Hạ Sốt

Chương 26: Chương 26: Chương 24




Edit: Tiểu Hương

Beta: Tiểu Miêu

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sự nhu nhược của con người sẽ tạo thành thói quen.

Cùng lúc đó sự phản kháng cũng sẽ không theo tuổi tác mà nổi lên.

Ngược lại chỉ biết càng lún càng sâu, thẳng đến khi bị chèn ép thành thói quen, không bao giờ gượng dậy được nữa.

Từ cao trung đến bây giờ, ước chừng Tưởng Thanh đã bị ức hiếp 5 năm.

Khi đó luôn cảm thấy chỉ cần chống đỡ qua 3 năm cao trung, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Nhưng người chân chính nếm qua đau khổ sẽ biết, mọi chuyện rồi sẽ ổn những lời này chính là vô nghĩa.

Nào có ai đã từng bị thương tổn còn có thể trở nên tốt được.

Đây đều là những lời nói của những kẻ chưa bị hủy hoại bởi những tổn thương như vậy.

Trên thế gian không có bất kì đau khổ nào của một người có thể được người khác đồng cảm sâu sắc, người khác thậm chí sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, cười bạn cố tình làm ra vẻ yếu đuối mong manh.

Tưởng Thanh phải chịu đựng thiệt thòi này khi còn học cao trung, không được thấu hiểu hay đồng cảm, từ đó về sau bị bắt nạt cũng sẽ không tìm ai nói ra.

Cô ấy vô duyên vô cớ bị nhìn chòng chọc, nhìn chòng chọc liền bị nhìn đến bốn năm năm.

Lên đại học, những người đó đều học trường kỹ thuật bên cạnh, tình cảnh của cô ấy cũng không khá hơn là bao.

Những nam sinh, nữ sinh hơn mười mấy tuổi dùng âm mưu xấu xa, tồi tệ bắt nạt người chỉ bằng mấy cách đánh đập, mắng mỏ, quan hệ tình dục.

Lăng nhục như thế nào làm như thế.

Không ngoại lệ, Tưởng Thanh cũng có bức ảnh không thể công khai bị bọn họ giữ ở trong tay.

Không phải cô ấy không cầu xin giúp đỡ, nhưng chỉ đổi lấy sự tệ hại hơn từ đám người kia, bọn họ so với cô ấy có rất nhiều tiền, huống hồ còn là giang hồ, có người bảo kê, bọn họ có rất nhiều cách hành hạ cô ấy.

Tưởng Thanh ngay từ đầu vẫn luôn không nghĩ ra, tại sao bọn họ cứ cố ý nhìn chòng chọc mình, số mệnh mình trời sinh là rẻ rúng sao.

Sau này cô ấy từ lời lẽ nhục mạ của bọn họ biết được một hai điều.

Đơn giản chỉ vì bố cô ấy từng đi tù, đúng vậy, thật nực cười, chỉ vì điều này.

Nhưng trên thế gian có rất nhiều chuyện vô lý đi, vụ này của cô ấy cũng không kém là bao.

Bởi vì cô ấy là con gái do bố mình sinh ra, cho nên con gái cũng có tội, mỗi người đều mang thành kiến mà nhìn cô ấy.

Dần dà cô ấy đều cảm thấy mình thật sự có tội.

Sau khi hòa nhập vào môi trường mới ở trường đại học, tình hình của cô ấy mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, có bạn mới, cuộc sống mới.

Nhưng sự xuất hiện của nhóm người kia nhắc nhở cô ấy từng giây từng phút, cô ấy như cũ là đồ thấp hèn.

Ai có quan hệ với cô ấy thì cuộc đời thật xui xẻo, Lộ Vô Khả chính là một trong số đó.

