mắt, ăn nhịp, khí thế gây ấn tượng gợi nhớ tới màn trình diễn năm xưa rúng động Milan của Phạm Triết Tây.
Tuy nhiên Phí Anh Lệ chỉ chấm nó sáu điểm, hơn nữa, còn không giải thích cho bí đao.
Điều này chẳng những làm các giám khảo khác bất mãn mà khán giả có mặt tại trường quay cũng phải nhận định Phí Anh Lệ quá khó tính rồi.
Thậm chí một nhóm đông cư dân mạng còn để lại bình luận trên trang chủ rằng Phí Anh Lệ đang cố tình “dìm” các thí sinh ưu tú hòng câu người xem.
Cư dân mạng hiền lành thì bình luận như thế, còn cư dân mạng độc mồm độc miệng lại phán rằng, bà cô già của CDEA yêu quá hóa hận các mỹ nam.
Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, số lượng bình luận đã vượt hơn ba, bốn trăm trang, máy chủ của CDEA bị quá tải, trong khi đó cuộc thi tại trường quay vẫn được tiến hành đúng trình tự.
Thêm một người mẫu nữa xong phần trình diễn, Điền Viên nghe tim mình đập tựa trống dồn, môi miệng khô khốc. Dáng cậu rất đẹp, thân hình thon dài rắn rỏi cân đối nhưng không quá nặng về bắp thịt sỗ sàng, đường cong thì uyển chuyển, áo tắm gần như là trang phục cậu tự tin có thể đạt điểm cao nhất, thế nhưng vô số người mẫu đã gục ngã liên tiếp trước đó làm cậu căng thẳng vô cùng.
Cậu mải mê giậm nhịp theo nhạc, cho đến khi trợ lý đạo diễn nhắc đến lượt cậu lên diễn.
Điền Viên lập tức đứng lên, âm nhạc thay đổi, cậu bước ra cánh gà. Khi mắt cậu chìm vào góc tối, cậu dùng tốc độ nhanh chóng nhìn Lý Bạc Nhiên đứng trong một góc. Dẫu cho chỉ có thể trông đến ống kính Linhof, nhưng Điền Viên biết, đằng sau ống kính kia là con ngươi khiến người ta chếnh choáng của Lý Bạc Nhiên, đôi ngươi ấy có thể dẫn lối cậu về với tin tưởng. Đèn sân khấu sáng bừng, cậu dời tầm mắt, tập trung nhìn thẳng về phía trước, đồng nghĩa cậu đang nhìn thẳng Phí Anh Lệ đang ngồi nơi trung tâm đối diện.
Phí Anh Lệ cầm một cây bút chì chống má, ánh mắt cô tựa hai cái đục, đục tới tấp vào cơ thể cậu. Khi khán giả xem Điền Viên diễn, khắp trường quay dường như rơi vào khoảng lặng yên tĩnh nhất từ đầu cuộc thi tới giờ. Không rõ do đâu, cả đoạn trình diễn của Điền Viên không hề có thêm một động tác đặc biệt nào cả, nhưng bước nào bước nấy của cậu đều giàu nhịp điệu như thể đang tuân theo phách nhịp nào đó, khán giả xem mà thoải mái trong lòng.
Sau khi Điền Viên hoàn thành bài thi, các giám khảo cân nhắc một hồi rồi bắt đầu chấm điểm, số điểm cậu đạt được cũng coi như đồng đều, cuối cùng ống kính máy quay lia đến Phí Anh Lệ, ai cũng băn khoăn không biết lần này cô sẽ chấm bao điểm và rồi sẽ lại chê bai cái gì nữa đây. Cỡ hơn mười giây sau, bí đao phải giục mấy bận... Nữ hoàng Phí Anh Lệ của CDEA mới giơ bảng điểm.
“9.5... Là 9.5!” Giọng báo điểm cũng không nén được ý kinh ngạc.
Điểm 9.5 của Phí Anh Lệ là mức điểm cao nhất chưa từng có, không chỉ phá kỷ lục điểm chấm của cô mà còn phá kỷ lục số điểm cao nhất mà tất cả các giám khảo khác chấm.
