Hà Tần Hợp Lý

Chương 43: Chương 43: Chẳng lẽ…là nụ hôn đầu?




Editor: Diệu Huyền

Lúc này là vào buổi trưa mùa đông, không khí có chút lạnh và ẩm ướt.

Phòng Hà Đường ở hướng bắc, cho dù đã mở hết rèm cửa sổ, cũng không có ánh mặt trời chiếu vào.

Phòng của cô sạch sẽ, thoáng đãng, Trên bàn làm việc để laptop, cốc nước, cái gương nhỏ, túi đựng đồ trang điểm, góc bàn còn có một chậu tiên nhân cầu nho nhỏ.

Trên giá sách nhỏ bên cạnh bàn làm việc là bộ sách chuyên về lĩnh vực cô đang làm, còn có một cây đèn bàn hình đô rê mon màu xanh biếc.

Vật dụng trên giường Hà Đường là màu xanh biếc, ga giường in họa tiết nhiều loại trái cây, vô cùng dễ thương.

Trên tủ đầu giường để chiếc đồng hồ báo thức có hình con gà con màu vàng, bên cạnh còn có hộp khăn giấy cùng một lọ mứt hoa quả đã vơi một nửa.

Còn rèm cửa sổ, trên dây buộc vàng nhạt là một chú heo nhỏ màu hồng nhạt, tất cả cho thấy đây là phòng của một cô gái trẻ.

Lúc này, người Tần Lý hơi tựa vào Hà Đường.

Mỗi đồ vật bên người dường như đều mang theo mùi vị của người con gái này, mùi vị ngọt ngào, ôn nhu, ngượng ngùng - đây là cảm giác Hà Đường mang đến cho Tần Lý.

Cô là người con gái không hề đanh đá, tính tình rất hiền lành, là người ôn nhu, điềm tĩnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hùng hổ dọa người cả.

Nhưng cô cũng không phải không có cá tính, Tần Lý đã một phần nào đó thấy được sự quật cường cô giấu trong lòng.

Anh không thể phủ nhận, mình thích chung sống với Hà Đường, thích nhìn ánh mắt dịu dàng của cô lúc cô nhìn mình, khuôn mặt mỉm cười của cô.

Có một số việc, Tần Lý sẽ không nói với bất kỳ ai, kể cả Diệp Huệ Cầm hay Tần Miễn. Anh kiên trì giấu trong lòng, chỉ vì tìm được một người thích hợp với anh.

Cho dù bây giờ Hà Đường vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ anh, Tần Lý tin tưởng, khi cô biết toàn bộ về anh, biết tất cả những mặt không hoàn mỹ của anh, cô cũng sẽ như lúc trước tiếp nhận anh.

Tần Lý chính là muốn tìm một người như vậy.

Giờ này khắc này, tay trái anh dùng sức chống mặt giường, tay phải vô lực đặt trên đùi phải, nghiêng mặt nhìn Hà Đường bên phải.

Hai tay Hà Đường ôm Khả Khả, cũng đang nhìn anh bên trái.

Mặt hai người cách quá gần, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở kia tan vào trong không khí, nháy mắt liền ngưng tụ thành một làn khói trắng.

Thật là lạnh mà...

Thế nhưng, mặt lại nóng bừng, tim cũng đập thật nhanh.

Hà Đường nhìn mặt Tần Lý gần trong gang tấc, ánh mắt anh đen trắng rõ ràng, lông mi thật dài, trong mắt không giấu được sự lưu luyến triền miên.

D ~ i ! ễ % n _ đ ~ à ! n _L / ê Q ! u ~ ý_ Đ~ô!n

Anh vẫn mỉm cười, làm như đang chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng làm sao Hà Đường đưa ra đáp án được đây.

Bầu không khí lúc này thật tuyệt vời.

Rốt cuộc, Tần Lý chậm rãi nhắm mắt lại, nghiêng người qua, đôi môi ấm áp liền đặt trên môi Hà Đường.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại làm cơ thể cô khẽ run.

Cô mở mắt thật to, cảm nhận xúc cảm trên môi xa lạ như thế, khẩn trương không biết phải làm sao, sống lưng đều căng cứng.

Tần Lý khẽ cau mày, đột nhiên mở mắt, anh rời môi Hà Đường, nghi hoặc nhìn cô, khẽ gọi: "Đường Đường?"

