Hạ Sốt

Chương 44: Chương 44: Chương 42




Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Ngật Tây đưa Lộ Vô Khả tới bệnh viện bà nội còn ở trong phòng phẫu thuật.

Tường trắng trên hành lang bệnh viện ngả vàng, bên ngoài qua thật lâu cũng không thấy trời mưa, mây đen trên đỉnh đầu mãi không chịu tan, trên hành lang mờ tối như sáu bảy giờ.

Tiếng bước chân bác sĩ y tá vội vàng tới lui.

Lộ Vô Khả ngồi trên ghế lam ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm Ngật Tây cũng ngồi ở đó.

Thoạt nhìn Lộ Vô Khả rất bình tĩnh, thậm chí không giống như là người tới thăm bệnh, vẻ cuống quýt của cô dường như chỉ xuất hiện lúc ở chỗ cầu thang nhận điện thoại.

Không biết vì sao dáng vẻ này của cô làm Thẩm Ngật Tây có chút không thoải mái.

Giống như cô đối với chuyện như vậy sớm đã tập mãi thành thói quen, là kinh nghiệm mài ra cho cô sự bình tĩnh.

Lúc này một giây đồng hồ cũng đặc biệt dài lâu, một lát sau đèn trên hành lang bang một tiếng được bật lên, ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn chân không rơi trên mí mắt người.

Lộ Vô Khả theo bản năng cúi đầu né ánh sáng, mới nhận ra tay mình vẫn luôn bị Thẩm Ngật Tây nắm chặt.

Thẩm Ngật Tây để ý tới ánh mắt cô, ngón cái nhẹ xoa mu bàn tay cô.

Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm một lát, muốn học theo anh, không biết làm sao mà ngón tay cô ngắn hơn anh không ít, không với tới mu bàn tay anh.

Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười: "Có bị ngốc không vậy?"

Lúc này cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra, Lộ Vô Khả vẫn luôn để ý động tĩnh bên kia, mới vừa nghe thấy tiếng vang liền nhìn qua, người đi ra là y tá.

Lộ Vô Khả đứng dậy đi qua: "Xin chào, bà nội tôi thế nào rồi?"

Y tá tháo khẩu trang: "Cô là người nhà Triệu Cẩm Quân đúng không?"

Lộ Vô Khả gật đầu.

Y tá nói: "Người bệnh bị xuất huyết não đột ngột, hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, đợi lát nữa sẽ chuyển tới phòng bệnh."

Hai năm trước Triệu Cẩm Quân chưa chẩn đoán ra bệnh ung thư cơ thể vẫn luôn rất khỏe mạnh, ốm vặt đau vặt cũng rất ít có, càng đừng nói là bệnh cấp tính như xuất huyết não.

Lộ Vô Khả trong lòng đã có suy đoán, vẫn hỏi lại: "Vì sao lại bị xuất huyết não thế ạ?"

Y tá nói: "Cái này lát nữa bác sĩ sẽ nói với cô, hiện tại cô có thể đi chuẩn bị trước, khả năng người bệnh sẽ nhập viện một hai tháng."

Lộ Vô Khả rất bình tĩnh: "Được."

Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh nhìn cô, không quấy rầy.

Rất nhanh Triệu Cẩm Quân được đẩy ra, đây là lần đầu tiên Lộ Vô Khả nhìn thấy bà nội kể từ lần hai người bất đồng ý kiến chuyện Lộ Trí Viễn lần trước.

Tính tình hai người đều rất bướng bỉnh, đã hơn nửa tháng hai bà cháu không gọi điện thoại cho nhau.

Thẳng đến hôm nay bệnh viện gọi tới mới phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

Triệu Cẩm Quân còn đang hôn mê, mặt bị mặt nạ dưỡng khí siết chặt ra nếp nhăn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bà nội được xếp ở một phòng bệnh trên lầu, bên trong có hai giường bệnh, hiện tại trong phòng chỉ có một mình Triệu Cẩm Quân.

Lộ Vô Khả đi theo bác sĩ vào văn phòng, Thẩm Ngật Tây không tiện đi vào, dừng lại trước cửa, rũ mắt nhìn cô: "Đứng đây chờ em."

