Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
- -----------------------------------------
Chủ nhiệm câu lạc bộ nói sau khi biểu diễn xong sẽ mời mọi người ăn cơm.
Cả đêm hôm qua Lộ Vô Khả ngủ không ngon, đến bây giờ đầu vẫn hơi đau, cho nên từ chối nói với đàn chị không tham gia buổi liên hoan này.
Cô ở phòng thay đồ sau hậu trường thay quần áo xong mới từ hội trường đi ra ngoài.
Còn A Thích từ lúc Lộ Vô Khả vẫn chưa lên biểu diễn đã bị một cuộc điện thoại của mẹ cô ấy gọi ra cổng trường, bà vừa vặn có việc ở gần đây, thuận đường qua đây nhìn cô ấy.
A Thích nhắn tin cho cô nói mẹ dẫn cô ấy đi ăn tiệm, hỏi cô muốn ăn gì không, thuận tiện mua giúp cho.
Lộ Vô Khả không muốn ăn uống gì, nói với cô ấy không cần.
Trả lời tin nhắn xong cô nhét điện thoại vào trong túi, đẩy cửa hông hội trường đi ra.
Đều nói cuối thu mát mẻ, mùa thu ở Lan Giang lại không như vậy.
Đã không có bầu trời đầy sao, không khí cũng không khô mát mấy.
Gió thổi cuốn vài miếng lá rụng dừng bên chân cô, cô mới vừa khép cửa hông hội trường lại, tầm mắt liền nhìn thấy được Thẩm Ngật Tây đứng trên hành lang.
Anh dựa lưng vào hành lang, trong miệng còn cắn cắn điếu thuốc mà hút.
Trước khi cô nhìn thấy anh, Thẩm Ngật Tây đã nâng mí mắt nhìn cô.
Tư thế này rõ ràng đang nói, anh đang ở chỗ này chờ cô.
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhàn nhã đối diện với cô.
Nhưng mà anh biết rõ vị trước mắt này không phải là người sẽ chủ động nói chuyện, quả nhiên anh không bắt chuyện, cô y như không quen biết anh, ánh mắt dời đi, ngay cả câu chào hỏi cũng lười nói.
Tay Lộ Vô Khả xách theo thuốc buổi sáng A Thích mua cho cô, đi ngang qua trước mặt anh.
Mắt Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm gương mặt không lớn bằng bàn tay kia, sau một lúc cười một tiếng.
Trên hành lang không có người, chỉ có tiếng âm nhạc với tiếng ồn ào từ hội trường loáng thoáng truyền đến, làm cho hành lang càng thêm an tĩnh.
Lộ Vô Khả tự nhiên cũng nghe thấy tiếng cười của Thẩm Ngật Tây.
Anh công khai biểu hiện hứng thú đối với cô.
Lộ Vô Khả đi về hướng có cầu thang.
Thẩm Ngật Tây nhìn theo bóng dáng cô, bóp tắt thuốc ném vào thùng rác, tay cắm túi đứng dậy đuổi theo.
Lộ Vô Khả biết anh không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, rũ mắt xuống.
Bước chân không nhanh hơn, cũng không thả chậm.
Đi đến chỗ cầu thang, cô đẩy cửa đi vào.
Thẩm Ngật Tây cách cô có vài bước, nam sinh thân cao chân dài, một lát liền đuổi kịp.
Anh giơ tay chặn cửa để cửa không đóng lại, thuận thế đi vào. . Xin hãy đọc truyện tại * TRUмtгцуen .мE *
Lộ Vô Khả đang đi xuống dưới lầu.
Cửa cầu thang phía sau Thẩm Ngật Tây chậm rãi đóng lại, tay anh bỏ trong túi dựa vào cửa dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
“Đi nhanh như vậy làm gì, tôi có làm gì em đâu?”
Nam sinh giọng trầm thấp xen lẫn từ tính, tiếng vang lên ở cầu thang.
Người cũng đã mở miệng, Lộ Vô Khả lại không thể giả bộ không quen biết.
Cô chậm rãi dừng bước chân, sau một lát mới mở miệng: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm Ngật Tây hừ cười, ngữ khí không đứng đắn.
“Tôi tìm em còn nhiều chuyện nữa.”
Lời này xem ý trên mặt chữ căn bản không có gì nhưng đến chỗ Thẩm Ngật Tây liền biến thành một câu không đứng đắn.
Lộ Vô Khả đương nhiên nghe hiểu được lời anh là có ý gì, không đáp.