"A..." Hà Đường hô nhỏ tiếng, thanh âm cũng hơi run run.

"Chẳng lẽ..." Tần Lý có chút khó có thể tin, “Chẳng lẽ…là nụ hôn đầu của em?”

Hà Đường trong đầu trống rỗng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào cho ổn, cô không tự chủ ôm lấy Khả Khả che trước mặt mình, trong lòng ảo não không tả được. Cô nghĩ, Tần Lý là có ý gì đây?

"Là thật? Là nụ hôn đầu tiên?" Nhìn biểu hiện của cô, Tần Lý có chút kinh ngạc, "A, thực xin lỗi."

Hà Đường từ phía sau Khả Khả lộ ra hai mắt nhìn anh, cô chau mày, buồn bực hỏi: "Anh nói xin lỗi gì chứ? Nụ hôn đầu tiên thì kỳ quái lắm sao?"

Cô hỏi thật nghiêm túc, Tần Lý không khỏi bật cười, lắc đầu nói: "Không kỳ quái, chẳng qua anh cho là một cô gái đáng yêu như em, lúc ở đại học nhất định là có rất nhiều người theo đuổi, chắc chắn là có trải qua việc yêu đương.”

Hà Đường suy nghĩ lời anh nói, rốt cuộc bỏ Khả Khả xuống, chớp chớp mắt nói: "Hồi ở đại học, sau giờ học là em đi làm việc bên ngoài, ở đâu mà có thời gian yêu đương. Hơn nữa, em cũng không có ý định đó."

Tần Lý cười hỏi: "Nhưng chắc chắn là có nam sinh theo đuổi em chứ?"

Hà Đường lại đỏ mặt: "Bọn em là học ngành kỹ thuật, nam thừa nữ thiếu, nên sinh viên nữ đương nhiên là có người theo đuổi rồi.”

"Vậy sao." Tần Lý mím môi mỉm cười, "Anh không học đại học, cũng chưa từng tham quan qua trường đại học nào, đối với cuộc sống đại học hầu như hoàn toàn không biết gì cả, nên vẫn rất tò mò."

Hà Đường ngẩng đầu nhìn anh, giọng nho nhỏ: "Cũng không có gì đặc biệt."

Bầu không khí quỷ dị khiến cả hai trầm mặc xuống, một lát sau, Hà Đường đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~

Cô ở Xuân Sơn Uyển một năm, cũng tích trữ không ít đồ, lúc này đi tìm vali để đựng đồ đạc cũng mất không ít thời gian.

Tần Lý vẫn ngồi ở mép giường nhìn Hà Đường đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, tỉ mỉ lại cẩn thận đem hành lý của mình phân loại, cái thì bỏ vào túi plastic, có cái lại nhét vào vali hay túi xách lớn.

Đến khi Hà Đường thu thập tạm ổn, đã là qua hai tiếng đồng hồ, cô đi đến bên Tần Lý, thấy khuôn mặt anh có chút cương, thân mình cũng hơi run run, lập tức đỡ vai anh, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có." Tần Lý lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Chính là tay trái hơi mệt."

"Thực xin lỗi! Là em không tốt." Hà Đường tự trách mình quá trì độn, cũng không nghĩ tới Tần Lý ngồi trên giường hầu như chỉ trông vào cánh tay trái chống đỡ, trải qua thời gian dài như vậy nhất định sẽ mệt mỏi, cô nhanh chóng đem xe lăn vào phòng, muốn giúp Tần Lý chuyển đến xe lăn.

Tần Lý lại lắc đầu, nói: "Tay trái anh không dùng sức được nữa, em không nâng anh lên được đâu, em gọi Quan Kính lên đây đi."

Hà Đường nhìn ánh mắt anh buông xuống cùng vai trái run nhè nhẹ, biết là Tần Lý nói thật.

Cô thật tự trách, lập tức gọi điện thoại cho Quan Kính, sau đó liền ngồi bên người Tần Lý, ôm lấy thắt lưng anh.

"Anh thả lỏng đi, em đỡ anh." Cô nói, "Thả lỏng, thả lỏng một chút..."

Tư thế của hai người trở nên hết sức mờ ám, hai tay Hà Đường dùng sức, cảm giác thân thể Tần Lý thoáng nặng một cái, sức nặng cơ thể của anh liền dựa vào trên người cô. Hà Đường biết, tay trái anh không còn chống mặt giường nữa.

