Hà Xử Phùng Sinh

Chương 5: Chương 5: Tên nào dám mơ ước đến Lạc Nhất




Buổi tối tan học ai về nhà nấy.

Tám giờ, hai người call video nói chuyện phiếm, từ nhỏ đến lớn vẫn kiên trì, mấy năm nay đã sớm thành thói quen.

Lạc Nhất lật quyển sách tiếng Anh trong tay, bộ dáng giống như một giáo viên: “Hôm nay luyện khẩu ngữ chưa?”

Có mấy ngày giảm shock, nàng đã bình phục lại tâm trạng của mình, dần dần bắt động đến Phùng Sinh bên kia, chỉ là tình huống của vị này làm nàng rất là đau đầu.

Phùng Sinh híp mắt nhìn chằm chằm màn hình video: “Sao lại để lộ lệ chi ra ngoài rồi?”

Lạc Nhất:......

Rốt cuộc người này có đam mê gì vậy, chẳng lẽ về đến nhà quyền lợi xóa trang điểm nàng cũng không có?

Rầm rì một lúc, ở một số việc Phùng Sinh đặc biệt rất kiên trì, “Tôi chính là không thích học tập đấy? Nói mãi, bây giờ mới năm 1 (lớp 10), năm ba (lớp 12) rồi nói sau, nếu tôi nỗ lực, có thể vượt qua cả em luôn đấy.”

Lạc Nhất buông quyển sách trong tay, nhìn cô: “Mơ mộng hão huyền tiếng Anh nói như thế nào?”

Phùng Sinh:......

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tiêu Hựu kinh ngạc phát hiện hôm nay Phùng Sinh cư nhiên không cần cô kêu đã dậy, cô tò mò nhìn con gái, Phùng Sinh duỗi mông cầm cô mân mê túi, đem các loại đồ trang điểm bỏ vào.

Thu thập xong, kéo khóa, Phùng Sinh nhướng mày: “Mẹ, con không ăn, đến nhà dì nhỏ ăn sau.”

Nói xong, cô xách theo túi muốn đi, bị Tiêu Hựu một kéo lại, “Con đây là làm gì vậy? Tiêu Tony lão sư?”

Nếu là người không biết còn cho rằng Phùng Sinh chạy đi cắt gội sấy tóc cho người ta đó.

Phùng Sinh giãy giụa: “Ayya, con không có thời gian giải thích với mẹ, con đi trang điểm cho Lạc Nhất.”

Tiêu Hựu ngẩn người, “Trang điểm? Con bé biểu diễn cái gì sao? Sao không nói cho mọi người biết?”

Phùng Sinh trợn trắng mắt, “Không có biểu diễn, con thấy nốt lệ chi của em ấy câu dẫn người khác quá, muốn giúp em ấy che đi.”

Tiêu Hựu:......

Cửa bị đóng lại.

Phùng Yến thay đồ xong từ trong phòng đi ra, “Làm sao vậy?”

Tiêu Hựu liếm liếm môi, “Eyy, thật không nghĩ tới, tính chiếm hữu của nhãi ranh kia lớn như vậy, sau này Lạc Nhất có thể không dễ chịu lắm.”

Quả thực Lạc Nhất không có tốt lắm.

Sáng sớm, mẹ và mama của nàng đi du lịch về, làm cho nàng bữa sáng tình yêu.

Mẹ Lạc Nhất - Tiêu Phong Du tính cách rộng rãi, mọi người thường gọi cô là Nguyên Bảo, cô đối với Lạc Nhất còn ổn xem như chắp vá có tình thương của mẹ, đối Phùng Sinh kia tuyệt đối giống như là con gái ruột, không khoa trương mà nói gần như chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cho nên khi Phùng Sinh gõ cửa, cô lập tức ném đồ đang làm xuống ra mở cửa.

Mama của nàng - Hà Vân Hàm là ảnh hậu có tầm ảnh hưởng lớn của giới giải trí kiêm phó tổng tài Thánh Hoàng, Hà Vân Hàm chỉ nhìn một cái rồi đạm nhiên xoay người.

Ngoài cửa, Phùng Sinh và Nguyên Bảo đã ôm nhau gắt gao.

“A, Sinh bảo bảo của dì!”

“A, dì nhỏ bảo bảo của con!”

Lạc Nhất không còn gì để nói, “Có thể đóng cửa lại không? Lạnh.”

Hai người:......

