Hà Tần Hợp Lý

Chương 24: Chương 24: Anh nghĩ muốn đi đường.




Mọi người đều nói, thiếu niên nào không chung tình, cô gái nào không hoài xuân. (là cảm giác thích một người)

Thiếu niên Tần Lý 18 tuổi thích nữ sinh cùng lớp Sử Mộng Nghiên, một cách tự nhiên, vô cùng đơn giản.

Sử Mộng Nghiên xuất thân thư hương thế gia (*), ba mẹ đều là giáo sư đại học, bản nhân cô học hành cũng xuất sắc, có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

(*) thư hương thế gia: chỉ gia đình nổi tiếng về học vấn

Đương nhiên, một cô gái có thể khiến cho nhiều thiếu niên ái mộ, còn bởi vì cô có được một gương mặt xinh đẹp.

Sử Mộng Nghiên và Tần Lý quen biết nhau lúc 18 tuổi, một người là cô gái xinh đẹp, tóc dài bồng bềnh; một người là chàng trai, tuy ngồi xe lăn nhưng vẫn trắng trẻo tuấn tú như ánh mặt trời. Tình yêu đầu chớm nở như trái táo xanh:trẻ trung, ngây ngô. Trong lớp học xa xa nhìn nhau, chỉ một ánh mắt thôi đã có thể làm cho người kia hiểu được tâm tình của mình. Hết giờ học, làm bộ như lơ đãng đi ngang qua người ấy, dù chỉ là chạm nhẹ vào vạt áo, cũng có thể khiến người kia mặt ửng đỏ tim lỡ một nhịp.

Tần Lý không thể tham gia lớp thể dục, cũng không cần luyện tập. Mỗi khi trong phòng học chỉ còn lại một mình anh, anh sẽ nói người hộ lý theo giúp anh đi học đẩy anh đến bên cửa sổ.

Vì chiếu cố Tần Lý, nhà trường đặc biệt sắp xếp để lớp Tần Lý theo học ở ngay lầu một, từ cửa sổ phòng học có thể thấy sân thể dục. Từ nhỏ Tần Lý đã có thói quen này, cũng có thể nói là yêu thích, anh thích ngồi xe lăn đợi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Sử Mộng Nghiên như một luồng gió xuân thổi vào tim Tần Lý. Cô cùng mấy cô bạn gái đi tới sân thể dục, áo trắng thanh lịch, quần thể thao xanh đen, dáng người yểu điệu, cử chỉ tao nhã, một đôi mắt làm rung động lòng người, dễ dàng khiến Tần Lý động tâm.

Thanh niên thiếu nữ ở tuổi này, thích một người rất đơn giản, cảm thấy thích liền thích, cũng rất thuần túy.

Chính Sử Mộng Nghiên cũng không hiểu được mình, cô sao lại có thể thích Tần Lý.

Nam sinh này cơ thể tàn tật nghiêm trọng, cơ hồ có thể nói không thể tự lo liệu cuộc sống, nhưng tinh thần anh lại tuyệt đối không sa sút, cũng không có tính tình cổ quái. Anh rất hiền hoà, rất hài hước, rất sáng sủa, rất thông minh, ánh mắt anh vĩnh viễn đều mang theo ý cười, là chàng trai khả ái nhất mà Sử Mộng Nghiên từng quen biết.

Suốt một năm, mối tình đầu ngọt ngào, hai người quấn quít bên nhau, bọn họ che giấu tình cảm của mình rất khá. Ở trường học, chơi với nhau như những bạn học bình thường, không nắm tay, không hôn môi, không ôm ấp, không lời ngon tiếng ngọt, không thề non hẹn biển, chỉ là cuộc sống học tập bình thản như nước chảy, nhưng hai trái tim vẫn không nhịn được càng ngày càng gần nhau hơn.

Nhưng cho dù hai người tự nhận là giấu giếm được hết thảy, tình cảm mơ mộng này vẫn bị giáo viên và cha mẹ phát hiện.

Có thể tưởng tượng, người nhà Sử Mộng Nghiên khiếp sợ đến cỡ nào.

