Lúc Hà Đường biết Vương Vũ Lâm, cô chỉ mới 19 tuổi.
Khi đó sinh viên đại học năm thứ nhất mới vừa vào trường không bao lâu, trong trường học hội đoàn lớn nhỏ đang khua chiêng gõ trống chiêu mộ hội viên, lúc Hà Đường cùng Ngô Tuệ Nghiêu trên đường đi đến phòng ăn, bị đàn chị hai bên sạp đưa cho mấy tờ tuyên truyền.
“Nhàm chán.” Ngô Tuệ Nghiêu nhìn cũng không nhìn qua liền ném đi, Hà Đường lại chú ý tới một nam sinh đang phát truyền đơn.
Vóc dáng anh ta cao lớn, tóc cắt ngắn ngủn, đeo mắt kính gọng đen, mặc áo phông đen cùng quần dài vàng nhạt đơn giản, trên cổ áo do giặt nên bạc màu, nhưng không che giấu được khí chất lỗi lạc của anh ta.
Vì ảnh hưởng từ cha, Hà Đường từ nhỏ đối với người quần áo sạch sẽ liền dễ dàng có thiện cảm, nên dù dưới ánh nắng chói chang nóng bức, cô không khỏi nhìn nam sinh kia vài lần.
Nam sinh kia tựa hồ chú ý tới ánh mắt Hà Đường, đi tới mấy bước, cầm tờ tuyên truyền đưa tới trước mặt cô: “Bạn học, hoan nghênh gia nhập hội cờ vây, sau này sẽ cùng nhau so tài, không lâu bạn sẽ học được. Bạn yên tâm, tuyệt không buồn tẻ đâu.”
Giọng nói của anh ta trầm thấp dễ nghe, Hà Đường nhận lấy tờ giấy, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái. Khí trời còn rất nóng, trên trán và sống mũi nam sinh lấm tấm mồ hôi, chạm vào ánh mắt Hà Đường, anh ta liền nở nụ cười.
Lúc anh cười rất đẹp, nhưng giữa hai chân mày của anh ta lại có một tia lành lạnh mơ hồ, tựa như nụ cười bên ngoài chỉ là để che giấu tâm sự. Ở nét này, anh rất giống Hà Hải.
Hà Đường liền quyết định gia nhập hội cờ vây ngay, điền xong đơn gia nhập rồi giao cho nam sinh kia, anh đọc lên: “Hà …… Thường?”
“Ha ha ha ha!” Ngô Tuệ Nghiêu ở bên trên cười thật to.
Cô đính chính: “Là Hà Đường, là đường của hoa hải đường .”
“Ồ, xin lỗi.” Nam sinh mỉm cười, “Hà Thường, Hà Đường, không phân biệt rõ ràng lắm.”
“Phốc ……” Ngô Tuệ Nghiêu không nhịn được, “Hà Đường, xong chưa? Xong rồi thì đi đi, đợi lát nữa là xếp hàng mua cơm sẽ rất dài đó.”
Hà Đường lúc này mới lưu luyến không muốn rời đi. Lát sau, Ngô Tuệ Nghiêu nói với hai bạn khác cùng phòng: “Mấy bạn biết không, bộ dạng Hà mẹ nhìn nam sinh kia, ánh mắt kia, nước miếng kia, cứ như đang nhìn một cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt ấy!”
Các bạn cùng phòng cười to, Hà Đường mắc cỡ, mặt đỏ bừng: “Đừng nói nhảm!”
“Ai nói nhảm chứ!” Ngô Tuệ Nghiêu lắc đầu: “Cậu đúng là điên mà, một cô gái lại chơi cờ vây.”
Hà Đường nói: “Kỳ thật là mình biết chơi.”
“ ! ”
Hà Đường không có nói dối , cuộc sống ở thị trấn nhỏ nơi cô ở đơn giản nhưng cũng tịch mịch, Hà Khánh Quốc không thường xem ti vi, cũng không đi đánh mạt chược, ngoài công việc bận rộn, điều ông yêu thích nhất chính là đánh cờ.
Cờ vây, cờ tướng…… mỗi loại cờ chơi cũng không tệ, Hà Hải cùng Hà Đường từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng học được một chút từ cha.
Hoạt động đầu tiên của hội cờ vây chính là hoan nghênh hội viên mới, Hà Đường đến nơi vừa nhìn, trong số người mới, có một phần ba là nữ sinh.
Hội trưởng là một nam sinh họ Chu mập mạp, nhìn 7, 8 cô gái, vui vẻ như muốn bay lên, luôn miệng nói: “Thật là nhờ phúc của Vương Vũ Lâm! Công lực của mỹ nam quả nhiên lợi hại!”
