Editor: Diệu Huyền
Hà Đường vẫn nghĩ Tần Lý hẹn cô cùng nhau ăn cơm, có lẽ chỉ là một bữa tối vô cùng đơn giản. Giống như trước đây, đi Phàm Nhân Hiên, hoặc là ở phòng ăn trên lầu 12 của anh.
Nhưng lúc này đây, cô cùng anh ngồi cách bàn mặt đối mặt, trong phòng thủy tinh dưới bầu trời đêm này. Âm nhạc du dương bên tai, bốn phía là hải đường sáng lạn, trên bàn có ánh nến lãng mạn, trước mặt là món ngon tinh xảo... Tất cả những điều này khiến Hà Đường có chút lo lắng đề phòng, không biết nên phản ứng ra sao.
Tần Lý nhìn ra tâm tình cô không tốt, không khỏi thở dài, nói: "Đường Đường, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm sau khi qua lại, cho nên anh hy vọng bữa tối này có thể đặc biệt một chút, dù sao đối chúng ta mà nói, đây coi như là một buổi hẹn hò mang ý nghĩa rất quan trọng. Nếu anh làm những thứ này khiến cho em không quá thoải mái thì anh xin lỗi. Đồng thời, anh cũng hy vọng em có thể từ từ hiểu được cũng như tiếp nhận thói quen cuộc sống của anh. Có một số việc, có thể làm được 9 phần, anh tuyệt đối sẽ không chỉ làm đến 8 phần."
Hà Đường bị những từ “qua lại”, “hẹn hò” trong lời nói của anh làm cho chấn động, ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Tần Lý tiếp tục nói, "Ý của anh là, anh thích khi mình có khả năng, thì sẽ làm những chuyện được tốt nhất. Đối với người con gái mà anh thích, cũng chính là em, anh hy vọng có thể đem tất cả những gì tốt nhất tặng cho em."
Ánh mắt Tần Lý chân thành ôn nhu, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc. Hà Đường cả kinh đến nỗi quên mất trong miệng đang ăn miếng thịt bò, cả nửa ngày cũng quên khép miệng lại.
Cô cảm thấy mình có nên đi mua vé số hay không. Được Tần Lý mãnh liệt thản nhiên thổ lộ như vậy, Hà Đường thực sự có chút không tiêu hóa được.
Lại nghĩ, mua tờ vé số trúng 5 vạn so với được Tần Lý coi trọng có lẽ xác suất còn cao hơn ấy.
Cô "ực" một tiếng nuốt miếng thịt bò xuống, chớp chớp mắt nói: "Tần Lý, em cảm thấy…ừm...ừm…chúng ta ừm…qua lại…ừm…hay là từ từ…có lẽ tốt hơn. Chính là...không cần phải quá nhanh, cũng không cần…khoa trương như vậy..."
Cô dè dặt chỉ chỉ bốn phía, "Thật không cần như vậy, ăn cơm...cứ như bình thường là tốt rồi."
Tần Lý thật bình tĩnh nhìn cô, Hà Đường bị anh nhìn có chút bối rối, liền nói tiếp: "Đương nhiên, anh sắp xếp như vậy, em cũng...cũng rất thích."
Tần Lý "xích" một cái bật cười, cười đến bả vai đều run lên, anh nói: "Được rồi được rồi, anh biết rồi. Sau này anh sẽ tôn trọng em, hỏi qua ý kiến của em rồi mới an bài. Như vậy, chúng ta tiếp tục ăn cơm được chưa?"
Hà Đường gật gật đầu, một lần nữa cầm lấy dao nĩa, Tần Lý chọn là bữa ăn kiểu Pháp. Trước mặt Hà Đường là một miếng thịt bò bít tết, anh rất tỉ mỉ vì cô mà chuẩn bị thịt bảy phần chín, vì Hà Đường đã từng nói cô không thích ăn thịt sống.
