Bộ nội vụ tới tìm y, năm ấy Jeffery 16 tuổi đã phản bội lại gia đình của mình, khi ấyphản bội đối với y rất dễ dàng, nó chứng tỏ cho việc – y không thể tiếp tục sống ở nơi đó.
Sau đó, cuộc sống của y không có cảm giác đơn giản như bản thân đã tưởng tượng.
Tại thời điểm y còn đang ở đầu đường lang thang không có lý tưởng, y bị bắt giữ vì tội cố ý phóng hỏa. Jeffery chỉ là một người đàn ông lang thang muốn trong thùng sắt tìm ánh lửa để sưởi ấm mà thôi, điều này nói rõ bọn họ căn bản không phải muốn bắt quả tang kẻ phạm tội mà họ chỉ muốn y.
Y ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện với người cảnh sát đang đem từng bức ảnh đẩy ra trước mặt. Đó là những bức ảnh của xác chết, mới có, cũ có, nhìn qua là những bức ảnh của từng năm khác nhau.
Jeffery mặt không chút thay đổi nhìn hắn, kẻ kia là một cảnh sát trẻ tuổi, lúc còn nhỏ Olver thậm chí khi đi phá án còn mang theo y, y cũng không sợ xác chết.
“cậu biết những người này không?” cảnh sát hỏi.
Jeffery không lên tiếng, cũng không chút biểu tình, y biết làm sao đối cảnh sát vừa không bạo lực lại không hợp tác.
“Tôi cảm thấy cậu có khả năng nhận thức được một vài người trong này.” Đối phương nói, cầm lấy một tấm hình ném đến trước mặt y.
Đó là thi thể của một đứa bé, cùng với tuổi của y hiện tại chênh lệch không nhiều, mang theo khí tức trẻ con ngang bướng, đầu cơ hồ bị đánh nát, bẩn thỉu ghê rợn, máu, lông, xương cốt cùng với mãnh vỡ não lăn lộn cùng nhau, khuôn mặt mang tính trẻ con không rõ lại càng khủng bố.
“hắn từng tới nhà cậu, còn nhớ không?” cảnh sát nói, “cha của cậu đánh hắn, kẻ ra tay kia điên rồi, lần bị đánh kia hắn bị gãy mất năm cái xương sườn, nghiêm trọng hơn là não bị chấn động. Thời điểm hắn thấy cậu, cậu sợ tới mức trốn vào trong ngăn tủ quần áo, hắn còn nói cậu không cần phải sợ, nhớ không?”
Jeffery trợn mắt nhìn tấm ảnh kia, y nhớ câu chuyện người cảnh sát này nói tới, khi đó y 11 tuổi, Jeffery còn nhớ năm ấy cha y mua cho y một thùng dụng cụ hơn chục cái cờ lê để làm quà.”
Cảnh sát nói tiếp, “hắn là gián điệp cho cha cậu, hắn nói thời điểm hắn cực kỳ sợ hãi cũng chưa từng sợ một người giống như sợOlver. Nhưng hắn lúc đó nghĩ, nếu như hắn chỉ có một tuần lễ đã sợ kẻ kia đến như vậy, vậy đứa nhỏ kia nhất định có nỗi sợ lớn hơn hắn rất nhiều lần.”
Jeffery nhìn chằm chằm bức ảnh kia, những hình ảnh từ tuổi thơ chồng chất hiện lên, hắn đã cho y một đĩa CD hắn ăn trộm được như một món quà, đó là món quà duy nhất y thấy vui vẻ nhất.
“hắn đi báo án nhưng án kiện cứ thế bị đè xuống.” Đối phương nói, “hắn rất thông minh biết báo cảnh sát thì chỉ có một con đường chết, bởi vì hắn nghĩ báo cáo với cảnh sát cũng là nói với người kia, đó cũng là đường tuyệt lộ, nhưng rồi hắn liều chết một phen. Hắn thất bại, tôi không nghi ngờ thương tổn trên đầu hắn là do dùi cui tạo thành.”
