Hạ Nhất Trạm Thiên Vương

Chương 4: Chương 4




Điền Viên cố gắng buộc dây giày, đoạn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi. Bước ra khỏi căn nhà, hưởng mùi gió thổi, bấy giờ cậu mới biết mặt mình đang đỏ gay gay và tim thì đập thình thịch. Cảm giác khi đôi môi mềm mại của Lý Bạc Nhiên còn vương trên da thịt thực sự chẳng thể quên đi.

Cậu lắc lắc đầu, ráng căng mắt ra tìm xe để bắt.

Từ đây về nhà Điền Viên cũng phải mất mấy trăm đồng tiền ngồi taxi, đành rằng lương cậu hiện nay tương đối ổn song cậu vẫn tiếc tiền.

Bảo vệ khu nhà nghe cậu nói muốn đi xe buýt liền quẳng cho cậu một ánh nhìn kỳ lạ, sau đấy chỉ tay về phía Tây, “Hình như ở đó có một trạm thì phải, xin lỗi cậu, chỗ chúng tôi không ai đi buýt hết.”

Cậu thoáng xấu hổ, nhưng rồi vẫn lễ độ đáp tiếng cảm ơn, đi theo hướng người bảo vệ chỉ, vậy mà đâu biết phải cuốc bộ rõ xa mới tìm được trạm, nghiên cứu bảng đăng lịch trình các chuyến một lúc mới lại biết chỉ có thể đến ga tàu điện ngầm thôi, sẽ phải bắt thêm một chuyến buýt khác để về, chẳng biết có kịp chuyến cuối cùng không nữa.

Chuyến xe buýt tiếp theo đã đỗ lại, cậu mò tay vào túi quần, giật mình phát hiện ví mình bay mất tiêu.

Nhất thời cậu vã mồ hôi, bởi lẽ trong ví không chỉ có tất cả thẻ tín dụng, chứng minh thư của cậu, mà còn cả giấy phép lưu trú ở thành phố này do Thu Hàn Lâm làm cho.

Lỡ đánh mất, cậu buộc phải về nhà Thu để làm lại thủ tục.

Cậu cực kỳ không muốn, bèn vội vàng về Hải Thiên, hên sao bảo vệ vẫn còn nhớ cậu liền cho đi vào.

Lại đi thang máy lên tầng hai mươi, cậu đứng lưỡng lự một lát trước cửa nhà Lý Bạc Nhiên.

Ban nãy rõ ràng là cậu bật cửa lao ra, giờ lại vác mặt về, liệu Lý Bạc Nhiên có cho rằng cậu đang lý do lý trấu, mượn chuyện “quên ví” để lý do lý trấu?

Nhưng rồi cậu nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Người như Lý Bạc Nhiên, cần gì phải quan tâm ai có lấy cớ để quay lại hay không.

Điền Viên nhấn chuông.

Sau vài tiếng, vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Cậu hốt hoảng, tự hỏi hay Lý Bạc Nhiên bị làm sao rồi? Nồng độ cồn của ba ly Super Torros nào thể đùa được?

Điền Viên cầm lòng không đặng, vươn tay mở cửa, cửa “cạch” một tiếng đã mở ra.

Cửa nhà Lý Bạc Nhiên không khóa? Cậu vào nhà, trông thấy anh đang ngồi bên cửa sổ hút thuốc, thấy cậu vào cũng chỉ ngoảnh lại hỏi, “Không thấy ví hả?”

Cậu ngó ra vài giây, thốt lên, “Anh cầm ví của tôi!”

“Ừ!” Lý Bạc Nhiên trả lời thẳng tuột.

Cậu còn chưa thể hiện sự bất bình, anh đã lắc lắc cái ví trong khi khuôn mặt làm như vô tội lắm, “Chẳng qua ban nãy tôi thấy cái thứ này độn túi quần cậu lên, giảm cả vẻ đẹp cái mông của cậu.”

“Trả tôi đây!” Cậu bước lên toan lấy ví về.

Sắp chạm được vào, Lý Bạc Nhiên lại bất thình lình giơ cao tay, tay cậu chỉ chộp lấy khoảng không.

Chắc hẳn bởi cách nhau quá gần, mùi hương cam thảo nhàn nhạt trên người Lý Bạc Nhiên lại tràn đầy xoang mũi.

Điền Viên không cho rằng người với tính cách như anh sẽ bày ra nhiều trò đùa thế này vì yêu thích cậu. Theo cậu nhìn, cùng lắm là vì anh trêu cậu mà thôi.

“Anh muốn gì?” Cậu bèn hỏi.

Lý Bạc Nhiên dường như khó hiểu, “Tôi phải hỏi cậu câu đó mới đúng. Cậu đế bạn cậu đổi rượu tôi thành rượu mạnh, tôi cứ tưởng cậu muốn tình một đêm với tôi?”

