Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 24: Chương 24




Người đàn ông không giấu nổi sự ghê tởm, "Mộng Hội của các cô cái gì cũng tốt, sao lại tìm một kẻ sát nhân làm nhân viên chứ? Cô ta......"

Bọn họ đẩy cửa phòng bước vào, âm thanh cũng nhỏ dần.

Hướng Vãn nghe rất rõ, ban đầu nghe thấy những điều này, cô rất tức giận và ấm ức, nhưng nghe nhiều rồi, cô cũng quen rồi.

"Cái này......" Trước mặt cô xuất hiện một đôi giày nữ, "Cái này cô cầm lấy."

Có thứ gì đó được dúi vào tay cô, cô đến cơ hội từ chối cũng không có, Nhậm Tiểu Nhã đã chạy rồi.

Cô xòe tay ra, là một tấm danh thiếp.

Nhậm Tiểu Nhã.

Văn phòng luật sư Khởi Hàng

Phòng làm việc của tổng giám đốc Mộng Hội.

Hạ Hàn Xuyên ngồi trên sô pha, ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu lên người anh, chiếu rọi lên chiếc áo sơ mi trắng của anh, tăng thêm vẻ thần bí.

Mộng Lan thành thục pha trà, bưng tới trước mặt anh. Đôi mắt cô khẽ giật một cái, cô càng thêm dè dặt, “Chuyện của anh và Giang tiểu thư, tôi có chút không hiểu.”

Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, bưng ly trà lên, nhấp một ngụm.

“Nếu như nói anh quan tâm đến cô ta thì bình thường tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt thiện cảm gì của anh dành cho cô ấy.” Mộng Lan ngừng một lát, thấy anh không tức giận, mới chậm rãi nói: “Nếu nói anh không quan tâm đến cô ấy, thì việc Hướng Vãn đâm phải cô ấy đã được hai năm rồi, anh vẫn ra mặt cho cô ấy.”

Hương trà nồng đậm, thấm vào lòng người.

Hạ Hàn Xuyên uống một ngụm trà, dáng vẻ vừa nho nhã vừa cao quý.

Vào lúc Mộng Lan cho rằng anh sẽ không trả lời thì anh đột nhiên hỏi vặn lại: “Ai nói là tôi đang ra mặt cho Thanh Nhiên chứ?”

“Lẽ nào không phải?” Mộng Lan chau mày lại, ngũ quan hiện lên vẻ nghi hoặc rõ ràng.

Nhưng lần này không nhận được câu trả lời lại của anh.

Hạ Hàn Xuyên đặt cốc trà xuống, đôi mắt sâu thẳm chiếu lên người cô: “Không có việc gì làm sao?”

“Nào có chứ, một nơi rộng lớn như vậy, nếu không phải anh tới nên tôi tới tiếp đãi anh một lát, thì tôi đến thời gian uống một ngụm nước cũng chẳng có.” Mộng Lan cười rồi bưng cốc trà lên, đi rót đầy lại cho anh, rồi đổi chủ đề: “Hôm nay Chu Diểu tới tìm tôi rồi.”

Hạ Hàn Xuyên nhận lấy cốc trà, ngón tay thon dài của anh cũng màu sắc xanh nhạt của cốc trà tạo nên sự tỏa sáng, là một vẻ đẹp khó nói thành lời.

Anh nhìn tay của mình, trong đầu thoáng qua hình ảnh lòng bàn tay ngập tràn máu tươi của Hướng Vãn, lông mày có chút chau lại.

“Cô ấy nói tối qua Hướng Vãn bị đau dạ dày, đầu gối lại bị thương, mỗi ngày còn làm việc mười mấy tiếng, lo rằng cơ thể Hướng Vãn không chịu nổi.” Mộng Lan ngồi ở một góc khác trên sô pha, như một con mèo tựa vào phía trên, “Tôi cũng không muốn xảy ra án mạng, đang cân nhắc giảm lượng công việc cho Hướng Vãn, anh cảm thấy thế nào?”

“Chuyện nhỏ này còn phải hỏi tôi, tôi thấy cái chức vụ tổng giám đốc Mộng Hội này của cô không cần phải làm tiếp nữa rồi.” Hạ Hàn Xuyên bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, anh đưa tay ra, nới lỏng cà vạt, đứng dậy bước ra ngoài.

Lúc anh sắp bước tới cửa, anh dừng chân lại, lạnh nhạt nói: “Đưa ít thuốc qua đó, cô ta vẫn chưa có tư cách để chết.”

Dứt lời, liền bước ra khỏi cửa.

Đôi mắt Mộng Lan bỗng lóe lên một tia hiếu kì, là chưa có tư cách để chết hay là quyến luyến không muốn để người ta chết?

Nhà ăn nhân viên.

Hướng Vãn chỉ kịp vội vàng về kí túc xá thay đồ, ăn cơm trưa, mười lăm phút nghỉ trưa đã trôi qua rồi, cô thậm chí đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Cô xoa nhẹ đôi chân mỏi nhừ tê nhức, vội vàng cầm lấy bộ dụng cụ lao công rồi đi ra ngoài.

Cũng không biết những ngày tháng như vậy lúc nào mới kết thúc.

Mấy người vừa ăn cơm xong nhìn cô, nhỏ tiếng xì xào.

