Sảnh cấp cứu của bệnh viện một mảnh binh hoang mã loạn, trên gạch men bóng loáng đầy dấu chân mang theo nước, băng ca lăn qua để lại một đường nước mưa dài.
Lúc Thẩm Ngật Tây bọn họ đến Quách Húc đã chờ ở đó.
Quách Húc là Thẩm Ngật Tây gọi tới, chỉ có mình Thẩm Ngật Tây còn có Lộ Vô Khả không thể phân thân, bảo Quách Húc ở đây chờ Trần An Ninh khám bệnh xong rồi đưa bé về nhà.
Lúc Trần An Ninh tỉnh lại thì không khóc nữa, khám xong sau nắm tay Quách Húc ra khỏi phòng bệnh, còn không quên xoay người tạm biệt cô giáo.
Trẻ con yêu hận rõ ràng, ai đối mình tốt liền thích người đó, tốt với họ, hôm nay từ lúc xuống xe bé liền vẫn luôn dính Lộ Vô Khả.
Thẩm Ngật Tây dẫn Lộ Vô Khả đến phòng khám, bác sĩ mang găng tay giúp cô kiểm tra miệng vết thương.
Lộ Vô Khả ngồi trên giường bệnh, Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh giúp cô vén quần áo để nó không rơi xuống.
Làn da Lộ Vô Khả rất trắng, miệng vết thương hơi rỉ máu nằm ngang trên eo nhỏ hơi đột ngột, rồi lại mạc danh có loại bệnh cảm mảnh mai, phảng phất như không thể gập lại.
Nữ bác sĩ mang khẩu trang tiếng nói chuyện không lớn, miệng vết thương không sâu, chỉ là dầm trong mưa hơi lâu nên có chút nhiễm trùng.
Nhưng khi tay phải bác sĩ đụng vào chỗ đó lông mi Lộ Vô Khả run lên, Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô.
Lộ Vô Khả không chú ý tới anh đang nhìn cô, môi theo bản năng mím lại, lực chú ý toàn để trên miệng vết thương đó.
Giống như trẻ con đến bệnh viện chích kim vậy, sợ đau, nhưng lại chú ý nó.
Nếu Thẩm Ngật Tây không thân với Lộ Vô Khả, nhìn biểu tình này của cô khả năng anh sẽ nghĩ là thật sự rất đau.
Bởi vì trước mặt người ngoài đúng là Lộ Vô Khả không sợ cái gì cả, nhìn như tường đồng vách sắt đao thương bất nhập, giống như trên xe lúc nãy vậy, nhìn cô không đau một chút nào, trái lại còn an ủi anh.
Nhưng trên đời này ngoại trừ bà nội và mẹ cô ra, phỏng chừng Thẩm Ngật Tây là người hiểu cô nhất.
Lộ Vô Khả người này nhìn bình tĩnh, cái gì khổ cũng có thể chịu được, bao gồm da thịt khổ. Nhưng kỳ thật cô cực kỳ kiều khí, trước kia đến nhà anh cô bị phỏng tay cũng sẽ đưa tới trước mặt anh cho anh xem, rất biết làm người khác yêu thương.
Thân da thịt non mịn kia có đôi khi chạm vào liền hồng, Thẩm Ngật Tây cũng không phải một lần hai lần làm cô khóc.
Đương nhiên mỗi lần trên giường cô mà khóc anh cũng đừng mơ tốt hơn, trên người cũng phải nhiều thêm mấy dấu răng, còn cáu kỉnh.
Nhưng cô không có kêu đau với người ngoài, mới nãy ở trên xe còn nói với anh không quá đau, hiện tại liền nguyên hình bại lộ.
Nhưng mà nếu không nhìn cẩn thận thì đúng là nhìn không ra.
Thẩm Ngật Tây dựa vào cạnh giường bệnh, đưa tay qua, thổi lên phù vào mặt cô.
Lúc này tinh thần Lộ Vô Khả mới bị anh kéo về, cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây liếc cô, đưa tay ra trước mặt cô.
Lộ Vô Khả lập tức liền hiểu, cô không ít lần véo Thẩm Ngật Tây, đặc biệt là lúc ở trên giường.
Nhìn anh vài giây, cô duỗi tay nắm lấy tay anh.
Rất nhanh miệng vết thương được xử lý tốt, bác sĩ rửa sạch sát trùng bôi thuốc cho Lộ Vô Khả, lại ngồi vào bàn kê đơn thuốc cho cô.
Lúc này Thẩm Ngật Tây có điện thoại.
Dư quang thấy Thẩm Ngật Tây móc điện thoại trong túi ra.
