Edit: Tiểu Hương
Beta: Tiểu Miêu
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đối với Thẩm Ngật Tây, Lộ Vô Khả không có đáp lại.
Dáng vẻ Thẩm Ngật Tây giống như cũng không nóng nảy muốn cô trả lời, lấy điếu thuốc ra châm lửa.
Anh hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn cô: “Đưa em trở về.”
Lộ Vô Khả mỗi lần làm xong việc đều là tự mình đi về, cô nói không cần.
Thẩm Ngật Tây ánh mắt thâm thúy nhướng lên nhìn cô.
Lộ Vô Khả cũng nhìn anh, sau đó dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác, muốn từ bên cạnh anh rời đi.
Thẩm Ngật Tây không ngăn cản cô.
Lộ Vô Khả đi sát qua vai anh.
Thẩm Ngật Tây im lặng trong chốc lát sau ngậm điếu thuốc cười cười, xoay người nhìn bóng dáng kia.
Có một loại cô đơn giữa đêm khuya trên đường phố, lòng người lang thang trong bóng đêm. . Chương mới nhất tại ~ TRUM truyen. mE ~
Mặc kệ là anh, hay là cô, hoặc là người ở tiệm nướng uống đến say quắt cần câu ở trên bàn nhậu đem mình trở thành con sâu rượu.
Bọn họ đều chỉ là người phàm.
Trong không khí có thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, là của cô.
Thẩm Ngật Tây ngửi được mùi hương, trong mắt có một vài điều nói không rõ tả không được nhìn cô.
Anh kẹp điếu thuốc hút mạnh hai hơi. Rồi sau đó không nhanh không chậm đi theo.
Anh mặc kệ cô có hay không đồng ý anh đưa về.
Con đường về trường, Lộ Vô Khả đã đi qua vô số lần.
Ngõ nhỏ có khu dân cư tồi tàn chật hẹp, ngã tư đường không có đèn giao thông.
Cô đi trên đường phố, người nọ vẫn luôn không xa không gần mà đi theo phía sau cô.
Lộ Vô Khả không quay đầu lại.
Lúc này, chỉ có những học sinh từ thư viện trở về trường, trên đường không có mấy học sinh, đang nhỏ giọng nói chuyện.
Con đường trở về ký túc xá nữ vắng lặng an tĩnh, chỉ có tiếng cười nói truyền từ dãy nhà ký túc xá nữ.
Bóng cây lay động.
Bọn họ một trước một sau, đèn đường kéo dài bóng người lúc ngắn lúc dài.
Thực mau đã đến cổng ký túc xá, Lộ Vô Khả biết người nọ còn ở phía sau, cô rũ mắt xuống.
Dì quản lí kí túc xá ở trong phòng bảo vệ, mở phim truyền hình tiếng rất lớn.
Cô đi vào trong ký túc xá.
Thẩm Ngật Tây cũng không kêu cô lại, thuốc còn ngậm ở trong miệng, anh đem xuống phủi phủi tàn thuốc, lại ngậm vào miệng.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên kia có thể nói là thân ảnh quyết tuyệt.
Ký túc xá Lộ Vô Khả ở lầu hai, hành lang hướng ra phía ngoài đường.
Cô từ cầu thang đi lên, cũng không rõ vì cái gì, mắt liếc xuống dưới lầu.
Phía dưới Thẩm Ngật Tây dựa vào trên cây, cúi đầu không biết ở trong di động bấm cái gì.
Như là nhận ra được gì đó, anh ngước mắt nhìn lại đây.
Hai người tầm mắt đối nhau.
Thẩm Ngật Tây có lẽ nhướng mi, giơ giơ di động hướng cô ra hiệu.
Di động trong túi Lộ Vô Khả ting một tiếng.
Cô thu hồi ánh mắt, mặc kệ, lấy chìa khóa mở cửa phòng đi vào.
Chìa khóa ở trong tay gây ra tiếng vang, Lộ Vô Khả đi vào, dựa lưng vào ván cửa.
Qua một lát cô mới lấy di động ra, mặt trên hiện ra dãy số xa lạ gửi tới tin nhắn.