Jeffery quét mắt nhìn bức ảnh rồi vọt nhanh tới thùng rác, nôn ra một trận, cảnh sát thâm niên khoan dung nhìn y.
Y nghĩ y có thể từ ánh mắt kia nhìn ra được sự thương hại, chân tình thực lòng, Jeffery căm hận loại ánh mắt này. Từ nhỏ đến lớn giờ khắc nào y cũng nhắc nhở bản thân bản thân đã có bao nhiêu thảm.
“tôi thấy trong hồ sơ hắn ta có đề cập đến cậu, cho nên tôi nghĩ cậu có thể giúp đỡ.” Đối phương nói, âm thanh nhu hòa không ít, “bên trong những hình ảnh này đều là người bị hại, cậu bé, nhìn qua xem cậu có nhận ra người nào không. Cậu là con trai ông ta, cậu và ông ta cùng nhau sinh hoạt.” Jeffery nhìn chằm chằm mấy bức ảnh rải rác trên mặt bàn, khi bản thân ý thức được đó là cái gì thì ký ức trong đầu đang muốn hết sức lãng quên lại cùng nhau ùa về, mọi thứ kinh khủng đến mức tựa như y đã từng trải qua. Y thực sự muốn trốn vào bên trong thùng rác để ẩn náu.
“chúng tôi biết ông ta đối xử với cậu như thế nào, cậu bé, cậu không cần bao che cho ông.” Cảnh sát nói, lấy ra một chồng hồ sơ bệnh án dày đặc lên bàn, Jeffery không muốn liếc mắt nhìn qua một cái, y biết toàn bộ bên trong đó là tên của chính mình, bức ảnh, báo cáo ghi lại những năm kinh hoàng đã qua. Y chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn nôn.
“chúng tôi chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu đã nhìn thấy gì.” Đối phương còn nói.
“tôi cái gì cũng không thấy.” Jeffery nói, y cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn mửa.
“ông ta uy hiếp cậu sao?” cảnh sát nói.
Jeffery không nói gì, đại khái người kia cho rằng chỉ có uy hiếp mới là thứ bảo vệ được Olver. Đương nhiên đây cũng chính là tín điều nhân sinh của cha y, ông ta tin tưởng cử chỉ ôn nhu của người khác chỉ là chút lề mề không đáng một đồng, chỉ có vũ lực mới là chuyện duy nhất đàn ông nên làm ra.
Ông ta là thợ săn, mà mọi thứ xung quanh ông ta chỉ là con mồi cho thợ săn mà thôi.
“ông ta không uy hiếp tôi.” Jeffery nói.
Y thực sự nói thật.
“Tôi không tin.” Cảnh sát nói.
Jeffery nhún nhún vai, bất quá rất lâu sau đó y nghĩ, người cảnh sát kia nói không sai, Olver uy hiếp y, có điều không phải loại uy hiếp tựa như phim truyền hình, sách báo hay mấy tiểu thuyết giá rẻ. Những loại bạo lực uy hiếp đánh đập là những điều bình thường trong cuộc sống của y, không ai sẽ tốn công đi sửa lại hiện trạng sinh sống bản thân của mình.
“cậu biết bao nhiêu chuyện xảy ra?” cảnh sát nói, nửa người cúi xuống, thật giống như bức ảnh máu tanh kia có trọng lực cực kỳ lớn đặt trên lưng anh ta, “cậu có biết đã chết bao nhiêu người rồi không? Ông ta có bao nhiêu rắc rối không?”
Ngữ khí đó khiến Jeffery có chút sợ sệt, nó quá nặng nề, như một loại cảm xúc nào đó không nhìn thấy đang ẩn giấu trong thanh âm già nua, nhưng y biết bên trong ngữ khí trầm trọng đó sẽ không có những gia đình như y tồn tại.
Y rất kinh ngạc khi mình đã sợ hãi chuyện này, y cho rằng y đã sớm không có gia đình.