“Sao tới sớm vậy?” Hà Vân Hàm nhìn Phùng Sinh, cùng với...... Túi trang điểm trong tay cô, Phùng Sinh vui vẻ đi rửa sạch tay, đặc biệt chủ động ngồi ở ghế: “Nhớ mọi người quá liền chạy qua đây, dì nhỏ, con muốn ăn bánh rán.”

Có quỷ mới tin nhóc con này.

Ăn cơm sáng xong, Phùng Sinh đem Lạc Nhất túm vào trong phòng.

Mắt thấy cô lại lấy kem che khuyết điểm ra, Lạc Nhất che kín đôi mắt: “Chị làm gì?”

Còn làm thật?

Phùng Sinh túm tay nàng: “Em để lộ lệ chi ra một ngày, tâm tôi liền bất an một ngày, tâm trạng bất an tôi sẽ không học tập tốt được, không học tập tôt, tôi sẽ không đậu đại học, không đậu đại học, tôi liền biến thành thiếu nữ yang lake, biến thành thiếu nữ yang lake, em liền gặp chuyện xấu.”

Lạc Nhất:......

Từ khi nào tài suy luận của Phùng Sinh giỏi như vậy?

Thở dài, Lạc Nhất bất đắc dĩ buông tay xuống.

Thôi, tùy chị ta đi.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Phùng Sinh kiên trì, Lạc Nhất không muốn cũng đều chịu đựng.

Phùng Sinh rất vui vẻ, cô ngâm nga ca khúc, ngũ quan của Lạc Nhất nhà cô thật tinh xảo nha, nhìn cái mũi thon gọn này đi, môi anh đào, “Tôi trang điểm cho em trước.”

Lạc Nhất trợn mắt, “Chị đủ chưa?”

Trừ khi tham gia các bữa tiệc ở công ty mama, nàng rất ít khi trang điểm, ở tuổi trẻ tươi đẹp này, còn trang điểm?

Kỹ thuật của Phùng Sinh thật sự rất tốt, không đến hai mươi phút cô đã trang điểm cho Lạc Nhất xong, “Này, em nhìn xem.”

Cô đẩy Lạc Nhất đến trước gương.

Lạc Nhất nhìn mình trong gương, nhất thời hoảng hốt.

Phùng Sinh thật sự có thiên phú dị bẩm ở phương diện trang điểm này,.

Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại rất phù hợp, đem những đường nét tinh xảo trên gương mặt Lạc Nhất càng thêm rõ ràng.

Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, khí chất nổi bật.

Nhìn nhìn một chút, Lạc Nhất quay đầu: “Được rồi, nên đi học thôi.”

Phùng Sinh nhìn chằm chằm vào nàng, cô nhìn đến ngây người, mặt cũng đỏ lên, gật gật đầu làm bộ không biết gì, lấy lọ tẩy trang từ trong túi ra.

Lạc Nhất:......

Lại muốn làm gì?

Phùng Sinh cười quyến rũ, giơ tay lau đi đôi môi đỏ mọng của Lạc Nhất, “Em còn nhỏ, không thích hợp để trang điểm đi ra ngoài, xã hội này rất phức tạp, ở nhà trang điểm cho tôi nhìn là được.”

Lạc Nhất:......

Tên biến thái!

Cửa bị đẩy ra, Nguyên Bảo nhìn hai bạn nhỏ: “Trễ rồi để mẹ đưa hai đứa đến trường.”

Lạc Nhất đang muốn gật đầu, Phùng Sinh cong môi đắc ý mà cười cười: “Không cần, dì nhỏ, bọn con ngồi xe buýt được rồi.”

Lạc Nhất:......

Ngày thường nàng bảo cô ngồi xe buýt thì không chịu ngồi, từ lúc chơi xấu ngồi trên đùi nàng Phùng Sinh lại rất thích đi xe buýt.

Ở trên xe.

Phùng Sinh vẫn như cũ, có chỗ mà không, cố tình ngồi ở trên đùi Lạc Nhất.

Lạc Nhất bất đắc dĩ, trên đường đi tài xế lái xe có chút xóc nảy, một chân dẫm phanh xuống, Lạc Nhất giật mình, theo bản năng duỗi tay ôm lấy Phùng Sinh.

Những người trong xe một mảnh tức giận, có vài người ngồi không để ý xém chút đã té ngã.

Lạc Nhất cũng nhíu mày, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn Phùng Sinh, hơ, người ta trông vui vẻ, vặn vẹo mông, khóe môi không ngừng giương lên lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Lạc Nhất nói thầm trong lòng, cái này thì có gì vui?