Nếu ngày đó bọn nữ sinh kia bắt cô ấy đi trả tiền không phải là tiệm mì Lan Châu, nếu A Thích và Lộ Vô Khả không chào hỏi cô ấy trước, họ sẽ không biết Lộ Vô Khả là bạn cùng phòng với cô ấy, cũng sẽ không xảy ra những sự việc như vậy.

Nhưng trên thế gian nào có nhiều “nếu” như thế, thực sự có “nếu” cô ấy tình nguyện mình không được sinh ra ở cõi đời này.

Đó là những bạn học cao trung của cô ấy, cùng là những ác ma trong cuộc đời của cô ấy.

Cố Linh Linh thích Thẩm Ngật Tây, trong cái vòng bạn bè bọn họ đều biết, ngay cả Tưởng Thanh người bị cho ra rìa gọi liền đến đuổi liền đi cũng biết.

Anh họ Cố Linh Linh là một tên giang hồ, từ nhỏ cô ta có chuyện gì đều sẽ chạy đến trước mặt anh họ khóc lóc kể lể một hồi, chịu không được nửa điểm ủy khuất. Anh họ cô ta giao du trong giới, được kể đến nhiều nhất chính là bộ dáng nghĩa khí thô lỗ ở chốn giang hồ, bất cứ bạn bè chưa từng gặp mặt nhau hắn đều có thể giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, huống gì người em họ này từ nhỏ được hắn yêu thương, chỉ cần cô ta lên tiếng, hắn tự nhiên không nói hai lời ra tay giúp cô ta giải quyết phiền toái.

Người như vậy dốt đặc cán mai còn nham hiểm.

Mấy nữ sinh hướng cô ấy dò hỏi Lộ Vô Khả, cô ấy không thể không nói, bởi vì cô ấy biết rõ nếu không nói ra kết cục của Lộ Vô Khả thì sẽ là kết cục của mình. Mấy ả ở trước mặt cô ấy nói muốn chỉnh Lộ Vô Khả như thế nào, cô ấy đều nghe lọt vào trong tai những lời này nhưng cô ấy lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.

Cô ấy chẳng qua chỉ có một cuộc sống bị phá nát, muốn ở trần gian sống tạm bợ sống tốt hơn một chút.

- -----

Tưởng Thanh đi rồi.

Con đường trường học dưới ban công ký túc xá càng lúc càng trở nên náo nhiệt, tiếng nói tiếng cười giữa ban ngày xuyên vào tai thật rõ ràng.

Rõ ràng trên đỉnh đầu đều chung một bầu trời, có người tại thế gian hành tẩu lại chỉ đi qua một lần ở Quỷ Môn Quan.

A Thích cùng Vu Hi Nhi về phòng, Lộ Vô Khả đã từ trong phòng tắm tắm rửa xong đi ra.

Ký túc xá hôm nay của các cô ngoại trừ Vu Hi Nhi có lớp học buổi sáng, Lộ Vô Khả cùng A Thích đều không có, có điều Vu Hi Nhi đã bỏ qua tiết học này.

Đi ra ngoài một chuyến A Thích cơ bản ở chỗ Vu Hi Nhi đem sự việc nghe đại khái, lúc trở về trên người còn mang theo tức giận.

Cô ấy không thể trông thấy kẻ khi dễ Lộ Vô Khả, cũng tức giận Tưởng Thanh ở sau lưng âm thầm tính toán người khác, mệt các cô còn làm bạn cùng phòng mấy trăm ngày, so thời gian Lộ Vô Khả ở cùng bà nội còn nhiều hơn.

A Thích tức giận đến nổi trận lôi đình: “ Cậu ta rốt cuộc nghĩ gì thế, tối hôm qua thật sự xảy ra chuyện, lương tâm cậu ta không cắn rứt sao?”

Vu Hi Nhi trở về đặt mông ngồi trước bàn, nói: “ Không phải bây giờ cậu ấy đã dọn đi rồi à.”

