Hạ Tân Lang

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 19-20

Từ Khách Thu khó hiểu, Ninh Hoài Cảnh thừa dịp y ngơ ngẩn, lén sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của y một chút rồi mới buông, cười hì hì như một tên trộm, nhìn khuôn mặt y bị lửa hồng ánh lên đỏ ửng.

Đường về nhà Từ Khách Thu rất ngắn, nhưng những lời muốn nói lại rất nhiều. Thành ra mỗi lần gặp đều nói liên miên, thao thao bất tuyệt, nói cho đến lúc chia tay vẫn còn một bụng những lời chưa nói hết, thật hận không thể kéo con đường dưới chân dài dến tận chân trời. Từ Khách Thu vẻ mặt muốn nói lại thôi, Ninh Hoài Cảnh mở miệng chắp tay cáo từ trước, đi được vài bước liền xoay người lại, nhìn bóng lưng y chậm rãi mất hút sau góc tường.

Hiện giờ Từ Khách Thu đã không còn mặc đồ đỏ nữa. Xanh đen, đỏ tía… những màu đậm mang theo một chút thâm thúy trầm nặng, mặc vào thân thể gầy yếu của y, khiến người khác nhìn vào cảm thấy như có một loại gánh nặng, chua xót không nói nên lời.

Tiểu thư Hoàng gia từ nhỏ thân thể yếu ớt, bao nhiêu danh y được mời đến, dốc lòng chữa trị cũng không khá hơn được bao nhiêu. Có một đạo nhân từng xem tướng mạo, bảo tiểu thư số mệnh đặc biệt, cả đời phải làm bạn với thuốc thang, nếu để ở nhà lâu chỉ sợ không tốt. Đến hai mươi thì phải gả đi, chuyện hôn sự đối với nhà chồng thì không biết, nhưng với nhà mẹ đẻ sẽ cực kỳ tốt lành. Đó cũng là lý do Hoàng gia khắp nơi tìm kiếm thông gia, cái gọi là hôn nhân do trời tác hợp cũng chỉ là bỏ chút tiền cho bà mai đi dọ hỏi mà thôi. Thậm chí chuyện tiểu thư sẽ ở nhà chồng hay hai người ra riêng cũng chẳng ai bận tâm đến.

Nói lên mấy thứ đó, biểu tình Từ Khách Thu cũng không có biến hóa gì nhiều, chỉ là lẳng lặng, hững hờ, tựa như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, hoặc cũng có thể là đã cam chịu số mệnh. Ninh Hoài Cảnh nghĩ muốn giống như trước đây đưa tay vuốt tóc y, bàn tay hết duỗi ra lại nắm chặt, trong lòng không nén được tiếng thở dài.

Thân thể tiểu thư thật sự không tốt, nhất là mấy lúc trời trở lạnh, nửa đêm không ngừng ho, ho đến ngủ không được, miễn cưỡng ngủ được một chút lại bị ho đến tỉnh, cứ thế một ngày một đêm. Thuốc cũng hệt như cơm ba bữa đều uống, uống liên tục quanh năm suốt tháng, lúc nào cũng phải có ngươi bên cạnh chiếu cố. Hoàng gia đối đãi nàng cũng không tốt cho lắm, xem nàng như gánh nặng làm liên lụy cả nhà. Nhiều năm ốm đau trên giường, tiểu thư mẫn cảm đa sầu, thường thường nhìn chén thuốc thở dài, lúc ho không kềm được nước mắt chảy dài, trong lòng bi thương bệnh liền nặng thêm, bệnh nặng lại càng bi thương, luôn nghĩ muốn không uống thuốc, chết là xong thôi.

Từ Khách Thu ban ngày ở Hàn Lâm Viện làm việc, buổi chiều đọc sách ôn bài, thỉnh thoảng đứng dậy đi hỏi thăm nàng, có uống thuốc chưa, lạnh hay không, nhẹ giọng mà khuyên giải, an ủi nàng. Đợi cho xong hết mấy việc vụn vặt, lật tiếp hai trang sách trời đã hừng đông. Mọi người nói, cưới vợ là cưới người về chăm sóc mình, đến phiên Từ Khách Thu lại biến thành người đi chăm sóc. Bốc thuốc cũng vậy, thấy trên đường về nhà đi ngang tiệm thuốc, y liền lãnh luôn phần bốc thuốc.

“Vất vả như thế làm gì a? Trong nhà không phải còn có hạ nhân, nha hoàn sao?” Ninh Hoài Cảnh cũng từng nghi hoặc.

Từ Khách Thu nhìn xa xa phía trước, hai mắt loan loan.

