Sáng vào lớp mà Hạ Tuyết cứ đứng thập thò ngay cửa vì sợ gặp một người. Trương Hải Luân. Còn lý do thì quá rõ ràng, chính là nụ hôn “hụt” chiều hôm qua. Cô không biết phải nói gì nếu tình chờ giáp mặt với anh. Sự lo lắng lớn đến nỗi khiến cô nàng này nghĩ ra một hành động khá rồ dại: đến ngồi bên cạnh Hải Luân và hoàn toàn im lặng để anh không biết mình đang có mặt! Ôi trời! Đúng là điên khùng!
Nhưng may thay, lúc Hạ Tuyết thu hết can đảm từ từ đưa mắt nhìn vào giảng đường thì không hề có bóng dáng Hải Luân đâu. Nghệch mặt trong vài giây, cô liền nhớ hôm qua hình như anh chàng bị sốt cao, vẻ như bệnh tình khá nặng nếu vậy thì sáng nay anh chẳng thể nào đến lớp nổi rồi. Phù! Cô thở phào một tiếng thật rõ. Phước đức thật, có lẽ hôm nay mình sẽ không phải gặp cậu ấy! Nhủ thầm trong yên tâm, Hạ Tuyết bấy giờ mới bước chân đi vào giảng đường. Dẫu biết rằng rồi cũng sẽ đến lúc hai người đụng mặt nhau như bình thường nhưng chí ít, tránh nào lúc nào thì hay lúc đó thôi.
Ngồi xuống ghế, Hạ Tuyết đặt chiếc cặp lên bàn. Khẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô chợt nhớ đến lời Trọng Lâm nói đêm qua trước lúc phóng xe mô tô chạy đi: “Mai, tôi sẽ có điều bất ngờ nữa cho em.” Cô sinh viên hai mươi tuổi tự hỏi, điều bất ngờ mà hắn nói đến là gì nhỉ? Nghĩ vẩn vơ một hồi, Hạ Tuyết chợt lắc đầu liên tục vì tự dưng nghĩ về tên đáng ghét ấy. Cô bỗng phát hiện, dạo này bản thân nhớ về hắn với tần suất hơi bị nhiều thì phải. Điên mất thôi! Để lấy lại tâm trạng bình thường, Hạ Tuyết liền lấy tập ra xem lại bài... Rất nhanh sau đó, chuông vào lớp đỗ dài.
Trưa tan học, Hạ Tuyết dắt chiếc xe đạp tồi tàn ra khỏi cổng trường. Ném nhẹ chiếc cặp vào rổ và chuẩn bị ngồi lên yên xe thì bỗng, một cánh tay vòng qua hông giữ chặt rồi kéo mạnh cô xuống. Vì bất ngờ nên chân chới với và cô ngã nhào ra phía sau, sà vào lòng người đó. Chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Tuyết đã nghe chất giọng khinh khỉnh quen thuộc vang vang bên tai:
“Bắt được em rồi, Hạ Tuyết! Tôi chờ em cả buổi trời!”
Lập tức xoay qua, Hạ Tuyết bắt ngặp ngay cái bộ mặt tà đạo của Trọng Lâm. Hắn cười cực kỳ nham hiểm hệt như kẻ đi săn vừa tóm được con mồi.
“Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra ngay!” – Hạ Tuyết cắn môi, bảo.
“Buông?” – Trọng Lâm vờ tỏ ra chưng hửng – “Tóm được rồi thì mắc chứng gì buông! Bộ ngu hả! Thôi nào đừng khó chịu thế, đêm qua em với tôi còn thân mật với nhau mà.”
“Cậu Trọng! Anh nói cho đàng hoàng, đây là trường học và tôi không muốn bị mọi người đàm tếu đâu.”
Trước câu nói đe doạ từ cô gái và bắt đầu thấy các sinh viên khác nhìn chằm chằm về phía mình, Trọng Lâm cười cười:
“OK! Vậy chúng ta cùng đến một nơi riêng tư để bàn chuyện!”
“Gì chứ? Nơi riêng tư là gì?” – Hạ Tuyết giật mình, hỏi lo lắng.