Bò bít tết rất tươi rất mềm, mùi vị tuyệt không thể tả. Sau khi thưởng thức món ngon, tâm tình Hà Đường đã thả lỏng, không hề quẫn bách như lúc nãy.
Món chính của Tần Lý là cá hồi hấp, bữa ăn của anh có chút đặc biệt, vì anh chỉ có thể sử dụng tay trái, đối với ăn cơm tây bên dao bên nĩa mà nói không quá thuận tiện, nên đầu bếp rất cẩn thận đã cắt thức ăn thành miếng nhỏ giúp anh.
Thỉnh thoảng Hà Đường ngẩng đầu nhìn anh, tay trái anh cầm nĩa lấy thức ăn đưa lên miệng, sau khi ăn mấy miếng thì để nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, sau đó cầm ly rượu uống một ngụm, tiếp theo lại tiếp tục cầm nĩa lên, tất cả động tác đều lộ ra vẻ tao nhã thong dong, cơ hồ khiến cho người ta xem nhẹ sự tàn tật của anh.
Hà Đường ăn được một lát thì nghe Tần Lý hỏi cô: "Cảm thấy mùi vị thế nào?"
"Hả?" Cô ngẩng đầu lên, "Ăn thật ngon."
Tần Lý cười nói: "Bữa cơm hôm nay là do một người bạn của anh là đầu bếp chính ở Pháp phụ trách. Cậu ấy mở một nhà hàng ở D thị. Bình thường, anh muốn ăn món ăn Pháp thì sẽ mời anh ta tới đây. Món bít tết của em là do anh ta đề cử, nghe nói đặc biệt hợp khẩu vị của mấy cô gái trẻ, anh chưa ăn qua bao giờ, cũng không biết em có thích hay không."
"Em rất thích." Ngón tay Hà Đường nắm nắm dao nĩa, xấu hổ cười cười: "Thành thật mà nói, em rất ít ăn cơm tây, trong ấn tượng lần trước ăn chính là sinh nhật Tuệ Nghiêu, cô ấy mời em ra ngoài ăn."
Tần Lý im lặng nhìn cô.
Hà Đường nhẹ nhàng cười: "Tần Lý, nếu như anh bằng lòng, lần sau em có thể làm mấy món tủ của em cho anh ăn, về điểm này em rất có lòng tin, chưa chắc là kém hơn so với đầu bếp Phàm Nhân Hiên của anh đâu."
Tần Lý dần dần cười tươi: "Được, một lời đã định."
"Ừm." Hà Đường dùng sức gật đầu.
Tần Lý còn nói: "Em lại quên mất một chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Gọi anh là A Lý."
"…" Hà Đường đỏ mặt, lúng túng một lúc rồi nhỏ giọng gọi anh, "A Lý."
Thời khắc này, Tần Lý thật vui vẻ, anh cười đến thập phần ấm áp, tay trái cầm lấy ly rượu nói: "Đường Đường, nào, vì đêm nay mình cụng ly một cái đi."
Hà Đường vội vàng giơ ly rượu lên, ly thủy tinh chạm nhau, một tiếng “đinh” thanh thúy vang lên, tựa hồ thêm một chút âm nhạc trầm bổng cho bữa ăn tối tuyệt vời này.
Sau bữa ăn, Tần Lý không nói đưa Hà Đường về nhà ngay mà muốn mời cô ở lại phòng ăn một lát. Hai người sóng vai ngồi bên cạnh vách thủy tinh, bên ngoài vách thủy tinh sát đất chính là một khung cảnh về đêm.
"Em ở chỗ đó." Tần Lý nâng tay trái chỉ về một hướng, "Xuân Sơn Uyển, gần tháp truyền hình."
Hà Đường nhìn về phía tháp truyền hình cao cao, ở giữa và trên đỉnh tháp nhấp nháy ánh đèn trong bóng đêm. Cô lại nghe Tần Lý nói: "Còn có, công ty của em ở bên kia."
