Hạ Sốt

Chương 41: Chương 41: Chương 39




Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lộ Vô Khả phát hiện TV trên tường bật sáng.

Thẩm Ngật Tây vén vạt áo cô lên, mút nhẹ làn da cô, từng bước từng bước hôn lên trên.

Trong TV đang mở đĩa nhạc, chân cô trắng nõn mảnh khảnh mang một cái lắc bạc nhỏ, mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên, váy trắng bay theo phiêu phiêu.

Không biết hình ảnh này kích thích đến dây thần kinh nào của Lộ Vô Khả, cô ngồi dậy muốn lấy điểu khiển trên tủ đầu giường.

Thẩm Ngật Tây nắm cổ chân cô kéo cô lại, khăn trải giường dưới thân bị bung ra một chút: "Làm gì vậy?"

Lộ Vô Khả khăng khăng muốn ngồi dậy: "Tắt TV."

Thẩm Ngật Tây nhàn nhạt nhìn lướt qua TV phía sau, năm ngón tay ở trên eo cô vạt áo còn chưa kéo xuống, lại kéo cô về dưới thân mình.

"Cũng không phải nhận không ra người, lớn lên xinh đẹp vậy còn không cho người ta nhìn sao?"

Lộ Vô Khả mấp máy môi, giọng điệu hơi lạnh.

"Thẩm Ngật Tây, em không muốn xem."

Thẩm Ngật Tây thấy cảm xúc cô bất thường, hơi nhíu mày.

Anh nghiêng người lấy điều khiển trên tủ đầu giường nhấn tắt TV, ném lại lên tủ: "Có chuyện gì sao em?"

Lộ Vô Khả là bậc thầy kiềm chế cảm xúc, cảm xúc bài xích trên mặt mới nãy đã thu lại không còn một mảnh.

Cô nói: "Không có chuyện gì."

Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô vài giây, duỗi tay kéo áo cô xuống, rời khỏi người cô, duỗi chân dựa vào đầu giường.

Lộ Vô Khả đứng dậy muốn đi vào phòng tắm.

Thẩm Ngật Tây lấy gói thuốc trên tủ đầu giường, rút ra một điếu nhét vào miệng: "Lúc nhỏ từng học khiêu vũ sao?"

Chân Lộ Vô Khả đang bước xuống giường khựng lại.

Tiếng bật lửa ở sau lưng răng rắc, lại bị ném lên tủ, trong phòng yên lặng đến mức cô tựa hồ có thể nghe thấy tiếng điếu thuốc lá đang cháy.

Cô nghe Thẩm Ngật Tây hỏi: "Sao lớn lên không học nữa?"

Ngược lại học chuyên ngành tiếng Anh cái con đường bình thường này.

Lộ Vô Khả nhìn dãy núi xám xám xanh xanh ngoài cửa kính, núi non cao thấp trập trùng kéo dài, giọng nói cô giống như xây lên một bức tường cao không thể nhìn trộm, lời nói ra không có tình cảm gì.

"Nhà em không có điều kiện để em học khiêu vũ."

Đầu năm nay học nghệ thuật tốn kha khá tiền, cho dù là khiêu vũ, vẽ tranh, âm nhạc hay là thứ khác, muốn bồi dưỡng trẻ con ở phương diện này khẳng định tốn tiền không ít, ngược lại đúng đắn đi con đường thi đại học học văn hóa thì tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

Tình cảnh như nhà Lộ Vô Khả, trong nhà chỉ có một người già là bà nội với người cả ngày ham ăn biếng làm Lộ Trí Viễn, đúng là không dư dả tiền bạc cho cô chọn con đường nghệ thuật.

Đối với lí do này Thẩm Ngật Tây không nói gì, nhớ tới phản ứng của cô khi thấy đĩa nhạc kia, hỏi: "Bây giờ không thích khiêu vũ nữa à?"

"Không thích." Cô nói thập phần dứt khoát, xuống giường đi vào phòng tắm.

- ------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Sáng nay Lộ Vô Khả không có tiết, Thẩm Ngật Tây thì hơn 10 giờ có một tiết, Lộ Vô Khả bị anh bắt đi học cùng.