Chẳng hề quan tâm phản ứng của đối phương, Trọng Lâm đảo mắt sang tay vệ sĩ đứng bên cạnh đang giữ chiếc xe đạp:
“Mang nó về nhà của cô Hạ, tôi tự lái xe được.” – Thấy tên thuộc hạ có vẻ tần ngần, hắn nhíu mày – “Chả lẽ đạp xe mà anh cũng chẳng biết?”
“Dạ vâng, tôi hiểu thưa cậu chủ.”
Không muốn ở lại đây lâu, Trọng Lâm mau chóng rời đi và hiển nhiên mang theo cả Hạ Tuyết. Dõi mắt theo hai người nọ, tên vệ sĩ lắc đầu tặc lưỡi:
“Nhưng mình có biết nhà cô Hạ ở đâu đâu chứ. Cậu chủ thật là...”
Thấy mình bị “bắt cóc” trắng trợn, Hạ Tuyết vùng vẫy kịch liệt:
“Buông ra! Anh buông tôi ra xem nào!”
Trông sự phản kháng dữ dội từ cô, Trọng Lâm dừng lại thở dài thườn thượt:
“Em nhỏ con mà sao mạnh dữ thế? Tôi giữ không muốn nổi...”
Dứt lời, Trọng Lâm nhanh chóng thả Hạ Tuyết xuống. Ấy vậy, Hạ Tuyết còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm là đã bị hắn tiếp tục đỡ lấy người rồi đặt cô lên trên vai giống hệt người ta vác túi gạo. Khỏi nói, hành động “bá đạo” này từ tên đại ma đầu càng khiến Hạ Tuyết điên tiết hơn nữa. Cô không ngừng dùng tay đánh mạnh vào lưng Trọng Lâm nhưng chẳng nhằm nhò gì, đến nỗi cứ tưởng hắn là gã quái vật nào đấy.
Vác Hạ Tuyết đi đến chỗ chiếc xe hơi màu xám sang trọng đỗ bên kia đường, Trọng Lâm mau chóng mở cửa xe rồi nhẹ nhàng để cô ngồi vào bên trong. Xong, hắn đứng thẳng người lên rồi đưa tay bóp vai và lưng, than vãn:
“Trời ạ! Muốn gãy lưng tôi luôn. Em có phải con gái không vậy?”
“Anh cứ thử bị ai đó bắt cóc xem! Tôi không cắn anh là may rồi!” – Hạ Tuyết lồm cồm ngồi dậy đồng thời quắt mắt ra bên ngoài.
Cười phì trước thái độ hung hăng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm thở ra đồng thời đóng mạnh cửa và sau đó thì chui vào ngồi ở hàng ghế trước.
“Có ai bắt cóc mà lại cho em đi xe hơi đẹp thế này không nào.”
“Tôi không quan tâm! Bây giờ anh cho tôi xuống ngay!” – Hạ Tuyết loay hoay mở cửa xe nhưng nó đã bị khoá.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Trọng Lâm lắc đầu bảo khi thấy cô nàng đang cố thoát: “Never! Tôi đã nói sẽ cho em điều bất ngờ.”
“Bất ngờ đó là gì chứ?”
Trọng Lâm cười ranh mãnh, tay xoay xoay vô lăng – “Giờ đến nhà tôi nào!”
Và cứ thế, bỏ mặc sự phản đối từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm lái chiếc xe hơi chạy nhanh ra ngoài con đường lộ đầy nắng.
Hơn nửa tiếng sau, Trọng Lâm dừng xe trước cổng một ngôi biệt thư to lớn với lối kiến trúc cổ kính sang trọng. Trông nó thật uy quyền.
“Đây là đâu?” – Hạ Tuyết trố mắt nhìn dãy nhà đẹp như mơ phía trước.
“My house.” – Qua kính chiếu hậu, Trọng Lâm “sổ” câu sặc mùi anh ngữ.
Hạ Tuyết nhăn mặt đưa mắt ra ngoài cửa kính xe hơi, nhìn lại lần nữa ngôi biệt thự. Vậy ra đây là “hang ổ” của tên đại ma đầu. Đúng là khác nhau xa quá, cô với hắn... Từ bên ngoài trông vào đã thấy cả khu vườn rộng lớn toàn cây với cây. Quan sát toà nhà sang trọng với vẻ ngỡ ngàng xong, Hạ Tuyết tự dưng kín đáo thở dài bởi đang tự hỏi, chẳng rõ đến bao giờ mình mới có được một cái biệt thự khủng thế này. Chắc còn lâu lắm, thậm chí biết đâu là qua tận kiếp sau ấy chứ.