Mặt Điền Viên đỏ phừng phừng. Hóa ra Lý Bạc Nhiên biết hết, cậu bỗng có cảm giác thảm hại như thể lột trần truồng rồi bị người ta dòm ngó, bèn luống cuống biện minh cho bản thân, “Tồi đâu có nhờ anh ấy đổi rượu của anh!” Cảm xúc lúc này khốn quẫn hơn bao giờ hết, “Nếu chuyện này làm anh Lý hiểu nhầm, tôi xin anh thứ lỗi.”

Lý Bạc Nhiên bình thản nói, “Sao cậu biết tôi họ Lý? Ai cũng gọi tôi là Nicon.”

Điền Viên chỉ biết treo bộ mặt đỏ như gấc đứng im re tại chỗ. Lý Bạc Nhiên không cho cậu chỗ trốn, cậu thấy lúng túng cực kỳ.

Ký ức ấm ức, mơ hồ trỗi dậy, âm thanh nhạo báng cuộn lên tựa sóng triều, hai chân Điền Viên bị đóng đinh tại chỗ, rõ ràng muốn bỏ chạy mà chẳng thể nhấc chân, hơi thở cũng hóa thành dồn dập.

Lý Bạc Nhiên vẫn ngồi nơi cửa sổ không nhúc nhích, anh quay lưng về phía cửa sổ, do đó chẳng thể nhìn thấy nét mặt anh ra sao.

Điền Viên bạo gan bước lên, giật lấy ví rồi chạy ra cửa.

Đến cửa, cậu bỗng xoay lại nói, “Tôi xin lỗi vì đã tự tiện hỏi tên anh, dù trước kia tôi có ảo tưởng về đánh giá của anh dành cho tôi đi chăng nữa, tôi vẫn cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội.”

Ra khỏi Hải Thiên, Điền Viên đã không còn đỏ mặt và hoang mang như vừa rồi.

Cậu biết, muốn dần bước từ nơi đây về đằng trước sẽ chỉ có thể dựa vào chính sức mình mà thôi, tốt nhất cậu đừng trông chờ sẽ có ai đột nhiên nhiệt tình chạy về phía cậu.

Giờ này chẳng thế bắt kịp chuyền xe buýt cuối cùng, cậu đành rút di động, do dự mãi mới gọi cho Đại Sơn.

“Hả... Nicon không giữ chú lại à?” Đại Sơn giật thót.

Điền Viên cười cười, “Nào có thể? Nicon mà chịu qua lại bừa bãi với chúng ta hay sao?”

Đại Sơn lầu bầu bất mãn, “Đúng là đồ có mắt không biết núi Thái Sơn! Thôi qua chỗ anh đi, để anh vỗ về con tim bị tổn thương giùm chú!”

Điền Viên bật cười. Đại Sơn là anh chàng dị tính luyến ái 100%, hơn nữa còn háo sắc ghê gớm.

Nhà Đại Sơn ở không cách nơi cậu đang đứng quá xa, tuy lịch diễn của anh chàng cũng ít ỏi hệt như Điền Viên cơ mà tiền nong vẫn dư dả hơn cậu nhiều. Cậu chưa bao giờ hỏi đến mức thu nhập của anh chàng.

Trong giới giải trí, ai cũng có bí mật, cậu tôn trọng nguyên tắc đó.

Nhà Đại Sơn không rộng, đương nhiên không thể nào so sánh với nhà Lý Bạc Nhiên nhưng kể ra hẵng còn thoải mái chán nếu chỉ dành cho một gã đàn ông sống độc thân.

Gian bếp thoáng đãng nối liền cùng phòng khách, phòng ngủ nằm trên tầng cao nhất chỉ gồm có một chiếc giường trải thẳng xuống nền nhà siêu bự, còn lại là nhà tắm.

Tổng cộng diện tích chỉ khoảng bốn mươi mấy mét vuông là cùng, lại thò ra thụt vào, nhưng về độ thoải mái thì khỏi phải chê, nhìn đã thấy thích.

Nếu không trông tận mắt thì khó ai mà tin một gã cục mịch như Đại Sơn lại bày biện, thu dọn nhà cửa thành ấm cúng nhường vậy.

Đại Sơn lôi ra hai chai bia, mỗi tội chưa kịp bật nắp đã nghe tiếng di động réo.

Âm thanh trò chuyện dẫu khẽ khàng, song giọng Đại Sơn vẫn truyền đứt quãng vào tai cậu.

“Honey, đừng lo quá!”

“Yên tâm, không phải chuyện gì lớn đâu.”

“Ừ ừ, còn anh cơ mà, em cứ yên tâm!”

