Hà Xử Phùng Sinh

Chương 1: Chương 1: Bạn Học Mới




Vào tháng chín, từng đợt gió mùa thu hổi mang theo chút hơi lạnh nhè nhẹ, thời tiết so với tháng trước vẫn thoải mái hơn rất nhiều.

Trường THPT Thánh Hoàng, lớp trọng điểm - A1, tin tức sáng sớm vừa được truyền đến khiến đám học sinh chụm năm chụm bảy mà bàn tán.

“Này, mày có biết gì không, nghe nói có một nữ sinh chuyển vào lớp chúng ta.”

“Chuyển tới thì cứ chuyển, có cái gì đặc biệt đâu? Trước giờ lớp ta bao nhiêu người chuyển đến?”

“Lần này không giấu đâu à nha, nghe nói là một mỹ nữ, hơn nữa còn là thần đồng, nhảy tận 3 lớp, so với chúng ta thì nhỏ hơn 3 tuổi. Còn nghe nói người ta thi trắc nghiệm IQ chỉ số rất cao, là một thần đồng đó!”

“Nhỏ hơn 3? Đừng có khoa trương như vậy? Còn là thần đồng? Dáng người như thế nào?”

“Tao cũng không quan tâm cái này, tao càng quan tâm là người đẹp như thế nào? Đẹp bao nhiêu? Có thể đẹp Phùng Sinh sao?”

......

Đề tài vừa thay đổi, tất cả ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Tiêu Phùng vốn đang gục mặt trên bàn, đầu gối lên cánh tay ngủ ngon lành.

Bạn thân Trình Tố Tố đẩy đẩy cô, “Ey, ey, A Sinh, mau tỉnh dậy, ban ngày ban mặt ngủ cái gì? Không thấy mọi người đang bàn tán về người đẹp à?”

Tiêu Phùng Sinh mơ mơ màng màng ngồi dậy, mái tóc đen dài vô thức mà rơi xuống cổ, bởi vì còn chưa tỉnh, khóe mắt tinh tế rũ xuống, mắt hơi híp, có chút mông lung mà nhìn mọi người.

Tuy vẫn chưa tỉnh táo nhưng vẫn liếc mắt một cái.

Đẹp đến mức khiến nội tâm một vài người run rẩy.

Trình Tố Tố nuốt một ngụm nước miếng: “Không có khả năng...... Cứ cho người kia là tiên nữ đi, nhưng cũng không có cửa với nhan sắc Phùng Sinh của chúng ta.”

Tiêu Phùng Sinh là hot girl của trường cấp 3 Thánh Hoàng, mấy năm nay, số lượng học sinh ngoan ngoãn chỉ chăm lo học tập lại vì cô mà ngã vào cơn lốc xoáy mang tên “Yêu sớm”, tay Phùng Sinh câu lấy một tóc lười biếng mà đùa nghịch, đối với lời nói của mọi người ngoảnh mặt làm ngơ.

Trình Tố Tố là bạn thân thiết của cô, cô ấy dùng khuỷu tay chạm chạm cô: “Ayyo, Phùng Sinh, cậu có quen người đó không? Nói là cũng là người của Thánh Hoàng.”

Thánh Hoàng có cả cấp 2 và cấp 3 gọi chung là trường tư thục THPT, ở chỗ này không phú thì cũng quý, đều trong một vòng, phần lớn đều là người quen, đặc biệt là Tiêu Phùng Sinh, cô ở đây giống như lão đại, những chuyện như vậy không qua mắt được. Dựa theo tính cách của cô, đáng lẽ ra đã sớm đem hết gốc gác của bạn học mới ra mà giới thiệu cho mọi người rồi á.

Nhưng hôm nay, Tiêu Phùng Sinh lại phá lệ mà khác thường, đôi mắt cô híp lại, giống như đang nghĩ tới một cái gì đó, đôi môi khẽ cười lạnh: “Người cao quý như vậy, tôi làm sao mà quen biết được cơ chứ?”

Mọi người:......

Xem ra là có quen biết.

Chẳng lẽ là con cái tầng lớp quản lý của Thánh Hoàng?