Lộ Vô Khả không cần đoán cũng biết là ai, chắc chắn là bà nội Trần An Ninh.
Lúc nãy trên đường đến bệnh viện, Lộ Vô Khả thấy điện thoại Thẩm Ngật Tây sáng mấy lần, đều là bà nội Trần An Ninh gọi, nhưng Thẩm Ngật Tây không thèm để ý.
Lúc này phỏng chừng là đến trung tâm vũ đạo không thấy người đâu, nên gọi tới.
Bác sĩ đang ở dặn dò cô kiêng một số thức ăn, còn có uống thuốc ngày ba bữa.
Lộ Vô Khả trả lời, lại nhìn Thẩm Ngật Tây một cái.
Thẩm Ngật Tây như biết cô đang nhìn anh, cũng giương mắt nhìn lại đây, anh nâng cằm chỉ ngoài cửa: "Đi gọi điện thoại."
Lộ Vô Khả nói ừm, Thẩm Ngật Tây từ trên tường đứng dậy đi ra ngoài.
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Trên hành lang gạch hơi ướt, ngoài cửa có bóng đèn bị hỏng, ánh sáng không sáng lắm.
Lúc Thẩm Ngật Tây ra ngoài, đối diện có hộ lí đẩy giường bệnh tới, anh ấn nghe xong thuận thế nghiêng người né tránh.
Giường bệnh lộc cộc lộc cộc lăn qua, Thẩm Ngật Tây ở ngoài phòng khám, dựa lưng vào vách tường.
Đầu kia là tiếng người già chanh chua lại thẹn quá thành giận chửi bậy, Thẩm Ngật Tây thờ ơ, nhàn hạ thoải mái như đang xem hát tuồng.
Sau khi chửi một tràng dài mệt mức đến thở hổn hển, Thẩm Ngật Tây mới mở miệng nói: "Ngài già rồi thở đi đã, cẩn thận coi chừng nghẹn."
Bà nội Trần An Ninh nghe xong liền định chửi tiếp, lại bị Thẩm Ngật Tây vân đạm phong khinh chặn miệng: "Ngài có khoảng tiền bồi thường, không đúng, phải nói là Trần An Ninh có được khoảng tiền bồi thường, hai năm trước công ty bảo hiểm cũng đã thanh toán cho mấy người rồi."
Bà ta vừa nghe đến tiền tâm lý dân phố phường liền cảnh giác: "Mày nói cái này làm gì?"
Thái độ Thẩm Ngật Tây nhàn nhạt, nói: "Cũng không có gì, chỉ muốn nói nếu ngài biết thì trong ngài cũng nên có chừng mực, tiền ngài nên lấy hai năm trước ngài đã lấy tới tay, tôi nghĩ ngài hiểu lý lẽ như vậy, hẳn là biết mấy năm sau này tiền ngài lấy được không phải là tiền thiếu ngài."
Bà ta đã sung sướng cả đời, ở phố phường sinh hoạt sờ bò lăn lộn sao có thể không nghe hiểu được lời này.
Bà ta lập tức nổi nóng: "Cái gì không nợ chúng ta, mày thiếu bọn tao! Mày đâm cháu gái tao thành người què, nếu mày không lái cái xe rách đó thì sao chân cháu gái tao thành như vậy được, chỉ dựa vào cái này, mày cho tiền tao cả đời cũng đúng! Mày tưởng lừa dối hai năm liền chạy? Không có cửa đâu!"
Thẩm Ngật Tây vẫn như cũ, so với bà ta thì anh còn giống người đã sống được nửa đời hơn.
"Có lý hay không không tới lượt mấy người thất học như chúng ta nói, có nên giao cho pháp luật không?"
"Hơn nữa," Thẩm Ngật Tây nói, "Cho dù tôi đưa tiền, cũng đều là đưa cho đứa nhỏ An Ninh đó, theo lý mà nói hẳn không có phần ngài."
Hai ba câu bà ta liền bùng nổ, không chừng đã ở đầu kia nổi trận lôi đình, nói không được miệng liền văng tục, không nói lý, trực tiếp đem mười tám đời tổ tông nhà Thẩm Ngật Tây hỏi thăm một lượt.
Thẩm Ngật Tây không sao cả hừ một tiếng, thậm chí còn có thể lúc bà ta dậm chân thêm vài câu.
"Hôm nay gọi cuộc điện thoại này, là muốn nói với ngài một tiếng, ngài đâu, suy kỹ tìm một công việc làm đi, đừng quay đầu lại liền lấy hết tiền chơi mạt chược."