[202.]
Lộ Vô Khả sửng sốt, đây là số phòng ký túc xá cô ở.
Không chờ cô phản ứng lại, ngay sau đó một cái tin nhắn hiện ra tiếp.
[ Đoán đúng rồi.]
Chỉ nhìn ba chữ này, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kiêu ngạo và biểu tình không chút để ý của người nọ.
Rõ ràng là ba chữ không có ngụ ý gì, nhưng Lộ Vô Khả ngẩn ra một lúc không thể giải thích được.
Thẳng đến khi A Thích kêu cô, cô mới hoàn hồn lại.
“Lộ Vô Khả, cậu làm gì vậy? Cứ đứng ngây ra đó.” A Thích đang nằm trên giường chơi game, vẻ mặt nghi hoặc.
Lộ Vô Khả trở lại bộ dạng bình thường không có gì, từ trên ván cửa đứng thẳng dậy hướng bàn học mình đi đến: “ Não bị đoản mạch.”
Như con chó nhỏ mũi ngửi thấy mùi gì đó, A Thích gọi cô dừng lại: “Chờ đã Lộ Vô Khả, cậu đi qua đây.”
Giường ngủ hai người đối diện nhau, Lộ Vô Khả đi qua: “Làm gì?”
A Thích ló đầu qua thanh chắn giường, cúi đầu liều mạng ngửi ngửi mùi hương trên người cô: “Trên người của cậu như thế nào lại có mùi thuốc lá vậy?”
Lộ Vô Khả sửng sốt.
“ Mẹ ơi,“ A Thích vẻ mặt khiếp sợ, “ Cậu lén sau lưng mình cùng tên đàn ông nào ăn trộm đồ tanh* có phải không?”
*ăn trộm đồ tanh - 偷腥 - thường được sử dụng như một phép ẩn dụ chỉ quan hệ giữa người nam và người nữ đã làm điều gì đó trái với các quy tắc ứng xử hoặc trái với đạo đức. Phản bội vợ (bạn gái)/chồng (bạn trai) hợp pháp của mình và quan hệ tình dục với người khác.
Lộ Vô Khả: “......”
Tưởng Thanh người đang ngồi làm bài tập dưới đèn, nghe được cười không ngừng.
Lộ Vô Khả mặc kệ A Thích, cầm theo túi xách trở về chỗ của mình.
A Thích ở phía sau cười đến dừng không được: “Được rồi được rồi, không chọc cậu nữa.”
Lại nói: “Cơ mà trên người của cậu có mùi khói thuốc rất nặng, đi đến đâu gặp phải người nghiện thuốc thế, có thể hút đến như vậy.”
Lộ Vô Khả đang đem sách từ trong túi lấy ra, nghe vậy tay dừng lại một chút.
Cô biết trên người mình là mùi của Thẩm Ngật Tây.
Cô lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không biết nghĩ đến cái gì, liền cởi cái áo khoác đầy mùi khói trên người ra.
Cô lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa, sau khi ra ngoài, cô ngồi vào bàn học chờ tóc khô.
Tưởng Thanh từ ngoài ban công đi tới hỏi cô còn có quần áo nào bỏ vào máy giặt giặt hay không.
Lộ Vô Khả thuận miệng trả lời không có.
Tưởng Thanh nói được.
Lộ Vô Khả đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi lại Tưởng Thanh: “Từ từ.”
Tưởng Thanh nghi hoặc mà quay lại: “Làm sao vậy?”
Lộ Vô Khả đem áo khoác vừa cởi ra đặt ở trên lưng ghế: “ Còn có cái này.”
“ Được rồi, mình giúp cậu đi giặt sạch.”
Lộ Vô Khả đưa cho cô ấy, nói cảm ơn.
Ký túc xá được ba người bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, A Thích từ trên giường thăm dò hỏi Tưởng Thanh: “Tiểu công chúa đêm nay lại không trở về à?”
Tưởng Thanh là trưởng phòng phòng các cô, ngày thường các cô ai ở bên ngoài qua đêm không trở về cô ấy đều hỏi đến một chút, vừa tắt đèn cô ấy liền điện thoại cho Vu Hi Nhi.
