Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lộ Vô Khả nhìn thẳng vào mắt anh.
Tay Thẩm Ngật Tây giữ cằm cô, ngón tay không chút để ý mà vuốt ve má cô.
Nắng xế chiều xuyên qua quạt thông gió rơi nửa bên mặt anh, từ từ chiếu qua trên mí mắt anh.
Đôi mắt đen thâm thúy như muốn hút cô vào.
Anh tựa hồ cũng không có ý đợi cô trả lời, như thể chuyện này đối với anh căn bản không phải là vấn đề, mà chỉ hỏi lại thôi.
Anh lại cúi người vùi vào cổ cô, nghiêng đầu đôi môi ngang ngược hôn bên cổ cô.
Lưng Lộ Vô Khả dựa vào tủ đồ cứng rắn lạnh lẽo, đôi tay để trước ngực anh, lại không đẩy anh ra.
Vệt nắng đỏ cam dừng trên nền đất xi-măng, những hạt bụi nhỏ trong chùm tia sáng bay lơ lửng.
Bên ngoài giống như nổi gió rồi, cái bóng của quạt thông gió do bị ánh nắng chiếu tạo thành đang quay vài vòng.
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng lại ở đó, chỉ có nơi đó là sáng.
Mà bọn họ ở trong bóng tối vực sâu vạn trượng.
Không biết qua bao lâu, Lộ Vô Khả mở miệng.
“Thẩm Ngật Tây, anh có thể đừng nhớ thương tôi được không?”
Thẩm Ngật Tây giống như không nghe thấy, ngậm khối thịt nhỏ dưới tai cô, lại nhả ra.
Anh hôn hôn chỗ kia, trả lời cô một câu: “Không thể.”
Ngón tay anh rũ bên người gõ gõ điếu thuốc, tàn thuốc rào rạt rơi xuống.
Hai người giống như chỉ là đang tán gẫu nói về một ngày rất bình thường, anh ghé vào bên tai cô.
“Lộ Vô Khả, rốt cuộc em đang sợ hãi cái gì?”
Hai tay Lộ Vô Khả để trên bờ vai của anh, sắc mặt bình tĩnh: “Tôi không có.”
Thẩm Ngật Tây thuận thế bị cô đẩy ra, rũ mắt đối diện cô: “Lộ Vô Khả, em có biết trên dưới toàn thân em tràn ngập cái gì không?”
Giọng nói trầm thấp, không có cảm xúc gì.
Lộ Vô Khả bướng bỉnh nhìn thẳng vào anh.
Nhìn thấu rồi mà không nói toạc ra không phải tác phong của Thẩm Ngật Tây, ở trước mặt anh, ngay cả cô cũng bị nhìn thấu.
Anh không chút lưu tình nói ra: “Muốn tôi, rồi lại không dám muốn.”
Cổ kháng cự của Lộ Vô Khả là từ trong xương cốt sinh ra, giống như cắm rễ thật sâu trong máu thịt.
Tầm mắt bị anh giữ chặt, trong mắt cô chỉ cần có chút cảm xúc đều không thể qua khỏi mắt anh.
Nhưng so với người khác cô có thể trấn tĩnh hơn nhiều, chỉ cần cô muốn.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi,“ nói xong dùng sức đẩy bả vai anh, “Đói bụng, thả tôi đi ăn cơm.”
Rất rõ ràng là kháng cự nói đến vấn đề này.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy mình có thể là bị điên rồi, không bỏ được đem cô bức thật chặt.
Đúng vậy, không bỏ được.
Thật mẹ nó điên rồi.
Anh nghiêng đầu, lại quay đầu lại nhìn cô, không nhắc đến vấn đề kia nữa.
“Chưa nhặt bóng xong mà muốn đi ăn cơm? Em nghĩ hay quá nhỉ.”
Lộ Vô Khả ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhét thuốc vào miệng, khom người lượm một mớ bóng bên chân ném vào giỏ nhựa màu lam, ngậm thuốc hướng cô nâng nâng cằm: “Nhặt bóng đi.”
Tầm mắt Lộ Vô Khả rời khỏi người anh, ngồi xổm xuống nhặt bóng.
Lúc Thẩm Ngật Tây mở cửa kho đem giỏ bóng rổ kia vào, Lộ Vô Khả ở bên trong đã nhặt bóng xong.
Cô cũng không khách khí chút nào, không có việc gì làm nữa liền đi mất, cũng không chờ anh.
Chờ Thẩm Ngật Tây đem cái giỏ kia vào kho, người đã không còn, sớm không thấy bóng dáng.
