Hà Tần Hợp Lý

Chương 41: Chương 41: Em đang ghen sao?




Editor:Diệu Huyền

Thì ra Tần Lý từng có bạn gái.

Trên đường về nhà, Hà Đường vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.

Sau đó cô lại nghĩ, người ta tốt như vậy, trên phương diện điều kiện cũng không tệ, vì sao không thể có bạn gái chứ?

Chẳng lẽ chỉ vì thân thể anh tàn tật, cô liền cho rằng anh sẽ không tìm được bạn gái sao?

A, quan niệm của mình thật sự là quá hẹp hòi mà. Chẳng qua là...Hà Đường cúi đầu nhìn về phía tay mình đang nắm tay Tần Lý, nghĩ đến bàn tay này đã từng nắm tay của cô gái khác, trong lòng Hà Đường cũng có chút không thoải mái.

Ngay sau đó cô liền bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, cô nghĩ, chẳng lẽ là cô đang ghen tỵ sao?

Tần Lý quay đầu nhìn cô, hỏi: "Em sao vậy?"

"A, không có gì." Hà Đường chớp chớp mắt, ổn định cảm xúc, “Hôm nay thức ăn ngon quá, ăn đến no căng bụng luôn rồi.”

Tần Lý cười siết chặt tay cô: "Đường Đường, hôm nay chuyện bà nội anh nói em không cần để ở trong lòng."

"Hả, không sao, không sao hết" Hà Đường liều mạng lắc đầu, "Anh có bạn gái là chuyện bình thường thôi, em không để ý đâu."

"…" Tần Lý vẻ mặt quái dị, "Anh nói là chuyện kết hôn."

"Ờ..." Hà Đường cúi đầu, thế này chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao.

Tần Lý nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, lại có thể vui vẻ cười rộ lên, anh nghiêng người ghé vào bên tai Hà Đường nhẹ giọng nói: "Đường Đường, em đang ghen sao?"

Mặt Hà Đường nóng bừng, phát giác lúc này nói gì cũng đều không thích hợp, dứt khoát liền ngậm miệng.

Tần Lý không ép cô nữa, chỉ cười cười rồi ngồi thẳng người lại.

Đi nhà Tần Lý, sau khi gặp qua cha mẹ anh, trong lòng Hà Đường tự nói với chính mình, cô là thật sự cùng Tần Lý qua lại.

Hà Đường thật không ngờ cha mẹ Tần Lý lại là những người dễ sống chung như vậy, không hề có cảm giác khách sáo giả tạo của những người nhà giàu, thậm chí không hề chê bai xuất thân hèn mọn của cô. Bầu không khí gia đình của nhà Tần Lý là điều Hà Đường trước giờ luôn hướng tới, người bố hòa nhã, người mẹ ôn nhu, bà nội lại như một Lão Ngoan Đồng(*), còn có quan hệ anh em sinh đôi vô cùng tốt.

(*) Lão Ngoan Đồng: Châu Bá Thông là nhân vật có thật. Kim Dung đã tiểu thuyết hóa. Ông được mô tả là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con (nên có biệt danh Lão Ngoan Đồng) và là một con nghiện võ thuật. Ông là người sáng chế ra món võ công "Không minh quyền", đặc biệt là môn Song Thủ Hỗ Bác, môn võ công kỳ dị chỉ dành cho những người có đầu óc hoàn toàn vô tư, trong sáng.

Chẳng trách tính tình Tần Lý lại tốt như vậy, Hà Đường nghĩ.

Trong phòng Tần Lý cô đã xem qua ảnh chụp của anh từ nhỏ đến lớn. Diệp Huệ Cầm dùng máy chụp hình cẩn thận ghi lại từng giai đoạn hai con trai lớn lên: tiểu Tần Lý nhe răng toét miệng làm mặt quỷ lúc đi khám bệnh ở bệnh viện; tiểu Tần Lý vào đội thiếu niên đeo khăn quàng đỏ; khoảnh khắc một nhà bốn người ánh mắt vui sướng ăn cơm ở buổi dã ngoại; lúc cậu bé Tần Lý tham gia giải cờ vây được lĩnh thưởng...Thậm chí còn có hình chụp vợ chồng Diệp Huệ Cầm đem theo hai con trai đi du lịch khắp nơi.