Sau tiếng bấm còi xe của Trọng Lâm, cổng biệt thự từ từ mở và hắn mau chóng cho xe chạy vào bên trong khu vườn xinh đẹp, đỗ ịch. Tháo dây an toàn ra, hắn quay xuống nhìn cô nàng hỏi:
“Em tự xuống xe hay là tôi vác vào?”
Dù biết Trọng Lâm đùa nhưng vì gương mặt quá bình thản nên khiến Hạ Tuyết phải lo sợ hắn sẽ làm thật. Hiển nhiên, cô từ chối lịch sự:
“Cám ơn, tôi vẫn thích đi bằng chân của mình hơn.”
Trọng Lâm cười khỉnh rồi xoay người trở lại, mở cửa xe bước xuống. Còn Hạ Tuyết, chỉ vừa mới chạm tay vào tấm kính là đột ngột cửa bật mở làm cô hơi giật mình. Đúng lúc, một tên vệ sĩ áo vet đen hướng mắt vào bên trong, cúi đầu nói: “Mời cô!”
Nghệch mặt chốc lát rồi Hạ Tuyết mới hiểu, vậy ra người nhà giàu khi xuống xe cũng phải có kẻ hầu mở cửa xe giúp? Đúng thật kỳ quặc hết sức! Vừa ra khỏi xe, còn chưa kịp đứng vững trên đất là Hạ Tuyết đã bị Trọng Lâm nắm lấy tay kéo nhanh đi vào trong ngôi nhà lớn. Lúc cả hai chỉ mới đặt chân qua ngưỡng cửa thì những người hầu đứng thành hai hàng hai bên đã đồng loạt cúi chào, hô lớn: “Kính chào cậu chủ!”
Khỏi nói, Hạ Tuyết nhìn trân trối cỡ nào. Không chỉ cái màn nghênh đón quá lố kia mà quan cảnh bên trong ngôi nhà “to xác” cũng khiến cô sững sờ hẳn có lẽ là do lần đầu tiên bản thân đến một ngôi biệt thự thế này. Không gian quá rộng, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu sang bậc nhất. Một thế giới hoàn toàn khác biệt so với thế giới cô sống.
“Đây là cô Hạ, khách quý của tôi. Hãy đưa cô ấy vào phòng và chuẩn bị những thứ tôi căn dặn lúc sáng.” – Trọng Lâm nói với những người hầu.
“Dạ vâng thưa cậu chủ.” – Một cô hầu đứng gần nhất đáp lời chủ nhân xong nhìn sang vị khách quý, mỉm cười – “Mời cô Hạ theo chúng tôi.”
“Nhưng đi đâu cơ?”
Nghe câu hỏi hơi lóng ngóng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm tặc lưỡi bảo:
“Thì em cứ theo họ, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho em rồi.”
“Chuẩn bị gì? Sao phải thế? Tôi không hiểu.“.
“Lát em sẽ biết thôi. Giờ em theo họ đi, lẽ nào dự tiệc mà ăn mặc như thế.”
Tiệc? Tiệc gì nhỉ? Hạ Tuyết còn đang tự hỏi thì thình lình Trọng Lâm nhanh chóng đặt tay lên vai đồng thời đẩy nhẹ cô đi về phía bên phải. Những người hầu cũng bước theo cùng. Mấy phút sau khi “được tống” vào một căn phòng rộng có bàn trang điểm và nhiều chiếc tủ áo đắc tiền, Hạ Tuyết cứ đứng ngớ ra mà chẳng biết làm gì, đến nỗi bản thân cô cảm thấy mình thật thừa thải.
“Dạ mời cô Hạ tắm rửa rồi chúng tôi sẽ thay quần áo cho cô ạ.”
“Phải tắm rửa?” – Hạ Tuyết càng ngày càng nhận ra sự kỳ cục của chuyện này – “Tôi nghĩ chắc có nhầm lẫn ở đây rồi, để tôi đi hỏi Trọng Lâm.”
Hạ Tuyết vừa xoay lưng và chân chưa kịp bước thì đã bị họ giữ lại.
