Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu

Chương 52: Chương 52




Đã không thích Dạ Khê, mà nàng cũng không phải huyết mạch Phí gia, vì sao Phí lão phu nhân còn thiên tân vạn khổ như vậy giữ lại nàng? Nói như vậy, Di chỉ của Tiên Hoàng chẳng phải một hồi trò cười?

Dạ Khê nhìn Phí lão phu nhân còn đang chịu đựng thống khổ, vừa cố chấp vừa đau khổ mà van nài, Dạ Khê có cảm giác xúc động muốn cười!

Buông ra Phí lão phu nhân, Dạ Khê đứng dậy nhìn đoàn người đứng chắn trước cửa, châm chọc, "Tất cả đã thấy rõ ràng đi?" Nàng cười lạnh, cầm lấy Gia phả trên tay Lan Hạ, "Phí gia các ngươi tự nhận là thế gia danh môn, không biết chuyện nhận sai huyết mạch lần này cực kỳ sai lầm ư?" Vừa nói, Dạ Khê liền ném gia phả ra ngoài.

Rơi đến trước mặt Tộc trưởng, hắn tựa hồ còn không thể tin được, nhặt lên mà xem lại một lần nữa, dường như muốn xác minh thứ này có phải thật hay không!

Gia phả không phải do gia tộc quản lý sao? Nếu nhận định Phí Khê là trưởng nữ, nhất định phải có được sự thừa nhận từ dòng họ. Nực cười hơn, cả dòng họ không hề biết gì, Phí gia, thực buồn cười a!

Tôn Phượng nhìn thần sắc Dạ Khê, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt lộ ra tán thưởng. Vẻ mặt Trác Thụy Long phức tạp cực độ, ngay cả chính hắn cũng mơ hồ không biết lúc này bản thân cần phải có tâm trạng gì mới đúng.

Dạ Khê dự định rời khỏi, nhưng mép váy lại đột nhiên bị Phí lão phu nhân kéo lại. Không quan tâm chính mình đang chật vật ra sao, cũng bất chấp thân thể đau đớn, bà dùng sức mà kéo, lắc đầu, dùng toàn bộ khí lực còn sót, nói "Ngươi là người của Phí gia!"

Dạ Khê lắc đầu chế giễu, "Ngươi đã khư khư cố chấp điều này, vì sao trước đây mặc cho Phí Khê tự sinh tự diệt? Tại sao chính tay vứt bỏ nàng? Tại sao khiến nàng nhận hết thảy chế nhạo của người đời? Tại sao muốn nàng chịu mọi dằn vặt? Lão bà kia, ngươi không nhận ra, chấp nhất của ngươi, đã quá muộn rồi?" Lời Dạ Khê lạnh băng, như cái một búa nện vào lồng ngực Phí lão phu nhân.

Phí lão phu nhân hoảng hốt nhìn khuôn mặt Dạ Khê lãnh khốc cùng tàn nhẫn, đủ loại suy nghĩ chạy qua trong đầu, nội tâm là cảm giác sớm biết kết quả hôm nay sẽ chẳng làm, bà luôn cho mình đã nắm trong tay toàn cục, thế nhưng...

Trong đầu bà rất hỗn loạn, kí ức từ rất lâu trước kia bị che dấu phá kén mà ra, Phí lão phu nhân hét một tiếng, hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Dạ Khê thu chân, đạm mạc lướt qua Phí lão phu nhân, tầm mắt thoáng dừng trên người Nhị phu nhân, cuối cùng cố định tại Phí Hi đang nằm trong lòng Trác Thụy Long. Nhìn đáy mắt Phí Hi ác độc, Dạ Khê cười lạnh, không nói thêm gì nữa.

"Bắt lại cho ta!" Hai người vừa bước ra từ đường, người đầu tiên tỉnh táo lại, Nhị phu nhân lớn tiếng mệnh lệnh, "Không thể để cho tiện nhân này thoát!"

Đại phu nhân, Tam phu nhân nhanh chân tiến lên đỡ Phí lão phu nhân, những người khác cũng đều xông tới. Các trưởng lão đen mặt, sát ý trong mắt không chút che dấu, bọn họ từ trước đến nay đều được gia tộc cung phụng thành thói quen, làm sao chịu được loại sỉ nhục này?

Toàn thân Phí Hi run rẩy tựa trong ngực Trác Thụy Long, tham lam hít vào khí tức nam nhân trước mắt, chỉ là sát ý dữ tợn không cách nào áp chế.

