Tuy rằng ngày đó đã nói rõ, nhưng đây là chuyện yêu cầu thời gian, sau đó hai người cũng không nhắc lại nữa.
Qua mấy ngày Lộ Vô Khả nhận được thông báo phỏng vấn của một đoàn nghệ thuật trong nước, đoàn nghệ thuật quốc gia cũng không dễ vào, tờ sơ lược lí lịch này của cô là từ lúc trở về nộp cùng với tờ ở trung tâm vũ đạo, như dự kiến đá chìm đáy biển, không nghĩ tới bây giờ lại có hồi âm.
Được đến đoàn nghệ thuật công tác là một cơ hội rất tốt, điểm này Lộ Vô Khả ở nước ngoài đã tự mình trải qua, không phải vì lí do như thể diện hay công việc ổn định, mà là ở trong một đoàn thể như vậy năng lực của bản thân sẽ ngày càng được đề cao, khác nhau lớn nhất giữa trung tâm vũ đạo chính là cô sẽ được đi học, chứ không phải là đi dạy.
Sáng sớm tinh mơ Lộ Vô Khả nhận được tin nhắn, cô chưa bao giờ thấy sáng sớm gửi thông báo phỏng vấn.
Thẩm Ngật Tây đã không ở trên giường, gần đây Thẩm Ngật Tây rất bận, thi sức kéo lớn bé trong nước đều cùng nhau ập đến trong khoảng thời gian này, đoàn xe vội vàng huấn luyện với tham gia thi đấu tích cóp kinh nghiệm.
Tối hôm qua Lộ Vô Khả nằm trên giường, Thẩm Ngật Tây nói chuyện điện thoại với Tề Tư Minh, hình như đang thương lượng sáng nay đến đường đèo để huấn luyện.
Lộ Vô Khả bò dậy, rửa mặt thay quần áo, cầm túi ra cửa.
Gần đây Thẩm Ngật Tây đều dẫn cô đến quán bar ở, nơi này cách trung tâm vũ đạo và đoàn xe gần nhất, tiện lui tới.
Ban ngày quán bar như một hòn đảo cô độc nặng nề yên tĩnh, Lộ Vô Khả xuyên qua phiến yên tĩnh này ra đường gọi xe.
Cô lên xe rồi nhắn tin cho Thẩm Ngật Tây, nói là đi phỏng vấn.
Thẩm Ngật Tây như đang chơi bời lêu lổng không làm việc, rất nhanh liền trả lời, hỏi cô đại khái khi nào kết thúc, xong việc anh đi đón cô.
Cũng không hỏi cô đi đâu.
Lộ Vô Khả nói chưa biết, Thẩm Ngật Tây bảo cô nanh địa chỉ qua, lại nói cô xong việc thì gọi cho anh.
Đoàn nghệ thuật cách đây không quá xa, lúc Lộ Vô Khả đến thì đúng lúc đoàn nghệ thuật ra ngoài biểu diễn, tới đó không gặp ai cả, là một người phụ nữ hai bên tóc đã hơi hoa râm, dáng vẻ vẫn rất ưu nhã ra tiếp cô.
Thoạt nhìn dáng vẻ bà không quá 50-60 tuổi, lại không có vẻ già, hai tay khoác áo choàng, tinh thần khỏe mạnh, cười rộ lên rất hòa ái.
Vừa thấy Lộ Vô Khả đến, bà rất thân thiết cầm tay cô, kéo cô vào trong, không giống người phỏng vấn, ngược lại giống một trưởng bối.
Tuy rằng Lộ Vô Khả không am hiểu hàn huyên với người khác, nhưng cũng không mất tự nhiên, rốt cuộc cô có thể nói là bà nội nuôi lớn, đối với việc trò chuyện với người già, đặc biệt là người hay chủ động tìm đề tài, cô trò chuyện với họ không thành vấn đề.
Bà ấy giới thiệu với cô mình là đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật này, bây giờ tuổi lớn, không lâu nữa liền lui về sau. Sau khi dẫn cô vào, bà cho người mang trà lên, Lộ Vô Khả ngồi xuống phía đối diện bàn tiếp khách.
