Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu

Chương 1: Chương 1: Báo thù




Tòa nhà cao chọc trời bật đèn sáng choang. Đội vệ sĩ áo đen vũ khí, trang phục chỉnh tề, máy bay chiến đấu cảnh giới cao độ trên không trung. Một khi phát hiện kẻ khả nghi, lập tức bị bắn chết tại chỗ! Toàn bộ toàn nhà bị bao thành tường đồng vách sắt, một con ruồi cũng không lọt.

Rolls Royce sang trọng, Lamborghini mạng mẽ, Bentley xa hoa... Đủ loại xe cao cấp nhất thế giới xuất hiện, mà chủ nhân của chúng phi phú tức quý.

Bỗng nhiên, một chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay lao đến, linh hoạt tránh thoát chướng ngại, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng kêu kin kít chói tai. Ngay sau đó, vững vàng dừng trước toà nhà, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn theo.

Mặt đường phía sau, để lại vết phanh xe rất dài. Cửa xe mở, một đôi giày thủy tinh tinh xảo bước xuống, sau đó là đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, tiếp theo chủ nhân của đôi tay kia xuất hiện. Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh - đẹp quá!

Người, xe cùng một sắc đỏ, lửa đỏ tựa dòng máu tươi ma mị, quần áo tơ lụa mềm mại trên người nữ tử lộ rõ đường cong lả lướt mê hoặc.

Trang sức trang nhã khiến gương mặt thêm vài phần nhu hòa, an tĩnh. Một đôi mắt phượng hẹp dài, môi anh anh đào hơi hé, khóe miệng chứa ý cười thân thiết, làm cho người ta không thể nào không mơ màng.

Dù sắc đỏ phô trương và nhu hòa yên tĩnh đều tương đồng kỳ lạ, nhìn như mâu thuẫn, thực chất lại vô cùng hài hòa.

"Khê tiểu thư, ngài đã đến! "

Lúc này, một vị lão giả cung kính đến trước mặt cô gái, khom lưng chào, "Lão gia đã đợi một thời gian dài! "

Lão giả đưa tay mời nữ tử.

Nữ tử gọi là Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bị đèn chiếu sáng như ban ngày, cười âm u. Khê quay đầu, nhìn bốn phía vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, cười nhạt:

"Bạch gia không hổ là Long Đầu Châu Á, chắc hẳn tối nay nhất định sẽ kinh tâm động phách!"

Khê nói xong, giày thủy tinh lộp cộp đi về hướng cửa lớn.

Chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng giữa đường, ngăn trở lối đi của môi người, ngọc đèn tên không trung thỉnh thoảng lại xẹt qua thân xe.

Tất cả khôi phục lại bình thường lần nữa.

Đêm nay, vừa mới bắt đầu.

Giữa đại sảnh, sừng sững một chữ Thọ dùng Nam Hải trân châu xâu lên. Bốn phía vách tường treo chữ Thọ đúc bằng vàng, khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng.

Khê đứng trong một góc tối, trong tay cầm ly rượu đỏ, khẽ đong đưa ly. Cười như không cười nhìn từng sắc mặt của người bên trong, ánh mắt thâm trầm, tựa như đang suy nghĩ nhập thần.

Lúc này, âm nhạc chợt ngừng lại, ngọn đèn sáng gấp đôi trong nháy mắt. Ngay sau đó, một lão giả bước xuống cầu thang xoắn ốc, vệ sĩ áo đen bảo vệ gắt gao. Lão giả đầu tóc bạt trắng, vẻ mặt mang nụ cười hòa ái, chỉ là ánh mắt sắc bén như chim ưng, tiết lộ bộ mặt thật của người này.

"Những năm gần đây, Bạch gia nhận được sự coi trọng của chư vị ... Lão phu trông coi Bạch gia mấy năm, nay đã lực bất tòng tâm, mượn cơ hội này..."

Lão giả hùng hồn nói.

Mắt phượng hẹp dài cười lạnh nhìn chăm chú vào lão giả, nghe hắn luận bàn hào phóng. Nhìn người xung quanh thay nhau nịnh nọt, ngón tay cầm ly rượu càng lúc càng trắng.

Người Bạch gia?

Khê nhìn cả nam lẫn nữ vây quanh lão giả, tiện tay cầm ly rượu đặt lên bậc thang đá cẩm thạch, âm thầm lắc đầu. Thở dài đáng tiếc, thực sự là không thú vị!

Phụt!

