Cậu dụi dụi mắt, nhanh nhẹn trở dậy khỏi giường. Chuyến xe buýt đầu tiên của mỗi ngày luôn xuất phát từ năm rưỡi sáng.
Cả làng cũng chỉ có duy nhất một chuyến xe lái lên Trung Hoàn, mặc dầu vậy, ngôi nhà nhỏ lụp xụp nằm ven con đường làng chài này hàng tháng vẫn tiêu tốn mất hai nghìn đồng của Điền Viên.
(Trung tâm chính trị và thương mại của Hồng Kông)
Từ nông thôn đặt chân vào thành thị, thấm thoắt đã gần bốn năm rồi.
Bốn năm, mà mỗi sớm tỉnh giấc, cậu vẫn cảm thấy hồ mê, như mình còn đang tha hương xứ lạ.
Cậu cố gắng tỉnh táo trở lại vì hôm nay nhận được điện thoại của quản lý Jason, điều đó đồng nghĩa, ba tháng trời chưa có cơ hội đi diễn thì nay cậu đã có rồi đây. Điền Viên mau mau chóng chóng rửa mặt, sau đó vận một chiếc áo hoodie màu đen và một chiếc quần bò đã phai bợt màu. Phải khen là dáng cậu đẹp, chiều cao 189 cm, vai rộng mông thắt, quần bò giúp cặp chân cậu nom dài hơn.
Cách ăn mặc này khiến Điền Viên vốn mang gương mặt baby càng trông như thể cậu bé con bên nhà hàng xóm. Cậu sở hữu vẻ điển trai đặc trưng của người phương Đông, mặt mày vuông vắn, mũi thẳng, nước da trắng ngà đậm chất châu Á. Nhưng dù nét cậu mạnh mẽ là thế thì khuôn mặt vẫn mang đường cong mềm mại của thiếu niên.
Làm một người mẫu, tướng mạo như Điền Viên thực chất không được ưa thích lắm trên sàn diễn thời trang. Các sàn diễn ngày nay phần nhiều đều chuộng cái đẹp trung tính ma mị, hào nhoáng, trái lại, vẻ đẹp của Điền Viên thật sự chưa đúng gu thời đại và thiếu nét độc đáo riêng biệt trước ống kính.
Hơn nữa cử chỉ của cậu còn nhiễm thói quen dè dặt và gượng gạo của dân nông thôn, khung xương do làm nông lâu ngày cũng to hơn thẩm mỹ sàn diễn ưa vai hẹp, tất thảy mọi yếu tố đều làm cậu càng trở nên lạc điệu giữa trào lưu trình diễn thời trang hiện thời.
Trước khi ra cửa, Điền Viên hơi ngần ngừ, ăn mặc thế này chắc chắn cậu sẽ bị quản lý Jason mắng vốn.
Thực ra cậu còn có một chiếc áo len màu cam hiệu Prada và một chiếc quần thường màu xanh sẫm hiệu Zegna xịn, thế nhưng các nhà thiết kế thời trang bây giờ ngày càng làm kích cỡ nhỏ dần đều, từ cỡ 50 xuống 48, rồi lại từ 48 xuống còn 46, người cao 170 hay 175 thì cứ phải chọn những bộ dành cho người cao 185 mới vừa.
Các hàng mẫu dùng để trình diễn cũng thế, Điền Viên đã cao thêm 3cm so với hai năm trước, giờ mặc bộ quần áo kia đã có vẻ căng chật. Cậu lấy chúng ra, rồi lại nâng niu cất chúng về chỗ cũ. Chúng không chỉ là hai món đồ hàng hiệu mà cậu sở hữu, trong chúng còn lưu giữ cả phần hồi ức đẹp nhất cùng tình bạn đáng trân trọng nhất mà cậu có.