Phí Anh Lệ cầm micro hỏi, “Tôi sẽ không giải thích vì sao tôi chấm cậu số điểm cao này, nhưng cậu có thể trả lời tôi, cậu biết nhạc nền của mình là nhịp gì không?”
Điền Viên không hề ngạc nhiên trước số điểm chót vót mà Phí Anh Lệ chấm, mà trái lại, cậu ngạc nhiên vì câu hỏi này của cô. Một cách bình tĩnh, cậu trả lời, “Nhịp 2/4.”
Phí Anh Lệ mỉm cười ngả lưng vào ghế. Khán giả đều sững sờ khoảng ba, bốn giây mới bất thần ngộ ra. Ngẫm lại, từ lúc Điên Viên ra sân khấu đến xoay người, bước đi, tạo dáng, mỗi một động tác đều khớp theo nhịp. Cớ làm sao mà tư thế của cậu mang đến sự thoải mái khó diễn tả thành lời dành cho khán giả, thì ấy là vì mỗi bước đi của cậu đều khớp trúng nhịp trong đầu họ.
Vòng thi trình diễn áo tắm kết thúc, tổng điểm trung bình của Điền Viên chỉ kém Simon 0.1 đành đứng ở vị trí á quân. Cách biệt điểm số quá nhỏ nhoi, khiến Điền Viên thực sự nghi ngờ phải chăng ở thời khắc chấm điểm cuối cùng ấy, là Phí Anh Lệ dùng bút chì tính trước mới chấm cậu vừa vặn 9.5.
Tuy vẫn còn cách ghế quán quân một bước nho nhỏ cũng đủ làm Điền Viên được nếm mùi vị chiến thắng ban đầu đầy phấn khởi rồi. Cậu vội vã rời khỏi hậu trưòng CDEA, bỗng gặp một chiếc Rolls-Royce đỗ lại bên cạnh, cửa kính xe màu nâu trầm hạ xuống, lộ ra bản mặt tươi cười của Trần Hướng Minh, “Jamie lên xe được chứ? Có người muốn gặp cậu.”
Điền Viên sực nhớ làm sao chiếc xe này quen mắt đến vậy chính là bởi nó là xe của Phạm Triết Tây, người muốn gặp cậu chắc cũng là Phạm Triết Tây rồi. Hàng nghìn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu cậu, lại nhìn bản mặt tươi cười của Trần Hướng Minh, cậu chừng như có thể thấy từ trong đó cả một lời tuyên bố ngấm ngầm. Phải rồi, sớm muộn gì cậu cũng phải chiến đấu một trận với Phạm Triết Tây. Điền Viên gật đầu.
Sự thẳng thắn của cậu có hơi làm Trần Hướng Minh bất ngờ, bởi thoạt nhìn Điền Viên không có năng khiếu trời sinh băng Phạm Triết Tây, nhưng cậu luôn mang lại điều bất ngờ và giật mình cho người khác ở những thời điểm không ngờ nhất.
Trần Hướng Minh xuống xe, mở cửa một bên, ghế bên trong là hai hàng đối nhau tựa một gian phòng họp bé nhỏ, Điền Viên cuối cùng đã được gặp Thiên Vương châu Á Phạm Triết Tây trong lời đồn. Anh ta mặc một chiếc áo dáng dài màu đen giống đồ cưỡi ngựa, không có nhãn mác. Nhưng với đẳng cấp hiện có, Phạm Triết Tây không còn cần thương hiệu nào tô điểm thêm nữa. Chiếc áo dáng dài màu đen giống đồ cưỡi ngựa kia vừa khít thân mình, cúc áo được đính giấu đi, phụ kiện độc nhất là dây nịt màu đen buộc quanh hông càng tôn lên vẻ trẻ trung và thanh lịch từ anh ta.
“Mòi ngồi.” Giọng Phạm Triết Tây trầm tự nhiên, rất mực gợi cảm.
