Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 291: Chương 291: Đốt




_______

Hạ Nhi vừa rời đi, Dương Mẫn Hi cũng liền chạy đến.

Trông thấy Dung Lạc đứng đó, trước mặt còn là một đám vệ sĩ của Khương gia, sắc mặt cô ta thoáng cái trắng bệch, vài giọt nước mắt cuộn lên trong đôi mắt thật to, lại cố nén không rơi xuống, một tay nâng lên che khuất gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, một tay run run vươn ra nắm lấy cánh tay Dung Lạc.

“Lạc..” Dương Mẫn Hi mềm mỏng nỉ non.

Tựa như đóa hoa lê mỹ lệ run rẩy sau cơn mưa, hai cánh hoa thưa thớt lại xinh đẹp đáng thương, e lệ quyến rũ. Khiến bất kì ai nhìn thấy cũng không khỏi thoáng động lòng.

Từ lúc trông thấy Dung Lạc vì Hạ Nhi mà bỏ cô ta lại một mình, không quan tâm tới cảm xúc của cô ta, đáy lòng Dương Mẫn Hi vẫn đau xót như thế.

Dung Lạc chậm rãi đưa tay lên, gỡ bàn tay Dương Mẫn Hi ra khỏi cánh tay mình, nhìn Khương Tình đang trầm mặc đứng đó, cười càng lạnh lẽo hơn:

“Khương Tình! Sự tàn nhẫn của cô ấy, cô cản được sao?”

_______

Biệt thự này giống như một cung điện xa hoa, nói chuyện cũng còn âm vọng.

Qua cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa hồng trải dài vô cùng vô tận.

Đều là hoa hồng quý giá, nở rộ từng đóa lớn bằng bàn tay.

Trong biệt thự có rất nhiều người làm, Hạ Nhi vẫn luôn biết căn biệt thự này có không ít người, bằng không với một diện tích lớn như vậy, từ trên xuống dưới sao có thể sạch sẽ, gọn gàng đến như thế.

Cô vẫn còn nhớ, ba năm trước cô ở đây, Khương Tình biết rõ cô thích yên tĩnh, sợ nhất là ồn ào, vì vậy đã ra lệnh người làm không được xuất hiện nhiều trước mặt cô.

La quản gia từ phía sau chạy đến, cúi đầu rất thấp:

“Phu nhân...”

Hạ Nhi quay đầu lại, tức giận gằn từng chữ:

“Tôi đã bảo là đừng gọi tôi như vậy, tôi không phải phu nhân Khương gia các người.”

La quản gia là người nhanh nhạy, lại lập tức sửa lời:

“Hạ tiểu thư. Từ xưa đến nay, theo quy củ chúng tôi đều gọi nữ chủ nhân Khương gia là phu nhân, nên tạm thời vẫn chưa sửa được. Nhưng chủ tịch đã dặn dò từ trên xuống dưới trong nhà đều phải nghe lệnh Hạ tiểu thư. Vậy nên tôi sẽ nghe lời cô. Sửa lại danh xưng này.”

Hạ Nhi hừ lạnh, xoay người đi thẳng.

_______

Chẳng hiểu Kha Viễn đi đâu tìm ra mấy chiếc thùng lớn, đồ đạc được chất thành năm, sáu thùng, còn một số thứ thì được đặt ra giữa sân vườn hoa hồng đang nở rộ.

Hạ Nhi không muốn ở lại buổi tiệc lâu hơn nữa, cô đi tới chỗ đồ đạc được vệ sĩ thu dọn sẵn.

Một đống đồ chất thành ngọn núi nhỏ giữa vườn, những phiến lá lao xao cùng mùi hương hoa hồng thơm ngát.

Đống đồ đó rất hỗn tạp, gì cũng có.