“Bởi vì, nàng là thê tử của ta a…”

Cho dù không thương, cho dù không muốn, cho dù việc hôn nhân chỉ là giao dịch giữa hai gia tộc, thì cũng đều đã bái thiên địa rước nàng vào cửa, chiếu cố nàng chính là trách nhiệm mà y phải mang trên lưng đến cả đời. Cái gọi là ở cùng nhau, không phải đơn giản chỉ cần hai người nắm tay nhau thôi là được. Cái gọi là thiên trường địa cửu, cũng không phải dễ dàng như việc ngẩng đầu ngắm mây trôi. Sống trên đời có rất nhiều trách nhiệm phải gánh trên vai, có rất nhiều quy tắc cần phải tuân thủ, có rất nhiều sự tình cần phải băn khoăn. Phải học cách sống từ trong những khuôn điều giáo lý, học được cách sống rồi thì phải hảo hảo mà sống, cho đến khi lưng có thể đeo trách nhiệm, sống có thể tuân theo quy tắc, chuyện băn khoăn có thể giải quyết hết thì con người ta đã thỏa hiệp với đời, không buồn đấu tranh với số mệnh nữa, có thể gọi là trưởng thành, là già đi, hoặc cũng có thể là thành Phật hay gì gì đó.

Hồng y thiếu niên năm đó mặt mày phi dương, hiện tại tựa như đóa hồng trong lúc vào thu, lay động theo cơn gió ảm đạm điêu linh. Trời đất mênh mông, hoàng hôn ám trầm, Ninh Hoài Cảnh tựa vào chân tường, chậm rãi ngẩng đầu, trong mũi dâng lên từng đợt chua xót, không chỉ có Khách Thu, chính hắn cũng đang sống những chuỗi ngày thỏa hiệp với đời, mặc dù kiên trì không cưới thê tử này nọ, bất quá cũng chỉ là một chút tự an ủi mình mà thôi.

Phải chăng thật sự không thể ở cùng một chỗ? Phải chăng nếu sống chung sau này sẽ là bi kịch? Ninh Hoài Cảnh tự hỏi, nếu… nếu có thêm một lần cơ hội, liệu mình có buông tay lần nữa hay không?

Ninh Tranh từng nói, những chuyện số mệnh đã định, còn có thể sửa được sao?

Ninh Tranh lại về nhà mẹ, xuất giá chưa đầy hai năm đã có hơn một năm là chạy về nhà, thường thường mặt nhăn mày nhó, đập ghế ném bình hoa, không lúc nào được yên tĩnh. Lão Vương phi riết rồi cũng lười khuyên nàng, chỉ nói mấy câu đại khái như “Con à, hiện tại lớn rồi, đừng cứ như con nít mãi thế” rồi thôi, nghe phủ tướng quân có người tới đón liền thúc giục nàng nhanh trở về, cũng không còn vì nữ nhân khiến người không an tâm này mà sinh phiền muộn nữa. Ninh Tranh hiển nhiên cũng biết, giận càng thêm giận, mặt mày càng khó coi.

Tiểu thiếp năm trước Hoài Tuyên cưới về hiện đã sắp lâm bồn, trong phủ hoan hỉ, từ lão Hầu gia cho tới gã lính canh cửa đều nhất nhất lưu tâm bảo hộ cái bụng tròn vo kia, xem như trân bảo, nằm mơ cũng cười đến hớn hở. Trong tình cảnh này, Ninh Tranh cau có khó chịu gì đó cũng chẳng ai bận tâm, chỉ có thể chạy đến phòng Sở Tĩnh Dung khóc đến hôn thiên địa ám.

Nguyên lai thiếu tướng quân muốn nạp thiếp. Nhà hắn không giống như Hầu phủ, mỗi đời con cháu tuy nhiều, nhưng phần lớn đều tử trận sa trường. Năm đó tiên đế mở rộng giang sơn, dòng họ nhà hắn xông pha trận mạc, da ngựa bọc thây cũng không phải ít, cho tới hiện thời mặc dù cũng không phải môn đình điêu lạc, nhưng là lâu lắm rồi chưa nghe đến tiếng khóc trẻ con, chuyện sốt ruột muốn ôm cháu, so với lão Hầu gia chỉ sợ hơn chứ không kém. Lão tướng quân nhìn thiếu tướng quân và Ninh Tranh vợ chồng bất hòa, hai năm trời khắc khẩu liên miên, bụng của Ninh Tranh cũng chẳng có động tĩnh gì, chuyện nạp thiếp cứ thế mà bàn tới. Chuyện này nói ra đều biết, Ninh Tranh nhất định sẽ không vui.

