Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu

Chương 2: Chương 2: Hãy cứ sống đi




Lưu đại phu là người lãnh đạm trầm tĩnh, thế nhưng đêm hôm đó khi uống rượu cùng A Sửu, ngài lại khóc nức nở như đứa bé con. Ngài cũng nói với nàng rất nhiều, gấp mấy chục lần số từ sáu năm qua cộng lại.

Điều này khiến A Sửu cực kì cảm động, nàng biết ngài muốn khuyên nàng phải bình tĩnh lại. Phật cũng từng dạy kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần, mới đổi được kiếp này một cái gặp gỡ thoáng qua. Thế mà nàng và Vũ Hi ở bên nhau những mười năm, nhân duyên này phải quý trọng đến mức nào chứ?!

Cho nên A Sửu lại trở về tiệm thuốc nhỏ, ngồi trên chiếc ghế mục rữa, ngày ngày lăn cối xay bột thuốc, chờ đợi Triệu Vũ Hi.

Nàng muốn cho bọn họ thêm một cơ hội! Nếu nàng có chút vị trí nào trong lòng hắn, hắn hẳn nên có một lời giải thích rõ ràng. Còn nếu không...

Nếu không...

Khóe mắt bỗng đỏ bừng, sống mũi cũng cay cay, ngày hôm ấy A Sửu ước có thể đem nỗi đau này xóa sạch hình ảnh Vũ Hi, dùng nước mắt cả đời để rửa trôi những kí ức về hắn! Tiếc rằng nhân gian chẳng có mong ước, chỉ còn hai hàng lệ đong đầy, chảy tràn trên gò má, A Sửu cứ khóc mãi, khóc mãi khôn nguôi...

Vậy là... ngày hôm ấy Triệu Vũ Hi đã cầu hôn Lý Phong Ca!

Hạ A Sửu cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi!

Nàng đã tính rồi, sẽ trở về sườn núi Lâm! Dù hiện tại Thủy Tiên tỷ đã không còn, gia đình Phạm bá cũng chuyển nhà khỏi đó rồi vô tích biệt tung, dù nàng chẳng bao giờ tìm lại được thân nhân... ít nhất về núi Lâm... trái tim sẽ không quá đau đớn nữa!

A Sửu ra đi vào một ngày đông lạnh lẽo!

Nàng cứ tưởng đây sẽ là lần cuối được ngắm nhìn, hít thở mùi vị Đông Kinh, không ngờ chưa đi được một chút đã bị đám người lạ mặt đánh thuốc mê, rồi trói chặt ném vào trong bao tải.

Khi A Sửu tỉnh dậy, bịt mắt đã tháo, dây trói cũng đã cởi ra, chung quanh nàng là một căn phòng xa hoa tráng lệ, và ba bốn hắc y nhân đang chễm chệ ngồi trên phản gỗ. Nàng nhận ra chúng chính là kẻ bắt cóc mình, chỉ là vẫn không hiểu nổi mục đích của chúng.

“Là vì tiền ư? Vậy thì tất cả của cải của ta đều trong tay nải! Các ngươi cứ lấy hết, lấy hết đi! Cứ lấy đi... chỉ xin là hãy tha cho ta một mạng!”

A Sửu nói liền một mạch, thấy bọn bắt cóc vẫn không chút phản xạ, cõi lòng lại càng thêm lạnh lẽo.

Lẽ nào... định cướp sắc, số nàng lại xui xẻo đến vậy ư?!

Vừa bỏ đi mối tình mười năm, nàng còn chưa kịp đau lòng đâu, giờ lại như này... Mà cướp của ai không cướp, lại nhằm trúng một bà cô vừa già vừa xấu, hai mươi xuân xanh chưa từng biết mùi đời... rốt cục là khẩu vị của bọn chúng quá tệ, hay là vận nàng đen hơn cả cứt chó?!

“Thật bất công! Bất công huhu bất công quá!”

A Sửu càng nghĩ càng hận càng khóc lóc ầm ĩ, mặc cho bọn bắt cóc mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì! Tận đến khi một người nhẹ bước về phía nàng, bàn tay mềm mại trắng nõn như búp măng khẽ lau hàng lệ trên má, vòng tay quen thuộc ấm áp cũng ôm lấy nàng thật chặt, người ấy bảo:

“Không sao... không sao... Ta ở đây rồi!”

Giọng nói người ấy du dương trầm ấm hệt tiếng đàn cầm, A Sửu vừa nghe thì kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một làn da trắng mịn như bông tơ, cánh môi ướt mọng tựa trái chín. Mắt người ấy là hàng triệu vì sao hội tụ tỏa sáng, cũng đang nhìn nàng chăm chú, dịu dàng hỏi:

“Nhớ ta không?!”

“Người... người là...”