- -------
Lộ Vô Khả nghỉ việc ở quán bar kia, buổi tối thứ sáu khó có khi được rảnh rỗi.
Vu Hi Nhi và A Thích buổi tối đều có lớp, trong ký túc xá chỉ còn mình cô, sắp tới có kỳ thi, cô làm bài tập cả buổi.
Chờ làm bài tập gần xong A Thích cũng gần tan học sắp về.
Lộ Vô Khả đứng dậy đi ra ban công hóng gió, chưa tới giờ tan học, đường trong trường không nhiều người lắm, tốp ba tốp năm tản bộ tán gẫu.
Cuộc sống trước đây của Lộ Vô Khả vẫn luôn khô khan lại buồn tẻ.
Làm việc, học tập, ngủ.
Không đi làm thì đi học, học xong rồi đi ngủ, những thời gian khác chính là cùng A Thích vui chơi với nhau, mỗi ngày bình đạm lại quy củ cứ như thế mà trôi qua.
Cuộc sống quy củ như vậy sau khi người nọ xuất hiện bắt đầu bị phá vỡ.
Trên lớp học làm loạn, đánh lộn ở quán bar, vào đồn cảnh sát, những việc này bình thường đối Lộ Vô Khả thì khả năng mấy tháng cũng không thấy được lần nào.
Mà hiện tại lại như chuyện thường ngày.
Anh muốn sống như thế nào liền sống như thế, không ai quản được anh.
Đây là chuyện mà bao người không làm được.
Bao gồm Lộ Vô Khả trước mắt.
Cô chỉ là người trong cả đám người không ai hỏi đến, là học sinh bình thường mỗi ngày vùi đầu học tập.
Mỗi ngày chỉ ôm sách đi tới đi lui khu dạy học với ký túc xá, đây mới đúng là cuộc sống nên có của Lộ Vô Khả.
Đứng ở ban công một lát A Thích đã tan học trở về, cô ấy vừa về đến phòng ký túc xá liền đá văng cửa, hô to Lộ Vô Khả hỏi cô hai tiếng này có nhớ cô ấy không.
Lộ Vô Khả chống cằm ở ngoài hóng gió, mặc kệ cô ấy.
A Thích ném túi lên bàn mình, cũng chạy ra ban công, cánh tay gác lên vai Lộ Vô Khả.
“Hiếm lạ thật nha đại học bá, cư nhiên về thấy cậu không học hành gì cả.”
Lộ Vô Khả nói: “Cậu cho rằng tớ là robot học tập à.”
A Thích hì hì cười, lại đụng đụng bả vai cô: “Đúng rồi, hỏi cậu cái này, cuối tuần có rảnh không?”
“Cuối tuần tớ về nhà, sao vậy?”
“Hả?” vẻ mặt A Thích thất vọng, “Cậu phải về nhà à.”
Lộ Vô Khả gật đầu, nhớ tới buổi chiều bà nội gọi điện thoại: “Thân thể bà nội hình như lại không khỏe, tớ muốn trở về nhìn xem.”
Bà nội Lộ Vô Khả từ hai năm trước sau khi làm phẫu thuật ung thư thực quản cơ thể không tốt như trước nữa, cách vài bữa cơ thể sẽ có chút tật xấu.
A Thích vừa nghe cũng sốt ruột: “Thân thể bà nội không sao chứ? Mẹ ơi, tớ cùng về với cậu đi, giúp được gì thì giúp, đúng lúc lâu rồi không gặp bà.”
A Thích biết rõ tình cảnh nhà Lộ Vô Khả, tuy rằng Lộ Vô Khả có bố, nhưng bố cô chơi bời lêu lổng cơ bản chỉ để trưng thôi, không chỉ chơi bời lêu lổng còn bài bạc mỗi ngày, cho nên mỗi lần bà cụ có chuyện gì thì Lộ Vô Khả chăm sóc là chính, A Thích muốn cùng về xem thử có giúp đỡ được gì không.
“Không cần đâu,“ Lộ Vô Khả nói, “Lần này chắc không có chuyện gì lớn đâu.”
“Chắc chắc không có việc gì chứ?”
“Chắc mà,“ cô lại hỏi A Thích, “Cậu vừa định nói gì với tớ à?”
“Ừ, cũng không có gì, vốn dĩ định bảo cậu đi tham gia tiệc với mình,“ A Thích nói, “Tề Tư Minh, cậu biết không? Là tên thường xuyên đi với Thẩm Ngật Tây ấy.”
Trước kia đúng là không quen biết, hiện tại nói không quen cũng khó.
Lộ Vô Khả hỏi: “Sao vậy?”
