Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu

Chương 65: Chương 65




Dạ Khê giật giật cổ áo, khóe môi nhếch lên, theo truyền thống của Đại Dao, sẽ có hai vị hoàng tử xuất chúng nhất được chọn ra, một người trị văn, một người khống võ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, văn giả vì đế, trì long bội, võ tắc vi thần, trì hổ bội (người theo văn thì làm vua, giữ long bội, người theo võ thì làm thần tử, giữ hổ bội). Trác Thụy Đào chết, nước Đại Dao không chỉ thiếu một vị hoàng tử, mà còn mất đi một đại tướng, không thể nghi ngờ là chặt đứt một tay! Dạ Khê lắc lắc đầu, "Cân bằng một khi bị đánh vỡ, cái vỏ bọc bên ngoài cũng không còn ý nghĩa !"

"Vẫn là không muốn nói sao?" Dạ Khê nhìn về phía Vũ, "Ta thật sự hoài nghi, chân thành của ngươi, có bao nhiêu phần là thật đây?"

Vũ run lên, nhìn về phía Dạ Khê, vội vàng quỳ đến trên đất, "Tiểu thư!" Vũ cúi đầu, mím môi.

"Ngươi cuối cùng có mấy chủ tử? Ngươi cuối cùng nguyện trung thành với mấy chủ tử đây?" Dạ Khê nghiền ngẫm nhìn về phía Vũ, "Ở chung mấy ngày nay, tính nết ta ngươi cũng hiểu ít nhiều, nếu ngươi không thể toàn tâm toàn ý, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi!" Dạ Khê đứng dậy, "Dạ Khê chính là Dạ Khê!" Dạ Khê dị thường nghiêm túc nói với Vũ xong cất bước rời đi.

Dạ Khê đẩy cửa đi ra, nhìn bầu trời bên ngoài, thời gian kéo dài như vậy cũng nên có kết quả rồi.

Lục Lâm cùng Lục La hai mặt nhìn nhau, đây là tiểu thư hạ tối hậu thư sao? Hai người nhìn về phía Vũ, không biết mở miệng thế nào, "Đây không phải là sự tình chúng ta nên quan tâm, đi ra ngoài thu thập chút tin tức thôi!" Hai người cũng lục tục đi ra.

Vũ quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn phía trước, hai mắt sâu thẳm, khiến cho người khác cảm thấy thâm trầm, không biết đang lo lắng cái gì.

Sau thời gian một ly trà, trong ánh mắt mờ mịt của Vũ tỏa ra ánh sáng kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn bao phủ bởi một tầng quang huy nhu hòa, nàng đứng dậy xoay người đi ra.

Trong tiểu hoa viên, Dạ Khê chỉ chú ý đùa Đinh Đang, không ngẩng đầu liếc Vũ một cái, Đinh Đang le lưỡi nhỏ liếm đoạn chưởng của nàng, đuôi lại quấn quanh Tiểu Xích.

"Tiểu thư!" Vũ cười nhẹ, một thân thoải mái rất nhiều.

"Nghĩ thông suốt rồi ?" Dạ Khê ngẩng đầu, không mặn không nhạt hỏi, "Đáp án?"

"Chủ tử của nô tì, chỉ có một người là tiểu thư!" Vũ trịnh trọng quỳ trên mặt đất, "Thỉnh tiểu thư tha thứ, có điều hiện tại nô tì vẫn chưa thể nói rõ, bởi địa điểm không thích hợp, thời cơ cũng chưa đến! Nô tì lựa chọn trầm mặc, là vì bảo hộ tiểu thư! Tiểu thư bây giờ vẫn chưa có năng lực ứng đối với mọi tình huống!"

Dạ Khê nhìn chằm chằm Vũ, "Ta không muốn nhìn lầm một lần nữa!" Tay Dạ Khê đặt lên người Đinh Đang.

Vũ rũ mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Dạ Khê, trầm mặc vươn tay, cũng ý bảo Dạ Khê vươn tay, tuy rằng không hiểu, nhưng Dạ Khê vẫn vươn tay phải như thường, mở tay ra.

Vũ áp tay mình lên tay Dạ Khê, hai tay chạm vào nhau, Vũ cúi đầu, sợi tóc phất phơ che nửa gò má, chỉ thấy cánh môi không chút huyết sắc của Vũ bặm lại thật chặt.