“Honey, anh cũng nhớ em.”

Đầu dây bên kia nói nói gì đó, Đại Sơn liền quay lại nhìn Điền Viên, tỏ ý khó xử.

Điền Viên ra hiệu cứ tự nhiên, Đại Sơn nheo mắt làm điệu bộ “đúng là anh em tốt có khác” rồi lại đằng hắng, “Anh qua ngay đây, chờ anh nhé!” Đoạn rối rối rít rít “honey”, “em yêu” đủ thể loại.

Cuối cùng, Đại Sơn cười cười, “Ừ ừ, anh sẽ chú ý bọn chó săn.”

Anh chàng giải thích sau khi cúp máy, “Có một cô em trong giới, kêu là tối nay không gặp anh không ngủ được, đành nhờ chú trông nhà hộ vậy.”

Điền Viên cười phẩy tay, Đại Sơn liền hớt hải ra cửa.

Kỳ thực đêm nay chắc chắn trằn trọc rồi, sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, Điền Viên phát hiện dây nịt của mình còn vứt ở nhà Lý Bạc Nhiên.

Tuy không thấy Lý Bạc Nhiên, nhưng cậu vẫn xấu hổ sao đó.

Mở di động, thấy có tin nhắn của Jason, nhắc cậu mười hai rưỡi trưa nay có một buổi casting người mẫu cho sự kiện H&M thu đông sang năm.

Điền Viên hưng phấn lắm. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được lời mời casting cho thương hiệu quốc tế hạng hai trở lên.

Điền Viên lâu nay mới chỉ là người mẫu part-time làm lụng vất vả trăm bề, nếu như cậu thật sự được làm người mẫu góp mặt trên tờ quảng cáo của H&M thu đông, đồng nghĩa cậu đã trở thành một người mẫu thực thụ.

Điền Viên vội vàng rửa mặt rồi thẳng tiến công ty quản lý.

Đến cửa công ty, tim cậu vẫn nện bình bịch như trống dồn, chẳng kém lúc nhận được tin casting.

Điền Viên đứng ở cửa cố gắng bình tĩnh một lúc, mới toan mở cánh cửa kính kia ra.

Đúng lúc ấy cửa lại bị mở từ một đầu khác, bất ngờ thay là Simon lâu rồi chưa thấy mặt.

Simon mặc bộ quần áo kiểu dáng mới nhất mùa hè năm nay của H&M, sơ mi trắng có hai vạt ghép lại đằng trước tạo hình hoa văn, quần cộc đen ống bó.

Outfit vừa mốt vừa thoải mái cộng với vẻ thanh tú xinh trai, nó quả thật khiến lòng người xao xuyến tựa thể cậu bé hoa hồng trong tác phẩm của Osca Wilde vậy.

Khóe môi Simon khẽ nhếch, “Casting của H&M hả? Khỏi cần đi nữa, tôi nhận thông báo này rồi.”

Điền Viên lấy làm sửng sốt, đáp lại điềm đạm, “Có cần đi hay không, Jason khắc báo cho tôi.”

Simon cười khẩy, chầm chậm bước xuống cầu thang, lúc đi ngang qua cậu liền buông một câu, “Mày tưởng lúc nào cũng ăn may được chắc? Tao chưa hưởng, làm sao được đến lượt mày?” Đoạn, nó đeo cặp kính râm Gucci lên, vênh váo bỏ đi.

Điền Viên thấy nó leo lên một chiếc Lotus, nhấn mạnh chân ga phóng vèo.

Cậu vội vội vã vã đi vào, vừa mở cửa văn phòng Jason,gã đã giương tay vẫy cậu.

“Jason, ban nãy tôi...”

“Ra ngoài rồi nói!” Jason choàng vai cậu đi ra ngoài, hai người liền kéo nhau vào lối thoát hiểm bàn chuyện riêng tư như thường lệ.

“Có phải...” Cậu hồi hộp, lại có cả chút chờ mong, nhìn gã.

Jason móc một điếu thuốc lá ngậm lên miệng, cất tiếng, “Jamie, cơ hội còn nhiều mà...”

Chỉ một câu này thôi, đã làm tim Điền Viên chìm xuống biển băng sâu thẳm.

Cậu trầy trật bon chen, cố gắng vươn lên suốt hai năm giữa thành thị xa lạ, sống hôm nay mà không biết ngày mai sẽ thế nào, những tưởng rồi sẽ được thấy ánh dương rực rỡ, cuối cùng lại vẫn chỉ là ảo ảnh hư vô.