(Trong một thiên của Cầu vồng loang cùng series với Thiên Vương có tiết lộ, trước kia Điền Viên là thiếu gia đằng ngoại của nhà Thu, lên nhà Thu làm và chịu nhiều tủi hổ. Trong quãng thời gian ấy cậu có quen một gã thợ sửa ống nước đến nhà Thu làm thuê, được gã dạy bảo nhiều thứ và tặng cho một chiếc áo Prada, một chiếc quần Zegna. Sau này khi cậu quyết rời khỏi nhà Thu, tất cả những gì cậu mang đi chỉ có hai món đồ này. Chính gã thợ sửa ống nước đó đã đưa cậu lên thành phố, cho cậu ở nhờ nhà trong thời gian đầu và giới thiệu cậu đến với nghề người mẫu. Không có gã sẽ không thể có một Điền Viên lên thành phố làm người mẫu)
Uống một cốc nước, ăn lòng trắng hai quả trứng tự luộc, rồi Điền Viên ra cửa vừa vặn sáu giờ đúng, kịp ngay chuyến xe buýt tiếp theo đi ngang qua. Bốn mươi lăm phút đường, thành phố phồn hoa với san sát các tòa nhà xi măng bê tông cốt thép đã hiển hiện trước tầm mắt, trên tấm quảng cáo neon rực rỡ khổ lớn chính là gương mặt đại diện của Dior Homme tức Phạm Triết Tây - người mẫu hàng đầu châu Á.
Mí mắt Phạm Triết Tây híp dài,hơi xếch lên toát vẻ sắc sảo, làn da trắng kiểu tái, phong cách Dior Homme như thể được sinh ra vì anh ta vậy. Sơ mi với ống tay áo hẹp hình móng ngựa bó sát cơ thể mảnh dẻ, trên dải cà vạt dài thêu con ong mật biểu tượng quyền lực của Napoleon. Nhìn từ xa, Phạm Triết Tây hệt như một vị Công tước ma cà rồng, vẻ đẹp toát ra từ anh ta ngập ngụa cảm giác bệnh trạng.
“Quả là một Công tước ma cà rồng đầy ý nhị của phương Đông!” Năm đầu tiên Phạm Triết Tây đi diễn ở Milan, một nhiếp ảnh gia đã nhận xét như vậy.
Lần ra mắt đầu tiên ấy của Phạm Triết Tây đã càn quét cả tuần lễ thời trang xuân hè Paris, trở thành người mẫu châu Á đẳng cấp quốc tế. Thành công sáng chói của anh ta chẳng những nâng tầm tiếng tăm cho công ty quản lý, mà đến mấy năm sau, các công ty quản lý khác đều dùng phong cách của anh ta để làm thước đo so sánh xem một người mẫu nào đó có tiềm năng thành công hay không.
Điền Viên ngắm nghía bức quảng cáo của Phạm Triết Tây vài lần, mới hớt hải bước về phía công ty quản lý.
Chắc chắn rằng, theo tiêu chuẩn kia, Điền Viên chính là hạng người mẫu chìm lỉm.
Đến khi cậu tới trước cửa văn phòng, Jason đã ở đó chờ cậu.
Jason làm quản lý nghệ sĩ, vào mùa ế ẩm cũng sẽ kiếm show cho cả người mẫu nam. Gã thường càm ràm nếu không vì gã chẳng nỡ nhìn các người mẫu nam chết đói thì đã chuyển sang bầu sô cho người mẫu nữ từ đời nảo đời nào rồi. Ngụ ý là, gã vì các cậu nên mới chịu làm cái nghề chẳng được bao xu này đây.
Dù có vài lúc Jason ăn chia tiền của họ cực kỳ chênh lệch song Điền Viên luôn tỏ vẻ thông cảm, ít khi nào phàn nàn. Bởi vậy Jason cũng quý cậu người mẫu hiền lành này lắm, dù điều kiện Điền Viên chưa tốt, gã vẫn thường chiếu cố cậu nhiều hơn.
“Jamie đến rồi đấy à?” Jason nhác thấy cậu liền giơ tay, ánh mắt gã lướt qua quần áo cậu, chỉ hơi chau mày nhưng vẫn chưa ý kiến gì trước mặt mọi người.
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Jason thường thường không hẳn là một quản lý tốt bụng cho cam, chưa quở trách cậu trước mặt đám đông tức là hôm nay cậu tương đối may mắn rồi. Jamie là tên tiếng Anh gã đặt cho cậu, theo kiểu nói của gã, một người mẫu nam có thể không mặc quần lót, nhưng bắt buộc phải có tên tiếng Anh.