Đột nhiên, Dạ Khê cảm thấy lòng bàn tay vô cùng đau đớn, sau liền cảm giác được giống như có cái gì chui vào trong cơ thể mình! Dạ Khê nhìn Vũ, hơi hơi nhíu mày, một trận choáng váng đánh úp lại, nàng thế nhưng chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Trong thân thể, có một cỗ nhiệt lưu chảy xuôi tới toàn thân, dần dần tụ lại ở đan điền, lúc này, trong đầu Dạ Khê đột nhiên hiện ra một bóng hình xinh đẹp, nhìn chăm chú, không ngờ là một cây liễu đang đung đưa nhẹ nhàng! Đây cũng chưa phải là trọng điểm, thú vị hơn là, cây liễu này chỉ có một màu đỏ, thân cây màu đỏ, cành lá cũng là màu đỏ!

Cây liễu lắc lư sinh động, rồi chậm rãi lột xác, sau đó, bộ dáng xinh đẹp của Vũ rõ ràng xuất hiện trong đầu nàng!

Dạ Khê kinh ngạc, kinh ngạc oán thầm, sau đó là một trận ngứa, Dạ Khê cảm giác được vật mới tiến vào trong cơ thể mình dần lui lại, nhưng hình ảnh của vũ vẫn không biến mất, Vũ bắt đầu nói chuyện với Dạ Khê, "Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt vì giám, hôm nay, Vũ cam nguyện phụng Dạ Khê là chủ, lấy máu khế ước!" Một giọt máu từ trong trán Vũ bay ra, đúng vào thời điểm Dạ Khê không phản ứng được, đột nhiên tiến nhập vào trán Dạ Khê.

Dạ Khê bất ngờ mở to mắt, mà giờ phút này, Vũ đã hất tay ra, thân mình lay động một chút, ngẩng đầu hướng tới Dạ Khê xán lạn cười, "Tiểu thư, người không thoát khỏi Vũ được đâu!" Vũ đong đưa nằm sấp bên cạnh ghế nằm của Dạ Khê, "Nghỉ ngơi !" Rồi lâm vào mê man.

Dạ khê vẫn chưa phản ứng lại đang kinh ngạc nhìn bàn tay mình, hoàn hảo không tổn hao gì, căn bản không có cái gì dị thường, chẳng qua, có cái gì không giống như cũ! Dạ Khê quay đầu nhìn Vũ đang mê man, đột nhiên phì cười, trách không được năm trăm tuổi! Thì ra là một thụ yêu ( yêu tinh cây, mấy bạn hủ đừng nghĩ lung tung nhá :v)! Dạ Khê dở khóc dở cười, không biết phản ứng thế nào mới tốt.

Yêu quái? Nguyên lai trên cái này thế giới, vậy mà thật sự có yêu quái tồn tại! Dạ Khê nhìn chằm chằm Vũ, xoa cằm, bản thân chỉ mới vừa đi ra từ trong khiếp sợ. Dạ Khê đưa tay bắt Đinh Đang đang tính toán lặng yên rời đi, níu chặt đuôi nó, bế xốc tiểu hắc miêu lên, "Ngươi thì sao?" Dạ Khê giống như ác ma nhìn chắm chằm vào Đinh Đang, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

Đinh Đang đột nhiên không nhu thuận như trước, giãy dụa kịch liệt, bức thiết muốn tránh thoát Dạ Khê, thoát khỏi “ác ma” này. Dạ Khê nhíu mày, không vui nhìn Đinh Đang phản ứng, bỗng nhiên tà ác cười, túm đuôi mèo, Đinh Đang có cảm giác như đất trời thay đổi.

Meo ô ——

Đột nhiên, Đinh Đang kêu lên thảm thiết, chỉ nghe răng rắc âm vang lên, vài giọt máu vẩy ra trên mu bàn tay Dạ Khê, nàng cảm thấy trên tay không còn sức nặng, trong chớp mắt, con mèo trên tay cũng chỉ còn lại một cái đuôi, đầy máu! (ặc >.

Vũ vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên bừng tỉnh, lưu loát đứng lên, thấy Dạ Khê đang ngốc lăng nhìn cái đuôi mèo trong tay! Vũ há miệng, nhìn xung quanh, sau phát hiện Đinh Đang trong bụi cỏ đang kịch liệt lay động.

"Tiểu, tiểu thư!" Vũ nhẹ giọng hô.

Dạ Khê vô tội nhìn về phía Vũ, nhún vai, "Khụ khụ khụ, ta chính là tò mò, khụ, hình người của Đinh Đang!"

