Điện thoại di động vang lên, Jeffery căn bản không có cách nào đi tiếp nó, bản thân chỉ có một phần tâm. Ron nhanh chóng đem y đặt trên ghế salong, Jeffery đem hắn đẩy ra, theo bản năng lấy cánh tay đặt trên lồng ngực hắn __ một hành động công kích vừa nói “chờ đã”, sau đó lấy điện thoại di động.
“cậu tốt nhất nên có lý do để gọi điện thoại cho tôi…” y tức giận nói, “trời ạ, tìm cái vật chứng cũng khó như vậy sao, ở ngăn kéo phía dưới cùng!” y oán giận đem di động nhấn tắt.
Ron kéo caravat y, híp mắt nhìn lại, “tôi rất muốn đem tay anh trói lại.”
“đừng hi vọng chuyện đó.” Jeffery nói.
“tôi biết tôi không nên hi vọng quá nhiều, nhưng anh trong lúc làm tình cũng đi nhận điện thoại?”
“có lẽ chỉ có những chuyện rất trọng yếu.”
“nhưng anh đang trong thời gian nghỉ phép. Thật giống như bất cứ lúc nào anh đều nhớ đi nhận điện, thậm chí lúc cùng tôi đánh nhau__” Ron nói, hắn đột nhiên dừng lại, ý thức được mình đang nói việc chết tiệt nào.
“thời điểm tôi nhận điện thoại khi hai chúng ta đang đánh nhau?” Jeffery nói, “tôi không nhớ rõ tôi cùng anh __” y cũng chậm rãi dừng lại, Ron có thể cảm giác được thân thể người dưới thân dần trở nên cứng nhắc, lần trước hắn đè lên thân thể này thì y cũng trở nên cứng nhắc từ chối như vậy, có điều tình huống hai lần tuyệt nhiên bất đồng.
Jeffery nhìn chòng chọc khuôn mặt của Ron, người kia quả thực hi vọng chính mình không phải là khuôn mặt đó, coi như hủy cả khuôn mặt cũng tốt.
“tôi nghĩ tôi biết anh là ai,” Jeffery lẩm bẩm nói, “anh là người đàn ông ngày đó ngủ với Kate…”
Y cũng không lập tức tức giận đem Ron đẩy ra mà cứ nằm như vậy, bật cười, thật giống như y đã mất đi năng lực phản ứng, “chúng ta xác thực đã đánh một trận, sau đó tôi liền triệt để cùng Kate chia tay… ông trời ạ, tôi vậy mà không nhận ra anh…” y nói.
Ron bị nụ cười giễu cợt của y làm cho lòng đầy hốt hoảng, hắn ngơ ngác nhìn y, toàn bộ đầu óc đều không kịp phản ứng. Trời ạ, đây thực sự là việc vui quá hóa buồn điển hình!
“anh… cứ như vậy sau lần đó anh luôn luôn xuất hiện trước mặt tôi, anh đến cùng là muốn làm gì? Thượng vợ tôi, sau đó đối với ông chồng cũng có hứng thú? Cũng thật đủ hoàn toàn __” Jeffery đột nhiên đẩy Ron, thật giống như lúc này mới phản ứng được tư thế đáng xấu hổ của bọn họ.
Ron chật vật ngồi trên đất, đem bàn trà đụng tới khiến nó dời đi vài thước, bản thân hoàn toàn không chút phản ứng.
Jeffery chậm rãi từ ghế salong ngồi xuống, caravat của y không còn, cúc áo đã được mở ra bốn cái có thể nhìn thấy hơn phân nửa lồng ngực, thoạt nhìn tương đối gợi cảm. Mà ánh mắt của y lại lộ ra sát khí mãnh liệt, nồng đặc khiến cặp mắt xinh đẹp kia đều có vẻ trống rỗng.
Y gấp rút hô hấp nhìn khuôn mặt quen thuộc kia mà phẫn nộ tới cực diểm, một loại sức mạnh muốn giết người bị đè ép đang chung đụng cùng nhau đến nỗi thân thể khó mà chịu đựng, hai đầu gối đều gần như nhũn ra.