Hà Đường không biết Vương Vũ Lâm là ai, cô cũng không nhìn thấy nam sinh phát truyền đơn ngày đó, cô không dám hỏi. Cho đến cuối tháng 9, trong một lần hoạt động hội, hội trưởng Chu gọi mọi người cùng đi ăn, Hà Đường mới thấy người kia.
Thì ra anh ta chính là Vương Vũ Lâm, là sinh viên năm ba đại học kiến trúc . Mặc dù anh là cựu hội viên của hội cờ vây, nhưng gần đây đều bận rộn giúp giáo sư làm luận văn, còn tất bật tìm việc làm, nên có thời gian tham gia hoạt động, hôm chiêu tân chẳng qua là đến giúp một tay.
Không nghĩ tới, chỉ bằng gương mặt của anh ta mà đã chiêu mộ được nhiều nữ sinh như vậy cho hội cờ vây.
Giống như mình cũng vì anh ta mới tham gia vào hội cờ vây… Hà Đường cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng được gặp lại anh ta lần nữa, trong lòng cô vẫn là rất vui vẻ.
Vương Vũ Lâm thấy Hà Đường, lại vẫn nhớ cô, anh giơ tay lên chào hỏi: “Hi, Tiểu hòa thượng!”
Từ đó về sau, mãi cho đến khi anh tốt nghiệp, “Tiểu hòa thượng” là cách gọi đặc biệt thuộc về Vương Vũ Lâm.
******
Rất nhanh đã đến trước ngày mở thầu, Vương Vũ Lâm triển khai một chút hạng mục cần chú ý với Hà Đường, để cô mang theo tiêu thư đi Trung Cần đóng dấu.
Anh nói: “Đóng dấu xong rồi thì em cứ giữ cẩn thận. Trước 9 giờ sáng mai mang theo tiêu thư đến sảnh Tùng Trúc ở lầu 3 của khách sạn Nghiễm Thắng, đem nộp tiêu thư, chờ mở thầu, ký tên xác nhận xong thì có thể đi rồi, không có gì phức tạp, đừng khẩn trương.”
Hà Đường từng theo đồng nghiệp tham dự qua mấy lúc mở thầu, hiểu được quá trình, nhất là vây tiêu, càng đơn giản hơn. (Tiểu Huyền: Cô đơn giản nhưng tôi thì muốn chết đây này, toàn dùng từ chuyên ngành, tôi đi chết cho cô coi)
Nên cô tràn đầy lòng tin trả lời: “Được!”
Sau khi ăn cơm trưa, Hà Đường mang theo tiêu thư một lần nữa tới Cẩm Hoành Quốc Tế. Lần này, sau khi cùng cô gái ở quầy tiếp tân trao đổi, Tạ Vĩ Văn trực tiếp đi ra gặp cô.
Anh ta dẫn Hà Đường đi phòng làm việc tổng hợp, sau khi cẩn thận kiểm tra tiêu thư, trưởng phòng bắt đầu đóng dấu. Tiêu thư tổng cộng có hơn ba đến bốn trang, mỗi trang đều phải xem xét kỹ càng rồi mới đóng dấu, cho nên rất tốn thời gian. Một hồi sau, Tạ Vĩ Văn đứng chờ bên cạnh thật nhàm chán, liền bắt chuyện tán gẫu với Hà Đường.
Anh ta liếc tiêu thư, nhìn giá cả trên đó, nói: “Thầu nhỏ vậy mà Phú Dương cũng muốn tham gia?”
Đây là công trình trang hoàng bên ngoài khách sạn Tạp Lệ bốn sao mới xây, số tiền trả giá khoảng chừng 360 vạn. Dù Hà Đường chỉ mới vào làm ở kiến trúc Phú Dương mấy tháng nhưng cũng hiểu rõ, hạng mục này cũng không được coi là nhỏ.
Cô nói: “Công ty chúng tôi có điều kiện chỉ có thể làm công trình này thôi, hơn nữa dự án này chúng tôi làm xong, cấp trên cũng sẽ coi trọng. Đương nhiên, không thể so với Trung Cần rồi, công trình nhỏ như vậy công ty các anh chắc sẽ không tiếp nhận đâu.”
Tạ Vĩ Văn không chút khiêm tốn gật đầu: “Đúng vậy, dự án quá nhỏ, bây giờ có mấy công trình lớn đều muốn bộ phận công trình và bộ phận thiết kế của chúng tôi làm mà không giúp được. Thậm chí chúng tôi tìm không ra người để giúp các người mở thầu.”