Vũ bó tay, tức cười lắc đầu, không biết trả lời thế nào mới ổn, "Ta đi làm cơm!" Vũ sau khi khôi phục tinh thần nhanh chóng lựa chọn rời đi.

"Tiểu thư! Tiểu thư!" Lục Lâm cùng Lục La cùng nhau trở về, thấy Vũ đang vội vàng rời đi ở đằng xa, không hiểu liếc nhau, hai người vừa đến trước mặt Dạ Khê, còn chưa kịp nói chuyện, lại đột nhiên kêu lên sợ hãi lui về phía sau ba bước.

Hai người trừng mắt to như hạt châu nhìn đuôi mèo trong tay Dạ Khê, "Tiểu, tiểu thư?" Lục La khóe miệng run rẩy , chẳng lẽ tiểu thư cuồng tính quá, đem Đinh Đang xé thành tám mảnh? (=,=!!! bạn nhỏ này tưởng tượng còn ác hơn)

Dạ Khê trừng mắt phương hướng Vũ ly khai, quăng cái đuôi trong tay cho Lục Lâm, tính trẻ con nổi lên hừ lạnh một tiếng, giẫm chận tại chỗ rời đi.

Dạ Khê vừa ly khai tiểu hoa viên,thời điểm tiến vào cửa viện, phát hiện mấy người cách đó không xa, là Viêm nhiều ngày không thấy, còn có Thần cùng Lộ! Dạ Khê không có chú ý tới, giờ phút này, ban chỉ trên ngón tay cái của mình phát ra loại ánh sáng dị thường, đồng thời, ban chỉ trên tay Viêm cũng ở xa xa tương ứng.

Viêm ngồi xe lăn đi đến trước mặt Dạ Khê, đưa tay bắt được tay phải Dạ Khê, định vuốt ve lòng bàn tay nàng một lúc, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng dị thường, rồi bất ngờ buông lỏng tay Dạ Khê ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Dạ Khê nhíu mày, cảm xúc bị đùa dai lan tràn, nhìn nam nhân trước mắt bộ dạng so với nàng còn xinh đẹp hơn, xinh đẹp như vậy còn muốn bày ra một bộ lạnh như băng sắc, thật khiến cho người ta thấy chướng mắt, muốn đánh vỡ cái bản mặt như cương thi kia!

Dạ Khê câu môi cười, hai tay đặt lên trên tay vịn xe lăn, đối diện với hắn, "Tiểu mỹ nhân, cười với bản tiểu thư một cái!" Sau đó Dạ Khê lưu manh thổi hơi một bên tai Viêm.

Cơ mặt Thần cùng Lộ đột nhiên kịch liệt run rẩy, công tử anh minh thần võ của bọn họ thế nhưng bị một nữ nhân công khai ngang nhiên đùa giỡn ! Hơn nữa, bi ai hơn là, chủ tử nhà bọn họ vậy mà không có tức giận!

Viêm như trước một mặt lạnh lùng nhìn Dạ Khê, trong hai tròng mắt thâm thúy trào ra một loại nhiệt độ khác lạ, hai mắt nguy hiểm nheo lại, thân thủ nắm cằm Dạ Khê, "Vật nhỏ, nàng lặp lại lần nữa!" Bên trong tiếng nói từ tính có lần một tia tức giận.

Dạ Khê liếc mắt nhìn hai tên cách đó không xa, khóe môi giơ lên một tia cười xấu xa, cánh môi chợt áp lên cánh môi đỏ mọng ủa Viêm, trước mặt Thần cùng Lộ, quang minh chính đại chiếm tiện nghi! Viêm tựa hồ chưa thỏa mãn với đụng chạm khiêu khích của Dạ Khê, nâng tay giữ đầu Dạ Khê lại, đoạt lại quyền chủ đạo.

Đồng tử Dạ Khê co rút, cũng không chịu thua, hai người liền như vậy trước mặt mọi người trình diễn đông cung đồ sinh động đặc sắc!

Thần cùng Lộ ngạc nhiên trừng mắt, giống như bị sấm tập kích, bị đánh đến ngoài khét trong sống! Đây thật là công tử của bọn họ à?