Đồ dùng hằng ngày, đồ trang trí, hộp nữ trang, tranh ảnh... toàn bộ đều là đồ dùng của nữ nhân thường dùng, nhưng đặc biệt đều là đồ đặt làm, vô cùng giá trị.

Hạ Nhi đứng trước đống đồ chất thành núi, cười lạnh.

Kha Viễn nhìn cô có chút bối rối.

Tiểu thư đột ngột đến buổi tiệc, hắn biết còn tưởng tiểu thư đã suy nghĩ lại, muốn cho Khương chủ tịch một cơ hội, ai dè tiểu thư đến buổi tiệc chưa được một tiếng đồng hồ liền gọi hắn mang vệ sĩ tới. Còn bắt hắn tìm thùng giấy, đem theo vài thùng rượu, hắn mù mờ không hiểu chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều thêm một câu.

Nhưng hiện giờ nhìn đống đồ ngổn ngang, tiểu thư nhà hắn lại sai vệ sĩ khui rượu đổ hết lên đống đồ đặt giữa sân vườn hoa hồng, còn rải hết cả lên vườn hoa nhà người ta.

Hắn hoảng thật sự rồi.

Kha Viễn nhìn chằm chằm chỗ rượu bị đổ đầy khắp nơi, mùi rượu tản ra trong gió vô cùng nồng, lòng hắn đau như dao cắt.

Thùng rượu đó rất quý a..

Sau khi vệ sỹ đổ hết chỗ rượu còn lại ra, Hạ Nhi giơ tay về phía hắn, nói:

“Bật lửa.”

Phía sau La quản gia đang đứng vẫn run lên bần bật, một đám người hầu mặt mũi trắng bệch.

Kha Viễn tay run run đưa bật lửa tới.

Hạ Nhi cầm lấy bật lửa, quẹt lửa lên.

Ngay sau đó chiếc bật lửa tạo thành một đường vòng trên không trung rồi rơi ngay vào đống đồ đó, ngọn lửa diễm lệ bừng sáng một khoảng trời, tràn lan ra ngay lập tức.

Hạ Nhi nhìn biển lửa dần bốc lên cao trước mặt, thiêu trụi đống đồ chất thành núi nhỏ, lan ra cả vườn hoa hồng rộng lớn, cô không nói gì cả, chỉ bình thản nhìn.

Cứ như vậy, cho tới khi đống đồ bị đốt không còn nguyên vẹn, mùi lá cây và những khóm hoa xinh đẹp đang dần tàn lụi trong ngọn lửa, mọi thứ thành một đống hoang tàn đổ nát.

Mùi rượu nồng nặc cùng ánh sáng ngập trời khiến toàn bộ khách mời trong buổi tiệc Đại thế gia ùa tới, tiếng la hét thất thanh, tiếng bước chân dồn dập, tiếng vệ sĩ và người hầu đang kinh hô,....

Một đám người đứng ở đại sảnh nhìn ra ngoài sân vườn, vẻ mặt tái mét vì hoảng sợ, cũng có không ít người đứng trên lầu hai nhìn xuống.

Một màn lửa đỏ rợp trời cùng khói bay nghi ngút, hương rượu thổi bốn phía trong gió, tất cả đều bàng hoàng.

Đám đông rất hỗn loạn, gần như tất cả người trong buổi tiệc đều tụ tập tại đây.

Ngay cả Dung Lạc cũng đến.

Dung Lạc nhìn ngọn lửa bao quanh khu vườn hoa hồng, đốt cháy rụi tất cả đồ vật ngổn ngang chất thành đống, khoé môi tinh xảo cong lên nụ cười ý vị không rõ.

Gió đêm thổi tới, cuốn lấy những cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, khiến nó bay nhẹ trong không khí. Dung Lạc vươn tay ra, cũng tiện tay đón lấy cánh hoa đang không ngừng hạ xuống, cầm trong tay khẽ ngửi, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ dị.