Hà Đường quay đầu nhìn về phía ngón tay anh đang chỉ ở hướng một khác, không khỏi cười nói: “Anh biết rõ thật đấy.”
"Đúng vậy." Tần Lý quay đầu nhìn cô, "Quen biết anh, em có phải thấy anh thường xuyên ra ngoài phải không? Thật ra anh vốn rất ít khi ra khỏi nhà. Thường thì anh sẽ ở trước cửa sổ để nhìn thành phố này, tưởng tượng ra người khác sinh hoạt thế nào."
Trong lòng Hà Đường như có ai vừa chạm vào. Tần Lý nhè nhẹ nắm tay cô, ngón tay của anh và cô đan vào nhau, một lát sau, anh kéo tay phải cô đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Hà Đường ngơ ngác nhìn anh, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
Tần Lý rũ mắt xuống, một lát sau ngước lên nhìn cô, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, anh nói: "Đường Đường, hy vọng mấy ngày nay anh không có dọa đến em. Anh chỉ là muốn để cho em biết, em bằng lòng cùng anh chung một chỗ, anh thật sự rất vui. Anh biết đối với quan hệ của chúng ta, hiện giờ em còn có chút hoài nghi, đối với tương lai của chúng ta cũng không phải thật chắc chắn, nhưng anh nghĩ vẫn muốn nói rõ với em, anh là nghiêm túc. Con người của anh không yêu thương ướt át bẩn thỉu, nghĩ đến chuyện gì thì sẽ làm, anh qua lại với em, thì việc kết hôn là điều kiện tiên quyết, cho nên, anh hy vọng em cũng có thể nghiêm túc với quan hệ của chúng ta. Có rất nhiều lời bàn tán bên ngoài, anh nghĩ em không nên bận tâm làm gì, điều em nên nghĩ đến chính là có thể tiếp nhận một người như anh hay không, và có nguyện ý cùng anh đi đến hết cuộc đời hay không. Dù sao thân thể anh tàn tật thật sự nghiêm trọng, ở cùng anh, em cần gánh chịu rất nhiều. Nhưng anh cam đoan với em, anh nhất định sẽ tận khả năng mà anh có, đối đãi với em thật tốt."
Thấy Hà Đường mím môi không lên tiếng, Tần Lý tiếp tục: "Hôm nay nói với em những lời này, là muốn ở lúc chúng ta mới bắt đầu qua lại, đem một chút suy nghĩ của anh thẳng thắn nói cho em biết, để em khỏi nghĩ đông nghĩ tây. Nếu như em có thể tiếp nhận con người không hoàn mỹ này của anh, thì hãy để cho chúng ta vui vẻ mà nói chuyện yêu đương đi.”
******
Lúc Hà Đường trở lại Xuân Sơn Uyển, giống như vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Tần Lý tự mình đưa cô về, anh nói, đây là bọn họ lần đầu tiên hẹn hò, không đi đón cô tan tầm đã là không đúng với phận sự một người bạn trai rồi, trễ như vậy anh cũng không yên tâm để tài xế đưa cô về nhà.
Đợi đến khi đèn trong phòng Hà Đường sáng lên, xe Tần Lý mới rời khu chung cư.
Hà Đường ngồi ở mép giường ngẩn người, Ngô Tuệ Nghiêu gõ cửa đi vào, trong tay bưng một dĩa pizza.
Cô nói: "Hà mẹ à, cậu có biết ông chủ Tần gọi cho mình bao nhiêu thức ăn bên ngoài không? Một cái pizza, một phần cơm hải sản hấp cheese, một con gà hấp chanh, còn có một phần súp nấm. Trời ạ! Bộ anh ta cho mình là heo sao?"
Hà Đường ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Tuệ Nghiêu, cậu nói xem mình nên làm sao bây giờ đây?"