“Ta thế này mà phải cùng người hưởng chung đồ vật này nọ sao? Thành thân chưa đầy hai năm, hắn liền muốn nạp thiếp, không phải là ghét bỏ ta sao! Từ lúc thú ta về hắn đã ghét bỏ ta! Nếu không muốn thú ta, vậy sao năm đó lúc chưa thành thân lại không nói? Hắn chỉ biết hắn thú ta là bị bức bách, bộ hắn tưởng năm đó ta lấy hắn là tình nguyện sao? Nếu không phải tướng quân phủ của hắn khẩn cầu, phụ thân chịu gả ta đi chắc? Lúc trước là nhà hắn khẩn cầu nhà chúng ta! Mà nay hôn sự đã thành, có cha mẹ hắn đó, hắn không dám từ ta, liền dùng cách này làm nhục ta! Ta cam tâm được sao? Ta cam tâm được sao!”

Đại thiếu phu nhân thở dài, dùng khăn lau nước mắt cho nàng, lại tự mình lấy lược chải lại mấy lọn tóc tán loạn cho nàng. Ninh Tranh nắm chặt tay đại tẩu, đôi mắt vì khóc sưng to như quả hạch đào.

“Lúc đại ca ta nạp thiếp, sao tẩu lại không lên tiếng? Hiện tại, ả kia ỷ vào cái bụng đều đứng trên đầu tẩu, tẩu cam tâm như vậy sao?”

“Nha đầu ngốc. Nếu lúc trước đã gật đầu, làm gì có chuyện bây giờ sẽ lắc đầu?” Bàn tay vẫn nhẹ nhàng chải mấy lọn tóc, chưa từng ngưng lại, Sở Tĩnh Dung trước sau như một, khóe miệng hơi nhếch lên, cười cười, tựa như Phật Bà Quan Âm ngồi ngay ngắn trên tòa sen quan sát chúng sinh, “Ngươi thích hắn?”

Quận chúa dựng thẳng chân mày, “Ta thà cắt cổ cũng không muốn gặp lại hắn!”

“Vậy thì còn tranh giành cái gì a?”

“Ta chính là nuốt không trôi nỗi nhục này!”

Sở Tĩnh Dung nhẹ nhàng búi lại tóc cho nàng, yên lặng lắc đầu.

“Nghĩ thoáng một chút đi, việc gì phải tự làm khổ bản thân mình.”

Ninh Tranh không lên tiếng, cắn chặt môi, hung hăng xoắn xoắn khăn tay. Người khác có tận tình khuyên bảo thế nào, nàng cũng không chịu để vào tai.

Nha hoàn dâng trà đứng ngoài cửa nghe được dăm ba câu, cùng nhau tán gẫu, dần dần trên dưới trong ngoài phủ không ai không biết. Ninh Hoài Cảnh vừa rời kinh xử lý công vụ trở về, nghe được hai gã làm vườn nghị luận, cũng loáng thoáng đoán ra là chuyện gì, không khỏi có chút đau lòng cho nhị tỷ trước nay vẫn ỷ vào kiếm thuật giỏi mà chê cười hắn. Xoay người lại, thấy nàng không biết đã đứng sau mình tự bao giờ, chuyện bọn tiểu tư nghị luận chắc nàng cũng đã nghe thấy.

“Bọn họ nói cũng không sai, nhà hắn chính là nể mặt cha mới không dám từ ta. Kỳ thực, ta tình nguyện để hắn từ ta, ít nhất sau đó cũng sẽ đoạn tuyệt hết mọi quan hệ.”

Năm đó nàng một thân bạch y như tuyết, đai lưng đỏ, giày da hưu đỏ, lưỡi kiếm sáng ngời, chui kiếm gắn tua dài cũng là màu đỏ, dưới trời mưa bay lất phất, mắt ngọc mày ngài, thần thái phi dương, tựa như kỳ nữ trong thi thư, một khúc kiếm vũ kinh diễm thiên hạ. Hiện tại, nàng đầu cài trâm ngọc, gấm vóc lụa là, chân mang giày thêu chỉ vàng nạm minh châu, cước bộ nhẹ nhàng, đoan chính đúng mực một thiếu phụ, diễm lệ động lòng người, nhưng lại hoàn toàn mất đi khí khái hiên ngang oai hùng năm xưa. Mắt nàng đầy tơ máu, nhưng mâu quang lại tinh lượng khác thường, ẩn ẩn hiện ra một chút cố chấp, một chút điên cuồng.

“Nghe nói đệ không muốn cưới vợ?”

Ninh Hoài Cảnh gật đầu.

Ninh Tranh cười to, nụ cười đó hiển nhiên là đang tán dương hắn.

“Không cưới vợ là tốt. Cưới rồi, không chừng lại hại đời cô nương nhà người ta.”

Không đợi Ninh Hoài Cảnh đáp lời, nàng đã xoay người bước đi, cước bộ chậm rãi, xiêu xiêu vẹo vẹo như hoa sen trong gió. Hiện tại trời đã vào đông, hoa sen trong Hầu phủ đều đã héo tàn.