Đứng cạnh Jason là năm người mẫu nam khác, gã không giới thiệu cho cậu, có điều cậu quen gần hết. Quen thân nhất với cậu là Đại Sơn, một anh chàng cơ bắp cuồn cuộn, chuyên đi diễn mấy dòng thời trang mang tông khỏe khoắn, thoải mái kiểu Mỹ như DKNY Men của Donna Karan. Tương tự với Điền Viên, anh chàng cũng thuộc loại không được ưa chuộng trên sàn diễn.
Chính vì lẽ đó mà Đại Sơn thường xuyên tức giận, mỉa mai người mẫu nào nổi danh đều là “hai phai” hết, anh chàng cũng hay chê trách xã hội bây giờ quá vặn vẹo nên quan điểm thẩm mỹ cũng thành ra biến thái theo. Thu nhập của người mẫu nam cực kỳ không ổn định, ít ai lại kiếm cơm chỉ dựa vào cái nghề này, Đại Sơn cũng thế. Anh chàng là nhân viên pha chế trong quán bar, Điền Viên cũng từng làm thuê ở bar đó nhưng là nhân viên đón khách. Bỗng nhiên Đại Sơn ra hiệu bằng mắt với cậu, cậu bèn nhìn theo, trông thấy Jason đang ôn hòa trò chuyện với một người lạ mặt, xem thái độ có vẻ thân thiết quá chừng.
Cậu người mẫu này thoạt nhìn còn khá trẻ, tuổi chưa đến hai mươi, vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp trung tính. Nó mặc một chiếc jacket da cổ dựng vừa mỏng vừa ngắn màu xanh lục của Versace, bên trong là sơ mi hiệu D&G dài tay màu cam trong suốt cực kỳ lộ liễu, ai mà thấy, cam đoan mắt phải sáng rực lên cho coi.
Trùng hợp làm sao khi Điền Viên nhìn nó cũng là lúc tầm mắt nó dừng lại trên mặt cậu. Cậu tự giác so sánh bản thân với nó, thấy mình chỉ là hạng chân đất mắt toét, vậy nên cậu mỉm cười, nào ngờ cậu người mẫu trẻ tuổi kia lại chỉ lạnh lùng lia mắt qua cậu rồi ngoảy đầu đi ngay.
Cậu cũng không để ý quá nhiều, hơi cười khẽ, đoạn quay đi.
Đại Sơn chứng kiến hết cảnh này. Đến lúc lên xe, anh chàng vỗ vai cậu thì thầm, “Thằng Simon kia phong cách nhang nhác Phạm Triết Tây, nghe đồn công ty coi trọng nó lắm, có khả năng sẽ cho nó đi diễn tuần lễ thời trang thu đông D&G châu Á năm nay. Hoạt động quảng cáo này chỉ coi như cọ xát, thử nghiệm, biết đâu sang năm người ta lại thành Phạm Triết Tây thứ hai rồi.”
“Thật không, giỏi quá!” Cậu giật mình. Một người mẫu mới ra mắt mà đã được đi diễn D&G, đủ chứng minh công ty đề cao nó thế nào. Mọi người đều lên xe, Jason liền ngồi cạnh Simon, coi bộ Jason lúc này chẳng những là bầu sô mà còn là quản lý riêng cho cậu người mẫu siêu sao tương lai này.
Sáu người mẫu tập hợp nhau để quay một bộ quảng cáo cho game onlinechủ đề thần ma, cốt truyện về thế giới loài rồng, tiên hiệp Ngạo Thiên từ thần nhập ma. Thần Ma do công ty Giản thị đầu tư chế tác, theo như lời đồn kể thì đây là trò game online mang phong cách Trung Hoa tấn công vào thị trường quốc tế, chế tác cực kỳ hoàn hảo, chỉ xét đến các khoản mục họ đặt ra cho quảng cáo cũng đủ thấy phần nào rồi.