Nếu có ai hỏi điều gì hối hận nhất trong cuộc đời, Hạ A Sửu sẽ lập tức trả lời: là Phạm Thủy Tiên! Không chỉ hối hận, đó còn là nỗi đau đớn day dứt khôn nguôi, ngày qua ngày khác gặm nhấm tim gan cốt tủy. Giống như khung cảnh lần cuối họ gặp mặt, sườn núi Lâm, chín năm về trước.

Lần ấy vì Triệu Vũ Hi, A Sửu đã cãi cọ với Thủy Tiên một trận rất lớn. Tỷ tức giận cho nàng một cái tát, nàng ôm mặt mắng tỷ là người xấu, cả đời này cũng không muốn gặp lại nhau.

Chẳng ngờ tâm thành ý toại, mùa xuân hai năm sau đó, tỷ tỷ liền bất ngờ hương tiêu ngọc vẫn, rời khỏi thế gian.

Câu chuyện về cuộc đời tỷ đến tận giờ vẫn là giai thoại huyền bí trong nhân dân. Từ một thôn nữ hoang dã làm sao để biến thành quận chúa cao quý, thành cầu nối hòa bình giữa Nam Bắc triều, rồi cứu rỗi cả vận mệnh Đại Việt? Rồi lại làm cách nào từ sủng phi trở thành con gái nuôi của vua nhà Lê- Trịnh, rồi sống, rồi chết thế nào?!

Thủy Tiên tỷ đã chết như thế nào? Ở Nam triều xa xôi, vào ngày mùa xuân mưa phùn lất phất?!

A Sửu không nhớ được nữa, nàng chỉ biết hôm ấy mình đã khóc như điên như dại, sau đó ốm liệt giường nửa tháng không thể nhích chân.

Vũ Hi không biết chuyện này, mà dù có biết cũng sẽ chẳng quan tâm. Hắn luôn nghĩ thế giới của nàng hiển nhiên quay quanh hắn, nhưng kì thực bởi vì hắn, nàng đã bỏ lỡ những người quý trọng, những điều đẹp đẽ quý trọng đến mức nào?!

“Sửu Nhi... Sửu Nhi à...”

Người trước mặt lại gọi nàng:

“Ta trở về quá muộn rồi... muội... không nhận ra nổi, đúng không?!”

“Không... Tỷ... Thủy... Thủy Tiên tỷ?!”

Lồng ngực A Sửu đập thình thịch, tai cũng ong ong. Có nằm mơ cả vạn lần nàng cũng không tin nổi những gì đang diễn ra, ngẩn ngơ lúc lâu mới lắp bắp đáp:

“Quả thực là a tỷ... Thủy... Tiên... Thủy Tiên tỷ...”

Nước mắt nàng tựa lũ tràn đê, ôm chặt lấy tỷ, chăm chú khắc họa từng biểu tình, từng đổi thay trên gương mặt tỷ ấy, run rẩy bảo:

“A tỷ vẫn sống! Vẫn sống! Thật may... tỷ vẫn sống! Vậy thì những năm qua tỷ đã đi đâu? Cả Phạm bá bá và bá mẫu, mọi người đều đi đâu vậy?! Muội đã nhờ người dò hỏi khắp nơi mà không chút kết quả... đã rất hối hận... rất đau đớn... a tỷ... những năm qua tỷ đã sống thế nào?!”

Sống thế nào? Lênh đênh hồng trần, trở thành một kĩ nữ vừa thấp hèn vừa đáng khinh, liệu có là đang sống?!

Thủy Tiên hơi ngẩn ngơ, những điều muốn nói bỗng tắc nghẹn trong cuống họng, thốt mãi không lên lời. Rốt cục chỉ có thể lắc đầu thở dài, nàng kéo A Sửu vào buồng, chỉ sang người đang nằm liệt trên giường, nói lảng:

“Chuyện của ta không quan trọng! Trước mắt muội phải xem nên giải quyết kẻ kia như thế nào đã!”

“Hả?! Vũ...Hi? A tỷ, chàng... chàng làm sao vậy?”

A Sửu hoảng hốt chạy đến lay gọi, hắn bất tỉnh nhân sự, lại lo lắng sờ trán hắn, không sốt, rồi kiểm tra quần áo tay chân hắn, vẫn hoàn hảo toàn vẹn không một vết thương! Vậy nhưng vì sao lại hôn mê thế kia? Lẽ nào....

Thủy Tiên ngó nàng bằng ánh mắt ngượng ngùng, chậm chạp nói:

“Đây cũng là lý do ta nhờ người bắt muội đến đây! Họ Triệu đó... đã trúng phải Thất Xuân Hoàn!”

“Hả? Gì cơ?”

“Là xuân dược! Một đêm phải hoan ái với nữ nhân bảy lần, bằng không hắn sẽ chết!”

