CHƯƠNG 1: SỐNG LẠI
Trans/Edit: Koliz
Hạ Tuyền là bị người lôi từ trên giường xuống mặt đất —— ngã tỉnh.
“Ba!” Một tiếng, đừng nói đau đớn tới mức nào, tưởng tượng một chút, không phải là cảm giác bị người hung hăng đánh một gậy vào gáy sao?
Mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ vênh váo tự đắc đứng ở trước chân, trong lòng Hạ Tuyền nghi ngờ, lại cũng cảm giác được đầu mình ngày càng đau hơn, là loại đau đến tận thần kinh não, từng cơn, không gián đoạn…
Hắn ấn ấn huyệt thái dương, phảng phất như sờ thấy cả gân xanh nổi lên.
“A Tuyền, anh đừng nóng giận mà, là gã đàn ông kia tự mình quấn lấy em, không hề có một chút quan hệ nào với em hết.” Mạc Nhã Lệ thờ ơ nói có lệ, giống như nhận định chỉ cần mình giải thích một chút, dùng dáng vẻ mềm mại, là có thể được tha thứ. Nếu là bình thường, như vậy, cô ta nhất định sẽ thành công, chỉ là hiện tại, thì không chắc.
Hạ Tuyền híp mắt một cái, nhìn người phụ nữ cực kỳ quen thuộc này, làn da trắng lại nhẵn nhụi, ngũ quan xinh xắn, trang điểm thành bộ dáng khiến người thoải mái, vóc người lồi lõm đủ cả, trùm lên một chiếc váy lam giá cả không thấp, hắn nhớ tới —— cái váy này khiến hắn bỏ ra hơn nửa tháng lương, cái miệng nhỏ đỏ bừng đỏ bừng lại phun ra ngữ khí không sao cả.
Hết thảy đều có vẻ đương nhiên như vậy.
Chỉ là cô ta có đẹp, có chịu thua thế nào, cũng không thể khiến Hạ Tuyền bây giờ động tâm cùng nhẹ dạ.
Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Nghi vấn này chỉ tồn tại trong đầu Hạ Tuyền một giây, liền tan thành mây khói. Này liên quan gì tới hắn? Hắn hiện tại, không còn muốn gặp người phụ nữ này chút nào.
“Đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Mạc Nhã Lệ trừng lớn hai mắt mỹ lệ, kinh ngạc nhìn Hạ Tuyền, giống như không hề ngờ tới chút nào người luôn luôn chỉ nghe theo lời mình, coi mình là trân bảo, bình thường nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, lại không nể mặt mũi nói như vậy với mình.
“Tôi nói, cút ra ngoài!”
Không muốn thấy đối phương mè nheo phiền nhiễu, Hạ Tuyền trực tiếp nắm một tay đối phương kéo về hướng cửa chính.
Mạc Nhã Lệ mới phản ứng lại, một bên vừa phản kháng vừa rít gào với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh biết anh đang làm gì không?” Làm gì? Có rõ ràng thì sao. Hạ Tuyền không hề bị lay động mà tiếp tục lôi kéo Mạc Nhã Lệ.
Dù sao cũng là phụ nữ, còn là một phụ nữ chỉ biết ăn uống vui đùa chỉ hiểu được hưởng thụ, sức lực đến cùng không bằng sức lực lớn của Hạ Tuyền là đàn ông, không bao lâu sau, liền bị Hạ Tuyền vứt ra ngoài cửa.
Mạc Nhã Lệ có chút chật vật ngồi sập xuống đất, ngay cả như vậy, cũng không quà mức tổn hại tới bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô ta, đoán chừng nếu không phải vì duy trì hình tượng cuối cùng, đã sớm quyền đấm cước đá tới, nhưng mà bây giờ, chỉ là rống to với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh dám đối xử với em như vậy, em cho anh biết, kể cả anh có tới cầu xin em, em cũng sẽ không trở lại.” “À… Cầu còn không được.”
Hạ Tuyền đã sớm nhìn thấu người phụ nữ này, đối với thông điệp sau cùng của cô ta, chỉ cười lạnh một tiếng. Tay vung một cái, theo tiếng cửa đóng lại, ngăn cách gương mặt đáng ghét kia ở bên ngoài.