Nhưng… sau đó, nó sẽ hoàn toàn hủy diệt, không có một mãnh vỡ nào chứng minh cho sự tồn tại của nó. Cha của y là toàn bộ gia đình, mà mẹ y nếu không có ông ta sẽ rất khó sống tiếp, đến lúc đó nó sẽ biến thành nơi trống rỗng, lưu lại phế tích là vô số máu tanh của người chết còn dư lại.
Y dùng lực lắc đầu, mím chặt môi.
Đối phương thở dài.”Tôi biết cậu rất khó mở miệng, đó là cha cậu, tôi chỉ muốn thử xem.” Hắn nói, nhìn hồ sơ bên cạnh, “Nhìn thấy ông ta đối với cậu làm những việc…”
“Tôi không muốn nói đến đề tài cái này.” Jeffery nói.
Cảnh sát dò xét y một lúc rồi không nói gì.
Rất lâu sau, cảnh sát hỏi cung, Jeffery nghĩ, nếu như anh ta dùng những hồ sơ kia để nói thì bản thân chắc chắn sẽ khuất phục, chỉ vì anh ta không nói tiếp nữa. Đời này y cố gắng tránh né những thứ kia__ ít nhất khi sinh mệnh y đang 16 tuổi là như thế_ vì thế y không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng người kia chỉ vỗ vai y, “cậu về trước suy nghĩ một chút, tôi biết cậu đang ở đâu, Jeffery, chúng tôi có khả năng sẽ tìm đến cậu lần nữa.” Anh ta nói.
Khi đi anh ta đưa cho y một ít tiền, thời điểm nói về cha y thì biểu tình của hắn có vẻ già nua, Jeffery muốn hỏi hắn có biết tình trạng trước đây của bọn họ hay không nhưng hắn vẫn nhịn được lòng hiếu kỳ. Đó chắc hẳn là một đoạn chuyện xưa dài đằng đẵng, nhưng y không có tư cách hỏi dò những chuyện này.
Jeffery chỉ là một tên nhóc đang chạy trốn.
Y nhớ tới khi đó anh ta nói với y, “tôi biết cậu không muốn nói xấu Olver, cậu và ông ta đã sống với nhau quá lâu, rất khó hướng về người ngoài để phản bội. Nhưng sự trung thành này chỉ là một ảo giác giả tạo, chỉ là sự khống chế của ông đối với cậu mà thôi, tôi hi vọng sau khi cậu trưởng thành có thể đủ can đảm nhìn lại những chuyện này.”
Lúc đó Jeffery không thể nghe lọt được những lời của anh ta, có điều khi y trở lại căn phòng ở của mình, là nơi bạn bè đề nghị cho y một chốn dung thân khi y thoát khỏi nơi đó__ “chuyện của cảnh sát hãy cách xa ra một chút, người anh em, cho họ như chó cắn chó đi.” Những câu nói rõ ràng kia lại càng ngày càng khiến y khó có thể chịu đựng.
Y nhớ tới Olver đã từng nói tới, cha y, ông nội y dạy y trở thành một chiến sĩ như thế nào, họ hi vọng đứa con của họ kế thừa đời trước, từ trước đến nay không một câu nói nào khiến Jeffery cảm thấy kinh khủng đến thế.
Có chút tà ác như sự sống trong một thời gian cứ một đời một đời truyền lại.
Khi đó Jeffery nghĩ, cuộc đời y dù thế nào đi nữa cũng muốn cách xa người cha này, cho nên y tình nguyện đi làm một kẻ tội phạm, thời tuổi trẻ ở đầu đường xó chợ cứ thế bất ngờ chết đi chứ không phải cái chết của một người thợ săn tinh anh chết tiệt.
Nhưng những loại phản bội giống nhau đều là sự giả tạo, Olver khống chế được y, sự sợ hãi trong cục cảnh sát kia làm y biết rõ, sự phản kháng của y càng sâu thì dưới đó cất giấu những thứ gì.
Jeffery không tiếc tất cả để trốn thoát khỏi sự ảnh hưởng của ông ta.