Dưới sự tò mò của mọi người, buổi chiều, Lưu lão sư chủ nhiệm của lớp đem tiến vào.

Quả nhiên là xứng với câu “Ngàn hô vạn gọi mời bước ra” vừa vào cửa, chỉ nhìn thấy sườn mặt, mọi người không nhịn được khen ngợi.

Quả nhiên là một mỹ nữ.

Làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen nhánh như mực, trong mắt nàng còn mang theo một tia nhàn nhạt lạnh lùng, dưới khóe mắt phải, có một nốt lệ chi, nàng mang theo một khí chất đặc biệt, thành công mà thu hút ánh mắt của mọi người.

“Bạn này là học sinh mới của lớp chúng ta, tên Hà Lạc Nhất, sau này......balbalbal......”

Đôi mắt nàng rất trong trẻo, trong lúc Lưu lão sư giới thiệu, ánh mắt bình tĩnh mà quét một vòng xung quanh lớp học, cuối cùng dừng lại ở trên người Tiêu Phùng Sinh.

Mọi người đều quay đầu nhìn Phùng Sinh.

Tiêu Phùng Sinh ôm hai cánh tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hà Lạc Nhất.

Bốn mắt nhìn nhau, xẹt ra tia lửa.

Giới thiệu xong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hà Lạc Nhất theo Lưu lão sư đi xuống dưới.

Lưu lão sư hơi hơi cười, mang theo Hà Lạc Nhất đi xuống, “Với chiều cao của em, hẳn là có thể ngồi phía sau một chút.” Trước khi Hà Lạc Nhất tới, Lưu lão sư đã xem qua lý lịch của nàng, nữ sinh thiên tài như vậy theo lẽ tự nhiên cũng trở thành trò cưng của giáo viên, huống chi bề ngoài xinh đẹp lại khiến người khác yêu thích đến vậy, cô phá lệ mà đặc biệt săn sóc: “Em có thể tự mình chọn chỗ ngồi.”

Lời nói vừa thốt ra.

Những nam sinh bên dưới hưng phấn đến mức ánh mắt lóe sáng, tất cả đều ngồi thẳng tắp giống cây Bạch Dương, ánh mắt tràn ngập mong chờ mà nhìn Hà Lạc Nhất.

—— tới chỗ của tớ đi, mau tới chỗ của tớ nè.

Hà Lạc Nhất không có phản ứng gì, nàng lập tức di chuyển xuống phía dưới, đi tới bên cạnh Tiêu Phùng Sinh.

Tiêu Phùng Sinh một mình chiếm hai hết chỗ ngồi, cô dựa vào tường ngồi, một cái ghế khác để trống, miệng nhai kẹo cao su với thái độ bất cần đời, ánh mắt mang theo một tia hài hước, nhìn Hà Lạc Nhất từ trên xuống dưới.

Không chỉ có các bạn học xung hít hà một hơi, ngay cả Dương lão sư cũng giật nảy mình. Đứa nhỏ này chọn chỗ nào không chọn? Tại sao lại cố tình chọn chỗ ngồi kế bên Hỗn Thế Ma Vương?

Tiêu Phùng Sinh là thiên kim duy nhất của Thánh Hoàng, bối cảnh đương nhiên là rất lớn, quan trọng đây còn là trường cấp 3 Thánh Hoàng, đồng nghĩa với cái gì? Đương nhiên là trường học do nhà người ta xây rồi, tính tình kiêu ngạo cũng có thể hiểu. Hơn nữa Tiêu Phùng Sinh lớn lên đặc biệt xinh đẹp, cô xinh đẹp giống như là hoa hồng kiều diễm, mang theo một chút cuồng dã, làm càn, đặc biệt là cặp mắt kia, quyến rũ không phù hợp với lứa tuổi này mà.

Cả thế giới quan trọng gương mặt, người xinh đẹp luôn đặc biệt được người khác nâng niu thương hoa tiếc ngọc.

Mọi người đều ngừng thở, vì lo lắng cho khoảng thời gian sắp tới của bạn học xinh đẹp mới tới này.

Hà Lạc Nhất đem cặp sách đặt ở trên bàn, xoay người nhìn cô, đôi mắt rét lạnh như ở vùng nam cực.