Kịch bản quảng cáo làcảnh các môn đồ tu chân Thục Sơn quyết chiến cùng nhân vật chính Thần Ma giữa thiên địa, đòi hỏi phông cảnh hoành tráng, phải có trời xanh nước biếc và cả đại mạc ngút ngàn, thế nên đoàn quay phim phải bay sang vùng khác lấy cảnh. Diễn viên chủ chốt cho quảng cáo đương nhiên là một đại minh tinh, sắm vai Thần Ma Ngạo Thiên, còn đám người mẫu các cậu chỉ là phận tôm tép làm nền, đóng vai các môn đồ Thục Sơn trơ trẽn bao vây, công kích diễn viên chính.
Loại vai hoàn toàn làm nền này chẳng có tiền đồ là mấy đối với nghề người mẫu, nhưng hên thay công việc kéo dài khá lâu, ít cũng phải non nửa tháng nên lương lậu xem như tạm ổn. Chẳng qua Jason quý cái tính hiền lành ngoan ngoãn của cậu nên mới xí cho cậu một vai.
Đoàn người cùng ra sân bay, trực tiếp check-in rồi đi vào, cách giờ lên máy bay còn một tiếng.
Jason lại tán gẫu với Simon, nhưng nói là tán gẫu cũng chưa đúng lắm vì chỉ có Jason đang thao thao bất tuyệt về lịch sử chói lọi của gã còn Simon thỉnh thoảng mới ậm ừ đôi câu, còn đâu là nhíu mày, dường như không quá cao hứng.
Điền Viên vào phòng sách báo bên cạnh, tiện tay vớ một quyển tạp chí, trong đó cậu vô tình trông thấy bìa mặt hình một người đàn ông tuấn tú đang ôm một cô gái quý phái mỉm cười ngọt ngào, cạnh họ là dòng tiêu đề đỏ rực: “Tin vui của con trai trưởng Thu thị, cuối năm nay sẽ cưới thứ nữ Giản thị“.
Cậu chỉ nghe bên tai mình “uỳnh” một tiếng, loáng thoáng lại nghe giọng người đàn ông kia vang lên đâu đó.
“Điền Viên, lại đây, có gì mà ngại? Sau này nhà anh cũng là nhà em.”
“Anh thích mắt em nhất, thật là giống hai viên ngọc đen láy và thanh sạch.”
“Anh thích em, Điền Viên. Vì em là Điền Viên chỉ thuộc về mình anh.”
“Em yên tâm, anh sẽ bên em trọn đời.
Vậy mà lời lẽ ngọt ngào ấy còn chưa tan biến, tiếng cười khẽ khàng của người kia đã vọng lên, “Một đứa rõ là quê mùa, tôi có giữ cũng chỉ để giải tỏa, các cậu không biết thấy nó là tâm trạng tốt hơn hẳn hay sao?”
“Một đứa như nó mà cũng sống vui vẻ, thì cớ sao chúng ta lại không vui vẻ đi?”
Thả quyển tạp chí xuống, Điền Viên mới phát hiện tay mình run bần bật.
“Xin hỏi cậu muốn mua không?” Nhân viên bán hàng lấy làm bất mãn khi nhìn quyển tạp chí bị cậu làm nhàu.
“Xin lỗi chị!” Cậu luống cuống trả một trăm đồng, lấy tạp chí đi, sau đó kín đáo quẳng nó vào thùng rác.
Đến khi Điền Viên ra cửa bay mới biết, thì ra bạn diễn chính là đại minh tinh La Phó Dụ, và Đại Sơn cùng mấy người mẫu kia đang tập trung tại đó thảo luận. La Phó Dụ ngồi ghế hạng thương gia, khác khoang các cậu, thành thử những người mẫu chen chúc nhau trong khoang phổ thông lập tức trở nên thân quen hẳn. Nói gì thì nói, phương pháp tốt nhất để một nhóm người đồng cấp bậc không chia bè chia cánh nhau, ấy chính là đẩy ra một quân địch giả tưởng.
Dạo gần đây tên tuổi La Phó Dụ lên như diều gặp gió, bộ phim Dị Hiệp hắn đóng vai chính mới giành được giải thưởng điện ảnh Cây sồi vàng cao quý năm nay, công ty bộ game online này mời hắn đến làm diễn viên chính quả thực rất sáng suốt.