Thẩm Ngật Tây ở đằng kia nhìn bóng dáng cô, hỏi: “ Ngay cả mặt cũng không cho nhìn?”
Lộ Vô Khả không quay đầu lại.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô. Rồi sau đó không tiếng động cười một cái, đứng dậy đi qua chỗ cô.
Lộ Vô Khả đứng bên cạnh cầu thang, Thẩm Ngật Tây tay cắm túi quần đi ngang qua người cô.
Cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
Sau đó liền thấy anh thập phần nhàn nhã tự tại đi xuống hai ba bậc thang, quay người lại cà lơ phất phơ dựa vào tường, khẽ nâng mí mắt nhìn mặt cô.
Ở vị trí này, Lộ Vô Khả cũng chỉ cao hơn anh một chút.
Thẩm Ngật Tây nói với cô: “ Em không cho nhìn cũng không có cách.”
Ánh mắt Lộ Vô Khả không giao với anh, hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Thẩm Ngật Tây liếc theo ánh mắt cô, lại giương mắt nhìn cô: “ Có nhớ lần trước tôi nói với em cái gì không?”
Lộ Vô Khả đương nhiên biết, im lặng chống đỡ.
Anh cười: “ Làm sao bây giờ, lại để tôi bắt gặp được.”
Lộ Vô Khả rốt cuộc giương mắt nhìn lại, khuôn mặt nhỏ ngây thơ muốn mạng.
Cô nói: “ Là tự anh tìm đến.”
Thẩm Ngật Tây nhìn cặp mắt như nai con kia, lại nghe cô nói như vậy.
Giống như anh lại khi dễ cô.
Nhưng mà đúng là như vậy.
Anh nghiêng đầu bật cười, rồi quay đầu lại nhìn cô: “ Thì làm sao, không cho nhìn à?”
Giọng nói trầm thấp, còn mang theo ý cười rời rạc.
Lộ Vô Khả rũ mắt, mím môi.
Từ góc độ Thẩm Ngật Tây nhìn lại, lông mi cô rất dài, giống lông chim nhỏ.
Không biết anh nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười hỏi cô một câu.
“Bây giờ đã dùng điện thoại chưa?”
Lộ Vô Khả: “......”
Lúc trước ở tiệm trà sữa, bạn anh muốn xin số điện thoại cô bị cô dùng lý do không có điện thoại qua loa có lệ từ chối.
Thẩm Ngật Tây rõ ràng biết chuyện này, khẳng định biết cô đang nói dối.
Dù sao từng thấy qua điện thoại cô, không chỉ có thấy qua, còn biết cô dùng điện thoại nghe bài học tiếng Anh.
Lời nói rõ ràng đang cố ý chọc cô.
Đương nhiên cũng không phải chỉ có ý tứ này.
Hiện tại hỏi cô có điện thoại không, ý tứ này so với Ưng Tử lúc trước không khác mấy.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm gương mặt cô, nói: “ Hoặc nói cách khác, có làm bạn gái tôi không?”
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Cái người này, vĩnh viễn có ý nghĩ gì cũng lộ liễu, thẳng thừng.
Mặt không đỏ tim không đập mạnh, nói xong cứ như vậy nhìn cô.
Lộ Vô Khả nắm chặt túi thuốc trong tay, trong chốc lát không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây cũng không thúc giục cô, cứ chờ như vậy.
Qua một lát Lộ Vô Khả mới ngước mắt, đôi mắt đen sạch sẽ.
Cô nói: “ Tôi còn phải học tập.”
Lời này nếu từ miệng người khác nói ra tám chín phần là nói lung tung, người muốn tin cũng không tin được. Nhưng nếu từ trong miệng cô gái nhỏ trước mặt này nói ra, chỉ cần nhìn gương mặt kia nghe xong lời cô, không ai không tin.
Đương nhiên ngoại trừ Thẩm Ngật Tây.
Anh nghe xong lời kia đỉnh đỉnh răng, cũng không nói gì.
Lộ Vô Khả muốn đi về, nói với tên đang chắn trước mặt mình: “Tôi phải về ký túc xá.”
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cặp mắt sạch sẽ thật sự chân thành kia.
“Được rồi,“ anh nghiêng cằm chỉ chỉ dưới lầu, “Đi đi.”
Lộ Vô Khả không ngờ anh dễ dàng buông tha cô như vậy, ngoài ý muốn nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây đương nhiên hiểu ánh mắt cô có ý tứ gì, buồn cười, thẳng người dậy xuống lầu trước cô một bước.