Lúc ấy, cặp đôi yêu sớm này kinh động toàn trường, bởi vì nam chính thân thể đặc thù cùng nữ chính ưu tú xinh đẹp, hầu như tất cả giáo viên học sinh những lúc nhàn rỗi đều đem đề tài này ra thảo luận.

Sử Mộng Nghiên chịu ảnh hưởng nặng nề, thành tích học tập của cô chỉ trong thời gian ngắn đã giảm xuống rất nhanh, ba mẹ cô đề xuất muốn cô chuyển trường, sau khi Tần Lý biết được tin, lập tức làm một quyết định.

Kết thúc lớp 10, anh nghỉ học.

Tần Lý cùng Sử Mộng Nghiên không có liên lạc lại. Hai năm sau, kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, Tần Lý thật không ngờ, cô gái kia khóe mắt đẫm lệ đến nhà anh.

Sử Mộng Nghiên nói cho Tần Lý biết cô sắp sửa đi Thượng Hải học đại học, cô nói với Tần Lý cô vẫn luôn nghĩ tới anh, nhớ nhung anh, cô vô cùng cứng rắn nói: "A Lý, em thích anh, anh chờ em bốn năm, bốn năm sau em sẽ trở lại, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau."

Sau đó cô phải đi Thượng Hải, hai người bắt đầu mối tình phương xa. Lần yêu này, Sử Mộng Nghiên vẫn giấu người nhà như trước. Mỗi lần về D thị, cô đều âm thầm đến nhà Tần Lý, cùng anh gặp mặt. Bọn họ không thể đi ra ngoài hẹn hò, nên chỉ ở nhà xem phim, đọc sách, thậm chí chỉ là dựa sát vào nhau cùng nói chuyện phiếm.

Mới đầu, tình cảm hai người nồng nàn cháy bỏng, mỗi ngày điện thoại tin nhắn không ngừng, một khoảng thời gian không gặp đã nhớ đến chết người. Dần dần, Sử Mộng Nghiên hòa nhập vào cuộc sống muôn màu muôn vẻ của đại học, liên lạc giữa cô và Tần Lý từ từ ít đi.

Hai người trẻ tuổi 20, một người suốt ngày quanh quẩn trong nhà, một người khác ở Thượng Hải phồn hoa trải qua cuộc sống bận rộn lại đặc sắc. Tần Lý tự mình cũng biết rõ, giữa hai người không thể tránh khỏi xuất hiện hai ngã rẽ mở rộng của ngã 3 đường.

Nhưng anh không muốn buông tay, anh đem tinh lực vùi đầu vào công việc, muốn vì tương lai của mình cùng cô gái kia mà cố gắng. Thế nhưng, lúc đó Tần Lý mới gây dựng sự nghiệp không lâu, Tần Miễn lại học đại học không thể giúp anh, bởi vậy sự nghiệp của anh khai triển cũng không thuận lợi.

Không biết từ lúc nào, Tần Lý cùng Sử Mộng Nghiên bắt đầu không biết còn lời nào để nói với nhau nữa.

Tần Lý nói đến chuyện làm ăn, Sử Mộng Nghiên không có hứng thú. Sử Mộng Nghiên nói đến chuyện lý thú ở đại học, Tần Lý hiếu kỳ hỏi thêm vài câu, Sử Mộng Nghiên lại cảm thấy chạm đến nỗi đau của anh mà lựa chọn lảng tránh.

Rất nhanh, có những nam sinh khác bắt đầu điên cuồng theo đuổi Sử Mộng Nghiên, nội tâm Sử Mộng Nghiên nôn nóng bất an. Dù sao, cái gọi là yêu đương giữa cô và Tần Lý so với người thường rất khác nhau. Là một cô gái, cô thậm chí không thể hưởng thụ được một lần hẹn hò bình thường, đừng nói leo núi du lịch chơi bóng, dù chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm, đi xem phim, đối bọn họ mà nói đều là hy vọng xa vời.

Sử Mộng Nghiên bắt đầu hoài nghi, bắt đầu dao động, bắt đầu đối với tương lai của mình và Tần Lý mất đi tin tưởng.

