Buổi sáng, Cố Tuyên Duy vừa tỉnh dậy đã thấy Hà Tất mang theo đôi mắt u oán đang nhìn mình.
“Sớm a, làm cái mặt quỷ gì đây?” Cố Tuyên Duy kéo người lại muốn hôn, kết quả lại bị Hà Tất đẩy ra.
“Sao vậy? Mới sáng sớm đã phát bệnh gì đó?” Hắn cầm lấy tay Hà Tất, cắn một cái.
Hà Tất mắt trợn trắng, cả đêm hôm qua y không ngủ, cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như đúng là chưa bao giờ Cố Tuyên Duy nói thích y, cho nên, rốt cuộc là mẹ nó chuyện gì đang xảy ra?!
“Cố Tuyên Duy, tôi với anh chia tay”. Hà Tất ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu nhìn ngón chân.
“Cái gì?” Cố Tuyên Duy tỉnh ngủ, cảm thấy phương thức mình rời giường chắc chắn là không đúng rồi, bằng không sao tự dưng bà xã lại nổi điên với hắn.
“Anh không thích tôi, chúng ta vẫn là nên chia tay đi”.
“What? Anh không thích cưng? Anh có bệnh đâu mà không thích cưng? Không thích cưng thì anh ở bên cưng làm gì?”
Hà Tất không để ý tới hắn, chui vào chăn giả chết.