Lúc này, Hạ Tuyền mới rảnh để đánh giá vị trí hiện tại, chỉ có thể nói, quá quen thuộc, đây không phải chính là chỗ mình sau khi tốt nghiệp, vẫn luôn ở sao? Tiền thuê còn không thấp nữa, cũng là lúc trước Mạc Nhã Lệ cố ý muốn sống ở chỗ này, phòng ở không lớn, lại cũng không tính là nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, có nhà bếp độc lập cùng phòng vệ sinh riêng, đối với một thằng nhóc vừa mới vào xã hội không lâu mà nói, cũng coi như là một loại xa xỉ khiêm tốn.
Chỉ là…
Chuyện gì thế này?
Cảnh tượng như vậy khiến cho Hạ Tuyền một loại dự cảm mãnh liệt, dường như nghĩ đến cái gì đó, bước nhanh về phòng ngủ, lấy chiếc điện thoại bên dưới gối ra, hiện thị trên màn hình là —— ngày 23 tháng 11 năm 20xx.
Quả nhiên…
Hạ Tuyền hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười u ám.
Năm năm trước à, ha ha, thật sự là độ tuổi đủ ngây thơ lãng mạn, một bầu nhiệt huyết, có ước mơ về tương lai, có chấp nhất với tình yêu.
Cuối cùng, thì còn lại cái gì chứ? Bất quá giờ tâm đầu uể oải, thất vọng với tương lai, còn với ái tình, đại khái chính là tuyệt vọng đi.
Mặc kệ ra sao, hiện tại hắn không hề muốn ở lại đây chút nào, từng giây từng phút đều không muốn.
Từ trong góc lôi ra một cái va li da có chút niên đại, một mạch cất những thứ thuộc về mình vào.
Hắn, hiện tại chỉ muốn ra khỏi nơi này, cho dù hắn đã từng sinh sống một khoảng thời gian rất dài ở nơi này.
Đồ của Hạ Tuyền không nhiều, đồ chồng chất nhiều nhất trong phòng chính là mấy thứ hàng xa xỉ của Mạc Nhã Lệ, trang phục đắt tiền, mỹ phẩm đắt tiền.
Trái với Hạ Tuyền chỉ cần thu dọn vào một va li, đồ của cô ta, phỏng chừng không phải mấy cái va li thì không chứa nổi.
Kéo hành lý vô cùng ít ỏi, Hạ Tuyền mắt cũng không nhìn rời khỏi địa phương đã từng mang ý nghĩa trọng đại, nơi mà chính mình đã từng cho là nhà.
Tìm một khách sạn tương đối sạch sẻ ở lân cận, Hạ Tuyền ném mình xuống giường, nhớ lại ký ức kiếp trước về những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này.
Là cái gì ấy nhỉ, bắt đầu nhớ lại, nghĩ tới việc này, toàn bộ mặt Hạ Tuyền đều đen.
Không phải là vì Mạc Nhã Lệ người phụ nữ kia ám muội không rõ với người khác, lại nói với mình là bị đối phương quấy rầy, sau đó mình vào hôm sau lúc cùng đại biểu công ty đi đàm phán, nhìn thấy người đàn ông công ty bên kia phái tới chính là cái người Mạc Nhã Lệ nói quấy rầy cô ta, tức giận đến không để ý tới lợi ích của công ty, đánh cho đối phương một trận, một cách tự nhiên, hợp tác thất bại, bản thân cũng bị sa thải.
Khi đó bản thân lại còn cho rằng điều này đáng giá, vì Mạc Nhã Lệ, đáng giá, thật đúng là mắt mù.
Kiểm tra tiền gửi ngân hàng, cũng chỉ còn lại ba, bốn ngàn, công tác cũng đã mấy năm, không nghĩ tới chỉ còn lại chút tiền như vậy, Hạ Tuyền hiển nhiên biết lương mỗi tháng, hơn một nửa đều dùng cho Mạc Nhã Lệ, mua quần áo, mua mỹ phẩm cho cô ta…
Tưởng tưởng sự trả giá những năm này, thật là đáng đời bản thân mắt bị mù, tại sao lại nhìn không nhìn rõ người ta chứ? Tại sao lại cứ u mê không tỉnh tại đây chứ?