Năm thứ hai đại học, mẹ Sử Mộng Nghiên biết con gái còn chưa đoạn tuyệt liên hệ với Tần Lý, bà ta không quan tâm đến nửa đời học vấn uyên thâm tao nhã trí thức, xộc vào đơn vị Diệp Huệ Cầm đang làm việc, trước mặt mọi người nhục mạ Diệp Huệ Cầm, thậm chí dùng tới ngôn ngữ ác độc đến cực điểm.

Trong trí nhớ Tần Lý, đó thật sự là một đoạn năm tháng vô cùng tồi tệ.

Cuối cùng, Sử Mộng Nghiên bị người nhà an bài đi du học ở Mỹ, trước khi rời đi, cô nói với Tần Lý cô nhất định sẽ trở về.

Tần Lý đồng ý sẽ chờ cô, thật ra trong lòng anh hiểu rất rõ, lần này cô đi, tình cảm của hai người chính là đã không còn nữa rồi.

Quả nhiên, hai năm sau, như suy nghĩ của Tần Lý , anh nhận được điện thoại chia tay của Sử Mộng Nghiên.

Năm đó, anh 22 tuổi.

Vương quốc của anh lúc đầu hình thành đơn giản, giờ đang phát triển mạnh mẽ. Tần Miễn cũng đã tốt nghiệp đại học, trở về bên cạnh anh làm cánh tay trái kiên cố đắc lực nhất của anh.

Tần Lý không nói cho Sử Mộng Nghiên biết, hiện anh đã không còn là chàng thiếu niên nghỉ học giữa chừng, suốt ngày tịch mịch đợi trong nhà.

Anh đã có năng lực cho cô rất nhiều này nọ.

Nhưng anh không nói gì, bởi vì anh biết rõ, anh có thể cho, nhưng cô đã không còn muốn.

Những năm gần đây, Tần Lý vẫn chỉ một mình. Đôi khi anh chợt nhớ lại mối tình thời thiếu niên kia, cảm thấy khi đó mình thật sự đơn thuần đáng yêu.

Cho tới bây giờ anh vẫn không hề trách Sử Mộng Nghiên, trái lại, anh rất cảm kích cô. Cô gái xinh đẹp kia chấp nhận áp lực để làm bạn với anh trong mấy năm, đó là điều cả đời Tần Lý đều trân quý trong lòng mỗi lần ngây ngô nhớ lại.

Bây giờ anh sẽ không dễ dàng động tâm, càng sẽ không vì cô gái có vóc dáng xinh đẹp mà nảy sinh cảm tình. Vì trải qua kinh nghiệm chính mình, anh sẽ coi trọng hơn nội tâm của một người.

Cũng có rất nhiều khách hàng hoặc bạn bè trong giới làm ăn giới thiệu bạn gái cho Tần Lý. Điều kiện của mấy cô cũng không tệ, nhưng sau khi biết tình huống thân thể của Tần Lý, các cô đều trở nên rất lúng túng.

Trong lòng các cô đều rõ ràng, trừ bỏ thân thể tàn tật, nói về diện mạo Tần Lý, khí chất, tài phú đều là ưu tú hơn người, gả cho anh, cả đời này cũng không cần phấn đấu tranh giành công việc tiền bạc để mưu sinh nữa.

Thế nhưng, nghĩ đến cả đời phải chăm sóc một người tàn tật nặng như vậy, các cô lại cảm thấy thật không cam lòng.

Những suy nghĩ này biểu hiện ở những buổi xem mắt, khiến cho biểu hiện của các cô trở nên như gần như xa, kỳ kỳ quái quái.

Thông minh như Tần Lý, sao lại không nhìn ra?

Cho nên mấy năm qua, chàng trai này trải qua mấy lần xem mắt, nhưng không hề nói đến chuyện yêu đương

Nhất là đang chứng kiến chuyện tình yêu thương gân động cốt chết đi sống lại của em họ Diệp Tư Viễn, đối với tình yêu, anh có chút chùn bước.

Cho đến khi, anh quen biết cô gái có tên Hà Đường kia.

******

Trung tuần tháng 12, Hà Đường nhận được điện thoại của Hà Khánh Quốc, nói giải phẫu của Hà Hải gác lại.

Hà Đường thật khó hiểu: " Không phải đã đủ tiền rồi sao?"