Hai người ra khỏi nhà hơi trễ một chút, vừa tiến vào lớp thì tiếng chuông cũng reng lên, tiết này của anh là học môn chuyên ngành, trong phòng đều là người trong lớp mình.

Chuyên ngành tự động hóa máy móc nam sinh nhiều, lúc Thẩm Ngật Tây dẫn Lộ Vô Khả từ cửa chính đi vào thì đám con trai liền huýt sáo ồn ào, cũng khá thân mới đùa như vậy.

"Ngật ca, lại tới ngược cẩu?!"

"Bạn gái dính người vậy anh hai."

Thẩm Ngật Tây đi ngang qua nam sinh kia, miệng gợi đòn: "Đúng vậy, dính người chết đi được."

Lộ Vô Khả giật nhẹ áo anh: "Anh có còn biết xấu hổ không?"

Thẩm Ngật Tây cười: "Mặt mũi quái gì? Có quan trọng bằng em không?"

Lộ Vô Khả: "......"

Cô mặc kệ anh, tìm xem A Thích ngồi chỗ nào.

Liếc mắt nhìn trong một đám con trai chỉ thấy có mấy cô gái, đếm trên mười ngón tay cũng được.

Lúc cô nhìn thấy A Thích cô ấy đang ngồi cùng một nữ sinh khác ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên cũng vừa lúc giơ tay vẫy vẫy cô: "Lộ Vô Khả, ở đây nè."

Lộ Vô Khả đi qua đó, trong lớp này không có mấy bạn gái, đi học đều ngồi cùng nhau, mấy nữ sinh đều ngồi ở chỗ A Thích.

Lộ Vô Khả ngồi xuống chỗ trống phía sau A Thích, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô tới lớp bọn họ, nhưng các nữ sinh xung quanh vẫn tò mò, đã quay đầu nhìn cô vài lần.

A Thích lấy trong túi một hộp sữa bò đặt trên bàn cô: "Hôm qua mua cho cậu đấy."

Kỳ thật còn lời sau nhưng không nói, A Thích không muốn nửa câu còn lại miễn cho người ta chặn họng Lộ Vô Khả. Sữa bò là hôm qua cô ấy mua muốn để Lộ Vô Khả uống trước khi đi ngủ, giấc ngủ của Lộ Vô Khả vẫn luôn không tốt lắm, tuy rằng gần đây nửa đêm đôi khi cô ấy tỉnh lại cũng không nghe động tĩnh Lộ Vô Khả trằn trọc qua lại nữa, A Thích mua một thùng để trong ký túc xá cho cô, kết quả tối hôm Lộ Vô Khả không về.

Chuyện tối qua Lộ Vô Khả không về ký túc xá cô ấy không muốn để mấy cô gái bên cạnh nghe, nếu không chưa tới một tiếng, toàn bộ con gái trong trường đều biết tối hôm qua Lộ Vô Khả qua đêm ở nhà Thẩm Ngật Tây.

Tuy Lộ Vô Khả đã ăn sáng, nhưng là A Thích đưa cô vẫn nhận, mở ống hút ra cắm vào.

A Thích nhân lúc Thẩm Ngật Tây còn chưa có lại đây, ghé trên bàn cô nhỏ giọng nói: "Cậu biết không? Gần đây tiểu công chúa cũng giống cậu hết độc thân rồi, mỗi ngày đứng trước gương hận không thể thay tám bộ mười bộ quần áo."

Cô nhóc A Thích này chuyện gì cũng nói với Lộ Vô Khả, cho dù Lộ Vô Khả không thích tám nhảm nhưng cô ấy thích bô bô bên tai Lộ Vô Khả.

"Hôm qua tớ hỏi cậu ấy, cậu đang quen người bố ba mươi mấy tuổi có phải không, cậu ấy tức giận cầm gối đánh tớ."

Lộ Vô Khả cắn ống hút cười cười.

A Thích căm giận: "Lộ Vô Khả, cái đồ vô lương tâm này cậu còn cười được à."

Lộ Vô Khả nói: "Cứ cười đấy."