Cô ấy gật gật đầu: “ Ừ, cậu ta nói đêm nay không trở về.”
“ Đi đâu làm gì vậy?”
“Không biết,“ Tưởng Thanh nói cười, “Hồi nãy trong điện thoại còn nghe thấy đang mắng người.”
A Thích lập tức liền biết Vu Hi Nhi mắng ai: “Chắc lại là người bố 30 mấy tuổi của cậu ta.”
Vu Hi Nhi mấy ngày gần đây hay mắng chửi người kia quản cô ấy như quản con gái, nói rõ ràng hắn không phải bố cô ấy lại quản cô ấy y như bố ruột, cũng không biết người quản cô nàng là người như thế nào, đem cô nàng tức giận thành như vậy.
Đêm nay tám chín phần lại bị người đó quản được mới có thể ở trong điện thoại chửi bới.
A Thích thật sự rất tò mò người kia là ai, có thể đem Vu Hi Nhi tức giận thành như vậy, cô ấy thật muốn lấy kinh nghiệm từ người kia.
Ngày mai, Lộ Vô Khả có một tiết học giáo viên yêu cầu phải chuẩn bị bài trước, cô lật sách giáo khoa ra tính toán đọc qua một lần rồi đi ngủ.
Tưởng Thanh mới vừa đi ra ban công lại vòng trở về, trong tay cầm cái bình thuốc nhỏ.
“Vô Khả, cái này là của cậu sao? Vừa rồi trong túi cậu rơi ra cái này.”
Lộ Vô Khả quên mất là mình đem vật kia bỏ vào trong túi, vẻ mặt tự nhiên từ trong tay Tưởng Thanh lấy lại: “Là của mình, cảm ơn cậu nhé.”
A Thích ở trên giường nghe được rõ ràng, vội vịn thanh chắn giường cúi xuống hỏi cô: “Lộ Vô Khả, cậu làm sao nữa vậy? Uống thuốc gì à?”
Lộ Vô Khả kéo ngăn ra đem bình thuốc ném vào: “Tối hôm qua không ngủ được, đầu lại đau.”
Này xác thật là một cái bệnh cũ của cơ thể Lộ Vô Khả.
A Thích lo lắng: “Muốn hay không hôm nào mình dẫn cậu đi bác sĩ nhé? Mỗi ngày mất ngủ thân thể nào chịu được.”
Lộ Vô Khả mở sách giáo khoa lấy bút viết vào: “ Không phải thường xuyên, đi bác sĩ làm gì.”
A Thích bĩu môi: “ Cậu cứ làm khổ cậu đi, ngày nào đó đem thân thể phá hư coi thử bà nội có đánh cậu không.” Nói xong nằm lại trên giường
Khả năng chính là bởi vì A Thích nhắc tới bà nội, Lộ Vô Khả buổi tối liền mơ thấy bà.
Trong mộng kia cô chỉ có bốn năm tuổi, ôm bà nội gào khóc.
Bà nội một đêm sầu đầu liền bạc, hốc mắt đỏ vuốt đầu cô, dỗ Muội Muội không khóc.
Lộ Vô Khả không biết là điều gì làm họ buồn như vậy.
Chỉ biết đó là rất buồn, rất đau khổ.
Trong mộng nặng nề đè ép cô thở không nổi.
Mà loại cảm giác này, Lộ Vô Khả rõ ràng chính xác đã từng nếm qua.
Trong mười mấy năm ngắn ngủi này.
Cô đã tại thế gian này sống tạm bợ mười năm.
- --------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Chuyên ngành Lộ Vô Khả các cô một tuần có 3 buổi sáng sớm là tiết tự đọc.
Lãnh đạo trường học vì chuyện học tập hận không thể ép khô tinh lực (tinh thần + thể lực) sinh viên, nếu không phải trường học có tự do tự chọn chế độ, phỏng chừng bọn họ đều muốn tự mình ra tay đem thời khoá biểu xếp đến kín đưa cho sinh viên.