Hà Khánh Quốc nói: "Vì Tiểu Hải có dấu hiệu tái phát, aizzz... tạm thời không thể làm."

Hà Đường ngây dại, cô có thể tưởng tượng tâm tình lo lắng của ba mẹ lúc này, nhưng mọi người đều bất lực.

Ba nói: "Nhân dịp nghỉ Tết dương lịch, nếu được thì con về nhà một chuyến đi, anh họ con kết hôn, đặc biệt dặn ba mẹ gọi con về. Hơn nữa, con cũng gần một năm không gặp Tiểu Hải rồi, nó rất nhớ con. Tuy rằng nó không nói, nhưng nhiều lần ba thấy lúc nó xem dự báo khí tượng trên tivi, đặc biệt chú ý thời tiết ở D thị. Mấy hôm trước nó còn nói với ba, D thị có luồng không khí lạnh tràn đến, ba nói vậy con gọi điện thoại cho em con đi, nhưng nó thế nào cũng không chịu gọi. Đứa nhỏ này..."

Nghe ba nói, trong lòng Hà Đường suy nghĩ ngàn vạn, cô nói: "Dạ, Tết dương lịch con nhất định sẽ về."

Hà Khánh Quốc vui mừng cười rộ lên, nói: "Đến lúc đó con nhớ rõ mang ít quà về cho Tiểu Hải, để cho nó vui vẻ một chút."

"Dạ con biết rồi."

Hà Đường buông điện thoại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người đi về phòng làm việc.

Trên hành lang, cô gặp Vương Vũ Lâm, Vương Vũ Lâm thấy sắc mặt Hà Đường không tốt lắm, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Trong người không thoải mái?"

Hà Đường lắc đầu: "Không có a."

Vương Vũ Lâm đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Đúng rồi Tiểu Hà, tối nay em rảnh không?"

"Hả? Em rảnh a." Hà Đường trả lời, "Có chuyện gì sao?"

"Buổi tối có bữa tiệc, em theo anh cùng đi."

Hà Đường có chút thụ sủng nhược kinh (*), ở tình huống bình thường, một người mới như cô làm sao có cơ hội được theo những người lãnh đạo đi xã giao. Hơn nữa gần đây, cô và Vương Vũ Lâm cũng không có gì liên hệ trong công tác.

(*) thu sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo

Thấy cô không trả lời, Vương Vũ Lâm nói: "Có vấn đề sao?"

"Không có." Hà Đường lập tức lắc đầu, nhỏ giọng hỏi, "Vương sư huynh, là bữa tiệc gì vậy?"

"Cùng mấy người bên chủ đầu tư ăn bữa cơm." Vương Vũ Lâm đẩy nhẹ mắt kính, cười nói, "Em không cần khẩn trương, đến lúc đó cứ nói là thư ký của anh là được rồi."

"Vâng." Hà Đường đồng ý, hơi có chút hưng phấn quay về văn phòng.

Buổi tối, cô ngồi xe Vương Vũ Lâm đi đến một nhà hàng hải sản sang trọng ở khu trung tâm mới của D thị.

Hà Đường cái gì cũng không biết, cùng Vương Vũ Lâm đi thang máy vào một gian phòng lớn.

Dọc theo đường đi, Vương Vũ Lâm đơn giản giới thiệu cho cô một chút tình huống bữa tiệc. Đối phương là hai vị trưởng phòng của phòng phát triển quy hoạch và phòng tài vụ của sở giáo dục D thị. Sở dĩ gặp mặt họ, là vì sang năm, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của kiến trúc Phú Dương là lấy được gói thầu công trình xây mới trung học Thành Nam do sở giáo dục đứng ra mời thầu. Giá gói thầu cho công trình này khoảng 4 triệu, đến lúc đó cạnh tranh sẽ hết sức kịch liệt, vì vậy Phú Dương muốn có sự chuẩn bị trước.

Đây là lần đầu tiên Hà Đường nghe được tên trung học Thành Nam, cô không hề biết, càng không thể nghĩ được cái công trình 4 triệu này lại có liên quan đến cuộc sống của cô.