Đột nhiên, tất cả ngọn đèn trong đại sảnh đồng thời tắt đi, mọi người rơi vào trạng thái bóng tối. Nhưng lại không chút kinh hoảng, bởi vì bọn họ tin vào Bạch gia. Nói trong thế giới này nơi nào an toàn nhất, đó chắc chắn là Bạch gia - Long đầu Châu Á.

Bóng tối chỉ kéo dài vài giây, sau đó ngọn đèn tự động sáng lên. Chẳng qua, lúc mọi người làm quen được với độ sáng trong phòng, đại sảnh triệt để im lặng, ngay cả tiếng hít thở đều biến mất không dấu vết.

Ngay trước mắt mọi người, trước mặt Bạch lão gia tử, bày chỉnh tề mười lăm chiếc quan tài, trên mặt quan tài đều có khắc chữ "Thọ" màu trắng!

Bạch lão gia tử thật không hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, sắc mặt xấu xí đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn chưa nổi bão. Chỉ âm trầm nhìn mấy cỗ quan tài mạc danh kỳ diệu xuất hiện trước mắt. Quay đầu nhìn về phía quản gia, đối phương lại khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Mười lăm cỗ quan tài, mười lăm con người, Bạch gia con cháu, vừa vặn mười lăm người! Tòa cao ốc trước tiên bị phong tỏa lối ra, cửa sổ cũng đóng toàn bộ, tất cả mọi người bị bao vây.

"Dám chống đối với Bạch gia, thật to gan! "

Bạch lão gia tử lớn tiếng quát, bầu không khí đều đang run rẩy.

Giọng nói của hắn vừa dừng, trong quan tài có chất lỏng chảy ra, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh!

Người xung quanh khiếp sợ lui về phía sau, bởi vì bọn họ thấy rõ, cũng nghe thấy được - từ trong quan tài chảy ra đúng là máu, thật nhiều thật nhiều máu! Tanh hôi gay mũi!

Bọn vệ sĩ nghe xong mệnh lệnh, tiến lên mở nắp quan tài.

Sợ hãi lui về phía sau mấy bước, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, còn kém ngồi dưới đất.

Từng quan tài để ngay ngắn một cái đầu người máu me đầm đìa, bọn họ đều há hốc miệng, tròng mắt trừng lớn, bộ dạng đang sợ hãi tột độ. Hiển nhiên trước khi chết chịu đựng không ít tra tấn đáng sợ.

"Lão gia, là các thiếu gia cùng tiểu thư! "

Quản gia thống khổ gầm nhẹ:

"Rốt cuộc là ai? "

Bạch gia con cháu, đều bị bày trong quan tài!

"Bạch lão gia không hổ là kẻ lãnh huyết nhân tài kiệt xuất! "

Khê từ trong đám người đi tới, giày thủy tinh va chạm trên nền vang lên tiếng động thanh thúy. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt, dừng lại ở một bên quan tài, cùng Bạch lão gia tử đối mặt.

"Là ngươi! "

Hai tròng mắt Bạch lão gia tử chứa lửa giận, hận không thể thiêu Khê thành tro tàn.

"Dĩ nhiên là ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? "

Vừa được xem là khách quý, trong nháy mắt đã biến thành kẻ địch, Khê căn bản cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương.

"Những thọ lễ này là ta tỉ mị chọn cho ngươi! "

Tay nhẹ nhàng vỗ quan tài:

"Nhưng mà, vì sao, ngươi muốn chọn chỗ này? " Khê trên mặt trấn định bị lãnh ý thay thế.

"Lẽ nào, ngươi tưởng niệm lão bằng hữu của ngươi sao, Bạch Cảnh Sinh! "

"Ngươi! "

Hắn kinh ngạc nhìn Khê, đột nhiên mắt trợn to, vô số kí ức trong đầu hiện lên

"Thì ra là ngươi!"

Giọng nói lần này đã hoàn toàn thay đổi.

"Bắt nữ tử này lại cho ta! "

Người Bạch gia tức giận hạ mệnh lệnh.

Khê nhíu mày buồn rầu:

"Các người tiếp đãi khách mời như thế này sao? Thật sự không lễ phép! "

"Thật to gan! Nho nhỏ nữ tử, cũng dám đến Bạch gia ầm ỉ, thật sự không muốn sống! "

"Nữ tử này rất cuồng vọng, bắt lại! "

"Trực tiếp giết chết là tốt nhất! "

"Đúng, trực tiếp giết chết đi! Kẻ thù của Bạch gia, cho tới bây giờ chưa ai có kết cục tốt!"

...Người xung quanh đua nhau nghị luận.