Lộ Vô Khả từ ban công bước vào với mái tóc dài ướt đẫm, cô dường như không quá muốn bàn về chuyện này, duỗi chân khều thùng rác lại đem khăn giấy lau tay ném vào.

“ Các cậu có gì ăn không?”

A Thích hỏi cô: “Đói bụng sao?”

Lộ Vô Khả gật gật đầu: “ Cái gì cũng được, bánh quy cũng được.”

“Ăn bánh quy gì chứ,“ A Thích từ trên bàn mình lấy hộp sữa bò cùng bánh mì, đi qua đặt lên bàn cô, “Ăn cái này đi, tối hôm qua mới vừa mua, còn mới đó.”

Vu Hi Nhi gác một cánh tay ở trên ghế, cùng Lộ Vô Khả nói về Tưởng Thanh: “Là cậu ấy báo cảnh sát đến quán bar, tối hôm qua nghe thấy cậu ấy ở ban công gọi điện thoại.”

Cái này Tưởng Thanh cũng không có cùng Lộ Vô Khả nhắc qua.

Lộ Vô Khả mở ống hút cắm vào hộp sữa bò, lạnh nhạt mà ồ một tiếng.

Không hề có cảm xúc, lãnh đạm đến thẳng thắn trực tiếp.

Tưởng Thanh tất nhiên đáng thương, nhưng Lộ Vô Khả không nói tha thứ hay không tha thứ, người với người tổn thương đều là có để lại dấu vết, điểm này Tưởng Thanh so với cô rõ hơn, cho nên cô ấy mới có thể chủ động từ ký túc xá dọn đi.

Lộ Vô Khả tự nhiên cũng không có cản cô ấy.

Lộ Vô Khả vừa mới uống được một ngụm sữa bò, điện thoại trên bàn liền rung lên.

Cô liếc mắt một cái, người nọ cư nhiên còn ở dưới lầu.

Thẩm Ngật Tây muốn cô đi xuống dưới lầu lấy bữa sáng.

A Thích ngồi trên bàn đung đưa chân, hỏi cô: “Ai gửi tin nhắn cho cậu thế?”

Lộ Vô Khả thuận miệng nói lung tung: “ Bà nội.”

“ Cái mông ấy,“ A Thích nói, “ Bà nội ngay cả di động cũng không biết rõ còn gửi tin nhắn cho cậu cơ.”

Di động sáng rồi lại tắt.

Thẩm Ngật Tây người này từ trước đến nay đều là cường thế, di động lại sáng.

[ Xuống dưới, bằng không tôi có rất nhiều cách để đi lên. ]

Màn hình lại tối sầm.

Màu đen.

Lộ Vô Khả nhớ lại khoảnh khắc tối hôm qua bóng dáng Thẩm Ngật Tây vung tay đập chai rượu xuống.

Cũng là màu đen.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Giống như người điên.

Thế nhưng ai lại không phải là người điên nhỉ.

Cũng không biết qua bao lâu, cô đem sữa bò đặt ở trên bàn, đứng dậy dẫm lên dép lê đi xuống dưới lầu.

A Thích thấy cô muốn đi ra ngoài, ở phía sau hỏi: “ Cậu đi đâu đó?”

Cô ấy chưa hỏi xong Lộ Vô Khả đã từ trong ký túc xá đi ra ngoài, cô ấy quay đầu nghi hoặc hỏi Vu Hi Nhi: “ Shipper giao đồ ăn đến sao?”

Vu Hi Nhi chính là hồ ly tinh, chút chuyện này giữa nam và nữ cô nàng hiểu đến thấu đáo.

Cô ấy hướng hành lang nâng nâng cằm: “Đi xem một chút, dưới lầu có tên con trai nào không.”

Con đường trường học đã không còn đám người đông đúc vội vàng chạy đi học, hiện tại ở trên đường đều là vài người chạy đua với chuông báo giờ giành giật từng giây từng phút đi phòng học.