Hà Đường nhìn chung quanh một chút, hỏi ra nghi vấn của mình: “Trung Cần chỉ có nơi này thôi sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Tạ Vĩ Văn nói, “Ở Thành Nam, chúng tôi có một mảnh đất, toàn bộ công ty đều là ở đó, coi như là bộ phận lớn của Trung Cần, bộ phận công trình, bộ phận thiết kế, bộ phận kỹ thuật, những ngành trọng yếu đều nằm ở đó. Còn ở đây là chỉ là trụ sở chính của Trung Cần, chỉ có bộ phận nghiệp vụ, bộ phận nhân sự, cùng bộ phận tài vụ làm việc ở chỗ này.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Hà Đường chợt hiểu ra, quy mô của kiến trúc Phú Dương so với Trung Cần nhỏ hơn một chút, nhưng chỗ làm việc so với Trung Cần ở Cẩm Hoành Quốc Tế lại lớn hơn nhiều, nên cô đoán mãi không ra tại sao một tầng lầu của Cẩm Hoành Quốc Tế làm sao có thể chứa hết nhiều người của Trung Cần như vậy.
Tạ Vĩ Văn nói tiếp: “Kỳ thật tách ra hai nơi làm việc như vậy cũng hơi phiền toái, nhưng vì ông chủ lớn chúng tôi…… Ờ, anh ấy thật sự thích nơi này.”
Chủ nhiệm của văn phòng Trung Cần là một mỹ nữ, lúc này đã trừng mắt với Tạ Vĩ Văn, Tạ Vĩ Văn vội vàng ngậm miệng.
Hà Đường không rõ chuyện gì, nên cũng im lặng đi theo.
Đợi đóng dấu xong, Tạ Vĩ Văn giúp Hà Đường niêm phong tiêu thư , Hà Đường hướng Tạ Vĩ Văn nói lời cảm ơn, rồi rời khỏi Trung Cần.
******
Sáng thứ Hai, Hà Đường thật sớm liền chạy tới khách sạn Nghiễm Thắng, tìm được sảnh Tùng Trúc ở lầu ba, cô cố gắng bình tĩnh rồi bước vào.
Đây là một phòng họp nhỏ, mọi người bên đấu thầu đã đến, Hà Đường nộp tiêu thư của Trung Cần rồi tìm một chỗ ngồi xuống chờ đợi.
Không lâu sau, đại diện trả giá của các đơn vị cũng đến, người trả giá của kiến trúc Phú Dương là Vương Vũ Lâm, vì tiêu là Phú Dương khởi đầu vòng tiêu, cơ bản nắm chắc phần thắng, cho nên anh ta tự mình đến. Chờ mở hết tiêu, Vương Vũ Lâm còn muốn mời các đại diện đơn vị vây tiêu cùng ăn cơm.
Mọi thủ tục được tiến hành theo trình tự. Không nghĩ tới lúc mở thầu, công ty Tân Cảnh Vạn mở báo giá ra , khiến cho rất nhiều người đang có mặt đều ngưng đọng trong lòng một chút.
Hà Đường không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng cô có thể cảm nhận được bầu không khí trong nháy mắt nổi lên biến hóa. Cách đó không xa, Vương Vũ Lâm đôi mày nhíu lại, ánh mắt sau tròng kính nhìn chằm chằm lên hình chiếu giá của các đơn vị mở thầu, ánh mắt hết sức bén nhọn.
Bình tiêu một giờ, đại diện các đơn vị trả giá đang chờ đợi ở sảnh Tùng Trúc. Đến giờ, một người đàn ông trung niên mang giày tây cùng nhân viên làm việc của công ty đại lý đấu thầu đi vào, hướng về mọi người tuyên bố kết quả bình tiêu.
“Tên thứ nhất là Trung Cần, tên thứ hai là Tân Cảnh Vạn, tên thứ ba là Phú Dương. Xin mời đại diện trả giá của 3 đơn vị này ở lại, những người khác có thể đi trước, xin mọi người giữ liên lạc, cám ơn.”
Hà Đường bối rối, tiêu này hoàn toàn là Phú Dương nhảy vào, các đơn vị bồi tiêu mở giá đều là tính toán ra giá sao để cho Phú Dương đứng nhất. Bây giờ là tình huống gì đây? Trung Cần thứ nhất? Phú Dương chỉ có thứ ba?
Hà Đường không nhịn được hướng tầm mắt đến Vương Vũ Lâm có ý hỏi, sắc mặt Vương Vũ Lâm so với khi nãy đã nhẹ nhàng một chút, anh ta thấy được ánh mắt của Hà Đường, nhưng chỉ là nhìn cô gật đầu một cái.
Đây là ý gì? Ý anh là muốn cô tùy cơ ứng biến sao?
Khi Hà Đường lên ký tên, người đàn ông trung niên mặc âu phục của đơn vị nghiệp chủ kia gọi cô lại.
“Cô là đại diện trả giá của Trung Cần?”
Hà Đường dừng bước, gật đầu: “Đúng vậy, tôi họ Hà.”