Khi y đi làm cảnh sát, thậm chí việc Jeffery nghĩ tới cũng là chuyện này.
Này có bao nhiêu kỳ quái, rất lâu sau đó y nghĩ, cả đời tôi cũng không có cách nào thoát khỏi ông ta, tôi nỗ lực phấn đấu nhiều năm như vậy, nhưng cũng không tồi, tôi làm một người cảnh sát tốt.
Cả đời tôi không ăn nhiều hơn một phân tiền, không biếng nhác giây nào trong công việc, cũng không bao giờ không tận lực làm việc khi đang điều tra án. Tôi có một nhóm anh em tốt khiến tôi có thể giao phó tình mạng của bản thân, và bọn họ cũng hoàn toàn tín nhiệm tôi, đem sinh mệnh của họ giao trong tay tôi.
Y nhớ tới thời điểm bản thân đối mặt với Sifu De, sự phẫn nộ và sát khí cùng với dục vọng phun trào từ trong xương của hắn ta. Hắn đem y kiềm chặt trong đó, trong đầu y thoáng hiện lên người đồng nghiệp của mình, tiếng nói của anh ta, bộ dạng cười rộ lên của anh, câu thiền ngoài miệng của anh cùng với nụ cười của con gái lúc 5 tuổi và một người vợ hiền từ, rồi đến căn phòng anh ta, âm thanh anh ta đem hồ sơ đặt trên mặt bàn.. y mở lớn đôi mắt..
(anh ta là Rick–kẻ bị người kia bắnchết)
Y nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt của hung thủ Jeffery mới ý thức được mình đang khóc, y không nghĩ tới bản thân sẽ khóc thảm như vậy, thật giống như y đang trở thành một đứa trẻ còn có thể bị thương tổn, bởi vì y thấy sự tàn nhẫn thống khổ khó có thể chịu đựng.
Hung thủ nhìn y, nước mắt đánh trên mặt hắn, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh như băng.
Tựa như nụ cười của cha y đang nói, “hey, đau không? Con? Thế giới chính là như vậy.”
Rất lâu sau đó Jeffery nghĩ, lên lừa đảo, phương thức trả lời của tôi chỉ là muốn mày chết, những người vô tội đã chết rất nhiều.
Sau đó y nghe thấy ông ta bị người kia giết chết, là một người báo thù làm ra, ông bị súng bắn ngay giữa trán.
Khi ấy y đang luyện tập bắn xạ kích tại sân bắn bia, Jeffery là một tay bắn súng tốt nhất trong lớp, mẹ gọi điện thoại đến, khóc lóc cuồng loạn nói sự tình của cha.
Khi đó y cảm thấy có chút hoảng hốt, thật giống như người nổ súng là chính mình, linh hồn tựa như một phần đã chết đi mà phần còn lại là cảm giác mừng vui sung sướng.
ở trong điện thoại, âm thanh y bình tĩnh an ủi mẹ, sau đó đi tìm huấn luyện viên xin nghỉ. Y nhẫn nhịn muốn nói với bà, mẹ à, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã có tác dụng. Ông ta hẳn là bị người báo thù dùng phương thức đáng sợ nhất dằn vặt ông đến chết đi, bọn họ muốn ông ta muốn sống không được muốn chết không xong, làm cho ông ta cầu xin để mất hết tôn nghiêm như ông ấy trước đây đã làm với người khác. Nhưng ông ta chỉ bị người bắn một phát súng trên trán, sự tình nhanh chóng gọn gàng bị giết chết, ông ta sẽ không cảm thấy thống khổ gì, đối với ông mà nói, tôi thực sự cảm thấy đó một “hỉ tang” bất ngờ mà thượng đế ban cho.
Nhìn xem, cuộc sống cùng không tệ hại như vậy, y nghĩ, mặc dù dưới sự đồng tình của huấn luyện viên y suy nghĩ như vậy có hơi kỳ quái, nhưng hiện thực cuộc sống bây giờ làm y cảm thấy may mắn, y không hi vọng quá nhiều thêm.
