Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 129: Chương 129: Trầm tiểu thư




Tại sân bay thành phố S.

Người tới kẻ đi tấp nập, không khí ồn ào lại vội vã, tiếng thông báo trên loa phát thanh văng vẳng những tràng tiếng anh lưu loát.

Đám người cầm bảng giơ lên hò hét không ngừng, không biết là đợi chờ người thân hay thần tượng.

Một nữ nhân mặc một bộ váy màu vàng nhạt trang nhã, khoác bên ngoài một chiếc áo xanh lam phấn dịu nhẹ, phong cách cổ điển nhưng không kém phần gợi cảm, tóc dài nhu nhu rối tung xuống tận eo, đuôi tóc có chỗ hơi cuốn. Màu da trắng nõn như bạch ngọc, mày đẹp mắt hạnh cong cong ẩn hiện dưới lớp mắt kính màu nâu, môi mọng anh đào tinh xảo, khuôn mặt thiếu nữ linh động khẽ đưa tay lên tháo nhẹ kính mát, lộ ra tròng mắt màu hổ phách đẹp trong veo, liềm diễm ngập nước, phá lệ nổi bật.

Thời gian trôi qua đi, điêu khắc trên giương mặt thiếu nữ tinh xảo như họa, xinh đẹp động lòng người, tuyệt sắc chi tư, thủy linh mỹ lệ.

Thân hình nữ nhân vô cùng gợi cảm quyến rũ, eo nhỏ thon thon, trước ngực lại phập phồng đầy đặn, vóc dáng người cao gầy cân xứng, một thân váy vàng nhạt bay bổng giống như cho dù thời gian trôi qua trăn trở, vẫn tươi đẹp rạng rỡ như lúc ban đầu.

Bao nhiêu đôi mắt trông thấy nhan sắc kinh diễm kia, bị hớp hồn đến mức phải dừng bước chân ngoái đầu lại.

"Đẹp quá."

"Là minh tinh sao?"

"Còn đẹp hơn tất cả minh tinh mà trước giờ tớ từng thấy."

"Tớ rất 'nhan khống', cầu tên tuổi a."

"Tớ gục ngã rồi."

"Đẹp không khác gì nữ thần trong mấy cuốn truyện thần thoại Hi Lạp ấy."

"...."

Tiếng nghị luận to nhỏ của một đám fan đang đợi thần tượng của mình, kéo đến từng tiếng than thở không ngừng vang lên sau mỗi bước chân cô.

Vì tò mò nên cả một đám cố gắng ngóc đầu nhón chân, lại vô tình trông thấy hai người đi phía sau cô gái.

Đó là một nữ nhân và một thiếu niên trẻ tuổi.

Nữ nhân tư thái lịnh lãm quý khí, mặc một bộ vest đen trung tính, cổ áo sơ mi cài kín đến cổ, vừa có nét quyến rũ lại vô cùng bí ẩn, trên tay mang đôi găng tay trắng, phong cách và tư thái chính là một quản gia chuẩn mực vô cùng chuyên nghiệp.

Khuôn mặt toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng, lông mi vừa dài vừa cong, như cánh bướm chớp động dưới con ngươi màu nâu nhạt, sống mũi cao thẳng tắp, môi không điểm son vẫn có khí sắc hồng nhuận.

Nữ nhân thân hình rất cao, dưới bộ trang phục càng tôn lên vóc dáng thanh mảnh, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã lịch sự, bộ dáng nghiên cẩn thận trọng, bước đi từ tốn bình thản theo sau nữ nhân hoa lệ phía trước.

"Tớ trông thấy mối tình đầu của tớ nha."

"Thiên a, cái vẻ mặt ấm áp đó khiến trái tim tớ tan chảy mất rồi."

"Tớ hình như vừa quên luôn là mình đang đi chào đón Mỹ Mỹ. Tớ thật không chung thuỷ a."

"Tớ chính là 'tra nữ'. Tớ muốn nhào lên."

"Tại sao trong vòng một mét không ai dám lại gần bọn họ vậy? Có kỳ quái nha."