Tần Lý đi qua rất nhiều nơi, anh ngồi xe lăn, chụp ảnh lưu niệm ở các danh lam thắng cảnh. Thậm chí anh đã từng đến Vạn Lý Trường Thành!

~~~~~~~~~ Diệu Huyền ~~~~~~~~~~~

Năm ấy anh 9 tuổi, Tần Thụ cõng anh lên trên Vạn Lý Trường Thành, Tần Lý nằm trên lưng bố, đầu đội mũ lưỡi trai lệch nghiêng, giơ cao tay trái, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Bộ dáng Tần Lý cùng Tần Miễn hồi bé thật sự rất giống nhau, Hà Đường xem qua quyển album hình thật dày, khóe miệng không khỏi tràn đầy nụ cười, khuôn mặt Tần Lý trong album vẫn đầy đặn, đầu tóc cắt thật sự ngắn, một đôi mắt sáng ngời trong suốt, trên mặt luôn toát lên sự vui vẻ.

Cô quay đầu chàng trai bên cạnh, Tần Lý bây giờ gầy hơn một chút, sống mũi so với trước kia anh tuấn hơn rất nhiều, thời gian trôi qua, anh đã trưởng thành là một chàng trai tuấn tú.

Duy nhất một điều, ánh mắt anh không hề thay đổi, giống như hồi còn bé, vĩnh viễn đều là ý cười trong suốt.

Ban đêm, Hà Đường ôm búp bê vải Khả Khả nằm trên giường, tâm tình có chút phức tạp.

Cô nghĩ, cô cần phải quên Vương Vũ Lâm.

******

Gần đến Tết Nguyên Đán, việc bán hàng qua mạng của Ngô Tuệ Nghiêu chuẩn bị ngừng buôn bán, cô bận rộn một năm, tiền kiếm được so với Hà Đường đi làm không khác biệt lắm, lúc này cảm thấy rất mệt nhọc. Ngô Tuệ Nghiêu nói với Hà Đường, cô dự định trước tiên về nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ qua tết lại trở về D thị phấn đấu. Sau đó, cô liền thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Hà Đường một mình ở lại Xuân Sơn Uyển, lá gan cô cũng không nhỏ, buổi tối ngủ một mình cũng không sợ.

Cuộc sống cứ trôi qua bình bình đạm đạm như vậy, công việc của Hà Đường cùng Tần Lý vào cuối năm đều có chút bận rộn, nhưng hai người vẫn dành ra thời gian để hẹn hò. Những buổi hẹn hò của họ đều là ở Cẩm Hoành quốc tế, hai người cùng nhau xem phim ở phòng chiếu phim của Tần Lý, hoặc là đi Phàm Nhân Hiên ăn bữa tối, thỉnh thoảng sẽ ở trong phòng lộ thiên trên lầu 13 phơi nắng ngắm phong cảnh.

Một ngày cuối tháng Giêng, Hà Đường ở lại công ty làm thêm giờ, công việc đến 9 giờ tối mới xong. Lúc cô thu dọn đồ đạc rời phòng làm việc, đúng lúc gặp Vương Vũ Lâm cũng vừa tăng ca xong.

"Vương sư huynh," Hà Đường vừa quàng khăn cổ vừa gọi anh, "Anh cũng làm thêm giờ à?"

"Đúng vậy." Vương Vũ Lâm kéo áo khoác ngoài, hỏi Hà Đường, "Em đang làm bảng giá cho vật liệu ở công viên nhân dân phải không?"

Hà Đường gật đầu: "Cái này bị hối thúc quá, có điều em làm xong rồi."

"Vẫn là phải để ý đến sức khỏe." Vương Vũ Lâm và Hà Đường cùng đi vào thang máy, anh hỏi, "Ăn tối chưa?"

"Dạ rồi, ăn sandwich." Hà Đường cười cười, "Buổi trưa đi mua, lát nữa về nhà nấu tô mì ăn là được rồi."

Vương Vũ Lâm gật gật đầu, thang máy đến lầu dưới, anh nói: "Đi, anh đưa em về."

"Không cần đâu Vương sư huynh, em ngồi xe buýt là được rồi." Hà Đường quan tâm nói, "Em và anh cũng không thuận đường, anh ở xa, đưa em về rồi anh lại phải đi ngược lại."

Vương Vũ Lâm ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói: "Không sao hết, trễ vậy rồi, một cô gái như em một mình về nhà không an toàn."