Mặt cô tựa vào ngực anh, một lát sau cũng cảm giác được tay Tần Lý nhẹ nhàng lướt qua tóc cô, anh nói bên tai cô: "Cảm ơn em, Đường Đường."

******

Trên xe trở về Cẩm Hoành quốc tế, Hà Đường đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cuộc đánh bạo kéo tay trái Tần Lý qua.

Tần Lý kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô, Hà Đường xoa xoa cổ tay trái của anh rồi hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau, chỉ là có chút mỏi." Tần Lý cười rộ lên, "Anh không sao mà, không cần phải lo lắng."

Hà Đường mím mím môi: "Đúng ra anh phải nói sớm cho em biết chứ."

Tần Lý gật đầu: "Sau này anh sẽ nói với em."

"Ừ..."

Tần Lý cảm thấy hôm nay mình có gì đó không đúng, chỉ là nhìn dáng vẻ cô mân mê môi thôi, mà tâm tư đã dao động rồi.

Nhưng dường như Hà Đường lại không hề cảm nhận được điều này, cô ngồi cách anh rất gần, cúi đầu, từ góc độ của Tần Lý, có thể thấy được lông mi cô thật dài cong vút. Hà Đường cảm giác được Tần Lý đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt ươn ướt cứ như vậy xuất hiện trước mặt Tần Lý, làm anh cảm thấy trong xe vừa buồn chán lại nóng.

"Quan Kính, điều chỉnh nhiệt độ thấp một chút." Anh nói xong, lại cầm ly nước uống mấy ngụm.

___________ Diệu Huyền ______________

Xe đang chen chúc trong dòng xe cộ.

Bên ngoài người đi đường tấp nập qua lại, xe đạp cùng xe điện.

Tần Lý đột nhiên bỏ ly nước xuống, nhấn nút nâng tấm cách ly lên.

Hàng ghế sau xe lập tức an tĩnh lại.

Hà Đường khó hiểu nhìn Tần Lý: "Anh muốn làm gì?”

"Tiếp tục chuyện lúc nãy chưa làm xong." Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, trả lời, "Đường Đường, quên mất nụ hôn hồi nãy rồi sao."

"A?"

"Nụ hôn đầu tiên của em, không nên là như vậy."

Lời nói vừa dứt, anh đã nghiêng người qua, nhanh chóng chuẩn xác hôn lên môi cô.

Hà Đường chưa từ bỏ ý định kêu lên: "Ngoài…ngoài…bên ngoài rất nhiều người đang nhìn kìa!"

"Suỵt…yên tâm, họ không nhìn thấy chúng ta đâu."

Nụ hôn này, so với nụ hôn trước đó quả nhiên hoàn toàn khác nhau.

Trong đầu Hà Đường loạn như tơ vò, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng của Tần Lý đã vượt qua bình phong che chở, chiếm lĩnh cô.

Tần Lý nhắm mắt lại, hôn đến chuyên chú mà triền miên, vì ghế trên xe có tay vịn, tay trái anh rốt cuộc được tự do, cánh tay vòng sau lưng Hà Đường, ngón tay từng chút từng chút di chuyển lên trên, lướt qua cổ của cô, đến ót, cuối cùng năm ngón tay cùng tóc của cô hòa quyện vào nhau.

Hà Đường đã muốn hô hấp không nổi nữa rồi.

Trong miệng cô tràn đầy hơi thở của anh, là vị trà xanh tươi mát. A! Đúng rồi, trước khi lên xe anh có ăn một thanh kẹo cao su hòa tan.

Thì ra đã có kế hoạch từ sớm! Thật sự là một lão hồ ly quá hư mà!

Hai tay Hà Đường ngây ngốc buông thõng giữa không trung, Tần Lý rời môi cô, nói: "Ôm chặt anh."

Cô rốt cuộc biết hai tay nên để ở đâu.

Sau đó, Tần Lý thả chậm tiết tấu, anh cắn môi cô, dùng đầu lưỡi, dùng răng nhẹ nhàng linh hoạt khiêu khích cô. Đôi môi Hà Đường so với tưởng tượng của anh càng thêm hương vị ngọt ngào mềm mại, Tần Lý hưởng thụ từng chút từng chút, một lần lại một lần, đương nhiên thâm nhập thăm dò một phen, vẫn chưa thỏa mãn.

Dần dần, Hà Đường phản ứng không còn ngây ngốc khô khan vậy nữa, cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu đáp lại.

