Hạ Sốt

Chương 57: Chương 57: Chương 55




Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau ma ốm Lộ Vô Khả thức dậy còn sớm hơn A Thích.

A Thích bị mùi thơm đánh thức, lúc ấy đang trong mộng còn tưởng trong nhà có trộm.

Là Lộ Vô Khả đang nấu bữa sáng, chiên hai quả trứng thêm hai phần mì xào.

A Thích chính là bị mùi thơm của nước tương củ tỏi cô rưới lên mì xào đánh thức.

Ăn khá ngon, Lộ Vô Khả chúng ta còn biết nấu cơm.

A Thích cuốn sợi mì nhét vào trong miệng, nhìn thấy hành lý nằm xoài trên sàn nhà ở phòng khách, thiếu chút nữa sặc ở cổ họng: "Lộ Vô Khả cậu mới về được mấy ngày chứ? Phải đi rồi à?"

Lộ Vô Khả đang ngồi trên sô pha xếp quần áo vào va li, nhìn cô ấy: "Không, tớ đi Dương Thành mấy ngày."

"Đến Dương Thành làm gì? Hoá ra cậu không phải nghỉ phép mà là đi công tác?"

A Thích ngẫm lại thấy rất có đạo lý, nếu không sao Lộ Vô Khả vội vã chạy về nước như vậy, nguyên nhân rõ ràng rồi.

Lộ Vô Khả thẳng thắn nói với cô ấy: "Tớ từ chức rồi."

Lần này A Thích bị sặc thật sự, ho đến kinh thiên động địa.

Cô ấy lấy ly nước uống một ngụm lớn, chờ kia khẩu khí thuận xuống rồi mới bùng nổ ra tiếng: "Cái gì?!"

"Từ từ, lần này cậu trở về không phải ở mấy ngày liền đi? Cậu không phải về để chơi à?"

Cũng không trách A Thích không biết, lần này cô trở về rất vội vàng, không có nói trước một tiếng. Người khác muốn từ chức tốt xấu gì cũng sẽ nói với người nhà và bạn bè, Lộ Vô Khả cứ vậy đã trở lại, không rên một tiếng không hề báo trước, sao A Thích biết được lần này cô quay về sẽ không đi nữa.

Lộ Vô Khả gật đầu.

Sau khi khiếp sợ qua đi A Thích không kinh ngạc như ban đầu nữa, cái loa to cũng nhỏ lại không ít: "Vậy công việc của cậu cứ vậy mà từ bỏ à? Tuy rằng vũ đoàn của các cậu mỗi ngày đều có hoạt động và biểu diễn ở nhà hát, nhưng đãi ngộ rất tốt, tiền lương cao phúc lợi nhiều, còn là công việc có tiếng, cậu thật sự mặc kệ?"

Vũ đoàn Lộ Vô Khả ở nước ngoài rất nổi danh, hai ba ngày lại được mới đến nhà hát biểu diễn, được mời đi tham gia rất nhiều hoạt động, kịch sân khấu cũng được rất nhiều công ty ký hợp đồng biểu diễn ở nhiều nơi.

Ca vũ đoàn càng chuyên nghiệp và nổi tiếng thì càng khó mời, vũ đoàn của Lộ Vô Khả chính là như vậy, người không đủ tư cách thì sẽ không nhận.

Trước kia A Thích hay nói giỡn nói số tiền bọn họ kiếm được có thể so với người trong giới giải trí hiện nay, công việc này đúng là đốt đèn lồng cũng tìm không ra.

Lộ Vô Khả lại bỏ thêm một kiện quần áo vào va li, không ngước mắt: "Thay đổi công việc cũng không tồi."

Tuy rằng A Thích tiếc hận thay cô, nhưng cũng tôn trọng quyết định của cô, cô ấy ngồi ở bàn ăn, hai tay chống cằm nhìn cô: "Vậy cậu tính toán sau này không trở lại bên kia nữa? Vẫn ở Lan Giang?"

Lộ Vô Khả do phát sốt, đôi mắt hơi ngấn nước.

Đồng tử màu đen sạch sẽ thuần túy, một tầng nước long lanh, cô gật đầu, ngược lại không sao cả: "Đúng vậy."

"Haiz, cũng không có việc gì," A Thích theo chủ nghĩa lạc quan rất nhanh liền nghĩ thông, "Vàng đến chỗ nào cũng sẽ phát sáng mà."