Sau khi tới trường và xuống xe, Phùng Sinh lập tức khôi phục lại dáng vẻ nữ ma đầu lão đại, đồng thời giữ khoảng cách với Lạc Nhất, duy trì hình tượng cao lãnh.

Vừa đến cổng, Trình Tố Tố liền vội vội vàng vàng chạy tới, gió thổi làm rối tóc mái cô, nhìn thoáng y như Sadako (Chị đẹp trong The Ring á), “Lão đại lão đại, không ổn rồi.”

Phùng Sinh lúc này vẫn đắm chìm trong cảm giác lúc Lạc Nhất ôm eo cô rất ngọt ngào nha, tâm tình cũng đặc biệt tốt: “Làm sao vậy? Ayyo, đồng chí cứ chậm rãi nói không cần gấp gáp.”

Trình Tố Tố thở hổn hển, cô nhìn thoáng Hà Lạc Nhất bên cạnh lão đại, giật mình.

Đây là tình huống như rứa? Trùng hợp hẻ? Tại sao hai ngày liên tiếp lão đại ngẫu nhiên gặp được bạn học mới ở cổng trường được?

“Này, này, này.” Phùng Sinh thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh đi, “Tôi hỏi cậu đó, cậu nhìn chằm chằm em ấy làm gì?”

Trình Tố Tố:......

U là trời, thánh thần thiên địa ơi.

Gần đây lão đại thật sự rất biến thái, tính cách cứ như là phụ nữ ở thời kỳ mãn kinh ấy, thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa.

“Người bên Nam Dương lại tới.” Trình Tố Tố gãi gãi đầu, trộm nhìn Lạc Nhất, wow, bạn học mới thật xinh đẹp, rõ ràng là mặc đồng phục, nhưng sao có thể đẹp đến vậy? Chân cũng dài thật đấy.

Phùng Sinh nhìn cô: “Tới thì cứ tới, cậu hoảng cái gì?”

Người của Nam Dương tới chỗ này quấy rối đã là chuyện bình thường.

Khi cô không có việc gì để làm, cô cũng sẽ đưa Tố Tố và Đại Nha đến Nam Dương để gây rối, đây là truyền thống đã lâu của hai trường.

Trình Tố Tố có chút khẩn trương, “Không phải, lần này bên đó đến không phải để gây chuyện mà là...... Là......”

Phùng Sinh: “Không phải tới gây chuyện? Sống nhàn hạ đến vậy? Vậy tới làm gì?” Cô vui vẻ lấy sữa chua trong cặp ra, cái này là Lạc Nhất tự mình bỏ vào cho cô đấy nha.

Trình Tố Tố: “Nghe nói Hồ đại nói lắp...... Có cảm tình với bạn học mới, mang theo mấy tên nhãi ranh kia tới thổ lộ.”

“Bốp” một tiếng, sữa chua rớt ở trên mặt đất.

Dọa Trình Tố Tố sợ đến mức nhảy dựng, Lạc Nhất cũng y như vậy.

Phùng Sinh vừa rồi vẫn còn tươi cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên người cô cứ như treo một tầng sương lạnh, “Tới làm gì?!”

Dọa Tố Tố sợ tới mức không dám trả lời, Lạc Nhất không có biểu tình gì, mờ mịt nhìn Phùng Sinh, nàng không ngờ cuộc sống của mình sau khi nhảy lớp lại có nhiều màu sắc như vậy, nàng tới để học tập và...... Trợ giúp Phùng Sinh học tập, chỉ mới có mấy ngày thôi, không biết đã đánh đánh giết giết bao nhiêu lần.

Phùng Sinh hùng hổ đi tới lớp học, Hồ Trúc Quân với thủ hạ của cô mấy người cũng đã đứng ở cửa, thực ra cô ấy ở đây để tham gia cuộc vui, nghe nói lớp của Phùng Sinh chuyển đến một nữ sinh xinh đẹp lại còn có chỉ số IQ siêu siêu cao, muốn nhìn một chút, có chỗ nào gióng như lời Trình Tố Tố noi thổ lộ đâu, nhưng ở trong mắt trong lòng đám thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy này thì trong mắt trong lòng ngoại trừ thổ lộ yêu đương hay truyền tai tiếng thì không có gì đáng để mọi người hưng phấn, cho nên khi thấy Hồ Trúc Quân mang theo người đến, tất cả mọi người đều hưng phấn.

Mắt thấy Phùng Sinh đi tới, Hồ Trúc Quân phun cọng cỏ trong miệng ra, cô phủi phủi bụi trên người, vài người bên cạnh cũng đi đứng lên theo.