Jason tỏ vẻ áy náy, “Jamie, đây không phải chủ ý của tôi. Thông báo tuyển này tôi lấy cho cậu đấy chứ, ai biết được hôm nay cấp trên đột nhiên gọi cho tôi, đòi đổi sang Simon... Thiệt tình, tôi còn thử thuyết phục Simon rằng cậu hợp H&M hơn cậu ta nhiều, nhưng có vẻ Simon quyết tâm đi thi đợt này bằng được. Tôi đoán chắc là vì lần trước... Chà, giới thời trang cũng chỉ là giới giải trí, không phải cậu lấy người khác ra giải trí thì cũng là người khác lấy cậu ra giải trí, quan trọng là phải học cách tìm niềm vui cho mình thôi.”

Cậu bỗng ngẩng đầu, hỏi, “Jason, ý anh là bên khách hàng vẫn nghĩ tôi sẽ đi thi tuyển, phải không?”

Jason kinh ngạc, “Cậu... Cậu tính làm gì?”

“Tôi sẽ đi!” Giọng cậu không cao nhưng kiên định, “Đây là cơ hội của tôi, không một ai được phép cướp đoạt nó!”

Jason ngạc nhiên nhìn cậu bé ôn hòa ngoan ngoãn bấy lâu nay, chẳng may lơ đãng bị thuốc lá làm bỏng tay, gã hốt hoảng đáp ngay điếu thuốc đi, vội nói, “Nhưng mà... Nhưng mà... cậu biết đấy, điều kiện của Simon...”

“Muốn cướp cơ hội của tôi, chí ít cũng phải đế tôi thua tâm phục khẩu phục.” Vành môi vốn hiền lành của cậu mím rất chặt, bởi vậy toàn thân bỗng trở nên cứng rắn hơn hẳn.

Jason hít sâu một hơi, lại choàng vai cậu bảo, “Điền Viên, tôi biết một cơ hội như này không dễ mà có, nếu không cho cậu thử, cứ thế mà đánh mất, cậu khó chịu mà tôi cũng khó chịu. Thôi hôm nay hãy coi như cậu chưa hề đến tìm tôi, tôi cũng chưa hề nhắn tin cho cậu vậy... Cố gắng đi nào, cho thằng nhóc hợm hĩnh đó một bài học đi!”

Điền Viên chọi tay với gã, nói “cảm ơn anh” khe khẽ.

Vừa toan mở cửa, Jason lại bất thình lình hét lên sau lưng cậu, “Ê ê ê, đi lối này xuống tầng dưới rồi hẵng vào thang máy!”

Cậu chạy xuống tầng dưới rồi, gã lại la to, “Ê, nhớ tắt di động, hôm nay ai gọi cũng đừng nghe.”

Điền Viên đáp lời, mở cửa lối thoát hiểm rồi chui vào thang máy. Giờ còn sớm, thang máy đi xuống vắng tanh không bóng người.

Cậu tựa mình mình lên bức vách thang máy lạnh lẽo, tâm trạng phấn chấn hóa thành hụt hẫng, để rồi đến giờ phút này lại thành nỗi chờ mong đầy cay đắng. Hóa ra ba lượt biến đổi tâm trạng phức tạp lại chỉ cần thời gian chưa đầy một tiếng đồng hồ trong buổi sáng mà thôi.

Cố gắng bình ổn tâm trạng, Điền Viên cầm di động tắt máy thì chuông di động lại vang, hiện số điện thoại của Lý Bạc Nhiên.

Số di động này là anh cho cậu hồi còn ở đoàn làm phim chung với nhau để tiện liên lạc.

Cậu lần chần, nhưng vẫn nghe máy.

Ngữ điệu Lý Bạc Nhiên bình thản hệt như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi cậu muốn tự đến lấy dây nịt về hay là anh mang sang cho.

Cậu nghĩ nghĩ, bèn đáp để cậu tự qua lấy.

Lý Bạc Nhiên giống như mặt hàng cao cấp nhất lại cố tình ém mình đi, phải là ai thông thạo, lành nghề lắm mới có thế nhìn nhận.

Mà Điền Viên thì chẳng mong bị vô số dân lành nghề trong giới giải trí biết đến vì Lý Bạc Nhiên.

Hai người họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, Thu Hàn Lâm đã dạy cho cậu hiểu, nếu hai con đường trời và đất ấy có giao nhau, nếu chẳng phải ảo ảnh, vậy sẽ là mưu đồ.

Lý Bạc Nhiên hẹn cậu ở quán cà phê Stone nằm nơi góc phố. Quán không lớn, vị trí cũng khuất, cho nên không gian có vẻ u tĩnh nhưng thực sự khách tương đối đông.

Trong quán đã ngồi đầy ghế rồi, Lý Bạc Nhiên cầm tách cà phê, thanh lịch ngồi đó giở báo.