Điền Viên vô thức nuốt nước bọt. Người đàn ông này là người yêu đã làm Lý Bạc Nhiên suốt mười năm qua cứ mãi quyến luyến. Cậu cố giữ mình trấn định, tự dặn lòng tuyệt đối không được tỏ vẻ lép vế, bằng không chưa cần bắt đầu, cậu đã đánh mất Lý Bạc Nhiên ngay.
“Muốn uống rượu không?” Phạm Triết Tây cởi đôi găng da đang đeo, khách sáo hỏi ý cậu; miệng thì hỏi, mà tay đã mở tủ lạnh kế bên, bày ra một hàng rượu vang.
“Sao cũng được.” Điền Viên nói.
Phạm Triết Tây tự chọn một chai trong số đó, đoạn tủm tỉm, “Cậu sống cùng Nicon lâu rồi chắc cũng thích Petrus chứ?” Anh ta đưa ly cho cậu rồi rót chút rượu vào ly, cười nói, “Thực ra anh ấy không thích Petrus, hay phải nói là không hề thích rượu vang. Anh ấy thích rượu mạnh hơn, chẳng hạn như Whisky này, Brandy này, còn người thích rượu vang... là tôi mới đúng. Vì vậy dù cho đang ở đâu, tôi đều gửi một chai rượu vang về cho anh ấy, có thế anh ấy mới không quên tôi quá nhanh.” Nói xong câu này, anh ta dừng rót rượu, bàn tay trắng nhợt đến chói mắt nhưng Điền Viên không thể phủ nhận, bàn tay ấy nâng ly rượu thủy tinh đong đưa, quả thực hòa hợp vô cùng, đẹp đến nỗi thảng thốt.
“Theo tôi thấy thì Nicon thích rất nhiều thứ, anh ấy có thể vừa thích rượu vang vừa thích Whisky.”
Phạm Triết Tây cười mỉm, “Tôi nói thế này không phải khoe mẽ gì với cậu, đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn cho cậu biết, những gì cậu hiểu về Nicon hiện nay là sau khi được tôi thay đổi rồi. Có rất nhiều điều ở anh ấy đã thay đổi, nhưng cậu nói có ý đúng, anh ấy là người bác ái, lúc yêu thì sẽ yêu cùng cực, mà lúc quên thì sẽ quên dễ dàng.”
“Anh ấy không phải người như thế.” Điền Viên khẳng định.
Phạm Triết Tây chỉ cười khẽ, uống một hớp rượu, “Chắc cậu biết Nicon rất đào hoa, nhưng cậu không biết ngày xưa tôi quen Nicon ở New York, đời tư của anh ấy bê bối đến mức nào cậu không tưởng tượng ra đâu. Người khác đều nghĩ anh ấy đã hoàn thiện tôi, nhưng không ai biết tôi cũng đã hoàn thiện anh ấy. Tôi làm anh ấy biết sống có mục đích, biết đau, biết cười, biết tồn tại chân thật.”
Điên Viên nhất thời chỉ u u mê mê, nhưng cái khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, dường như có gì đó túm lấy cậu. Cậu đáp, “Cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe, như vậy tôi sẽ càng hiểu con ngươi anh ấy bây giờ hơn.”
Phạm Triết Tây đung đưa ly rượu, nói thủng thẳng, “Bỏ cuộc đi, cậu không thể hiểu con người thực sự của anh ấy thế nào. Hai người các cậu thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt, hiện tại hai thế giới này có vẻ còn đang trong trạng thái cân bằng, nhưng tất cả chỉ là tạm thòi thôi, chỉ cần có một sự can thiệp nhỏ cũng đủ phá vỡ thế cân bằng này... Thế giới của cậu sẽ sụp đổ, mà Nicon vẫn là Nicon.”
“Nếu hôm nay anh gặp tôi chỉ để nói vậy, tôi có thể hồi đáp anh đây.”
Phạm Triết Tây ngừng tay, quay qua nhìn thẳng vào cậu. Mắt anh ta một mí, dài và hẹp, sắc tựa lưỡi dao, khi chúng xoáy thẳng vào cậu một cách chăm chú, cậu cảm tưởng như Phạm Triết Tây đang khoét từng miếng da, miếng thịt cậu, riết róng soi vào nội tâm cậu.
