Điều Thuỵ Trinh nói rất chí lý. Hạ Tuyết tự nghĩ, phải chăng chính vì Trọng Lâm là một cậu chủ danh tiếng và mình là PR nên cả hai mới gặp nhau? Là “nên” chứ không phải “nếu“. Bỗng chốc cô cười nhạt nhẽo trước thứ được gọi bằng hai từ Vận mệnh.
“Đúng rồi, suýt tôi quên. Khi nãy vú Lệ có cho tôi, định về sẽ mời các cô bữa nhậu ra trò nhưng quên khoáy.” – Thuỵ Trinh liền chồm người lên khỏi mặt bàn, với tay kéo hộc tủ bên dưới và lôi ra một cái bịch – “Mực tẩm gia vị, khô bò, mực muối nữa. Cô ăn với tôi nhé. Hai ta nhậu một trận xem sao.”
Bình thường thì Hạ Tuyết đồng ý ngay bởi toàn món ruột nhưng bỗng nhiên lúc này nhìn đống mực mới bóc bịch đồng thời ngửi thấy mùi đặc trưng của chúng là cô buồn nôn. Cảm giác dợn dợn kỳ lạ mau chóng kéo đến khiến cô khó chịu kinh khủng. Bụng quặn thắt.
“Dạ thôi, em không ăn đâu.”
Tưởng Hạ Tuyết từ chối lịch sự nên Thuỵ Trinh đưa bịch mực về phía cô em, thở hắt bảo: “Ăn đi! Ngại gì nào. Ngon lắm đấy!”
Nhìn miếng mực tẩm khô quắt ngay trước mặt, Hạ Tuyết bịt miệng lại vì cơn buồn nôn dâng lên tận họng. Ngay lập tức, cô đẩy nhẹ tay Thuỵ Trinh ra.
“Xin lỗi, em muốn nôn quá!” – Dứt lời, Hạ Tuyết hộc tốc chạy về phía phòng vệ sinh.
Quá bất ngờ, Thuỵ Trinh ngồi ngẩn người ra trên ghế, nghệch mặt. Nhưng rất nhanh sau đó, cô dường như phát hiện một điều tồi tệ nên chạy theo.
... Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh với dáng vẻ mệt mỏi thì Hạ Tuyết gặp ngay Thuỵ Trinh đang đứng, nét mặt trầm tư đầy nghĩ ngợi.
“Sao chị lại vào đây?”
“Cô bị sao vậy? Nôn hả?”
“Vâng... Tự dưng thấy mực thì buồn nôn. Dạo này hình như sức khoẻ em không tốt, ăn cái gì cũng muốn nôn, cứ cảm giác dợn dợn kỳ cục. Lưng cũng mỏi hơn bình thường.” – Hạ Tuyết nhớ lại tình hình bản thân mấy ngày trước.
Đối diện, vẻ mặt Thuỵ Trinh hơi thay đổi, chính xác là có chút biến sắc.
“Cô... tháng này có trễ kinh không?”
“Dạ? Trễ kinh ư?” – Hạ Tuyết lẩm nhẩm tính ngày – “Ừm đúng rồi, thường vào ngày năm em có nhưng tháng này thì trễ gần hai tuần!”
“Tôi hỏi thật nhé: Cô với anh chàng Trọng Lâm, có làm chuyện đó không?”
“Chị hỏi chuyện đó... là gì...?”
Đột ngột Hạ Tuyết ngừng lại, đôi mắt đang đong đầy ngạc nhiên thì mau chóng chuyển qua mở to bần thần vì kinh ngạc. Dường như, cô bắt đầu hiểu rõ “cái vấn đề buồn nôn” của những ngày trước. Trời ơi, lẽ nào...
“Vào cái đêm cô bị sốt, tôi để ý cô và Trọng Lâm ở trong phòng VIP suốt cả buổi. Đến lúc mọi người ở Gossi tan việc, tôi cũng chẳng thấy mặt mũi hai cô cậu đâu! Vậy ra, lần ấy là cả hai đã qua đêm với nhau? Đúng chứ?” – Thuỵ Trinh đặt lên trán, suy đoán.