Rất lâu sau đó, Jeffery tại bệnh viện mở mắt ra cũng đã nghĩ như vậy.
Y bị đụng phải, mặc dù bây giờ cả người đều đau đớn nhưng nghĩ đến người thanh niên kia đem y cứu ra – chiếc xe sau đó nổ tung, có người nói sau khi y rời khỏi 5 giây, đương nhiên họ có thể khuếch đại thời gian nhưng nó thực sự nổ.
Mà Ron cũng còn sống, tuy rằng hắn so với y nghiêm trọng hơn, đầu óc hắn bị tổn thương không nhẹ, phải có thời gian dài trị liệu mới có thể bước đi bình thường. Có điều đôi mắt kia tốt xấu còn khôi phục được, ứ máu mấy ngày rồi rất nhanh tan đi.
Bọn họ hiện giờ đang ở trong cùng một phòng bệnh, đều cần tĩnh dưỡng một thời gian rất dài, có điều Jeffery hoài nghi xí nghiệp Langdon sẽ bị đàm luận về vấn đề kia như thế nào.
Vì vậy đột nhiên hai người có một khoảng thời gian cực kỳ rảnh rỗi, cho dù thời điểm hai người đang ở chung cũng không có nhiều thời gian nhàn nhã tán gẫu như thế, khi ấy bọn họ đều bận rộn với công việc của mình.
Mà hiện tại, bọn họ không thể làm việc ngoại trừ ngồi ngẩn người chờ đợi thân thể chậm rãi hồi phục, không có việc gì khác để làm.
“… khi đó, đối với tôi mà nói, thuyền trưởng.. ý tôi nói là cha tôi, miệng túi áo của ông như túi kho báu, luôn từ trong đó có thể lấy ra đồ ăn vặt.” Ron nói, ngồi ở trên giường hướng về Jeffery tự thuật chuyện xưa. Có nên nói những lúc hắn kể lại, khuôn mặt của Ron đều sáng lên giống như trở về khi hắn còn là một đứa trẻ.
“nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiền, có điều ông rất thích việc mua đồ này nọ cho mấy bọn trẻ chơi, sau giờ tan tầm của ông, mấy đứa trẻ sẽ đuổi theo ông ở trong quảng trường chạy nhảy. Mẹ không biết đã quở trách ông bao nhiêu lần.” Hắn vừa nói vừa đang luyện tập sức nắm của bàn tay, có điều lúc này Ron đã thả xuống quả cao su, đi đến tủ đầu giường cầm kẹo đường.
Lúc hắn đang nói chuyện Michael đã đưa đến một đống kẹo đường, chúng nó nhìn qua rất sặc sỡ đang cuộn tròn trong khay thủy tinh, cực kỳ đẹp đẽ. Jeffery chưa từng thấy loại kẹo đường này, chúng nó là hàng giá rẻ tại mấy rìa đường khu phố nghèo, nhưng đối với mấy đứa trẻ ở đó lại có mười phần hấp dẫn.
“… nhưng bà đều sẽ đem ông trở thành một người sạch sẽ gọn gàng, phong độ phiên phiên, so với tất cả đàn ông đều nhìn đẹp hơn, anh có biết địa phương như thế không, bần cùng khiến người ta nghĩ đến cổ xưa, vết dầu mỡ cùng với những đồ vật hư hại, chỗ ấy người nhìn qua đều vĩnh viễn không thể tẩy sạch, thật giống như luôn hãm bên trong đống bùn đen không thể thoát ra. Nhưng mẹ tôi đều đem căn nhà dọn dẹp, các bạn hàng xóm sẽ nói bà nhìn qua thuộc tầng lớp thượng lưu. Bà rất thích nghe những lời đó, tôi nghĩ mà sẽ không bao giờ chịu thua.” Ron nói tiếp.