“Tôi xin hồi đáp anh, tôi tuyệt đối không từ bỏ Nicon, mãi mãi không bao giờ! Nếu đây không phải đáp án anh muốn, tôi rất xin lỗi!” Thế rồi cậu mở cửa xe, vừa đặt chân xuống đường, cậu bỗng như thể nhớ ra điều gì đó, lại nghiêng người đặt ly rượu chưa uống lấy nửa ngụm vào tay Phạm Triết Tây, đầy bình thản, “Ngại quá, Nicon đã dạy, rượu mới khui chưa gạn quá hai mươi phút thì chưa được uống. Tôi nghĩ anh nhầm rồi, ít nhất Nicon bây giờ cũng thích rượu vang, nếu không thích anh ấy sẽ không hiểu về nó. Tôi tin anh thích Nicon, nhưng nếu anh cảm thấy Nicon bây giờ không còn hiểu anh nữa, thì xin anh cũng hãy tin, anh ấy không còn thích anh nữa.”
(Tức công việc tách cặn rượu trước khi uống, vì rượu lâu năm có cặn sẽ làm thay đổi hương vị rượu. Không phải chai rượu nào cũng có cặn, nhưng có một số loại để lâu năm thì thường bị lắng cặn dưới đáy)
Cậu dứt khoát xuống xe, sải bước, bỏ lại sau lưng chiếc xe đắt tiền trị giá mấy triệu đồng. Vào nhà thấy Lý Bạc Nhiên đang nấu cơm, hình như anh cũng định chúc mừng cậu vì số lần anh xuống bếp chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cậu thảy chìa khóa, mặc kệ anh đang cúi đầu nấu ăn, cậu ôm ghì lấy anh, chẳng nói chẳng rằng đưa tay rút dây nịt, tụt quần bò anh xuống rồi nhấc anh lên bàn cơm. Chỉ tiếc còn chưa tiến thêm được bước nữa, tay Lý Bạc Nhiên nháng lên, một con dao mảnh mai đã áp trên cổ cậu, đè ngược cậu lại xuống bàn. Từ tấm kính phản chiếu, con ngươi anh lóe lên vẻ châm chọc, ngón tay lắc lắc ra chiều mỉa mai, “Xin lỗi, tôi chỉ làm top. Huống hồ muốn cưỡi trên người tôi, cậu còn chưa đủ tư cách.”
Điền Viên nằm bên dưới nhìn anh, cổ áo tấm áo phông rộng rãi khi anh cúi xuống để hở phần da thịt bên trong, từ xương quai xanh đến điểm nhô lên trước ngực, rồi nhìn lên cao dần, là cần cổ mảnh khảnh cùng bờ môi khẽ nhếch. Tựa hồ có một con thú hoang xa lạ đang gào thét trong tim cậu, nó đang thề, chắc chắn một ngày nào đó phải có được người này.
Sau màn thi Thiên Vương, tuy kém Simon 0.1 điểm nhưng Điền VIên được chú ý hơn cả. Nhiều người nhận định rằng Điền Viên chiếm được cảm tình của Phí Anh Lệ nên dù có thua cũng là “vị vua không ngai“. Lòng người thường để tâm đến kẻ mạnh núp tạm dưới bóng kẻ yếu, đồng thời trông chờ người đó sẽ mang đến đột phá bất ngờ và bước lên đỉnh cao, Điền Viên chính là đối tượng đáp ứng mong muốn này của họ. Họ đang chờ, liệu Điền Viên có thể đánh bại Simon, trở thành quán quân cuối cùng hay không.
Cuộc thi tuyển người mẫu cho H&M lại được đào xới ra đúng thời điểm này, nhiều người lao đi tìm hiểu thông tin, kiến thức về Rei Kawakubo.
Công chúng dẫn tách ra thành từng phe, hoặc là ủng hộ Điền Viên đánh bại Simon, hoặc là ủng hộ Simon chiến thắng tới cùng.