Nói xong lại tiếp tục ăn mì, hỏi cô: "Vậy lần này cậu đến Dương Thành làm gì?"

"Xem thi đấu."

A Thích không hiểu ra sao: "Thi đấu gì?"

Lộ Vô Khả trả lời sảng khoái: "Thi đấu sức kéo."

Lần này A Thích không phải kinh hãi, mà là sửng sốt, hai giây sau khô khốc nặn ra một câu: "Cậu muốn đi xem đua xe?"

Lộ Vô Khả không ngượng ngùng chút nào, gật đầu.

Nếu là thi đấu tranh giải phương trình bậc nhất A Thích còn có thể cảm thấy Lộ Vô Khả ở nước ngoài bồi dưỡng ra hứng thú mới, nhưng cô nói là thi đấu sức kéo, A Thích không có biện pháp không nghĩ tới người nào đó được.

Nghề nghiệp của Thẩm Ngật Tây chính là tay đua xe sức kéo.

Cô nhớ tới trạng thái không thích hợp tối qua của Lộ Vô Khả, tuy rằng hôm nay cảm xúc Lộ Vô Khả rõ ràng tốt hơn không ít, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn không hỏi, chỉ dặn dò cô vài câu: "Một mình đến Dương Thành phải cẩn thận chút, đi xem thi đấu chắc canh có rất nhiều đàn ông, cậu là con gái phải chú ý."

Càng nói càng lo lắng, cô nhíu mày sửa miệng: "Nếu không tớ đi với cậu?"

Lộ Vô Khả giương mắt nhìn cô ấy: "Không cần, cậu không cần công việc này nữa à?"

Nhắc tới công việc A Thích một giây liền sợ: "......"

A Thích làm thiết kế thiết bị máy móc ở một công ty thiết kế nghiên cứu phát minh máy móc thiết bị, ông chủ bọn họ khó chịu muốn chết, mười ngày có chín ngày tăng ca thì thôi, người nọ mỗi ngày đều làm người ta tức đến lửa giận bốc cao 3 trượng*, hơn nữa giận cũng chỉ có thể tự nuốt vào lại trong bụng.

* 1 trượng = 3,33 mét

Mỗi ngày A Thích đều ở sau lưng ông chủ trợn trắng mắt một trăm lần.

Nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu trước bát cơm, cô ấy thở dài: "Vậy hôm nay khi nào cậu đi?".

"Lát nữa liền đi sân bay."

"Sân bay cách đây rất gần, gọi xe không tốn bao nhiêu tiền, đừng ngồi phương tiện công cộng."

A Thích ăn xong liền đi làm, trước khi đi còn không quên đem thuốc hạ sốt nhét vào va li cô, bảo cô nhớ uống ba bữa đầy đủ.

- -------------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của CỏThơm).

Giữa trưa Lộ Vô Khả đáp xuống Dương Thành.

Thời tiết ở Dương Thành không giống Lan Giang, nắng xuân lên cao, vạn vật bừng bừng sức sống.

Đường đua của thi sức kéo không cố định, thi đấu đều tiến hành ở đường công cộng, phần lớn đường đua đều là xuyên tỉnh xuyên quốc gia, Dương Thành chỉ là một phân trạm của lần thi này.

Nơi bắt đầu thi ở Dương Thành là ở một vùng ngoại ô hoang dã, gần đó hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một trấn nhỏ cách đây tương đối gần, lần này tới Dương Thành xem thi đấu, đa số đều sẽ đặt chân ở trấn nhỏ kia.

Sau khi ra khỏi sân bay Lộ Vô Khả ngồi xe một tiếng mới đến trấn nhỏ.

Khắp trấn nhỏ đều là nhà trệt, ngẫu nhiên có mấy chỗ cao lầu ngược lại có vẻ hơi đột ngột, tiết tấu sinh hoạt chỉ là ngồi ở bậc cửa nhà mình người già phe phẩy quạt hương bồ rất chậm, phòng ốc kiến tạo rất có phong cách địa phương, trang phục trong trấn cũng rất đặc sắc, là một trấn nhỏ rất thú vị.

Lộ Vô Khả xách theo hành lý đến tá túc ở một nhà dân, phòng ở lầu hai, vào cửa là thấy phòng tắm được che bởi rèm, bên trong là chiếu Tatami, ga giường và chăn bông trắng.