Khuôn mặt của hắn nhu hòa đi, Jeffery tưởng tưởng đến những ngôi nhà cùng dựa vào nhau sưởi ấm nhiều năm trước, thời điểm Ron nói tới tuổi ấu thơ thì những nguy hiểm, tội phạm, ma túy cùng với tử vong dường như không tồn tại, mà đó chỉ là một gia đình thuần túy hạnh phúc, cứ như vậy, thật lâu sau đó vẫn lưu lại trong đầu y.
Nhưng y rất khó tưởng tượng.
Y tưởng tượng ra mấy hình tượng giả tạo trong tiểu thuyết, trên ti vi, nó mang những vết tích đàn ông nhưng y chưa bao giờ chân chính cảm thụ qua thứ đó.
Cho dù sau khi trưởng thành, khi bản thân đã đầy đủ thành thục và mạnh mẽ thì y cũng sẽ lặng thinh không muốn đề cập đến tuổi thơ của chính mình.
Đó là một đầm lầy đầy cơn ác mộng, rất lâu sau đó nó vẫn phát huy ma lực của nó khiến người ta chỉ cần sơ ý một chút cũng sẽ trượt chân lõm vào.
Y xé ra một viên kẹo đường, mùi vị rất ngọt chỉ có rất nhạt mùi hoa quả, Jeffery đem nó ngậm trong miệng, từ trong đó nếm trải một chút tư vị tuổi thơ của Ron.
“… Tôi giết qua ba người.” Ron nói.
Jeffery quay đầu nhìn hắn, Ron cũng nghiêm túc nhìn lại, mộng ảo tuổi ấu thơ đột nhiên ùa trở về hiện thực, hắn bây giờ nhìn qua thực sự nghiêm túc.”Nếu như anh muốn biết,” hắn nói, “Tôi giết qua ba người.”
Jeffery không nói gì, yên tĩnh nghe. Ron tiếp tục nói, “người thứ nhất anh biết không, năm ấy tôi 20 tuổi, tôi…”
“Tôi không muốn nghe cặn kẽ.” Jeffery nói.
Ron dừng lại, đem câu phía dưới dời đi, “người thứ hai là Gerry…”
“chú Gerry?” Jeffery nói.
“anh biết?” Ron nói, thật giống như bị kinh hãi.
“Hắn và cha tôi có hợp tác qua một lần, sau đó bị tổ chống ma túy điều đi, hình như đi sống lưu vong, đi tới…”
“Tổ chống mại dâm.” Ron nói, “Hắn bởi vì trước đây làm chuyện phi pháp nên bị điều đi.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Jeffery nói.
“những chuyện kia là họ cùng nhau thực hiện,” Ron lẩm bẩm nói, “khi đó bọn họ hợp tác, nơi tổ chức ma túy là địa phương rất dễ dàng để kiếm được tiền, những cảnh sát kia nói, bọn họ dù có đối phó với kẻ tình nghi hay người bị hại đều không có gì tốt đẹp, tất thảy đều là cặn bã. Tôi đoán có lẽ bọn họ đã thấy chuyện này rất nhiều.”
Hắn ngừng một chút, “Tôi sau khi quen biết anh mới bắt đầu nghĩ như vậy.”
“Mỗi người đều từng gặp phải chuyện rất tệ, ” Jeffery nói, “nhưng đó không phải là một lý do chính đáng để biện minh cho tội ác.”
“Tôi nghĩ, sẽ có những chuyện khiến anh phải phạm sai lầm.” Ron nói.
“rất khó để thay đổi điều đó.” Jeffery nói, y chán ghét việc tìm kiếm lý do, trên thế giới này mọi người có thể tìm tới rất nhiều rất nhiều lý do, nhưng chuyện đó đối với bản thân căn bản là là chuyện vô bổ.
“người tôi giết cuối cùng là tên nhóc hỗn xược.” Ron nói, “Kỳ thực cũng không tính là nhỏ, đại khái hơn ba mươi tuổi, chỉ là hắn vẫn không kiếm được mục tiêu cho cuộc sống. Hắn ta trộm một lô hàng của Larry, ông ta bảo tôi đi tìm hắn, thực ra ý định chỉ nhắc nhở rồi lấy lại hàng mà thôi. Đương nhiên nếu hắn không cho liền nổ súng. Larry không quá ưa thích việc giết người, ông ta chỉ thích kiếm tiền, ông ta tận lực làm cho việc giết người của ông có giá trị kinh tế lớn nhất… ông cũng nói như thế với tôi, ông ấy cảm thấy trên tay tôi dính quá nhiều mạng người không tốt.”