Nhưng các người mẫu đâu có bàn tán chuyện này, họ đang xầm xì La Phó Dụ lên hương được như thế hoàn toàn là nhờ hy sinh nửa thân dưới đi hầu hạ Nữ hoàng Phí Anh Lệ của CDEA - Công ty Giải trí số một châu Á, hơn nữa Phí Anh Lệ chẳng những tận hưởng một mình mà còn lôi hắn đi thết đãi vài quý bà đầu tư giàu sụ nữa.
Bởi biết nghe lời nên La Phó Dụ mới được nhận vai chính, được đoạt giải. “Muốn ăn thì lăn vào bếp thôi!” Một người mẫu nọ cười khình khịch.
Họ cười đùa quá trơn dẫn đến cả Jason lẫn Simon đều phải quay lại nhìn, vẻ mặt Jason rõ ràng mất vui, còn Simon thì liếc hờ qua mặt họ, bờ môi mỏng hơi nhướng lên thành một đường cung, tỏ ý khinh miệt.
“Xí, chỉ là một thằng người mẫu non choẹt mà cũng bày đặt chảnh chọe!” Đại Sơn làu bàu cạnh Điền Viên.
Cuối cùng Jason cũng chịu dừng cuộc trò chuyện với Simon, chuyển qua dòm đồng hồ, Đại Sơn lại rỉ tai cậu, “Có khi nào vẫn còn người mẫu khác không?”
Cậu lắc đầu. Ngay khi các cậu cầm vẻ chuẩn bị lên máy bay, hình như người mà Jason đang chờ đã đến.
Jason lập tức dẫn Simon qua đó chào hỏi người nọ, đích thân đi nghênh đón, đám Đại Sơn đương nhiên cũng ngoái đầu, xem xem rốt cuộc là nhân vật nào đáng để cho Jason vồn vã như vậy.
Người đó đeo một chiếc túi vải bạt màu navy cực to hiệu Domke, áo tím, quần màu đen kiểu cách thoải mái, nhìn từ xa, bóng anh khá cao và cũng dong dỏng.
Khi Jason nói chuyện, anh khẽ giơ tay xốc lại chiếc túi đang đeo trên vai, Điền Viên trông thấy ngón giữa của anh đeo một chiếc nhẫn bạc rất đặc biệt na ná loại nhẫn bạc cổ của Tây Tạng màu bạc xỉn tôn lên ngón tay thuôn và trắng trẻo, đầy vị thần bí.
“Chắc là nhiếp ảnh gia.” Đại Sơn đoán, “Thảo nào Jason xun xoe rõ gớm.”
Đến khi người nọ xoay người, Điền Viên mới nhận ra anh ta đang đeo kính râm, tóc mái rất dài, che đi gần nửa cái trán, dưới chiếc mũi là vành môi rõ hình rõ dạng, vì cứ mím chặt nên càng khiến vẻ mặt anh thêm phần lạnh lùng.
Ngưòi này, thoạt nhìn chẳng thể nói rõ là đẹp nhất ở đâu, song mọi đường nét của anh khi hợp vào lại tạo nên khí chất cực kỳ độc đáo, dường như quần áo có tầm thường cách mấy, nếu khoác lên người anh cũng trở nên đặc sắc lạ lùng.
Mà Simon, mới nãy còn khiến bao người ngơ ngẩn, thì nay bộ đồ hàng hiệu phủ từ đầu xuống chân nó lập tức trở nên mờ nhạt tuyệt đối khi đứng cạnh anh.
Tựa hồ Simon cũng mơ hồ nhận ra, vẻ mặt nó khiêm tốn hơn.
Đại Sơn tặc lưỡi, “Cái khí chất đó mà đi diễn, chắc chắn đè bẹp cả quần ma.” Giọng anh chàng rõ ràng chẳng giữ ý chút nào, Điền Viên biết anh chàng đang cố tình nói cho cả vị nhiếp ảnh gia kia nghe thấy.
Đối với đám người mẫu, nhiếp ảnh gia quả tình là người có thể biến đổi họ tới 360 độ. Ảnh chụp có tuyệt không, chụp bạn ở vị trí nào thì đẹp, chụp bạn từ góc độ nào thì đẹp, v.v... tất cả những quyền hạn ấy đều nằm trong tay nhiếp ảnh gia.