Cuộc thi đã trở thành cuộc quyết đấu giữa Simon và Điền Viên, war trên mạng diễn ra tưng bừng khói lửa. Các chương trình truyền hình liên quan đến giải trí cũng đều phỏng đoán hoặc bình luận, rốt cuộc Simon sẽ liên tục ca khúc khải hoàn hay là Điền Viên mới giành được ngôi vị quán quân?
Một quý bà còn nói quá lên thế này, “Trận đấu giữa Simon và Jamie đối với phụ nữ chúng tôi cũng hệt như chúng tôi đang phải lựa chọn con mình quan trọng hơn hay chồng mình quan trọng hơn vậy. Tôi thấy thật sự khó chọn ghê lắm.”
Đành rằng thi người mẫu chẳng phải sự kiện quốc gia quá trọng đại gì, nhưng đâu phải lúc nào cũng có dịp một công ty như CDEA tổ chức cuộc thi giải trí hoành tráng đến thế. Mỹ nam và mỹ nam quyết đấu nhau, bí đao làm MC khi thì cười ra nước mắt, khi thì sâu cay khó gỡ, khi lại ấn tượng sâu sắc, cộng với nhận xét khắt khe của Nữ hoàng Phí Anh Lệ độc miệng, hết thảy yếu tố đều khiến Thiên Vương trở thành trung tâm của mọi chủ đề trò chuyện.
Mà chủ đề chính là điều kiện tiên quyết cho nổi danh, vô vàn chủ đề sau cuối đều chốt lại thành một cuộc thi Thiên Vương cực độ nóng hổi. Tỷ suất người xem của Thiên Vương vượt quá 8%, thế nhưng sau đó, bất kỳ tiết mục nào có liên quan đến CDEA hay các cuộc phỏng vấn, trình chiếu trước khi phát sóng cuộc thi đều thu được tỷ suất người xem cao hơn 9%, thậm chí chương trình phỏng vấn Simon và Điền Viên còn có lần bứt lên 12%, xem ra nhà đài còn được ăn ké độ nóng dài dài.
Nhờ đội ngũ dịch đuổi, Thiên Vương cũng đạt được độ nóng tương tự tại Nhật Bản, Hàn Quốc. Cuộc thi dần dần làm khán giả ngộ ra, nếu giành được phần thắng vô địch, rất có khả năng bạn sẽ trực tiếp trở thành Thiên Vương thế hệ mới của châu Á. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cuộc thi Thiên Vương đã gây bão chưa từng có, các thí sinh tham gia thu nạp được cực nhiều tan trung thành. Họ tự lập web cho các thí sinh, phát tờ rơi, dán poster tuyên truyền, gây chiến với fan đối thủ, thức đêm đăng bài trên diễn đàn, chừng như miễn là thần tượng được lên đỉnh vinh quang thì phận làm fan bọn họ sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Tại thời điểm này, mỗi thí sinh đều như thể sao hạng A sáng chói, đặc biệt là hai thí sinh hàng đầu Simon và Điền Viên.
Bình luận ngày càng nhiều, Điền Viên cũng ngày càng chú trọng hình thức. Tranh thủ lúc ở nhà, cậu lôi hết bản quay diễn nước ngoài của Lý Bạc Nhiên ra xem đi xem lại sau đó bắt chước. Đã quen với phục trang gọn nhẹ, quần là áo lượt trên sàn diễn hiện nay càng làm Điền Viên lo lắng rất nhiều. So với quá khứ, Điền Viên bây giờ bận tối tăm mặt mũi, ngày nào cũng nhận được đủ loại giấy mời tham gia nào là show truyền hình thực tế nào là show phỏng vấn, nào là thu radio. CDEA tận dụng danh tiếng của họ ở mọi góc độ lớn nhất, thu hút nhiều người biết đến cuộc thi Thiên Vương hết sức có thể trong thời gian ngắn nhất.
Nhằm tăng lượng người xem mà show truyền hình hay đặt ra vài câu hỏi hóc búa thậm chí là làm cậu khó xử, còn không cấm cản fan của Simon đến trường quay gây khó dễ với cậu, lần nào lần nấy đều làm Điền Viên sứt đầu mẻ trán.