A Thích nói: “Cuối tuần này không phải là sinh nhật cậu ta sao? Chuẩn bị tổ chức ở quán bar đó, hẹn tớ cuối tuần nhất định phải tới.”
Có cơ hội ăn chơi như vậy, A Thích đúng là không có khả năng bỏ qua.
“Tiếc là cậu không thể đi với tớ, lỡ uống say cũng không ai hốt xác tớ về.”
“Cậu thôi đi,“ Lộ Vô Khả bĩu môi, “Dựa vào tửu lượng của cậu, nguyên buổi uống mười mấy hai mươi chai cũng không có việc gì.”
“Đương nhiên,“ A Thích vẻ mặt đắc ý, “Ngay cả bố tớ cũng uống không lại tớ mà.”
Hai người lại hàn huyên vài câu, Lộ Vô Khả mới về phòng chuẩn bị đồ đạc để ngày mai về nhà.
- --------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Sáng sớm tinh mơ Lộ Vô Khả đã xách hành lí ngồi xe về nhà.
Về đến dưới nhà mới hơn 9 giờ, cô như cũ vẫn là một mình xách hành lý đi lên tầng, lúc mở cửa Triệu Cẩm Quân không ngồi trong phòng khách xem TV như ngày thường.
Cô cởi giày, không lập tức về phòng của mình, đi phòng bà nội.
Chắc bà đang ngủ, trong phòng không nghe thấy tiếng động, Lộ Vô Khả nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng chỉ có một cái giường gỗ, một cái tủ quần áo với một cái bàn, có cửa sổ, chắc bà thấy bên ngoài quá sáng nên đã kéo rèm lại.
Bà cụ nằm trên giường đưa lưng về phía cô.
Triệu Cẩm Quân lỗ tai rất thính, hoàn toàn không bị lãng tai như người khác khi về già, bình thường có chút động tĩnh gì bà còn cảnh giác hơn Lộ Vô Khả.
Tuy là đang sinh bệnh nhưng lỗ tai vẫn rất nhanh nhạy.
Mới vừa nghe được cửa phòng có chút tiếng vang, nếu không phải Lộ Vô Khả gọi bà nội trước, bà thiếu chút nữa sợ tới mức từ trên giường ngồi dậy.
“Con bé này, sao đi vào không có tiếng động gì hết vậy, làm ta sợ tới mức tưởng nhà có trộm,“ bà cụ mới vừa dậy được một nửa thiếu chút nữa muốn đau cả cái lưng, đỡ lưng nhe răng trợn mắt nằm lại, “Đã gọi điện nói với con không có việc gì rồi, sao con còn trở về.”
Nói thì nói vậy thôi, nhưng Lộ Vô Khả biết rõ trong lòng bà cụ ngóng trông cô trở về.
Đoán chừng từ ngày hôm qua nói chuyện điện thoại với cô xong vẫn luôn chờ, ngoài miệng ghét bỏ cô chuyện bé xé ra to, sao còn vì ít việc nhỏ mà phải về.
Lộ Vô Khả nghe bà nói mãi đi qua kéo rèm ra, mới ngồi xuống mép giường, giúp bà bóp tay: “Bà nội, lần này chỗ nào không khỏe ạ?”
Bà cụ trong điện thoại không chịu nói, hiện tại lại chịu nói ra: “Ôi, cũng không có gì, chỉ là già rồi, trên người chỗ nào cũng không khỏe.”
Lộ Vô Khả nghe bà nói qua loa, trực tiếp hỏi: “Có phải thường ăn thấy không ngon ạ?”
Mắt thấy không thể gạt cháu gái mình, bà thở dài.
Có thể là từ nhỏ đã trải qua nên có kinh nghiệm, cháu gái bà đối với vấn đề này rất nhạy cảm, thân thể mình mỗi lần có chuyện đều không thể giấu được.
Bà đơn giản nói thật: “Hôm trước một chén cơm cũng nuốt không nổi, ngày hôm qua đi bệnh viện mua ít thuốc về, hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
“Có kiểm tra qua không ạ?” Lộ Vô Khả giúp bà mát xa.
“Đã kiểm tra, không có vấn đề gì, đừng sợ.”
Gương mặt nhỏ của cô chững chạc nghiêm túc: “Con không sợ.”
Bà nội duỗi tay bóp bóp cái mũi cô, cười: “Không sợ là tốt rồi.”
Nhìn gương mặt nhỏ ngoan ngoãn xinh xắn của cô, bà cụ nhớ tới cô con dâu.
Lộ Vô Khả lớn lên giống mẹ, mẹ Lộ lúc trẻ là đại mỹ nhân có tiếng ở trấn trên, diện mạo Lộ Vô Khả hoàn toàn giống mẹ.