Hà Đường cũng không khách sáo với anh nữa.

Trên đường đi Xuân Sơn Uyển, Vương Vũ Lâm cùng Hà Đường nói chuyện phiếm, anh cười hỏi cô: "Hiện giờ em vẫn qua lại với Tần Lý chứ?"

Hà Đường thẹn thùng gật đầu: "Vâng."

"Tiểu hòa thượng, nói thật, anh thật không nghĩ tới em có thể qua lại với Tần Lý." Anh đốt một điếu thuốc, "Không ngại anh hút thuốc chứ?"

"Không ngại."

Vương Vũ Lâm hạ kiếng xe xuống, gió lạnh vù vù ùa vào trong xe, anh nhàn nhã hít khói, nói: "Trong giới thương gia ở D thị, Tần Lý coi như là nhân vật truyền kỳ, mọi người đều nghe nói đến tài sản của tập đoàn Trung Cần, có điều anh cảm thấy, tài sản của Tần Lý không chỉ có chừng đó."

Hà Đường không biết nên trả lời thế nào.

"Điều khó có được chính là, anh ta không dính vào chuyện tai tiếng." Vương Vũ Lâm tiếp tục nói, cũng không dính dáng gì đến nữ minh tinh hay giới chính trị này nọ, làm người hết sức an phận. Về điểm này, anh rất bội phục anh ta." (P/s: Người ta trong sạch cỡ đó luôn đó chị à)

Hà Đường: "..."

Vương Vũ Lâm gạt tàn thuốc bên ngoài cửa xe, liếc mắt nhìn Hà Đường: "Tiểu hòa thượng, phải nắm chặt lấy. Một người đàn ông như vậy có thể rơi vào trong tay em, tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở. Nếu như em có thể gả cho anh ta, đừng nói là đời này, mấy đời cũng không cần phấn đấu."

Hà Đường trong lòng bắt đầu không thoải mái, cô phát hiện mình rất ghét nghe Vương Vũ Lâm nói những lời như vậy.

Nhưng anh vẫn nói tiếp: "Mai sau nếu em trở thành bà Tần, anh còn phải nhờ em chiếu cố nhiều hơn đấy."

Hà Đường nói: "Vương sư huynh, có phải anh cảm thấy em hẹn hò với Tần Lý là vì tiền của anh ấy không?"

D ~ i ! ễ % n _ đ ~ à ! n _L / ê Q ! u ~ ý_ Đ~ô!n

Vương Vũ Lâm cười nói: "Em đừng hiểu lầm, anh không có ý này. Chẳng qua là điều kiện kinh tế của Tần Lý là một sự thật khách quan tồn tại, khiến cho người ta bỏ qua không được."

Hà Đường buồn buồn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Vương Vũ Lâm lại liếc nhìn cô một cái: "Này, mất hứng à."

Anh lắc đầu cười cười: "Tiểu hòa thượng, anh là quan tâm em, dù sao điều kiện thân thể Tần Lý cũng có sự thật khách quan tồn tại, em cùng anh ta chung một chỗ, anh hiểu được, khẳng định cũng có thiệt thòi cho em."

Xe đến Xuân Sơn Uyển, Hà Đường vẫn còn trầm mặc, Vương Vũ Lâm thấy quá muộn, trực tiếp lái xe đi vào. Đến khi Hà Đường phát hiện, xe của anh đã dừng dưới lầu nhà cô rồi.

"Vương sư huynh, cảm ơn anh đã đưa em về." Hà Đường nhẹ giọng nói xong cũng xuống xe.

Cô rầu rĩ không vui đi lên lầu, không chú ý đến điều gì cả. Mở cửa nhà ra, cô liền đi vào.

Nhưng cô còn chưa kịp bật điện đóng cửa lại, thì có một bóng đen nhanh chóng tiến đến, một tay bóp chặt cổ cô, một tay đem một vật cứng rắn dí vào hông của cô.

Sau lưng truyền tới một giọng run rẩy: "Không được nhúc nhích, đưa tiền cho tao."

Đầu Hà Đường trống rỗng, thoáng chốc liền hét ầm lên.

Tiếng kêu của cô phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Vương Vũ Lâm đang de xe ở dưới lầu, vừa nghe tiếng hét lập tức nhảy xuống xe, chạy lên lầu.