Sự việc làm cho người khác khiếp sợ đã xảy ra.

Tiêu Phùng Sinh làm trời làm đất khiến ai ai cũng khiếp sợ đột nhiên đem chân thả xuống, nhưng rõ ràng là cô không được tự nhiên, hai chân bắt đầu rung rung như cái sàng.

Hà Lạc Nhất không để ý tới cô, chính mình ngồi xuống, đem cặp sách sắp xếp gọn gàng, nàng nhìn chân của Phùng Sinh không ngừng rung rung, nhíu mày, Lạc Nhất quay đầu nhìn cô: “Ngồi yên.”

Dương lão sư:......

Các bạn học:......

Quả nhiên, Tiêu Phùng Sinh nổi giận, cô âm thầm chửi một câu “Bệnh tâm thần “, sau đó, ở trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hai chân vốn dĩ đang rung lắc đột nhiên dừng lại.

Mọi người:......

Vẫn còn chưa kết thúc.

Hà Lạc Nhất từ trong túi lấy ra một cái khăn giấy, nhìn với Phùng Sinh, nhàn nhạt nói: “Nhả ra.”

Gân xanh trên trán Tiêu Phùng Sinh nhảy dựng, lớn tiếng nói: “Bệnh tâm thần à!”

Sau đó...... Sau đó cô quay đầu đem kẹo cao su trong miệng nhả ra khăn giấy của Lạc Nhất.

Mọi người:......

Ngày đầu tiên tới, không ai có thể nghĩ rằng, danh tiếng của Hà Lạc Nhất cứ vậy mà bay xa.., một con tiểu bạch thỏ đem cả lão đại ai ai cũng sợ thu thập, đây là đẳng cấp gì? Đương nhiên là cấp bậc hoàng kim rồi!

Mối quan hệ của hai người là chủ đề sôi nổi để mọi người bàn tán, Hà Lạc Nhất mới tới, các bạn học trong lớp đều không hiểu biết, Tiêu Phùng Sinh thì ngược lại hoàn toàn, tuy ngày thường thì kiêu căng ngạo mạn, khí thế kiêu ngạo không ai sánh nổi, nhưng bởi vì có đủ nghĩa khí, bề ngoài lại xinh đẹp, nhân duyên đặc biệt rất tốt, bạn bè cũng đặc biệt nhiều.

Nhưng hôm nay, không biết cô lại bị làm sao vậy, miệng giống như bị vá lại, bạn bè hỏi thế nào cũng không nói.

Về phía Hà Lạc Nhất......

Nàng tựa như mang luồng khi lạnh băng, căn bản không ai dám hỏi.

Tiết học buổi chiều, mọi thứ vẫn như cũ, tiết toán học.

Phùng Sinh ghét nhất là toán học, cô cảm thấy giáo viên giảng bài cứ như đọc thần chú. Như thường lệ, cô lấy gương ra ngắm chính mình

Ố mài gót, hơ nỳ!

Tại sao trên đời lại có thiếu nữ đẹp như thế lày?

Phùng Sinh vuốt mặt của chính mình, chậc chậc chậc, nhìn cái làn da này đi, cô chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt to sáng lấp la lấp lánh, có phải hay không tùy ý liếc một cái liền khiến người khác chết mê chết mệt? Còn có bờ môi này, tay cô sờ sờ vuốt ve môi, vẻ mặt say mê. Mẹ của cô chắc hẳn kiếp trước cứu cả thế giới, cho nên mới sinh ra được người con gái xinh đẹp giống như vậy đi?

Lạc Nhất vẫn luôn nghiêm túc nhìn bảng đen, hoàn toàn không quan tâm kẻ tự luyến ngồi bên cạnh, chỉ là soi gương mà cũng có thể cười say mê như tên ngốc.

Tiêu Phùng Sinh tự thưởng thức vẻ đẹp của mình trong chốc lát, cô đá vào một chân của Hà Lạc Nhất đang chăm chú nghe giảng”Này, bạn học mới.”

Hà Lạc Nhất không nhúc nhích.