“Ai…”Coi như bị chó cắn, mày lại không thể cắn trở về thôi, Hạ Tuyền hiện tại chỉ hy vọng lúc bị sa thải khỏi nơi làm, có thể kết thúc tiền lương tháng này cho hắn, bất quá, hi vọng không lớn, dù sao mình là nguyên nhân hợp tác thất bại, có thể được một phần ba, hắn đã cảm ơn trời đất.
“My love, chúng ta kết hôn đi…”
Một hồi chuông dễ nghe đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Tuyền, nghe thấy tiếng chuông, tâm tình lại càng khó chịu, bởi vì là Hạ Tuyền đặc biệt mua vì Mạc Nhã Lệ, một thứ chỉ tốn vài đồng tiền linh tinh, nhưng nghĩ những năm này đổ tiền và tình trên người Mạc Nhã Lệ, rất mẹ nó không đáng.
Song điện thoại thì vẫn phải nhận, Hạ Tuyền cái tên hiển thị gọi đến —— Trần Vạn Văn, Hạ Tuyền sững sờ, giống như không nghĩ tới đối phương gọi điện thoại tới cho hắn, bất quá vừa nghĩ bây giờ là năm năm trước, thì thông suốt.
Năm năm trước, bọn họ vẫn là bạn tốt, anh em tốt, vẫn không có vì một người phụ nữ mà cắt đứt với đối phương.
“Này, chào cậu.”Bất quá kể cả như vậy, Hạ Tuyền vẫn còn có chút không được tự nhiên mà nhận điện thoại.
“Tớ xin, Tiểu Hạ Tử khi nào mà lại… lễ phép như thế.”
Điện thoại truyền đến một tiếng trêu tức, trong lòng Hạ Tuyền nhất thời buông lỏng, con người luôn là như vậy, đối với một số việc khiến mình áy náy, có hoài nghi, sẽ luôn ôm một chút cẩn thận cẩn thận, mãi đến tận lúc có được đáp án, mới có thể thả lỏng ra.
Vì vậy, câu tiếp theo của Hạ Tuyền là: “Có rắm mau thả.”
“Chà chà… Khen cậu được hai câu liền bại lộ bản tính, thực sự là ngại khen.”
Bên tai truyền đến hai tiếng chà chà, sau đó ngữ khí thoáng cao lên, tràn đầy sung sướng.
Hạ Tuyền nở nụ cười, “Nhìn bộ dáng đắc ý của cậu, là có chuyện tốt gì? Nói thẳng đi.” “Người hiểu tớ, đúng là chỉ có Hạ Tuyền cậu. Đêm nay ra uống một chén đi, anh thăng chức, anh mời khách.” “Cậu mà có thể thăng chức, trên trời liền mưa đò.” Lông mày Hạ Tuyền nhếch lên một cái, bật thốt lời đả kích.
Người đầu kia di động không phục, “Aiz, cậu đừng có không tin, ít nói nhảm đi, có tới hay không.”
“Đi, tại sao lại không đi, có tiện nghi không chiếm không phải hảo hán.”Hạ Tuyền cười, vừa vặn có thể tiết kiệm tiền cơm, hiện tại đang nghèo.
“Được, gặp ở chỗ cũ, cúp trước. Thứ bảy còn có lớp bồi dưỡng.”
Hạ Tuyền nhìn cuộc gọi kết thúc, tâm tình tốt lên một chút, đời này, phải vì bản thân mà sống, hảo hảo quý trọng những người quan tâm tới mình, ít nhất, không nên khinh dịch mà chặt đứt đường lui của bản thân.
Tất cả, đều vẫn còn kịp.
——o0o——
Tác giả có lời muốn nói:
~( ̄▽ ̄)~* đại gia khỏe, ta là một chồi mới
~( ̄▽ ̄)~* đến, cụng ly…
~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ Ý da, ta say rồi ~
Ghé thăm hãy phun nhẹ, đương nhiên có chỗ nào kỳ quái xin cứ nói… n(*≧▽≦*)n
——o0o—–
Đăng lên 11r tối qua, mà không hiểu mạng lag hay sao, nó lại lưu vào nháp :v Xin phép để t chỉnh giờ, đang cố đăng liên tục mỗi ngày >///< {9:18 – 10/5}
Hạ Tuyền sống lại – Chương 2