Bóng dáng Ninh Tranh hôm ấy luôn luôn quanh quẩn trong đầu Ninh Hoài Cảnh, những lúc buồn ngủ mông lung, bỗng dưng lại biến thành bóng dáng của Từ Khách Thu, gầy gò đơn bạc, tựa như chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi bay. Đột nhiên bừng tỉnh, rồi lại trằn trọc mãi chẳng thể nhập miên, mở mắt ra, trên đỉnh giường tối đen như mực bóng dáng Ninh Tranh cùng Từ Khách Thu cứ thoáng ẩn thoáng hiện, rõ ràng cả người mệt ỏi, đầu óc lại thanh minh, nghe ngoài cửa từng đợt gió rít đến chói tai. Ninh Hoài Cảnh tựa hồ cảm thấy được gì đó, trong lòng có một cảm giác trống rỗng đến khó chịu, đứng dậy tìm khắp phòng hết lần này đến lần khác, nhưng lại cũng không biết là thiếu vắng cái gì.

Đang lúc lòng nôn nao khó hiểu, giữa đêm đông hiu quạnh rét mướt lại đột ngột vang lên hai tiếng gõ cửa. Hồ nghi khoác thêm y phục, đứng dậy đi mở cửa, gió rét đêm đông quất vào mặt, Ninh Hoài Cảnh nhìn người đến, nhất thời quên cử động, tay vẫn cầm then cửa, không nói nên lời.

Đứng ngoài cửa là Ninh Hoài Tuyên, đại công tử Trung Tĩnh hầu phủ, dáng vẻ đường hoàng, so với đệ đệ không nên thân, tựa như đại bàng so cùng chim sẻ. Đại bàng không nói lời nào, chim sẻ không tin nổi vào mắt mình, dụi dụi hai mắt, dụi đến tròng mắt muốn rớt ra.

Hai huynh đệ tựa hồ từ nhỏ đã định sẽ không đi cùng một con đường. Hoài Tuyên trầm tĩnh, Hoài Cảnh hiếu động Hoài Tuyên hướng nội, Hoài cảnh hướng ngoại Hoài Tuyên văn có thể an bang, võ có thể định quốc, Hoài Cảnh ăn chơi gây chuyện thị phi, ngay cả “Luận ngữ” cũng không thuộc hết. Hai người mặt dù không đến nỗi thủy hỏa bất dung, nhưng cũng không có thủ túc tình thâm gì nhiều. Trong ấn tượng, đại ca mọi mặt đều ưu tú khiến phụ thân nở mày nở mặt luôn có một loại khí khái quang minh lỗi lạc, thanh tĩnh tựa trúc bàn, cho dù mình có cố gắng cỡ nào cũng không đuổi kịp. Nay nhìn đến nam tử khuôn mặt tái nhợt trước mắt, Ninh Hoài Cảnh phải mất thật lâu mới tìm lại được thanh âm của mình.

“Ca?”

Ninh Hoài Tuyên khóe miệng giật giật, ánh mắt cũng mơ hồ lộ ra một tia mờ mịt, ngập ngừng một lúc mới nói.

“Ta… muốn cùng đệ tâm sự.”

Lúc cả hai ngồi xuống bên bàn, Ninh Hoài Cảnh mới phát hiện đại ca là có mang rượu đến. Trong phòng không có chung rượu, Hoài Tuyên ngày thường tựa thiên nhân hiện tại cũng không thèm để ý, mở nắp bình liền kề miệng vào uống một hơi.

“Đệ… xong việc liền trực tiếp hồi phủ?”

Ninh Hoài Cảnh sửng sốt trong chốc lát.

“Đúng vậy.”

“Sau khi mặt trời lặn mới về đến phủ?”

“Ân.”

Ninh Hoài Tuyên lại ngửa cổ uống một hớp rượu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

“Trước lúc mặt trời lặng ta có đi ngang qua thành đông, ở đầu ngõ có thấy đệ, bên cạnh là Từ Khách Thu trước đây thường đến phủ chơi, người nhà Trung Liệt Bá phủ ấy.”

“…” Hương rượu chậm rãi lan tỏa trong phòng, ngọn nến giữa phòng lung linh, ánh nến lay động trên mặt nhau. Ninh Hoài Cảnh cũng yên lặng nhìn đại ca mình. Không khí trầm tịch đến lạ thường, tiểu Hầu gia bất cần đời học bộ dáng anh mình, trịnh trọng gật đầu. “Vừa hồi kinh ta đã đến dược đường cạnh Xuân Phong Đắc Ý lâu chờ y, y luôn đến đó lấy thuốc.”

“Ta nghe nói, y thành thân.” Ninh Hoài Tuyên vẫn như trước có chút do dự hỏi, thần sắc càng mê mang.

“Ân.”

“Đệ thích y?” Hắn hỏi thật nhỏ, thái độ cẩn trọng.