Tiếc rằng người đàn ông ấy còn chẳng buồn dành cho Đại Sơn nửa cái liếc mắt. Chỉ có Jason giới thiệu, “Nicon đây toàn là lính tráng xuất sắc nhất của tôi đó, mong anh chiếu cố chúng nó nhiều nhé.”
Nicon làm thinh, đảo mắt một lượt qua họ, có hơi dừng lại ở Điền Viên một lát rồi yên lặng ngồi vào chỗ.
“Nicon, Nicon...” Đại Sơn lẩm bẩm, thế rồi như sực nhớ ra gì đó, anh chàng kích động kéo tai Điền Viên, “Lẽ nào chính là Nicon?”
“Nicon nào cơ?” Điền Viên ngơ ngác.
“Quên béng chú là ma mới.” Đại Sơn vỗ trán mình. Anh chàng thiên về phong cách Mỹ nên động tác nào cũng cường điệu hóa nhiễm mùi Mỹ, giờ thì anh chàng đang trợn mắt, “Nhiếp ảnh gia Nicon đã đổi vận cho Phạm Triết Tây!”
Điền Viên giật mình, “Vậy anh ấy phải nổi danh lắm đúng không? Công ty mình đúng là dốc hết vốn liếng đi dầu tư cho Simon mà.”
“Chưa biết được.” Đại Sơn nhún vai, “Anh ta giúp Phạm Triết Tây lên hương xong rồi lặn. Chú mày biết đấy, giới bọn mình hễ có tiệc tùng là phải tham gia đầy đủ, anh ta thì lặn một hơi cả mấy năm luôn. Vả lại sau khi Phạm Triết Tây nổi tiếng, hình như anh ta cũng không chuyên về nhiếp ảnh nữa, cho nên chắc giá cả cũng không đến nỗi đắt lắm đâu.”
Họ nói đến đây thì bắt đầu lên máy bay, Điền Viên cầm vé cùng lên với mọi người.
Không rõ do trùng hợp hay do Jason cố tình sắp xếp, thật chẳng ngờ Nicon ngồi ngay cạnh ghế cậu.
Thấy anh đang nâng cái túi to đùng bỏ vào hộc hành lý trên đầu, cậu liền tốt bụng hỏi, “Cần tôi giúp không?”
Nicon hoàn toàn tảng lờ cậu, cẩn thận cất gọn hành lý của mình. Đến khi thấy đã cố định, anh mới ngồi xuống thắt đai an toàn.
Điên Viên thấy anh lãnh đạm cũng đành từ bỏ ý định bắt chuyện với anh.
Nói vậy, ai nổi danh chắc cũng đều kiêu căng, cậu trộm nghĩ. Xem ra sẽ phải chịu đựng bốn tiếng đồng hồ buồn tẻ. Điền Viên thở hắt một hơi, tự nhủ thà ngồi cùng Đại Sơn còn vui hơn nhiều, chí ít quãng đường bay của cậu cũng không đến nỗi quá chán.
“Cậu là người theo chủ nghĩa bi quan ư?”
Ở thời điểm Điền Viên nghĩ người đàn ông này không đời nào chịu mở mồm nói chuyện, Nicon lại đột nhiên ngoảnh mặt qua, hỏi.
“Hả?” Cậu cứng lưỡi. Vốn dĩ định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt sau cặp kính của Nicon, cậu phát giác mình chẳng thể thốt thành lời.
Mắt Nicon màu nâu pha chút xám, do đó từng vằn mắt của anh đều rõ ràng đến thế, ai có thoáng nhìn qua còn tưởng lầm đôi mắt này mù lòa, thế nhưng nhìn kỹ hơn, lại thấy nó đẹp đến ngây dại.
Biểu cảm thơ thẩn của cậu làm Nicon khẽ nhíu mày, quay mặt đi phán một câu, “Xem ra cậu không phải người theo chủ nghĩa bi quan.”
“Gì cơ?”
Anh đeo cái chụp mắt, thản nhiên nói, “Ngốc thì biết bi quan là gì?”
Tính Điền Viên dẫu có lành mấy mà bị người ta mắng thẳng mặt là ngốc cũng làm sao thoải mái cho được? Cậu toan phản bác, ngón tay dài nhỏ của anh đã kéo chụp mắt xuống, bày vẻ ngơi nghỉ.