Lộ Vô Khả dẫm lên dép lê lạch bạch lạch bạch từ trên tầng đi xuống, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ dì quản lý kí túc xá như cũ ở bên trong mở phim truyền hình tình cảm.

Chiếc siêu xe màu đen kia của Thẩm Ngật Tây còn đậu ở bên ngoài ký túc xá, chỉ là không thấy người đâu.

Lộ Vô Khả đứng ở cổng ký túc xá, nhìn xung quanh, liền nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến: “Chín phút.”

Cô quay đầu nhìn.

Thẩm Ngật Tây tay bỏ trong túi dựa trên thân cây ở bên cạnh cổng kí túc xá: “Qua một phút nữa tôi liền đi lên.”

Lộ Vô Khả nhìn anh.

Vết thương trên mắt phải gần lông mày của Thẩm Ngật Tây đã kết vảy, miệng vết thương nho nhỏ.

Trên người nam sinh mang vết thương nhưng không bị ảnh hưởng gì cả, ngược lại một cổ phóng túng trên người không bị kiềm chế càng mê người hơn.

Anh nâng mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “ Em mặc như vậy đi xuống?”

Váy ngủ hai dây, khác với bộ màu trắng lần trước đã thấy ở nhà cô, là màu đen.

Dưới chân còn mang một đôi dép trong nhà.

Tuy rằng đã mang áo khoác, cái gì cũng nhìn không thấy, lại khiến người càng tưởng tượng nhiều hơn.

Lộ Vô Khả giả ngu: “Không được sao?”

Như đang nói chỉ có trong đầu anh là một đống thứ không đứng đắn.

Nghe xong lời này, Thẩm Ngật Tây híp mắt nhìn cô, tựa như nhận thấy cô lúc này có chút khác lạ.

Lộ Vô Khả chống lại ánh mắt mang theo thăm dò nghiên cứu của anh.

Có đôi khi khí tràng* giữa hai bọn họ là sóng ngầm cuồn cuộn.

*khí tràng là một khái niệm trong Đạo giáo và Triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Cứng đối cứng, đều không thể cọ sát ra chút gì.

Sau một lúc lâu Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn khóe môi cô dính chút bọt sữa bò, khẽ cười một tiếng: “Có thể, như thế nào không thể chứ.”

Cái loại cảm giác này lại nổi lên, giống gai nhọn nhú ra bầu không khí ngưng trệ.

Ở nơi họ không nhìn thấy.

Thẩm Ngật Tây phá vỡ bầu không khí trước, trong tay cầm theo đồ đưa cho cô.

Một túi cháo trắng dưa cải thanh đạm, còn có một túi khác đựng đầy đồ ăn vặt.

Vị thiếu gia này như muốn dọn luôn cái siêu thị lại đây.

Lộ Vô Khả không nhận: “Mua nhiều như vậy làm gì, dạ dày tôi không lớn như vậy.”

“Giữ lại ăn dần dần không được sao?” Thẩm Ngật Tây đem túi đưa tới trước mặt cô.

Đưa đồ ra rồi không có đạo lý thu về, anh đây là rõ ràng nói anh có rất nhiều biện pháp khiến cô cầm lên lầu.

Lộ Vô Khả không nhận.

“Thật không nhận?” Thẩm Ngật Tây chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới.

Lộ Vô Khả nhìn vào mắt anh: “Không nhận.”

Bầu không khí yên lặng

Trong mắt Thẩm Ngật Tây nhìn không ra cảm xúc gì, gió êm sóng lặng.

Lộ Vô Khả đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.

Đang muốn đi lên lầu, bên eo bỗng nhiên bị một cổ mạnh mẽ ôm lấy.

Đảo mắt trời đất quay cuồng, Thẩm Ngật Tây ôm eo cô xoay người đem cô đè ở trên thân cây.

Túi chứa đầy đồ ăn vặt lạch cạch rơi xuống, vung vãi đầy đất.