Cô một mực rất nhu thuận ở bên người Vương Vũ Lâm, nghe anh cùng hai vị trưởng phòng kia chậm rãi nói chuyện.

Những món Vương Vũ Lâm gọi đều là hải sản hạng sang, uống cũng là rượu vang loại đắt tiền. Bản thân anh không uống rượu mà chỉ liên tiếp kính kia hai vị, một bữa cơm trải qua rất vui vẻ. Trước khi đi, Vương Vũ Lâm lấy ra hai cuốn sách tuyên truyền của kiến trúc Phú Dương từ trong túi công văn, lần lượt đưa cho hai vị trưởng phòng, nói: " Trưởng phòng Cố và trưởng phòng Lưu bận rộn như vậy mà còn nể mặt đàn em đến đây, khiến em thật sự cảm kích . Đây là sách tuyên truyền của công ty chúng em, bên trong có rất nhiều công trình mà công ty em đã làm, rất mong trưởng phòng Cố và trưởng phòng Lưu chiếu cố xem qua."

Trưởng phòng Cố cùng trưởng phòng Lưu liếc nhau, cười ha hả rồi mỗi người nhận một quyển. Sau đó mọi người rời tiệc, Vương Vũ Lâm hết sức ân cần với hai người đại diện của bên mời thầu, đưa mắt nhìn họ lên xe.

Trở về trên xe, Vương Vũ Lâm đốt một điếu thuốc, híp mắt hạ cửa kính xe xuống. Hà Đường lặng lẽ quan sát anh, suy nghĩ một lúc, hỏi: "Vương sư huynh, vừa rồi anh đưa sách tuyên truyền cho họ, có phải bên trong có kèm thêm gì đúng không?”

Vương Vũ Lâm nở nụ cười, vừa lái xe vừa hỏi: "Em là đoán hay là thấy?"

"Đoán."

"Cũng không đến nỗi ngốc." Vương Vũ Lâm nhả khói thuốc ra ngoài cửa sổ, "Hôm nay là lần đầu tiên cùng bọn họ ăn cơm, chẳng qua là đưa chút ít quà và phiếu mua sắm của trung tâm bách hóa, chỉ vài ngàn mà thôi."

Trong lòng Hà Đường chắc lưỡi hít hà, yên lặng không lên tiếng.

Vương Vũ Lâm tiếp tục nói: "Đến sang năm, lúc hạng mục khởi động, cho dù có đưa mấy ngàn mấy vạn cũng sẽ không thể làm gì được.

Hà Đường cái hiểu cái không, gật gật đầu.

Thế giới này thật bẩn, cô nghĩ.

Xe chạy đến Xuân Sơn Uyển, Hà Đường nói Vương Vũ Lâm không cần đi vào, Vương Vũ Lâm gật gật đầu, Hà Đường liền xuống xe.

Cô đứng ngoài xe hướng anh vẫy tay: "Vương sư huynh, gặp sau."

"Gặp sau." Vương Vũ Lâm hơi trầm ngâm, nói, "Tiểu Hà, bữa tiệc tối nay em hãy suy nghĩ thật kỹ một chút, sang năm, có lẽ anh sẽ cho em hợp tác với anh để làm hạng mục này."

"A?" Hà Đường sợ ngây người, "Vương sư huynh, anh ở đây nói đùa sao."

"Thế nào? Không dám?" Ngón tay Vương Vũ Lâm gõ gõ tay lái, nói, "Em nghĩ vì sao anh muốn dẫn em đi gặp trưởng phòng Cố với trưởng phòng Lưu. Tiểu Hòa Thượng, em có biết nếu trúng được gói thầu này, lợi nhuận sẽ là bao nhiêu không?"

Hà Đường mím môi lắc lắc đầu.

Vương Vũ Lâm nói: "Vậy nói cho em biết, sang năm, chỉ cần kiến trúc Phú Dương trúng thầu trung học Thành Nam, anh với em, có thể nhận được không dưới 5 vạn tiền thưởng. Theo như tỉ lệ phân chia trên đầu người, ít nhất là 15 vạn."

Ánh mắt Hà Đường mở tròn xoe nhìn anh.

Cô hỏi: “Vậy nếu không trúng thầu thì sao?”