Khê quay đầu nhìn bốn phía, không nhìn mấy trăm cái miệng người cùng họng súng chĩa về phía nàng. Nhìn mọi người khing bỉ nàng, cười giểu cợt, tay nắm tơ lụa trên người xé ra, lộ ra khôi giáp chiến đấu trắng.

"Dạ Bá!"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc lùi về phía sau. Nhìn nữ tử văn tĩnh trước mắt, nhìn tiểu cô nương tuổi không lớn, lại khiến Diêm Vương e ngại, lệnh Bạch đạo, Hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật Hắc đạo kiêu hùng, Dạ Bá!

Trên vai phải của nàng, hình xăm con Rồng trông rất sống động, tượng trưng cho thân phận của Dạ Bá! Đầu rồng cực lớn, giận dữ hung ác nhìn phía trước, làm cho người ta không rét mà run.

"Bạch Cảnh Sinh, xem ra ngươi đã nhớ rồi! "

Khí thế trên người nàng thay đổi, trên người phóng xuất ra khí phách, không người nào so sánh được. Cho dù Bạch Cảnh Sinh lăn lộn Bạch đạo nhiều năm, khí thế so ra vẫn kém nữ tử như Dạ Bá.

"Ngươi là nghiệt chủng Dạ gia! " Bạch Cảnh Sinh âm lãnh nở nụ cười.

Năm đó cho ngươi thoát được một kiếp! " Bạch Cảnh Sinh đơn giản thừa nhận.

Khê âm lãnh nhìn chằm chằm người của Bạch gia.

" Mười năm trước, ngươi phản bội Dạ gia, giết ba mươi mạng người Dạ gia. Mười năm sau, hôm nay ta để cho người nhìn tận mắt, người của Bạch gia ngươi chết như thế nào! "

Khê chợt nở nụ cười âm u.

Mười năm trước, nàng chỉ là tiểu cô nương thiên chân không hiểu việc đời, đâu đâu cũng thấy người lương thiện. Thế nhưng, ác mộng đầy máu kia, vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ của nàng. Huynh trưởng chết thảm, phụ thân nhảy lầu tự sát, gia gia bị ép tức chết, mẫu thân bị cường bạo rồi giết chết...

"Ngươi cho đây là nơi nào! Hắc đạo, Bạch đạo cho tới bây giờ đều là nước giếng không phạm nước sông. Dạ Bá, ngươi không nên khinh người quá đáng! "

Người của Bạch gia đứng ra, căm tức nhìn Khê.

"Ở đây là nơi nào? "

Khê phục hồi tinh thần lại, cười quỷ dị.

"Các ngươi cho rằng đây là chỗ nào ư? "

Bỗng nhiên Khê vỗ tay ba tiếng, sau đó nghe tiếng "ầm ầm" vang lên, toàn bộ tòa cao ốc biến thành chân chính tường đồng vách sắt!

"Không ra được! "

"Cửa, cửa bị đóng lại rồi! "

"Ta muốn đi ra ngoài! "

"Khóa rồi, cửa sổ cũng bị khóa lại rồi! "

...

Mọi người lúc này mới để lộ vẻ mặt thất kinh, thế nhưng đã quá muộn.

"Bạch Cảnh Sinh, lẽ nào ngươi quên mất, toàn nhà này, thuộc về Dạ gia ta! "

Khê cười khanh khách, chỉ lại trong nụ cười giấu giếm nhàn nhạt đau thương. Trong tòa nhà này, có đoạn hồi ức hạnh phúc nàng không muốn chạm vào.

"Hừ, không biết trời cao đất rộng xú nha đầu! Ngươi nghĩ nơi này còn là tòa nhà năm đó sao? "

Bạch Cảnh Sinh hừ lạnh một tiếng.

"Dạ gia cháu gái, thật ngông cuồng, thực không tốt! "

Bạch Cảnh Sinh lui về phía sau, gậy chống trong tay dữ tợn gõ xuống đất.

Khê nhíu mày nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Không cần làm phiền! "

Tay ra dấu, từ đỉnh đầu nàng hiện ra sợi dây xích sắt, hơn mười người áo đen theo dây thừng trượt xuống, trong tay họ cầm súng lục, đao, mà trên đao dính đầy máu!

"Người giấy của ngươi, đã sớm gặp Diêm Vương!"

Khê tựa vào quan tài, hai tay khoanh trước ngực nhìn nét mặt Bạch Cảnh Sinh càng lúc càng đen như thiết.

Đầu rồng dữ tợn há to miệng, như muốn vươn ra từ trên người Khê. Khê, cũng là Dạ Bá, nàng tựa như trời sinh vương giả, bễ nghễ thiên hạ thương sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.