Hắc Ám Đế Vương Thị Huyết Hậu

Chương 86: Chương 86: Chương 85




"Ha ha, tới rồi tới rồi!" Đinh Đang đứng trên đầu Nhuệ, ưng phấn giẫm trái giẫm phải, hận không thể giẫm ra vài cái lỗ thủng trên đầu Nhuệ mới chịu bỏ qua. Nhuệ sớm đã thành bộ dạng thấy nhưng không thể trách, vững vàng nhìn phía trước, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Dạ Khê.

Dạ Khê đen mặt nhìn một mảnh rừng rậm âm u trước mắt, gương mặt lạnh như nước đá, tới rồi? Thủ phủ nhà ngươi, nơi tập trung quyền lực nhà ngươi ở ngay trong rừng rậm? Ngay cả một bóng người cũng không có! "Đinh Đang, ngươi ngứa da phải không?" Dạ Khê trực tiếp bắt lấy Đinh Đang từ trên đầu Nhuệ xuống, không chút khách khí vân vê trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo.

Đinh Đang run lẩy bẩy, hô hấp bị kìm hãm, tròng mắt trắng dã, móng vuốt vô lực ôm bàn tay Dạ Khê, cho đến khi không thể thở được nữa, mới khẩn cấp giải thích, "Tới rồi, thực sự tới rồi, ở bên kia, đối diện!" Móng vuốt Đinh Đang chỉ ra phía sau, một mảnh rừng rậm mênh mông!

Dạ Khê hừ lạnh vài tiếng, "Ngươi là cố ý!" Quăng Đinh Đang xuống mặt đất, sắc mặt âm trầm nhìn rừng cây phía trước, cảm thụ khí tức thần bí phóng xuất ra, còn chưa tiến vào đã cảm nhận được sự bài xích cùng sát khí nồng đậm, ở đây căn bản không chào đón khách đến viếng thăm, có lẽ phải nói là kẻ xâm lược mới đúng!

Đinh Đang kịch liệt ho khan, tứ chi mềm yếu vô lực, ngã người trên mặt đất, nhưng đáy mắt không có chút hối lỗi nào, "Nếu có thể bình an qua nơi đây, dù ngươi không có hậu thuẫn hùng mạnh, tuy rằng không thể giúp ngươi tung hoành ngang dọc nơi này, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo ngươi không bị người xem nhẹ." Đinh Đang lắc lắc cái cổ, rồi vô cùng nghiêm túc nói với Dạ Khê.

Dạ Khê mân mê khóe môi, nàng biết tiểu thối miêu này đang có ý định xấu xa! Hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng trừng mắt Đinh Đang, nàng rảo bước đi về phía trước. Nhuệ vội vàng theo sau. Đinh Đang bĩu môi, cẩn thận đi sau lưng Dạ Khê.

Một bước vào ranh giới, Dạ Khê lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức bài xích đập vào mắt, hơn nữa khí thế rất lớn.

Đinh Đang nhìn sắc mặt Dạ Khê, ngạo nghễ nói, "Yêu có thể nhận biết rừng rậm rất ít!" Khẩu khí ngầm có ý tán thưởng Dạ Khê, "Chỉ cần còn nằm trong khu vực này, dù là cùng là thụ yêu, còn chưa chắc có loại trực giác mẫn cảm như ngươi! Là khả năng do trời sinh, rất quý giá." Đinh Đang giải thích.

Dạ Khê mở mắt, liếc mắt sang Đinh Đang nằm trên vai, như phủi bụi bẩn mà vứt Đinh Đang ra ngoài, "Cô nãi nãi tha thứ cho ngươi một lần!"

Đinh Đang đáng thương, thân thể nhỏ bé bị quăng vào thân cây, ruột gan như muốn trào ra, nét mặt nhăn nhó, ánh mắt ủy khuất rưng rưng nhìn Dạ Khê. Không dám tiến lại gần nữa, trái lại giống như tiểu thê tử theo phía sau nàng.

Nhuệ nhìn cảnh này, phì cười, không nói gì mà chỉ lắc đầu.

Mặt đất rơi một tầng lá cây rất dày, đây là kết quả do từng lớp lá rụng qua nhiều năm, phía trên còn phủ một ít lá xanh, nhưng mà phía dưới đã cứng rắn giống như đất đá, giẫm lên không hề có cảm giác mềm mại, chỉ nghe thấy âm thanh lao xạo vang lên. Bốn phía cực kì an tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra có hơi thở của sinh mệnh.

Nhuệ đi tới, cảm giác dưới chân hụt một cái, cúi đầu nhìn xuống, có một cây dây leo đang cố gắng bò lên chân, dây leo màu vàng, bề mặt xù xì. Nhuệ dừng chân, vừa muốn vươn tay chạm vào, thế nhưng nửa đường bỗng dừng lại, cẩn thận nhìn về phía Đinh Đang.