Hôm nay anh mặc áo len với hoa văn bện chéo màu camel của D&G, hai dải hoa văn thắt thành vạt trước áo, phong cách chiếc áo này không giống vẻ bụi bặm thường thường của D&G mà mang đậm phong cách Anh như thể của Burberry vậy. Chỉ có điều D&G dùng gam màu nhẹ nhàng, tươi tắn hơn Burberry, mà kiểu dáng cũng không nghiêm nghị như Burberry.

Chiếc áo pha trộn giữa vẻ phóng khoáng, chất chơi của D&G cùng nho nhã tựa trang phục học viện của Burberry, dường như nó được làm ra chỉ để dành riêng cho Lý Bạc Nhiên.

Lý Bạc Nhiên còn đeo một chiếc khăn quàng cổ hai mặt bằng nhung màu xám tro, quần là kiểu thoải mái màu kem nhạt, kết hợp với chiếc áo len càng tôn lên đôi chân dài của anh hơn bao giờ hết. Giày vẫn là Grenson nhưng đổi thành màu vàng nhạt, hình như Lý Bạc Nhiên khá thích đi loại giày da Oxford này.

Tất cả gộp lại, khiến Lý Bạc Nhiên cực kỳ nổi bật, Điền Viên chỉ cần nhìn thoáng đã trông thấy anh giữa đám đông.

Cậu lập tức đến chỗ bàn anh, chào hỏi, “Chào buổi sáng, Nicon.”

Lý Bạc Nhiên nhìn chiếc áo hoodie đen và quần bò trắng cậu mặc, đoạn đặt cái túi giấy to dưới chân lên bàn.

Điền Viên cảm ơn, cầm túi giấy, chào Lý Bạc Nhiên rồi định về.

“Này, nghe nói hôm nay có buổi casting chọn người mẫu cho chụp quảng cáo của H&M... Tôi có thế hướng dẫn cậu một ít.”

Lý Bạc Nhiên chợt cất tiếng sau lưng, bước chân Điền Viên liền sựng lại, quay sang nhìn anh.

“... Xin lỗi bằng cách này, được chứ?” Anh nghiêng đầu, mỉm cười.

Lý Bạc Nhiên vốn không thích cười. Cậu làm việc chung với anh mười lăm ngày mà số lần anh cười chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Còn nay anh lại cười rất tươi, cậu chẳng biết có phải ảo giác hay chăng, mà anh trong tâm tưởng cậu tựa hồ không còn quá lạnh lùng, cao quý xa cách nữa.

Cảm xúc tối qua cũng không đến nỗi khó chịu như tim bị bóp nghẹt, có lẽ anh vốn là người như thế, rất ít ai có thể nổi giận vói anh.

Điền Viên chần chừ một lúc, anh lại bổ sung, “Cậu mời cà phê nhé.”

“Được.” Bèn gật đầu, cậu thật thà ngồi xuống trước mặt anh. Có một điều chắc chắn rằng, mỗi một lời nói của bậc thầy như Lý Bạc Nhiên đều giá trị hơn cả một bữa ăn sáng đắt tiền cậu mời.

“Cậu định mặc gì đi casting?”

Điền Viên ngơ ngác. Thật sự mà nói cậu có cực ít cơ hội được đi casting, bởi lẽ công ty sản xuất quần áo chịu xem compcard của người mẫu cấp bậc như các cậu thôi đã là tốt lắm rồi, cùng lắm thì cho một hai người trong số các cậu trình diễn trong đoạn phim ngắn trên web.

(Tấm danh thiếp đặc biệt dành riêng cho người mẫu có chứa đầy đủ thông tin liên lạc, chỉ số hình thể, màu mắt, cỡ giày, quần áo... Đặc biệt, trong compcard cần thể hiện được vẻ đẹp tự nhiên của người mẫu với các tư thế chụp hình cận mặt và toàn thân đơn giản nhất. Sau mỗi cuộc casting, nhà thiết kế sẽ giữ lại compcard của người mẫu để liên hệ lại khi cần thiết)

Điền Viên nghĩ nghiêm túc mới đáp, “Đặc điểm của H&M là giá cả ổn định, phổ thông, tôi định về thay sơ mi trắng và quần đen...”

“Rồi đi thi tuyển làm trợ lý cho họ ấy hả?” Lý Bạc Nhiên dửng dưng hỏi lại.

Mặt cậu đỏ bừng, “Anh cho rằng...”

“Có biết nhà thiết kế chính của H&M mùa này là ai không?”

“Nghe nói là... Rei Kawakubo.”

(Nhà thiết kế thời trang người Nhật Bản và cũng là người sáng lập thương hiệu Comme des Garcon)

“Cậu hiểu bao nhiêu về Rei Kawakubo?”