Y có thể đối mặt với tình nhân của vợ, cũng có thể bình thản xử lý sự phản bội của người kia, thế nhưng y xưa nay không nghĩ tới một trường hợp như vậy, liền như vừa nãy, y cự nhiên suýt chút nữa cùng tình nhân của vợ lên giường.
“anh đến cùng muốn làm gì?” Hắn nói, “Từ đó về sau, anh luôn ở trước mặt tôi, nói cái gì muốn cùng tôi kết giao bằng hữu, anh đến cùng mẹ nhà hắn muốn làm gì? Trả thù? hay là ham muốn kỳ quái trên giường của anh!?”
“Tôi xin thề, tôi không có ác ý ——” Ron nói.
Jeffery mãnh liệt đem hắn kéo dậy, Ron một lần nữa muốn đứng kề bên y, nhưng vẫn không được. Jeffery gắt gao nắm chặt hắn, cơ hồ đem áo sơ mi của hắn xé thành hai nửa.
“Đó chỉ là một lần sai lầm, tôi thậm chí không quen biết cô ta! Nếu như tôi biết tôi sẽ đụng phải anh, tôi chết cũng sẽ không ——” sẽ không thượng cô ta, không, e rằng sẽ không quan hệ với tất cả những thứ anh không thích. Tôi sẽ chuẩn bị một cách tốt hơn, chờ đợi anh đến bên trong cuộc sống của tôi, mà không giống như bây giờ rối tinh rối mù như vậy.
Jeffery dùng sức đẩy hắn một cái, kêu lên, “Cút khỏi phòng của tôi! Cút ra ngoài, trước khi tôi giết anh ——” y tức giận đem hắn đẩy ra ngoài, không chần chừ một giây đồng hồ y ngã mạnh mẽ lên cánh cửa, gấp rút hô hấp. Y không biết nếu liếc mắt nhìn người này thêm một chút nữa thì có thể lấy súng đem hắn làm thịt hay không.
Y trừng mắt nhìn cánh cửa muốn đem mình bình tĩnh lại, tên kia thông minh không gõ cửa, nếu không động tác kế tiếp của y có khả năng chính là trở lại ghế salong cầm khẩu súng đi tới.
Y chậm rãi trở về ghế salong ngồi xuống, trên đó một mảnh ngổn ngang trào phúng biểu hiện vừa nãy cảm xúc của hai người đã mãnh liệt như thế nào. Y thậm chí còn có thể nhớ rõ ràng cảm giác đầu lưỡi người kia ở trong miệng của y tìm tòi quấy đảo, nhớ tới hơi nóng phun trên cổ y, còn có cảm giác đồ vật nào đó giữa hai chân hắn dính trên bắp đùi y.
Y vì sao lại làm chuyện này? Ai sẽ cùng với vợ người ta lên giường sau đó sẽ đuổi theo chồng người ta tiến hành một đoạn ái tình? Y không hiểu, mà y không chút nào có thể suy nghĩ rõ ràng.
Jeffery dùng hay tay che mặt, ngồi ở chỗ đó, một thời gian rất lâu không nhúc nhích.
Ron vẫn đứng ở cửa.
Hắn ít nhất đã ngẩn người một tiếng đồng hồ, thế nhưng hắn không dám đi gõ cánh cửa kia. Jeffery thống khổ như vậy, biểu tình bị thương tổn như vậy làm hắn thấy sợ sệt, ít nhất hắn mất một buổi chiều để chuẩn bị tâm lý cũng không có cách nào đi đối mặt với y.
Ron đời này chưa từng vì chuyện nào mà hối hận qua, tại thời điểm khi sự kiện kia phát sinh, cũng chỉ là một lần gặp gỡ phổ thông, tuyệt không nghĩ tới nó sẽ thành một tan nạn muốn hủy diệt cả đời hắn.
Hắn ngồi ở trước bậc thang nhà Jeffery, thật giống như Ron ngồi chỗ này tuyệt đối không cần phải đối mặt với kết cục tồi tệ đó. Như vậy hắn tình nguyện ngồi lâu một chút. Nếu như hắn ngồi đây mấy ngày, và mấy ngày đó sẽ không làm cho hắn tuyệt vọng, vậy một trận ngồi như vậy cũng quá có lời.