"Không ai để ý tiểu ca ca phía sau thật đáng yêu sao."

"...."

Lúc này cả đám người mới nhìn tới nam nhân đi cuối cùng.

Thiếu niên nhỏ nhắn, mắt ngọc mày ngài, bộ dạng chính là một tiểu thịt tươi thơm ngon, một đôi mắt to phản chiếu ánh sáng hết sức rực rỡ, đôi mắt đáng yêu như vậy bây giờ lại đang ngập nước, oa oa khóc lớn, thanh âm cực hạn uỷ khuất, giống như là gà trống bị nhổ lông, khóc chảy cả nước mũi. Rước đến một đống ánh nhìn thương tiếc từ những người xung quanh.

Tiêu Tự thút thít liên hồi, đôi mắt như nai con hoảng hốt nhìn Hạ Nhi — bây giờ là Trầm Sở Hạ, đang lạnh mặt tỏ vẻ giận dữ.

"Trầm tiểu thư! Người ta chính là không cố ý mà."

Hạ Nhi liếc Tiêu Tự, hừ lạnh một tiếng.

"Oa oa... cũng không phải lỗi của người ta. Chính là... chính là người ta cảm thấy tỷ tỷ quá xinh đẹp, chỉ đem đi khoe với đám người Trầm gia một chút... Ai biết bọn họ..."

Hàn Tịch đi bên cạnh thấp giọng cười, một tay chỉnh lại chiếc găng vốn dĩ đã vô cùng hoàn mỹ không một nếp gấp, tao nhã chậm rãi mở miệng:

"Trầm tiểu thư! Cô đừng đổ mọi thứ lên đầu Tiêu Tự nữa, đúng là hắn cũng có lỗi vì để lộ chuyện của cô, nhưng cô dám chắc đây không phải ý muốn của cô sao?"

Hạ Nhi liếc nhìn Hàn Tịch, không trả lời.

Hàn Tịch lại cười cười dịu dàng nói:

"Ba năm qua cô vẫn luôn giấu tôi điều tra theo dõi nữ nhân kia, tuy rằng không hề hỏi tới một câu nào. Nhưng ngay lúc nữ nhân kia có tin đồn yêu đương với một vị đại minh tinh, cô vốn dĩ đang thuận buồm xuôi gió ở Trầm gia, lại đột ngột để lộ tung tích. Chuyện này có quá mức trùng hợp không?"

Hạ Nhi nhìn Hàn Tịch, trong lòng dâng lên một chút khó chịu.

"Tôi về theo chỉ thị của bà, nữ nhân đó yêu đương với ai thì liên quan gì tới tôi chứ?"

Hàn Tịch cong nhẹ khoé môi, tay đưa lên sửa lại cổ áo.

"Thật vậy sao?"

Hàn Tịch cười nho nhã, ánh mắt ôn hoà dịu dàng, từ tốn mở miệng tiếp tục nói:

"Nếu không phải hình ảnh của cô bị lộ ra, Trầm phu nhân biết được Dung Lạc đã nắm được hành tung của cô, sẽ cho cô rời Trầm gia sao? Cô đang là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trầm, hiện tại mọi thứ của Trầm gia xem như cô nắm đã đủ vững rồi, không đến nỗi sợ một Dung Lạc đến mức phải chạy trốn. Cô làm cách gì để khiến bà ấy chấp nhận cho cô rời đi vậy? Hạ tiểu thư?"

Hạ Nhi hừ lạnh, liếc nhìn nữ nhân toàn thân toát lên khí chất nho nhã lễ độ, nhưng rõ ràng bản chất bên trong chính là một ác quỷ nguy hiểm. Ở bên cạnh Hàn Tịch ba năm, cô đủ hiểu nữ nhân này là người như thế nào, cô lúc đầu còn bị bộ dáng ấm áp hiểu chuyện của Hàn Tịch lừa đến xoay vòng vòng, nhưng thời gian dài như vậy, cô đã nhận ra Hàn Tịch chính là một ác quỷ.