“Thưa, cậu chủ dặn kỹ lúc cô Hạ đi ra khỏi phòng này là tất cả phải hoàn tất. Vì vậy mong cô thông cảm.”
Dứt lời thì đồng loạt những cô hầu, người giữ tay người giữ chân, kéo Hạ Tuyết vào trong phòng tắm...
Gần hai tiếng sau.
Trọng Lâm nhìn tới nhìn lui Hạ Tuyết trong bộ váy có ren màu hồng phấn dài chưa đến đầu gối. Trông cô nàng thật khác với cái kiểu công chúa sang trọng này. Mái tóc quăn gợn sóng khiến Hạ Tuyết toát lên vẻ quý phái.
“OK! Tốt lắm!” – Trọng Lâm ra vẻ hài lòng.
Đối diện, Hạ Tuyết hết kéo váy rồi đến vuốt vuốt mái tóc quăn, hỏi:
“Rốt cuộc thì đây là cái chuyện gì thế hửm?”
Trọng Lâm cười gian tà xong đột ngột nắm lấy tay Hạ Tuyết, giống như khi nãy, chẳng nói chẳng rằng gì kéo nhanh cô đi ra ngoài xe.
Sau vài tiếng lái xe hơi chở Hạ Tuyết đi, cuối cùng Trọng Lâm cũng đã dừng lại tại bến Bạch Đằng, một trong những bến du thuyền khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Bước xuống xe, Hạ Tuyết tất nhiên hỏi ngay:
“Này, anh muốn làm gì thế? Anh đưa tôi đến đây chi vậy?”
Tiến lại gần cô gái, Trọng Lâm từ tốn trả lời:
“Hôm nay sinh nhật bạn tôi nên tôi đưa em đến đây dự tiệc cùng. Là trên chiếc du thuyền năm sao Queen ở đó đó!”
Theo hướng chỉ tay của Trọng Lâm, Hạ Tuyết thấy phía xa xa, chiếc du thuyền cỡ lớn sang trọng đang nằm gần bến như chờ khách lên tàu.
“Du thuyền ấy không phải hạng thường đâu. Kiểu này, triệu phú mới chơi nổi.” – Hạ Tuyết nhăn mặt khi trông sự bề thế của thuyền Queen.
“Hà, tất nhiên. Đây là tiệc sinh nhật của một tiểu thư danh giá mà.”
“Nghĩa là chỉ toàn người giàu?” – Hạ Tuyết lắc đầu – “Không! Tôi không đến những nơi như vậy đâu. Tôi chẳng bao giờ hợp được với mấy chỗ này.”
Dứt lời, Hạ Tuyết liền xoay gót toan bỏ chạy nhưng xui xẻo thay Trọng Lâm kịp thời giữ lại. Hắn đời nào lại để cô đi dễ dàng thế.
“Hey, em nói nghe dễ quá. Chúng ta sẽ cùng dự tiệc sinh nhật của bạn tôi.”
“Bạn anh chứ có phải bạn tôi đâu.” – Hạ Tuyết cố gỡ tay ra khỏi cái siết tay của Trọng Lâm – “Vả lại, sao nhất định phải là tôi?”
“Vì em là công chúa của tôi!”
Cười nhếch mép đầy khoái chí xong Trọng Lâm bất ngờ cúi xuống rồi vác Hạ Tuyết lên vai y hệt như trưa nay. Dĩ nhiên, Hạ Tuyết sốc tiếp tập hai bởi mình lại bị tên này “bắt cóc” lần nữa. Không thể chịu nổi cái kiểu ngang ngược này của hắn, cô lập tức hét ầm:
“Bỏ ra! Anh mau thả tôi xuống! Tôi ghét anh, Trọng Lâm!”
“Em có hận tôi đi nữa thì đêm nay em cũng phải ở bên cạnh tôi.”
Một cách thản nhiên, Trọng Lâm hiên ngang “vác” Hạ Tuyết đi về phía chiếc thuyền Queen mặc xung quanh nhiều người đang nhìn theo chăm chú.