“Thiết kế bất đối xứng, chấm bi, đen trắng, độc lạ... nhiều tầng nhân cách.”

Lý Bạc Nhiên mỉm cười, “Cũng không phức tạp thế, chẳng qua do nhà thiết kế xem hơi nhiều phim kinh dị thôi.”

Hiếm thấy anh chê người khác, do vậy Điền Viên cũng thả lỏng, cười nói, “Không thì... tôi nhờ Jason tìm giúp tôi một bộ của Rei Kawakubo ở công ty thử?”

Lý Bạc Nhiên không nói nữa, lại gọi thêm một tách espresso.

Uống hết cà phê, ngón tay dài của anh cuộn tờ báo lại, bảo, “Vậy đến công ty cậu xem có bộ nào hợp đi.”

Cậu cúi đầu, “Thực ra tôi bị công ty hủy đi thi tuyển, đổi thành Simon rồi, nhưng Jason cố tình giả vờ như không liên lạc được với tôi...” Cậu không muốn mang vẻ thất bại trước mặt người này, vậy mà hết lần này tới lân khác, Lý Bạc Nhiên đều chứng kiến mọi tình huống đáng xấu hổ nhất của cậu.

Anh đút tay vào túi quần, cười nhẹ, “Buổi casting hôm nay, tôi cũng có quyền đề cử một vé.”

Điền Viên cứ mù mà mù mờ. Cậu biết ngày hôm nay chắc chắn không chỉ có một công ty quản lý đề cử người mẫu cho H&M, nhưng mỗi công ty đều chỉ được đề cử một người mà thôi.

Tại sao Lý Bạc Nhiên có một vé? Cậu còn chưa kịp nghĩ cho tỏ, anh đã nhìn đồng hồ.

Đành phải đứng lên, Điền Viên chưa đi được bao bước đã lại thấy Lý Bạc Nhiên kinh ngạc nhìn mình, thắc mắc, “Cậu chưa trả tiền đã đi sao?”

Giọng anh không cao, nhưng giữa không gian yên tĩnh này, dường như ai nấy cũng đều sang trọng, bởi vậy anh vừa thốt lời đã kéo theo vô số ánh mắt tập trung về phía này.

Điền Viên đỏ mặt, đi nhanh vào quán, lấy ví da trả tiền cà phê cho Lý Bạc Nhiên.

Thu ngân tiện tay đưa hóa đơn, cậu nhận lấy, chỉ mới đọc qua rồi cậu lại gọi, “Cho tôi một bánh sandwich nữa, cảm ơn.”

Đến khi cậu ra cửa, Lý Bạc Nhiên đã sang đường, xuống tầng hầm của trạm tàu điện ngầm phía đối diện.

Cậu mau chóng đuổi theo, đưa sandwich cho anh.

Lý Bạc Nhiên thấy cậu đưa sandwich cho mình thì có vẻ ngỡ ngàng lắm. Cậu giơ hóa đơn đang cầm lên, lúng túng giải thích, “Tôi thấy anh uống ba tách cà phê lận, bà ngoại tôi nói bất kể thế nào, sáng phải ăn no mới được.”

“Bà ngoại cậu nhất định là người thông thái.” Lý Bạc Nhiên nhận bánh, miếng sandwich đã nguội, nhưng nơi vừa được Điền Viên cầm lại vẫn hôi hổi, ấm áp.

Tựa hồ Điền Viên không thể ngờ Lý Bạc Nhiên mà cũng nói lời dễ nghe, cậu đờ người nhìn anh trân trối. Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như đều trông thấy hình ảnh mình chìm trong bể dục tối hôm qua trong con ngươi của đối phương.

Âm thanh ầm vang của chuyến tàu tiếp theo đột ngột bừng tỉnh hai người, họ không hẹn mà cùng ngượng ngùng dời mắt sang hướng khác.

Có đánh chết Jason cũng không thể nào ngờ tới Nicon sẽ đề cử Điền Viên, lại còn đích thân ghé thăm để chọn quần áo đi casting giùm cậu, đâm ra gã hỉ hả lắm.

Sau khi gọi điện báo cáo cho tầng lớp cấp cao của công ty, công ty lập tức mở rộng cánh cửa.

Họ ám chỉ là mọi chuyện cứ tùy ý Lý Bạc Nhiên.

Điền Viên biết rằng công ty có cho gà nhà thuê quần áo trong một số trường hợp khẩn cấp.

Chỉ là cậu không ngờ công ty lại sở hữu nhiều bộ hàng hiệu kinh điển đến thế. Mỗi thương hiệu đều được trưng bày theo hệ thống, màu sắc hay số đo, từ quần áo, giày dép cho đến trang sức, phụ kiện, quần áo xếp ngồn ngộn suốt năm phòng to đùng.