"Cậu phiền chết đi được," A Thích cũng cười theo, nói, "Nhưng mà sau đó Vu Hi Nhi lại nói với tớ cậu ấy quay lại với bạn trai cũ."

Hướng đi này làm Lộ Vô Khả hơi bất ngờ, quay lại hình như không giống phong cách của Vu Hi Nhi.

Nhưng mà chuyện tình cảm cần nhiều lý trí làm gì, nếu như người ta có thể giữ vững lý trí trong chuyện tình cảm, thì sẽ không có câu bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng.

A Thích nói: "Không ngờ bạn trai cũ cậu ấy tự tìm đến muốn quay lại, tớ đứng trước mặt tiểu công chúa mắng hắn là đồ tra nam mà cậu ấy cũng không tức giận, nói hắn đúng là đồ tra nam, đời này của cậu ấy có thể chính là ngã xuống trên người tra nam mà."

Bình thường loại người này giống như không hiển sơn lộ thủy*, nhìn nhìn qua là người sạch sẽ trong chuyện tình cảm không lòi ra tật xấu gì, ngược lại có thể tra đến không ai độ nổi, sau lưng cùng nữ nhân khác yêu đương còn khi ở bên bạn thì nói yêu bạn, nhớ thương bạn.

*hiển sơn lộ thủy-显山露水- thành ngữ Trung Quốc, có thể hiểu nghĩa là lộ ra bản chất, sự thật, chân tướng....của một con người, một chuyện một việc hay một điều nào đó.

Tuy rằng A Thích vì Vu Hi Nhi cảm thấy không đáng, nhưng rốt cuộc đây là chuyện của Vu Hi Nhi, A Thích ước gì bản thân quản người ngoài không nhiều đến như vậy.

A Thích vừa mới nói xong Thẩm Ngật Tây đã đi tới, cô ấy không muốn làm bóng đèn, tấm tắc vài tiếng với Lộ Vô Khả: "Ôi, cái vị chua thối của yêu đương này."

Nói xong nhân lúc Lộ Vô Khả chưa kịp đánh mình nhanh chóng quay lên.

Trước kia Lộ Vô Khả không ở ký túc xá mà đi thư viện những lúc không đi học hay không đi làm, ngoại trừ học tập vẫn là học tập, có điều hiện tại chỉ là thay đổi chỗ ngồi học, không có khác biệt gì lớn.

Thẩm Ngật Tây không ngồi xuống bên cạnh Lộ Vô Khả, anh nhéo nhéo sau cổ cô, nâng cằm: "Ngồi vào trong đi."

Lộ Vô Khả ngẩng đầu nhìn anh: "Ngồi chỗ này không được sao?"

Thẩm Ngật Tây rất cao, anh rũ mắt nhìn cô: "Em ngồi chỗ này tính để anh nguyên tiết hai tay trống không à?"

Lộ Vô Khả ngồi cạnh lối đi, bên trái không có chỗ ngồi, nếu Thẩm Ngật Tây ngồi chỉ có thể ngồi bên phải cô, mà Lộ Vô Khả viết bằng tay phải, anh không nắm tay được.

"Không hiểu à?" Anh nhướng mày, định cầm tay trái của cô.

Lộ Vô Khả như con thỏ nhỏ, lập tức ngồi vào trong.

Thẩm Ngật Tây cười cười, ngồi xuống chỗ cũ của cô.

Đồ của Lộ Vô Khả còn để trên bàn bên Thẩm Ngật Tây, cô cũng không có ý định dọn về, chỉ rút cuốn sách mình định xem, sau đó bắt đầu lật xem.

Thẩm Ngật Tây mở rộng chân tựa lưng vào ghế, nam sinh thân cao chân dài, rất nhanh chỗ ngồi bị chiếm sạch sẽ.

Chân anh đụng đụng chân cô: "Có biết tối hôm qua em làm những gì không?"

Lộ Vô Khả không né, tay lật sách tạm dừng một chút, một giây sau trở lại như cũ, biểu cảm tự nhiên tiếp tục đọc sách: "Biết chứ."

Thẩm Ngật Tây hỏi cô: "Nhớ những gì nào?"

"Em định thổi bong bóng, mà không thổi được." Cô nói.