Lộ Vô Khả gật đầu, đi vào.

Bác sĩ này là người phẫu thuật cho Triệu Cẩm Quân, đại khái bốn năm mươi tuổi, thấy cô vào bảo cô ngồi xuống.

Lộ Vô Khả ngồi xuống bác sĩ đưa tập hồ sơ cho cô: "Nghe y tá nói Triệu Cẩm Quân là bà nội cháu?"

"Vâng."

"Là như vậy," bác sĩ nói, "Tuy rằng bà nội cháu bị cao huyết áp, nhưng lần này xuất huyết não không phải do cao huyết áp gây ra, là bởi vì khối u chuyển biến xấu gây ra xuất huyết não."

Lộ Vô Khả sửng sốt một chút.

Bác sĩ thấy phản ứng cô vậy liền biết cô không biết chuyện này, người nhà bệnh nhân thế này ông cũng đã thấy qua nhiều rồi.

"Đây là hồ sơ bên khoa u đưa tới, nửa tháng trước bà nội cháu đến bệnh viện làm kiểm tra, tế bào ung thư lại lần nữa khuếch tán, bà nội không nói chuyện này cho cháu sao?"

Nửa tháng trước đúng là khoảng thời gian Lộ Vô Khả về nhà, lúc ấy cả người bà cụ nhức mỏi đến mức không dậy nổi, nằm trên giường suốt hai ngày. Lộ Vô Khả hỏi bà kiểm tra chưa, bà cụ còn bảo cô đừng lo lắng, đã kiểm tra rồi, không có chuyện gì cả.

Hôm sau bà nội không chỉ dậy làm sủi cảo cho cô với A Thích ăn, còn bởi vì chuyện Lộ Trí Viễn chạy tới đồn cảnh sát, lúc ấy bà nội sinh khí dồi dào, Lộ Vô Khả cũng không hoài nghi lời bà.

Bác sĩ nói: "Vấn đề xuất huyết não đã giải quyết tốt, nếu cháu muốn tiếp tục trị liệu, bà nội cháu sẽ được chuyển đến khoa u."

Lộ Vô Khả hỏi ông: "Tình hình có nghiêm trọng không ạ?"

Bác sĩ có chút bất ngờ vì cô gái trước mặt rất bình tĩnh, nói: "Vấn đề này cháu nên hỏi bác sĩ khoa u tốt hơn, có điều ung thư tái phát là chuyện thường gặp, nhanh chóng trị liệu kiểm soát được thì vẫn có hy vọng."

Bên ngoài vừa lúc có người gõ cửa văn phòng bác sĩ: "Bác sĩ Lý, phòng bệnh 601 có người bệnh đột nhiên xuất hiện tình trạng choáng váng đầu óc, nôn mửa."

"Được rồi, tôi qua đó nhìn xem."

Lộ Vô Khả thấy thế không quấy rầy nữa, đứng dậy: "Làm phiền ngài rồi ạ."

"Không có việc gì," bác sĩ lấy đồ ra cửa, nhắc nhở cô, "Nếu bà nội cháu tỉnh lại xuất hiện tình trạng không khỏe thì tìm y tá."

Lộ Vô Khả nói vâng ạ, ra khỏi văn phòng bác sĩ.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Thẩm Ngật Tây dựa vào tường bên ngoài chờ cô, Lộ Vô Khả cảm thấy nếu bây giờ không phải đang ở bệnh viện, anh đã sớm lấy thuốc lá ra hút.

Nhìn thấy cô anh đứng dậy đi tới: "Tình hình như thế nào?"

Lộ Vô Khả nói: "Ung thư tái phát."

Thẩm Ngật Tây im lặng một lát.

Lộ Vô Khả đi đến thang máy: "Đi thôi."

Thẩm Ngật Tây nhìn bóng dáng cô liếc mắt một cái, đi theo.

Trở lại phòng bệnh bà nội còn đang ngủ.

Lộ Vô Khả giúp bà nhét nhét chăn, lại đem bình truyền dịch điều chỉnh tốc độ chậm một chút.

