Gần đây, Phương Nguyên mới phát hiện ra một chuyện phi thường ghê gớm.
Anh ta phát hiện, mỗi ngày Cố Tuyên Duy đều rất thích trêu chọc Hà Tất, hết động tay động chân rồi lại động khẩu, phải chọc cho Hà Tất đỏ mặt nổi khùng lên mới chịu yên.
“Này, tôi bảo, cậu không cưới cậu ta thì đừng có suốt ngày chọc đến cậu ta, chọc rồi mang thai cậu có chịu trách nhiệm không?” Phương Nguyên thật sự nhẫn không được, hẹn Cố Tuyên Duy một mình ra nói chuyện. Tuy rằng Cố Tuyên Duy không nổi tiếng, nhưng vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, công ty cũng sẽ chịu tổn thất.
Phương Nguyên nhìn người trước mắt đi uống café còn đeo kính râm, cảm thấy phi thường vô lực. Anh ta rất muốn nói với Cố Tuyên Duy, đừng có thần thánh hoá bản thân mình như thế, hắn đẹp trai thật, nhưng cũng đâu có người nào nhận ra, cho dù thấy quen mắt thì cùng lắm chỉ coi như là nhân vật tép riu thôi.
Đương nhiên là ngoại trừ Hà Tất. Hà Tất vừa thấy Cố Tuyên Duy đã gọi một tiếng thần tượng, hai tiếng thần tượng. Dù sao thì Hà Tất cũng có bệnh mà.
“Anh uống lộn thuốc à? Nếu cậu ta thật sự có thể mang thai thì tốt rồi, mẹ tôi còn đang mong có cháu bế kia kìa”. Cố Tuyên Duy hoàn toàn không thèm để ý, còn nhướn nhướn mày với Phương Nguyên.
“Cái gì?” Phương Nguyên cuống quýt. “Ý cậu là, hai người các cậu thật sự chung một chỗ rồi?”