Bà ta tức giận đến mức run giọng, nghe như sắp phát bệnh tim.
Cái gì cần nói Thẩm Ngật Tây đều nói xong, lười nói thêm, trực tiếp lấy điện thoại bên tai xuống, cúp máy.
Trải qua nhiều chuyện xen vào như vậy, anh cũng không quên lời Tề Tư Minh nói, gọi điện cho lão Lý ở đồn công an.
Lúc này Lộ Vô Khả cũng đi ra từ phòng khám.
Thẩm Ngật Tây nâng mắt, nhìn chằm chằm cô.
Vài sợi tóc nửa ướt nửa khô dừng bên má Lộ Vô Khả, lộ ra gương mặt bằng bàn tay tái nhợt dễ vỡ, lại không có vẻ yếu ớt, ngược lại thêm vẻ mỹ cảm.
Mà môi lại hồng đến khác thường.
Trên người cô mặc quần áo đàn ông không hợp người, áo khoác che tới bắp đùi, chỗ nào cũng không hợp lại kỳ quái nhìn chỗ nào cũng thấy hợp.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Hình như là sau khi biết miệng vết thương cô không nghiêm trọng, cổ bực bội trên người anh đã sớm biến mất.
Lộ Vô Khả cũng nhìn anh, vài giây sau mới đi qua.
Chỗ này là sảnh cấp cứu, dù là ban ngày hay đêm vần nhiều người tới lui.
Lộ Vô Khả đi đến trước mặt anh, đôi tay vòng qua eo anh, làm ổ trong ngực anh.
Người đi ngang qua đều khó tránh nhìn bọn họ vài lần, Lộ Vô Khả không thèm để ý, để cằm lên bả vai anh.
Mới nãy Thẩm Ngật Tây không thay quần áo ướt, nhưng lúc này trên người anh đã hoàn toàn không cảm giác được ướt, đã khô.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô một cái, cười khẽ duỗi tay kéo eo cô vào ngực, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Lộ Vô Khả nghe giọng anh từ trong lồng ngực nhẹ truyền ra, vĩnh viễn đều là dáng vẻ bình tĩnh không hoảng đó.
Lộ Vô Khả cứ vậy nghe anh nói, một mình chơi cũng không thấy chán, nghiêng đầu nhìn hầu kết anh, theo anh nói chuyện hầu kết lên xuống, tay cô hơi ngứa, tưởng sờ liền duỗi tay đi sờ.
Thẩm Ngật Tây đã sớm quen, tùy cô chơi.
Phía sau lui tới đều là tiếng bước chân, đơn điệu vội vàng, được một lát Lộ Vô Khả liền mệt nhọc, trán dán vào cổ Thẩm Ngật Tây.
Cô thoải mái, mà Thẩm Ngật Tây nghe điện thoại lại nhíu mày.
Anh vẫn đang nghe đầu kia nói, duỗi tay muốn kéo cô ra xem một chút.
Vốn dĩ Lộ Vô Khả hơi lạnh, mà cô ôm Thẩm Ngật Tây, người anh nhiệt độ cơ thể cao, cô bị anh kéo không vui, không chịu buông tay.
Đúng lúc Thẩm Ngật Tây đã nói ổn thỏa mọi chuyện với đầu kia, lấy điện thoại xuống cúp máy, duỗi tay bẻ cằm cô.
Lộ Vô Khả bị anh bắt nâng cằm lên, còn muốn đẩy tay anh ra, trán đã bị anh cúi người xuống chạm vào một chút.
Một mảnh nóng bỏng.
"Fuck," Thẩm Ngật Tây vừa thấy đau lòng vừa thấy buồn cười, "Lộ Vô Khả em làm từ nước à, con nít hắt xì cũng nghe tiếng, em lại nóng như cái bếp lò rồi."
Có thể do Lộ Vô Khả chịu lạnh ở trong mưa lâu rồi vẫn luôn cảm thấy lạnh, cho rằng nguyên nhân là do gặp mưa cũng không nghĩ đến chuyện phát sốt.
Hiện tại Thẩm Ngật Tây nói vậy, cô mới phát hiện đầu có hơi choáng váng.
Cô ra khỏi ngực Thẩm Ngật Tây, sờ trán mình, quả nhiên nóng sôi.
Cô không làm ra vẻ: "Đi lấy số lại thôi."
Thẩm Ngật Tây nhìn dáng vẻ cô, cười: "Còn rất có lời, đỡ phải đi một chuyến nữa, tiết kiệm được chút tiền xăng."
Tuy là nói trêu chọc, nhưng anh còn gấp hơn cả cô, từ trên tường đứng thẳng dậy: "Đi thôi."