Hạ Tuyết đảo mắt, im lặng. Nghe cô chị đại nhắc về cái đêm đáng nhớ ấy, cô mới bất giác để ý một điều... Lần đó, vì không kiềm chế được nên Hạ Tuyết và cả Trọng Lâm đều quên chuyện phải phòng ngừa giống như đêm đầu tiên. Nếu thế, có thể nào cô đã mang thai? Còn đang nghĩ ngợi trong lo lắng thì Hạ Tuyết chợt thấy một miếng bọc đưa ra ngay trước mặt mình. Cô liền ngước lên nhìn Thuỵ Trinh, cô chị này bảo dứt khoát:
“Que thử thai! Trễ kinh hai tuần cũng đủ cho ra kết quả chính xác rồi! Cô thử đi, xem mình có thai không? Hãy nghe theo lời tôi.”
Thoáng lưỡng lự trong vài phút, Hạ Tuyết rụt rè đón lấy cái thứ lạ lẫm kia từ tay Thuỵ Trinh đồng thời gật đầu. Cô siết chặt que thử thai, hít sâu một hơi rồi quay trở lại phòng vệ sinh... Gần nửa tiếng sau, Hạ Tuyết lầm lũi đi ra và thời đưa mắt nhìn Thuỵ Trinh. Đối diện, Thuỵ Trinh vẻ như đã biết rõ kết quả thế nào nhưng vẫn dò hỏi: “Sao? Que hiện mấy vạch?”
Thấy Hạ Tuyết chậm rãi đưa que thử thai về phía mình, Thuỵ Trinh liền cầm lấy xem thử. Khi trông rõ số lằn vạch hiện trên que, đôi mắt cô trong một thoáng chợt đứng yên. Dù đã dự đoán việc sẽ thế này nhưng cô chị đại đó vẫn bất ngờ. Hạ tay xuống, Thuỵ Trinh thở dài.
“Cô dự tính làm sao đây?”
“Em cũng không biết.” – Hạ Tuyết nhìn xuống bụng, đáp chán chường.
“Cái gì mà không biết?” – Thuỵ Trinh gần như gắt – “Đã ra nông nỗi vậy rồi thì phải báo với Trọng Lâm chứ. Anh ta là bố đứa bé trong bụng cô còn gì.”
“Đúng, nhưng...”
“Các cô cậu thật là, quan hệ mà không chịu phòng ngừa! Cả hai chưa kết hôn, cô còn đang là sinh viên, phiền phức rồi nhé!”
Nghe một tràng trách mắng của Thuỵ Trinh, Hạ Tuyết chỉ làm mỗi hành động xụ mặt và cúi đầu. Lại bắt đầu nảy sinh vấn đề mới: cô đã mang thai! Đúng là đối với sinh viên như cô, chuyện này lớn thật rồi. Cô phải làm gì đây? Nếu cho Trọng Lâm biết tin này thì thế nào? Hắn sẽ phản ứng ra sao? Vui mừng hay phủi bỏ trách nhiệm? Không... Hắn không phải hạng người nỗi tệ bạc thế. Hạ Tuyết lắc đầu tự nhủ và đang cố tưởng tượng xem thái độ của Trọng Lâm lúc đón “tin dữ“.
“Nè!” – Giọng Thuỵ Trinh lại cất lên, khá trầm – “Tuy còn quá sớm để mang thai nhưng cô đừng lo lắng. Theo tôi, Trọng Lâm yêu cô thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nhà anh ta chẳng phải giàu có lắm à, chỉ cần hạ sinh một đứa bé cho dòng họ Trọng thì cô khỏi đi học, cũng một bước lên mây.”
“Em không vì gia thế của Trọng Lâm mới sinh con!” – Hạ Tuyết khó chịu.
Trông dáng vẻ hơi gay gắt của cô em, Thuỵ Trinh khoanh tay tặc lưỡi bảo:
“Ừm, xem như tôi nói sai. Tóm lại, cô vẫn phải báo tin mình mang thai cho Trọng Lâm. Với vai trò là bố đứa bé, anh ta có quyền được biết. Vả lại, không phải cô nói anh ta đang hận cô à? Biết đâu nhờ việc mang thai này, hai người giải quyết được thù hận thì sao.”