“Hà tiểu thư thật trẻ tuổi, tôi là Kiều Thắng Xương, lần này thật không nghĩ tới, chúng ta còn có thể cùng Trung Cần cùng nhau hợp tác, thật vinh hạnh.”
Ngữ khí của ông ta rất thành khẩn, trong lời nói lộ ra tin cậy đối với Trung Cần. Hà Đường khẽ mỉm cười, không lên tiếng, lúc này cười ngây ngô có thể chiến thắng hết thảy.
Vương Vũ Lâm không một tiếng động đi tới bên cạnh họ, cách đó không xa, Hà Đường hơi an tâm, nghe được Kiều Thắng Xương nói: “Không biết Tần tổng dạo này thân thể thế nào, tôi đã một năm không liên lạc với anh ta.”
Hà Đường căn bản không phân biệt được anh ta nói là Tần đổng hay Tần tổng. Thật ra cô hoàn toàn không biết hai người này khác nhau, trong đầu đang nghĩ tới bộ dáng của Tần Miễn, thân thể anh ta cường tráng như vậy sao có thể có chuyện gì chứ, vì vậy trả lời ngay: “Anh ta khỏe lắm.”
Kiều Thắng Xương gật đầu một cái: “Vậy thì tốt. Công trình lần này do các người làm, tôi rất yên tâm. Lần trước hợp tác cùng quý công ty rất thành công, tôi vẫn đang suy nghĩ khi nào có thể sẽ cùng Tần tổng hợp tác, chẳng qua không nghĩ tới lại là một công trình nhỏ như vậy.”
Hà Đường tiếp tục cười ngây ngô: “Ha ha, chúng tôi cũng rất vinh hạnh.”
Lúc này nhân viên của đại lý cơ cấu đấu thầu đi đến, gọi Hà Đường đi qua ký tên này nọ, Hà Đường vội nói: "Quản lí Kiều, tôi đi trước, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
“Được. Gặp lại sau.” Kiều Thắng Xương ha ha cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại gọi Hà Đường. Ông ta rút ra một tấm thiệp mời từ công văn trong túi xách đưa cho Hà Đường, “Đúng rồi Hà tiểu thư, đây là tối mai D thị có mở một buổi đấu giá trang sức. Ở đây tôi có mấy tấm thiệp mời, tôi cảm thấy, cô là cô gái còn trẻ như vậy, đối với những sự kiện thế này chắc hẳn cảm thấy hứng thú, có thời gian thì đi tham dự một chút đi.”
Hà Đường nhìn Vương Vũ Lâm một cái, người phía sau khẽ gật đầu, Hà Đường nói tiếng “Cảm ơn”, rồi nhận thiệp mời.
Rời đi sau khi làm xong tất cả thủ tục, Hà Đường nhất thời cũng không biết nên đi đâu, lúc ngồi ở trạm xe buýt chờ xe, Vương Vũ Lâm gọi điện tới.
“Quản lý Vương!” Hà Đường nhận, “Sao Phú Dương lại không trúng thầu?”
Vương Vũ Lâm thanh âm rất thấp: “Tân Cảnh Vạn có nhúng tay vào, bọn họ ra giá vốn là xếp hàng thứ nhất, cơ cấu đại lý đấu thầu nghĩ biện pháp khấu trừ bọn họ, mới để cho Trung Cần thăng lên thứ nhất.”
“Ờ…… vậy làm sao bây giờ?”
“Không sao cả, Trung Cần trúng thầu chẳng khác nào chúng ta trúng thầu, anh sẽ liên hệ với bên Tần đổng.” Nói tới đây, Vương Vũ Lâm cười một tiếng, “Tiểu Hà, vừa rồi em biểu hiện rất tốt.”
Hà Đường trong lòng nhè nhẹ ngọt ngào: “Không phải đâu, thật ra em rất hồi hộp.”
Vương Vũ Lâm nói: “Bộ dáng như vậy, em về công ty trước đi, anh muốn mời những người khác ăn cơm, sau khi trở về cũng không cần nói với người khác những chuyện này, hiểu chưa?”
“Hiểu.”
“Ừ, vất vả rồi, gặp lại sau.” Vương Vũ Lâm đang muốn cúp điện thoại, Hà Đường kêu lên, “Ơ, ơ quản lý Vương, vậy cái thiệp mời ngày mai đó, làm sao bây giờ?”
Vương Vũ Lâm nhanh chóng nói: “Nếu em rảnh rỗi, đi đến đó một chút cũng tốt.”
“A ……”
“Yên tâm, anh cũng sẽ đi.” Thanh âm ôn hòa của Vương Vũ Lâm khiến trong lòng Hà Đường an định, “Dĩ nhiên, chúng ta phải giả bộ như không quen biết.”