"Cái gì làm sao bây giờ?" Ngô Tuệ Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cô, vừa cắn pizza vừa hỏi, "Nói mau, hôm nay ông chủ Tần nghĩ thế nào lại mời cậu ăn cơm vậy hả? Hôm lễ Giáng Sinh không phải cậu đã cự tuyệt anh ta sao?”
"…" Hà Đường còn chưa có cơ hội nói cho Ngô Tuệ Nghiêu nghe chuyện ở trạch Thổ Trấn, lúc này cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ nói, "Mình hình như…đang cùng Tần Lý yêu đương."
"Cái gì?" Miếng pizza Ngô Tuệ Nghiêu vừa cắn vào miệng thiếu chút nữa bay ra ngoài. Cô trừng to mắt, "Thật hay giả vậy? Chuyện này sao lại như thế hả? Cái gì gọi là hình như? Yêu đương thì nói là yêu đương, không yêu đương thì nói là không yêu đương, cái gì mà hình như nữa?”
"Thì chính là..." Hà Đường không hình dung được, "Từng bước từng bước, giống như căn bản là không cự tuyệt được, một cách khó hiểu cứ vậy mà bắt đầu qua lại với anh ấy."
Ngô Tuệ Nghiêu hỏi: "Vậy cậu thích anh ta sao?"
Hà Đường suy nghĩ một chút rồi nói: "Mình không biết."
D ! i ~ ễ $ n – đ / à ~ n - L > ê Q ~ u / ý - Đ ! ô ~ n
Ngô Tuệ Nghiêu té xỉu: "Chuyện này làm sao mà có thể không biết chứ?"
"Không biết thì là không biết thôi." Trong lòng Hà Đường rất loạn, "Mình chỉ biết là…mình không ghét anh ấy."
Ngô Tuệ Nghiêu chợi đi đến bên người Hà Đường, cúi đầu thì thầm hỏi: "Chẳng lẽ hai người đã lên giường sao?"
"Đừng nói nhảm! Không có!" Gương mặt Hà Đường lập tức đỏ rần, "Cậu thật hạ lưu!"
"Mình hạ lưu chỗ nào?" Ngô Tuệ Nghiêu lại hỏi, “Vậy kiss thì sao?”
Hà Đường dùng sức lắc đầu, ôm lấy Khả Khả che mặt mình lại.
"…" Ngô Tuệ Nghiêu bám riết không tha, "Vậy nắm bàn tay nhỏ bé kia thì sao, cậu đừng nói với mình là ngay cả tay cũng chưa nắm qua dù là đang qua lại nha."
~~~~~Diệu Huyền~~~~~
Lần này Hà Đường cúi đầu chấp nhận.
Ngô Tuệ Nghiêu nhìn bộ dạng Hà Đường, không khỏi thở dài, vỗ vỗ vai cô: "Hà mẹ à, chuyện khác mình không nói, ông chủ Tần là một người tốt. Chỉ là thân thể anh ta...Nói thật, anh ta có thể làm chuyện vợ chồng hay không tớ cũng đang hoài nghi, tuy rằng anh ta rất có tiền, có điều phụ nữ mà phải làm quả phụ thì cũng rất tội nha."
Mặt Hà Đường đỏ đến độ muốn xuất huyết, cô kêu lên: "Cậu không cần phải nói những chuyện này đâu, làm ơn!"
Ngô Tuệ Nghiêu bũi bĩu môi: "Mình là vì nghĩ tốt cho cậu đó!"
******
Mấy ngày sau, Hà Đường không gặp lại Tần Lý, vì xin nghỉ 2 hai ngày để về nhà, nên một số công việc của cô bị dồn lại, ban ngày làm không xong, buổi tối phải mang về nhà làm thêm.
