Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu

Chương 74: Chương 74




"Phu nhân, lão gia đã trở lại!" Tỳ nữ vừa nói xong, đại lão gia liền vào phòng.

"Lão gia!" Đại phu nhân mỉm cười tiến lên, âm thầm thu hết thần sắc đại lão gia vào trong mắt, thuần thục thay xiêm y cho hắn, "Sự tình đã làm thỏa đáng rồi sao ? Không cần phải đi lần nữa chứ?"

"Làm cũng tạm ổn rồi ." Đại lão gia ngồi vào ghế tựa, tiếp nhận ly trà trong tay đại phu nhân, "Nghe nói vị bà con xa kia khiến nương sinh khí hả?"

Đại phu nhân thấy trượng phu không muốn tiếp tục đề tài kia, cũng không truy vấn nữa, "Vị cô nương kia, có lẽ không có thói quen giao thiệp với người khác, không có những hành động khiến người ta muốn làm quen, một ít lễ nghi quy củ trong gia tộc cũng không biết, tuy rằng cả người nhìn thanh lãnh, nhưng nhìn kỹ, cũng là một đứa trẻ tốt." Đại phu nhân nhận lấy điểm tâm tỳ nữ đưa qua, âm thầm ý bảo người lui ra, đợi đến thời điểm trong phòng chỉ còn lại hai người, đại phu nhân mới vui mừng mở miệng, "Mẫn nhi cùng vị cô nương này rất hợp nhau, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mẫn nhi cười thoải mái, nhìn thấy nàng nói nhiều như vậy."

Đại lão gia vừa nghe, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang, sau gật gật đầu, "Mẫn nhi lúc trước tính tình rất trầm, có thể thay đổi một chút cũng tốt."

Đại phu nhân vừa nghe, lo lắng liền để xuống, đại lão gia đây là không phản đối Hạ Thược Mẫn lui tới cùng Dạ Khê, này thật khiến nàng an tâm, "Lão gia mệt mỏi vài ngày rồi, mau nghỉ ngơi chút đi."

Đại lão gia nhéo nhéo mi tâm, thở dài, "Sắp tới nhị đệ muội lại ra yêu sách gì sao?"

Đại phu nhân dừng một chút, suy nghĩ cấp tốc chuyển động, "Cha đã nói cái gì sao?" Đại lão gia tính tình lạnh nhạt, sẽ không dễ dàng đề cập đến sự tình nữ nhân hậu viện, nếu đã mở miệng, nhất định có gì đó bất thường.

"Đã nhiều ngày dạy Mẫn nhi tu tập chăm chỉ, còn mấy ngày nữa là người trong tộc sẽ tới, không cần cùng nha đầu Quân nhi kia hồ nháo, hoang phí thời gian học tập!" Đại lão gia cũng không tiếp tụccùng đại phu nhân nói chuyện, đứng dậy lên giường.

Đại phu nhân đi đến trước bàn trang điểm, tự mình tẩy trang, xuyên thấu qua gương nhìn đại lão gia trên giường, mày nhíu nhẹ.

Ở một nơi khác, nhị lão gia trong lòng nghẹn uất, bước vào viện dành cho chi thứ hai cũng không tiến vào nhà giữa, ngược lại trực tiếp vào phòng ở thiếp thị.

Nhị phu nhân đang vô cùng cao hứng cùng đợi nhị lão gia trở về, nhưng vừa nghe được tin tức tỳ nữ vừa mới tìm hiểu nói nhị lão gia vào phòng Lục di nương, hận không thể đem răng nanh cắn một ngụm, "Hảo, hảo! Khá lắm, đồ tiểu chân* không biết xấu hổ!" Nhị phu nhân cầm lược hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, trong gương phản chiếu ra nét mặt dữ tợn.

*tiểu chân: từ ngữ dùng để nhục mạ người phụ nữ thời xưa.

"Lúc lão gia vào cửa sắc mặt như thế nào?" Nhị phu nhân suy nghĩ vừa chuyển, thu liễm cảm xúc, chậm rãi vững vàng ổn định tâm trạng, hỏi tỳ nữ bên cạnh.

"Lúc lão gia vào cửa sắc mặt không tốt, nô tì nghe gã sai vặt bên cạnh lão gia nói, lão thái gia giống như lại đánh nhị lão gia ——" tỳ nữ cẩn thận đáp lời.

Nhị phu nhân khoát tay, "Đều nghỉ ngơi đi, không cần để lại người." Nhị phu nhân cắn răng, nàng có thể tưởng tượng được, nhất định là vì sự tình của Hạ Thược Quân, nhị phu nhân thở dài, tính tình nữ nhi mình thật sự quá kiêu căng, đều là bị chính mình làm hư!

Ngày thứ hai, nhị lão gia thần thanh khí sảng tỉnh dậy, nhìn tiểu mỹ nhân giúp bản thân cởi áo, nhìn dáng người mạn diệu câu nhân*, lửa nóng trong lòng lại bốc lên, "Tiểu yêu tinh!" Nhị lão gia đưa tay sờ soạng nơi mềm mại trước ngực nữ tử một phen.