"Thật không có chí khí." Vương Vũ Lâm nói,“Chưa lâm trận mà đã nghĩ đến thất bại rồi.”

"Không có không có." Hà Đường có chút đỏ mặt.

Vương Vũ Lâm hướng cô vẫy vẫy tay: "Được rồi, không còn sớm, em vào đi, ngày mai gặp."

"Vương sư huynh, gặp sau."

******

Xe Vương Vũ Lâm đi rồi, Hà Đường cầm túi xách tay lớn nhanh chóng đi vào chung cư.

Lúc đi đến dưới lầu, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Xe Tần Lý lặng lẽ ngừng ở chỗ cũ kia, đèn xe tắt, ánh đèn đường bên cạnh chiếu trên thân xe màu đen, in trên mặt đất một bóng đen lớn.

Hà Đường lộc cộc lộc cộc chạy tới, vừa chạy vừa lấy di động ra. Quả nhiên, có 3 cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, không cần nghĩ cũng biết là Tần Lý gọi.

Vì cùng chủ đầu tư ăn cơm, cô tắt chuông điện thoại, ăn xong lại quên mở lên.

Hà Đường chạy đến bên cạnh xe, liếc mắt liền thấy cửa xe mở ra, trên ghế lái không có ai, một mình Tần Lý ngồi ngay ngắn trên ghế, đang cúi đầu chơi game trên điện thoại di động.

Anh mặc áo khoác lông màu vàng nhạt, quần dài đen, giày da đen, đầu tóc gọn gàng, vô cùng đẹp mắt.

"Sao anh lại tới đây?" Hà Đường tựa cửa xe thở phì phò hỏi, "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi em tắt chuông điện thoại, anh chờ ở đây đã lâu rồi sao? Sao lại không đóng cửa xe, lạnh lắm đó!"

Tần Lý vẫn không ngẩng đầu, cho đến lúc trong di động truyền ra tiếng "game over", anh mới ngẩng đầu lên nhìn Hà Đường, ảo não nói: "Thiếu chút nữa đánh ra lịch sử cao nhất rồi."

"..." Hà Đường thấy sắc mặt anh tuy tái nhợt nhưng tinh thần lại không tệ lắm, trong lòng có chút nhẹ nhàng, nói, "Anh gọi điện thoại cho em không được thì cứ về đi trước đi, lỡ may em về trễ một chút nữa, chẳng lẽ anh cứ ở đây chờ sao?"

Tần Lý vẫn không trả lời, anh chỉ hướng người sát vào Hà Đường một chút, nhắm mắt lại hít hà, nói: "Có mùi thuốc lá, còn có mùi rượu."

Mặt anh trong lúc đó cách cô rất gần, Hà Đường có thể nhìn thấy lông mi thon dài của anh, thậm chí hơi cong lên, trong lòng cô không khỏi toàn bộ nhảy loạn, rất mất tự nhiên nói:

"Buổi tối em đi theo lãnh đạo dự bữa tiệc, em cũng không có uống rượu. Mà, anh tìm em có việc sao?"

Tần Lý ngồi thẳng người, trên dưới quan sát Hà Đường, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói: "Hà Đường, hôm nay em rất đẹp."

Đầu Hà Đường đều muốn hôn mê: "Tần tổng, anh có biết cái câu đáp phi sở vấn (*) hay không?"

(*) đáp phi sở vấn: (hỏi một đằng trả lời một nẻo)

Cô mặc một chiếc áo nhung màu đỏ, trên cổ quấn khăn len màu đen trắng đan nhau, dưới mặc quần jean sẫm màu, chân mang giày màu trắng, một bộ trang phục thoải mái như vậy, màu sắc bắt mắt, đúng là Hà Đường có vẻ xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều.

Tần Lý vẫn cười như trước, anh khom người lấy từ trong ngăn đựng đồ ra một cái hộp nhỏ đưa cho Hà Đường: " Anh vội tới là để đưa em cái này."

Trên hộp có dải lụa màu tím kết thành hình con bướm, tinh xảo lại đẹp mắt, Hà Đường mở dải lụa ra, mở hộp, phát hiện là một miếng bánh ngọt hình tam giác.