Một ác quỷ có vẻ ngoài ấm áp, mang trong mình một trí tuệ siêu việt, nữ nhân như Hàn Tịch nếu không có những vấn đề về thần kinh như 'chống đối xã hội' thì còn tốt, nếu thật sự trở thành một người như vậy, Hàn Tịch chính xác sẽ là kẻ nguy hiểm nhất thế giới.

Có thể tưởng tượng ra một khuôn mặt ấm áp đến mức làm trái tim người khác giống như được sưởi ấm vào mùa đông rét lạnh, khiến người ta chìm đắm, tham luyến lại gần, nhưng đến khi bước vào rồi mới biết mình đang hướng tới là một ngọn núi băng hàn vạn năm, quay đầu thì toàn thân đã đông cứng, vỡ nát ra thành ngàn mảnh.

Hàn Tịch chính là một nữ nhân có thể dùng một khuôn mặt tươi cười ấm áp như gió xuân, trên tay lại cầm một con dao sắc bén không chút lưu tình cứa đứt cổ của bạn.

Hạ Nhi liếc nhìn Hàn Tịch đang ôn hoà tao nhã cười dịu dàng với mình, nghĩ đến bộ dạng trái ngược của nữ nhân này, rùng mình một cái rồi lạnh giọng bỏ lại một câu:

"Đó là chuyện của tôi."

Hạ Nhi dứt lời liền đeo mắt kích lên, vô cùng cao ngạo lãnh diễm rải nhanh bước chân.

Hàn Tịch ưu nhã chỉnh lại tay áo mình, cười khẽ một tiếng rồi theo sau cô, bước đi nhẹ nhàng không nhanh không chậm, nhưng khoảng cách vẫn luôn bảo trì một khoảng cố định không sai một li.



____

Hạ Gia.

Ông Hạ nghe tin cô cháu gái trở về nước, ngay từ sáng sớm đã thức dậy đi tới đi lui, một lúc lại mong ngóng nhìn ra ngoài cổng.

Trần quản gia nhìn thấy liền lắc đầu, dùng tay chỉnh lại mắt kính.

Hạ Minh Phát hừ lạnh một tiếng.

Một lát sau bên ngoài có người hầu chạy như bay vào, sắc mặt vui mừng báo tin:

"Hạ.. Hạ tiểu thư về rồi."

Ông Hạ không nói hai lời lập tức nhanh chân đi ra cửa lớn, chỉ trông thấy chiếc xe Ferrari dừng lại trước mặt ông, một nữ nhân ăn mặc lịch lãm, tư chất đậm quý tộc đẩy cửa bước xuống, chậm rãi tao nhã vòng ra bên cửa xe sau.

Cánh cửa xe liền mở, nữ nhân đó cúi đầu làm tư thế mời cực kì thân sĩ.

Hạ Nhi từ trong xe bước ra, liếc mắt liền trông thấy ông Hạ đứng gần đó, sau lưng còn có Hạ Minh Phát và Trần quản gia.

Giống như một cơn gió, Hạ Nhi bất chấp tất cả cởi bỏ một thân lạnh nhạt điềm tĩnh, lao tới ôm chầm lấy ông Hạ, tiếng khóc lanh lảnh như tiếng nước chảy bên suối.

"Ông...Ông nội!"

Ông Hạ vành mắt đỏ rực, tay run run đưa lên vuốt nhẹ tóc cô cháu gái nhỏ, nở nụ cười hiền từ, nhưng khoé mắt già nua đã sớm ươn ướt một mảng.

"Bảo Bối của ta. Trở lại là tốt rồi... Trở lại là tốt.."

Hạ Nhi siết chặt lấy ông Hạ, cất giọng thiếu nữ ngọt thanh, rồi lại như là gió tháng ba ôn nhu.

"Con rất nhớ ông. Nhớ nhiều lắm ạ."

Ông Hạ không kiềm được nước mắt, cũng ôm lấy cô cháu gái, dỗ dành an ủi:

"Được rồi! Thời gian còn dài, lần này con về, ta sẽ không để con rời khỏi ta lâu như vậy nữa."