Những công việc này liên quan đến chi phí của công ty, Tần Lý hỏi cô có cần giúp hay không, căn cứ vào công việc hằng ngày, Hà Đường khéo léo từ chối
Đến giờ ăn trưa, Hà Đường cùng Đỗ Phương Phương đi căn tin ăn cơm, đang ăn giữa chừng, Vương Vũ Lâm bưng dĩa thức ăn đến ngồi chung bàn với Hà Đường.
Đỗ Phương Phương là người tinh ý, liếc mắt một cái đã nhìn ra Vương Vũ Lâm có chuyện muốn nói với Hà Đường, cô ta cũng biết trong lòng Hà Đường có hảo cảm đối với Vương Vũ Lâm, nên nói mình đã no rồi nhanh chân rời đi.
Bàn ăn giờ chỉ còn lại Vương Vũ Lâm và Hà Đường. Vương Vũ Lâm liếc mắt nhìn dĩa thức ăn của Hà Đường, phát hiện cô ăn thật sự ít liền hỏi: "Sao lại chỉ ăn ít như vậy, hôm nay thịt bò thăn không tệ, còn có cá nướng cũng ngon lắm."
Hà Đường cười nói: "Em không đói bụng lắm nên muốn ăn nhẹ một chút."
Vương Vũ Lâm gật gật đầu, không nói nữa.
Hà Đường đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ giọng nói: "Vương sư huynh, hôm qua phòng tài vụ nói với em, tiền thưởng cuối năm nay của em tính theo nửa năm, bắt đầu từ tốt nghiệp bảy tháng năm ngoái, đại khái cũng được hơn bốn ngàn, đến lúc em được lĩnh tiền, trước hết sẽ gởi trả anh một phần."
Vương Vũ Lâm ngẩn ra, nói: "Không cần gấp gáp vậy đâu. Đến tết âm lịch em về nhà, dù sao cũng phải mua ít quà cho người nhà, số tiền đó em cứ giữ đi, không cần phải gấp gáp đưa lại cho anh."
"Thật ngại quá." Hà Đường nói.
"Em với anh có gì đâu mà ngại chứ." Vương Vũ Lâm mỉm cười, đột nhiên nói, "Tiểu hòa thượng, anh nghe nói là em có bạn trai.”
"…"
Hà Đường không nói, Vương Vũ Lâm cũng không chuyển đề tài, vẫn cười cười nhìn cô, làm như đang đợi cô trả lời.
Hà Đường biết tránh không khỏi, chỉ đành gật gật đầu, "Vâng" một tiếng.
Không nghĩ tới, anh trực tiếp hỏi: "Là Tần Lý sao?"
Ách…Hà Đường cảm giác phía dưới mông như có lửa đốt, ậm ừ nửa ngày mới nói: "Vâng."
Không đợi Vương Vũ Lâm mở miệng, cô vội vã nói: "Vương sư huynh, anh có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không?"
Vương Vũ Lâm kỳ quái hỏi: "Kỳ quái? Tại sao lại kỳ quái?"
"Anh cũng biết mà, Tần Lý...Anh cũng quen biết anh ấy…" Đôi đũa của cô khều khều cơm, nhè nhẹ nói, "Em cảm thấy em với anh ấy cũng không phải là thật thích hợp."
"Như thế nào không thích hợp?" Vương Vũ Lâm bình tĩnh nói, "Chẳng lẽ em cảm thấy bản thân mình không xứng với anh ta? Hà Đường, tuy rằng điều kiện kinh tế của anh ta rất tốt, nhưng nhìn theo một khía cạnh nhất định mà nói, người chịu ủy khuất là em mới đúng. Đương nhiên, anh đối với Tần Lý không bất kỳ lòng khinh thị nào, anh rất tôn trọng anh ta, chỉ là luận sự, thứ cảm tình là thứ không phải nói là dễ dàng nói rõ ràng như vậy, Đặng Văn Địch (Wendi Deng Murdoch) có thể gả cho Mặc Đa Khắc (Rupert Murdoch), chẳng lẽ có thể nói là thích hợp sao?"