Thẩm Ngật Tây ngồi bên cạnh giường bệnh, vắt chân.

Anh đột nhiên hỏi cô một câu: "Trước kia từng làm việc này?"

Tầm mắt Lộ Vô Khả lướt qua giường bệnh bà nội nhìn anh.

Thẩm Ngật Tây nói: "Nhìn thì yếu ớt, nhưng lại rất biết cách chăm sóc người bệnh đấy."

Ý anh là nói cô nhìn như người được nâng niu ở trong lòng bàn tay lớn lên.

Kỳ thật nói không sai, Lộ Vô Khả đúng là từ nhỏ được bà nội và mẹ chiều đến lớn, chẳng qua sau này bà nội với mẹ lần lượt sinh bệnh, cô chăm sóc mãi ra kinh nghiệm.

Lộ Vô Khả nói với anh: "Trước kia bà nội em từng bị bệnh."

"Lúc ấy em mấy tuổi?"

Lộ Vô Khả gãi gãi tay bà nội: "Học cấp ba."

Khi đó cấp ba mọi người đều vội vàng lo học tập thi cử, một tuần một lần thi nhỏ, một tháng một lần thi lớn, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác, chuyện lớn như trời cũng phải để qua một bên.

Mà lúc ấy Lộ Vô Khả mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa bệnh viện với trường học, bài tập đều làm ở phòng bệnh, có đôi khi mệt mỏi sẽ ghé vào bàn ngủ cả một đêm.

Thẩm Ngật Tây hơi nhíu mày, sắc mặt không vui.

"Mệt không?"

Giọng nói Lộ Vô Khả nhẹ nhàng: "Vẫn ổn."

Mới vừa nói xong có y tá gõ cửa: "Xin chào, người nhà Triệu Cẩm Quân."

Lộ Vô Khả đứng dậy đi qua: "Ở đây."

Y tá cầm hóa đơn đưa cho cô: "Cầm hóa đơn đến trước cửa sổ ở tầng một thanh toán nhé, bình truyền dịch truyền hết ra ngoài gọi tôi tới đổi là được."

Lộ Vô Khả nhận lấy hóa đơn: "Được."

Y tá mới vừa đi Lộ Vô Khả chuẩn bị đi thanh toán hóa đơn, bị Thẩm Ngật Tây chặn lại: "Thật sự không cần chân nữa à?"

Anh lấy hóa đơn trong tay cô: "Anh giúp em đi thanh toán."

Lộ Vô Khả muốn duỗi tay lấy về: "Tự em đi cũng được mà."

Thẩm Ngật Tây nâng nâng cằm chỉ đầu gối cô: "Nhìn chân sưng thành cái gì kìa?"

Có thể bởi vì vừa rồi cảm xúc vẫn luôn căng thẳng, chạy tới chạy lui Lộ Vô Khả cũng không thấy đau.

Bây giờ Thẩm Ngật Tây nói vậy, cô phát hiện đầu gối chân phải ẩn ẩn đau.

Thẩm Ngật Tây hơi buồn cười: "Không phải bình thường bạn em dạy em rất nhiều thứ à? Sao không dạy em cách sử dụng bạn trai vậy?"

Anh nói xong cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, đi ra cửa.

Lộ Vô Khả gọi anh lại: "Thẩm Ngật Tây."

Thẩm Ngật Tây xoay người nhìn cô.

Lộ Vô Khả lấy thẻ ngân hàng của mình trong túi ra, đi đến đưa cho anh: "Dùng tiền của em."

Thẩm Ngật Tây nhìn cái thẻ ngân hàng trong tay cô, rồi sau đó nâng mắt nhìn cô.

"Lộ Vô Khả, em đang khách khí với anh phải không?"

"Không phải," Lộ Vô Khả nói, "Em chỉ là ——"

Còn chưa hết lời đã bị Thẩm Ngật Tây cắt ngang: "Chỉ là không muốn sài tiền của anh?"