Lộ Vô Khả do dự trong chốc lát sau mới đi theo.
Hai người một trước một sau, cách không xa.
Lộ Vô Khả liếc mắt nhìn bóng dáng Thẩm Ngật Tây một cái.
Áo của nam sinh có chút rộng phác họa ra đường cong ở tuổi này, mạnh mẽ lại không mất đi vẻ rắn chắc.
Anh tay bỏ túi, một cặp chân dài nhàn nhã bước xuống, cả người lộ ra cổ lười biếng.
Lộ Vô Khả đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Anh cũng đi ở phía trước cô như thế này, chẳng qua lúc ấy bọn họ không quen biết, đương nhiên hiện tại cũng coi như không thân lắm.
Cô dời mắt.
Thẩm Ngật Tây đi phía trước nghe tiếng bước chân nhẹ giống như không có ở phía sau, cười cười.
Không biết anh lại đang nghĩ cái ý xấu gì, cười đỉnh đỉnh má.
Anh dừng chân trước cầu thang, quay người lại, ung dung chờ cô.
Lộ Vô Khả lúc ấy đang nghĩ tới giữa trưa nên ăn gì, chờ phản ứng lại đã không còn kịp rồi.
Túi thuốc rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch, người đã đụng vào lòng ngực Thẩm Ngật Tây.
Cô sửng sốt một chút.
Liền nghe thấy Thẩm Ngật Tây ở bên tai cô cười đến mức bả vai hơi run.
Lộ Vô Khả rất nhanh phản ứng lại, muốn thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Tay Thẩm Ngật Tây lại ôm eo cô không cho cô tránh thoát, cách lớp vải cô có thể cảm nhận được khớp xương tay rõ ràng của người kia.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả khó được một lần hơi hoảng: “Anh buông ra.”
Thẩm Ngật Tây buồn cười, rũ mắt nhìn cô: “ Em biết rõ tôi không phải người tốt lành gì, sao còn đi gần tôi như vậy?”
Lộ Vô Khả lười cùng anh nhiều lời, tay đẩy ngực anh ra.
Sức lực cũng khá lớn.
Thẩm Ngật Tây cười, ôm cô càng chặt: “ Lại động đậy ngã xuống lầu tôi cũng mặc kệ.”
Nhưng vị trong lòng ngực này cũng không phải hiền lành gì, nhìn thì ngoan ngoãn, mấy lời tàn nhẫn gì đó đối với cô căn bản vô dụng.
Anh càng nói cô càng giãy giụa.
Thẩm Ngật Tây chậc chậc, ôm cô ép lên tường.
Lộ Vô Khả theo quán tính ngửa đầu ra sau, ngoài ý muốn đập vào lòng bàn tay to rộng mảnh khảnh của nam sinh.
Thẩm Ngật Tây không để đầu cô đụng vào tường, tay để sẵn sau ót cô.
Thẩm Ngật Tây mặt mày có chút sắc bén, mắt đen nhướng lên, chăm chú nhìn cô.
Anh cách cô rất gần.
Lộ Vô Khả đối mặt chống lại ánh mắt anh, nghiêng đầu nghĩ muốn tránh ra trước.
Nhưng sức lực của con gái sao có thể so với con trai, cả người cô bị Thẩm Ngật Tây ôm vào trong ngực căn bản không thoát được.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Trong nháy mắt, Thẩm Ngật Tây cách cô chỉ một chút, hơi thở phả trên môi cô.
Ấm áp, xen lẫn mùi thuốc lá.
Đôi mắt nhìn thẳng cô.
Nghiêng đầu tới gần cô.
Lộ Vô Khả cũng đón nhận ánh mắt của anh.
Thời gian tựa hồ trở nên chậm lại.
Bên kia cách cánh cửa cầu thang, hội trường loáng thoáng truyền đến một bài tương tư.
Anh càng ngày càng gần.
Lộ Vô Khả không biết vì cái gì mà rũ mắt nhưng vẫn quật cường không quay đầu đi.
Thời điểm chóp mũi anh sắp chạm vào cô, lông mi cô run nhẹ.
Ngay sau đó nghe thấy Thẩm Ngật Tây cười nhẹ một tiếng, hơi thở ấm áp phun lên môi cô.
Anh nhìn đôi mắt cô khẩu khí nhẹ nhàng, cười: “ Còn rất bướng bỉnh.”
Lại nói: “ Sợ gì, không hôn em đâu.”