Bà ấy nói hai người đúng là có duyên, lúc tuổi trẻ học cùng một giáo viên, Lộ Vô Khả thế mới biết là người giáo viên ở nước ngoài đã tiến cử cô với vị tiền bối đối diện này.
Nhưng mà đoàn nghệ thuật ưu tú trong nước không phải muốn nhét người vào là nhét được, nó có cơ chế sàng lọc nghiêm khắc, phần lớn là ở lúc tốt nghiệp đại học bắt đầu tổ chức thi tuyển.
Bà ấy nói bà tin tưởng ánh mắt của giáo viên mình, nhưng mà cũng sau khi nhìn cô màn biểu diễn tương quan với lý lịch mới xác định chiêu mộ cô, bảo cô yên tâm, chính yếu là bà xem thực lực, nếu cô khiêu vũ không được lão thì dù giáo viên có khen đến ba hoa chích choè thì bà cũng sẽ không tuyển cô.
Người có tài ai không thích, mọi người đều thích kiểu người tài như thế.
Nhưng lưu trình phỏng vấn của đoàn nghệ thuật chính quy vẫn diễn ra, đưa đề mục phỏng vấn bình thường với những người có am hiểu về vũ đạo là sẽ được phỏng vấn khác. Sẽ cho một chủ đề, một đoạn âm nhạc, sau đó phát huy ngẫu hứng.
Người phụ nữ đó túm áo choàng ở một bên nhìn, không giống như phỏng vấn chính quy, giống như chỉ tới thưởng thức điệu nhảy, càng giống người tới xem hơn.
Dưới ánh mắt này Lộ Vô Khả hoàn thành bài nhảy.
Trong quá trình khiêu vũ, cô cảm thấy có chút kỳ quái, thẳng đến khi bà ấy cười đưa danh thiếp bảo cô mấy ngày nữa lại tới ký hợp đồng, thì cảm giác kỳ quái này mới được chứng thực.
Trên danh thiếp tên của bà ấy là, Thẩm Trác Nghi.
Nhưng Lộ Vô Khả không biểu hiện ra khác thường, tạm biệt như thường.
Chân trước cô vừa đi, sau lưng Thẩm Trác Nghi liền lấy điện thoại ra gọi cho người ta.
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả ra khỏi chỗ đoàn nghệ thuật, nhìn giờ, chắc Thẩm Ngật Tây vẫn còn bận.
Cô nhắn tin cho Thẩm Ngật Tây nói mình tự về, thuận tiện đi gặp A Thích, từ đây tiện đường đến chỗ A Thích.
Cô muốn đi gặp bạn, Thẩm Ngật Tây cũng không nhất định phải tới đón cô, chỉ bảo cô đừng đi quá muộn.
Hôm nay là chủ nhật, A Thích được nghỉ, Lộ Vô Khả nhắn tin hỏi cô ấy có nhà không. A Thích nói cô ấy đang ở nhà ba mẹ, bảo cô tới trước đi, cô ấy lập tức quay về.
Lộ Vô Khả đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, gọi taxi đến phòng thuê của A Thích.
Lúc cô xách đồ lên lầu A Thích vẫn chưa về, nhà A Thích cách đây không xa, không biết là nửa đường có chuyện gì.
Lộ Vô Khả lại đợi một lát, dưới lầu mới truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.
Người quen thuộc với nhau chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra nhau, Lộ Vô Khả không cần nghe kỹ cũng biết người đang bò lên cầu thang là A Thích.
Quả nhiên lát sau A Thích liền xuất hiện ở đầu cầu thang, hình như cô ấy chạy lên, đỡ tay vịn thở hồng hộc, nhìn thấy Lộ Vô Khả, A Thích cố gắng kéo hai chân mỏi nhừ đi lên.
“Mệt chết tớ,“ A Thích nói, “Mới nãy kẹt xe, chờ nửa ngày xe không nhích được một chút, tài xế bảo tớ xuống xe, tớ lao trăm mét trở về.”