"Chỉ vậy thôi à?"

"Đúng vậy."

Thẩm Ngật Tây hừ một tiếng: "Lộ Vô Khả, đoạn phim của em ngắt cũng đúng lúc đấy."

"Nhưng mà tối hôm qua chuyện phía sau rất thú vị," một cánh tay anh gác lên ghế cô, ghé bên tai cô nói, "Anh kể em nghe chút nhỉ?"

Lộ Vô Khả rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh: "Em không cần anh kể."

Bỗng nhiên Thẩm Ngật Tây thổi một hơi vào tai cô: "Ồ, lỗ tai đỏ kìa."

Người này thật sự rất phiền.

Chỗ mẫn cảm của cô anh biết rất rõ, mỗi lần đều cố tình chọc mấy chỗ đó.

Cô cầm quyển sách lên đập anh.

Thẩm Ngật Tây không tránh, ngồi im để cô đập, cười hì hì.

Lộ Vô Khả lớn lên quá trắng điểm này chính là không tốt cho lắm, lỗ tai hơi hồng thấy rõ, đúng là cái gì cô cũng nhớ, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng.

Đương nhiên Thẩm Ngật Tây cũng biết cô nhớ rõ, tay anh đang để trên lưng ghế cô nâng lên, vòng qua bả vai cô nhéo nhéo vành tai cô, ban ngày ban mặt mà công khai làm chuyện cấm: "Tối hôm qua biết khá nhiều thứ, lần sau thử lại không?"

"Hoặc là làm chuyện khác."

Lộ Vô Khả không phải là người sẽ chịu bó tay với mấy chuyện kiểu này, cô nói được thôi, dùng gương mặt vô hại nói.

Thẩm Ngật Tây cười.

Không phải là anh bị cô ăn đến gắt gao sao, cô chỉ nói hai chữ cũng có thể câu lấy anh.

Tay Thẩm Ngật Tây đang từ tai cô đi xuống, ngón cái cách một lớp vải nhè nhẹ xoa vai cô.

Lộ Vô Khả tất nhiên có thể cảm nhận được, ngón tay anh không dùng lực, chỉ vuốt ve ở chỗ đó.

Khó trách nhiều cô gái thích anh như vậy, Lộ Vô Khả suy nghĩ.

Cái khí chất trên người Thẩm Ngật Tây vừa bình tĩnh vừa mang dáng vẻ lưu manh không ai học được, cùng người yêu hôn một cái cũng dính mùi vị phóng đãng của tình dục, đó là thứ đã ở sâu trong xương cốt anh.

Kiểu người như anh quả là không có cô gái nào có thể thoát được.

Không có.

Đúng là Thẩm Ngật Tây hơi ngứa tay, nhưng đây là chỗ nào anh không quên.

Anh nâng mắt nhìn giáo viên đứng trên bục giảng đang chỉ lên máy chiếu giảng bài, thu tay về.

Lộ Vô Khả liếc anh một cái đã nhìn thấu: "Lưu manh."

Thẩm Ngật Tây liếc cô: "Lưu manh mà em cũng muốn?"

"Không có lựa chọn nào khác." Cô cố ý chọc giận anh.

Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng: "Cái miệng này là ỷ vào bây giờ anh không làm gì được em nên muốn làm gì thì làm đúng không?"

Cô lời nói hùng hồn: "Đúng vậy."

Cô nói không sai, lúc này đúng là không có cách làm gì được cô.

Nhưng tan học thì chưa biết.

Anh cười: "Tan học em đừng khóc nhé."

Lộ Vô Khả đang làm bài tập, không thèm để ý anh.

Thẩm Ngật Tây đem tay trái cô bỏ vào tay mình, nắm chặt.

Lộ Vô Khả nói giống như sẽ có chuyện vậy, rút tay ra, cố ý: "Bạn học Thẩm ơi, chú ý đang trong lớp học."

Anh đương nhiên không làm theo: "Sao nào, em là học sinh cao trung à, còn không cho nắm tay?"

Nói xong anh nhìn mặt cô cười.

Đừng nói, đúng là lớn lên trông như học sinh cao trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.