Nụ cười ấy như một đoá hoa bỉ ngạn, đẹp đẽ quỷ quái, lạnh lẽo tanh máu nở rộ nơi địa ngục âm u.

Lửa bốc lên rất cao, cháy rụi.

Người hầu cùng La quản gia đứng phía sau Hạ Nhi không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.

Nhưng tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của chủ nhân toà biệt thự — Khương Tình.

Ngay cả một cái bóng cũng không có.

Hạ Nhi vô cảm nhìn ngọn lửa liếm khắp nơi, đôi mắt hổ phách không rõ cảm xúc, nhưng bàn tay thì nắm chặt lại, run rất khẽ.

Trên người, bộ lễ phục mềm mại mỏng như khói, mái tóc màu nâu nhạt buông lơi, đôi mắt hổ phách tĩnh lặng, làn môi đỏ thắm kiều diễm như máu, những sợi tóc phất phơ theo gió nhẹ rủ xuống bên má khiến toàn thân càng lộ rõ vẻ phong tình mê người.

Sự quyết tâm này của cô cũng khiến Kha Viễn đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng hoảng sợ.

“Đi thôi.”

Hạ Nhi dứt lời liền xoay người, nhưng ngay giờ phút ấy, phía chân trời mây mù bỗng lóe lên một tia chớp, ngay sau đó trời bỗng đổ mưa.

Đầu tiên là mưa nhỏ rồi lớn dần, cuối cùng đập thẳng xuống đám lửa đang bùng cháy dữ dội, vang lên những tiếng lộp bộp, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi đã hoàn toàn dập tắt ngọn lửa đang bao trùm cả khu vườn hoa hồng kia.

Hạ Nhi sững sờ, dừng lại bước chân.

Hôm nay chẳng giống như một ngày có thể mưa, nhưng lúc này mây đen sa sầm, cả bầu trời âm u khó tả, những giọt nước mưa nặng trịch rơi xuống người cô.

Hạ Nhi phải hít một hơi rất sâu mới khiến hô hấp trở nên thông suốt được.

Xung quanh vệ sĩ và Kha Viễn cũng luống cuống.

Mưa nặng hạt rơi xuống một cách bất ngờ, đập xuống trên đỉnh đầu, khiến lòng người ta thảng thốt.

Cơn mưa không những không dứt, còn hóa thành bão tố, màn đêm đen đặc giống như bị xé rách một cái lỗ, nước mưa làm nhòa đi ánh đèn rực rỡ từ căn biệt thự phát ra, nước tạo thành vũng như một đại dương ngạo nghễ.

Cánh cửa của biệt thự vẫn mở rộng, ánh đèn hắt cả ra ngoài.

Bóng dáng nữ nhân ôn nhuận tao nhã bước ra, khí lạnh như hắt vào đáy mắt sâu hút, giống như một bầu trời không đáy, bộc lộ toàn bộ sự bi thương và lạnh lẽo.

Gió bỗng thổi tung mái tóc đen dài, sợi tóc cuồng loạn bay trong gió. Khương Tình bước đến, nhìn khu vườn hoa hồng nở rộ trước mặt, một cơn gió thổi qua, màu hồng của cánh hoa rơi rụng bay lả tả, rơi xuống đầy đất, cũng có vài cánh hoa thưa thớt rơi trên tóc, trên bờ vai thanh mảnh, cánh hoa như đang nhỏ máu.

Ánh mắt Khương Tình hướng về phía cô, phảng phất mang theo sự ưu thương vô tận.

Hạ Nhi nhìn thấy bộ dáng ấy của Khương Tình, cô đứng giữa cơn mưa, cũng giơ tay lên cản lại Kha Viễn đang muốn bước đến che chắn những giọt nước mưa đang đập xuống người cô.

Khuôn mặt Hạ Nhi một mảng trắng nõn, mái tóc nâu nhạt dưới ánh đèn nhuộm một màu bạc như trăng, nét mặt cũng lạnh lẽo như một mảnh băng tuyết mỹ lệ.