Lộ Vô Khả dáng vẻ mệt gần chết của cô ấy, hỏi: “Vì sao cậu không đi bộ về?”
A Thích móc chìa khóa mở cửa: “Haiz, không phải tớ sợ cậu chờ lâu sao? Mặt trời gắt, hành lang cũng đầy nắng, lỡ thân da thịt non mịn của cậu phơi đen thì làm sao giờ? Tớ không đền nổi cho Thẩm Ngật Tây đâu.”
Hành lang mỗi tầng đều có cửa sổ, Lộ Vô Khả cầm túi đồ đứng sau lưng A Thích, nhìn xuống dưới lầu.
“Hứa Uyển Nhu, tên mọt sách còn ở dưới kìa.”
A Thích lập tức nhảy tới, thò đầu nhìn xuống: “Mẹ ơi, thiệt hay giả?”
Dưới lầu ngay cả một cọng tóc của tên mọt sách cũng không có, chỉ có một người già tóc trắng đến lóa mắt cưỡi xe điện thình thịch chạy qua.
A Thích xem xong mới biết bị Lộ Vô Khả chơi, bắt đầu cù cô: “Được lắm Lộ Vô Khả, cậu còn cười!”
Lộ Vô Khả sợ ngứa, vặn người trốn.
A Thích nhìn tùy tiện, không sợ bị người ta lừa, nhưng lúc yêu đương lại hơi giống cô gái nhỏ, cũng sẽ thẹn thùng ngượng ngùng, đương nhiên không phải trước mặt mấy người Lộ Vô Khả.
A Thích lại mở cửa, hỏi Lộ Vô Khả: “Sao cậu biết tên mọt sách ở dưới lầu?”
Lộ Vô Khả cảm thấy có chút mới lạ, nhìn chằm chằm vành tai hơi đỏ của A Thích: “Mới nãy tớ nghe cậu gọi tên cậu ta.”
“Má,“ A Thích mở cửa, vào nhà, “Giọng tớ lớn như vậy sao?”
“Còn ổn.”
Đột nhiên Lộ Vô Khả nghĩ, nếu là cô, cô có thể chạy trăm mét tới gặp Thẩm Ngật Tây không.
“Đúng rồi Lộ Vô Khả, tối qua về muộn quá nên quên nói với cậu,“ A Thích để chìa khóa lên tủ giày, “Cũng may nghe lời cậu hẹn tên mọt sách đi ăn, ngay tối qua, nếu không phải rót cậu ta mớ rượu, tớ thấy không biết ngày tháng năm nào cậu ta mới mở miệng với tớ.”
Lộ Vô Khả theo sau cô ấy đi vào: “Cậu ta thổ lộ với cậu như thế nào?”
Câu này của cô thực sự làm A Thích lắp bắp kinh hãi, bước chân ngừng lại.
Suýt nữa Lộ Vô Khả tông vào lưng cô ấy: “Sao thế?”
A Thích quay đầu lại nhìn cô: “Lộ Vô Khả, nếu là bình thường cậu sẽ không thèm hỏi, sao hôm nay không chỉ hỏi, còn hỏi như để kham khảo thế?”
A Thích càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô: “Má, cậu đừng nói với tớ là cậu muốn học hỏi đấy nhé.”
Lộ Vô Khả trầm mặc.
A Thích nhìn mặt cô liền biết xong đời, lấy hoa với sách ra cho cô xem.
Lúc này Lộ Vô Khả mới phát hiện trong tay A Thích cầm một bó hoa hồng.
A Thích vẫn chưa hết giận gõ gõ vào sách hai cái: “Tốt nhất là đừng học theo cái này, tớ nói cậu nghe, cậu đừng có học theo tên mọt sách, nếu là người khác, chắc canh sẽ đập sách vào người cậu ta, nếu không phải đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì tớ đã ném sách vào cậu ta luôn rồi.”
Lộ Vô Khả nhìn cô ấy lật sách, tất cả đều rậm rạp chữ, còn có số liệu, là sách về ngành khoa học và công nghệ.