"..." Hà Đường cẩn thận suy tư những lời Vương Vũ Lâm nói.
"Có điều, anh phải nhắc nhở em một chút." Vương Vũ Lâm hạ giọng, "Ở công ty đừng để những người khác biết bạn trai em là Tần Lý. Em cũng biết rồi đấy, trong công ty có nhiều người hay lôi chuyện của người khác ra để nói, thật sự rất không có lợi đối với em.”
Hà Đường gật đầu: "Vâng."
"Anh sẽ giữ bí mật giùm em." Vương Vũ Lâm nói xong, đột nhiên ý vị thâm trường cười nói, "Tiểu hòa thượng thật sự trưởng thành rồi, anh còn nhớ rõ ở trong trường đại học, em còn là một cô bé hay thắt bím, vậy mà bây giờ đã yêu đương rồi. Aiz, nói thật, anh vốn còn tưởng em có ý với anh nữa đấy, xem ra là anh tự mình đa tình rồi, ha ha."
Nghe được những lời này của Vương Vũ Lâm, trong lòng Hà Đường tựa như một bình ngũ vị hương, tâm trạng cứ rối rắm cả lên.
******
Sáng sớm thứ Bảy, trời vừa tờ mờ sáng, Tần Miễn đã mang theo đồ đi câu ra khỏi nhà.
Lúc đi thang máy xuống, anh nhận được điện thoại của mẹ, nói anh buổi tối cùng Tần Lý cùng nhau về Mộ Phương Lý ăn cơm.
Diệp Huệ Cầm nói: "Thời tiết lạnh, bố con đột nhiên nói muốn ăn lẩu, bố mẹ hai người thêm bà nội nữa thì có thể ăn bao nhiêu chứ, mà chỉ có ba người ăn cũng không náo nhiệt, bố con nói gọi hai đứa cùng về ăn. Lát nữa mẹ sẽ gọi cho A Lý, buổi tối con nhớ đưa anh con cùng nhau về nhà đó nha."
Tần Miễn đáp ứng, vừa đúng đi đến nhà để xe dưới tầng hầm, tay anh cầm điều khiển từ xa mở khóa xe, đem đồ đi câu bỏ ở cốp sau xe, lúc quay lại ngồi trên vào ghế lái, cửa xe bên ghế lái phụ "pằng" một tiếng, bị người kéo ra, một bóng người hợp cùng một mùi hương ‘nhào’ vào trong xe, vững vàng ngồi trên ghế lái phụ.
Tần Miễn quay đầu nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Tề Phi Phi nghịch nghịch mấy lọn tóc xoăn của mình, ban đầu cũng không them để ý đến anh, nhưng thấy anh vẫn không lái xe đi, cô không nhịn nổi, xoay đầu vẫy vẫy tay: "Hi!"
Tần Miễn quan sát cô từ trên xuống dưới. Tề Phi Phi mặc chiếc áo da bó sát người, trên cổ áo là một khăn quàng cổ bằng lông thật lớn, bên dưới là quần đen, giày cao gót màu vàng, tóc thì xoăn xoăn, còn cẩn thận trang điểm thật tỉ mỉ nữa.
Cách ăn mặc này tạo cho người ta cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi, ngay cả khuôn mặt cũng gần giống người nào đó… Tần Miễn nhíu mày suy nghĩ, mới nhớ lại Tề Phi Phi đang bắt chước phong cách của Kiều Y Viện.
"Tại sao em lại ở chỗ này?" Anh trầm giọng hỏi, lại liếc nhìn đồng hồ trên xe, "Sáng thứ Bảy, mới hơn 6 giờ, đúng ra em vẫn còn đang ngủ trên giường mới đúng chứ.”
"Em muốn cùng đi câu cá với anh!"
Tần Miễn nghi hoặc: "Làm sao em biết anh muốn đi câu cá?"