Hạ Tuyết thấy không tự nhiên lắm khi nhìn đi đâu cũng toàn là những người giàu có ăn mặc lịch thiệp. Dẫu trên người đang khoác chiếc váy đắt tiền nhưng cô cũng chẳng thể tự tin được gì nhiều. Chính xác thì trông họ khác với cô quá. Làm ở bar Gossi hơn hai năm, tiếp xúc với khá nhiều loại người khác nhau, nghèo có, giàu có, tốt lẫn xấu đều có nhưng khi trông mấy người bề thế này Hạ Tuyết lại lo lắng hồi hộp quá đỗi. Hay vì những người giàu trong bar khác xa những người giàu trên du thuyền năm sao này.
“Cứ bình thường đi, không ai ăn thịt em đâu mà sợ.” – Trọng Lâm siết chặt bờ vai run run của Hạ Tuyết.
“Một tên đại ma đầu như anh tôi còn không sợ huống chi họ.” – Hạ Tuyết còn căm anh chàng vì chuyện khi nãy vác mình lên thuyền.
“Ừ ừ, thế thì ok.” – Lại vẫn nụ cười khinh khỉnh của Trọng Lâm – “Em liệu cư xử cho tốt để đừng làm mất mặt tôi nhé.”
Nghe lời nhắc nhở từ Trọng Lâm, Hạ Tuyết càng hồi hộp gấp bội. Đặt tay lên ngực cô tự nhủ phải bình tĩnh, cứ tỏ ra bình thường thì mọi thứ sẽ ổn. Đưa mắt nhìn xung quanh thấy ai ai cũng sang trọng quý phái từ già đến trẻ, trong khi bản thân lại lóng ngóng chính vì vậy cô càng ghét Trọng Lâm hơn vì khi không lại dẫn mình đến nơi thế này đây.
“Trọng Lâm!”
Giọng ai đó hớn hở gọi lớn và dẫu chẳng hề trúng tên mình nhưng Hạ Tuyết vẫn giật mình. Dường như cô nàng đã quá căng thẳng.
“Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay đấy.”
Lời nói khẽ của Trọng Lâm vứa dứt thì Hạ Tuyết đưa mắt nhìn cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ chói vô cùng rực rỡ sang trọng đang chạy nhanh về phía này với vẻ mặt cực kỳ hớn hở hệt như bắt được vàng. Chưa hết, lúc chỉ còn cách chỗ mình với Trọng Lâm đứng cỡ hai ba bước chân thì cô gái đó đã làm một hành động khiến Hạ Tuyết hết sức bất ngờ: đó là ôm chầm lấy hắn!
“Trọng Lâm! Tình yêu của em, mừng vì anh đến dự sinh nhật em!” – Cô gái mặc váy đỏ xuýt xoa không ngừng và hai tay thì ôm chặt Trọng Lâm.
“Sinh nhật người đẹp Ngọc Hà thì anh phải đến chứ. Em khoẻ không?” – Trọng Lâm cười cười, đẩy nhẹ đối phương ra.
Ngọc Hà nhìn Trọng Lâm, hai mắt sáng rỡ đến nỗi có cảm tưởng dù bây giờ diễn viên lừng danh Hollywood có xuất hiện cũng chẳng khiến cô quan tâm:
“Thấy anh là em khoẻ ngay! Từ ngày mình chia tay nhau, em phát ốm.”
“Thôi nào, cũng đã hơn một năm rồi mà.” – Trọng Lâm phì cười trước cái giọng nhõng nhẽo làm nũng xưa ơi là xưa của cô nàng.
“Anh thật đúng là vô tình...”
Đang cười đùa thì Ngọc Hà chợt thấy Hạ Tuyết đứng lặng im ở phía sau anh chàng. Thắc mắc, cô chỉ tay hỏi: “Ai đây anh?”
Bấy giờ mới nhớ đến Hạ Tuyết, Trọng Lâm mau chóng quàng tay qua vai cô siết chặt rồi chậm rãi giới thiệu giống như đây là một nhân vật quan trọng:
“À quên, đây là bạn gái anh Hạ Tuyết!”
“Hả?!” – Hạ Tuyết và Ngọc Hà cùng đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
Thấy đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên của Hạ Tuyết, Trọng Lâm vờ ngây ngô bảo: “Không đúng sao?”
Bên cạnh, không biết lý do gì mà Hạ Tuyết cảm giác bối rối trước câu hỏi ấy. Tự dưng khi đó, cô nửa muốn đính chính nhưng nửa lại không nên lưỡi cứ đơ ra mà chẳng biết nói gì ngoài việc nở nụ cười hơi gượng gạo.