Bèn hít sâu một hơi, cậu lẩm nhẩm mấy lần “quân tử không chấp kẻ tiểu nhân”, rồi chẳng mấy chốc những thứ khác trên máy bay đã thu hút sự chú ý của cậu, nhất là biển mây cao 3000 foot giữa lưng chừng trời.
Nhìn mây, cậu khẽ cười mỉm. Nói gì thì nói, cậu giờ đây cũng chẳng khác nào đang ở trên chín tầng mây nếu so với bản thân hai năm về trước.
Điền Viên hai năm trước ngày ngày lam lũ cày cuốc trên từng thửa ruộng bậc thang, thỉnh thoảng có một chiếc công nông tròng trành chạy qua con đường mòn đầy bùn đất trên núi cũng đủ làm cậu ngắm nghía no mắt, đâu thể ngờ cũng có ngày còn được ngồi máy bay.
“Kể ra cũng mãn nguyện.” Cậu thầm nghĩ. Nhưng cái thời ấy, thêm một quả trứng cho bữa sáng cũng đủ giúp cậu cả ngày phấn khởi, thì nay muốn tìm chuyện gì đó giúp cậu vui vẻ dù chỉ một phút đồng hồ thôi, cũng khó khăn quá đỗi.
Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp dịu dàng đẩy xe đến, hỏi cậu muốn uống gì không, cậu cũng giống các người mẫu khác, không dám uống bậy, chỉ gọi một cốc nước lọc.
Uống hớp nước ấm áp, tựa hồ phế phổi lạnh lẽo cũng được sưởi ầm, cả người không còn căng ra nữa.
Cậu ngả lưng vào ghế, nhận ra người ngồi ghế bên cạnh hình như ngủ say rồi, nhịp thở anh đều đều, đầu hơi ngoẹo xuống vai, ngón tay thuôn dài đặt hờ trên tay vịn.
Được cái tiện cho Điền Viên ngắm kỹ chiếc nhẫn kia hơn. Đấy là một chiếc nhẫn tròn khắc hoa văn và một vài nét uốn cong phổ biến, rõ ràng chỉ là một chiếc nhẫn Tây Tạng cực kỳ bình thường thôi, vậy mà đeo trên ngón tay dài, móng tay cắt gọn của anh, cũng mang đôi phần đặc biệt.
Cậu thở dài, nửa thất vọng, nửa cảm thán. Chiếc nhẫn trị giá chưa đến một trăm đồng mà anh ta đeo lại khiến người ta cảm tưởng như nó xa xỉ lắm.
Anh ta không làm người mẫu đúng là đáng tiếc. Cậu âm thầm nhận xét.
Bàn tay đang bị cậu nhìn chằm chằm bỗng giật giật. Điền Viên giật nảy, tức thời căng thẳng, chỉ sợ con người tính tình không dễ chịu cho lắm này hiểu lầm cậu rình mò.
Vậy mà bàn tay ấy lập tức siết chặt thành đấm, siết cực chặt, cực chặt, đến độ cả khớp xương cũng trắng bệch.
Thì ra đang gặp ác mộng. Điền Viên thở dài. Thì ra người oai như anh ta mà cũng mơ thấy ác mộng.
Vì ai ai cũng đều phải đấu tranh để sinh tồn chăng? Cậu phỏng đoán, đoạn nhấn chuông gọi tiếp viên hàng không, khẽ khàng xin một tấm chăn, đắp cho Nicon.
Động tĩnh này làm Nicon tỉnh. Anh tháo chụp mắt, mơ màng nhìn tấm chăn trên người.
“Anh gặp ác mộng, tôi đắp chăn cho anh. Bà ngoại tôi dạy chỉ cần thân mình ấm hơn sẽ không thấy ác mộng nữa.” Cậu luống cuống giải thích. Chắc anh ta không đến nỗi điên tiết vì bị người khác làm phiền giấc ngủ đâu nhỉ?
Kỳ thực Nicon không định giận, nhưng chẳng hiểu do đâu, hoặc giả do bản năng, Điền Viên cảm thấy người đàn ông này cực kỳ dễ nổi nóng, thậm chí còn sẽ bạo phát mọi lúc mọi nơi.