"Bánh ngọt?" Cô có chút kỳ quái, sau đó đột nhiên nói, "A! Hôm nay là sinh nhật anh sao?"

"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật anh 27 tuổi." Tần Lý cười tủm tỉm nói, "Buổi tối anh cùng em của anh về nhà, mừng sinh nhật ở nhà, sau đó anh nghĩ đến em, nghĩ muốn mời em ăn một miếng bánh ngọt sinh nhật của anh thôi, nào biết em không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không nhận."

"Thật thật xin lỗi, anh nhất định là đợi rất lâu." Hà Đường rất áy náy, "Hơn nữa... em cũng không chuẩn bị quà."

"Không sao cả, anh cũng là ra ngoài hít thở không khí thôi." Tần Lý chỉ chỉ bánh ngọt, "Em nếm thử xem ăn được không."

Hà Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Anh chờ em một chút, em đi lên lầu lấy cái này."

Cô chạy như bay lên lầu, lập tức cầm một túi nylon xuống. Cô đưa cái túi cho Tần Lý: "Cái này… là em đan khăn quàng cổ cho ba em, vốn định là gởi bưu điện về cho ba, nếu anh không chê, tặng anh làm quà sinh nhật. Có điều... kiểu dáng có vẻ hơi đứng tuổi một chút."

Hà Đường lấy trong túi ra chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng đan xen cho Tần Lý xem, lại chỉ chỉ chiếc khăn đang quàng trên cổ mình: "Là giống với cái của em, em mới học đan, đan không được đẹp lắm."

"Cảm ơn." Tần Lý nhận khăn quàng cổ, cúi đầu nhìn một lát, ngón tay vuốt vuốt sợi len mềm mại, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Đây có được coi là khăn quàng cô tình nhân hay không?."

"..." Hà Đường nhẹ giọng nói, "Đừng nói giỡn."

Sau đó, cô ngồi trên xe, đem bánh ngọt đặt trên tay vịn giữa cô và Tần Lý, lấy trong túi nylon ra cây nến nhỏ và diêm, cẩn thận đem nến cắm trên bánh ngọt, cô bật diêm thắp nến.

Tần Lý yên lặng nhìn cô làm mọi việc.

Ngọn nến được thắp lên, Hà Đường hắng hắng giọng, vỗ tay hát: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc Tần Lý sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ ~~ ô ô ~~, Happy Birthday! Ước nguyện trước, rồi thổi nến!"

Khóe miệng Tần Lý cong lên, nghe lời nhắm hai mắt lại, trong xe không mở đèn, rất tối, khuôn mặt anh được ánh sáng mỏng manh từ ngọn nến nhỏ lung linh chiếu rọi, đường nét hết sức rõ ràng, vẻ mặt cũng đặc biệt nhu hòa.

Sau đó, anh mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến.

Hà Đường lại vỗ tay.

Tần Lý lấy trong hộp bánh ra cái muỗng nhỏ, đưa cho Hà Đường: "Em ăn đi, hồi tối anh ăn rồi."

Hà Đường cười nhận lấy, múc một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, thật thỏa mãn nói: "Ăn ngon thật! Món ăn buổi tối này tuy rằng rất sang, nhưng em đều không thích ăn, nên giờ thật đói bụng."

Tần Lý mỉm cười nhìn cô.

Ăn mấy miếng bánh ngọt, Hà Đường ngẩng đầu hỏi Tần Lý: "Vừa rồi anh ước nguyện gì vậy?"

"Nhất định phải nói sao?" Tần Lý hỏi, "Chẳng phải nói nguyện vọng nói ra sẽ không linh sao?"

"Vậy anh không cần nói." Hà Đường lại há miệng ăn một miếng bánh ngọt, "Em cũng không phải con người hay tò mò."

Tần Lý nói: "Thật ra nói cũng chẳng sao. Rất nhiều người đều biết nguyện vọng của anh, từ nhỏ đến lớn, đều là nguyện vọng đó."

Hà Đường hỏi: "Là nguyện vọng gì?"

Ánh mắt Tần Lý ôn nhu yên tĩnh, anh nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ muốn đi đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.