Ninh Hoài Cảnh nhận lấy bình rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống một ngụm to, rượu tràn ra khóe miệng, rơi xuống ngực áo, chợt cảm thấy lòng ngực lạnh băng, trên mặt lại đỏ hồng vì ánh nến, “Ừ, ta thích y.”

“A…” Không có biểu tình kinh ngạc hay kích động gì, Hoài Tuyên chỉ là cười cười, đưa tay đòi lại bình rượu của mình.

Này tươi cười có chút khiến người không hiểu được, Ninh Hoài Cảnh khó hiểu nhìn hắn, hắn vẫn cố chấp đưa tay đòi rượu, khóe miệng vẫn duy trì độ cong, đang cười nhưng trong mắt lại là bi ai.

“Mọi người đều nói đệ không bằng ta, nhưng về khía cạnh này, là ta không bằng đệ.”

“Ca có gì không bằng ta?”

Cảm giác có gì đó không đúng, Ninh Hoài Cảnh đứng dậy đi tìm chén rượu, vừa quay đầu lại, Hoài Tuyên đã trút ngược cái bình trống trơn, hướng hắn cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Đơn giản bỏ lại cái chén, Ninh Hoài Cảnh lấy trong tủ quần áo ra vò rượu mình lén cất giấu đưa cho hắn, nam nhân vẫn trưng ra bộ mặt “hoàng gia tinh anh”, ôm vò rượu cười như một tiểu hài tử.

“Tiểu Như mang thai.” Ninh Hoài Tuyên nói.

“Ta biết, chúc mừng.” Ninh Hoài Cảnh lấy thêm cho mình một bầu rượu, cùng một cái chén nhỏ, ngồi đối diện chờ hắn nói tiếp.

“Ta thực có lỗi với nàng.”

Ninh Hoài Cảnh rũ mắt.

“Ca đối nàng tốt lắm.”

“Ta cũng thực có lỗi với Tĩnh Dung.”

Ninh Hoài Cảnh không nói. Nam nhân đối diện rõ ràng thần tình đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ thanh tĩnh, trong suốt đến tưởng chừng có thể phản chiếu khuôn mặt ngưng trọng của Ninh Hoài Cảnh.

“Tiểu Như là nhi nữ của phu tử ở học quán. Khi đó ta cùng bọn Hoài Kỳ của Trung An Hầu phủ đến học quán… Nàng lúc đó là tới đưa sách cho ca của nàng, cha nàng không cho nàng xuất đầu lộ diện, nàng tìm đủ cớ đến học quán nghe lén… Ha hả, cũng là tâm tính tiểu hài tử… Ta đến bây giờ còn nhớ rõ khuôn mặt tươi cười của nàng khi ấy, tựa như hoa đào…”

Ninh Hoài Cảnh lẳng lặng lắng nghe, hắn bỗng nhiên quay sang hỏi.

“Đệ với Từ Khách Thu thì sao? Gặp nhau thế nào?”

Ninh Hoài Cảnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thế là cũng cười.

“Khi đó mặt y… trắng y như quỷ, thiếu chút nữa ta bị dọa té đất.”

Nam nhân cười hai tiếng, cúi đầu uống một hớp rượu, lại rơi vào hồi ức.

“Ta thích nàng, nhưng lại không thể cưới nàng. Hôn sự cùng Sở gia đã được ước định từ rất lâu rồi, không hủy được, cũng không thể hủy, không nói đến nhiều thế hệ giao tình, trong triều đình, Sở gia không thể bỏ chúng ta, chúng ta cũng không rời Sở gia được, hôn sự đâu đến phiên ta làm chủ… Ta vẫn nghĩ sau khi ta thành thân nàng cũng sẽ tìm người gả đi, không nghĩ tới nàng vẫn không lấy chồng… Ta trộm đi gặp nàng, nàng nói nàng thích ta, đời này kiếp này cũng chỉ có một mình ta…”

Đáy mắt Hoài Tuyên ươn ướt, khóe mắt đỏ một vòng.

“Còn Tĩnh Dung, ta từng nghĩ, nếu cưới nàng rồi sẽ hảo hảo đối đãi nàng, nhưng ta lại phụ bạc nàng… Ngày đó nàng cùng cha mẹ nói, muốn cho tiểu Như vào làm thiếp, ta mới biết, thì ra nàng biết hết mọi chuyện, chính là giả bộ không biết… Nàng là một người con gái tốt, chuyện tiểu Như khiến ta cả đời này phải thẹn với nàng… Trừ bỏ cho nàng hết những gì tốt nhất có thể, ta không còn biết phải làm sao hơn.”

Đại ca trước mắt này quá mức xa lạ, Ninh Hoài Cảnh phát giác, mình lại đang dùng ánh mắt thương hại mà nhìn hắn, trong lúc hoảng hốt lại cảm giác không phải.