Đối diện là một ô cửa sổ chữ nhật lớn, từ đây trông ra là vùng ngoại ô hoang dã, núi liên miên không dứt.

Thi đấu buổi chiều mới bắt đầu, chủ nhà dân sẽ nấu cơm cho khách, một phần cơm mười mấy hai mươi đồng tiền, Lộ Vô Khả để hành lý vào phòng rồi xuống lầu gọi một phần cơm.

Ở đây người dân nấu cơm rất chân chất, cơm nhiều thức ăn cũng nhiều, do đặc trưng địa phương thức ăn rất cay, đỏ toàn bộ.

Lúc bưng thức ăn lên đã không kịp nói với bà chủ, Lộ Vô Khả liền tạm chấp nhận ăn.

Nhưng vốn dĩ buổi sáng cô tàu xe mệt nhọc ăn uống đã không tốt, hơn nữa không ăn cay, ăn không được mấy đũa liền dừng lại.

Bà chủ rất nhiệt tình, thấy cô ăn ít như vậy còn tưởng rằng mình nấu khó ăn: "Ai nha, cô gái có phải tôi nấu khó ăn quá không, cô từ từ, tôi lập tức nấu món mới cho tôi."

Lộ Vô Khả cản lại: "Không phải, là do tôi ăn không vô."

Lại hỏi bà chủ: "Từ đây đến chỗ thi đấu sức kéo phải lên xe buýt ở đoạn nào?"

"Cũng tới xem thi đấu à," phỏng chừng bà chủ đã tiếp nhiều vị khách như vậy, không ngoài ý muốn chút nào, đi tới cửa chỉ đường cho cô, "Cô đi đến đầu kia, qua một đoạn giao lộ, lại qua một cây cầu là có thể thấy được xe buýt, chiếc màu vàng đất ấy.".

Lộ Vô Khả nói cảm ơn, ra cửa.

Đến chỗ xe buýt cô mua vé lên xe, bên ngoài là mặt trời nóng bỏng, trong xe hơi oi bức.

Người đến xem thi đấu không ít, nam nữ đều có, trên xe ríu rít, Lộ Vô Khả ở phía sau ngồi xuống bên cửa sổ.

Đằng trước ngồi mấy cô gái nhỏ, tóc thắt bím đánh phấn mắt sáng, trong miệng thổi kẹo cao su vang bạch bạch, tụm một chỗ đùa giỡn.

Rất nhanh xe buýt liền khởi động, từ đường xi măng còn tính bình thản ở trấn nhỏ đến mặt đường hoang dã gập ghềnh, thân xe lắc lư như thể giây tiếp theo liền tan thành từng mảnh.

Xe buýt đến sân của đoàn xe liền thả bọn họ xuống, nhanh chóng rời đi.

Nơi này đã tụ tập rất nhiều người, một đám đều phơi dưới mặt trời, trên mặt đất với bãi đất cao hai ba thước đều đứng đầy người, nam tương đối nhiều, nữ đếm trên đầu ngón tay.

Lộ Vô Khả đến chỗ bãi đất cao đó tìm vị trí ít người, đứng dưới gốc cây, qua một lát bên cạnh vang lên mấy đạo thanh âm quen thuộc, giọng mấy cô gái nhỏ mà Lộ Vô Khả đã nghe cả một đường.

Không biết trong tay nhóm bọn họ cầm cái gì, đầu chụm lại cùng nhau, hờn dỗi cười đùa.

Lộ Vô Khả không chú ý tới, chỉ nhìn nhân viên công tác bận bịu tới lui ở đường cát phía dưới.

Trong mấy cô gái đó hình như có một người không hứng thú với đề tài mà nhóm đang tán gẫu, cầm một cái gì đó dài dài quạt gió.

Mặt trời nơi này rất ác liệt, Lộ Vô Khả không sợ nóng, cảm thấy vẫn nhịn được.

Một lát sau, cô gái bên cạnh đột nhiên mở miệng.

"Cô không mang khăn che mặt hả?"

Lộ Vô Khả không hiểu lắm, nhìn về phía cô ấy.

Chỉ vừa mới nhìn, cô liền thấy rõ trong tay cô gái đó cầm thứ gì.

Là cái banner mà bây giờ mấy cô gái nhỏ theo đuổi thần tượng hay cầm, màu đen, mặt trên in một người.