Hèn chi hễ người mẫu nào có tiềm năng của công ty khi ra mắt đều được đánh giá cao về phong cách thời trang. Hóa ra vũ khí bí mật chính là ở đây chứ đâu, Điền Viên trước nay còn chưa từng nhìn thấy bao giờ chứ đừng nói chi đến thuê mướn.

Công ty quản lý đều rất thực dụng, họ tuyệt đối không đầu tư dư một xu nào cho một người mẫu không có tiềm năng hái ra tiền cho họ.

Vậy mà bây giờ công ty lại chịu dốc hết mọi thứ dưới đáy rương ra để hỗ trợ Điền Viên đi thi tuyển.

Sự đối đãi khác biệt thấy rõ này, Điền Viên biết, đều đến từ người đàn ông thoạt nhìn thờ ơ trước mắt cậu mà thôi.

Lý Bạc Nhiên dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước một giá sắt.

Jason tỏ vẻ khó xử, mấp máy mồm mấy lần, rốt cuộc cũng lên tiếng khi Lý Bạc Nhiên gỡ vài món đồ khỏi giá, “Nicon, đây... đây là...”

“Layefe.” Lý Bạc Nhiên cầm bộ đồ, nói, “Layefe không hẳn là thương hiệu hàng đầu, nó được sáng tạo bởi họa sĩ Trần Dật Phi người Trung Quốc. Danh tiếng của họa sĩ thì hàng đầu, nhưng trên trường quốc tế, Layefe có khi còn chưa đến hạng ba. Tuy nhiên ưu điểm số một của nó mà không ai bì kịp chính là màu sắc cực kỳ đẹp, rất ít thương hiệu cao cấp nào có thể sánh cùng.” Anh xoay người, mỉm cười, “Anh nên nhớ Rei Kawakubo cũng không chuyên về thiết kế mà là mỹ thuật, màu sắc là một trong các yếu tố thu hút bà ta nhất. Layefe có thứ mà bà ta muốn nhưng vĩnh viễn không đạt được.”

Lý Bạc Nhiên đang cầm một chiếc áo len cải màu, khó mà chỉ rõ nó gồm những màu len nào đan trộn với nhau, nhưng đại thế thì hầu như là màu cam. Một chiếc áo len mỏng trộn giữa nhiều màu như vậy lại mang lại cảm giác tao nhã cho người nhìn, dù bao gồm rất nhiều màu sắc, vẫn khiến người ta dễ chịu.

Lý Bạc Nhiên chọn thêm một chiếc quần kiểu dáng thoải mái có chất liệu là tơ tằm dùng số lượng tơ gấp đôi vải lụa tơ tằm bình thường, thoạt nhìn còn tưởng màu đen, song chỉ cần cử động, ánh sáng phản chiếu trên lụa lại ánh lên màu sapphire như thể vải nhung.

Điền Viên nhìn kỹ mới phát hiện nó thực ra là chiếc quần tơ lụa màu tím cực kỳ thẫm.

Vải tơ tằm quá dễ nhăn, do đó người ta thường chỉ dùng nó làm quần áo ở nhà hoặc đồ ngủ, chứ ít ai dùng nó làm đồ diện ra ngoài.

Các thương hiệu phương Tây đều dùng chất liệu nhân tạo để làm quần áo, nhưng không một chất liệu nào trang nhã và thoải mái bằng lụa tơ tằm.

Trong cảm thụ của người phương Đông, nó tượng trưng cho sang trọng, cao quý, không thể lật đổ.

Tơ tằm nằm trên tay, hương vị của Trung Hoa thổi ùa vào mặt.

Đến khi Điền Viên thay xong bộ quần áo này, mọi lo lắng của Jason đều hóa thành thảng thốt.

Layefe làm nổi bật toàn bộ khí chất của Điền Viên. Cổ áo len mong mỏng, lượn sóng vây quanh cần cổ thon dài của cậu, áo len cải màu và quần tơ tằm thoải mái khiến mỗi một cử động của Điền Viên điển trai đều toát lên một vẻ đẹp sống động.

Vẻ đẹp này là sự nhã nhặn mang sắc thái phương Đông, cảm giác ban đầu không quá choáng ngợp mà sẽ truyền đến từng chút lặng lẽ. Tơ tằm phải đi kèm với động tác tao nhã, cẩn thận mặc vào, đâu chỉ còn là mặc quần áo, mà trở thành một trình độ rồi.

“Vô đối!” Jason kích động, nhưng rồi lại khựng lại, “Có điều năm nay đang chuộng đen trắng, chủ đề của H&M cũng thế, liệu có...”