*mạn diệu câu nhân: đại khái là lung linh quyến rũ lòng người >0<

"Lão gia!" Nữ tử hoảng hốt kêu lên, nhưng người lại thuận thế dựa vào trong ngực nhị lão gia, đôi tay lưu loát múa máy trên người nhị lão gia, ngón tay ở trên da thịt làm loạn, "Ngài dọa đến ta , làm sao bây giờ đây?" Ngón tay nữ tử vẽ một vòng lại một vòng, cánh môi lửa đỏ thở ra nhiệt khí.

Nhị lão gia bắt được tay nữ tử, "Tốt lắm!" Hít sâu một hơi, "Ta tìm phu nhân có việc, sau đó sẽ tìm nàng tính sổ!" Nhị lão gia nắn bóp nơi đầy đặn kiều mị kia một phen, lưu loát sửa sang lại quần áo, cũng không quay đầu lại rời đi.

Đợi nhị lão gia rời khỏi, ánh sáng rạng ngời trên gò má ẩn hiện lúm đồng tiềnn của nữ tử cũng tắt ngúm, quay đầu ngồi trở lại trên giường, đùa bỡn sợi tóc trên vai.

"Di nương, mấy thứ này ——" tỳ nữ đỏ mặt nâng một chồng chiếu* đi tới.

*nguyên bản là “chồng cuốn tranh” nhưng mềnh nỏ hiểu nên đổi thành “chồng chiếu” :v

Lục di nương không thèm để ý, chỉ nhìn lướt qua, "Đem ra ngoài phơi đi!" Giống như nghĩ tới cái gì, "Ta nhớ lúc trước còn tồn một ít đồ, sửa sang rồi đem phơi cho tốt, về sau ta lại dùng." Đáy mắt Lục di nương xẹt qua ý cười âm hiểm.

"Dạ!" Tỳ nữ cúi đầu đáp lời.

Sáng tinh mơ, nhị lão gia vào sân của nhị phu nhân, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng cũng không che dấu được đáy mắt sắc lạnh.

"Lão gia tỉnh rồi à, sao không chỗ di nương dùng cơm, là di nương chiếu cố không chu toàn sao?" Nhị phu nhân nhìn bộ dáng thoả mãn của trượng phu, trong lòng liền ghê tởm một trận, nhị phu nhân đứng dậy nhường chỗ, lại sai người mang lên một bộ chén đũa.

Nhị lão gia quay đầu nhìn về phía nương tử, nhìn nhị phu nhân một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều là một kiểu trang phục, đã sớm nhìn chán, nhàn nhạt nói, "Ta tìm ngươi có một số việc!" Ý tại ngôn ngoại, hắn thực không muốn vòng vo !

Sắc mặt nhị phu nhân trầm xuống, âm thầm vặn khăn, "Chuyện gì?" Bà ta mở miệng hỏi.

"Qua mấy ngày nữa là người trong tộc sẽ tới, Quân nhi tu hành sao rồi ?" Nhị lão gia uống trà, mở miệng hỏi nói, "Nghe nói đã mấy ngày chỉ biết chơi đùa phải không?"

Mí mắt nhị phu nhân nhíu nhíu, đáy mắt thoáng qua một đạo lệ quang, cẩn thận che giấu kỹ liền cười nói, "Quân nhi đã nhiều ngày luôn chăm chỉ tu tập, nơi nào có thời gian để chơi? Cũng chỉ là ngày hôm qua có bà con xa đến chơi, mới được ra ngoài một chút."

Nhị lão gia trầm mặc một lát, "Nhưng thân phận của nàng ta là gì?" Ngẩng đầu nhìn nhị phu nhân, "Nương có phản ứng gì không?"

"Nữ hài này do cha sai người hộ tống trở về , chỉ nói là bà con xa thân thích, cũng không có nhiều lời, ta nghĩ, tin tức chỗ nương cùng với chúng ta không khác nhau lắm, không biết thêm gì nữa" Nhị phu nhân nghĩ nghĩ nói, " Hạ gia chúng ta tuy rằng là gia tộc lớn, nhưng thân thích cũng chỉ có mấy nhà chúng ta đều biết, chưa bao giờ nghe nói qua bà con xa thân thích gì đó, lão gia có nghe cha mẹ nhắc qua chưa?"

Nhị lão gia lắc đầu, "Quên đi, một cái nữ oa mà thôi!" Nhị lão gia buông ly trà, đang muốn nói cái gì, Hạ Thược Quân sôi nổi chạy vào.

"Cha, cha đã trở lại!" Hạ Thược Quân còn chưa vào phòng liền khoan khoái ồn ào ầm ỹ , "Cha, cha!" Vào phòng, nhìn thấy nhị lão gia im lặng, được nước làm tới, tiếp tục nói, "Cha, ngài rốt cuộc đến rồi, làm nương cùng Quân nhi đợi muốn chết !"

Nhị lão gia ôm nữ nhi bảo bối của mình, cười cười. Nhị phu nhân nhìn cũng vui vẻ nở nụ cười, "Tốt lắm, tốt lắm, mới sáng tinh mơ, còn ra thể thống gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.