Hoài Tuyên tựa hồ cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn hắn, cười tự giễu. “Ta thích Tiểu Như, ta muốn cho nàng những gì tốt nhất, nhưng là không được, những gì tốt nhất phải dành cho Tĩnh Dung, bởi vì ta có lỗi với nàng ấy. Ta muốn làm một người đàn ông, một người chồng mà hảo hảo đối đãi Tĩnh Dung, nhưng ta làm không được, vì ta thích Tiểu Như. Đây chính là phúc đức mà mọi người bảo ta có a…”

Hắn loạng choạng đứng dậy, vỗ vỗ vai Ninh Hoài Cảnh.

“Ta không nên nói với đệ mấy thứ này, nhưng là trừ đệ ra, ta cũng không tìm thấy ai thích hợp để nói cả.”

Đây chính là lần đầu tiên nam nhân cao cao tại thượng hắn chẳng bao giờ đuổi kịp quay đầu lại nhìn hắn. Rõ ràng làm huynh đệ ruột thịt hơn hai mươi năm, đây cũng chính là lần đầu tiên hắn phát giác, nguyên lai vị huynh trưởng lúc nào cũng được người khác ngưỡng mộ này cũng sẽ có lúc buồn bã bi thương, uống rượu giải sầu. Ninh Hoài Cảnh đấm nhẹ một quyền vào vai Hoài Tuyên.

“Lần sau nếu có chuyện, có lẽ ta cũng sẽ tìm ca tâm sự.”

Từ lúc bước chân vào phòng đến giờ, nam nhân mặt mày thống khổ mới lộ ra được một nụ cười ấm áp. Lúc chuẩn bị đi, hắn hỏi Ninh Hoài Cảnh.

“Nghĩ kỹ chưa? Đệ đến tột cùng là muốn những gì?”

Ninh Hoài Cảnh mở miệng muốn đáp, hắn lại phất tay, mang một thân mùi rượu lảo đảo đi mất. Ninh Hoài Cảnh biết, chắc chắn ngày mai Hoài Tuyên sẽ trở lại là một nam tử dáng vẻ đường hoàng, trưng ra nụ cười tươi tắn sáng lạn.

Vào một đêm tuyết rơi trắng xóa, Tiểu Như phu nhân kia của Hoài Tuyên hạ sinh một bé trai, Trung Tĩnh Hầu cuối cùng cũng có người kế thừa hương khói, trong phủ náo nhiệt như ăn tết. Hôm đầy tháng, lão Hầu gia ra tay hào phóng, thỉnh hết bằng hữu tri giao, họ hàng gần xa đến chung vui, mười người một bàn, cơ hồ bàn kê chật kín hơn một nửa Nam thành, phô trương thanh thế hơn hẳn năm đó Hoài Tuyên lấy vợ, Ninh Tranh lấy chồng. Cho đến tận mùa xuân, mọi người trong thành vẫn còn bàn tán say sưa về chiến tích xa hoa của Hầu phủ. Hôm yến hội, lão Hầu gia một tay ôm cháu trai một tay khoác vai ái thê, Hoài Tuyên đứng phía sau, một trái một phải hai vị phu nhân như hoa như ngọc, trên đời cái gọi là hạnh phúc vẹn toàn chắc cũng chỉ đến thế là cùng. Ninh Hoài Cảnh đứng bên cạnh âm thầm phỏng đoán, nụ cười trên mặt Hoài Tuyên rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần diễn?

Sở Tĩnh Dung nhận lấy đứa nhỏ trong tay lão Hầu gia, ôn nhu dỗ dành, quay đầu lại thấy Ninh Hoài Cảnh nhìn mình, thản nhiên nở nụ cười. Ngọn đèn dầu mông lung, ánh sáng lập lòe thay đổi, mắt nàng tựa như lấp lánh những điểm son hồng đỏ mộng, phong tình vạn chủng không nói nên lời, khuynh quốc chi tư, không hề thua kém mẹ ruột của đứa nhỏ đeo đầy trang sức đang đứng bên cạnh.

Ninh Hoài Cảnh thoáng giật mình, tưởng mình đang chìm trong giấc mộng, muốn nhìn kỹ lại, đại thiếu phu nhân đã cúi đầu, ôn nhu nhìn đứa nhỏ, vẻ mặt tựa nước hồ thu không nửa điểm gợn sóng.

Ninh Tranh đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Làm nữ tử như nàng, ta thật không làm được.”