- ----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả phát sốt cao, bác sĩ kê thuốc và truyền thêm hai bình nước.
Thẩm Ngật Tây cùng cô đi truyền nước, ở đó có rất nhiều người, cãi cọ ồn ào, tiếng con nít khóc ồn ào đến đau cả tai.
Truyền dịch ghim kim còn phải xếp hàng, gọi tên mới được vào.
Lộ Vô Khả không thích chen chúc vào, cùng Thẩm Ngật Tây đi ra ngoài cửa sổ đứng.
Thẩm Ngật Tây nghiện thuốc lá trong chốc lát không hút không chịu được, rút một điếu ra châm lửa.
Anh nhét bật lửa lại vào túi, hỏi Lộ Vô Khả: "Eo còn đau không?"
Lúc này Lộ Vô Khả không có cảm giác gì, lắc đầu: "Không đau."
Bây giờ không có chuyện khác, một buổi chiều rảnh rỗi cho đến khi phát sinh mấy chuyện lung tung rối loạn đó nên chuyện này tồn tại có vẻ nặng.
Cho dù là về Trần An Ninh, hay là tối nay trên quốc lộ đám người đó khiêu khích chuyện tai nạn xe năm xưa.
Nhưng hai người không mở miệng, về mấy năm vắng bóng nhau.
Giữa chừng Thẩm Ngật Tây nhận được điện thoại của Quách Húc, nói đã đưa Trần An Ninh về rồi.
Anh ừ một tiếng, lại nói hai câu mới ngắt điện thoại.
Từ lúc buổi chiều xảy ra chuyện đến bây giờ hai người không nói qua bất luận một câu gì về chuyện này, hoặc là nói, từ khi trở về đến bây giờ, vẫn chưa nói rõ cái đề tài này.
Chờ Thẩm Ngật Tây cúp điện thoại, Lộ Vô Khả đột nhiên hỏi anh: "Anh đối tốt với Trần An Ninh, là vì sự kiện năm đó sao?"
Lộ Vô Khả biết, nếu không thân không thích, Thẩm Ngật Tây sẽ không tận tâm tận lực đối tốt với một đứa bé như vậy.
Thẩm Ngật Tây đang nghịch điện thoại nghe vậy giương mắt nhìn cô một cái.
Anh nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, cất điện thoại, không trả lời cô phải, cũng không trả lời là không phải. Truyện Phương Tây
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thu hồi tầm mắt, hỏi: "Biết từ nhỏ đứa bé này hứng thú với cái gì không?"
Lộ Vô Khả không nói chuyện, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt bóp tắt thuốc, hướng ra cửa sổ nhả khói, rồi sau đó rũ mắt nhìn cô.
"Khiêu vũ."
Hai chữ, lại phảng phất nặng ngàn cân.
Tuy rằng từ khi còn nhỏ cha mẹ Trần An Ninh đã thường xuyên không về nhà, nhưng đứa nhỏ thích cái gì bọn họ vẫn sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của bé, chính là chuyện khiêu vũ, trước sự cố đó Trần An Ninh đã sớm đến trung tâm vũ đạo học.
Thẩm Ngật Tây dời mắt, cười khẽ: "Tuy rằng anh không vào tin mấy thứ mộng tưởng này, nhưng đứa nhỏ khó được có nguyện vọng, đã bị anh giày vò cho không có."
Cho dù bây giờ vẫn đang học, nhưng chắc canh không thể so với khi chân tốt lúc trước, thậm chí về sau sẽ không học được nữa.
Làm một người học khiêu vũ, Lộ Vô Khả càng hiểu rõ hơn ai khác.
Thật ra Thẩm Ngật Tây không cảm thấy những việc này khó mở miệng, không biết anh nghĩ đến cái gì, tầm mắt lại từ ngoài cửa sổ thu trở về.
"Còn có Hứa Tri Ý," anh nói, "Còn nhớ rõ đi, Hứa giáo sư hồi đại học của em."
Lộ Vô Khả nhìn anh, gật đầu.
"Nhớ."
"Em cho rằng anh ấy là một giáo sư quy củ sao?" Thẩm Ngật Tây cười một cái, "Thật đúng là đừng coi khinh anh ấy, anh ta đua xe rất tốt đấy."
"Nhưng hiện tại cũng không còn cơ hội nữa."
Tràng sự cố trên đường đua năm đó.
Thực bất hạnh, chỉ có mình anh còn sống hoàn hảo.
~~~~~~~~~~~~
Ngày mai hổng có chương mới T-T, mốt mới có.