Nàng nghệt mặt ra, lúc lâu mới tiêu hóa được lời Thủy Tiên nói là gì, mặt thoáng chốc đỏ bừng, rồi lại trắng xanh, rồi càng kinh khiếp hoảng loạn:

“Vậy chàng... chàng sẽ chết ư?! Làm sao... sao có thể như vậy? Ai đã hại chàng? Không... không... muội phải đi tìm Lưu đại phu, trước mắt phải mau tìm Lưu đại phu đến cứu chàng đã...”

“Đứng lại!”

Thủy Tiên thấy nàng nhào ra cửa, vội chạy đến cản, rành rọt nói:

“Người hạ độc Triệu Vũ Hi là Hoắc quan gia. Y cũng thích Lý Phong Ca tiểu thư, đã nhiều lần tranh đoạt với hắn mối hôn sự đó! Đêm nay y dụ hắn đến thanh lâu này, hạ dược chính là ép hắn thâu hoan cùng kỹ nữ, sau đó dẫn Lý tiểu thư đến bắt gian! Cho nên y chuẩn bị rất chu toàn, Thất Xuân Hoàn là thánh dược của giới phong hoa, không thể giải, hoặc là làm chuyện kia, hoặc là chết!”

“Vậy thì...”

Hạ A Sửu càng nghe, lòng càng thêm lạnh, trái tim cũng tê tái khó chịu, tựa như đã bị lấy khỏi lồng ngực, rồi châm kim sát muối vào. Thì ra những thề thốt kia chỉ là lừa mình dối người, nàng vẫn yêu hắn, yêu vô cùng, hơn cả chính bản thân nàng nữa.

Vừa nhìn hắn, nàng vừa suy nghĩ mông lung lắm, có những điều khiến nàng ghê tởm kinh hãi, cũng có điều làm nàng dằn vặt đớn đau. Rốt cục cũng chỉ dám thở dài một hơi, quyết tuyệt bảo:

“Vậy thì... xin a tỷ giúp muội chăm sóc chàng một chút, muội lập tức đến Lý phủ đón tiểu thư về! Chàng thương tiểu thư như vậy, tin rằng hai người nhất định sẽ thành thân, thế thì để cứu mạng chàng, làm chuyện kia sớm một chút, chắc tiểu thư cũng không ngại!”

“Muội điên à?!”

Thủy Tiên không kìm nổi mà cốc đầu A Sửu, trợn mắt mắng:

“Muội chẳng phải yêu hắn sao? Đã yêu suốt mười năm, nay lại hai tay dâng hắn cho người?”

“Nhưng chàng không thích muội!”

“Ai quan tâm! Hắn đang trúng xuân dược, giờ muội bên hắn chính là cứu mạng hắn ta, hắn tạ ơn còn không kịp! Rồi bắt hắn chịu trách nhiệm, lửa gần rơm lâu ngày, lại sợ không bén ư?!”

“Tỷ tỷ luôn nói thật hay!”

Hạ A Sửu nghe một lúc, bỗng cười rộ lên, nhưng ngón chân vẫn rảo bước ra cửa không ngừng. Thủy Tiên lặng nhìn nàng, cuối cùng chỉ đành cười buồn, bất lực bảo:

“Sửu Nhi à Sửu Nhi, ta cho muội một cơ hội hiếm có, chỉ mong muội ích kỉ xấu xa hơn một chút... nhưng tại sao muội vẫn ngốc nghếch, khiến ta lo lắng như vậy?!”

“Ý tỷ là gì?!”

“Triệu Vũ Hi sẽ chỉ hôn mê thêm nửa canh giờ nữa thôi, ngần ấy thời gian còn không đủ để muội đến được bậc thềm Lý phủ! Đêm nay hoặc là muội, hoặc là đám kĩ nữ ngoài kia cứu hắn!”

“Nhưng mà chàng...”

“Sửu Nhi...”

Thủy Tiên bỗng cắt lời Hạ A Sửu, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt lại mơ màng nhìn khắp thanh lâu chung quanh. Hoa lệ rực rỡ, đây chính là Đông Kinh của nàng ấy. Ăn no mặc ấm, cũng là lời thề của Đổng Minh! Tất cả đều đã thành hiện thực, chỉ có điều:

“Tại sao phải hi sinh quá nhiều, để rồi chính muội chịu tổn thương? Yêu đương chỉ là mây bay gió thoảng, có thể sống bình an yên ổn mới quan trọng nhất, Sửu Nhi à!”

“Nhưng mà...”

“Thôi được rồi!”

Thủy Tiên khẽ lắc đầu, đẩy giá sách sang một bên, lại xoay một cơ quan trên đó, mở ra một mật đạo sâu hun hút, dịu dàng bảo:

“Ta không ép nữa! Nếu muội vẫn cương quyết muốn bảo vệ mối hôn sự của hắn và Lý Phong Ca, trước mắt đem hắn tránh đến nơi khác giải dược đã, ta sẽ sắp xếp kỹ nữ theo hầu!”