Nhưng chờ tôi ngồi đây đủ lâu sẽ phải tỉnh lại? Tôi sẽ biết đây là việc mê luyến không quá thiết thực, tôi sẽ quen thuộc với trạng thái này, sau đó có thể về nhà, Ron nghĩ. Vì vậy hắn cứ ngồi chỗ đó, nhìn mặt trời chậm rãi chếch đi, thời gian chầm chậm đi qua.
Hơn nữa, đây thực sự là ác mộng, vài tiếng sấm thanh thúy bổ xuống, khí trời đột nhiên âm trầm giống như chuyển đêm, trời bắt đầu đổ mưa.
Ron ngơ ngác nhìn bầu trời, mãi đến khi những giọt mưa rơi xuống hắn mới ý thức được chuyện gì xảy ra, hắn có chút hối hận lúc nãy vì sao không lái xe lại đây, vậy ít nhất bây giờ hắn có một nơi trú mưa. Nhưng bây giờ Ron không thể làm gì hơn là ngồi đây chờ đợi, ít nhất phía dưới hành lang có thể tránh né một chút—— tuy rằng không tới một phút, hắn cứ như vậy bị ướt triệt để.
Nhưng hắn vẫn ngồi ở chỗ đó, trừ việc này ra cái gì cũng không muốn làm, thân thể như bị dích chặt, lại càng như nặng thêm, vô lực mà cố chấp.
Nước mưa rất lạnh, điên cuồng tấn công trên người hắn, làm cho Ron run lên liên hồi. Hành động này ngược lại càng khiến Ron thư thái một chút.
Trời tối, cơn mưa nhìn qua đến một điểm muốn dừng cũng không có. Ron nghĩ nghĩ có phải hắn đã bỏ lỡ dự báo một cơn bão sắp ập tới hay không, bây giờ hắn muốn đi về e rằng cũng rất khó tìm được xe.
Hắn lau qua nước mưa trên mặt, không chút nào cảm thấy tiếc nuối hay sinh khí.
Cửa phía sau đột nhiên mở ra, hắn quay đầu, Jeffery mặt lạnh đứng ở nơi đó. Đứng quay lưng với ánh sáng khiến Ron không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt y, nhưng hắn vẫn cảm thấy một luồng ánh sáng sắc bén đi tới.
“Này.” Ron chào hỏi, “cho tôi ngồi đây một lúc, tôi sẽ đi.”
“Hiện tại liền cút.” Jeffery cắn răng nghiến lợi nói.
“Tôi không có xe.” Ron nói.
Jeffery hít một hơi, rất rõ ràng đang ức chế tức giận. Y quay người đi về trong phòng nhưng vẫn chưa đóng cửa, Ron ngồi ở trong cơn mưa rào, ngơ ngác nhìn gian phòng ấm áp, hắn đột nhiên có một loại ý nghĩ điên cuồng, hắn có thể cứ như vậy đi vào, sau đó từ phía sau ôm lấy người kia, gỡ bỏ y phục của y, đem y áp ở trên sàn nhà. Thân thể của Jeffery vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, khẳng định không phải là đối thủ của hắn…
Cứ hoảng hốt nghĩ như vậy, Jeffery mặt lạnh đi tới, sau đó đem một chuỗi chìa khóa ném đến trên người Ron, mặt trên mang theo nhiệt độ ấm áp khô ráo trong phòng. Người kia mờ mịt nhận lấy, Jeffery nói, “Chìa khóa xe, bây giờ cút khỏi phòng của tôi, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi, xe để bên lề đường, chìa khóa đặt ở trong hòm thư là được.”
Ron thưởng thức chiếc chìa khóa trong tay, sau đó cười rộ lên, “anh biết không? Tôi tưởng tưởng đến anh sẽ không xuất hiện sớm như vậy đuổi tôi đi, tôi vừa nãy vẫn ngồi đây thiết lập những tình huống giả định rồi nghĩ đến thực tế, anh sẽ từ trên chiếc cửa sổ ló ra nửa cái đầu, trong tay cầm chiếc súng hướng tôi hét lên, “nhanh cút ngay cho tôi, không thì tôi sẽ nổ súng.”