Cô ấy vẫn đang nhìn Phùng Sinh, nhưng lại bị Lạc Nhất bên cạnh cô hấp dẫn sự chú ý.

Wow.

Thật sự thật sự rất xinh đẹp nha.

Đôi mắt đen láy như tiên nữ, thân hình mảnh khảnh như ánh mặt trời, làn da trắng nõn như tuyết...... (Xin lỗi, nhưng tôi tưởng đang tả Bạch Tuyết....)

Hồ Trúc Quân và thủ hạ của cô nhìn đến ngây người.

Lạc Nhất cũng đánh giá Hồ Trúc Quân, nữ sinh này rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi kia, dáng môi đặc biệt đẹp, hơn nữa ánh mắt rất trong trẻo, một chút cũng không hung ác như nàng tưởng tượng như, hơn nữa trong mắt ẩn ẩn lộ ra nàng chính mình độc hữu phong vận, phi thường có người khí tràng một người.

Hai người nhìn nhau một lúc, Phùng Sinh nhíu mày, sắc mặt khó coi, thô bạo nắm cổ tay Lạc Nhất, đem nàng kéo về phía sau.

Lạc Nhất bị kéo mạnh nên lảo đảo, cổ tay của nàng bị Phùng Sinh nắm rất đau, nàng ăn đau kinh ngạc nhìn Phùng Sinh. Người này làm gì vậy?

Hồ Trúc Quân bị cắt ngang, cô ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt của Phùng Sinh.

F*ck......

Nhìn ánh mắt này, cô có chút sững sờ, đây là tình huống củ chuối gì vậy? Tiêu Phùng Sinh như thế nào lại tức giận rồi? Hai người đánh đã lâu, theo lẽ cũng ăn ý nhau, khi nào Tiêu Phùng Sinh nói giỡn, khi nào tức giận, cô liếc mắt một cái cũng biết.

Cơ thể tự giác lui về phía sau một bước, Hồ Trúc Quân có chút hoảng, làm gì vậy? Chỉ là cô mang theo vài người đến ngắm mỹ nữ thôi mà, đến nỗi vậy sao?

Vừa rồi hai người kia không coi ai ra gì nhìn nhau đánh giá đã sớm đem trái tim Phùng Sinh bóp méo, hiện tại trong lòng cô tràn đầy lửa giận, hôm qua cô mới vừa đáp ứng Lạc Nhất sẽ không đánh nhau, nỗ lực nhịn xuống cơn giận, Phùng Sinh nhìn chằm chằm vào Hồ Trúc Quân, giọng trầm thấp: “Đại nói lắp, cô tới đây làm gì?”

Hồ Trúc Quân: “Tôi...... Tôi tôi tôi tôi...... Ta tới...... Tới tới tới tới...... Nhìn thử bạn học mới.”

Cô ấy nói lắp là do bệnh tâm lý, chỉ cần khẩn trương một chút tuyệt đối cô sẽ không được nói một câu hoàn chỉnh.

Biểu cảm của Phùng Sinh cũng đã có thể so với nam cực, cô cười lạnh: “Nhìn em ấy làm gì? Chẳng lẽ cô thích em ấy?”

Tay cũng vô thức mà siết chặt lại, nhịn cơn giận xuống chờ Hồ Trúc Quân trả lời.

Trình Tố Tố và Tô Đại Nha mang theo một đám người cảm giác được khí thế lão đại, xông lên.

Người Nam Dương cũng đứng ở phía sau Hồ Trúc Quân.

Giương cung bạt kiếm, trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên mặt Hồ Trúc Quân, cô há miệng thở dốc: “Thi thi thi...... Thích ——”

Đấm mạnh một cái.

Lần này Phùng Sinh không có chút thương tiếc, nội tâm cô nổ tung, tên này còn dám mơ ước đến Lạc Nhất?! Ngứa đòn!

Người Nam Dương đều kinh ngạc, Phùng Sinh quá nhanh, như thể mọi thứ kết thúc giữa tia chớp và sấm sét.

Chờ mọi người phản ứng lại, nhanh chân đến đỡ lão đại, Hồ Trúc Quân được vài người đỡ lên, khóe môi bầm tím, dường như sắp tắt thở, bị đánh thì bị đánh nhưng cũng phải nói hết câu, “Thích...... Thích cái con khỉ!”

Người Nam Dươngi:......

Ngươi Thánh Hoàng:......

Phùng Sinh:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.