Dứt lời dìu Triệu Vũ Hi đứng dậy, vòng tay hắn qua vai A Sửu, để nàng đỡ hắn bước từng bước xuống mật đạo tối đen.

Triệu Vũ Hi dáng vóc cao lớn, gần như đè bẹp thân hình nhỏ bé của A Sửu, khiến bước chân nàng siêu vẹo mông lung. Nhưng nàng vẫn cương quyết không buông tay, vừa cố chấp vừa nhiệt thành, giống hệt như bộ dạng Phạm Thủy Tiên năm đó!

Nhưng mà Sửu Nhi à, muội giống ta, cũng chỉ nên giống một chút!

Đừng nên hi sinh, đừng chịu ấm ức, nhất định đừng thê thảm hèn mọn như ta bây giờ!

Xin hãy nắm giữ cơ hội, sống vì mình... xin muội... nhất định phải hạnh phúc!

Tui là tác giả: Hồng nhan bạc mệnh, đơn độc nổi chìm chính là cuộc đời Phạm Thủy Tiên ọ_ọ Ai hóng hồi 2 kể về nàng này không? Cho tui thấy một cánh tay~ một cánh tay thôi mòaaaaaa~~~

***

Mật đạo tối lại hẹp, nền đất gồ ghề, thi thoảng lại chỉa ra vài nhánh rễ cây, A Sửu vừa dò đường vừa phải dìu đỡ một nam nhi trai tráng là Triệu Vũ Hi, chẳng mấy chốc người đã mệt nhoài ướt nhượt mồ hôi, thở hồng hộc.

Kĩ nữ Y Mộng đi theo thấy vậy liền trầm trồ bảo:

“Hóa ra Thủy Tiên không lừa ta, ngươi quả thực yêu hắn!”

“...”

“Nhưng nàng nói ngươi yêu hắn đã mười năm rồi! Mười năm ư? Thật ư?!”

Thấy A Sửu ngẩn ra không đáp, Y Mộng liền bật cười, lại nói:

“Chắc là không rồi, trông ngươi năm nay cũng chỉ mười chín, hai mươi thôi mà, nhỉ? Lẽ nào lại yêu từ năm mười tuổi? Hồi ta mười tuổi còn bắt phụ thân kể chuyện cổ tích, ngươi lại đã tài lanh háo sắc đến vậy ư...”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

A Sửu rốt cục cũng mở miệng gắt lên, một Triệu Vũ Hi đã khiến nàng thở không ra hơi, giờ còn thêm ả kĩ nữa ham chuyện lắm lời kia, ông trời có còn để nàng sống nữa không chứ!

“Ngươi đừng oán trách ông trời!”

Y Mộng như đọc được suy nghĩ của nàng, nghịch ngợm đáp:

“Ngài cho ai đó nhân duyên, cũng đều có dụng tâm mục đích cả!”

Ngừng lại đánh giá Triệu Vũ Hi một vòng từ đầu đến chân, ả cười tiếp:

“Vải lụa loại hai, chân đi giày gấm, cùng lắm là hạng trung lưu, bậc quan ngũ phẩm! Rồi thì môi mỏng bạc tình, mày sắc lạnh lùng vô tâm... Một kẻ vừa không quyền không tiền, vừa không thích ngươi, tính cách lại chẳng có điểm nào tốt đẹp, vì sao ngươi còn nặng tình thế?!”

A Sửu nhướn mày nhìn Y Mộng, một lúc mới hổn hển đáp:

“Ngươi không hiểu chàng, đừng nói bừa!”

“Bừa hay không chính ngươi rõ nhất! Ta từng theo phụ thân vào nam ra bắc cả chục năm xem tướng số, được mệnh danh là thần cơ diệu toán, mấy chuyện này nói chẳng sai đâu!”

“Thế sao không tự bói cho mình đi?! Để tránh được một kiếp hồng trần nhơ bẩn!”

“Ngươi... ngươi...”

Y Mộng tắc họng, giận đến không lên lời! A Sửu cũng nhận ra mình đã quá đáng rồi, nên càng lúng túng ngượng ngùng, một câu cũng không tiếp.

Quãng đường tiếp tới của bọn họ vì thế chỉ có tiếng thở hồng hộc, tiếng gót chân dẫm lên cành khô và sỏi đá, đôi lúc còn có tiếng chuột chít chít kêu.

Không biết qua bao lâu mới rời khỏi mật đạo, rồi thuê được một gian nhà trọ lụp xụp liêu xiêu, Y Mộng bèn khoanh tay, cợt nhả nói:

“Thế nào, quyết định chưa? Là ngươi, hay là ta giải dược giúp hắn!”