Jeffery mặt lạnh nhìn hắn, tựa hồ đang hoài nghi hắn có phải bị xối choáng váng hay không.
Ron tiếp tục nói, “Sau đó tôi sẽ, [ anh bắn đi, tôi chết cũng sẽ không đi], sau đó anh thật sự nổ súng. Có điều bản thân tôi vẫn suy nghĩ, anh không phải là người không có lương tâm, anh bắn trúng bụng của tôi. Tôi ngã trên mặt đất, máu tươi chảy tới mép cửa… A, tôi hận cơn mưa này sẽ đem máu lênh láng chảy ra, nhìn qua không thể không khiếp đảm sợ hãi. Sau đó anh sững sờ vài giây, liền chạy đi mở cửa, nói với tôi: [tôi đã gọi xe cứu thương, tôi sẽ trả tiền giải phẫu] thật giống như lúc anh đã nói với tôi sẽ trả tiền giặt là quần áo vậy.. sau đó, chúng ta liền cứ như vậy ở trong bệnh viện tán gẫu. Lại sau đó, tôi liền có thời gian ở bên cạnh anh, cũng có thể lại thắng được anh cũng không chừng.”
“Tôi sẽ không trả tiền giải phẫu.” Jeffery âm u nói.
“Vậy anh ít nhất cũng nên đi bệnh viện nhìn tôi, đưa bó hoa hoặc gì đó.” Ron nói.
“Tôi sẽ không đi.” Jeffery nói.
“tên nhóc vô tình.” Ron thở dài, liền quay đầu nhìn cơn mưa bên ngoài, “Tôi sẽ ngồi một lát nữa, được rồi, có lẽ nếu chờ thêm lúc nữa anh thật sự sẽ lấy súng bắn tôi. Anh ít nhất cũng sẽ gọi xe cứu thương đúng không?”
“Tôi lúc đó đã tức giận đến sắp điên rồi.” Jeffery nói.
Ron quay đầu nhìn y – một kẻ không thấy rõ biểu tình, Jeffery tiếp tục nói, “tôi lúc đó thực sự muốn đem hai người giết chết. Tôi biết nhiều người đàn ông lúc bị phản bội đều sẽ nói như vậy, nhưng chuyện tôi nói không phải nói đùa, tôi thật sự muốn đem hai người đều giết nếu như không có cuộc điện thoại kia…”
Anh khi đó còn nhớ đến cục cảnh sát có khả năng sẽ gọi điện thoại tới, Ron nghĩ, cho dù là đang cùng với gian phu đánh nhau. Những sát ý của người kia cũng không thể nói là quá tệ, anh trời sinh là người tốt.
“trước kia… từ lúc chúng tôi bắt đầu, tôi đều luôn cố gắng duy trì mối quan hệ với cô ấy thật tốt.” Jeffery nói, “tôi nỗ lực cho bản thân thành một người chồng, tôi nghĩ tới chuyện tình cảm tối trọng yếu kia lại thật bại, nhưng cô ấy lại dùng một phương thức triệt để ấy không nhìn tới tôi… cùng mẹ nhà nó một loại khốn kiếp…”
Y bị ép đến ngừng lại để khống chế lại âm điệu của mình.
“tôi nghĩ cô ấy hận tôi, mà tôi không hiểu vì sao. Cô có thể rời đi, có thể làm như không hề thấy tôi, nhưng không cần dùng… không nên dùng loại phương thức kia.. cho tôi hi vọng, rồi sau đó hủy diệt, lại một lần nữa cho tôi hi vọng, sau đó lại… tôi chưa bao giờ mất khống chế như vậy…”
Ron nhìn y, anh mắt của hắn vừa ôn nhu vừa cẩn thận, trước mắt có một cái bóng yếu đuối như vậy, hắn sợ chỉ cần chớp mắt một cái sễ đem y vỡ vụn đi.