Đinh Đang gật đầu, "Đây là Hoàng thứ, thường xuất hiện trong rừng rậm, không có công kích, thế nhưng lại chứa kịch độc chết người, một khi ngửi thấy mùi máu tươi, sẽ điên cuồng sinh sôi nảy nở, hơn nữa rất thích sống gần nơi có mùi máu tươi nồng đậm!"

Nghe xong lời Đinh Đang nói, Dạ Khê cũng thêm chút kiến thức, nhìn thứ dây leo màu vàng kia, nhìn như nhỏ bé không sát thương, nhưng uy lực không thể khinh thường.

Đinh Đang tiến lên, móng sắc huơ huơ trong bụi cỏ nửa ngày, sau đó hừ một tiếng, móng vuốt nhẹ nâng, Hoàng thứ quấn trên đùi Nhuệ nháy mắt lui xuống.

Dạ Khê nhìn rõ ràng, Đinh Đang tìm được gốc cây hoàng thứ, là nơi yếu ớt nhất của thực vật, cũng là trái tim của bọn chúng. Nhuệ cũng không bỏ qua động tác của Đinh Đang, nghiêm túc gật đầu.

Dạ Khê đột nhiên dừng bước chân, Nhuệ cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm phía trước, hiển nhiên đã nhận ra cái gì đó, "Có động tĩnh!" Nhuệ theo bản năng đè thấp thanh âm, quay qua nói với Dạ Khê, Dạ Khê híp mắt.

Rì rào - rì rào-

Đúng lúc này, một con thú bỗng nhảy ra từ bụi cỏ, hai tròng mắt đỏ tươi nhìn chòng chọc vào Dạ Khê cùng Nhuệ, có lúc còn dời tầm mắt tập trung lên người Đinh Đang. Một con, hai con, rất nhanh, từng con vật lần lượt hiện ra ánh sáng, không biết từ nơi nào toát ra, đứng chen chúc đầy một góc.

"Đây là, chuột?" Nhuệ thì thào nói, dưới đáy mắt là thần sắc không thể tin được.

Dạ Khê hơi giật giật khóe miệng, "Mũi nhọn, lỗ tai nhỏ, bàn chân bốn ngón, đuôi dài, đương nhiên chính là chuột. Chỉ có điều, đồng tử lại màu đỏ, giống một loài thỏ to lớn quá khổ hơn!" Dạ Khê rủa thầm, đây có phải là chuột biến không?

Răng rắc- răng rắc-

Đột nhiên nhìn thấy một con chuột hướng về phía đồng loại bên cạnh há to mồm ngoạm một cái, trong nháy mắt, một con chuột biến dị đã ăn sạch sẽ đối phương, sau đó còn ói ra đám xương sau khi tiêu hóa.

"Mẹ ôi, đây là chuột ăn thịt người!" Đinh Đang bất chấp cái gì nữa, vội vàng nhảy lên vai Dạ khê, dùng móng vuốt kéo kéo tóc nàng, "Nhanh nghĩ biện pháp, nhanh nghĩ biện pháp, nếu không muốn trở thành mỹ thực trong miệng đàn súc sinh kia!"

Da Khê trợn trắng mắt, nàng lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, làm sao biết đối phó như thế nào? Quay đầu nhìn Nhuệ, tuy rằng nhìn Nhuệ như không có gì bất thường, nhưng hai tay đang run rẩy đã tiết lộ hắn đang khẩn trương.

Da Khê quét mắt qua một vòng, đàn chuột tính ra có hơn mười con, nàng lấy trường kiếm ra, híp mắt nói với Nhuệ, "Mỗi người môt nửa! Ngươi muốn chết, ta cũng không rảnh đi nhặt xác giúp ngươi!"

Đinh Đang ngây dại, trừng mắt, "Ngươi, điên rồi! Thứ này, giết không được!"

Đinh Đang vô cùng hối hận, hối hận muốn tôi luyện Dạ Khê ở chỗ này!

"Hừ!" Lúc này, một con chuột bạch to lớn nhảy bổ về phía Dạ Khê, ý đồ muốn tấn công vào mặt nàng, Dạ Khê vươn trường kiếm, đánh về phía nó, nhưng nhìn con chuột béo mập chậm chạp, vậy mà bốn móng vuốt lại vô cùng sắc bén, một tiếng choang va chạm với trường kiếm, Dạ Khê rõ ràng cảm giác thanh kiếm trong tay lắc lư vài cái, Dạ Khê trở tay, canh đúng thời gian, con chuột đã đầu lìa khỏi cổ.

Dạ Khê cầm kiếm nhìn lên, mặt trên in rõ ràng dấu vết của móng vuốt! Hảo lợi hại móng vuốt! Dạ Khê thầm than.

Nhuệ vừa hoàn hồn, hắn thế nhưng tay không tấc sắt, làm thế nào phản kích? Nhuệ khóc không ra nước mắt, nhìn Dạ Khê chiến đấu phía trước, cắn răng, đột nhiên rống to một tiếng, từ thân thể lập tức chui ra ba đóa thực nhân hoa, phun chất lỏng, phóng về phía đàn chuột bạch.