Hạ Nhi vẫn khóc thút thít, không trả lời.

Hạ Minh Phát đứng phía sau nhìn hai ông cháu đang ôm nhau khóc đến rối tinh rối mù, hơi trầm mặc ưu thương.

Mặc dù biết mình chỉ là con nuôi của ông Hạ, tình cảm khăng khít gắn bó lâu như vậy, cũng được xem như là người chăm sóc yêu thương Hạ Nhi từ nhỏ cho đến lớn, nhưng dù sao vẫn không thể sánh bằng tình cảm thân nhân ruột thịt kia.

Trong lòng có chút khổ sở.

Hạ Nhi nâng mí mắt, nhìn Hạ Minh Phát đang dần dần cúi thấp đầu, khoé môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô vươn tay ra, mở miệng ngọt ngào nói:

"Cậu! Gia đình chúng ta đoàn tụ rồi. Nào! Tới! Ôm một cái."

Hạ Minh Phát ngẩng đầu, bỗng dưng bật cười thành tiếng, từng này tuổi đầu không ngờ bản thân vẫn còn có suy nghĩ ấu trĩ như thế, chút ưu thương nhàn nhạt vừa xuất hiện liền tan biến trong đáy mắt, bĩu môi lầu bầu một câu:

"Đã là người lớn cả rồi, còn sướt mướt uỷ mị như vậy."

Tuy miệng nói nhưng vẫn bước nhanh tới, ôm lấy hai ông cháu.

Trần quản gia nhìn thấy, không nhịn được rút khăn tay chấm nhẹ lên khoé mắt, thấp giọng:

"Tiểu thư về rồi! Thật... tốt quá.."

Hàn Tịch đứng nhìn khung cảnh trước mặt, hơi cúi thấp đầu, khuôn mặt ôn hoà đạm mạc.



____

Nơi sầm uất nhất trung tâm thành phố S.

Tòa nhà Trầm thị ở thành phố S là một công trình tiêu biểu, toà nhà có hơn bảy mươi tầng, to lớn rộng rãi nằm sừng sững giữa trung tâm thành phố.

Tập đoàn Trầm thị mấy năm trước chuyển đến thành phố S đã từng làm cho cả nước chấn động.

Đây là sản nghiệp của nhà họ Trầm, là gia tộc lánh đời duy nhất, nghe nói sản nghiệp của Trầm gia hiện tại chính là ở nước A, thời gian ba năm vừa qua đột ngột lại xuất hiện mở rộng khắp thành phố S.

Chưa một ai thấy vị đứng đầu Trầm gia ra mặt dù chỉ một lần, toàn bộ chính sách và quyết định đều được thông qua từ bên tổng bộ nước A.

Nhưng phía quản lý cấp cao của Trầm thị vừa nhận được thông báo.

Hôm nay —— một vị Trầm Tổng sẽ đến tiếp quản Trầm thị.

Phía hội đồng quản trị nghe được thông tin đó từng bên tổng bộ, bọn họ sợ hãi sự uy nghiêm của tập đoàn Trầm thị A quốc, lại liên luỵ đến lợi ích của bản thân, không ai dám nói phản đối.

Còn hết sức hoàng tráng thông báo cho cả Tập đoàn phải xuống sảnh tiếp đón vị Trầm Tổng từ trên trời rơi xuống kia.

Một chiếc xe Ferrari màu đen dừng ngay cổng trước đại sảnh.

Nhân viên Trầm thị đứng xếp thành sáu hàng dài cúi thấp đầu, từ cổng tới tận cửa lớn công ty, khung cảnh choáng chợp lại rầm rộ, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, phát huy hình tượng một nhân viên giương mẫu đủ tiêu chuẩn.

Một vài nữ nhân viên len lén liếc mắt tò mò nhìn ra.