“sau đó tôi bắt đầu một mình sinh hoạt, tự nói với bản thân sẽ không thành vấn đề. Này cũng không dễ dàng, tôi không biết anh sẽ cảm thấy tôi là hạng người gì, nhưng tôi luôn cảm thấy cuộc sống thật rối loạn, Ron, tôi không có ngu đến mức cho bản thân sẽ ngồi trong phòng làm việc 24/24h, hoặc nghiêm chỉnh mỗi khi đến cuối tuần sẽ không trở về nhà là việc bình thường. Tôi chỉ là một người luôn chờ đợi một thời điểm nào đó sẽ phát điên lên, tôi không khống chế được.”
“bác sĩ tâm lý của tôi đã nói, tôi phải học đi yêu một người, chân chính quan hệ một mối tình cảm tốt đẹp, nó sẽ cho tôi biết hết thảy đều sẽ tốt, tôi có thể dừng lại, có thể sinh hoạt…. mà chính tôi lại đem nó làm hỏng, chính cái đó tôi cũng không giữ được.”
“thế nhưng anh xuất hiện, anh khiến tôi cảm thấy được mình nên thử nghiệm lần thứ hai, nó sẽ khiến cho người mong đợi, ái tình vốn là chuyện khiến cho người ta chờ mong. Đương nhiên, hai người đàn ông sẽ không thể nói đó là một tình yêu bình thường, nhưng tôi thích anh, anh nhìn qua rất tốt, tôi nghĩ tôi có thể thử xem… thử một lần nữa, nó sẽ không hỏng bét như trước, như một cái ác mộng…”
Ron cảm thấy Jeffery cười rộ lên.
“Sau đó, đây chính là kết quả thử nghiệm.”
Hiện tại, lập tức rời đi, Ron tự nói với mình.
y cảm giác rất tệ, mà chuyện này lại không dừng lại ở đây, Jeffery, nếu như y biết hắn là ai, đã làm chuyện gì thì không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ tạo thành vết thương nặng đến đâu, hắn có thể đem y bức điên. Y vốn đã đủ tệ rồi, đừng dùng bộ dạng vô cùng đáng thương đứng ở cửa như vậy…
nhưng hắn cảm giác được bản thân đột nhiên đứng lên, ôm chặt lấy người kia, mạnh mẽ dùng môi hôn lên môi của y. Thân thể bọn họ dính cùng một chỗ càng giống như lúc đang đánh nhau quấn thành một khối, xương cốt đều va chạm đến đau đớn.
Hắn đem Jeffery đụng đến lảo đảo trên sàn nhà, dùng sức ngăn chặn y, đầu lưỡi cạy đôi môi của y, ngón tay bắt đầu cuồng nhiệt tìm kiếm trong thân thể, gỡ bỏ áo sơ mi của Jeffery, dùng hết tất thảy đi âu yếm y, hiện tại hắn nóng vô cùng, lý trí đang dần hòa tan lại bị quăng lên chín tầng mây.
Jeffery nắm chặt ngay phía sau lưng hắn, y đau đến đòi mạng, y không biết được y đang mãnh liệt phản kháng hay đang hùa theo hắn, hay là cả hai đều không phải. Y chỉ biết đau đớn kích thích đến một kích động dã thú nào đó, làm cho y cả người đều bùng cháy, hắn thô bạo gỡ bỏ áo sơ mi của y, khuy áo bốn phía bay ra.
Hắn nắm lấy quần dài kéo ra, không biết có phải hắn đã đem nó xé ra hay không, nhìn bộ đồ tây kia có vẻ không rẻ chút nào. Thân thể của bọn họ quấn quýt lấy nhau, có lẽ song phương đều quá kích động, dùng lực quá mạnh, làm cho hắn không nhận rõ những bộ phận bất đồng của nhau.
Có điều Jeffery so với hắn bình tĩnh hơn nhiều, y nhìn thấy cánh cửa vẫn hé mở, vì vậy duỗi một chân ra, đẩy cánh cửa tiến vào.
Trong phòng ấm lên, ánh đèn vàng nhẹ nhàng phả lên người, mưa gió bị ngăn cách bên ngoài, tất cả nhìn qua có vẻ ấm áp mà an toàn.
Ron đem quần dài y kéo tới mắt cá chân, sau đó tay của hắn dò vào quần lót, trực tiếp bắt được tính khí của y. Jeffery hít một hơi, hắn không xác định đó là đau đớn hay là khoái cảm, nói chung, hết thảy đều thô bạo lăn lộn cùng nhau.