Kỳ thực Điền Viên không quá hợp với loại show này. Cậu phản ứng nhanh, ngặt nỗi cử chỉ quá rụt rè hay phải nói là khù khờ, ngại nghịu. Ngược lại, Simon tỏ ra sắc sảo hơn nhiều. Điền Viên càng muốn làm tốt lại càng bị mắc lỗi, truyền thông càng tô vẽ lỗi lầm của cậu, bóp méo vài lời chả quan trọng lắm thành trò cười hoặc cường điệu hóa hẳn lên. Thành thử, anti-fan cứ chê cậu trông như khúc gỗ, lấy đâu ra tư cách ngồi lên ghế Thiên Vương? Áp lực quá đỗi khổng lồ đôi khi làm Điền Viên ngạt thở. Cậu thấy mình như bị đặt dưới kính hiển vi cho cả đám đông nhung nhúc nghiên cứu tỉ mỉ, phán xét.
Trong một show thực tế của CDEA, nữ MC cười hỏi, “Tại sao Jamie tự tin đi tham gia Thiên Vương?”
Điền Viên ngẫm nghĩ rồi trả lòi, “Tôi cảm thấy cuộc thi Thiên Vương là một cơ hội hiếm có nên tôi tham gia.”
Nữ MC chớp lấy ngay, “Cậu muốn nhảy qua trào lưu hiện tại để đạt được cơ hội thành danh ư?”
Điền Viên đáp theo phản xạ, “Tôi muốn thành danh, nhưng tôi không cho rằng mình nhảy qua trào lưu. Cá nhân tôi nhận thấy bản chất của vẻ đẹp nên là hình tượng khỏe khoắn đa dạng hóa, nó không nên bị đóng đinh tại một hình thức cố định nào đó.”
Nữ MC cười tươi, “Tồi có thế hiểu cậu đang nhận xét hình tượng của Phạm Triết Tây không khỏe khoắn không?”
Điền Viên lúng túng, “Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói là, vẻ đẹp là đa nguyên hóa.”
“Phạm Triết Tây không thể biểu trưng cho thời đại này, ý là vậy đúng không?” Nữ MC chớp mắt, “Nghĩa là thế đúng không?”
Khán giả ngồi xem lập tức xôn xao, mặt Điền Viên đỏ như mào gà, “Không phải... Ý tôi là...”
Nữ MC ngắt lời cậu, dõng dạc nói, “Sau đây là thời gian quảng cáo. Sau quảng cáo, chúng ta hãy tiếp tục nghe Jamie khiêu chiến Thiên Vương châu Á Phạm Triết Tây!”
Hôm sau, nhiều bài báo cùng giật tít nghe rất gớm, ví dụ “Jamie Điền bày tỏ Phạm Triết Tây đã hết thời!”, “Jamie Điền tuyên bố sẽ chấm dứt thời đại của Phạm Triết Tây!” v.v... Quả nhiên công chúng rất bất mãn. Nói gì thì nói, Phạm Triết Tây là Thiên Vương đầu tiên đã vượt tầm cả phạm vi châu Á, được coi trọng nhiều năm lắm rồi. Anh ta sở hữu lượng fan trung thành khổng lồ, người châu Á đều quý và tự hào về anh ta, câu nói của Điền Viên khiến họ ghét bỏ.
Khắp các diễn đàn la liệt bình luận ném đá Điền Viên, có người nói Phạm Triết Tây không chỉ tượng trưng cho một trào lưu mà còn là hình ảnh dân tộc, lịch sử có viết thế nào thì sự thực là anh ta đã trở thành sự kiện quan trọng khó lòng vượt qua. Lại có người nữa nói, nếu ai đó coi Phạm Triết Tây không tượng trưng cho một thời đại, thì không thể chứng minh người đó không biết sợ mà chỉ có thể chứng minh người đó không có não. Tựa hồ chỉ trong một thời gian ngắn, từ được tán thưởng ngợi khen, Điền Viên ngập chìm giữa cả biển chửi rủa.