Nicon cười cười, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên đôi mắt biếng nhác, toát vẻ gợi cảm khó tả. Anh nói, “Thế chắc là vì bà ngoại cậu thường xuyên không được cơm no áo ấm đấy.”
Điền Viên tức thời khóa miệng, quyết định từ giờ đến khi xuống máy bay sẽ không nhả ra thêm bất kỳ chữ nào với người đàn ông này nữa.
Cũng may Nicon không phải tuýp nhiều lời, cuối cùng hai người đều yên yên ổn ổn hạ cánh.
Họ vừa ra sân bay đã gặp ngay La Phó Dụ. Hôm nay anh ta diện bộ vest sọc ca rô Scotland với hai hàng cúc áo đang mốt của Dior, trong là áo ba lỗ đơm một hàng cúc, toàn thể bộ vest kiểu Tây lại mang đôi phần hóm hỉnh, cực hợp với mái tóc tạo kiểu lãng tử của Takuya Kimura.
(Thành viên thuộc nhóm nhạc SMAP và là một trong những ca sĩ, nghệ sĩ giải trí, diễn viên nổi tiếng và thành công nhất Nhật Bản lẫn châu Á)
Đại Sơn lại cười khi khi bảo Điền Viên, “Quả là đệ nhất sát thủ sát gái già!”
Anh chàng nhấn mạnh hai chữ “gái già”, làm Điền Viên thiếu điều bật cười thành tiếng.
La Phó Dụ lịch sự hỏi ý họ có muốn ngồi xe quản lý của mình không, đương nhiên là Jason cũng lịch sự nói bên công ty chế tác đã chuẩn bị sẵn xe đón họ.
La Phó Dụ không ép, nhưng khẩn khoản đề nghị Nicon đi cùng hắn.
Ai khôn ngoan đều biết thực chất hắn ta đến đón Nicon thôi, cùng lắm là khách sáo đôi ba câu xã giao với họ, chỉ có mỗi Điền Viên cho rằng La Phó Dụ có giả tạo cỡ nào, thì chí ít cũng còn lịch sự hơn Nicon.
Nicon lại xốc chiếc túi vải buồm Domke, bình thản nói: “Jason cử trợ lý theo tôi rồi, ngồi xe anh nghĩa là tôi phải tự xách túi?” Nói đoạn, anh quay sang chỉ vào Điền Viên, “Còn không nhanh qua đây xách đồ cho tôi?”
Điền Viên vốn dĩ bàng quan xem người ta làm trò, đâu biết Nicon đột nhiên gọi như vậy, tầm nhìn của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cậu. Jason buộc phải gọi vội, “Jamie, quên mất tiêu, cậu giúp Nicon tí nhé, qua xách đồ cho anh ấy đi.” Sau đó gã hồ hởi với La Phó Dụ, “Nhóc kia từ quê lên, tay chân xốc vác nên tôi kêu cậu ta đi xách đồ... Hay là, để hai người họ đi xe anh?”
La Phó Dụ tuy là minh tinh lớn nhưng Jason cũng là quản lý, làm sao La Phó Dụ không nhìn ra nụ cười giả lả của Jason? Vì thế hắn nói, “Thôi vậy, chỗ tôi đông người, lộn xộn lại làm hỏng cục cưng của Nicon thì chết!”
Và thế là Jason giữ được Nicon nhờ vào “bóc lột sức lao động” của Điền Viên, cậu buộc phải đi xách đồ.
Đến khi cậu khoác được cái túi Domke to đùng kia lên người mới rùng mình. Cậu tuyệt đối không ngờ một cái túi lại nặng đến như thế. Nicon ung dung bước về phía trước. Túi nặng thật, song vẫn chẳng bõ bèn gì vì Điền Viên đã quen với việc đồng áng còn nặng nhọc hơn, mới ban đầu thì có hoảng hốt, chứ sau đó cậu đã nhẹ tênh đeo chúng đi đi lại lại rồi. Nicon liếc mắt, nhìn Điền Viên đeo cái túi rõ to trên lưng vẫn dư sức đi đứng thoải mái, còn tán dóc vui vẻ với Đại Sơn nữa, lông mày anh khẽ nhướng cao.