“Tôi nói đều là thật, đều là thật…” Ron thì thào nói, “Tôi muốn anh, tôi yêu anh, này đều là thật…”
Tay của hắn hoạt động, Jeffery cảm thấy khoái cảm mãnh liệt đột kích thân thể của y, sau đó toàn bộ lý trí của y đều hãm vào, quần lót cũng bị cởi ra, đây là lần đầu tiên cùng đàn ông làm chuyện này nhưng không thấy một chướng ngại nào, hết thảy đều mãnh liệt như ngọn lửa cháy rụi dính chặt vào nhau.
Ron không ngừng hôn y, mang theo một sợi sức mạnh cuồng nhiệt đem y hoàn toàn cuốn vào.
Cáo trào đến khiến cả hai không thể khống chế, cứ như vậy bị kéo lên không cách nào ngăn cản, ngón tay Jeffery chăm chú bám chặt trên bả vai của Ron, gấp rút hô hấp.
“tôi thích nhìn biểu tình này của anh…” Ron nói, không ngừng hôn lên môi của y, ngón tay của hắn không ngừng sờ mó thứ giữa hai chân Jeffery.
“Chúng ta đang ở trên sàn nhà.” Jeffery nói.
“Sàn nhà rất tốt, trong ảo tưởng vừa nãy của tôi có sàn nhà.” Ron hàm hồ nói, sau đó hắn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười.
“Tôi cảm giác rất tốt, Jeffery, tôi chưa từng có cảm giác tốt như vậy. Tôi lần đầu tiên cảm thấy được sống sót là việc tốt đẹp như vậy.” Hắn nói.
“Tôi nhất định là điên rồi.” Một người khác trả lời.
“Tôi nghĩ tôi cũng vậy.” Ron nói, hắn vuốt ve thân thể người kia, cảm giác được bản thân muốn cả đời được nằm trên sàn nhà như thế.
Tay của hắn không dấu vết lần mò đi tới bộ phận phía sau như còn muốn tiếp tục, Jeffery đột nhiên bắt lại cánh tay hắn, “anh đang làm gì thế?” y nói.
“anh không biết tôi muốn làm gì?” Ron nói, hắn muốn tiếp tục thâm nhập sâu nhưng cánh tay đối phương vẫn rất dùng sức.
“Chúng ta vừa nãy đã đủ điên rồi, hiện tại tốt nhất là không muốn bao quát cả bộ phận này.” Jeffery nói. y cảm thấy bộ phận cứng chắc của Ron đang để ở trên bắp đùi của chính mình, y duỗi tay sờ soạng hắn, nghe được đối phương nhẹ nhàng lấy hơi.
“Cái này tôi sẽ phụ trách, nhưng chúng ta tốt nhất nên tiết chế một điểm.” y nhỏ giọng nói, “Vừa nãy phát sinh những chuyện kia đã đủ tệ hại rồi.”
“Không tệ chút nào, tôi chưa từng cảm thấy tốt như vậy…” Ron nói, Jeffery lột xuống quần dài hắn, ngón tay trực tiếp vói vào bên trong, trêu chọc tính khí của Ron.
Ron không ngừng hôn y, thật giống như môi y là bảo vật cực kỳ quý giá, cứ âu yếm như vậy đến nỗi không có cách nào để rời đi đôi môi của y.
“Tôi ngày mai còn phải đi làm, không thể làm quá nhiều.” Jeffery nói, “có điều sau này chúng ta còn có nhiều thời gian.”
Sáng sớm khi Ron tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm ở trên giường Jeffery, người kia đã tỉnh dậy, đang nhìn hắn chằm chằm, thật giống như đang nhìn kẻ tình nghi trên lưng mang vô số án mạng đáng sợ, cần phải tốn rất nhiều sức lực to lớn để cân nhắc xử trí như thế nào.
Đương nhiên cũng có thể đây chỉ là ảo giác của hắn, hoặc cảnh sát chính là yêu thích nhìn những người khác như vậy.