“Ta... ta...”

“Không còn thời gian đâu!”

Y Mộng liếc nhìn nam nhân đang nằm trên phản gỗ, mặt mũi đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, không đến nửa khắc nữa thôi, chắc chắn hắn sẽ vì quá nóng mà bừng tỉnh. Đến lúc ấy còn chưa có nữ nhân kề cận, là chết!

“Hắn sẽ chết, Hạ A Sửu, ngươi nỡ sao?”

“Ta... ta...”

A Sửu lắp bắp, ruột gan càng rối như tơ vò.

Nàng đã chạy theo Triệu Vũ Hi mười năm, quá lâu để hiểu rõ hắn. Bề ngoài lãnh đạm vô tâm, nhưng kì thực lại rất kiên định dịu dàng, đó là trái tim hắn dành cho Lý tiểu thư, tròn trịa vẹn toàn, một tấc một phân cũng không thừa cho kẻ khác.

Thời gian bao nhiêu cũng chẳng so nổi với những cảm tình ấy!

Triệu Vũ Hi vĩnh viễn yêu Lý tiểu thư, còn nàng, càng cố chấp chiếm giữ thân thể, trong suy nghĩ của hắn chỉ càng là dã nữ thấp kém hèn hạ. Mọi chuyện đều rõ ràng như vậy, rốt cục còn mông lung mờ mịt vì điều gì, tham lam hi vọng vào điều gì nữa?!

A Sửu thở một hơi dài, cõi lòng cũng thanh thản bình lặng dần, liền quay sang Y Mộng, bảo:

“Bên ngoài hình như có giếng nước, ngươi cố chịu lạnh, tắm rửa một chút đi!”

“Ý ngươi là...?”

Thấy Y Mộng trợn mắt kinh hoàng, nàng bèn tiếp:

“Ta biết ngươi sẽ thấy ấm ức, nhưng mà đây có lẽ là lần đầu tiên của chàng! Chàng là người ưa sạch sẽ, cho nên là...”

“Ý ngươi là... ta sẽ ngủ với hắn? Là ta? Chứ không phải ngươi?”

“Không được ư?”

“Sao lại không!”

Y Mộng nhún vai, ả là kĩ nữ, làm loại chuyện này với nam nhân vốn là sứ mệnh của ả. Huống hồ nam nhân trước mặt bộ dạng tốt, thân thể lại vẹn toàn, giao lần đầu tiên cho ả, ả mừng còn không kịp nữa. Chỉ là...

“Chỉ là...”

Ả chợt bước từng bước ra khỏi căn phòng, đắm mình xuống ánh trăng. Trăng sáng vằng vặc từng giọt nhảy nhót trên mái tóc, tựa như ảo mộng, khiến ả bỗng rực rỡ tuyệt đẹp, cũng càng xa xôi mờ mịt hơn. Gió bỗng đẩy cửa phòng khép lại, A Sửu không nhìn được biểu tình trên mặt ả ta, chỉ thấy giọng nói càng lúc càng mông lung, như văng vẳng trong màn sương tăm tối:

“Chỉ là... ngươi yêu hắn thật đấy! Thế gian này, kẻ trao đi nhiều cảm tình, sẽ càng chuốc lắm tang thương! Hạ A Sửu, ta thực ngưỡng mộ ngươi, nhưng sau hôm nay, cũng mong rằng ngươi đừng yêu nữa!”

Đừng yêu nữa...

Được, không yêu!

Hạ A Sửu gật gật đầu, vừa giặt một chiếc khăn sạch thấm mồ hôi trên mặt Triệu Vũ Hi, vừa tự nhủ:

“Sau này... ta sẽ không yêu chàng!”

“Ngươi nói gì?”

“Sau này ta không... hửm? Chàng... chàng tỉnh rồi!”

Triệu Vũ Hi từ lúc nào đã mở mắt tỉnh lại, trừng trừng nhìn nàng. Vẻ mặt hắn nóng bỏng lại mơ màng, cất tiếng thở hào hển:

“Ta nóng quá!”

“Rất khó chịu sao?! Chàng đợi một chút, cô nương Y Mộng sắp chuẩn bị xong rồi!”

“Nóng quá!”

Đôi mắt Vũ Hi càng lúc càng đỏ cháy, như muốn thiêu đốt từng phân da thịt A Sửu. Bước chân hắn cũng tiến về phía nàng, vội vàng bảo:

“Lại đây!”

“Hửm... chàng đến chỗ ta làm gì?!”

“Lại đây!”

“Không! Ta... ta lập tức đi gọi Y Mộng... Buông ra... Áaaa...”

A Sửu còn chưa nói hết, Triệu Vũ Hi đã như hổ đói vồ lấy, đôi môi nóng như lửa của hắn tìm kiếm môi nàng, mạnh mẽ mà liếm mút chà đạp.