“Thời trang chỉ là một góc nhìn. Nếu góc nhìn của anh vượt trội hơn người ta, anh mới là thời trang.” Ngón tay dài của Lý Bạc Nhiên tháo tấm khăn quàng cổ hai mặt bằng nhung màu xám tro đang đeo xuống, quàng nó lên cổ Điền Viên, giảm độ chói từ chiếc áo len màu cam giúp khí chất của cậu trở nên ổn định hẳn.

Cậu vô thức ghi nhớ hơi ấm từ tấm khăn được tháo xuống từ cổ Lý Bạc Nhiên, và cả ngón tay lành lạnh của anh khi lướt qua cổ cậu.

Lý Bạc Nhiên không dẫn Điền Viên đến chỗ casting, tuy nhiên có sự trợ giúp của anh, Jason liền quang minh chính đại đưa Điền Viên tham gia buổi casting chọn người mẫu của H&M.

Địa điểm casting đặt tại một studio ảnh, Điền Viên đến nơi mới biết số lượng người mẫu đi thi tuyển không ít tẹo nào.

Lý Bạc Nhiên vừa xuất hiện, lập tức có một vị nhiếp ảnh gia râu ria xồm xoàm hồ hởi đến bắt tay anh, “Nicon cũng đến cơ à, tưởng anh sẽ không chịu lộ diện chứ?” Quay sang thấy Điền Viên, anh ta tỏ vẻ bất ngờ, hỏi, “Ngưòi mẫu mới của Sect?”

Điền Viên nhận ra vị nhiếp ảnh gia này, chính là một trong những nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng nhất thành phố - Lôi Tùng Hải. Vogue và Bazaar thường xuyên có chuyên mục các tác phẩm chụp của anh ta.

“Không, một người mẫu chụp ảnh của tôi.”

Lôi Tùng Hải ngắm nhìn Điền Viên lần nữa, thế rồi giật mình, “Thiên Ma!”

Cậu mỉm cười, chia tay chào hỏi, “Xin chào, tôi là Jamie Điền.”

Lôi Tùng Hải niềm nở bắt tay cậu, sau đó ám muội lặp lại, “Jamie Ngọt Ngào, thế cơ hả, Nicon?”

(Họ Điền (bính âm: Tian) của Điền Viên phát âm là giống hệt chữ “ngọt ngào “ trong tiếng Trung Quốc)

Có vẻ Lý Bạc Nhiên khá thân với Lôi Tùng Hải, nghe vậy thì đập vai anh ta, cười nói, “Tôi khó lắm mới kiếm được một người mẫu không tốn tiền, anh đừng có dọa cho cậu ấy chạy mất tiêu.”

Lôi Tùng Hải cười bảo, “Nicon, nếu anh muốn tìm người mẫu, kể cả không bỏ tiền cũng ối người tranh nhau đến sập cả chốn này ấy chứ.”

Lý Bạc Nhiên hỏi, “Thấy ai hợp ý chưa?”

Lôi Tùng Hải nhún vai, “Hết nói luôn. Hôm nay vừa mở cửa cho người mẫu vào, tôi với trợ lý của bà Kawakubo thiếu điều tưởng mình bị hút nhầm vào Resident Evil 5 rồi chứ. Không phải đen thì là trắng, gần một nửa mặc trang phục đen trắng của bà Kawakubo, trông cả cái studio y hệt nhà tang lễ!” Lại liếc Điền Viên, anh ta cười cười, “Lúc Jamie vào, hai mắt tôi được rọi sáng.”

(Các nhân vật trong Resident Evil 5 hầu như đều mặc trang phục chiến đấu màu đen)

“Cậu ấy đạt chứ?” Lý Bạc Nhiên điềm nhiên hỏi.

Lôi Tùng Hải cười nói, “Biết ngay không phải anh nổi hứng ghé chơi mà.”

Họ đang tán gẫu, bỗng có một người hô lên phấn khởi vô cùng, “Hello, Nicon!”

Điền Viên vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông mặc vest Giorgio Armani đen đi tới, tóc rất dày, miệng còn có hai hàng râu, nom có vẻ được gìn giữ cẩn thận lắm.

Xương mày của người này rất cao càng khiến hốc mắt y hõm sâu, do đó khuôn mặt y có trưng biểu cảm thế nào cũng trở nên gian ác khó tả dẫu rằng y trông cực kỳ phong độ.

Jason nhanh chóng rỉ tai Điền Viên, “Sếp lớn Dương Chấn Vũ nhà CDEA.”

Dương Chấn Vũ, ông chủ của một trong những công ty giải trí lớn nhất thành phố cũng như lớn nhất làng giải trí châu Á, có qua lại với xã hội đen, một nhân vật có thể đổi trắng thay đen, hô mưa gọi gió, được gọi là “Gã ác ôn của giới giải trí“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.