Mỹ nhân tuyệt sắc đứng dưới cơn mưa, lễ phục nhạt màu trên người ướt sũng, nước mưa lăn dài trên cần cổ trắng như tuyết làm người khác phải mơ tưởng. Đôi mắt hổ phách như làn thu thuỷ tràn ngập mị hoặc, môi đỏ mọng hơi mím lại, như thể thần trí đã hỗn loạn.

Thế nhưng, vẫn toát lên một vẻ quyến rũ như tan vào xương cốt.

Hạ Nhi nhìn đôi mắt nâu sẫm gần như thê lương kia, trầm mặc.

Khương Tình mặc mưa đang rơi như trút nước, chậm rãi bước xuống cầu thang, dung nhan thanh đạm tĩnh lặng, làn da như ngọc, tựa một đóa phù dung trắng nở bên dòng suối.

Cánh hoa hồng bị vùi dập trong cơn mưa tầm tã, bay lất phất thưa thớt rồi tỏa hương trong gió, một cánh hoa dừng trên tóc mai của Hạ Nhi, khiến gương mặt trắng nõn mịn màng của cô như nhiễm màu hoa đỏ rực diễm lệ.

Khương Tình bước đến trước mặt cô, bàn tay run rẩy đưa lên nhặt cánh hoa ấy xuống.

Ngón tay thon dài bị nước mưa thấm ướt, mang một nhiệt độ ấm áp lướt qua tóc mai cô, mùi hương như lan như sương nhàn nhạt, làm cho Hạ Nhi thoáng giật mình.

“Ngay cả ông trời cũng không muốn em rời khỏi tôi.”

Giọng Khương Tình thì thầm dịu dàng vang lên bên tai, mang theo mê hoặc vô tận, khiến người ta muốn chết chìm trong tình ý mềm mại như nước chảy đó.

Lời vừa ra khỏi miệng, Khương Tình chuyển ngón tay, nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lẽo như sương tuyết đổ xuống, áp môi mình lên môi cô.

Một giọt nước mắt nóng rực không biết từ đâu rơi xuống gò má của Hạ Nhi không hề báo trước.

Lẫn với nước mưa thanh lạnh, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được.

Ánh mắt đau thương, toàn thân đều đang run rẩy, cho dù Hạ Nhi có một trái tim cứng rắn cũng không khỏi mềm lòng...

Bờ môi mỏng mang theo nhiệt độ nóng kinh người, hôn cô đến thần hồn điên đảo, mặc kệ mọi ánh nhìn phức tạp xung quanh, mặc kệ thời gian đang dần trôi, cũng mặc kệ những đau thương mà cả hai đã từng phải gánh chịu.

Nước mưa lạnh như băng như vậy, nhưng trái tim của Hạ Nhi trong nháy mắt như bị bỏng, đau đớn không thể hiểu nổi.

Khương Tình vẫn hôn cô, giống như giọt lệ rơi trên má cô chỉ là ảo giác.

Khung cảnh xung quanh tĩnh lặng, không một tiếng động.

Chỉ còn tiếng mưa đang đập lên mặt cửa kính.

Hành động của Khương Tình đã thành công thu hút ánh mắt chú ý của những con người ở đó.

Trong những ánh mắt đầy kinh hoảng chất chứa vô vàn những biểu cảm phong phú.

Tò mò và sửng sốt, nghi hoặc và khiếp sợ, khó hiểu và ngờ vực.

Tay nắm chặt thành lan can, một tia lạnh giá lướt qua đôi mắt hẹp dài của Dung Lạc.

Dung Lạc mím môi lại, cả khuôn cằm cũng trở nên cứng rắn, lạnh lùng. Từng ngón tay gầy bỗng dùng sức, ly rượu vỡ vụn ra trong lòng bàn tay sau một âm thanh vang dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.