Đó là nụ hôn đầu của họ, đẫm máu như vậy, đau đớn, cũng tràn đầy nhục cảm như vậy!

Mãi về sau nhớ lại, A Sửu thường hay tưởng tượng, nếu nàng và hắn có thể trao nhau nụ hôn đầu ở một nơi thơ mộng đẹp đẽ, với những tình cảm vừa chân thành vừa thuần khiết, giống như những nụ hôn mà hắn vẫn dành cho Lý Phong Ca đó, thì liệu duyên phận có bớt nghiệt ngã hơn không?!

Có sống sót, chia sẻ, và liệu rằng có thể cùng nhau hạnh phúc không?!

Tiếc rằng cuộc đời chẳng có nếu như, bởi vì chính khoảnh khắc nàng chống cự vô cùng quyết liệt, hắn cũng đã xé mấy mảnh tà áo, trói nàng vào thành giường.

Động tác của hắn chẳng hề nhẹ nhàng, cổ tay nàng bị vải thô nghiến chặt, mài lên bờ tường cứng, trầy xước bật cả máu tươi. Hai chân cũng bị tách rộng ra, tạo thành tư thế cực kì dâm đãng xấu hổ.

Nàng chỉ có thể la hét trong kinh hoảng, nhưng ngoài tiếng gió thổi vù vù qua khe cửa, Y Mộng vẫn biệt tích biệt tăm.

Nếu chỉ là ra giếng tắm rửa, động tĩnh lớn như vậy, ả không thể không nghe ra! Nhưng ả vẫn không trở lại, sợ rằng đã hiểu lầm là nàng đổi ý, muốn tự mình hầu hạ Vũ Hi rồi!

Ả đã đi rồi!

A Sửu càng nghĩ càng đau lòng. Không phải trước đây chưa từng mơ tưởng chuyện này, càng không phải vì nuối tiếc điều gì với Vũ Hi, chỉ là trong khoảnh khắc đột nhiên nhớ ra: hắn dùng nàng làm công cụ tiết dục, nhưng trong thâm tâm có phải đang nhớ vị tiểu thư đó?!

Hắn yêu Lý Phong Ca như thế, khi tỉnh táo lại chắc chắn sẽ rất hối hận day dứt?!

Và liệu hắn có nghĩ rằng nàng cố tình gài bẫy hắn, có căm hận nàng, thậm chí giết chết nàng không?!

Cho dù vậy...

“Vũ Hi... cho dù vậy... hãy cứ sống đi! Coi đây là cơn ác mộng thê lương cũng chẳng sao, chỉ cần là chàng... nhất định... phải sống!”

Nàng thì thầm vào tai hắn những lời ấy, mặc kệ hắn mê man chẳng hay biết, đối với nàng đều là dốc cạn chân tâm. Sau đó cơ thể nàng dần dần buông xuôi, cũng không còn hét hò hay chống cự nữa.

Triệu Vũ Hi như cảm nhận được biến đổi của người bên dưới, động tác chậm lại một chút, dù rằng vẫn cực kì mạnh bạo.

Môi nàng đã bị cắn rách nát, chảy đầm đìa máu tươi. Hắn lại rê lưỡi từ khóe miệng chạy xuống cần cổ, rồi xương quai xanh, đi tới đâu cũng gặm cắn chùn chụt, để lại một loạt dấu răng xanh tím.

A Sửu nắm chặt tay, cố gắng quên đi đau đớn. Nhưng khoảnh khắc y phục bị hắn xé nát, thân thể trần như nhộng phơi bày... khi bầu ngực non nớt bị bàn tay to lớn của hắn nắn bóp đủ loại hình, và môi hắn phủ xuống ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm, điên cuồng bú hút rồi day nghiến nàng, nàng vẫn không kìm nổi mà bật thốt kêu rên:

“Aaa... đau... nhẹ... nhẹ một chút...”

Tiếng rên rỉ mềm mại yếu ớt, lọt vào tay nam nhân liền như liều thuốc kích thích dục tình, hạ thân Vũ Hi càng trướng đau cực cùng, hắn không chịu nổi nữa rồi, hắn phải lập tức giải phóng.

A Sửu thấy hắn bỗng nhổm dậy, còn tưởng hắn tỉnh táo lại nên không hành hạ nàng. Chẳng ngờ bằng vài ba động tác hắn đã tự lột sạch quần áo mình, rồi nằm đè lên người nàng lần nữa, nhấn hông thật mạnh, đâm thẳng vào trong.

“Aaaaaaaaa...”

Có cái gì vừa bị xé nát, vụn vỡ, cũng vừa bất lực thê lương, nước mắt A Sửu rơi mưa mưa, nức nở khóc.