Tề Phi Phi quệt miệng, tay tiếp tục quấn lọc tóc: "Không nói cho anh, em tự có biện pháp."
Tần Miễn mở cửa định xuống xe, Tề Phi Phi luống cuống, vội vàng níu anh lại: "Này, anh đi đâu đó?"
"Lên lầu tiếp tục ngủ." Anh quay đầu lại nhìn cô, "Anh không có hơi sức chơi với em."
"Sao lại đối với em hung dữ như vậy nha! Lần trước còn đồng ý với em là không mắng em mà!" Tề Phi Phi thật mất hứng, "Người ta tốn rất nhiều công sức mới từ chỗ anh bảo vệ biết được, mỗi sáng thứ Bảy anh đều đi câu cá! Trời lạnh như thế này, em ở đây chờ gần một tiếng rồi."
Môi cô trắng bệch, không giống như là nói láo, Tần Miễn nhìn cô ăn mặc đơn bạc, trong lòng thở dài, cởi áo khoác ra ném cho cô: "Mặc vào đi."
"Oh!" Tề Phi Phi rất hài lòng, lí la lí lắc mặc áo khoác đen của Tần Miễn vào, xong còn níu cổ áo hít thật sâu: "Oa…có mùi vị của anh! Rất gợi cảm!"
Tần Miễn cảm thấy đau đầu, cũng không để ý cô nữa, khởi động xe liền lái ra khỏi tầng hầm.
******
Tần Lý nhận được điện thoại của Diệp Huệ Cầm lúc 9 giờ sáng, anh đã rời giường, đang cân nhắc xem cuối tuần này trải qua cùng Hà Đường thế nào.
Sau khi nói điện thoại xong thì anh đã có chủ ý, vì lo lắng Hà Đường muốn ngủ nướng, anh đợi đến 11 giờ trưa mới gọi cho cô.
"Đường Đường, đã rời giường chưa?"
Hà Đường đang giặt quần áo, hai tay đều là bọt xà phòng, kẹp di động vào vai nói: "Đã dậy từ sớm rồi."
"Dậy sớm mà cũng không gọi điện thoại cho anh." Tần Lý có chút bất mãn, "Hôm nay là thứ Bảy mà, em không phải nên nghỉ ngơi sao?"
"Em sợ anh đang ngủ thôi."
Tần Lý: "Anh lười biếng như vậy sao? Ngủ đến tận bây giờ?"
Hà Đường cười nói: "Sao lại không có chứ. Lần trước từ Trạch Thổ trấn về, anh rõ ràng ngủ suốt một ngày đó."
Tần Lý nghe giọng nói của cô thoải mái, lập tức cũng nở nụ cười, nói: "Anh dậy từ sớm rồi, hiện giờ em đang làm gì?"
"Đang giặt quần áo, hôm nay thời tiết thật tốt, khó có được trời nắng to như vậy." Hà Đường nói, "Anh tìm em có chuyện gì không?"
Tần Lý hỏi: "Ừm...hôm nay em có dự định gì không?"
Hà Đường vừa nghe cũng biết Tần tiên sinh lại có ý tưởng, cô ngượng ngùng nói: "Không có, vốn em định buổi trưa gọi cho anh, hỏi anh một chút...ờ…buổi chiều muốn…ờ…đi chỗ của anh hay không."
Vừa nói xong, mặt cô lập tức đỏ hồng lên.
Tâm tình của Tần Lý đột nhiên phấn khích hẳn lên, nói: "Không cần đến chỗ của anh, buổi chiều anh đưa em đi chỗ này."
"Đi chỗ nào?" Hà Đường khó hiểu, dù sao vương quốc Tần Lý cơ hồ muốn cái gì cũng đều có, hẹn hò với anh căn bản không cần ra ngoài.
Tần Lý nói: "Đi Mộ phương lý, gặp ba mẹ anh."
Hà Đường: "!"