“Tôi nhớ là thời gian nghỉ trưa là hai tiếng cơ mà, sao cô ta mỗi lầ đều 12 giờ 15 đi làm vậy?”

“Tôi biết cô ta, trước đây làm lễ tân, sau đó đắc tội với người ta, bị điều đi làm nhân viên dọn vệ sinh, mỗi ngày phải làm việc tới mười mấy tiếng.”

“Vậy cô ta vẫn còn muốn ở lại đây sao?”

Đúng lúc Lâm Điền Điền đi qua, cao giọng nói: “Cô hiểu gì chứ? Người ta mấy ngày hôm nay đã câu dẫn mấy người có tiền rồi, nếu như có thể làm một phu nhân giàu có, thì chịu chút cực khổ này có đáng là bao chứ? Người ta gọi đây là giả vờ ấm ức đấy.”

Nghe thấy vậy, rất nhiều người trong nhà ăn đều nhìn Hướng Vãn, hoặc là khó chịu, hoặc là chế giễu hoặc lạnh nhạt, chỉ có số ít ánh mắt thương hại.

“Hầy, một kẻ giết người mà còn muốn trèo lên cao làm phượng hoàng, cũng không xem lại cái dáng vẻ của mình, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Lâm Điền Điền nhổ một bãi nước bọt về phía Hướng Vãn, ánh mắt toàn là sự coi thường, chán ghét.

Hướng Vãn cúi đầu nhìn bãi nước bọt ở trên giày, áo buộc ở lưng thắt rất chặt, nắm tay bất giác co lại, rồi lại mở ra, sau đó lại nắm chặt lại.

Vết thương ở trong lòng bàn tay lại rách ra lần nữa, vết máu theo bàn tay thô ráp của cô rơi xuống mặt đất, sự không cam lòng, phẫn nộ, còn có cả sự nhẫn nhìn trong lòng va phải nhau, thi nhau lấy quyền làm chủ.

“Không vui sao?” Lâm Điền Điền đi tới trước mắt cô, đưa ngón tay ra hống hách đặt lên trước ngực cô, “Có giỏi thì cô nhổ lại xem……”

Nhưng cô ta vẫn chưa nói xong, Hướng Vãn đã giơ chổi lau nhà lên, chiếc chổi vẫn còn dính đầy nước bẩn vừa lau nền nhà xong quẹt qua mặt cô ta.

Tất cả mọi người xung quanh đều ngây ra.

Khuôn mặt Lâm Điền Điền chau lại, hít thở một hơi, mùi cô toàn mùi mà khiến cô phát buồn nôn.

Cô ta lấy tay kéo cái chổi lau nhà ra, nhưng kéo mãi cũng không được, hét lớn, “Hướng Vãn, thứ đồ rẻ tiền không có mặt mũi này, đồ tiện nhân, mau bỏ ra cho tao.”

Dường như vừa dứt lời, một chân Hướng Vãn đã đạp vào đầu gối cô ta, cô ta lảo đảo rồi quỳ xuống trước mặt Hướng Vãn.

Cái chổi lau nhà cũng rơi xuống mặt đất.

Khuôn mặt của Lâm Điền Điền ngập tràn nước bẩn, vừa định mở miệng la mắng thì đã đối diện với ánh mắt của Hướng Vãn, u ám độc ác, như thể là một loài dã thú bị xâm phạm.

Tất cả mọi lời nói đều nghẹn ứ ở cổ, da gà của cô đều nổi lên, sống lưng có chút lành lạnh.

Nhưng khi cô ta nhìn kĩ lại thì Hướng Vãn vẫn giống như bình thường, thần sắc lạnh nhạt, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

“Đừng quên tôi là kẻ giết người.” Hướng Vãn nhặt chổi lau nhà lên, chả thèm liếc nhìn cô ta một cái, cầm chổi lau nhà bước ra khỏi nhà ăn, nhưng lại đứng ở bên ngoài cửa chứ không rời đi.

Sau đó, nhà ăn vốn yên lặng bỗng nổi lên những tiếng xì xào, có một số người cười nhạo Lâm Điền Điền, nói đủ thứ chuyện.

“Sát nhân chính là sát nhân, khi nãy còn thật sợ, tôi sợ cừng cả người lại.”

“Chị Mộng Lan cũng thật là, tuyển ai không tuyển lại đi tuyển một kẻ giết người, đúng là dọa chết người ta, sau này tôi đi làm phải mang theo gậy đi mới được.”

“Nhưng Lâm Điền Điền cũng thật đáng đời, cả hai người họ đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì cả, hôm nay đúng là hùm gặp phải beo.”

“Lúc nhìn thấy Hướng Vãn quẹt rẻ lau nhà lên mặt Lâm Điền Điền, tôi cảm thấy rất sảng khoái, Lâm Điền Điền không ít lần bắt bẻ tôi rồi.”

Khuôn mặt Lâm Điền Điền trở nên biến sắc, cô tức tối đứng dậy, giận tới mức cắn chặt răng lại.

Thù này cô ta nhất định sẽ sớm đòi lại!

Còn Hướng Vãn, dường như cô đã trở thành món đồ dơ bẩn mà ai nấy đều muốn tránh……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.