Nàng nhớ đến ngày nhỏ gặp phải chó sói, bị cắn mất một miếng thịt, đau lắm, đau đến muốn chết, vậy mà cũng chẳng so sánh nổi với cảm nhận lúc này.

Khi hạ thân hắn thúc mạnh như giã gạo vào nàng, mặc cho nơi đó của nàng khô khốc mỏng mảnh, đầm đìa máu tươi, nàng chợt nghĩ hóa ra trở thành nữ nhân của Triệu Vũ Hi thật khổ sở! Mặc kệ nàng khóc đến khản họng, nước mắt thành sông, hắn vẫn miệt mài đâm sâu, càng chuốc trong nàng thật nhiều uất ức, bi thương và máu.

Con ngươi Vũ Hi bấy giờ đã đỏ ngầu như ma quái, rốt cục không chịu bèn nổi bóp ngực nàng đau điếng, khàn giọng chửi:

“Sao lại khô như vậy?! Nửa giọt nước cũng không có! Ngươi định giết ta? Giết ta ư?”

“Bởi vì...”

A Sửu há miệng cố hớp từng hơi không khí, khó khăn bảo:

“Vì... chàng... chàng quá nóng vội! Chậm chút... nhẹ một chút! Xin hãy để ta kịp thích ứng... cầu xin chàng... Vũ Hi...”

Đôi mắt hắn lạnh lẽo mịt mờ, tựa như đang cân nhắc trước sau, một lúc mới ngập ngừng hỏi:

“Như vậy... được chưa?!”

Lần này rốt cục động tác của hắn đã mềm mỏng hơn!

Bàn tay phủ xuống ngực nàng, vuốt ve xoa nắn, ngón tay cũng nắm lấy nụ hoa yếu ớt, nhè nhẹ gảy khiêu. Thấy nàng run rẩy, hắn hài lòng cúi đầu ngậm một bên ngực trắng, lưỡi nhọn như chứa sinh mệnh của riêng nó, không ngừng trằn trọc mút mát, đưa đẩy đè ép, thỉnh thoảng còn dùng răng day cắn lấy nụ hoa.

Nụ hoa nhạy cảm bị hắn trêu chọc, vậy mà không hề đau như trước kia, ngược lại càng trở nên to chướng đứng thẳng. Một luồng tê dại bứt rứt cũng cháy lan trên đồng cỏ, phủ kín từng dây thần kinh từng thớ thịt của nàng.

“Ưmmm... Vũ..Hi...”

A Sửu bất giác ưỡn ngực cong mình, hổn hển rên kêu, như đang khẩn cầu hắn vuốt ve thêm nữa. Mà hoa huy*t phía dưới cũng không tự chủ co rút, mạch nước ngầm róc rách, từng đợt nóng trào dâng, khiến nàng vừa hiếu kì, vừa kinh sợ.

Rồi ngón tay hắn lướt qua chiếc bụng bằng phẳng, luồn vào lớp lông óng ánh, đặt xuống nơi mềm mại nhạy cảm nhất đang gắn kết của cả hai. Ngón tay rắn rỏi, chứa đầy vết chai ép mạnh lên cánh hoa, niết mài, rồi lại tiếp tục lần dò, khuấy đảo vách tường mềm, chà xát nhụy châu nhỏ.

Hạ A Sửu ngẩng đầu rên rỉ, thấy hoa huy*t càng nóng bỏng, từng đợt từng đợt như nham thạch cuộn trào. Mạch nước ngầm cũng chảy ra không ngừng, chẳng mấy chốc đã khiến nàng ướt đẫm đầm đìa, tưới mát cả cự long của hắn.

“Aaa... ta muốn...”

Hắn bỗng khàn khàn nói.

Cự long nãy giờ vẫn giam mình trong âm huyệt nhỏ bé, nhưng vì nơi đó quá khô ráo mà không dám tùy tiện xông pha. Thế nhưng hiện giờ hắn có thể cảm nhận sự ướt át, trơn mềm của nàng. Càng lúc càng rõ ràng, những vòng thịt đang co bóp nhẹ nhàng, ôm ấp siết chặt lấy hắn, như mời gọi hắn vào càng sâu.

Cảm giác này khiến đầu óc hắn điên loạn, mạch máu tựa sục sôi, sung sướng tột cùng, như bay lên chín tầng mây, lọt vào chốn bồng lai tiên giới.

Và hắn càng mong sung sướng hơn nữa, nên cự long vội vàng đẩy tới, chạm đến cùng tận, rồi khẽ rút, rồi lại đâm ngập vào trong.

“Ưmmm... aaaa...”