Hắn nhìn Jeffery mấy giây liền lộ ra một nụ cười, không quá chắc chắn ngày hôm qua bản thân không phải đã làm mộng xuân, những hồi ức đó hết thảy đều ở trong trạng thái cuồng dã, mưa vẫn lớn, thật giống như hắn chỉ đang thêm mắm thêm muối nó mà thôi.
“tôi sẽ không nấu bữa sáng, chúng ta tốt hơn hết vẫn nên gọi thức ăn ngoài.” Jeffery nói, y ngồi chỗ đó, chăn theo lồng ngực trượt xuống mãi đến phía dưới bụng kia, nhìn qua cực kỳ câu nhân.
Ron nuốt nước miếng, nói rằng, “ngày hôm qua đồ ăn vẫn còn, đặt trong lò vi ba một chút là có thể ăn.”
Jeffery quay đầu tìm quần áo, phát hiện xung quanh căn bản không có, khả năng đã bỏ vào cửa.
Y kéo chiếc chăn khoác lên người, hướng về phía tủ quần áo đi tới. Ron cấp tốc bị cuốn đến một điểm dư thừa cũng không có, hắn ở phía sau kêu lên: “này, anh tốt nhất nên để lại cho tôi ít chăn chứ…” sau đó lấy gối che đậy chỗ yếu hiểm, tuy rằng bọn họ tối hôm qua đã nhìn thấy của nhau, nhưng không biết tại sao chỉ cần nhớ tới đó lại có cảm giác như bản thân muốn say rượu.
Jeffery đem bản thân bọc đến mức tựa như con tê tê, từ tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ để mặc trên người, sau đó cầm một chiếc khác ném cho Ron.
“Đây là đồ dùng của nữ!” Người phía sau bất mãn nói.
“Chỉ nhiều hơn mấy cái nơ con bướm mà thôi, không phải là không thể mặc.” Jeffery nói, mặt không thay đổi hướng nhà tắm đi tới.
Ron vạn phần không tình nguyện nhìn cái áo ngủ kia, sau đó quyết định đem nó biến thành khăn tắm chỉ vây quanh hạ thể, từ trong tủ treo quần áo của Jeffery tìm một bộ quần áo mặc vào —— chờ cho y tắm rửa xong.
Hắn mặc quần áo đi tới nhà tắm, mở cửa ra, người kia đang tắm liền bị hành động này sợ hết hồn, theo bản năng cầm chiếc khăn tắm vây quanh bên hông.
“Tôi cũng muốn tắm qua một chút.” Ron nói, vừa đánh giá vóc người đối phương.”tối hôm qua chúng ta đã nhìn của nhau rồi, anh sẽ không muốn phủ nhận nó chứ.”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng ít ra anh phải chờ tôi giặt xong chứ!” Jeffery nói.
Ron không chút nào khách khí chui vào, “Chúng ta cùng nhau tắm có thể tiết kiệm không ít thời gian cùng nguồn nước.”
Hắn kéo xuống chiếc khăn tắm quấn quanh hông của Jeffery, từ phía sau ôm y, hành động trên tay đến một chút do dự cũng không có, trực tiếp tìm được vị trí giữa hai chân. Người kia hoài nghi vùng vẫy một hồi nhưng không gian quá nhỏ, Ron lại túm quá chặt, căn bản không có biện pháp cự tuyệt.
Tối hôm qua quá mức hỗn loạn, cùng với sáng sớm thanh tỉnh làm chuyện như vậy cảm giác hoàn toàn khác nhau, Jeffery nhìn thấy một tay người đàn ông cầm lấy chỗ đó của mình liền cảm thấy máu cả người dâng lên đỉnh đầu. Nhưng Ron hoàn toàn khống chế hạ thân của y, hai tay hắn vòng qua hông mình, dùng cả hai bàn tay thao túng bộ vị nhạy cảm, vừa lôi kéo vừa ve vuốt. Jeffery đem mặt xoay qua chỗ khác, khuôn muốn nhìn xem tình cảnh này.
“sáng sớm là thời điểm giải quyết chuyện này rất tốt.” Ron nói, hạ thân đè chặt trên mông của Jeffery, nhẹ nhàng ma sát.