“Đây là cái quỷ gì vậy, bây giờ mẹ nó ai còn tặng sách chuyên ngành,“ A Thích nói, “Hai người bọn tớ học cùng chuyên ngành, nếu không phải lúc trước vì tìm đề tài để nói chuyện với cậu ta, vắt hết óc đem mấy thứ học được ra nói, cư nhiên cậu ta còn cho rằng tớ thật sự thích cái đống quỷ tri thức đó.”
Bốn năm đại học cô ấy bị tra tấn điên rồi, tốt nghiệp rồi vẫn phải học, không khác gì đòi mạng cô ấy cả.
A Thích nói với Lộ Vô Khả một hơi không nghỉ, càng nói càng tức, thở phì phò ném sách lên sô pha bên cạnh.
Lộ Vô Khả liếc mắt nhìn quyển sách một cái.
A Thích thấy cô có vẻ hơi hứng thú, đánh gãy ý niệm của cô: “Cậu ngàn vạn lần đừng học theo đấy.”
Tầm mắt Lộ Vô Khả thu về, lại nhìn A Thích bỏ hoa lên ngăn tủ.
“Hoa thì cũng được.”
Cái này Lộ Vô Khả biết, cô nói: “Con trai không thích hoa cỏ.”
“Fuck, đúng thế.” A Thích nói.
Lộ Vô Khả để túi đồ ăn lên bàn, đi qua mở cửa sổ ra thông gió.
A Thích ở bên kia ghét bỏ hoa hồng tục khí, trong thanh âm lại nhịn không được vui vẻ.
Người khác bạn bè gặp nhau đều sẽ cùng nhau nấu cơm, nhưng hai người họ thì không, hai người nấu cơm chỉ biết xào mì gói, nấu mì nước, ngoại trừ mì gói thì cũng chỉ có mì gói.
Hai người dựa vào sô pha cùng nhau đặt đồ ăn, vừa gọi xong A Thích đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, quên nói chuyện này với cậu, vốn dĩ trở về liền nói, lại bị cắt ngang.”
Lộ Vô Khả nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Không phải lúc nãy trên đường kẹt xe sao?” A Thích nói, “Là đằng trước xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Sau đó thì sao?”
A Thích do dự, ngẫm lại vẫn nói: “Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng Lộ Vô Khả, dáng người xảy ra tai nạn khá giống Lộ Trí Viễn, cảnh sát bên cạnh đi tới. Tớ nghe bác tài xế nói chuyện với bác tài bên cạnh, hình như nói người này phạm tội, bị cảnh sát đuổi theo, sau đó qua đường cái quýnh lên liền đụng trúng xe.”
Khó trách A Thích lao trăm mét về mà vẫn trễ vậy, thì ra là do chuyện này trì hoãn.
Từ lần trước Lộ Trí Viễn tìm đến quán bar Thẩm Ngật Tây, ngoài lần đó Lộ Vô Khả gặp được ông ta, sau này hai người chưa từng gặp lại.
Kỳ thật Lộ Vô Khả với Lộ Trí Viễn, hai người ngoại trừ tầng quan hệ huyết thống, bọn họ còn xa lạ hơn cả người lạ.
Lộ Trí Viễn đối xử với Lộ Vô Khả như thế, Lộ Vô Khả cũng đối xử với Lộ Trí Viễn như vậy.
Nghe A Thích nói xong, cảm xúc Lộ Vô Khả chỉ có bình tĩnh, không có cảm xúc dư thừa nào khác.
Cô nga một tiếng, cuối cùng hỏi: “Phạm tội gì thế?”
“Việc này tớ có nghiêm túc lắng nghe,“ A Thích ôm gối ngồi thẳng dậy, “Hình như là phạm tội gì đó, là loại sẽ bị giam ăn cơm tù, còn nói người này cảnh sát đã tìm rất lâu.”
Đời này người Lộ Trí Viễn giao tiếp nhiều nhất ngoại trừ mấy người không đứng đắn đó, thì là cảnh sát nhân dân.