Trong hành lang tối đen truyền đến giọng Hà Đường ú ớ, miệng cô bị bịt kín, có mấy người chung quanh lặng lẽ mở cửa ngó dáo dác, rất nhanh lại đóng cửa lại.

Vương Vũ Lâm chạy thật nhanh lên lầu, cửa nhà Hà Đường còn chưa đóng, Vương Vũ Lâm nhìn thấy có người cùng Hà Đường kề sát một chỗ.

Anh không chút do dự xông tới, hét lớn một tiếng: "Ai đó! Buông cô ấy ra!"

Trong bóng tối một tia sắc lạnh nhoáng lên, ánh dao sắc lạnh lóe lên, người kia vung dao đâm tới.

Vương Vũ Lâm tránh không kịp, cánh tay bị lưỡi dao cắt trúng, anh chỉ cảm thấy trên cánh tay nhói đau, không nghĩ nhiều liền lao vào vật nhau với người kia.

Hà Đường ngã xuống đất, dùng cả tay chân bò về phía sau, cô tìm được túi xách của mình, nhanh chóng gọi cho 110. Tiếng đánh nhau giữa hai người đàn ông rất vang, khiến mấy thanh niên ở những căn hộ trên dưới lầu chú ý, dân thành thị cũng không thiếu lòng chính nghĩa, mấy thanh niên chạy tới, trước khi cảnh sát đến đã giúp Vương Vũ Lâm cùng nhau khống chế tên côn đồ.

Đèn điện sáng lên, mọi người phát hiện tên côn đồ là một người trẻ chừng hai mươi tuổi tả, hắn bị mấy thanh niên hung hăng đánh cho một trận, lúc này mặt mũi bầm dập nằm trên đất, con dao cũng văng một bên.

Hà Đường còn chưa định thần, quay đầu thấy Vương Vũ Lâm, tay trái anh đang ôm cánh tay phải.

"Vương sư huynh! Anh bị chảy máu rồi!" Hà Đường kinh hô lên, vội vàng chạy vào phòng tìm khăn lông giúp anh cầm máu.

Vương Vũ Lâm lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ bị cắt một chút."

Cảnh sát đi qua nhìn một chút, nói với Hà Đường: "Gần đến cuối năm, rất nhiều người không kiếm được tiền liền nghĩ đến đi cướp nhằm kiếm một khoản lớn để về nhà, gần đây mấy vụ như thế này đặc biệt nhiều. Mấy cô gái độc thân như cô ở khu chung cư cần phải để ý cẩn thận một chút, cướp tiền còn là chuyện nhỏ, cướp sắc thậm chí là mất mạng thì thật không xong. Aizzz, cô nói bạn trai cô mau đi bệnh viện đi. Aizzz không đúng! Cô à, trên cổ cô cũng bị vết cắt kìa!"

Hà Đường trợn mắt sờ sờ cổ, mở ra tay nhìn, đều là máu.

******

Lúc Hà Đường cùng Vương Vũ Lâm ngồi ở phòng cấp cứu bệnh viện chờ để băng bó, cô đột nhiên nhớ mình còn chưa gọi điện thoại cho Tần Lý.

Lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của anh. Hà Đường do dự không biết có nên đem chuyện gặp phải tên cướp nói cho Tần Lý biết hay không, Vương Vũ Lâm nói: "Gọi cho anh ta đi, nếu không anh ta sẽ lo lắng."

Hà Đường cảm thấy anh nói có đạo lý, liền bấm số Tần Lý.

Nửa giờ sau, Tầy Lý liền chạy tới bệnh viện.

Tần Lý ngồi trên xe lăn gọn nhẹ, được Quan Kính đẩy tới, xa xa nhìn thấy Hà Đường, anh liền sốt ruột kêu lên: "Đường Đường!"

"A Lý." Hà Đường đứng lên đi về phía anh, khi đi đến trước mặt anh, cô theo bản năng sờ sờ cổ, nói, "Em không có chuyện gì, rất nhiều người giúp em, là Vương...quản lí đã cứu em."

Tần Lý ngồi trên xe lăn, liếc nhìn Vương Vũ Lâm cách đó không xa, lại ngẩng đầu nhìn Hà Đường, ôn nhu nói: "Em cúi xuống một chút, để anh xem vết thương của em nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.