Ninh Hoài Cảnh không có nghe nhầm, nàng cũng không biện giải, ánh mắt lấp lánh ánh đèn lưu ly, tựa như đang nhìn về một nơi xa rất xa. Mấy hôm nay, phủ tướng quân cũng không phái người đến thúc giục nàng về nữa, vị thiếu tướng quân năm đó luôn mồm đồng ý với lão Hầu gia sẽ đối tốt với nàng cả đời, giờ đây hẳn đang tình chàng ý thiếp cùng vị tiểu thiếp mới thú về nhà. Chính thất không có thì cũng có sao? Cha mẹ ngồi trên cao, thiếp nên nạp cũng đã nạp, chỉ là thiếu một người dâng trà thôi. Mọi người nói tiểu thiếp so với nàng nhu mì hơn, hiền lương hơn, hiếu thuận hơn… Đúng là đậu khấu niên hoa (tuổi trẻ), thanh xuân tịnh lệ, dung nhan so với nàng cũng tiên diễm hơn mấy phần. Hai năm nhân duyên, tựa như thuyền trôi trên nước, trôi qua rồi không để lại một chút dấu vết, có gắng hết sức nhớ lại cũng không tìm ra nửa điểm ngọt ngào. Vẫn cảm thấy không cam lòng, nàng đường đường là quận chúa Hầu phủ, xuất giá về nhà chồng lại là kết cục ảm đạm như vậy, nói là vợ chồng thì không có được nửa phần tình ý, nói là cừu gia thì cũng không biết phải oán hận thế nào, kết quả nhìn lại, cũng không rõ năm đó mình là làm sao vậy.

Ninh Hoài Cảnh thấy ánh mắt nàng mơ hồ, sợ chạm đến nỗi đau của nàng, muốn đỡ nàng về phòng, lại bị nàng xua tay đẩy ra.

“Ta muốn trở về hai ngày xem sao.”

Đêm đó Ninh Tranh trở về tướng quân phủ. Nửa tháng sau, gia đinh của tướng quân phủ đến báo tang, quận chúa ở trong phòng mình tự vẫn. Cá tính nàng rất cương liệt, vẫn là không cam lòng, kết quả thua bởi chính cá tính của mình.

Tẩu thuốc trong tay lão Hầu gia “cạch” một tiếng rơi xuống đất, rồi cứ thế lăn dài, lăn dài. Các nữ nhân khóc than không thôi, Sở Tĩnh Dung ngồi ngay ngắn trên ghế, tay chống vào cạnh bàn bên cạnh, ngưng nhiên bất động, đến lúc đứng dậy không nén nổi một tiếng thở dài.

Cước bộ nàng vội vã, váy dài phiêu phiêu trong gió, tựa như tầng tầng lớp lớp hoa sen dập dền dưới hồ, đi đến trước phòng mới dừng lại, hai vai rung rung, không chịu quay đầu lại.

“Yên tâm đi, ta sẽ không đi theo muội ấy.”

Ninh Hoài Cảnh cũng không rõ vì sao mình lại chạy theo nàng, chính là khi thấy nàng vội vã bước ra khỏi cửa lại không tự chủ được mà đuổi theo, đến lúc nghe nàng nói mới sực tỉnh, đúng là hắn sợ nàng cũng gặp chuyện không may.

“Muội ấy rất ngốc. Có tranh giành thì cũng thay đổi được gì? Chỉ là tự mình làm khổ mình thôi.” Hai tay nàng buông thỏng hai bên, tay trái dùng sức siết chặt khăn lụa, ngữ điệu vẫn là thong dong chậm rãi như vậy, chỉ là không kìm chế được có chút run rẩy, “Chính mình không đối tốt với mình, thì còn ai đối tốt với mình đây?”

“Đại ca đệ không thương ta.” Sở Tĩnh Dung nói, “Ta biết, đệ vẫn cảm thấy ta đáng thương.”

Ninh Hoài Cảnh im lặng.

“Có điều đệ không biết.” Nàng kiêu ngạo mà nâng cằm, búi tóc được búi cẩn thận, trâm cài tinh xảo, dưới ánh mặt trời lấp lánh phát quang, “Ta cũng không thương hắn.”

“Ta là thê tử của hắn, trong lòng hắn có người khác hay không, ta hiểu rõ nhất. Không có con là bởi vì ta không muốn sinh, để hài tử có cha mẹ bằng mặt không bằng lòng, chi bằng đừng sinh nó ra. Không có hài tử, vì hắn nạp thiếp là chuyện sớm muộn, thay vì tìm một nữ nhân xa lạ, chi bằng để vị Tiểu Như phu nhân đó vào cửa, trước kia ta có cho người dò hỏi qua, tính tình nàng tốt lắm, không phải hạng thích gây chuyện thị phi. Huống hồ, mặc kệ là Hầu phủ, là hắn hoặc là ta, thanh danh truyền bên ngoài cũng nghe tốt chút. Ngày đó nhắc tới việc này, vẻ mặt của cha mẹ và hắn ngươi cũng thấy đó, nhờ chuyện này, hắn liền phải cảm kích ta, Hầu phủ phải thẹn với ta. Cô dâu mới vào cửa, ta vẫn ở Hầu phủ sống rất tốt. Sinh hài tử thì có gì quan trọng? Hài tử của nàng vẫn sẽ cho ta làm con thừa tự, gọi ta là mẫu thân, một tay ta nuôi lớn, sau này nó phải tận hiếu với ta trước rồi mới tới mẹ đẻ của nó. Đây là chuyện hiển nhiên trong công hầu phủ đệ, làm gì cố chấp chuyện cam lòng hay không cam lòng, nếu sinh tại gia đình thế này, thì sẽ phải chịu số mệnh như thế.”