Mà đang thời điểm lửa náng bùng cháy, đột nhiên một cỗ nhiệt lưu xông lên trong đầu Dạ Khê, hai mắt nhấm chặt, ngã xuống trên người Viêm. Viêm cảnh giác nhanh chóng đỡ được Dạ Khê, để nàng nằm ở trong lòng bản thân, nhìn trên mặt Dạ Khê đột nhiên nhiễm lên một tầng đỏ ửng, Viêm nhưng lại lặng lẽ giương cánh môi.

Nhìn chủ tử cùng nữ nhân kia biến mất trong phòng ngủ, Thần cùng Lộ vẫn như cũ đứng thẳng bất động ở tại chỗ, hồi lâu không có phản ứng.

"Thời tiết thay đổi!"

"Thời tiết thay đổi!"

Hai người liếc nhau, thấy khiếp sợ thật sâu trong mắt người kia, Thần ủ rũ, liên tục thở dài, "Về sau có cái để xem rồi!"

"Quá yếu!" Lộ nhíu mày nói. Thần nghe xong cũng nghiêm túc trở lại, nhìn chăm chú vào cửa phòng khép chặt hồi lâu —— đúng vậy, Dạ Khê quá yếu, căn bản không xứng với chủ tử bọn họ!

Vừa bước vào phòng, Viêm lập tức đứng lên, ôm Dạ Khê từ xe lăn đặt lên giường, cũng tiện thể nằm xuống theo. Ánh mắt Viêm nhìn Dạ Khê chăm chú, giơ ngón tay vuốt ve gò má nàng, khuôn mặt vốn lạnh như băng không tự chủ trở nên nhu hòa.

Dạ Khê đang trong giấc ngủ sâu khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra, khiến Viêm nằm bên cạnh cảm thấy rất thú vị, ôm chặt Dạ Khê thêm một chút, cũng nhanh chóng say giấc.

Qua đến buổi sáng ngày thứ hai, Dạ Khê mới suy yếu tỉnh dậy, nhìn bên cạnh đột nhiên thêm một người, nàng cau mày, người bạn cùng giường đã trở lại!

Vừa tỉnh ngủ, Dạ Khê cảm giác tinh thần rất tốt, sức lực dường như có thể dùng mãi vẫn không cạn kiệt.

"Vật nhỏ, tỉnh rồi sao?" Viêm mở mắt, phát hiện Dạ Khê đang ngẩn người, mở miệng hỏi.

"Tiểu mỹ nhân, bổn tiểu thư có tên có họ, không gọi vật nhỏ!" Dạ Khê bất mãn bắt bẻ, "Lại đây, gọi tên đi nào!" Tay Dạ Khê nâng đầu nhìn Viêm, ngón tay chạm nhè nhẹ lên môi hắn. Nuôi dưỡng một nam nhân xinh đẹp như vậy, cũng không sai! Cảnh đẹp ý vui, hơn nữa còn 'công phu' -- tầm mắt Đã Khê không tự chủ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt nóng rực, như đã thú trong cơn đói lâu ngày mới nhìn thấy mỹ vị, tựa hồ có thể nhào tới bất cứ lúc nào.

Ý thức được mình suy nghĩ quá miên man, Dạ Khê sợ đến cắn phải lưỡi. Cảm giác ánh mắt Viêm đang đặt trên người mình, Dạ Khê lúng túng ho khan một cái, nàng lập tức nhắm hai mắt, rút tay về.

Viêm không ngăn cản, đơn giản xoay người, đặt Dạ Khê dưới thân, nắm lấy hai tay Dạ Khê tách ra, đặt hai bên sườn.

"Ngươi!" Dạ Khê trợn to mắt.

"Xuỵt, đừng nhúc nhích!" Viêm chôn mặt trong cổ Dạ Khê, chậm rãi nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Dạ Khê không nói gì nhìn trời, như vậy cũng ngủ được, nàng sắp bị ép thành cái bánh kẹp mất thôi! Thật là nặng! Còn nữa, khi Dạ Khê nỗ lực xê dịch thân thể, di chuyển mất nửa ngày, Dạ Khê kinh hãi nhận ra thứ nào đó đang từ từ biến hóa -- Chớp mắt một cái, nàng không dám lộn xộn gì nữa. Vẻ mặt cầu xin, nàng thật sự rất muốn dùng một kiếm chém nam nhân trước mắt này! Một ngày một đêm chưa được ăn gì, nàng thật sự rất muốn đi ăn!