Chỉ thấy cửa xe bật mở, một nữ nhân toàn thân bộ cánh công sở quyến rũ, chiếc blazer đen chất liệu vải tweed thanh lịch, kết hợp cùng chân váy xanh nhạt bó sát khoe trọn đường cong tinh tế, áo sơ mi sáng màu đơn giản bên trong càng tăng thêm khí chất kiêu sa, mái tóc nâu nhàn nhạt được búi thấp vô cùng trang nhã, phần mái phía trước rẽ ngôi giữa khiến cả khuôn mặt nữ nhân sáng rực lên, hai lọn tóc nhỏ nâu nhạt thả nhẹ sang hai bên sườn mặt tuyệt mỹ.

Cả đám nhân viên phía sau và bộ phận cấp cao trong hội đồng quản trị đứng đầu gần như nín thở khi thấy cô gái từ trong xe bước ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, trang điểm nhẹ nhưng không hề nhạt nhoà, trái lại còn nổi bật rõ đường nét tuyệt mỹ khiến người khác nhìn mà không thể tin nổi, chính là một nữ nhân có khuôn mặt băng thanh ngọc khiết, tinh tế lại vô cùng mỹ lệ, biểu tình cô gái lạnh nhạt lãnh đạm, ánh mắt màu hổ phách trong veo như có như không nhìn một vòng khắp đại sảnh, bỗng nhiên nhếch nhẹ khoé môi, cười một tiếng.

Giây phút đó cả sảnh lớn đều giống như bị ấn nút tạm dừng, không chớp mắt nhìn nữ nhân đẹp đến chói mắt rực rỡ kia.

Phải mất một lúc sau, tiếng thì thào đè nén trong không khí mới vang lên:

"Trẻ quá."

"Đáng tuổi con gái tôi a."

"Tuổi con trẻ như vậy đã làm chức vụ lớn như thế, thật không tin nổi."

"Lại còn vô cùng xinh đẹp. Chắc chắn là thiên kim tiểu thư thế gia nào đó rồi."

"Sao những vị thiên kim thiếu gia lại cứ nhất định đến để 'chơi đùa' tại nơi làm việc nghiêm túc như thế này a."

"Chưa biết bản lĩnh thế nào, nhưng Trầm Tổng đẹp như thế, tôi nhất định phải vào nhóm chat công ty khoe rầm rộ mới được."

"...."



——

Hạ Nhi đến phòng làm việc sau khi ra mắt một đám lão già trong hội đồng quản trị, nhìn những ánh mắt soi mói có chút khinh thường của bọn họ, Hạ Nhi chỉ cười lãnh đạm cho qua.

Cô đảo mắt nhìn phong cách trang trí tinh tế lại tỉ mỉ, rèm cửa trắng xoá mỏng nhẹ che kín mặt kính đối diện, tấm rèm thiết kế rất vừa vặn, chất liệu cũng vô cùng đặc biệt, không hề làm mất đi chút ánh sáng nào từ bên ngoài, nhưng lại có thể che đi mọi cảnh vật phía dưới.

Cô quay đầu nhìn Hàn Tịch đang đứng phía sau, nhẹ giọng cười một tiếng:

"Chuẩn bị chu đáo đấy. Cảm ơn."

Hàn Tịch chỉ cười cười, cúi đầu không đáp.

Hạ Nhi đi tới bàn làm việc ngồi xuống, biếng nhác chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa kính đang được kéo rèm lại, nhỏ giọng bất mãn:

"Tôi học nhiều thứ như thế, nhưng vẫn không thể khắc phục được chứng sợ độ cao này."

Hàn Tịch ôn nhu cười khe khẽ, giọng nói trầm trầm lành lạnh:

"Cô đã làm rất tốt. Ngay cả rượu là thứ cô không uống được, không phải bây giờ đã có thể rồi sao? Hạ tiểu thư. Một người có thể sửa được cả thể chất của mình, vấn đề độ cao nho nhỏ này chỉ là vấn đề tâm lý. Không đáng kể. Cô sẽ sớm làm được thôi."

Hạ Nhi cười rộ lên.

Hàn Tịch đúng lúc liếc mắt nhìn thấy, không tiếng động cụp nhẹ mí mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.