Vẫn ngây ngô thẹn thùng như trước, nhưng Tần Lý đã rất hài lòng.

Đoạn đường từ Xuân Sơn Uyển đến Cẩm Hoành quốc tế không xa.

Hà Đường và Tần Lý không phải lần đầu tiên ngồi xe đi đoạn đường này, nhưng chưa từng một lần kích thích như hôm nay.

Không gian buồng xe nhỏ hẹp, ấm áp lại lắc lư, Hà Đường một lòng mơ hồ rơi vào trầm luân.

Xe vào đến gara dưới tầng hầm Cẩm Hoành quốc tế, Quan Kính cõng Tần Lý đến xe lăn, Hà Đường rất tự nhiên đi đến sau lưng Tần Lý, đẩy xe lăn đi.

Quan Kính dù có hưng phấn quan sát hai người kia, anh luôn cảm thấy, trước khi lên xe và sau khi xuống xe, quan hệ giữa Tần Lý và Hà Đường có một chút thay đổi vi diệu.

Hai người đang nói chuyện, nói rất nhỏ, Quan Kính nghe không được.

"Hình như anh rất có kinh nghiệm nha." Giọng Hà Đường có chút ít bất mãn.

Tần Lý cười to, tiếp theo lại hạ thấp giọng nói: "Không phải là anh có kinh nghiệm, mà em xác thật là không có kinh nghiệm."

Hà Đường cong miệng lên, thừa dịp anh ngồi xe lăn không nhìn thấy cô, cô liếm liếm môi của mình.

Thì ra đây chính là hôn môi, cô nghĩ, tư vị cũng không tồi.

******

Hà Đường liền như vậy ở tại Cẩm Hoành quốc tế.

Qua một đêm, cô đi làm, thừa dịp nhân viên của Trung Cần còn chưa đến, cô giống như trộm, đi thang máy xuống lầu.

Vết thương trên cổ đã khép lại, Hà Đường không dán băng gạc lớn nữa, mà đổi thành miếng băng cá nhân.

Sau khi đến công ty, cô đi đến phòng ăn rót nước, gặp Vương Vũ Lâm đang pha cà phê.

Vương Vũ Lâm nhìn thấy Hà Đường, lập tức gọi cô: "Tiểu Hà, đến giúp anh một chút."

Hà Đường đi đến bên anh, mới phát hiện cánh tay phải của anh phải dùng băng vải treo ở trước ngực.

"Vương sư huynh, làm sao vậy?" Cô kinh ngạc kêu lên.

"Cũng là tại anh, ngày hôm qua không chú ý, làm cho miệng vết thương nứt ra mà anh cũng không biết, tối qua phát sốt, đi bệnh viện tháo băng ra thì mới biết là miệng vết thương bị nhiễm trùng." Vương Vũ Lâm cười cười, "Không sao đâu, sẽ mau khỏi thôi."

Hà Đường ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Lâm, thấy sắc mặt anh quả nhiên tái nhợt, không hề có tinh thần, trong lòng cảm thấy lo lắng lại áy náy, nghĩ tới anh đã cứu cô mà chính mình ngày hôm trước cũng không gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe anh một chút.

Cô nói: "Vương sư huynh, thực xin lỗi. Anh đã phát sốt rồi, tại sao không xin phép nghỉ? Bệnh viện cũng có thể đưa giấy bác sĩ đến mà."

Vương Vũ Lâm nói: "Tuần này bề bộn nhiều việc, không cách nào xin nghỉ được. Ngược lại em đó, miệng vết thương đã đỡ chưa."

Hà Đường nói: "Cơ bản không sao hết."

"Vậy là tốt rồi." Tay trái Vương Vũ Lâm đưa cho Hà Đường một hộp cà phê, "Này, giúp anh mở ra, cũng không biết là ai vặn chặt như vậy chứ."

Hà Đường cầm hộp cà phê, dùng sức vặn ra, nghe Vương Vũ Lâm nói: "Đến phiên chính mình chỉ dùng tay trái làm việc, mới biết Tần Lý có bao nhiêu không dễ dàng. Anh là một người đàn ông như vậy, mà bây giờ ngay cả một cái nắp hộp cũng vặn không ra. Anh cảm thấy, nếu tay phải của anh vĩnh viễn đều không dùng được, chắc là anh ta sẽ điên mất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.