Nàng vô thức ngâm lên, âm huyệt bị nhồi đến tức căng, nhưng lạ là không hề khó chịu. Một cảm giác kì diệu bỗng dần lan tỏa, ngực bị cuồng bạo nắn bóp, cổ bị gặm cắn, những nơi từng bị hắn hành hạ khoảnh khắc này bỗng chẳng còn đau nữa, chỉ có từng đợt từng đợt khoái ý mãnh liệt trào dâng.

Cự long của hắn nóng như lửa, cứng rắn lại to dài như sắt thép, hừng hực xông thẳng vào nơi sâu nhất bên trong. Hắn đè ép từng thớ thịt mỏng manh của nàng, chạm đến điểm tối mật ở cuối đường hầm càng mãnh liệt mà day nghiến. Sướng khoái tê dại đến tận xương dâng lên theo từng hồi đâm chọc của hắn, chân tay nàng co quắp, cả người như biến thành bọt nước, lý trí cũng dần vỡ tan.

Hoa dịch của nàng ứa ra thật nhiều, những vòng thịt co siết càng nhiều hơn, khít khao ôm lấy hắn, vỗ về liếm láp, hút chặt lấy hắn như ngàn cái miệng nhỏ. Hắn thở hổn hển, bàn tay rời khỏi bầu ngực rồi luồn xuống cặp mông tròn mẩy, nâng mạnh lên, để mình đâm vào sâu thật sâu trong nàng hơn nữa.

Tay hắn không ngừng vần vò cặp mông săn chắc, rồi lại vươn ra trước đè vào hạt châu ướt át, niết mạnh nó theo mỗi nhịp thúc sâu.

Cả người A Sửu đã bủn rủn, mắt khép lim dim, chỉ có miệng không ngừng kêu rên những thanh âm vô nghĩa. Tựa như chìm trong giấc mộng nóng bỏng ướt đẫm, to dài và cứng rắn chôn vùi vào trong nàng, cọ xát xay nghiến nàng, khiến cho nàng thỏa mãn đến cùng tận.

Nàng đột nhiên không thể suy nghĩ, lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì? Lý Phong Ca, khinh hận hay căm ghét của hắn cũng chẳng còn quan trọng. Khoảnh khắc ấy A Sửu chỉ muốn cự long kia càng nhồi nhét thật mạnh, chìm sâu trong nàng, vĩnh viễn không rời xa nữa.

Chân A Sửu vì vậy mà mở lớn, giúp hắn ra vào càng dễ dàng hơn. Hông nàng cũng uyển chuyển lắc lư, cùng hắn nhịp nhàng phối hợp.

Bất ngờ, hắn đâm vào một điểm gồ nhỏ, khiến nàng điên cuồng co giật, miệng la hét những như đứa bé sơ sinh:

“Áaaaaa... aaaa...”

Nàng khóc thét, nức nở, rên rỉ từng cơn. Còn hắn, mỗi lần tiến vào càng nhằm điểm gồ kia mà đâm tới, liếm mút cọ rửa, chà sát nghiến day.

“Đừng... Vũ Hi... nhẹ... nhẹ thôi...”

Người A Sửu nảy lên, há miệng hớp từng hơi, hào hển nói:

“Ta sắp không... không... áaaaa...”

Lời của nàng còn chưa xong, hắn đã bất ngờ đổi nhịp điệu, như giã gạo thúc tới.

Những cú đâm vừa trầm vừa sâu khít, vừa mãnh liệt lại vừa nhanh, sướng khoái quá lớn tràn lan, khiến cổ họng nàng tắc nghẹn chới với, tầm mắt cũng trắng xóa mông lung. hoa huy*t của nàng càng co bóp như điên, không ngừng phun ra nuốt vào cự long của hắn.

Mà hắn càng kích động hơn nữa, đâm nàng muốn rách, nghiền nát điểm nhạy cảm nhất của nàng, khiến cực khoái của nàng bỗng chốc vỡ òa, lập tức lên đỉnh.

Chân tay nàng co quắp, cả người đều giần giật, hoa dịch ào ào như lũ chảy, bắn tung tóe ra khắp xung quanh, đầu óc thì bồng bềnh như trôi giữa tầng mây, mịt mờ và cực cùng thỏa mãn.

Triệu Vũ Hi cũng thúc thêm hơn chục nhịp nữa rồi vội vàng ôm ghì cặp mông tròn lớn của nàng, để cự long của hắn càng nhồi sâu trong nàng, dịch trắng nóng bỏng phun chạm đến tận cùng, tất cả đều chỉ dành cho nàng, một giọt cũng không được thoát khỏi.

Bọn họ đã cùng nhau lên tới đỉnh, Hạ A Sửu thấy vui vẻ, những cũng mệt mỏi muốn chết. Mồ hôi nàng như mưa ướt đẫm, lồng ngực phập phồng, hổn hển thở từng hơi.

Thế nhưng đó mới chỉ là bắt đầu của đêm nay, một đêm dài, rất rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.