Câu nói từ Thuỵ Trinh như “khai sáng” đầu óc Hạ Tuyết. Cái nhìn của cô sáng bừng khi nghĩ đến việc, đứa bé trong bụng sẽ là cầu nối giữa mình với Trọng Lâm, khiến hắn quên đi hận thù trở về như trước đây. Người ta thường bảo, dù xấu xa đến mấy nhưng lúc sắp trở thành bố mẹ thì kẻ ấy cũng có thể thay đổi. Bỗng chốc, Hạ Tuyết thấy biết ơn cái thai này. Lỡ như, đứa trẻ trong bụng cô sẽ mở ra một giai đoạn mới cho bố lẫn mẹ nó thì sao? Tất nhiên là rất hay! Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cô mỉm cười nhẹ nhõm.
***
Hôm nay là chủ nhật, Hạ Tuyết đến siêu thị mua đồ. Cô muốn chuẩn bị một bữa ăn thật ngon cho mình và Trọng Lâm, đồng thời báo hắn biết tin mừng. Lòng hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Chí ít cũng có thể nghĩ biết đâu từ giờ những thứ tồi tệ sẽ kết thúc, bắt đầu một cuộc sống mới không còn thù hận.
Lúc đứng chờ ở quầy thanh toán, Hạ Tuyết chợt nghe cuộc nói chuyện của hai người nào đó đứng ngay bên cạnh.
“Anh, con đang đạp em này.”
“Vậy à? Để anh nghe thử.”
Chậm rãi quay qua, Hạ Tuyết thấy một chàng trai đang nhẹ nhàng áp tai lên cái bụng to tướng của cô gái. Vẻ như, họ là cặp vợ chồng mới cưới và chuẩn bị có đứa con đầu lòng. Trông dáng vẻ cau mày nhưng thỉnh thoảng đôi mắt lại sáng rỡ của anh chồng là Hạ Tuyết thấy lòng mình dâng trào những xúc cảm lạ lùng. Cô cũng mong sao, Trọng Lâm sẽ mừng rỡ khi hay tin bản thân sắp làm bố. Cảm giác mang trong mình sinh linh bé bỏng thật lạ lùng khó tả, nó khiến Hạ Tuyết hạnh phúc hơn, hy vọng hơn... Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng xoa xoa rồi cô nở nụ cười tươi.
***
Tên vệ sĩ nhà họ Trọng ngạc nhiên vì Hạ Tuyết xuất hiện sau cánh cổng màu đen, đã vậy còn xách theo mấy chiếc túi màu trắng.
“Cậu chủ các anh có ở nhà không?”
“Thưa, sáng sớm cậu chủ rời khỏi nhà đến giờ chưa về. Cô Hạ muốn vào trong ngồi chờ?”
Đối diện, Hạ Tuyết gật đầu.
... Hơn một tiếng sau cổng biệt thự lại mở, lần này là chiếc chiếc xe mô tô chạy nhanh vào bên trong sân vườn, không nói cũng biết đó là ai. Gạt chóng xe, Trọng Lâm chậm rãi tháo nón bảo hộ ra, thở mệt nhọc. Chưa kịp bước xuống thì hắn thấy tên vệ sĩ đi đến gần cúi đầu bảo:
“Cậu chủ đã về. Cô Hạ đang chờ cậu với bữa trưa rất thịnh soạn.”
“Hạ Tuyết? Bữa trưa thịnh soạn?” – Trọng Lâm nhíu mày
... Hạ Tuyết ngồi đợi với dáng vẻ khá hồi hộp lẫn sốt ruột nên lúc Trọng Lâm bước vào cô hơi giật mình. Thấy hắn nhìn bàn thức ăn với vẻ vô cùng khó hiểu thì cô liền lên tiếng:
“Tôi muốn cùng anh dùng bữa trưa. Được không?”
Đứng bất động trong vài giây, Trọng Lâm từ từ tiến lại bàn đồng thời chuyển dời ánh mắt sang Hạ Tuyết, cười khỉnh:
“Bất ngờ thật! Tôi tưởng em còn giận tôi lắm nên cũng phải cuối tháng này mới chịu gặp mặt. Lý nào em đã tha thứ cho tôi về chuyện hôm trước à?”