Lộ Vô Khả nhướng mi nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nói: “ Sớm muộn gì cũng có rất nhiều cơ hội.”
Lời này rõ ràng khẳng định sau này cô sẽ thuộc về anh.
Ngón tay Lộ Vô Khả rũ xuống bên người hơi run rẩy.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, cho dù là như vậy nhưng vừa rồi trong chốc lát thiếu chút nữa đã không nhịn xuống được.
Đây vẫn là lần đầu tiên.
Lộ Vô Khả duỗi tay đẩy anh ra.
Đến lúc này Thẩm Ngật Tây mới nguyện ý buông cô ra, cô mới có thể dễ như trở bàn tay đẩy anh.
Thẩm Ngật Tây cười cười, cúi người nhặt túi thuốc của cô lên.
Anh đứng dậy, mở ra nhìn nhìn, rồi sau đó giương mắt nhìn cô: “Đau đầu à?”
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, động tác không tính là ôn nhu, đoạt lấy đồ của mình.
Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng, trong mắt vẫn mang ý cười.
Lộ Vô Khả lấy được đồ đi xuống lầu.
Thẩm Ngật Tây không đi xuống cùng, chà xát ngón tay rũ bên người, phảng phất trên đó còn lưu lại xúc cảm mềm như bông của người cô.
Anh cười cười, quay đầu nhìn.
Cô đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.
Lúc Lộ Vô Khả từ trên lầu đi xuống gặp Tưởng Thanh ở bên ngoài.
Tưởng Thanh tới hội trường cũng không quên ôm sách theo, lúc Lộ Vô Khả đi ra ngoài cô ấy còn hướng cầu thang thăm dò nhìn xung quanh, biểu tình thoạt nhìn tựa hồ có chút lo lắng.
Nhìn thấy Lộ Vô Khả đi ra cô ấy còn sửng sốt.
Cô ấy ôm sách chạy đến bên cạnh Lộ Vô Khả: “Vô Khả, cậu xuống rồi à?”
Lộ Vô Khả nghĩ rằng Tưởng Thanh đã sớm đi về, hỏi: “ Sao cậu còn ở đây?”
Không biết vì sao, biểu tình Tưởng Thanh có chút không tự nhiên.
Cô ấy nói: “A Thích bảo tớ ở chỗ này chờ cậu, nói cậu không được khỏe lắm.”
Trong ký túc xá chỉ có Tưởng Thanh gọi A Thích như vậy, Lộ Vô Khả với Vu Hi Nhi trước nay đều kêu Hứa Uyển Nhu.
“Tớ không sao cả,“ cô nói, “Đi thôi.”
Lúc này Tưởng Thanh tựa hồ liếc mắt nhìn lên lầu, nghe Lộ Vô Khả nói đi, cô ấy gật gật đầu: “Ừ, được.”
Hai người cùng nhau rời khỏi hội trường, Tưởng Thanh ôm sách nhìn lại phía sau.
“Vô Khả,“ Tưởng Thanh kêu cô một tiếng: “ Trên lầu có người nhìn cậu.”
Lộ Vô Khả không cần quay đầu cũng biết là ai, cô không nói chuyện.
Tưởng Thanh nói với cô: “Là Thẩm Ngật Tây.”
Lộ Vô Khả không biết nói cái gì: “Ồ.”
Qua một lát cô đột nhiên hỏi Tưởng Thanh: “ Chuyện vừa rồi ở trên lầu cậu cũng nhìn thấy phải không?”
Tưởng Thanh không nghĩ là Lộ Vô Khả biết mình thấy, sửng sốt một chút nhanh chóng giải thích với cô, ngữ khí có chút gấp gáp: “Tớ không phải cố ý nhìn, chỉ là muốn đi lên tìm cậu kết quả không cẩn thận đụng phải, cậu yên tâm tớ chưa thấy gì nhanh chóng đi xuống rồi.”
“Không có việc gì đâu,“ Lộ Vô Khả không phải rất muốn giải thích, “Không có gì.”
“Vậy cậu thích Thẩm Ngật Tây à?”
Lộ Vô Khả rũ mắt, giống như đang suy nghĩ, lại giống như không suy nghĩ.
Cô lắc đầu.
Ngày đó Lộ Vô Khả không nghĩ đến.
Sau này có một ngày cô không có Thẩm Ngật Tây, tựa như người bệnh mất ngủ không có thuốc.
Giữa đêm tối rộng lớn, cô chưa từng cảm thấy an ổn, dễ chịu.