Xem nàng, đường đường bá chủ giới hắc đạo, nay lại bị nam nhân bắt nạt thành bộ dáng này! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nếu không phải nàng không phải đối thủ của hắn, hừ! Hai mắt lóe hàn quang, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng muốn hắn, phải sống không bằng chết! Dạ Khê căm giận nghĩ ngợi, rồi lại nhàm chán nhắm mắt tiếp tục ngủ.

***

Khi Phí Hi biết tin Xích bá phủ bị tịch thu gia sản, sửng sốt hơn nửa ngày mới có phản ứng, "Cha đâu?" Phí Hi hỏi lại tỳ nữ, "Còn cha ta ở đâu? Tổ mẫu ở đâu?"

"Đều, đều bị quan binh bắt đi, người trong phủ không một ai thoát!" Tỳ nữ trả lời, "Lão phu nhân cũng bị bắt, trong phủ nhìn như mới bị cướp sạch! Phu nhân, xin ngài mau nghĩ biện pháp đi!" Tỳ nữ khóc nức nở nói.

Phí Hi ngã ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn Nhị phu nhân trên giường kêu to 'a a', môi run run, tại sao có thể như vậy?

"Người ta nói Xích bá phủ mưu hại hoàng tử, tội không thể tha!" Tỳ nữ lau nước mắt nghẹn ngào, nếu nàng ta không cùng đi theo đến phủ Tam hoàng tử, thì hôm nay nhất định cũng trở thành phạm nhân!

"Làm sao có thể?" Phí Hi đứng lên, đúng lúc gặp Trác Thụy Long sắc mặt âm trầm đi vào.

"Phu quân, có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người cùng tổ mẫu, không thể nào làm chuyện đó!" Phí Hi xông lên, kéo cánh tay Trác Thụy Long, vội vàng hỏi, "Nhất định Hoàng thượng đã lầm!"

Trác Thụy Long âm trầm trừng mắt nhìn Phí Hi, "Lầm?" Từ miệng Hoàng đế, Trác Thụy Long đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lão thái bà họ Phí kia dám nói Phí Khê là người của Lang Hoàn sơn trang! Dám mưu tính lợi dụng Hoàng gia đi làm việc cho bà ta, người của Xích bá phủ, chết không đáng tiếc!

"Sau này an phận chờ trong phòng, không có lệnh từ bổn hoàng tử, không cho phép ra khỏi cửa một bước! Người trong Xích bá phủ sống hay chết, đã sớm không liên quan gì đến ngươi!" Trác Thụy Long hừ lạnh một tiếng, bước ra cửa, ngay sau đó sai người khóa cửa lại, phái người trông coi cẩn thận.

Phí Hi cố sức gõ cửa, khẩn cầu Trác Thụy Long thả nàng ta ra ngoài, nhưng bất kể nàng ta cầu xin ra sao, đều không có ai thèm để ý. Phí Hi xụi lơ trên mặt đất, thất hồn lạc phách.

Khi màn đêm buông xuống, từ trên mặt đất, Phí Hi đứng lên, xoay người đến trước cửa sổ, đôi mắt đột nhiên chuyển sang màu đỏ rực. Mấy giây sau, một người sống sờ sờ trong phòng đã biến mất không dấu vết.

Phí Hi tìm kiếm bóng dáng người Phí gia, đi khắp nơi, hầu như lật tung cả thành Vĩnh Giang, sau cùng tại bãi tha ma gặp được họ! Phí Hi đờ đẫn nhìn từng thi thể bị vứt bỏ, Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia, Đại phu nhân, Tam phu nhân, còn có lão quản gia, bà vú, nha hoàn quét dọn - Đều là những khuôn mặt quen thuộc! Toàn thân bọn họ đầy máu, không còn chút hơi thở, bị quăng cùng một chỗ, thậm chí thi thể đã có mùi hôi thối bốc lên, còn có thể nhìn thấy giòi nhúc nhích bên trong!

Phí Hi ngửa mặt lên trời kêu to, trong mắt là nỗi thống khổ cùng cực, oán khí quanh thân càng ngày càng đậm. Đồng thời, luồng oán khí xung quanh từ từ ngưng tụ lại trên người Phí Hi. Sắc trời chợt biến đổi, sấm sét cuồn cuộn trên không, báo trước có điều gì đó khác thường sắp phát sinh.

Đinh Đang bị đứt cái đuôi yêu quý đang vùi đầu ở góc tường liếm liếm vết thương, nghe thấy tiếng sấm, ngẩng đầu nhìn lên, mắt mèo bắn ra tia sáng kì dị, bất chấp tất cả, một tiếng 'vèo' rồi biến mất vô tung trong bụi cỏ.