Đinh Đang bám chặt y phục Dạ Khê, trong lúc lắc lư nhìn thấy Nhuệ xông lên, tức giận nói không nên lời, "Tên tiểu tử không có đầu óc!" Đinh Đang nghiến răng ken két.

Trên người Da Khê đã nhiễm đầy máu của đàn chuột, nhìn bên cạnh thêm một người, lại thấy đóa thực nhân hoa trước mặt, nhưng dòng chất lỏng kia không hề dính trên người mình. Một kiếm giải quyết thêm ba con chuột, quay đầu nhìn Nhuệ, "Ngươi cứ như thế này mà đánh sao?"

Nhuệ đã không thể nghe rõ lời Dạ Khê nói, bởi vì, biến thể này đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, đứng bên cạnh Dạ Khê, chặn lại đa số chuột bạch. Nhưng cho dù có chúng bảo hộ, trên người Nhuệ cũng không có vũ khí sắt thép gì, một con chuột lọt lưới chạy về phía Nhuệ, hắn chỉ có thể dùng tay không chống lại, móng vuốt đã cào sâu lên cánh tay Nhuệ, trưc tiếp lấy đi hai khối thịt! Cánh tay nhanh chóng phun huyết.

Mà lúc này, vết máu từ nơi này đã dẫn tới không ít Hoàng thứ, Hoàng thứ cũng không có vọt vào đây, chỉ bao vây xung quanh chờ sẵn.

Dạ Khê thở dốc vài hơi, nhìn thi thể đầy đất, rồi liếc vài con chuột bạch còn sót lại phía trước, híp mắt, bọn chúng vậy mà cũng biết đọc sắc mặt, kêu vài tiếng 'chít chít', rồi quay đầu chui vào bụi cỏ biến mất không dấu vết.

Nhuệ thở phì phò, đặt mông ngồi xuống mặt đất, cũng không để ý bên dưới bẩn hay không, thực nhân hoa trở lại trong thân thể, sắc mặt Nhuệ từ tái nhợt thoáng có chút huyết sắc.

"Ngu ngốc!" Đinh Đang còn chưa nói xong, Nhuệ liền cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền đến, cúi đầu nhìn, lại thấy một sợi Hoàng thứ đang bò lên vết thương, Nhuệ run lên, rõ ràng cảm giác được có thứ gì đang thâm nhập vào cơ thể.

Đinh Đang không dám chần chờ, nhảy xuống khỏi vai Dạ Khê, lần mò trong đám xác chuột chết, tìm gốc Hoàng thứ.

"Phiền phức quá!" Dạ Khê nhíu mày, trường kiếm xoẹt một vòng quanh Hoàng thứ, cổ tay khẽ động, máu vung lên, phần đầu Hoàng thứ giãy dụa giữa không trung, hình dạng giống như con giun, rất ghê tởm.

Ngang ngược bị chặt đứt, trực tiếp thành ba đoạn, Hoàng thứ rơi trên mặt đất, mất đi gốc cây nuôi dưỡng, chúng nhanh chóng héo rũ!

Nhuệ ôm miệng vết thương, đứng dậy, cẩn thận nhìn Hoàng thứ xung quanh, phòng ngừa thứ này lại tấn công mình! Nhuệ mím môi, bô dạng tinh chuẩn như sóc, thấy động liền lập tức ra tay!

"Ngươi sớm nói có phải hơn không!" Đinh Đang thấy Dạ Khê động thủ, thở dài một hơi, âm thầm tán thưởng Dạ Khê hành sự lão luyện cùng gan dạ sáng suốt.

"Nếu như, còn sót một đoạn bên trong, sẽ thế nào?" Nhuệ nhíu mày hỏi.

Đinh Đang cười âm hiểm, "Hoàng thứ nếu mất đi rễ cây nuôi dưỡng, chỉ cần vẫn nằm trong máu, sẽ tiếp tục lớn lên, cánh tay ngươi nếu còn một đoạn? Nó sẽ rất nhanh bò khắp toàn thân ngươi."

Nhuệ vừa nghe, trợn mắt, tưởng tượng hình dạng thân thể bị toàn bộ Hoàng thứ xâm chiếm, rùng mình, ngơ ngác nhìn Dạ Khê, nếu Dạ Khê dùng lực có một chút sai lầm, hắn lập tức sẽ được đi gặp Diêm Vương!

Dạ Khê nhún vai, vân đạm phong khinh nói, "Thử một lần thôi, không nghĩ tới lại dùng được!"

Nhuệ thiếu chút ngã trên mặt đất hôn mê, nàng đây là lấy mạng ra hắn đùa giỡn sao!

Da Khê nhìn thoáng qua Đinh Đang, "Độ chính xác lại được nâng cao thêm vài bậc, không phải sao?" Thu hồi trường kiếm, hiển nhiên đối với Đinh Đang rất kì quái. Dạ Khê híp mắt cười, kết luận của ngươi không phải có thể áp dụng cho bất kể người nào, quy luật yêu giới cũng không phải toàn năng! Bất cứ cái gì đều có ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.