Trắng trắng mềm mềm, mặt nhỏ ngũ quan tinh tế, cặp mắt trong veo như nước kia quả thực là cùng khuôn mẫu khắc ra.
Chỉ tiếc cô con dâu này tuổi còn trẻ đã ra đi, khổ chỉ khổ trẻ con.
Bà cụ lắc đầu thở dài: “Đứa nhỏ này sinh ra ở nhà họ Lộ chúng ta, thật sự là khổ cho con.”
Lộ Vô Khả ngước mắt nhìn bà một cái.
Mẹ Lộ là bí mật trong lòng hiểu rõ mà không nói ra ở cái nhà này, ai cũng luôn nhớ rõ, ai cũng sẽ không nhắc tới.
Nhưng người thông minh như Lộ Vô Khả, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của bà nội chứ.
Cô rũ mắt, không nói gì.
Tính cách mẹ Lộ rất ôn nhu, tuy rằng diện mạo Lộ Vô Khả giống mẹ, nhưng tính tình nửa điểm cũng không giống.
Một năm trước khi qua đời thì mẹ cô bị bệnh bạch cầu, nhưng nhân sinh của bà không phải kết thúc do bệnh, mà kết thúc vì một tai nạn vớ vẩn làm người bất lực.
Từ đó về sau, tháng ngày của Lộ Vô Khả không còn sáng nữa.
Lộ Vô Khả chuyển đề tài: “Lộ Trí Viễn đâu ạ, mấy ngày nay không về nhà sao bà?”
Không biết vì cái gì, bà cụ nghe cô hỏi xong ánh mắt có chút né tránh, giọng điệu vẫn tự tại như thường ngày: “Haiz, bố con còn không phải là như vậy sao, mỗi ngày cũng không biết làm gì bên ngoài, cả ngày không về nhà.”
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm bà nội.
Bà cụ thấy cô nhìn bà: “Con đứa nhỏ này, nhìn ta như vậy làm gì?”
Cuối cùng Lộ Vô Khả vẫn rũ mắt, không hỏi gì: “Không có gì ạ.”
Lộ Vô Khả lại xoa bóp cho bà chút nữa, bỏ tay bà vào trong chăn: “Con đi nấu cơm ạ.”
Bà cụ uống thuốc vào cũng thấy mệt, ngáp một cái, xua xua tay: “Đi đi, đừng nấu nhiều quá, chỉ có hai bà cháu thôi.”
Lộ Vô Khả ra khỏi phòng, đến phòng bếp vo gạo nấu cơm.
Lúc quay lại bà nội đã ngủ rồi, có thể là thấy có cô ở nhà, bà ngủ thật sự rất an ổn.
Lộ Vô Khả nhìn bà một cái, đi đến cái bàn gần cửa sổ.
Lúc Lộ Vô Khả tốt nghiệp cao trung muốn đem cái bàn sách này vứt đi, bà cụ không chịu, dọn vào phòng mình.
Bình thường bà cụ hay để tiền với một ít trang sức lúc trẻ trong ngăn kéo.
Ngăn kéo không khóa, chỉ đóng lại như vậy, cô mở ngăn kéo ra.
Quả nhiên, bên trong chỉ còn lại một ít tiền lẻ, thậm chí một tờ màu đỏ cũng không có, trang sức cũng không thấy đâu.
Bình thường bà cụ hay để dành ít tiền, nếu có thể tiêu ít đi liền tiêu ít đi, để dành cũng để cho Lộ Vô Khả.
Hiện tại không còn khó khăn như trước nữa, bà nội dành dụm tiền tự nhiên cũng nhiều chút, trong trí nhớ bà nội từng nói với cô đã để dành được một hai vạn.
Một hai vạn đối với gia đình cô không phải là số nhỏ.
Lộ Vô Khả không biết vì điều gì khiến cho bà cụ không nói với cô tiền đã bị Lộ Trí Viễn lấy hết.
Cô mới vừa đóng ngăn kéo lại, điện thoại trong túi rung lên.
Lộ Vô Khả lui ra ngoài.
Cô đóng cửa, mới vừa nhấn nghe, tiếng A Thích đầu kia cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ cô.
“Lộ Vô Khả, thực xin lỗi!”
A Thích giống như phạm vào tội lớn ngập trời, ô ô ô xin lỗi cô.
“Mới vừa nãy tớ gặp Thẩm Ngật Tây ở dưới ký túc xá, chắc hắn tới tìm cậu, chặn tớ lại, tớ lỡ miệng đem chuyện cậu về nhà nói ra rồi.”