Cô gái khoảng 17-18 tuổi, xinh đẹp rực rỡ, nâng cằm chỉ phía dưới: "Ở đây bụi đất nhiều lắm, lát nữa xe chạy qua, sẽ dính lên đầy mặt đấy."

Lộ Vô Khả lại hỏi cô ấy một vấn đề không liên quan, cô hỏi thứ trong tay cô bé đó: "Đây là cái gì vậy?"

Cô bé đó theo ánh mắt cô nhìn về thứ trong tay mình, lật qua cho cô nhìn: "Banner đó, để tiếp ứng cho đoàn xe RIA, nhìn nè, đây là huấn luyện viên của RIA, đẹp trai lắm đúng không, chút nữa chị em tôi còn muốn tìm anh ấy xin ký tên."

Lộ Vô Khả nhìn Thẩm Ngật Tây trong tay cô bé đó, không nói gì.

Cô bé thấy cô nhìn chằm chằm banner một hồi lâu, hỏi cô: "Cô cũng thích anh ấy à? Vậy cho cô nè." Rồi nhét vào tay cô.

Lộ Vô Khả nhận lấy: "Cảm ơn."

"Aiz, khách khí làm gì, bọn họ còn nhiều lắm, không chỉ có huấn luyện viên, còn có đội viên, cô muốn không?"

Lộ Vô Khả lắc đầu.

Cô bé nói rất nhiều, chỉ hướng đối diện nói: "Thấy không, xe của các tay đua đều ngừng ở mấy cái lều lớn đằng kia, lát nữa huấn luyện viên và các tay đua đều sẽ ở đó, mỗi đoàn xe đều cho người ta ký tên và chụp ảnh."

Cô gái nói rồi tiếc hận buông tiếng thở dài: "Nhưng mà nghe nói vị huấn luyện viên này chưa bao giờ cho ký tên và chụp ảnh, uổng cho gương mặt đó."

Qua một lát đúng như lời cô gái, các đoàn xe lục tục trình diện.

Bên cạnh tiếng mấy cô gái trêu đùa, Lộ Vô Khả liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Ngật Tây.

Sau khi xuống xe anh đang nói chuyện với người ta, cà lơ phất phơ trong miệng ngậm điếu thuốc, cười cười.

Vẫn là dáng vẻ không nghiêm chỉnh trước sau như một.

Người khác đều khẩn trương nghiêm túc, chỉ có mình anh là như đang đi nghỉ phép.

Rõ ràng tối hôm qua lúc thấy người này thời điểm, anh vừa lãnh đạm vừa hờ hững.

Mấy cô bé bên cạnh đã sớm đi qua đó, cũng không biết là tới xin ký tên hay chụp ảnh.

Qua một lát Lộ Vô Khả mới đi xuống khỏi bãi đất và đi qua kia.

Nhưng lúc đến bên đó, người đã không còn, chắc là đều đến điểm xuất phát chuẩn bị rồi.

Lộ Vô Khả đứng một lúc, định quay về cho ề đường xem thi đấu, kết quả vừa mới xoay người liền đụng trúng người từ lều trại đi ra, đồ trong tay lạch cạch rơi xuống đất.

Lộ Vô Khả muốn nhặt lên, bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu có người nói.

"Nha, fans cậu?"

Tay Lộ Vô Khả ngừng lại.

Trong nháy mắt không khí ngưng trệ.

Người nọ còn đang nói: "Cô bé, cái banner này làm khá đẹp đó."

Thần sắc Lộ Vô Khả tự nhiên, nhặt đồ lên, cô có thể cảm giác được ánh mắt lặng im đó.

Người đàn ông còn trêu chọc người bên cạnh: "Đã gặp rồi, dứt khoát ký tên cho người ta đi, rất vất vả đấy, từ xa chạy đến đây nhìn người mà."

Lộ Vô Khả đứng lên, đối diện tầm mắt kia.

Ngón tay Thẩm Ngật Tây còn kẹp điếu thuốc.

Người đàn ông phát giác ra không khí không thích hợp lắm, nhướng mày: "Quen biết?"

Lộ Vô Khả không nói gì, chỉ nhìn anh.

Vài giây sau, Thẩm Ngật Tây như đang nhìn người mệt rồi, mí mắt rũ xuống, lướt qua bỏ lại một câu.

"Không quen biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.