Động tác này làm cho đối phương không quá thoải mái, nhưng Ron túm chặt lấy y___ kỳ thực bất luận hắn đặt tay ở nơi nào cũng không xác định được mình có thể áp chế được y, mà nơi này tuyệt đối không thành vấn đề.
Hắn nhất định ở ngay giây đầu tieenn đã phải nhắc nhở chính mình những sự kiện thực chất đã xảy ra, đồng thời muốn lặp lại ôn tập để không phải tất cả khả năng thực sự có thể biến thành giấc mơ.
Hôm nay là thời gian kết thúc kỳ nghỉ của Jeffery, y vẫn luôn ngóng trông đến thời điểm này, nhưng lúc xoay người lại hôn Ron, y lần đầu tiên cảm thấy được nhiều hơn một ngày nghỉ cũng không tồi.
Thời điểm ngày hôm nay đem Ron đuổi ra ngoài, y làm sao cũng không nghĩ đến sẽ có một loại cảm xúc mãnh liệt vào ban đêm như thế. Mà tất cả cũng không đặc biệt kỳ quái.
Khi tỉnh táo lại, y cũng không tin Ron thực sự có mục đích biến thái nào, tất cả chỉ là sự trùng hợp bất hạnh.
Y là cảnh sát, y biết phải làm thế nào để nhìn người. Mặc dù trên phương diện tình cảm, y vẫn luôn luôn xử lý không quá tốt.
Không may, tuy rằng đụng phải chuyện tốt tối trọng yếu trong đời, nhưng y vẫn có những quyết định chính xác.
Jeffery vừa tới phòng làm việc, vừa nghĩ ngợi ngày hôm nay có thể không cần tăng ca và sẽ sớm rời đi, y hẹn Ron cùng nhau ăn cơm tối. Xét thấy ở nhà hai người chỉ có thể gọi thức ăn ngoài, cho nên bọn họ quyết định đi ra ngoài tìm quán đồ ăn.
Vừa tới văn phòng, Jeffery liền thấy trên bàn bày một tấm ghi nhớ màu trắng, y mở nó ra, đó là một tin nhắn từ Downer.
__ tôi nghĩ nên chờ cậu đến thời gian làm việc, nhưng thực sự không kịp lúc, cho nên muốn đi trước để tìm một vài chứng cứ. Tôi không xác định nó cóđúng hay không nên không gọi người khác, những ngày qua cảnh cục đã quá lãng phí sức lực vã đủ khoa trương. Cậu nếu thấy thì tới tìm tôi, chúng ta đã quên mất một chuyện, tên cuồng nhiệt kia thích náo động, giới truyền thông viết thư cũng không bị thao túng, mỗi một trường hợp đặc biệt cũng không thấy bóng dángcủa hắn, chúng ta tựa hồ đã quên mất việc thống kê những người đã xuất hiện ở hiện trường, tỷ như những phóng viên chân chính. Có lẽ xưa nay hắn đều không lén lút gửi cho tòa soạn nên chúng ta không tra ra được nguồn tin, chỉ có một người luôn ở đó tự biên tự diễn, cậu hẳn là biết tôi đang nói tới ai.
Phía dưới có chữ ký của Downer.
Jeffery biết hắn nói tới ai, vẫn luôn thu được tin tức hung thủ chủ yếu vẫn là những phóng viên của mấy tờ báo. Nếu như đúng là hắn, đây thực sự là một hòn đá hạ hai con chim __ hắn không riêng chỉ có mỗi có chứng nghiện giết người mà còn được tăng lương trách nhiệm__ mặc dù đối với kẻ giết người này tiền đã không còn quan trọng.
Cái tên này ngớ ngẩn sao, hắn là nhân viên văn phòng, không phải chỉ cầm một khẩu súng không có nghĩa là hắn có thể cùng kẻ xấu chơi bắn nhau, hắn đến cùng có biết ý nghĩa của nhân viên văn phòng hay không! Jeffery phẫn hận nghĩ, vừa cầm tờ giấy bỏ vào túi liền gọi điện thoại cho nhân viên tiếp viện, dù sao chuyện này đối với nhân viên cảnh sát đã đủ mệt, không thể để ý thêm một chuyện gì nữa.
Sau đó, y gọi qua số điện thoại của Downer vừa đi ra ngoài.