Ông ta thích đánh bạc, cho dù đập nhiều ít tiền vào đó tiêu xài uổng phí cũng không biết thu tay lại, chỉ cần trên người có tiền, cho dù ít hay nhiều, cuối cùng cũng không ngoại lệ đều chảy vào túi người khác.
Bản thân đã vì đánh bạc mà vào cục cảnh sát không ít lần, nhưng ông ta không biết hối cải, lần này bị bắt chắc canh còn lần sau. Sau đó lại bị lừa vào bán hàng đa cấp, chắc nợ không ít của mạng lưới cho vay với vay nặng lãi, thậm chí điện thoại Lộ Vô Khả còn thu được tin nhắn đòi tiền của vay trực tuyến, Lộ Trí Viễn lấy số điện thoại cô vay tiền, nhưng cô không thèm để ý.
Lộ Trí Viễn sẽ phạm tội, tuy rằng không đến mức như dự kiến của mọi người, lại cũng không ngoài dự đoán, đời này ông ta làm không ít chuyện thiếu đạo đức, may mà chính là bản thân Lộ Vô Khả cũng có đủ năng lực và dũng khí để không bị gia đình này trói lại.
Ông ta cũng chẳng có gì để nói, hai người trò chuyện rất nhanh chuyển qua chuyện khác.
Rất nhanh đồ ăn gọi đã đến, lấy ra bày đầy một bàn, hai người ăn một bữa cơm đến hai tiếng, buổi chiều lại cùng nhau đi ra ngoài dạo phố một lúc.
Bây giờ A Thích đã có bạn trai, Lộ Vô Khả sẽ không ngốc đến mức ở đây chậm trễ chuyện tốt của đôi uyên ương, đi dạo phố thấy đến giờ liền gọi cho Thẩm Ngật Tây.
Buổi chiều anh đoàn xe Thẩm Ngật Tây tương đối rảnh, rất nhanh liền tới đây.
A Thích ôm Lộ Vô Khả một cái thật lớn rồi mới chịu thả cô đi, lúc Lộ Vô Khả xách theo bao lớn bao nhỏ lên xe bị Thẩm Ngật Tây chọc.
“Có mua quà cho anh không?”
Lộ Vô Khả bỏ hết đồ ra ghế sau: “Không nói cho anh đâu.”
Thẩm Ngật Tây thích một tiếng: “Làm gì thần bí thế?”
Lộ Vô Khả mở của ghế phụ lên xe, Thẩm Ngật Tây nhìn cô thắt dây an toàn xong rồi mới khởi động xe, Lộ Vô Khả nhìn sườn mặt cô.
Thẩm Ngật Tây nhìn kính chiếu hậu bình tĩnh xoay vô lăng: “Có chuyện gì thì nói?”
Lộ Vô Khả cũng không vòng vèo: “Hôm nay em gặp cô anh.”
Thẩm Ngật Tây liếc cô một cái, đối diện hai giây anh dời ánh mắt, cười: “Sao phát hiện ra vậy?”
Lộ Vô Khả nói: “Ba anh gọi là Thẩm Trác Sâm.” Mà vị ở đoàn nghệ thuật gọi là Thẩm Trác Nghi.
Dựa vào gút mắt của cô với Thẩm gia, biết tên của người Thẩm gia cũng không kỳ lạ, Thẩm Ngật Tây cũng không hỏi cô vì sao cô biết.
“Đúng là cô anh,“ xe Thẩm Ngật Tây hòa vào dòng xe cộ, “Đúng là anh cũng từng nhắc chuyện của em với cô, nhưng mà cô anh, hôm nay em cũng gặp được, nếu không có chút bản lĩnh, thì cô anh cũng sẽ không thèm liếc một cái.”
“Cho nên em dựa vào chính mình, anh có mở miệng cũng chẳng dùng được,“ Thẩm Ngật Tây nói, “Ngay từ đầu trong điện thoại cô anh đã nói, anh có nói cũng vô dụng, phải dựa vào bản thân em giành lấy.”
Tính tình Thẩm Trác Nghi rất quật cường, cô nói như nào thì chắc canh sẽ làm như thế.