Tiết tự đọc chính là lãnh đạo đem khoảng thời gian nhỏ giữa lúc học sinh rời giường và học sinh đi lên lớp này trừ đi.
Sinh viên đối với tiết tự đọc có rất nhiều phàn nàn kín đáo, dù sao thì khoảng thời gian này bình thường chính là dùng để ngủ nướng mà.
Lộ Vô Khả ngược lại không vì dậy sớm mà dẫn đến buồn phiền, đồng hồ sinh học quả thực so đồng hồ thật còn đúng giờ hơn.
Hôm nay có tiết tự đọc, cô rời giường rửa mặt sau đi đến phòng học.
Tiết tự đọc không có giáo viên trông giữ, để cho lớp tự nghe đọc và điểm danh.
Một tiết tự đọc 40 phút, tan lớp có chút thời gian cũng đủ để bọn họ đi bộ đi ăn sáng sau lại chạy đến lớp học môn chuyên ngành.
Lộ Vô Khả có đôi khi hơi lười, không nghĩ chạy xa như vậy đi ăn sáng, trực tiếp đi đến phòng học.
Trong lớp có một hai người tới rồi, đang gặm bánh mì nói chuyện chờ lát nữa lên lớp giáo viên yêu cầu tham gia nhóm nhỏ thảo luận phát biểu ý kiến.
Lộ Vô Khả chọn hàng phía sau vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, trong chốc lát phòng học người tới càng nhiều, mọi người vội vàng chạy đi học.
Giáo viên vừa đến liền ở trên bục giảng cầm micro, chuông còn chưa có reng đã vỗ vỗ tay bảo mọi người chuẩn bị vào học.
Sáng sớm, giáo viên nói tiếng Anh lưu loát nói đến khiến người mơ màng sắp ngủ.
Trong phòng học đã có mấy người nằm dài ra ngủ, chẳng qua ở đại học giáo viên thường không quan tâm đến, ai thích ngủ cứ ngủ miễn vượt qua được kì thi.
Thấy có người nằm sấp xuống cũng không nói gì, tiếp tục giảng bài.
Kết quả bài còn chưa có giảng được mười phút bị người ta cắt ngang, cửa sau có nam sinh đi vào.
Anh đẩy cửa động tĩnh không tính là nhỏ, trong lớp hơn phân nửa người đều quay đầu nhìn sang.
Lộ Vô Khả lúc ấy đang nhàm chán, ở trên tờ giấy trắng đang tự mình chơi trò Caro.
Cô ngồi gần cửa sau, nghe thấy tiếng động theo bản năng hướng chỗ đó liếc mắt.
Kết quả liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Ngật Tây tay bỏ trong túi dựa vào trên cửa.
Anh như là đang tìm người, ánh mắt quét phòng học một vòng, cuối cùng cùng Lộ Vô Khả nhìn nhau.
Tìm được rồi.
Học kỳ này vừa mới khai giảng chưa được mấy tuần, giáo viên còn chưa nhớ hết tên và mặt học sinh trong lớp, cho rằng Thẩm Ngật Tây đến muộn.
Ông đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói với Thẩm Ngật Tây đang đứng ở cửa sau “Bạn học, nhanh tìm chỗ ngồi xuống, bài học gần được một nửa rồi.”
Thẩm Ngật Tây này còn giả vờ đến rất giống học sinh gương mẫu, từ cạnh cửa thẳng dậy, cà lơ phất phơ: “Đã biết thưa thầy.”
Sau đó đúng lý hợp tình mà vào phòng học.
Những người khác đều biết anh không phải trong lớp này, phía dưới vang lên một mảnh tiếng cười.
Lộ Vô Khả sớm đã quay đầu đi.
Qua một lát, phía sau truyền đến tiếng động ghế bị kéo ra.
Thẩm Ngật Tây ngồi xuống ở sau cô.
Người nọ mới vừa ngồi xuống, tiếp đó Lộ Vô Khả cảm giác ghế ngồi bị người đá đá.
Trong giọng nói còn mang theo vẻ vừa tỉnh ngủ, cà lơ phất phơ.
“Cho tôi thời khoá biểu của em.”