Không bận tâm đến cái nhìn dò xét thích thú từ Trọng Lâm, Hạ Tuyết đáp:
“Giận thì còn giận nhưng vì có chuyện rất quan trọng muốn báo cho anh biết nên tôi đến đây chuẩn bị bữa trưa này.”
“Biết ngay! Em chẳng khi nào tự nguyện gặp tôi cả. Chuyện gì?”
Trả lời cho thái độ khó chịu từ hắn bằng một nụ cười, Hạ Tuyết bảo khẽ:
“Không cần vội, chúng ta dùng bữa trưa đã.”
Khẽ thở ra, Trọng Lâm kéo ghế rồi ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa ăn do chính tay Hạ Tuyết làm “đãi” mình. Thật chất thì hắn muốn nghe thử chuyện quan trọng mà ban nãy cô đề cập đến là cái quái gì. Hắn tò mò chờ đợi và thích thú hy vọng rằng, việc ấy đủ khiến mình có thể kinh ngạc. Chẳng nhiều lời, Trọng Lâm cầm đũa lên gắp thức ăn.
Đối diện, vừa quan sát Trọng Lâm dùng cơm Hạ Tuyết vừa suy nghĩ xem bản thân nên bắt đầu từ đâu. Báo tin mình đã mang thai với tên đại ma đầu đó quả khó khăn hơn cô tưởng. Lòng cứ hồi hộp, còn tim thì đập mạnh đến không chịu nổi. Chính xác là cô không đoán được phản ứng từ Trọng Lâm sẽ thế nào. Nếu hắn vui thì chẳng việc gì phải nói nhưng lỡ ngược lại thì...
“Bộ chuyện ấy khó nói lắm hả?” – Giọng Trọng Lâm vang vang, xoá tan bầu không khí yên tĩnh nãy giờ. Dường như, hắn không bao giờ rời mắt khỏi cô.
Đảo mắt và thoáng lúng túng, Hạ Tuyết chậm rãi nói, nghe cứ ậm ờ:
“Ừm, cũng gần như thế.”
“Nào, có gì em cứ nói thẳng, tôi sẽ lắng nghe thật kỹ. Yên tâm, tôi nhất định bình tĩnh chờ nghe đến hết câu chuyện em kể.” – Khoanh tay, Trọng Lâm ngã người ra phía sau thành ghế.
Trông cái kiểu bình thản chờ đợi của Trọng Lâm, Hạ Tuyết càng thêm hồi hộp. Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng phải cho hắn biết điều “cực kỳ quan trọng” đó. Hít sâu và cố lấy lại bình tĩnh, cô chậm rãi lên tiếng:
“Trọng Lâm, chúng ta... có thể trở về như trước đây được không?”
Vẻ sốt ruột trên mặt biến mất, Trọng Lâm cau mày nhanh chóng hỏi lại:
“Trở về như trước đây? Nghĩa là sao?”
“Tức là, không còn thù hận hay trả đũa. Mọi lỗi lầm đều cho qua hết.”
Im lặng. Trọng Lâm vẫn chưa rõ điều mà Hạ Tuyết vừa đề nghị. Hắn đang cố hình dung những suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu cô nàng mưu mô ấy.
“Gì nào? Quên tất cả để trở về như xưa? Làm gì có việc dễ dàng thế chứ. Em muốn tôi ngừng trả thù, xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra ư?”
“Trọng Lâm, những thứ tồi tệ vừa qua như vậy đã quá đủ rồi! Anh hãy dừng lại đi! Vì tôi, vì anh... hay vì tương lai của chúng ta, kết thúc nhé.”
Chẳng hiểu sao Trọng Lâm thấy buồn cười trước cụm từ “vì tương lai của chúng ta” phát ra từ miệng Hạ Tuyết. Bởi thiết nghĩ, hắn và cô còn có tương lai cùng nhau sao? Nếu như là trước đây thì hẳn hắn sẽ rất vui khi nghe câu nói đó thế nhưng giờ khác rồi. Những gì đã xảy ra, không chỉ một hai chữ bỏ qua là xoá hết được. Hiện tại, ngay chính lúc này đây, giữa Trọng Lâm và Hạ Tuyết xuất hiện một khoảng cách quá lớn không thể lấp đầy. Tồn tại duy nhất trong người hắn chỉ có thù với hận. Chưa kể, còn một sự thật là: hắn không phải người con trai nắm giữ trái tim Hạ Tuyết.