Tôn Phượng vừa vặn liếc qua Phí Hi, bỗng nhiên cười, đăm chiêu nhìn Trác thụy Long, "Thụy Long, ngươi nhất định sẽ hối hận!" Trác Thụy Long không hiểu nhìn Tôn Phượng, Tôn Phượng không tiếp tục giải thích, chỉ nói, "Chỉ là bị một chiếc lá che mắt mà thôi!" Bén nhọn đảo mắt sang Phí Hi, sau đó ly khai.

Tân Nghĩa Hữu không hiểu ra sau nhìn tình cảnh trước mắt, theo bản năng cũng bài xích Phí Hi, hắn quay qua Trác Thụy long nhún nhún vai, rồi nhanh chóng đuổi theo Tôn Phượng.

Dạ Khê dừng ngoài cửa, Lục Lâm, Lục La vừa lúc chạy tới, cười ha hả hướng Dạ Khê gật đầu, "Tiểu thư, hoàn thành nhiệm vụ!" Lục La phất phất tờ giấy trắng trong tay, cười gian trá.

"Người đâu, mau tới đây, bắt kẻ trộm này lại cho ta!" Nhị phu nhân lớn tiếng sai khiến, đáy mắt hứng phấn. Chờ đi, sau một khắc nữa thôi, nàng có thể đối Dạ Khê báo thù, muốn làm gì thì làm! Nhưng chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy người nào xuất hiện!

Lục Lâm, Lục La liếc nhau, rồi khinh miệt nhìn Nhị phu nhân, khẽ lắc đầu thở dài, " Thì ra kẻ điên sẽ có bộ dáng như thế này, hôm nay cuối cùng đã kiến thức qua."

"Đinh Đang đâu?" Dạ Khê nghiêng đầu hỏi Lục Lâm, "Không gặp nó à?" Thấy đối phương lắc đầu, sắc mặt Dạ Khê chìm xuống, nàng đã sớm cảnh cáo Đinh Đang không nên ham chơi!

Bất ngờ, một bóng dáng màu đen chợt lóe, Đinh Đang lách qua đoàn người, đứng trước mặt Phí lão phu nhân, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh, liếm liếm móng vuốt của mình, rồi dịu ngoan kêu 'meo meo'.

Thừa dịp mọi người đang chết lặng, Đinh Đang dùng móng vuốt đâm vào tròng mắt Phí lão phu nhân, bà ta gào khóc ầm ĩ, Đinh Đang tận dụng cơ hội chạy đi, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Dạ Khê.

"Lại giở trò quỷ gì đây?" Dạ Khê nhìn bộ dáng Đinh Đang xảo trá, nhíu mi.

Đinh Đang le lưỡi, cọ xát vết máu trên móng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi nhảy lên vai Lục Lâm, ngạo mạn ưỡn ngực.

***

(hình như thiếu thiếu) >"

"Buông nàng ra!" Trác Thụy Long đuổi theo, đồng thời đánh ra một chưởng về phía Dạ Khê.

Lục Lâm cùng Lục La vừa thấy, sắc mặt trầm xuống, muốn tiến lên chống lại. Nhưng chưởng phong của Trác Thụy Long đã đem hai người đánh bay, hai người ngã trên mặt đất, thổ huyết, lo lắng nhìn Dạ Khê.

Dạ Khê cười lạnh, đột nhiên xoay người đặt Phí Hi trước mặt. Mắt thấy chưởng lực sẽ đánh lên người Phí Hi, Trác Thụy Long lập tức thu tay, giận dữ nhìn Dạ Khê. "Thả Hi nhi ra!"

Dạ Khê lạnh nhạt nhìn hắn, "Khiến người của ta bị thương, còn dám hùng hồn lý lẽ như thế!" Liếc qua Lục Lâm, Lục La, hỏi "Các ngươi thế nào?"

"Tiểu thư yên tâm!" Lục La ôm ngực, Lục Lâm lau vết máu ở khóe miệng, căm giận trừng Trác Thụy Long.

"Trác Thụy Long, bổn cô nương cho ngươi một phần đáp lễ!" Dạ Khê xoay qua Phí Hi, bàn tay khẽ dùng sức, thanh âm 'răng rắc' vang lên cực kì chói tai. Nàng chợt buông ra, dùng một tay đẩy Phí Hi ra ngoài.

"Hi Nhi!" Trác Thụy Long vội vã tiếp lấy Phí Hi, nhìn dung nhan tái nhợt trong ngực,hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Dạ Khê, "Ngươi muốn chết sao?" Một luồng sát khí cường đại đánh về phía Dạ Khê, đủ để biết rằng, Trác Thụy Long đã thực sự nổi giận.

Vẻ mặt nàng không hề e ngại, chỉ là bình tĩnh đứng, quanh thân phát ra một luồng tử khí, Nàng nguy hiểm híp mắt, câu môi cười nhạt, "Ta muốn chết ư?" Âm trầm khiến người ta sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.