Lộ Vô Khả không có ý này, cô mím môi: "Không phải, chỉ là em cảm thấy đây không phải là nghĩa vụ của anh."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Thẩm Ngật Tây bật cười.

"Anh biết rồi, còn chưa quen đúng không," anh không nhịn được xoa xoa nhẹ tóc cô một chút, "Lần này tha cho em, quen dần đi, sau này sẽ không nhường em đâu."

Lộ Vô Khả để anh xoa đầu, vài giây sau vẫn đưa thẻ qua.

Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cô vài giây, vẫn nhận lấy.

Nhưng dùng hay không là chuyện của anh.

Rất nhanh Thẩm Ngật Tây đã đi ra ngoài, Lộ Vô Khả trở về ngồi bên mép giường.

Bên ngoài trời đã tối, mưa to ào ào, mà bà nội vẫn ngủ.

Lộ Vô Khả cứ ngồi vậy nhìn bà nội, cầm tay bà.

Thẩm Ngật Tây đi không lâu, rất nhanh liền quay lại.

Anh trả lại hóa đơn với thẻ ngân hàng cho Lộ Vô Khả.

Lộ Vô Khả nhận lấy.

Thẩm Ngật Tây nắm tay cô: "Đứng lên, đưa em đến chỗ này."

Lộ Vô Khả ngẩng đầu nhìn anh: "Đi đâu?"

Thẩm Ngật Tây nói: "Em đi rồi biết."

"Em phải ở đây trông bà nội."

"Chuyện này thì khó gì," Thẩm Ngật Tây nói, "Sớm đã tìm người cho em rồi."

Anh nâng nâng cằm chỉ bên ngoài: "Chờ ở ngoài đó."

Lộ Vô Khả theo bản năng nhìn ra cửa, căn bản không thấy gì.

Anh rũ mắt nhìn cô: "Yên tâm, sẽ không bắt cóc em đâu, dù sao cũng phải ăn cơm chứ."

Lộ Vô Khả nhìn anh, cặp mắt kia giống như thật nói anh muốn lừa bán cô: "Thật không?"

Đương nhiên cô biết làm thế nào để có thể câu lấy anh nhất.

Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn bà cụ trên trên giường, cười: "Lộ Vô Khả, lá gan rất lớn nhỉ."

Lộ Vô Khả không tỏ ý kiến.

Thẩm Ngật Tây cười, nắm tay cô kéo cô lên, thuận tay giúp cô cầm điện thoại trên bàn: "Đi thôi."

Lộ Vô Khả không cự tuyệt, còn phải về nhà thu thập chút quần áo với đồ dùng qua đây.

Lúc đi ra phòng bệnh cô quay đầu lại nhìn bà nội trên giường.

Thẩm Ngật Tây chú ý tới, chọc cô: "Nếu anh ta không chăm sóc bà nội tốt, anh trừ lương anh ta."

Lộ Vô Khả nói: "Thẩm Ngật Tây, thật sự còn có người bằng lòng với đối đãi của anh mà làm việc dưới tay anh à?"

Thẩm Ngật Tây cười hừ một tiếng: "Một đống."

Ra cửa Lộ Vô Khả thấy được người chờ ở bên ngoài, vóc người cao như Thẩm Ngật Tây, đầu trọc, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, tướng mạo có chút nghiêm túc đàng hoàng.

Thẩm Ngật Tây giới thiệu một chút: "Quách Húc."

Quách Húc hướng cô gật đầu: "Xin chào."

Lộ Vô Khả cũng gật đầu.

Thẩm Ngật Tây nói cô: "Đừng bị anh ta dọa sợ, con người khá tốt."

Quách Húc đi vào, Thẩm Ngật Tây dắt cô đi vào thang máy, anh nhấn đi lên tầng trên.

Chờ thang máy dừng lại ở tầng 4, Thẩm Ngật Tây dắt cô đi ra Lộ Vô Khả mới phản ứng lại: "Thẩm Ngật Tây, không phải đi ăn cơm à?"

"Đúng vậy," Giọng điệu Thẩm Ngật Tây không cho phép cự tuyệt, "Nhưng trước tiên phải để anh xem chân em đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.