Khả năng Thẩm gia phong thuỷ không tốt lắm, con cháu trong nhà không chỉ tính tình quật cường, mà còn dễ rời nhà trốn đi.
Chỉ riêng đời này đã có hai, một là Thẩm Ngật Tây, một người khác chính là cô anh Thẩm Trác Nghi.
Lúc tuổi trẻ Thẩm Trác Nghi liền rời khỏi nhà, bởi vì không hợp quan niệm, hiện tại thoát ly khỏi gia đình, cuộc sống cũng không tồi, làm nghệ thuật rất thành công, chồng là người làm học thuật, phu thê vẫn luôn ân ái hòa thuận.
“Hôm nay chân trước em phỏng vấn xong đi rồi, sau lưng cô anh liền gọi điện cho anh khen em.”
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây dời mắt, cười cười.
“Cô vợ nhỏ cho anh mặt mũi này.”
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Vài ngày sau Lộ Vô Khả liền chính thức gia nhập đoàn nghệ thuật, cô mới vừa vào toàn bộ đoàn đội liền phải ra tỉnh ngoài học tập giao lưu mấy ngày.
Mấy ngày nay đúng lúc đoàn xe Thẩm Ngật Tây có trận thi đấu, đường đua vượt tỉnh, bọn họ cũng bận mấy ngày.
Mấy ngày nay Lộ Vô Khả cũng chưa gặp Thẩm Ngật Tây, ban ngày ở ngoài nghe giảng xem diễn xuất, chỉ có thể buổi tối về khách sạn nghe anh gọi video tới.
Người cùng phòng với Lộ Vô Khả cười nói có phải bọn họ mới yêu đương không, giống như tiểu tình lữ trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.
Mấy ngày bận rộn nhoáng cái liền trôi qua, Thẩm Ngật Tây về trước một ngày so với Lộ Vô Khả, trong đội cũng không có chuyện gì, anh liền trực tiếp đến sân bay đón cô.
Kết quả nhận được điện thoại Lộ Vô Khả nói đi chơi với bạn.
Thẩm Ngật Tây hơi khó chịu, nhìn ngoài sân bay ngoại người lui tới, thở một hơi, nhưng cũng không nói gì.
Trong điện thoại Lộ Vô Khả hỏi có phải anh tức giận không.
Thẩm Ngật Tây nói: “Em nói đi, mấy ngày rồi ông đây không ôm bạn gái.”
Giận thì giận, nhưng anh vẫn không bỏ được hung dữ với cô, chỉ bảo cô về sớm một chút.
Đường quốc lộ xi măng, đồng ruộng xanh mướt hai bên nhanh chóng lì lại phía sau.
Tay Thẩm Ngật Tây để trên tay lái, giữa đường nhận được điện thoại.
Điện thoại còn chưa nói xong, cách thật xa sau xe truyền đến một trận tiếng bài khí chói tai.
Thẩm Ngật Tây không cần xem cũng nghe ra trong tiếng động cơ này ẩn chứa một thứ.
Xe này đang khiêu khích.
Thẩm Ngật Tây thần sắc tự nhiên nói chuyện điện thoại, tốc độ xe vững vàng đi trước.
Bánh xe nghiền qua quốc lộ, cát đá bắn lên.
Nháy mắt khoảng cách thu hẹp lại, đảo mắt thanh âm kia liền đến bên tai.
Thẩm Ngật Tây lơ đãng nhìn lướt qua bên ngoài.
Một chiếc xe máy toàn thân màu đen cuốn theo gió lướt qua, tốc độ cao vỡ toang trong tiếng bài khí bỗng nhiên tăng lớn.
Đối phương lại bóp còi khiêu khích.
Ngoài kính chắn gió, người nào đó nói muốn đi chơi với bạn, đang nắm tay lái quay đầu lại nhìn anh.
Gương mặt nhỏ được mũ giáp che lại hoàn toàn, chỉ lộ ra đôi mắt.
Rất nhanh cô quay đầu lại, xe máy xông ra ngoài.