Thần nhìn bầu trời dị thường hôm nay, cười lạnh.

"Thêm một kẻ không biết sống chết!" Mặt Lộ không chút thay đổi nói.

Ầm ầm--

Đột nhiên, trong không trung truyền ra tiếng nổ vang trời, mọi người chấn kinh. Dân chúng Đại Dao kinh hoàng chạy tán loạn, tìm kiếm nơi ẩn thân, như có mãnh thú hay đại hồng thủy sắp xuất hiện.

Viêm đang ngủ cũng mở to mắt, chỉnh tề đứng dậy, rồi ôm ngang eo Dạ Khê, đi thẳng ra ngoài.

"Ngươi làm cái gì?" Ánh mắt Dạ Khê mông lung mờ mịt trừng hắn, liêu xiêu đi theo.

Viêm kéo Dạ Khê đến chiếc xe ngựa do Thần chuẩn bị, trầm giọng ra lệnh, "Xuất phát!"

Thần vội vàng điều khiển xe lao đi, Lộ thông báo cho mấy người Vũ, Lục Lâm, Lục La lo chuẩn bị ngựa tốt, đang đuổi theo phía sau.

Dạ Khê chẳng hiểu ra sao nhìn nam nhân bỗng trở nên nghiêm túc bên cạnh, xoa xoa cái trán.

"Tiểu thư, sắc trời kinh biến, nhất định sẽ xuất hiện dị bảo!" Vũ âm thầm trao đổi cùng Dạ Khê, từ lúc Vũ và Dạ Khê kí khế ước, hai người hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực nói chuyện, không cần phiền phức nói chuyện trực tiếp, chỉ cần một ý nghĩ, có thể dễ dàng truyền tin tức cho nhau.

Đinh Đang cùng tiểu Xích từ đỉnh đầu ngựa nhảy lên xe, chui vào. Tới trước mặt Dạ Khê, Đinh Đang liền ủy khuất lên án nàng, cúi đầu tự liếm vết thương, còn tiểu Xích bên cạnh biến thành một khuôn mặt cười, cười nhạo Đinh Đang.

Nhìn hình dáng Đinh Dang hiện tại, Dạ Khê nuốt một ngụm nước bọt. Mèo không mọc đuôi nữa, thật ra rất đẹp mà! Nếu để Đinh Đang biết điều Dạ Khê đang nghĩ, chắn chắn nó sẽ tức giận xù lông.

Dị bảo? Linh quang chợt lóe, Dạ Khê nhìn sang Viêm, "Ngươi muốn đi đâu?" Tuy rằng xe ngựa phóng rất nhanh, nhưng người ngồi bên trong không có tí cảm giác chênh vênh nào, "Tốt xấu gì ngươi cũng phải cho ta biết để chuẩn bị tâm lý, bằng không, làm sao giúp ngươi tìm bảo vật?" Dạ Khê nhíu mày.

"Miêu sơn!" Viêm phun ra hai chữ, sau đó không thèm nói tiếp.

Miêu sơn? Là nơi nào vậy? Dạ Khê âm thầm hỏi Vũ.

Vũ đang cưỡi ngựa chạy vội nghe lời Dạ Khê hỏi, xém chút ngã từ trên lưng ngựa xuống, "Miêu sơn?" Giọng nói chợt biến đổi, "Đó là ngọn núi địa ngục có đi không có về!" Vũ điều chỉnh tư thế, cầm chặt dây cương, hung hăng quất roi lên mông ngựa.

Có đi không có về? Có nghĩa là vào chịu chết? Dạ Khê trầm mặc nhìn Viêm, nam nhân này không phải loại người dễ dàng xúc động, "Muốn tìm vật gì vậy?" Dạ Khê hỏi.

Nhưng Viêm bỗng quay đầu lại lạnh lùng nhìn Dạ Khê, con ngươi không chút độ ấm lạnh nhạt như hồ băng, giống như bọn họ là hai người xa lạ, không hơn.

Dạ Khê nhíu chặt hàng lông mày, khinh thường dời mắt sang nơi khác - tốc độ biến sắc mặt so với nàng còn nhanh hơn! Bảo vật gì hay ho? Muốn lão tử giúp ngươi sao? Dạ Khê híp mắt, vẻ tính toán chợt lóe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.