Phùng Sinh nhíu mày, lại đá vào chân nàng một lần nữa: “Nói cậu đó, bạn học mới, cậu vừa mới tới đã kiêu ngạo như vậy, không biết đoàn kết sao?”

Hà Lạc Nhất quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tiêu Phùng Sinh.

Phùng Sinh khoa tay múa chân một cái, đặt tay lên cằm của chính mình, “Thế nào, xem thử màu son này của tôi có đẹp hay không?”

Màu đỏ rực, ở cái tuổi này, cũng chỉ có cô là có thể phù hợp.

Hà Lạc Nhất nhìn chằm chằm một lát, “Xấu.”

Phùng Sinh:......

Cuộc đối thoại cứ như vậy mà kết thúc.

Phùng Sinh cảm giác tâm hồn bé bỏng mong manh dễ vỡ của mình đã chịu tổn thương, cô ghé vào bàn, dùng khăn ướt lau môi đỏ, sống đã không còn gì luyến tiếc đối với màu da trắng.

Hà Lạc Nhất ngừng nghỉ trong chốc lát, nàng nghiêm túc ghi chép bài, bởi vì là nàng nhảy lớp tới, tuy rằng cấc chương trình học đã tiếp xúc qua không ít, nhưng mục đích chính nàng tới đây làm cái gì, Hà Lạc Nhất nhất định phải cho bên người kế bên nếm trải cảm giác đau khổ.

Chỉ trong chốc lát.

Tiêu Phùng Sinh lại bắt đầu mân mê, Hà Lạc Nhất nhíu mày, còn chưa đợi nàng phản ứng kịp, Phùng Sinh xoay đầu nhìn nàng, chu môi: “Cái này thì sao? Có đẹp không?”

Hà Lạc Nhất:......

Ngày đầu tiên đi học, không mặn không nhạt cứ như vậy mà kết thúc, Trình Tố Tố trộm quan sát Tiêu Phùng Sinh cùng Hà Lạc Nhất nửa ngày, xác định hai người không có quan hệ gì, rất rõ ràng nha, bệnh cũ của Tiêu Phùng Sinh lại tái phát, thấy người đẹp nhịn không được mà đùa giỡn người ta, nhưng đối phương căn bản không để ý tới cô.

Tiên sinh loại cảm giác này thật là yomost.

Mấy năm nay, Trình Tố Tố đi làm bạn thân của Tiêu Phùng Sinh đã chịu không ít kích thích, không khoa trương nói, vô luận giới tính là nam hay nữ, số người có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, lúc này vừa hay rất tốt, người đẹp chuyển tới lớp so với cô rất có cá tính, lại cực xinh đẹp nha~.

Tan học.

Phùng Sinh như cũ mà chui vào xe của đại Boss - mẹ Tiêu Hựu, Tiêu Hựu mang kính râm, cô mới vừa tham dự một cái lễ trao giải xong, váy dạ hội màu đen vẫn chưa kịp đổi, “Này, này, tại sao lại không cùng Lạc Nhất đi ra?”

Phùng Sinh cực kỳ bực bội, “Là ai? Không quen biết!”

Tiêu Hựu gỡ kính râm xuống, buồn cười nhìn Phùng Sinh, đây là ngày đầu tiên người ta chuyển lớp tới, tính khí của đại tiểu thư liền bộc phát? Không quen biết? Tay cô duỗi ra, chỉ vào phía bên ngoại của cửa sổ xe: “Ey, chả phải kia là Lạc Nhất nhà ta sao? Bên cạnh có nam sinh nhỏ đang làm gì vậy? Đưa thư tình sao?”

Phùng Sinh nhanh như chớp mà quay đầu lại nhìn.

Tiêu Hựu bên cạnh cười muốn nội thương.

Biết đã bị lừa, Phùng Sinh tức muốn hộc máu, “Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con đi!”

Tiêu Hữu khởi động xe, cô nhìn con gái, buồn cười sờ sờ đầu con bé: “Được rồi, có chút tâm tư nhỏ này của con mẹ cũng không biết hay sao, Lạc Nhất chuyển trường đến đây, con vui muốn chết đi?“.

______________________________________

Shi: dài muốn chết luôn =((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.