“Tương lai của chúng ta?” – Trọng Lâm lặp lại năm từ nghe xa vời – “Em không thấy buồn cười à? Em yêu Trương Hải Luân chứ đâu phải tôi, vậy thì hai ta có tương lai ra sao nhỉ?”
“Không đâu, từ giờ trở đi giữa chúng ta tuyệt đối không còn sự tồn tại của Hải Luân. Tôi cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.” – Hạ Tuyết dịu dàng bảo.
Trọng Lâm tiếp tục lặng thinh. Hắn nhận ra bản thân trở nên mơ hồ. Từng câu từng lời của Hạ Tuyết đều khiến hắn phải nghĩ ngợi, suy đoán thậm chí dè chừng. Hắn chẳng biết nên tin điều gì và không nên tin điều gì. Nhưng đầu óc hắn chưa hoàn toàn mù mờ, vẫn còn chút điểm sáng cho vấn đề này.
“Thật chứ?” – Trọng Lâm hỏi lấp lửng.
“Phải, tôi nói thật đấy.” – Hạ Tuyết gật đầu, gương mặt đầy mong mỏi.
“Không có Trương Hải Luân?”
“Tuyệt đối không.”
“Luôn luôn bên cạnh tôi?”
“Tôi sẽ không rời xa anh nữa.”
“Thế, tôi phải bỏ qua hết mọi chuyện kể cả việc trả đũa Trương Hải Luân?”
“Đúng! Anh nên dừng cuộc trả thù Hải Luân vì kể từ giờ phút này cậu ấy đứng bên ngoài chúng ta.”
Đôi mắt Trọng Lâm chợt đứng yên giống như đang bắt đầu hình dung rõ tất cả những điều nãy giờ... Để rồi rất nhanh, hắn nở nụ cười kỳ quặc.
“Hoá ra là vậy! Rốt cuộc, em ở bên cạnh tôi cũng chỉ vì muốn giữ an toàn cho Trương Hải Luân. Sao em lại tàn nhẫn với tôi đến mức này, Hạ Tuyết?”
Đối diện, Hạ Tuyết kinh ngạc trước sự hiểu nhầm từ phía Trọng Lâm. Cô phát hiện mình vừa nói một câu khiến hắn suy nghĩ lệch đi theo hướng khác.
“Anh đừng hiểu lầm ý tôi, ngừng trả thù là cách tốt nhất với anh và chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới không vì bất cứ ai.”
“Em nói dối! Lúc nào em cũng chỉ nghĩ cho Trương Hải Luân, có bao giờ em vì tôi đâu nào!”
“Tôi thật sự lo cho anh! Chỉ bản thân anh không chịu hiểu tình cảm của tôi. Thù hận khiến anh chẳng còn đủ lý trí nhận ra bất kỳ điều gì ở xung quanh mình. Nó đang giết chết anh!”
“Đừng mang thù hận và lý trí vào đây!” – Trọng Lâm bật dậy, vẻ kích động – “Em luôn lo lắng cho Trương Hải Luân, em không thể phủ nhận điều ấy!”
“Đúng là tôi có vì Hải Luân nhưng đó không phải tất cả. Người tôi lo nhất vẫn là anh!” – Hạ Tuyết cũng đứng dậy, nói thật rõ.
“Đủ rồi!!!”
Cuộc cãi vã kết thúc khi Trọng Lâm thét to hai từ kia. Điên tiết. Đôi tay siết chặt, cả người run mạnh, hắn từ từ ngước mặt lên nhìn Hạ Tuyết. Đối diện bên kia bàn, Hạ Tuyết bất động khi thấy nỗi căm phẫn hiện rõ trong đáy mắt hắn. Cô linh cảm sự việc đã trở nên tồi tệ và vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Nếu...” – Trọng Lâm cất giọng trầm đục – “Nếu như em vẫn cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ không trả thù Trương Hải Luân nữa mà sẽ GIẾT hắn! Tôi không doạ đâu!”