Lộ Vô Khả không có kinh ngạc cũng không có thất thố, tay túm vào trên cánh tay anh.

Trước người cô dính sát vào người anh.

Hữu lực, cứng rắn.

Nữ sinh eo thon một tay có thể ôm hết, lòng bàn tay nam sinh to rộng, xương đốt ngón tay gầy.

Sức lực anh cơ hồ muốn đem eo cô vặn gãy.

Đau quá.

Nhưng Lộ Vô Khả cũng không nhăn mày một cái, tầm mắt hướng lên trên nhìn anh.

Mí mắt Thẩm Ngật Tây rũ xuống, góc độ này thấy đuôi mắt nâng lên, ngạo mạn lại không dễ chọc.

Dưới mí mắt rũ xuống hiện ra ánh mắt anh, đối diện với ánh mắt cô một chút cũng không chịu buông tay.

Cây phía sau cộm vào lưng cô gái phát đau, có vài nữ sinh từ ký túc xá đi ra cổng, giương giọng cười nói đi qua phía sau bọn họ.

Bọn họ đi hướng đằng kia rồi.

Thẩm Ngật Tây mắt đều không thèm nâng lên, môi mỏng lúc đóng lúc mở.

“Lộ Vô Khả, em không thoát khỏi tôi được đâu.”

Lộ Vô Khả hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Thẩm Ngật Tây sát gần cô, chóp mũi cơ hồ muốn đụng cô.

Giọng nói nam sinh từ trong lồng ngực rung nhẹ mà phát ra, giọng điệu thong thả ung dung.

Như đang lăng trì con mồi nắm chắc thắng lợi.

Anh nói: “Chỉ bằng em là người tôi muốn.”

Lộ Vô Khả giật mình.

Cô biết anh là nói thật nghiêm túc.

Không biết vì cái gì, Lộ Vô Khả cảm thấy lời này Thẩm Ngật Tây muốn nói với cô từ lâu.

Có thể là buổi sáng, cũng có thể là sớm hơn trước nữa.

Lúc này đây, cô thành công kích thích đến anh.

Cô mang áo khoác một bên rơi xuống vai.

Bả vai trắng nõn mảnh khảnh lộ ra hơn phân nửa, dây áo hờ hững mà buông ở phía trên.

Thẩm Ngật Tây hơi thở nóng bức phả trên môi cô, phả đến khóe môi cô.

Lộ Vô Khả không tránh.

Trong ký túc xá tiếng người rõ ràng mà truyền tới, lại phảng phất như cách một thế giới.

Khóe môi bỗng nhiên bị ngón tay thô ráp của nam sinh hung hăng lau xuống, bọt sữa bò cũng bị lau đi.

Cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Lần sau đem miệng lau sạch rồi xuống dưới.”

Lời này giống như nhìn thấu, lại giống như tìm tòi nghiên cứu.

Tay Lộ Vô Khả túm trên cánh tay anh run nhẹ khó phát hiện ra.

Anh nói xong thả lỏng cô.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngật Tây không có bỏ qua cho cô.

Mang theo khí tràng khống chế mạnh mẽ, áp chế người.

Điện thoại trong túi reo lên, Thẩm Ngật Tây lấy ra, nhìn người gọi đến sau đồng ý nhận.

Hẳn là người tìm anh có chuyện, anh vừa nghe điện thoại vừa đi đến chỗ xe: “Được, tôi qua đây.”

Thẩm Ngật Tây cúp điện thoại sau lên xe rời đi, lúc đi qua cổng ký túc xá nữ quét mắt nhìn đến dưới gốc cây.

Lộ Vô Khả đã rời đi lúc lâu.

Dưới gốc cây túi đồ ăn vặt rơi đầy đất, cô không lấy.

Thẩm Ngật Tây khẽ cười một tiếng, giẫm chân ga tăng tốc rời khỏi con đường trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.