Hắn dùng lực nắm quả cầu trong tay, trên thực tế hắn cơ hồ một điểm khí lực cũng không có, thật giống như linh hồn đang toát lên cảm xúc cực kỳ mãnh liệt nhưng khi đánh tới đến ngay cả sức lực đẩy một lông chim lướt nhẹ đều không có, sức mạnh hóa thành một mảng trống không.
“tôi đến nhà của hắn, hắn liền đem đồ ném lại cho tôi, lăn lộn trên đường liền biết có một số việc không làm được nếu như hắn còn muốn sống.” Ron nói, “tôi cảm thấy rất tốt, lăn lộn trong hắc đạo có những quy tắc ngầm của nó, quy tắc kia khiến bên trong càng chặt chẽ hơn để ngăn cách nó với thế giới bên ngoài, khi bản thân anh ở trong đó, có rất nhiều quy tắc rất khả thi khiến anh cảm thấy anh thuộc về nó.”
“chúng tôi cùng nói chuyện, cùng xem bóng, cự nhiên sẽ cùng yêu thích một đội bóng, bằng không nếu có thời gian chúng tôi sẽ hẹn nhau cùng đi uống rượu, kết giao bạn bè, vv.” Hắn nói tiếp, “lúc nói chuyện, tôi đạp thành ghế sopha, dưới đó có một bàn tay đứa trẻ nào đó, tôi biết hắn tại sao lâu như vậy mới mở cửa, tôi cho rằng hắn đang định chạy trốn hoặc gì đó, nhưng hắn chỉ đang giấu xác chết.”
Ron sững sờ một hồi lâu, “hắn nhìn qua thật không tiện, có một chút kinh hoàng nhưng hắn cho rằng chuyện này không có gì đáng ngại, thật giống như.. anh biết không, giống như đụng phải lúc anh đang cùng người khác lên giường, tuy rằng lúng túng nhưng thiên kinh địa nghĩa. Hắn nói đứa bé kia là hắn mua từ một tay mua bán ma túy, người kia vì một 100 đồng mua ma túy mà đem con gái của hắn bán đi, cô bé mới 7 tuổi. Hắn nói chỉ thử một chút đồ mới mẻ thôi, nhưng tôi biết hắn không phải lần đầu tiên. Ngữ khí của hắn thật giống như tôi biết nguyên nhân hắn làm thế, đồng thời chúng tôi cũng sẽ làm như thế..”
ánh mắt Jeffery trở nên u ám băng lãnh, Ron nhún nhún vai, “những lúc này tôi không nên đàm luận đề tài như thế, chúng ta vừa thả lỏng được một chút. Tôi không biết đề tài vì sao lại xoay đến chỗ này..”
“anh giết hắn?” Jeffery nói.
“Tôi bị giật mình, tôi chưa từng thấy chuyện như vậy.” Ron nói, “Tuy rằng theo lời kể của hắn ta tôi nên cảm thấy thật tầm thường, nhưng tôi bị giật mình. Hắn thấy tôi không nói lời nào, ánh mắt trở nên không mấy thân thiện, tay hắn muốn lấy ra thứ gì đó… Tôi liền mở chốt bắn chết hắn. Tôi sau đó mới nhìn thấy thì ra hắn chỉ muốn lấy ra điếu xì gà cũng không chuẩn bị công kích tôi. Có điều một giây suy nghĩ kia, tôi nguyện ý tin tưởng hắn đang muốn công kích tôi, cho nên tôi giết hắn, trở lại cùng Larry nói, hắn nói chuyện này rất bình thường, không ai hoài nghi gì. Bọn họ chỉ coi nghĩ tôi đang thuận lợi giết mọt kẻ trộm cắp, những chuyện tôi phạm phải căn bản không quá quan trọng.”