Nàng đưa tay chỉnh lại áo khoác lông chồn trên người, ngữ điệu không còn run rẩy, mà khoan thai tựa như đang đàm luận cảnh tuyết rơi trong sân. Ninh Hoài Cảnh nhất thời cứng họng, nàng cúi đầu cười, xoay người, nhìn tuyết rơi ngoài hành lang, tay phải trước sau giữ chặt chuỗi phật châu, lần từng hạt từng hạt.

“Hắn không thương ta, nhưng hắn kính trọng ta, yêu là ngang hàng, nhưng kính trọng thì không, ở trước mặt ta, hắn vĩnh viễn phải cúi đầu, ta muốn gì, hắn cũng sẽ tận lực tìm mang đến. Cha mẹ chồng thương ta, khen ta, quý ta, mọi việc lớn nhỏ trong phủ, ta nói một, ai dám nói hai? Ta muốn làm gì, ai dám cản? Mệnh là từ rất lâu đã được định, ai cũng không đổi được, nếu đã không đổi được, liền cứ hảo hảo mà sống, khóc cũng qua ngày mà cười cũng qua ngày, không bằng tận lực làm mình khoái hoạt, có thể thư thái bao nhiêu thì cứ thư thái bấy nhiêu, vượt qua được trở ngại từ chính bản thân, thì còn sợ trở ngại nào không qua được nữa chứ?”

Nàng cuối cùng cũng quay sang để Ninh Hoài Cảnh thấy được mặt mình, trang dung nghiêm chỉnh, không chút sơ hở. Ninh Hoài Cảnh kinh ngạc nhìn khóe mắt nàng ửng đỏ, trong lòng một trận chua xót bi ai, hòa quyện cùng nhau, cũng không rõ là tư vị gì.

“Tẩu thật sự nghĩ vậy?”

Nàng gật đầu, khóe môi hơi cong lên, nhìn hắn.

Ninh Hoài Cảnh nói.

“Ta lại không nghĩ vậy. Tẩu và nhị tỷ không khác gì nhau cả, chỉ là nhị tỷ đã chết, tẩu còn sống thôi.”

Cùng là xuất giá theo ý gia đình, hai người cá tính hoàn toàn bất đồng, tự chọn hai con đường hoàn toàn bất đồng, dẫn đến hai kết cục hoàn toàn bất đồng, nhưng kỳ thực trăm sông đổ về một biển, hai người đều là giống nhau yêu không được, cũng giống nhau không được yêu.

Sở Tĩnh Dung và Ninh Hoài Cảnh đều tự yên lặng xoay người đi về hai hướng, phía sau truyền đến tiếng Sở Tĩnh Dung thở dài.

“Ta đã từng nghĩ, nếu năm đó cũng giống như đệ, có thể yêu một lần, thì hiện tại ta có còn đứng ở chỗ này không?”

Ninh Hoài Cảnh nghe vậy quay đầu, đột nhiên phát hiện, cái khăn lụa kia vẫn còn bị nàng siết chặt trong tay trái, khiến xương đốt tay trở nên trắng bệch.

“Tẩu… thật sự chưa từng yêu?”

Gió tuyết dày đặc, khắp sân tràn đầy một màu trắng, trời đất mênh mông chỉ có duy nhất một sắc thái. Khăn lụa vẫn bị người gắt gao nắm chặt trong tay.

“Khi hỉ khăn nâng lên, ta nhìn thấy đại ca ngươi, phát hiện hắn không bị gù, tướng mạo cũng đường hoàng… A, tâm tình lúc đó cũng không biết có phải gọi là thương hay không?”

Chua xót dâng lên, đè nén trong ngực, giãy giụa muốn theo chỗ sâu nhất trong lòng mà thoát ra, Ninh Hoài Cảnh hít sâu một hơi, vội vã rời đi. Nàng cũng chưa từng quay đầu lại, không ai nhìn thấy được biểu tình của nàng, chỉ có tay trái nắm chặt thành quyền dần dần buông lỏng, khăn lụa nhẹ tênh trượt khỏi tay, màu xanh thanh lịch theo gió phiêu phiêu, cuối cùng rơi xuống đất, bị tuyết lấp lên, dần dần biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.