“Tính coi, tôi tổng cộng giết qua sáu người.” Jeffery nói.
y ném quang vỏ kẹo đường trong tay, nó nhìn qua óng ánh óng ánh như giấc mộng của mấy đứa trẻ nhỏ.
“nó quá nhiều. Mấy lão bên trong cục cảnh sát bắt tôi viết báo cáo, bọn họ cho rằng tâm lý của tôi có vấn đề, không dưới tình huống tất yếu tôi vẫn đi giết kẻ tình nghi.” Y thưởng thức viên kẹo đường trong tay, ánh mắt yên tĩnh băng lãnh, “cứ như vậy tay tôi luôn phản ứng rất nhanh.” Y nói.
“lời nói này của anh sẽ bị bộ nội vụ nhắm đến.” Ron nói.
“tôi là một cảnh sát có vấn đề.” Jeffery nói, Rick luôn nói với tôi rằng tôi thực sự đã bị bắt buộc phải nổ súng, bất luận huấn luyện viên trường cảnh sát nào đều cũng sẽ cho rằng hành vi của tôi không thể chỉ trích. Nhưng tôi cảm thấy được tôi thực sự cố ý, trong lòng tôi vẫn nghĩ như vậy đến nỗi không thể nhận ra đâu là ảo ảnh đâu là hiện thực. Hơn nữa kỷ lục bắn súng của tôi đã quá nhiều… tôi đoán cấp trên đã nói đúng, tôi nên nghỉ một kỳ nghỉ dài.”
“anh bây giờ đang nghỉ.” Ron nói.
Jeffery quay đầu nhìn hắn, nơi nào nghỉ chứ, y muốn nói y đây là đang dưỡng thương. Nhưng câu này y không nói ra, Jeffery nhìn thấy ảo ảnh của mình trong đôi mắt của Ron. Tôi đang mỉm cười, y nghĩ, bản thân đã rất lâu không thả lỏng như thế.
y quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ lầu ba có thể nhìn thấy ngọn cây ngô đồng theo gió nhẹ đung đưa, thật thanh tân tao nhã, chưa bao giờ bị loài người đặt chân lên đó để cải tạo. Mấy chú chim nhỏ đang hót vang, y đem vụn bánh mì ném vào trước thành cửa sổ, nó đưa đến vài con quạ đang kiếm ăn.
Y nhớ tới một người từng nói thân ở trên đời còn phải ôm trách nhiệm công dân, muốn làm sạch những ổ gái mại dâm trên đường phố nhưng bản thân lại không thể quản đến những vụ án đó, Jeffery biết mình sẽ luôn nhớ tới ánh mắt của hắn ta.
Truyền thông nói hắn là một nhà đạo đức điên cuồng, Jeffery không thích danh xưng này bởi vì y tin tưởng tên kia sẽ thích, nó đã dành cho hắn một vầng sáng nào đó, chết vì vầng sáng đó.
Hắn ta khát vọng vầng sáng đó nhưng hắn ta tuyệt đối không thể có nó.
“hắn sống được trong mấy ổ rác thải.” Từ trong phòng thẩm vấn Downer đã bật thốt lên như vậy, đây là một người làm nghề này bao nhiêu mới thốt lên tỉ dụ như vậy.
Trên thế giới chỉ có một chuyện sẽ khiến con người ta chấp nhất với tổn thương người khác, vậy đó là thống khổ, tự thân thống khổ.
Buổi tối khi y nhìn về một phương xa, trong bóng tối lập lờ ánh sáng, chúng nó bất động hay lưu động, đàng sau nó lại đang cất giấu sinh mệnh một gia đình, công việc cùng với mối quan hệ người người với nhau, thống khổ hay vui sướng, điên cuồng hay biến thái hay là vặn vẹo và sự tuyệt vọng.
Nhưng nơi này không có.
Ít nhất tạm thời không có.